Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 618 – Giải quyết thỏa đáng
“Nhà họ Sở và gia tộc Cromir…”, ánh mắt của Lâm Ẩn thâm trầm, nhấp một ngụm hồng trà, nhẹ nhàng nói.
Hai gia tộc này cũng có chút phiền.
Về phía nhà họ Sở ở Điền Nam, mình vẫn còn đang nợ một món nợ, đó là đã lấy thuốc của bọn họ.
Ý của ông cụ Sở Tế Thương kia, chính là muốn tác hợp anh với cháu gái Sở Sở của mình.
Chuyến đi Điền Nam lần này là chắc chắn phải đi.
Chỉ là hôm nay vẫn chưa phải lúc.
Mà về phía gia tộc Cromir, trong lòng Lâm Ẩn vẫn luôn giữ cảnh giác.
Lão Tước gia của gia tộc Cromir cũng khá hiểu về anh.
Dù sao năm đó cũng đã từng đối đầu với lão ta, lão Tước gia này chính là cao thủ đứng hàng đầu, một kẻ hung dữ trấn áp thế lực ngầm phương Tây.
Đến giờ, Lâm Ẩn cũng không thể nắm bắt được ý nghĩ thật sự của lão Tước gia.
Nếu như là lúc bình thường, anh còn có thể ung dung xử lý chuyện này.
Nhưng tình hình hiện giờ, nếu như lão Tước gia tự đi đến Long Quốc, sẽ càng gây thêm hỗn loạn, sợ rằng sẽ không chịu khống chế.
“Mời hai người họ vào đi. Chia ra sắp xếp vào hai phòng tiếp khách, tôi sẽ đến đón tiếp”, Lâm Ẩn nghiêm nghị giao phó.
“Vâng!”, Vu Tắc Thành cung kính gật đầu.
Mười phút sau
Trong phòng tiếp khách của tòa nhà Tinh Thần.
Sở Sở đứng ngồi không yên đợi trên ghế sô pha, hai người đàn ông trung niên nghiêm nghị ngồi thẳng trên ghế.
Lý Bộc đứng một bên, bảo đám người đi phục vụ trà.
Lúc này, cửa mở, Lâm Ẩn đi vào, kéo chiếc ghế lớn ra, oai phong ngồi xuống.
Sở Sở mặt mũi đỏ ửng nhìn Lâm Ẩn, sau đó đứng dậy, nói: “Anh Lâm, hai bác trai của tôi muốn tìm anh để nói vài chuyện quan trọng. Tôi xin phép tránh đi một chút” .
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói nhiều lời.
Cứ thế, Sở Sở và Lý Bộc cùng đi ra cửa.
Bên trong phòng tiếp khách, chỉ còn lại Lâm Ẩn, ngồi đối diện là anh cả Sở Vân Sơn của nhà họ Sở đã từng gặp lúc trước, cùng với một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị.
“Không biết hai vị vất vả đường xá xa xôi tới đây có chuyện gì vậy?”
Lâm Ẩn ung dung nói, nâng bình trà lên chậm rãi rót đầy trà cho mình.
“Lâm Ẩn, tôi cũng không muốn dài dòng với cậu nữa”, Sở Vân Sơn nhìn Lâm Ẩn, dõng dạc nói: “Những chuyện gần đây của cậu ở thủ đô, tôi cũng đã có nghe đồn” .
“Chuyện lần trước, tôi có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của cậu. Cậu vào nhà họ Sở chúng tôi, cũng coi như là có tư cách đó”, Sở Vân Sơn chậm rãi nói: “Lần này đến thủ đô, tôi cũng đã nói với ông cụ rồi” .
Sở Vân Sơn cũng rất chú ý đế nhất cử nhất động trong thủ đô.
Lần này sau khi đến kinh đô, cũng biết được những chiến tích hung bạo của Lâm Ẩn.
Trong lòng cũng có suy xét, coi như cũng đã công nhận Lâm Ẩn.
Ít nhất thì không giống như trước nữa, không thèm bận tâm đến một người phàm phu tục tử như anh.
