Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 649: Chặn giết
Xà Tướng biết núi Bích Thúy.
Núi Bích Thúy, là một thế lực tầm trung trong giới lánh đời, được coi là một môn phái được truyền thừa ba đời, cũng khá có tiếng.
Nhưng thế lực ở cấp bậc này mà so với con quái vật khổng lồ như Long phủ thì quả là chỉ như hạng giun dế.
Long phủ năm môn mười hai đường, tùy tiện lấy một chi đường ra, cũng có thể dễ dàng trấn áp núi Bích Thúy nọ.
“Long phủ?”.
Nghe thế, con ngươi của Hồ Thương Hải bỗng co lại, vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt lộ vẻ không dám tin.
Ông ta bị cái tên Xà Tướng báo ra dọa sợ.
Trong giới lánh đời ở Long Quốc, thế lực dám lấy chữ Long để tự xưng chỉ có một.
Chỉ nghe hai chữ Long phủ thôi cũng đã tự hiểu, nên biết rằng, đó là sự tồn tại nắm giữ vị trí tối cao nhất…
Đó là một vùng trời bất khả xâm phạm ở trong giới lánh đời.
Hồ Thương Hải biết cảnh giới của đại trưởng lão Lâm Ẩn cao thâm khó dò, thực lực cũng vô cùng cường hãn.
Nhưng lại không ngờ rằng đại trưởng lão lại chọc vào một kẻ địch mạnh như Long phủ!
“Sao nào? Họ Hồ kia, đã biết sợ chưa?”, Xà Tướng cười khẩy nói: “Ông biết ông đang xúc phạm một thế lực như thế nào không?”.
“Tôi cho ông ba mươi giây, lập tức thả người ra, cút khỏi núi Giang Nguyệt, thế thì còn đường lui!”.
Hồ Thương Hải đứng lặng thinh, trong đầu nhanh chóng lóe lên hàng loạt suy nghĩ.
“Không có chuyện thả người đâu”, Hồ Thương Hải nói như chém đinh chặt sắt: “Cậu đừng nghĩ rằng tùy tiện lôi ra một cái tên là có thể dọa sợ tôi”.
“Long phủ vĩ đại cỡ nào, làm sao có chuyện làm những việc đồi bại độc ác như các cậu?”.
Trong lòng Hồ Thương Hải vẫn còn đang nghi ngờ lai lịch của nhóm người Xà Tướng này.
Dựa vào thực lực của vị thủ lĩnh thần bí kia, ông ta biết rằng họ chắc chắn có lai lịch rất lớn, nhưng không ngờ là Long phủ.
Nhưng Long phủ trong giới lánh đời ở Long Quốc là sự tồn tại như trụ chống trời, được truyền thừa ngàn năm, có gốc gác cả thiên niên kỷ, uy danh đã bao đời.
Thế thì sao lại có chuyện ra tay bắt cóc phụ nữ cơ chứ?
Phải biết rằng Long phủ là tín ngưỡng được vô số cao thủ sùng kính ở trong giới lánh đời.
“Ha ha ha… Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”, Xà Tướng nói với vẻ mặt âm u: “Thế nào là việc đồi bại độc ác? Ông cho rằng thói đời luôn quang minh chính đại như vậy à?”.
“Họ Hồ kia, tôi nói cho ông biết, tôi chính là người đứng đầu Hắc Long Vệ của Long phủ, Xà Tướng”, Xà Tướng lạnh lùng lên tiếng: “Ông có thể hỏi thăm trong giới lánh đời này, có kẻ nào như tôi không”.
“Chuyện đêm nay rất trọng đại, nếu ông dính dáng vào, tất cả tai họa diệt môn!”.
Xà Tướng tuôn ra một tràng uy hiếp như thế, là vì trong lòng hắn ta vẫn không chắc chắn về Hồ Thương Hải.
Đấu với Lâm Ẩn một trận, hắn ta đã bị thương nặng rồi, sức chiến đấu cũng đã giảm mạnh.
Nếu là lúc bình thường, hắn ta đã sớm ra tay giết chết hạng cao thủ hạng bét trên bảng Địa như Hồ Thương Hải rồi, chuyện đó dễ như trở bàn tay mà thôi.
