Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 663: Để xem cháu có thể gọi được ai đến
Trương Kỳ Mạt vốn không muốn nói nhiều với dạng người như Lư Thải Hà và ông Tiền.
Cô muốn để đàn em của Lâm Ẩn đến giải quyết những chuyện lộn xộn như thế này.
Lúc bình thường, Trương Kỳ Mạt rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác, lúc xảy ra tranh chấp, cô cũng sẽ không gọi điện thoại kêu người khác đến giải quyết.
Dù là chuyện gì thì cô cũng thường nhường nhịn ba phần.
Nhưng hôm nay Trương Kỳ Mạt lại thật sự giận dữ vì chuyện của Lâm Ẩn.
Cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Lâm Ẩn đã hôn mê còn bị người khác sỉ nhục và quấy rầy.
“Cái gì? Có người dám làm phiền anh Lâm à? Cô Lâm, cô nói từ từ thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”, giọng nói đầy vẻ căng thẳng của Thẩm Tam vang lên ở đầu dây bên kia.
“Có người xông vào phòng bệnh của Lâm Ẩn. Thẩm Tam, tôi hy vọng anh đến ngăn cản họ lại”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà nói.
“Ai mà to gan như thế?”, Thẩm Tam nói với vẻ ngạc nhiên: “Cô Lâm, bây giờ tôi đang ở thành phố Thanh Vân chứ không có mặt ở huyện Giang Nguyệt, mong cô thông cảm. Vì việc kinh doanh của anh Lâm trong thành phố Thanh Vân xảy ra vấn đề, tối hôm qua tôi vừa về đến đây để xử lý cho kịp lúc”.
“Nhưng tôi đã để một đàn em ở lại huyện Giang Nguyệt, đang chờ lệnh bên ngoài bệnh viện. Bây giờ tôi sẽ kêu ông ta lên lầu ngay, cô có vấn đề gì thì cứ yên tâm giao cho ông ấy xử lý. Ông ấy tên là Văn Sinh, cũng là người có tiếng nói trong huyện Giang Nguyệt, có thể giải quyêt được những chuyện bình thường. Nếu như còn chuyện thì khác nữa thì tôi sẽ trở về huyện Giang Nguyệt kịp lúc, xin cô căn dặn tôi bất cứ lúc nào khi gặp vấn đề”, Thẩm Tam nghiêm mặt lại.
“Ồ, anh Thẩm không ở huyện Giang Nguyệt à. Thế, thế thì anh để đàn em của mình đến giải quyết đi”, Trương Kỳ Mạt nói.
“Vâng, cô Lâm. Đây là số điện thoại của Tạ Văn Sinh, đàn em của tôi. Tôi sẽ gửi số điện thoại của ông ấy cho cô, sau khi cúp máy, tôi sẽ báo với ông ấy ngay lập tức”, Thẩm Tam nghiêm mặt lại.
“Ừm”.
Trương Kỳ Mạt đáp lại một tiếng rồi cúp máy
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tam ngồi trong phòng làm việc, sự căng thẳng hiện lên trên gương mặt gã, trông có vẻ rất nặng nề, gã vội vàng gọi điện thoại để thông báo cho đàn em mà mình đã sắp xếp ở huyện Giang Nguyệt.
Gã không dám ẩu tả một chút nào trong những chuyện có liên quan đến Lâm Ẩn và cô Lâm.
Vốn dĩ hai nguời Thẩm Tam và Tưởng Kỳ quyết định ở huyện Giang Nguyệt để chờ Lâm Ẩn tỉnh lại.
Nhưng mà mọi chuyện lại xảy ra đột ngột.
Lần này Thẩm Tam và Tưởng Kỳ vội vàng từ huyện Giang Nguyệt trở về thành phố Thanh Vân, đó là vì có một thanh niên với gia thế bí mật, võ công cao cường, tiền của dồi dào đến thành phố Thanh Vân.
Vừa mới đến đã liên tục đuổi bọn họ đi để thay anh Lâm quản lý vài công ty.
Thanh niên ấy còn tự xưng là người trong nhà họ Lâm, hình như tên Lâm Thanh Diệp gì đấy?
Vừa mới đến tỉnh Đông Hải đã tỏ ra hùng hùng hổ hổ, bọn nhắm thẳng vào anh Lâm, còn lớn giọng nói muốn cậu Lâm cút ra gặp gã ta.
Người mà Thẩm Tam sắp xếp trong thành phố Thanh Vân đều không thể xử lý được, cũng chính vì thế, gã và Tưởng Kỳ mới vội vàng trở về thành phố Thanh Vân để giải quyết chuyện này.
Dù gì những sản nghiệp bị san bằng ấy đều là thứ mà anh Lâm giao cho bọn họ quản lý.