Dừng một chút, Sở Vân Sơn nói tiếp: “Tôi hỏi trước cậu một chút, Sở Sở đã xảy ra chuyện gì ở thủ đô? Sao lại liên tiếp gặp hai vụ ám sát? Nghe nói là một nhóm người Phù Tang? Có lai lịch thế nào?”.
Lâm Ẩn trầm ngâm một hồi mới nói: “Sở Sở gặp phải chuyện ám sát, tôi vô cùng áy náy với nhà họ Sở, đám người Phù Tang đó chỉ hướng đến mình tôi”.
“Ừ”, Sở Vân Sơn đáp một tiếng, cũng không biết đang nghĩ điều gì: “Ở đây là thủ đô, là địa bàn của cậu, chắc chắn cậu phải chịu trách nhiệm chuyện này. Cũng may Sở Sở không xảy ra chuyện gì, nếu không, nhà họ Sở chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu” .
Sở Vân Sơn rất bất mãn với chuyện này, có hơi trách móc Lâm Ẩn.
Dù sao, Lâm Ẩn cũng có uy thế rất lớn.
Ông cụ nhà mình lại rất muốn để Lâm Ẩn làm con rể nhà họ Sở, vậy thì không thể để cho Lâm Ẩn quá ngang ngược như vậy được.
Lâm Ẩn tỉnh bơ, không nói gì.
Anh biết, Sở Vân Sơn vẫn còn đang có thái độ gây khó dễ, làm giá cho nhà họ Sở.
“Đúng rồi, nhóm người Phù Tang kia có lai lịch thế nào? Dám ra tay với người của nhà họ Sở chúng ta, chuyện này chắc chắn phải xem xét lại”, Sở Vân Sơn lập tức chuyển đề tài, nghiêm nghị hỏi.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Đám người Phù Tang kia đến từ đạo Thiên Cơ Phù Tang.”
“Đạo Thiên Cơ?” Sở Vân Sơn khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Ông ta là người trong giới lánh đời, dĩ nhiên cũng có nghe nói đến đạo Thiên Cơ Phù Tang có tồn tại.
Đó là một trong ba thế lực ngầm lớn nhất của Đảo Quốc Phù Tang.
Đảo Quốc Phù Tang mặc dù chỉ là một nước nhỏ, nhưng thế giới ngầm lại có lịch sử rất lâu đời, cũng có thể được xếp hàng đầu trên thế giới.
“Cậu còn đụng đến cả những người đạo Thiên Cơ sao? Đã có chuyện gì xảy ra?”, Sở Vân Sơn nghi hoặc hỏi.
Lần trước giao đấu, sau khi bị Lâm Ẩn bắt ngay tại trận, ông ta cũng đã điều tra rất nhiều về Lâm Ẩn.
Nhìn bề ngoài, Lâm Ẩn không hề có bối cảnh gì trong thế giới ngầm, cũng không có mấy danh tiếng.
Nhưng có thể ở xưng vương tại thủ đô, tiêu diệt một vài thế lực ngầm ngay tại đất thủ đô.
Hơn nữa còn có một thân thủ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí ngay cả cụ nhà ông ta cũng nói người này vô cùng khó lường.
Điều này thật sự làm cho người khác không thể suy nghĩ ra điều gì, làm cho Sở Vân Sơn vô cùng tò mò.
“Không thể trả lời được”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu không nói cũng được, đạo Thiên Cơ đụng đến nhà họ Sở chúng tôi, nhà họ Sở tự khắc sẽ đi tìm đến cửa nhà bọn chúng” .
“Còn về phần cậu, định khi nào đến nhà họ Sở gặp cụ nhà tôi?”.
Lâm Ẩn nói: “Tôi cũng muốn nói rõ chuyện này với nhà họ Sở” .
“Tại thủ đô vẫn còn có chút chuyện cần xử lý. Tạm thời tôi không rảnh”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói: “Qua vài ngày nữa, tôi sẽ tự mang theo quà mọn, tự mình đến nhà họ Sở để bày tỏ lòng cảm ơn” .
“Cho nên, mong các ông đưa Sở Sở trở về Điền Nam, cũng thay tôi gửi lời hỏi thăm đến cụ Sở”.
“Cái gì? Hiện giờ cậu không rảnh?”, mặt của Sở Vân Sơn hơi biến sắc, vẻ mặt khá bất mãn: “Lâm Ẩn, cậu có ý gì đây? Coi nhà họ Sở chúng tôi là đồ chơi sao?”.
