Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 623: Đánh tới cửa
“Hả?”, cụ Trầm Phong sắc mặt hoảng sợ, có chút không dám tin nhìn cụ bà Lâm: “Cụ bà, bà nói Lâm Ẩn kia là chắt ngoại của bà?”.
Cụ Trầm Phong vốn tưởng rằng Lâm Ẩn ở thủ đô có thể hung hăng ngang ngược như thế, nhất định có địa vị rất cao trong giới lánh đời, sau lưng nhất định cũng có cao nhân chỗng đỡ.
Cho nên, sau khi biết được học trò yêu bị giết, cụ Trầm Phong cũng không dám lỗ mãng xuống núi tới thủ đô tìm Lâm Ẩn gây phiền toái, mà cẩn thận tìm hiểu thật kỹ trong giới lánh đời.
Kết quả, Lâm Ẩn không để lại một chút dấu vết trong giới lánh đời, là một người không hề có danh tiếng ở trong giới.
Mà Lâm Ẩn lại họ Lâm, cũng khiến cho cụ Trầm Phong hướng ánh mắt về phía nhà họ Lâm ở Lang Gia, vì thế nên lão ta tự mình tới đây chứng thực, muốn tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc Lâm Ẩn có quan hệ với nhà họ Lâm ở Lang Gia hay không.
Nhưng không ngờ rằng cụ bà Lâm lại nói thẳng với lão ta, Lâm Ẩn là chắt ngoại của bà?
Chắt ngoại sao có thể cũng mang họ Lâm chứ?
“Cụ bà, bà có thể cho tôi nói một câu thật lòng được không?”, cụ Trầm Phong nghiêm nghị nói: “Theo tôi được biết, thanh niên đồng lứa của nhà họ Lâm không hề có ai tên Lâm Ẩn. Cậu ta thật sự là con cháu ruột thịt của bà sao?”.
Cụ bà Lâm lạnh nhạt nói: “Đỗ Trầm Phong, bà già này còn phải nói láo với ông sao? Lâm Ẩn là chắt ngoại của tôi, cậu ta lấy họ Lâm theo họ mẹ thì có gì không ổn chứ?”.
“Chuyện này…”, cụ Trầm Phong cau mày, cân nhắc gì đó trong lòng.
Vốn tưởng rằng, Lâm Ẩn cùng lắm chỉ là một quân cờ của nhà họ Lâm ở bên ngoài giả danh mà thôi, cho nên mới đến nhà họ Lâm thử dò hỏi. Nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại là cháu chắt ruột thịt của cụ bà Lâm.
Vậy chẳng phải nói, Lâm Ẩn cũng là chắt ngoại của cụ ông Lâm sao?
Cụ Trầm Phong tự nhủ, lão ta là cao thủ lánh đời đã bước lên bảng Thiên ở Long Quốc, học trò rộng khắp trong giới lánh đời, uy vọng rất cao.
Nhưng mà so sánh với cụ ông Lâm kia, thì chính là múa rìu qua mắt thợ, căn bản không đáng nhắc đến.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là người lão ta không thể đặc tội.
Đừng nói hiện giờ tay trái sử dụng kiếm của lão ta đã bị phế, nên không còn thực lực võ công cấp bảng Thiên nữa, mà cho dù là lúc lão ta khỏe mạnh nhất, cũng không dám đối đầu với nhà họ Lâm.
Rốt cuộc, nhà họ Lâm ở Lang Gia đứng đầu sau đại thế gia trong giới lánh đời, một trong mấy thế lực mạnh nhất trong giới lánh đời ở Long Quốc.
Đặc biệt là cụ ông nhà họ Lâm kia đã được công nhận là có thành tựu võ học có thể xếp vào hạng năm vị thần ở Long Quốc! Có thể sánh ngang với những đại nhân vật có thế lực mạnh nhất ở Long Quốc như điện chủ Lăng Tiêu Long Quốc, phủ quân Long phủ.