Bây giờ Lâm Ẩn hôn mê chưa tỉnh, những người làm đàn em như bọn họ cũng không thể không quan tâm được.
Chứ bằng không, đợi đến khi anh Lâm tỉnh dậy, bọn họ còn mặt mũi nào để gặp anh ấy đây.
Ở huyện Giang Nguyệt, Trương Kỳ Mạt vừa mới gọi điện thoại xong.
Ông Tiền nở nụ cười khinh thường rồi giở giọng châm chọc: “Sao hả? Còn gọi điện kêu người đến nữa à? Muốn xử lý tôi sao?”.
“Nực cười thật đấy, làm bộ làm tịch cái gì? Đến con rể nhà mình còn bị đánh ra nông nỗi này mà còn dám tỏ vẻ rất có thế lực trước mặt tôi sao?”.
Ông Tiền nói với vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt ông ta, hành vi gọi điện thoại của Trương Kỳ Mạt thật buồn cười.
Đến Lâm Ẩn của nhà bọn họ còn lâm vào tình cảnh thê thảm như thế này, bị người khác đánh đến mức trở thành người thực vật.
Còn dám làm ra vẻ ta đây quan hệ rộng lắm à? Muốn dọa ai đấy?
“Được rồi, kêu người của cháu đến đi, tôi cũng muốn xem xem cháu gọi được người nào giỏi giang lắm đến đây. Ở huyện Giang Nguyệt, tôi cũng quen biết không ít người, dượng muốn xem xem cháu quen biết ai”, ông Tiền tỏ vẻ không quan tâm.
Sau khi nói dứt lời, ông Tiền ngồi vắt chéo chân trên ghế trong phòng bệnh, ra vẻ ung dung tự tại
“Ha ha, còn làm màu gọi điện thoại nữa à? Nghĩ rằng nhà dì không quen biết ai ở huyện Giang Nguyệt sao?”, Lư Thải Hà cười lạnh: “Ông Tiền, lát nữa ông gọi điện kêu mấy người bạn sang đây một chuyến. Tôi muốn xem xem nhà bọn họ có thực lực cỡ nào trong huyện Giang Nguyệt? Còn giả vờ giả vịt nữa?”.
“Tôi chỉ hy vọng các người rời khỏi nơi này, là do các người kiếm chuyện vô lý đấy”, sắc mặt Trương Kỳ Mạt xanh mét.
Tích tích.
Vào lúc này, điện thoại của Trương Kỳ Mạt lại đổ chuông.
Là một dãy số lạ ở vùng này.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà hỏi.
“Cô Lâm, chào cô, tôi là Tạ Văn Sinh, đàn em của Thẩm Tam Gia”, giọng nói cung kính của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.
“Cô Lâm, tôi đã đến bệnh viện số một trong huyện rồi, không biết cô đang ở tầng mấy? Cần tôi làm những gì?”.
“Ở hành lang trên tầng tám”, Trương Kỳ Mạt đáp.
“Được rồi, cô đợi tôi vài phút, tôi sẽ đi thang máy lên ngay”.
Một phút sau.
Một tiếng tinh vang lên, thang máy trong bệnh viện mở cửa ra.
Vài thanh niên mặc vest có gương mặt hung hãn bước ra ngoài, người cầm đầu mặc bộ vest rất có khí phách của dân kinh doanh, ông ấy đeo kính, trông có vẻ rất nho nhã, nhưng trong mắt ông ấy nhưng lộ ra vẻ tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết không phải người tử tế.
“Hả? Đây, đây là? Tổng giám đốc Tạ?”.
Vừa nhìn thấy người bước ra từ trong thang máy, vợ chồng ông Tiền đều đứng bật dậy, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông mặc vest ấy là Tạ Văn Sinh, nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở huyện Giang Nguyệt, hoạt động trong cả hai giới trắng đen.
Người này là người giàu nhất ở huyện Giang Nguyệt, không có ai trong huyện Giang Nguyệt lại không biết đến tên tuổi của ông ấy, nghe nói ông ấy cũng có chỗ dựa và các mối quan hệ với lãnh đạo trên tỉnh và thành phố Thanh Vân.
“Cô Lâm, chào cô, tôi là Tạ Văn Sinh, là đàn em mà Thẩm Tam Gia phái đến, cô có việc gì thì cứ dặn tôi”.
Tạ Văn Sinh đi đến trước mặt Trương Kỳ Mạt rồi khom lưng, ông ấy nói với thái độ khiêm nhường và cung kính.
Gương mặt ông Tiền và Lư Thải Hà đều trắng bệch khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhìn Trương Kỳ Mạt với ánh mắt kinh ngạc.
Có làm sao thì bọn họ cũng không thể ngờ chỉ với một cú điện thoại, Trương Kỳ Mạt có thể gọi ông lớn như Tạ Văn Sinh đến làm việc cho mình.