“Cậu cưỡng ép để đoạt thuốc, nhà họ Sở cũng không tính món nợ này. Cậu định “qua cầu rút ván” đấy à? Đến mặt mũi của cả nhà họ Sở cậu cũng không thèm nể nang?”.
Lâm Ẩn vẫn lạnh lùng, lấy trong ngực ra một tấm thẻ in hoa văn, nói: “Đây là tín vật của tập đoàn Lâm Thị của tôi. Ông cầm lấy cái này, đến thành Thiên Long tìm Ninh Khuyết hoặc Vu Tắc Thành” .
“Bên trong thành Thiên Long, tôi sẽ giữ lại một chỗ cho nhà họ Sở. Từ nay về sau, mấy người có thể ở lại thủ đô kinh doanh thuốc, tùy ý ra vào. Đây là trợ giúp của tôi với nhà họ Sở, coi như một chút quà cảm ơn” .
“Cậu cho rằng nhà họ Sở chúng tôi thiếu chỗ tiền này sao?”, Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm bất mãn: “Lâm Ẩn, cụ nhà đã chỉ đích danh, để tôi và cậu cùng về Điền Nam, bây giờ cậu không chịu đi, muốn lấy thứ này ra dụ tôi? Cậu làm việc kiểu gì vậy?”.
Lâm Ẩn nhìn Sở Vân Sơn một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi còn có việc, không thể nào đi cùng” .
“Đường làm ăn ở thành Thiên Long, không phải là thứ tầm thường đâu”.
Nghe vậy, Sở Vân Sơn cũng cau mày, âm thầm suy nghĩ.
Đúng là nếu như nhà họ Sở có thể tiến vào thành Thiên Long để làm ăn, cũng đồng nghĩa với việc vươn rễ ra thủ đô, mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Sở ở phía bắc Long Quốc.
Dù sao, phạm vi ảnh hưởng trước đây của nhà họ Sở ở phía nam Điền Nam chỉ giới hạn ở phía đông nam Long Quốc và Đông Nam Á.
Có thể tiến vào thành Thiên Long ở thủ đô cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hai gia tộc này cũng có chút phiền.
Về phía nhà họ Sở ở Điền Nam, mình vẫn còn đang nợ một món nợ, đó là đã lấy thuốc của bọn họ.
Ý của ông cụ Sở Tế Thương kia, chính là muốn tác hợp anh với cháu gái Sở Sở của mình.
Chuyến đi Điền Nam lần này là chắc chắn phải đi.
Chỉ là hôm nay vẫn chưa phải lúc.
Mà về phía gia tộc Cromir, trong lòng Lâm Ẩn vẫn luôn giữ cảnh giác.
Lão Tước gia của gia tộc Cromir cũng khá hiểu về anh.
Dù sao năm đó cũng đã từng đối đầu với lão ta, lão Tước gia này chính là cao thủ đứng hàng đầu, một kẻ hung dữ trấn áp thế lực ngầm phương Tây.
Đến giờ, Lâm Ẩn cũng không thể nắm bắt được ý nghĩ thật sự của lão Tước gia.
Nếu như là lúc bình thường, anh còn có thể ung dung xử lý chuyện này.
Nhưng tình hình hiện giờ, nếu như lão Tước gia tự đi đến Long Quốc, sẽ càng gây thêm hỗn loạn, sợ rằng sẽ không chịu khống chế.
“Mời hai người họ vào đi. Chia ra sắp xếp vào hai phòng tiếp khách, tôi sẽ đến đón tiếp”, Lâm Ẩn nghiêm nghị giao phó.
“Vâng!”, Vu Tắc Thành cung kính gật đầu.
Mười phút sau
Trong phòng tiếp khách của tòa nhà Tinh Thần.
Sở Sở đứng ngồi không yên đợi trên ghế sô pha, hai người đàn ông trung niên nghiêm nghị ngồi thẳng trên ghế.
Lý Bộc đứng một bên, bảo đám người đi phục vụ trà.
Lúc này, cửa mở, Lâm Ẩn đi vào, kéo chiếc ghế lớn ra, oai phong ngồi xuống.