Trong lòng Xà Tướng lóe lên suy nghĩ rất thâm độc, hắn ta muốn dùng miệng lưỡi mình để dọa sợ Hồ Thương Hải, tốt nhất là khiến ông ta thả người.
Lần này hết cách rồi, chỉ đành tạm thời bỏ qua cho tính mạng Hồ Thương Hải.
Đợi sau này lại truy lùng núi Bích Thúy, không chỉ tiêu diệt Hồ Thương Hải, mà phải nhổ cỏ tận gốc toàn bộ các thành viên liên quan đến người này, phong tỏa tin tức lại một cách kín kẽ nhất.
Hồ Thương Hải đối mặt với uy hiếp của Xà Tướng, ánh mắt trở nên thận trọng, vẻ mặt cũng nghiêm lại.
Xà Tướng nói quả thật không sai, đêm nay ông đã dính đến chuyện quá quan trọng rồi.
Hai nhân vật đẳng cấp bảng Thiên tử chiến với nhau, nếu truyền ra giới lánh đời, chắc chắn sẽ tạo nên một đợt dậy sóng vang dội.
Cao thủ bảng Thiên bình thường thần bí như rồng thần chốn cửu thiên, không thể phỏng đoán.
Trong thế tục, đã rất hiếm có thứ gì đáng để bọn họ ra tay cả.
Hơn nữa lại xảy ra ở một nơi hẻo lánh như thế này nữa, có thể thấy được nó có liên quan đến bao nhiêu tranh giành lợi ích.
“Chắc là cậu không còn sức nữa? Nên mới muốn dùng miệng lưỡi để lừa gạt tôi?”, Hồ Thương Hải trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xà Tướng: “Mặc kệ cậu là ai đi nữa, đêm nay đừng kẻ nào hòng gây bất lợi cho cô Lâm!”.
“Cậu là cao thủ, đúng, cũng mạnh mẽ hơn tôi”, Hồ Thương Hải chậm rãi nói: “Nhưng cậu đã bị cậu Lâm đánh trọng thương, không kịp hồi phục lại một nửa sức mạnh vốn có của mình, thế mà còn định cướp người khỏi tay tôi sao?”.
Trong đoạn đối thoại của cả hai, ai cũng đang đánh vào tâm lý của nhau.
Xà Tướng đang muốn dùng chiêu không đánh mà thắng, còn Hồ Thương Hải sao lại không biết được tâm tư của chúng, ông ta cũng muốn kéo dài thời gian, tốt nhất là đến khi cậu Lâm giải quyết được trận chiến bên kia, rảnh tay chạy đến đây.
“Ha ha ha… Ông cũng biến tôi mạnh hơn ông à?”, Xà Tướng có chút mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Cho dù tôi có đang bị thương, muốn bắt ông cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Tôi cho ông một con đường sống, là tự ông không biết quý trọng”.
“Cho tôi đường sống? Ha ha”, Hồ Thương Hải cũng cười lạnh: “Cô Lâm mà các người cũng dám bắt cóc, tôi thấy các cậu mới là đang tìm đường chết”.
“Đợi cậu Lâm giải quyết xong thủ lĩnh của các cậu, các cậu khó mà trốn được kiếp này!”.
“Thật không? Ông còn tin cậu Lâm của các ông có thể đánh thắng được ngài ấy? Đúng là ngây thơ ngu si!”, Xà Tướng đối chọi gay gắt: “Đừng nói đến chuyện Lâm Ẩn sắp không chống đỡ nỗi nữa. Cho dù cậu ta có thắng được ngài ấy, cậu ta có thể thắng được cả Long phủ sao?”.
“Trên thế gian này, còn có ai có thể tranh đấu với Long phủ?”.
“Họ Hồ kia, tốt nhất ông nên nhìn cho rõ tình hình hiện giờ kia, rốt cuộc ông có khả năng chạy theo chân Lâm Ẩn lộng hành hay không!”.
“Cả Long phủ to lớn, há lại để người phàm đảo lộn lên?”.
Câu nói này tràn ngập lực uy hiếp.
Nói thật, nếu đổi thành lúc bình thường, Hồ Thương Hải đã sớm dao động trong lòng rồi.
Thế nhưng lại rơi vào tình hình này.
Ông ta không thể giao cô Lâm ra được.
Lâm Ẩn và đám người trước mắt này, Hồ Thương Hải kiên quyết lựa chọn có chết cũng phải theo Lâm Ẩn.
