Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616: Cây đổ bầy khỉ tan
Mọi người đều thấy chấn động trong lòng.
Đặc biệt là những đại biểu thế gia đã ký tên hợp tác với nhà họ Từ, giờ phút này trong lòng hoang mang không thôi, lòng cũng lạnh đi.
Hiển nhiên, nhà họ Từ đã rớt đài, ngay cả Từ Cửu Linh cũng đã bị bức tử, thì không còn bất cứ con đường để vực dậy được nữa.
Thực Lực của Lâm Ẩn thật sự quá mức mạnh mẽ.
Chuyện này ai cũng không ngờ có thể xoay chuyển được như thế.
Chỉ chút nữa thôi chuyện của hội nghị thượng đỉnh Thiên Long đã được ấn định, cuối cùng Lâm Ẩn lại dẫn người tới, đánh nhà họ Từ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sau này ở thủ đô, còn ai có thể tranh đoạt với Lâm Ẩn nữa?
“Cụ nhà, tắt thở rồi…”.
“Chuyện này! Bây giờ còn có thể đưa tới bệnh viện cứu chữa không?”.
“Cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Người nhà họ Từ vây xung quanh Từ Cửu Linh đều lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Tất cả người nhà họ Từ đều dùng ánh mắt sợ hãi, nhìn bóng lưng Lâm Ẩn…
Bọn họ không biết Lâm Ẩn đang điều tra vụ án gì.
Cũng không biết, đội trưởng của tổ chức vệ an đi cùng Lâm Ẩn kia đã nói gì với cụ nhà.
Mà sau khi nói xong, cụ lại căm hận rồi chết tức tưởi?
Uỵch.
Khi người nhà họ Từ còn chưa lấy lại được tinh thần, người của tổ chức vệ an đã tiến lên, đánh từng người nhà họ Từ ngã xuống, sau đó còng lại.
Còn có một số quản lý cấp cao của tập đoàn Thất Tinh cũng bị bắt ngay tại chỗ.
Mọi người ở đây trợn mắt há mồm, sợ hãi hết hồn khiếp vía, im lặng mặc chuyện này xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn những nhân vật cấp cao của nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh bị dẫn đi.
Bầu không khí ở hội trường trở nên rất áp lực.
“Sếp Lâm, tôi, con gái của tôi, chắc nó không xảy ra chuyện gì chứ?”, Công Tôn Phi Hồng đứng bên cạnh cẩn thận hỏi.
Người đứng đầu nhà họ Công Tôn, lúc này đối mặt với Lâm Ẩn, cũng không còn bao nhiêu uy thế, nói chuyện rất cẩn thận.
Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Thu Vũ không sao cả, người của tôi đã khống chế được tình hình. Chỉ là, cô ấy bị trúng chút thuốc mê, đang điều trị tĩnh dưỡng ở bệnh viện, không có gì đáng ngại. Bây giờ ông có thể gọi điện tới hỏi thăm tình hình”.
“Được được được! Sếp Lâm, tôi muốn cảm ơn cậu đã giúp đỡ, sau này ở thủ đô nếu có chuyện gì, chỉ cần cậu nói một tiếng”, Công Tôn Phi Hồng vui vẻ nói, vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho con gái của mình.
“Cậu Ẩn, chúc mừng mọi chuyện đã thành công”, Triệu Thừa Kiền đi tới, ôm quyền cung kính nói.
Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ thận trọng, lại một lần nữa anh ta biết được thực lực của Lâm Ẩn.
Triệu Thừa Kiền hoàn toàn không ngờ, Lâm Ẩn sẽ dùng cách này để đấu trận chung kết với nhà họ Từ…
Tuy rằng anh ta không nghe được cuộc đối thoại giữa Lâm Ẩn và Từ Cửu Linh, cũng không biết vụ án gì khiến cho Tổ chức Vệ An lại ra mặt.
Nhưng Lâm Ẩn này quả là không thể lường được, không chỉ giành được thành Thiên Long, mà còn phá hủy cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Từ, bức tử Từ Cửu Linh ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn hơi gật đầu, nói: “Chuyện tiếp theo anh cứ thuận thế mà làm là được. Ba mươi phần trăm thị phần, tôi sẽ chia cho anh như đã hứa.