Sở Sở mặt mũi đỏ ửng nhìn Lâm Ẩn, sau đó đứng dậy, nói: “Anh Lâm, hai bác trai của tôi muốn tìm anh để nói vài chuyện quan trọng. Tôi xin phép tránh đi một chút” .
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói nhiều lời.
Cứ thế, Sở Sở và Lý Bộc cùng đi ra cửa.
Bên trong phòng tiếp khách, chỉ còn lại Lâm Ẩn, ngồi đối diện là anh cả Sở Vân Sơn của nhà họ Sở đã từng gặp lúc trước, cùng với một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị.
“Không biết hai vị vất vả đường xá xa xôi tới đây có chuyện gì vậy?”
Lâm Ẩn ung dung nói, nâng bình trà lên chậm rãi rót đầy trà cho mình.
“Lâm Ẩn, tôi cũng không muốn dài dòng với cậu nữa”, Sở Vân Sơn nhìn Lâm Ẩn, dõng dạc nói: “Những chuyện gần đây của cậu ở thủ đô, tôi cũng đã có nghe đồn” .
“Chuyện lần trước, tôi có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của cậu. Cậu vào nhà họ Sở chúng tôi, cũng coi như là có tư cách đó”, Sở Vân Sơn chậm rãi nói: “Lần này đến thủ đô, tôi cũng đã nói với ông cụ rồi” .
Sở Vân Sơn cũng rất chú ý đế nhất cử nhất động trong thủ đô.
Lần này sau khi đến kinh đô, cũng biết được những chiến tích hung bạo của Lâm Ẩn.
Trong lòng cũng có suy xét, coi như cũng đã công nhận Lâm Ẩn.
Ít nhất thì không giống như trước nữa, không thèm bận tâm đến một người phàm phu tục tử như anh.
Dừng một chút, Sở Vân Sơn nói tiếp: “Tôi hỏi trước cậu một chút, Sở Sở đã xảy ra chuyện gì ở thủ đô? Sao lại liên tiếp gặp hai vụ ám sát? Nghe nói là một nhóm người Phù Tang? Có lai lịch thế nào?”.
Lâm Ẩn trầm ngâm một hồi mới nói: “Sở Sở gặp phải chuyện ám sát, tôi vô cùng áy náy với nhà họ Sở, đám người Phù Tang đó chỉ hướng đến mình tôi”.
“Ừ”, Sở Vân Sơn đáp một tiếng, cũng không biết đang nghĩ điều gì: “Ở đây là thủ đô, là địa bàn của cậu, chắc chắn cậu phải chịu trách nhiệm chuyện này. Cũng may Sở Sở không xảy ra chuyện gì, nếu không, nhà họ Sở chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu” .
Sở Vân Sơn rất bất mãn với chuyện này, có hơi trách móc Lâm Ẩn.
Dù sao, Lâm Ẩn cũng có uy thế rất lớn.
Ông cụ nhà mình lại rất muốn để Lâm Ẩn làm con rể nhà họ Sở, vậy thì không thể để cho Lâm Ẩn quá ngang ngược như vậy được.
Lâm Ẩn tỉnh bơ, không nói gì.
Anh biết, Sở Vân Sơn vẫn còn đang có thái độ gây khó dễ, làm giá cho nhà họ Sở.
“Đúng rồi, nhóm người Phù Tang kia có lai lịch thế nào? Dám ra tay với người của nhà họ Sở chúng ta, chuyện này chắc chắn phải xem xét lại”, Sở Vân Sơn lập tức chuyển đề tài, nghiêm nghị hỏi.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Đám người Phù Tang kia đến từ đạo Thiên Cơ Phù Tang.”
“Đạo Thiên Cơ?” Sở Vân Sơn khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Ông ta là người trong giới lánh đời, dĩ nhiên cũng có nghe nói đến đạo Thiên Cơ Phù Tang có tồn tại.
Đó là một trong ba thế lực ngầm lớn nhất của Đảo Quốc Phù Tang.
Đảo Quốc Phù Tang mặc dù chỉ là một nước nhỏ, nhưng thế giới ngầm lại có lịch sử rất lâu đời, cũng có thể được xếp hàng đầu trên thế giới.