Bởi vì với phong thái tuyệt thế vô song của Lâm Ẩn, khiến trong lòng ông ta khắc ghi ấn tượng sâu sắc, tạo cho ông ta một sự tín nhiệm tuyệt đối đáng tin, đó là cảm giác “tôi đây vô địch”.
“Cho dù các người là ai đi nữa, muốn dẫn cô Lâm đi thì trừ khi bước qua xác tôi, còn lại đừng hòng. Cậu, hình như không có năng lực này đâu”.
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói.
“Tôi ngược lại muốn khuyên cậu một câu, nhân lúc cậu Lâm còn chưa đến đây, mau mau chạy thoát thân đi mới là sáng suốt!”.
“Ông đúng là tìm đường chết mà!”.
Xà Tướng giận tím mặt, trên trán nổi đầy gân xanh.
Hắn ta biết rằng, Hồ Thương Hải không thể bị lừa bằng lời nói không được, buộc phải ra tay bắt lấy mà thôi.
“Ra tay đi! Bắt ông già chết tiệt này lại cho tôi, tôi muốn lột da tróc thịt ông ta!”.
Xà Tướng quát lên, sau đó xông cả người về phía Hồ Thương Hải, bắt đầu vồ giết.
Theo tiếng quát lớn của hắn ta, hơn mười tinh nhuệ Hắc Long Vệ xung quanh cũng đồng loạt ra tay.
Trong chớp mắt, đối mặt với thế vây công của mười mấy cao thủ cỡ này, thân thể Hồ Thương Hải chấn động, nổ ra một tiếng nổ vang như sấm rền dội xuống, quanh thân chảy quanh một làn sóng khí vô hình, ầm ầm nổ tung.
Tất nhiên ông ta cũng đã sớm chuẩn bị để ra tay bất kỳ lúc nào.
Đùng! Đùng! Đùng!
Trong con đường hẹp nơi rừng sâu, từng âm thanh nổ vang truyền lên, Xà Tướng và Hồ Thương Hải đã bắt đầu giao đấu, đánh đến mức tiếng gió như bị xé rách, cây cối xung quanh gãy đổ, mảnh vụn bắn tung tóe.
Núi Bích Thúy, là một thế lực tầm trung trong giới lánh đời, được coi là một môn phái được truyền thừa ba đời, cũng khá có tiếng.
Nhưng thế lực ở cấp bậc này mà so với con quái vật khổng lồ như Long phủ thì quả là chỉ như hạng giun dế.
Long phủ năm môn mười hai đường, tùy tiện lấy một chi đường ra, cũng có thể dễ dàng trấn áp núi Bích Thúy nọ.
“Long phủ?”.
Nghe thế, con ngươi của Hồ Thương Hải bỗng co lại, vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt lộ vẻ không dám tin.
Ông ta bị cái tên Xà Tướng báo ra dọa sợ.
Trong giới lánh đời ở Long Quốc, thế lực dám lấy chữ Long để tự xưng chỉ có một.
Chỉ nghe hai chữ Long phủ thôi cũng đã tự hiểu, nên biết rằng, đó là sự tồn tại nắm giữ vị trí tối cao nhất…
Đó là một vùng trời bất khả xâm phạm ở trong giới lánh đời.
Hồ Thương Hải biết cảnh giới của đại trưởng lão Lâm Ẩn cao thâm khó dò, thực lực cũng vô cùng cường hãn.
Nhưng lại không ngờ rằng đại trưởng lão lại chọc vào một kẻ địch mạnh như Long phủ!
“Sao nào? Họ Hồ kia, đã biết sợ chưa?”, Xà Tướng cười khẩy nói: “Ông biết ông đang xúc phạm một thế lực như thế nào không?”.
“Tôi cho ông ba mươi giây, lập tức thả người ra, cút khỏi núi Giang Nguyệt, thế thì còn đường lui!”.
Hồ Thương Hải đứng lặng thinh, trong đầu nhanh chóng lóe lên hàng loạt suy nghĩ.
“Không có chuyện thả người đâu”, Hồ Thương Hải nói như chém đinh chặt sắt: “Cậu đừng nghĩ rằng tùy tiện lôi ra một cái tên là có thể dọa sợ tôi”.