Đây là nhân vật thần thoại truyền thuyết ở trong giới lánh đời.
“Cụ bà, tôi và nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng coi như từng là bạn cũ. Xin hỏi, vì sao Lâm Ẩn kia lại không nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhất định phải giết hại học trò của tôi?”, Đỗ Trầm Phong nghiêm nghị nói: “Trong chuyện này, tôi xin cụ bà cho tôi một câu trả lời”.
Cụ bà Lâm nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Đỗ Trầm Phong, có một số chuyện ông không nên hỏi, thì đừng hỏi”.
“Ông đau lòng vì mất học trò yêu, tôi có thể hiểu được, nhưng đây không phải là lý do để ông tới đây chất vấn nhà họ Lâm”.
Dừng một chút, cụ bà nói tiếp: “Như vậy đi, ông tạm thời ở lại thành phố Thương Châu, tôi sẽ gọi Lâm Ẩn trở về núi Lang Gia, đến lúc đó, bà già này sẽ bắt nó kính trà, để xin lỗi ông”.
“Chuyện này…”, sắc mặt của cụ Trầm Phong không tốt lắm, tâm trạng rất phức tạp.
Uy thế của nhà họ Lâm rành rành ra đó, lão ta không dám kiêu chiến, nhưng lại có chút không cam lòng khi từ bỏ trả thù Lâm Ẩn.
Lão ta cũng biết, đây là nhà họ Lâm cho lão ta một bậc thang.
Nhưng kính một ly trà, lại đổi mạng một học trò của ông ta, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
“Đỗ Trầm Phong, năm đó sư phụ của ông và tôi có chút quan hệ. Nếu không, tôi cũng lười nói mấy chuyện vặt này với ông”, cụ bà Lâm sắc mặt không hài lòng lắm nói: “Học trò của ông đã chết, tôi sẽ bắt thằng nhóc Lâm Ẩn kia bồi thường cho ông. Tương lai, nó sẽ làm cho ông một chuyện, coi như là đền bù đi”.
“Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy đi. Tôi mệt rồi, để lần sau bàn tiếp”.
Cụ bà Lâm rất có uy nghiêm nói xong những lời này, sau đó híp mặt lại không nói nữa.
Cụ Trầm Phong sắc mặt nặng nề, cũng không dám nói gì nữa, gật gật đầu, nói: “Vậy cứ làm theo lời bà đi, xin bà hãy làm chủ cho kẻ hèn này. Vậy tôi không quấy rầy bà nữa…”.
Nói xong, cụ Trầm Phong hành lễ, xin phép rồi xoay người rời đi.
Đúng vậy, nếu không phải sư phụ của Đỗ Trầm Phong năm đó từng có chút giao tình với cụ ông Lâm, thì sao lão ta có lá gan tới cửa nhà họ Lâm ở Lang Gia thử chất vấn.
Cụ bà Lâm nhìn bóng lưng rời đi của cụ Trầm Phong, đôi mắt tinh tường sáng lên, cũng không biết đang mưu tính chuyện gì.
…
Ngày hôm sau.
Thủ đô, thành Thiên Long.
Thành Thiên Long rộng lớn, từng khu phố thương mại đang được thi công rất rầm rộ, cảnh tượng vô cùng thịnh vượng.
Những con đường mở ra thế giới bên ngoài nối liền không dứt, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, sầm uất.
Tòa nhà Thiên Long tráng lệ, trong phòng làm việc của hội trưởng.
Lâm Ẩn đang khoanh tay dựa vào lan can, nhìn cảnh tượng khắp nơi phồn hoa ở xa xa.
Sau khi từ chối gia tộc Cromir và nhà họ Sở ở Điền Nam, anh lập tức bắt tay xử lý những chuyện ở thủ đô.
Hiện giờ, cục diện ở thủ đô Lâm Ẩn đã khống chế tất cả trong lòng bàn tay, mỗi ngày có vô số người đại diện cho thế gia tới tặng quà.