“Cậu còn đụng đến cả những người đạo Thiên Cơ sao? Đã có chuyện gì xảy ra?”, Sở Vân Sơn nghi hoặc hỏi.
Lần trước giao đấu, sau khi bị Lâm Ẩn bắt ngay tại trận, ông ta cũng đã điều tra rất nhiều về Lâm Ẩn.
Nhìn bề ngoài, Lâm Ẩn không hề có bối cảnh gì trong thế giới ngầm, cũng không có mấy danh tiếng.
Nhưng có thể ở xưng vương tại thủ đô, tiêu diệt một vài thế lực ngầm ngay tại đất thủ đô.
Hơn nữa còn có một thân thủ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí ngay cả cụ nhà ông ta cũng nói người này vô cùng khó lường.
Điều này thật sự làm cho người khác không thể suy nghĩ ra điều gì, làm cho Sở Vân Sơn vô cùng tò mò.
“Không thể trả lời được”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu không nói cũng được, đạo Thiên Cơ đụng đến nhà họ Sở chúng tôi, nhà họ Sở tự khắc sẽ đi tìm đến cửa nhà bọn chúng” .
“Còn về phần cậu, định khi nào đến nhà họ Sở gặp cụ nhà tôi?”.
Lâm Ẩn nói: “Tôi cũng muốn nói rõ chuyện này với nhà họ Sở” .
“Tại thủ đô vẫn còn có chút chuyện cần xử lý. Tạm thời tôi không rảnh”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói: “Qua vài ngày nữa, tôi sẽ tự mang theo quà mọn, tự mình đến nhà họ Sở để bày tỏ lòng cảm ơn” .
“Cho nên, mong các ông đưa Sở Sở trở về Điền Nam, cũng thay tôi gửi lời hỏi thăm đến cụ Sở”.
“Cái gì? Hiện giờ cậu không rảnh?”, mặt của Sở Vân Sơn hơi biến sắc, vẻ mặt khá bất mãn: “Lâm Ẩn, cậu có ý gì đây? Coi nhà họ Sở chúng tôi là đồ chơi sao?”.
“Cậu cưỡng ép để đoạt thuốc, nhà họ Sở cũng không tính món nợ này. Cậu định “qua cầu rút ván” đấy à? Đến mặt mũi của cả nhà họ Sở cậu cũng không thèm nể nang?”.
Lâm Ẩn vẫn lạnh lùng, lấy trong ngực ra một tấm thẻ in hoa văn, nói: “Đây là tín vật của tập đoàn Lâm Thị của tôi. Ông cầm lấy cái này, đến thành Thiên Long tìm Ninh Khuyết hoặc Vu Tắc Thành” .
“Bên trong thành Thiên Long, tôi sẽ giữ lại một chỗ cho nhà họ Sở. Từ nay về sau, mấy người có thể ở lại thủ đô kinh doanh thuốc, tùy ý ra vào. Đây là trợ giúp của tôi với nhà họ Sở, coi như một chút quà cảm ơn” .
“Cậu cho rằng nhà họ Sở chúng tôi thiếu chỗ tiền này sao?”, Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm bất mãn: “Lâm Ẩn, cụ nhà đã chỉ đích danh, để tôi và cậu cùng về Điền Nam, bây giờ cậu không chịu đi, muốn lấy thứ này ra dụ tôi? Cậu làm việc kiểu gì vậy?”.
Lâm Ẩn nhìn Sở Vân Sơn một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi còn có việc, không thể nào đi cùng” .
“Đường làm ăn ở thành Thiên Long, không phải là thứ tầm thường đâu”.
Nghe vậy, Sở Vân Sơn cũng cau mày, âm thầm suy nghĩ.
Đúng là nếu như nhà họ Sở có thể tiến vào thành Thiên Long để làm ăn, cũng đồng nghĩa với việc vươn rễ ra thủ đô, mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Sở ở phía bắc Long Quốc.
Dù sao, phạm vi ảnh hưởng trước đây của nhà họ Sở ở phía nam Điền Nam chỉ giới hạn ở phía đông nam Long Quốc và Đông Nam Á.
Có thể tiến vào thành Thiên Long ở thủ đô cũng không phải là chuyện nhỏ.