“Long phủ vĩ đại cỡ nào, làm sao có chuyện làm những việc đồi bại độc ác như các cậu?”.
Trong lòng Hồ Thương Hải vẫn còn đang nghi ngờ lai lịch của nhóm người Xà Tướng này.
Dựa vào thực lực của vị thủ lĩnh thần bí kia, ông ta biết rằng họ chắc chắn có lai lịch rất lớn, nhưng không ngờ là Long phủ.
Nhưng Long phủ trong giới lánh đời ở Long Quốc là sự tồn tại như trụ chống trời, được truyền thừa ngàn năm, có gốc gác cả thiên niên kỷ, uy danh đã bao đời.
Thế thì sao lại có chuyện ra tay bắt cóc phụ nữ cơ chứ?
Phải biết rằng Long phủ là tín ngưỡng được vô số cao thủ sùng kính ở trong giới lánh đời.
“Ha ha ha… Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”, Xà Tướng nói với vẻ mặt âm u: “Thế nào là việc đồi bại độc ác? Ông cho rằng thói đời luôn quang minh chính đại như vậy à?”.
“Họ Hồ kia, tôi nói cho ông biết, tôi chính là người đứng đầu Hắc Long Vệ của Long phủ, Xà Tướng”, Xà Tướng lạnh lùng lên tiếng: “Ông có thể hỏi thăm trong giới lánh đời này, có kẻ nào như tôi không”.
“Chuyện đêm nay rất trọng đại, nếu ông dính dáng vào, tất cả tai họa diệt môn!”.
Xà Tướng tuôn ra một tràng uy hiếp như thế, là vì trong lòng hắn ta vẫn không chắc chắn về Hồ Thương Hải.
Đấu với Lâm Ẩn một trận, hắn ta đã bị thương nặng rồi, sức chiến đấu cũng đã giảm mạnh.
Nếu là lúc bình thường, hắn ta đã sớm ra tay giết chết hạng cao thủ hạng bét trên bảng Địa như Hồ Thương Hải rồi, chuyện đó dễ như trở bàn tay mà thôi.
Trong lòng Xà Tướng lóe lên suy nghĩ rất thâm độc, hắn ta muốn dùng miệng lưỡi mình để dọa sợ Hồ Thương Hải, tốt nhất là khiến ông ta thả người.
Lần này hết cách rồi, chỉ đành tạm thời bỏ qua cho tính mạng Hồ Thương Hải.
Đợi sau này lại truy lùng núi Bích Thúy, không chỉ tiêu diệt Hồ Thương Hải, mà phải nhổ cỏ tận gốc toàn bộ các thành viên liên quan đến người này, phong tỏa tin tức lại một cách kín kẽ nhất.
Hồ Thương Hải đối mặt với uy hiếp của Xà Tướng, ánh mắt trở nên thận trọng, vẻ mặt cũng nghiêm lại.
Xà Tướng nói quả thật không sai, đêm nay ông đã dính đến chuyện quá quan trọng rồi.
Hai nhân vật đẳng cấp bảng Thiên tử chiến với nhau, nếu truyền ra giới lánh đời, chắc chắn sẽ tạo nên một đợt dậy sóng vang dội.
Cao thủ bảng Thiên bình thường thần bí như rồng thần chốn cửu thiên, không thể phỏng đoán.
Trong thế tục, đã rất hiếm có thứ gì đáng để bọn họ ra tay cả.
Hơn nữa lại xảy ra ở một nơi hẻo lánh như thế này nữa, có thể thấy được nó có liên quan đến bao nhiêu tranh giành lợi ích.
“Chắc là cậu không còn sức nữa? Nên mới muốn dùng miệng lưỡi để lừa gạt tôi?”, Hồ Thương Hải trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xà Tướng: “Mặc kệ cậu là ai đi nữa, đêm nay đừng kẻ nào hòng gây bất lợi cho cô Lâm!”.
“Cậu là cao thủ, đúng, cũng mạnh mẽ hơn tôi”, Hồ Thương Hải chậm rãi nói: “Nhưng cậu đã bị cậu Lâm đánh trọng thương, không kịp hồi phục lại một nửa sức mạnh vốn có của mình, thế mà còn định cướp người khỏi tay tôi sao?”.
Trong đoạn đối thoại của cả hai, ai cũng đang đánh vào tâm lý của nhau.