Danh vọng của Lâm Ẩn đã bị đẩy lên tới đỉnh cao.
Mà bản thân anh, dĩ nhiên là đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tít tít tít.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Lâm Ẩn xoay người, liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi đến, là Vu Tắc Thành gọi tới, anh nhận điện thoại.
“Vu Tắc Thành, chuyện gì?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.
“Anh Ẩn, có một nhóm ngươi tự xưng là thân thích của anh, đang tìm anh ở cửa tòa nhà”, bên kia điện thoại, Vu Tắc Thành nói bằng giọng trịnh trọng: “Nhóm người này rất hung hăng, người của tôi không thể ngăn cản được, tôi cũng không dám tùy tiện quyết định, anh xem…”.
“Thân thích của tôi? Từ đâu tới?”, Lâm Ẩn hỏi.
Anh cũng thấy tò mò, từ khi nào anh lại có thêm một nhóm người thân? Chẳng lẽ là người nhà họ Trương ở tỉnh Đông Hải?
“Chuyện này, anh Ẩn, tôi hỏi, bọn họ nói, tôi không xứng được biết”, Vu Tắc Thành nghiêm nghị nói: “Những anh em tinh anh bảo vệ ở cửa tòa nhà đều bị thương, tôi cũng không nhìn ra thực lực của họ nông sâu thế nào, hình như địa vị không đơn giản”.
“Có chuyện như vậy?”, Lâm Ẩn nhíu mày, ánh mắt sáng lên tia lạnh lẽo.
“Á! Các người muốn làm gì?”.
Bỗng nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vu Tắc Thành.
“Chó trông cửa, còn dám chặn đường? Cút sang một bên đi!”.
Giọng một người đàn ông xa lạ lạnh lùng truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Lâm Ẩn đúng không? Cho cậu một phút, lập tức xuống lầu gặp chúng tôi! Nếu muộn, cậu không chịu trách nhiệm được đâu!”.
“Các người là ai?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Xuống lầu, cậu tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, sau này bảo đàn em của cậu mở to mắt ra, đừng có chặn đường”, đầu bên kia điện thoại là giọng đàn ông ngông cuồng ngang ngược.
Cụ Trầm Phong vốn tưởng rằng Lâm Ẩn ở thủ đô có thể hung hăng ngang ngược như thế, nhất định có địa vị rất cao trong giới lánh đời, sau lưng nhất định cũng có cao nhân chỗng đỡ.
Cho nên, sau khi biết được học trò yêu bị giết, cụ Trầm Phong cũng không dám lỗ mãng xuống núi tới thủ đô tìm Lâm Ẩn gây phiền toái, mà cẩn thận tìm hiểu thật kỹ trong giới lánh đời.
Kết quả, Lâm Ẩn không để lại một chút dấu vết trong giới lánh đời, là một người không hề có danh tiếng ở trong giới.
Mà Lâm Ẩn lại họ Lâm, cũng khiến cho cụ Trầm Phong hướng ánh mắt về phía nhà họ Lâm ở Lang Gia, vì thế nên lão ta tự mình tới đây chứng thực, muốn tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc Lâm Ẩn có quan hệ với nhà họ Lâm ở Lang Gia hay không.
Nhưng không ngờ rằng cụ bà Lâm lại nói thẳng với lão ta, Lâm Ẩn là chắt ngoại của bà?
Chắt ngoại sao có thể cũng mang họ Lâm chứ?
“Cụ bà, bà có thể cho tôi nói một câu thật lòng được không?”, cụ Trầm Phong nghiêm nghị nói: “Theo tôi được biết, thanh niên đồng lứa của nhà họ Lâm không hề có ai tên Lâm Ẩn. Cậu ta thật sự là con cháu ruột thịt của bà sao?”.
Cụ bà Lâm lạnh nhạt nói: “Đỗ Trầm Phong, bà già này còn phải nói láo với ông sao? Lâm Ẩn là chắt ngoại của tôi, cậu ta lấy họ Lâm theo họ mẹ thì có gì không ổn chứ?”.