Cô muốn để đàn em của Lâm Ẩn đến giải quyết những chuyện lộn xộn như thế này.
Lúc bình thường, Trương Kỳ Mạt rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác, lúc xảy ra tranh chấp, cô cũng sẽ không gọi điện thoại kêu người khác đến giải quyết.
Dù là chuyện gì thì cô cũng thường nhường nhịn ba phần.
Nhưng hôm nay Trương Kỳ Mạt lại thật sự giận dữ vì chuyện của Lâm Ẩn.
Cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Lâm Ẩn đã hôn mê còn bị người khác sỉ nhục và quấy rầy.
“Cái gì? Có người dám làm phiền anh Lâm à? Cô Lâm, cô nói từ từ thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”, giọng nói đầy vẻ căng thẳng của Thẩm Tam vang lên ở đầu dây bên kia.
“Có người xông vào phòng bệnh của Lâm Ẩn. Thẩm Tam, tôi hy vọng anh đến ngăn cản họ lại”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà nói.
“Ai mà to gan như thế?”, Thẩm Tam nói với vẻ ngạc nhiên: “Cô Lâm, bây giờ tôi đang ở thành phố Thanh Vân chứ không có mặt ở huyện Giang Nguyệt, mong cô thông cảm. Vì việc kinh doanh của anh Lâm trong thành phố Thanh Vân xảy ra vấn đề, tối hôm qua tôi vừa về đến đây để xử lý cho kịp lúc”.
“Nhưng tôi đã để một đàn em ở lại huyện Giang Nguyệt, đang chờ lệnh bên ngoài bệnh viện. Bây giờ tôi sẽ kêu ông ta lên lầu ngay, cô có vấn đề gì thì cứ yên tâm giao cho ông ấy xử lý. Ông ấy tên là Văn Sinh, cũng là người có tiếng nói trong huyện Giang Nguyệt, có thể giải quyêt được những chuyện bình thường. Nếu như còn chuyện thì khác nữa thì tôi sẽ trở về huyện Giang Nguyệt kịp lúc, xin cô căn dặn tôi bất cứ lúc nào khi gặp vấn đề”, Thẩm Tam nghiêm mặt lại.
“Ồ, anh Thẩm không ở huyện Giang Nguyệt à. Thế, thế thì anh để đàn em của mình đến giải quyết đi”, Trương Kỳ Mạt nói.
“Vâng, cô Lâm. Đây là số điện thoại của Tạ Văn Sinh, đàn em của tôi. Tôi sẽ gửi số điện thoại của ông ấy cho cô, sau khi cúp máy, tôi sẽ báo với ông ấy ngay lập tức”, Thẩm Tam nghiêm mặt lại.
“Ừm”.
Trương Kỳ Mạt đáp lại một tiếng rồi cúp máy
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tam ngồi trong phòng làm việc, sự căng thẳng hiện lên trên gương mặt gã, trông có vẻ rất nặng nề, gã vội vàng gọi điện thoại để thông báo cho đàn em mà mình đã sắp xếp ở huyện Giang Nguyệt.
Gã không dám ẩu tả một chút nào trong những chuyện có liên quan đến Lâm Ẩn và cô Lâm.
Vốn dĩ hai nguời Thẩm Tam và Tưởng Kỳ quyết định ở huyện Giang Nguyệt để chờ Lâm Ẩn tỉnh lại.
Nhưng mà mọi chuyện lại xảy ra đột ngột.
Lần này Thẩm Tam và Tưởng Kỳ vội vàng từ huyện Giang Nguyệt trở về thành phố Thanh Vân, đó là vì có một thanh niên với gia thế bí mật, võ công cao cường, tiền của dồi dào đến thành phố Thanh Vân.
Vừa mới đến đã liên tục đuổi bọn họ đi để thay anh Lâm quản lý vài công ty.
Thanh niên ấy còn tự xưng là người trong nhà họ Lâm, hình như tên Lâm Thanh Diệp gì đấy?
Vừa mới đến tỉnh Đông Hải đã tỏ ra hùng hùng hổ hổ, bọn nhắm thẳng vào anh Lâm, còn lớn giọng nói muốn cậu Lâm cút ra gặp gã ta.
Người mà Thẩm Tam sắp xếp trong thành phố Thanh Vân đều không thể xử lý được, cũng chính vì thế, gã và Tưởng Kỳ mới vội vàng trở về thành phố Thanh Vân để giải quyết chuyện này.
Dù gì những sản nghiệp bị san bằng ấy đều là thứ mà anh Lâm giao cho bọn họ quản lý.
Bây giờ Lâm Ẩn hôn mê chưa tỉnh, những người làm đàn em như bọn họ cũng không thể không quan tâm được.