Xà Tướng đang muốn dùng chiêu không đánh mà thắng, còn Hồ Thương Hải sao lại không biết được tâm tư của chúng, ông ta cũng muốn kéo dài thời gian, tốt nhất là đến khi cậu Lâm giải quyết được trận chiến bên kia, rảnh tay chạy đến đây.
“Ha ha ha… Ông cũng biến tôi mạnh hơn ông à?”, Xà Tướng có chút mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Cho dù tôi có đang bị thương, muốn bắt ông cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Tôi cho ông một con đường sống, là tự ông không biết quý trọng”.
“Cho tôi đường sống? Ha ha”, Hồ Thương Hải cũng cười lạnh: “Cô Lâm mà các người cũng dám bắt cóc, tôi thấy các cậu mới là đang tìm đường chết”.
“Đợi cậu Lâm giải quyết xong thủ lĩnh của các cậu, các cậu khó mà trốn được kiếp này!”.
“Thật không? Ông còn tin cậu Lâm của các ông có thể đánh thắng được ngài ấy? Đúng là ngây thơ ngu si!”, Xà Tướng đối chọi gay gắt: “Đừng nói đến chuyện Lâm Ẩn sắp không chống đỡ nỗi nữa. Cho dù cậu ta có thắng được ngài ấy, cậu ta có thể thắng được cả Long phủ sao?”.
“Trên thế gian này, còn có ai có thể tranh đấu với Long phủ?”.
“Họ Hồ kia, tốt nhất ông nên nhìn cho rõ tình hình hiện giờ kia, rốt cuộc ông có khả năng chạy theo chân Lâm Ẩn lộng hành hay không!”.
“Cả Long phủ to lớn, há lại để người phàm đảo lộn lên?”.
Câu nói này tràn ngập lực uy hiếp.
Nói thật, nếu đổi thành lúc bình thường, Hồ Thương Hải đã sớm dao động trong lòng rồi.
Thế nhưng lại rơi vào tình hình này.
Ông ta không thể giao cô Lâm ra được.
Lâm Ẩn và đám người trước mắt này, Hồ Thương Hải kiên quyết lựa chọn có chết cũng phải theo Lâm Ẩn.
Bởi vì với phong thái tuyệt thế vô song của Lâm Ẩn, khiến trong lòng ông ta khắc ghi ấn tượng sâu sắc, tạo cho ông ta một sự tín nhiệm tuyệt đối đáng tin, đó là cảm giác “tôi đây vô địch”.
“Cho dù các người là ai đi nữa, muốn dẫn cô Lâm đi thì trừ khi bước qua xác tôi, còn lại đừng hòng. Cậu, hình như không có năng lực này đâu”.
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói.
“Tôi ngược lại muốn khuyên cậu một câu, nhân lúc cậu Lâm còn chưa đến đây, mau mau chạy thoát thân đi mới là sáng suốt!”.
“Ông đúng là tìm đường chết mà!”.
Xà Tướng giận tím mặt, trên trán nổi đầy gân xanh.
Hắn ta biết rằng, Hồ Thương Hải không thể bị lừa bằng lời nói không được, buộc phải ra tay bắt lấy mà thôi.
“Ra tay đi! Bắt ông già chết tiệt này lại cho tôi, tôi muốn lột da tróc thịt ông ta!”.
Xà Tướng quát lên, sau đó xông cả người về phía Hồ Thương Hải, bắt đầu vồ giết.
Theo tiếng quát lớn của hắn ta, hơn mười tinh nhuệ Hắc Long Vệ xung quanh cũng đồng loạt ra tay.
Trong chớp mắt, đối mặt với thế vây công của mười mấy cao thủ cỡ này, thân thể Hồ Thương Hải chấn động, nổ ra một tiếng nổ vang như sấm rền dội xuống, quanh thân chảy quanh một làn sóng khí vô hình, ầm ầm nổ tung.
Tất nhiên ông ta cũng đã sớm chuẩn bị để ra tay bất kỳ lúc nào.
Đùng! Đùng! Đùng!
Trong con đường hẹp nơi rừng sâu, từng âm thanh nổ vang truyền lên, Xà Tướng và Hồ Thương Hải đã bắt đầu giao đấu, đánh đến mức tiếng gió như bị xé rách, cây cối xung quanh gãy đổ, mảnh vụn bắn tung tóe.