“Chuyện này…”, cụ Trầm Phong cau mày, cân nhắc gì đó trong lòng.
Vốn tưởng rằng, Lâm Ẩn cùng lắm chỉ là một quân cờ của nhà họ Lâm ở bên ngoài giả danh mà thôi, cho nên mới đến nhà họ Lâm thử dò hỏi. Nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại là cháu chắt ruột thịt của cụ bà Lâm.
Vậy chẳng phải nói, Lâm Ẩn cũng là chắt ngoại của cụ ông Lâm sao?
Cụ Trầm Phong tự nhủ, lão ta là cao thủ lánh đời đã bước lên bảng Thiên ở Long Quốc, học trò rộng khắp trong giới lánh đời, uy vọng rất cao.
Nhưng mà so sánh với cụ ông Lâm kia, thì chính là múa rìu qua mắt thợ, căn bản không đáng nhắc đến.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là người lão ta không thể đặc tội.
Đừng nói hiện giờ tay trái sử dụng kiếm của lão ta đã bị phế, nên không còn thực lực võ công cấp bảng Thiên nữa, mà cho dù là lúc lão ta khỏe mạnh nhất, cũng không dám đối đầu với nhà họ Lâm.
Rốt cuộc, nhà họ Lâm ở Lang Gia đứng đầu sau đại thế gia trong giới lánh đời, một trong mấy thế lực mạnh nhất trong giới lánh đời ở Long Quốc.
Đặc biệt là cụ ông nhà họ Lâm kia đã được công nhận là có thành tựu võ học có thể xếp vào hạng năm vị thần ở Long Quốc! Có thể sánh ngang với những đại nhân vật có thế lực mạnh nhất ở Long Quốc như điện chủ Lăng Tiêu Long Quốc, phủ quân Long phủ.
Đây là nhân vật thần thoại truyền thuyết ở trong giới lánh đời.
“Cụ bà, tôi và nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng coi như từng là bạn cũ. Xin hỏi, vì sao Lâm Ẩn kia lại không nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhất định phải giết hại học trò của tôi?”, Đỗ Trầm Phong nghiêm nghị nói: “Trong chuyện này, tôi xin cụ bà cho tôi một câu trả lời”.
Cụ bà Lâm nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Đỗ Trầm Phong, có một số chuyện ông không nên hỏi, thì đừng hỏi”.
“Ông đau lòng vì mất học trò yêu, tôi có thể hiểu được, nhưng đây không phải là lý do để ông tới đây chất vấn nhà họ Lâm”.
Dừng một chút, cụ bà nói tiếp: “Như vậy đi, ông tạm thời ở lại thành phố Thương Châu, tôi sẽ gọi Lâm Ẩn trở về núi Lang Gia, đến lúc đó, bà già này sẽ bắt nó kính trà, để xin lỗi ông”.
“Chuyện này…”, sắc mặt của cụ Trầm Phong không tốt lắm, tâm trạng rất phức tạp.
Uy thế của nhà họ Lâm rành rành ra đó, lão ta không dám kiêu chiến, nhưng lại có chút không cam lòng khi từ bỏ trả thù Lâm Ẩn.
Lão ta cũng biết, đây là nhà họ Lâm cho lão ta một bậc thang.
Nhưng kính một ly trà, lại đổi mạng một học trò của ông ta, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
“Đỗ Trầm Phong, năm đó sư phụ của ông và tôi có chút quan hệ. Nếu không, tôi cũng lười nói mấy chuyện vặt này với ông”, cụ bà Lâm sắc mặt không hài lòng lắm nói: “Học trò của ông đã chết, tôi sẽ bắt thằng nhóc Lâm Ẩn kia bồi thường cho ông. Tương lai, nó sẽ làm cho ông một chuyện, coi như là đền bù đi”.
“Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy đi. Tôi mệt rồi, để lần sau bàn tiếp”.
Cụ bà Lâm rất có uy nghiêm nói xong những lời này, sau đó híp mặt lại không nói nữa.