Chứ bằng không, đợi đến khi anh Lâm tỉnh dậy, bọn họ còn mặt mũi nào để gặp anh ấy đây.
Ở huyện Giang Nguyệt, Trương Kỳ Mạt vừa mới gọi điện thoại xong.
Ông Tiền nở nụ cười khinh thường rồi giở giọng châm chọc: “Sao hả? Còn gọi điện kêu người đến nữa à? Muốn xử lý tôi sao?”.
“Nực cười thật đấy, làm bộ làm tịch cái gì? Đến con rể nhà mình còn bị đánh ra nông nỗi này mà còn dám tỏ vẻ rất có thế lực trước mặt tôi sao?”.
Ông Tiền nói với vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt ông ta, hành vi gọi điện thoại của Trương Kỳ Mạt thật buồn cười.
Đến Lâm Ẩn của nhà bọn họ còn lâm vào tình cảnh thê thảm như thế này, bị người khác đánh đến mức trở thành người thực vật.
Còn dám làm ra vẻ ta đây quan hệ rộng lắm à? Muốn dọa ai đấy?
“Được rồi, kêu người của cháu đến đi, tôi cũng muốn xem xem cháu gọi được người nào giỏi giang lắm đến đây. Ở huyện Giang Nguyệt, tôi cũng quen biết không ít người, dượng muốn xem xem cháu quen biết ai”, ông Tiền tỏ vẻ không quan tâm.
Sau khi nói dứt lời, ông Tiền ngồi vắt chéo chân trên ghế trong phòng bệnh, ra vẻ ung dung tự tại
“Ha ha, còn làm màu gọi điện thoại nữa à? Nghĩ rằng nhà dì không quen biết ai ở huyện Giang Nguyệt sao?”, Lư Thải Hà cười lạnh: “Ông Tiền, lát nữa ông gọi điện kêu mấy người bạn sang đây một chuyến. Tôi muốn xem xem nhà bọn họ có thực lực cỡ nào trong huyện Giang Nguyệt? Còn giả vờ giả vịt nữa?”.
“Tôi chỉ hy vọng các người rời khỏi nơi này, là do các người kiếm chuyện vô lý đấy”, sắc mặt Trương Kỳ Mạt xanh mét.
Tích tích.
Vào lúc này, điện thoại của Trương Kỳ Mạt lại đổ chuông.
Là một dãy số lạ ở vùng này.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà hỏi.
“Cô Lâm, chào cô, tôi là Tạ Văn Sinh, đàn em của Thẩm Tam Gia”, giọng nói cung kính của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.
“Cô Lâm, tôi đã đến bệnh viện số một trong huyện rồi, không biết cô đang ở tầng mấy? Cần tôi làm những gì?”.
“Ở hành lang trên tầng tám”, Trương Kỳ Mạt đáp.
“Được rồi, cô đợi tôi vài phút, tôi sẽ đi thang máy lên ngay”.
Một phút sau.
Một tiếng tinh vang lên, thang máy trong bệnh viện mở cửa ra.
Vài thanh niên mặc vest có gương mặt hung hãn bước ra ngoài, người cầm đầu mặc bộ vest rất có khí phách của dân kinh doanh, ông ấy đeo kính, trông có vẻ rất nho nhã, nhưng trong mắt ông ấy nhưng lộ ra vẻ tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết không phải người tử tế.
“Hả? Đây, đây là? Tổng giám đốc Tạ?”.
Vừa nhìn thấy người bước ra từ trong thang máy, vợ chồng ông Tiền đều đứng bật dậy, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông mặc vest ấy là Tạ Văn Sinh, nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở huyện Giang Nguyệt, hoạt động trong cả hai giới trắng đen.
Người này là người giàu nhất ở huyện Giang Nguyệt, không có ai trong huyện Giang Nguyệt lại không biết đến tên tuổi của ông ấy, nghe nói ông ấy cũng có chỗ dựa và các mối quan hệ với lãnh đạo trên tỉnh và thành phố Thanh Vân.
“Cô Lâm, chào cô, tôi là Tạ Văn Sinh, là đàn em mà Thẩm Tam Gia phái đến, cô có việc gì thì cứ dặn tôi”.
Tạ Văn Sinh đi đến trước mặt Trương Kỳ Mạt rồi khom lưng, ông ấy nói với thái độ khiêm nhường và cung kính.
Gương mặt ông Tiền và Lư Thải Hà đều trắng bệch khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhìn Trương Kỳ Mạt với ánh mắt kinh ngạc.
Có làm sao thì bọn họ cũng không thể ngờ chỉ với một cú điện thoại, Trương Kỳ Mạt có thể gọi ông lớn như Tạ Văn Sinh đến làm việc cho mình.