Cụ Trầm Phong sắc mặt nặng nề, cũng không dám nói gì nữa, gật gật đầu, nói: “Vậy cứ làm theo lời bà đi, xin bà hãy làm chủ cho kẻ hèn này. Vậy tôi không quấy rầy bà nữa…”.
Nói xong, cụ Trầm Phong hành lễ, xin phép rồi xoay người rời đi.
Đúng vậy, nếu không phải sư phụ của Đỗ Trầm Phong năm đó từng có chút giao tình với cụ ông Lâm, thì sao lão ta có lá gan tới cửa nhà họ Lâm ở Lang Gia thử chất vấn.
Cụ bà Lâm nhìn bóng lưng rời đi của cụ Trầm Phong, đôi mắt tinh tường sáng lên, cũng không biết đang mưu tính chuyện gì.
…
Ngày hôm sau.
Thủ đô, thành Thiên Long.
Thành Thiên Long rộng lớn, từng khu phố thương mại đang được thi công rất rầm rộ, cảnh tượng vô cùng thịnh vượng.
Những con đường mở ra thế giới bên ngoài nối liền không dứt, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, sầm uất.
Tòa nhà Thiên Long tráng lệ, trong phòng làm việc của hội trưởng.
Lâm Ẩn đang khoanh tay dựa vào lan can, nhìn cảnh tượng khắp nơi phồn hoa ở xa xa.
Sau khi từ chối gia tộc Cromir và nhà họ Sở ở Điền Nam, anh lập tức bắt tay xử lý những chuyện ở thủ đô.
Hiện giờ, cục diện ở thủ đô Lâm Ẩn đã khống chế tất cả trong lòng bàn tay, mỗi ngày có vô số người đại diện cho thế gia tới tặng quà.
Danh vọng của Lâm Ẩn đã bị đẩy lên tới đỉnh cao.
Mà bản thân anh, dĩ nhiên là đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tít tít tít.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Lâm Ẩn xoay người, liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi đến, là Vu Tắc Thành gọi tới, anh nhận điện thoại.
“Vu Tắc Thành, chuyện gì?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.
“Anh Ẩn, có một nhóm ngươi tự xưng là thân thích của anh, đang tìm anh ở cửa tòa nhà”, bên kia điện thoại, Vu Tắc Thành nói bằng giọng trịnh trọng: “Nhóm người này rất hung hăng, người của tôi không thể ngăn cản được, tôi cũng không dám tùy tiện quyết định, anh xem…”.
“Thân thích của tôi? Từ đâu tới?”, Lâm Ẩn hỏi.
Anh cũng thấy tò mò, từ khi nào anh lại có thêm một nhóm người thân? Chẳng lẽ là người nhà họ Trương ở tỉnh Đông Hải?
“Chuyện này, anh Ẩn, tôi hỏi, bọn họ nói, tôi không xứng được biết”, Vu Tắc Thành nghiêm nghị nói: “Những anh em tinh anh bảo vệ ở cửa tòa nhà đều bị thương, tôi cũng không nhìn ra thực lực của họ nông sâu thế nào, hình như địa vị không đơn giản”.
“Có chuyện như vậy?”, Lâm Ẩn nhíu mày, ánh mắt sáng lên tia lạnh lẽo.
“Á! Các người muốn làm gì?”.
Bỗng nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vu Tắc Thành.
“Chó trông cửa, còn dám chặn đường? Cút sang một bên đi!”.
Giọng một người đàn ông xa lạ lạnh lùng truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Lâm Ẩn đúng không? Cho cậu một phút, lập tức xuống lầu gặp chúng tôi! Nếu muộn, cậu không chịu trách nhiệm được đâu!”.
“Các người là ai?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Xuống lầu, cậu tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, sau này bảo đàn em của cậu mở to mắt ra, đừng có chặn đường”, đầu bên kia điện thoại là giọng đàn ông ngông cuồng ngang ngược.