“Vâng, cậu Ẩn, lần này cảm ơn cậu đã nâng đỡ!”, Triệu Thừa Kiền gật đầu.
Sau đó, Lâm Ẩn đưa tay gọi Ninh Khuyết tới.
“Sếp Lâm, ngài có gì dặn dò?”, Ninh Khuyết vội vàng chạy tới bàn đàm phán, kích động nói.
Ông ấy không ngờ, sếp Lâm lại dẫn tới một đội ngũ lớn mạnh như vậy…
Trước đó còn lo lắng, sếp Lâm chiến đấu với đám người Phù Tang kia có thể xảy ra chuyện gì hay không. Xem ra, tất cả đã giải quyết xong.
“Chuyện này, ông làm không tệ”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Nhà họ Từ đã sụp đổ, sau đây ông chủ trì hội nghị thượng đỉnh Thiên Long tiếp đi”.
“Vâng!”, Ninh Khuyết cung kính gật đầu nói.
Sau khi căn dặn xong, Lâm Ẩn dẫn theo đội trưởng, xoay người, nhẹ nhàng ung dung đi ra khỏi tòa nhà Thiên Long trước mắt bao người.
Tất cả mọi người đều không nhịn được đứng lên, cúi chào Lâm Ẩn rời đi.
Đi ra khỏi tòa nhà Thiên Long, Lâm Ẩn chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, đội trưởng ở bên cạnh châm lửa cho anh.
“Vụ án của nhà họ Từ, anh phải xử lý cho tốt”, Lâm Ẩn đăm chiêu, phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không ra mặt. Qua một thời gian nữa, tôi sẽ tới tìm thống soái để nói chuyện”.
“Vâng, cậu cứ yên tâm, vụ án của nhà họ Từ tôi sẽ xử lý thỏa đáng”, đội trưởng nghiêm nghị nói: “Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, không phải do nhà họ Từ quyết định nữa rồi”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, ngồi trên xe, đi về khu Trung Thiên.
Chuyện đã đến nước này, Từ Cửu Linh đã chết, mấy người có địa vị cao của nhà họ Từ và chủ tịch tập đoàn Thất Tinh cũng vào tù.
Những kẻ thù ngoài sáng ở thủ đô đã xử lý xong hết.
Còn lại, chuyện công việc ở thành Thiên Long, Ninh Khuyết và Triệu Thừa Kiền đủ khả năng xử lý.
Kết cục đã định.
Chỉ là, Lâm Ẩn vẫn mơ hồ có chút bất an trong lòng.
Khí huyết trong cơ thể anh hỗn loạn không ngừng, đang kỳ luân hồi nên tình trạng cơ thể không ngừng suy nhược.
Điều này đối với Lâm Ẩn mà nói, là thời kỳ yếu ớt chí mạng.
Chuyện nhà họ Bùi ở Ký Châu theo như lời Triệu Thừa Kiền, thậm chí cả chuyện nhà họ Sở ở Điền Nam cũng phải gác lại.
Hiện giờ, trạng thái thực lực của Lâm Ẩn không thích hợp để tiếp xúc với người trong giới lánh đời.
Cũng không thích hợp để mở mang thế lực ở trong giới lánh đời.
Đặc biệt, Hắc Long Vương trong bóng tối vẫn chưa từng xuất hiện.
Cũng không biết đám người kia, có nhận ra anh đang trong giai đoạn suy yếu hay không…
Ở nơi khác.
Chờ sau khi Lâm Ẩn rời khỏi tòa nhà Thiên Long.
Người trong hội trường mới dần dần lấy lại được tinh thần, họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lâm Ẩn đến, giống như một con rồng thần hạ xuống, uy thế khiến cho mọi người áp lực không thở nổi.
Cho đến khi Lâm Ẩn rời đi, họ mới phát hiện ra, trên đầu như được dời đi một ngọn núi lớn.
Người đàn ông kia.
Thật sự là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Khụ!”, Ninh Khuyết ho khan hai tiếng, đứng bên bàn đàm phán, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: “Các vị, nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh liên quan tới một vụ án lớn, đã bị tổ chức vệ an mang đi. Mọi người còn muốn chọn hợp tác với bọn họ không?”.
“Cậu Ẩn đã dặn dò, tất cả mọi sai lầm đều do nhà họ Từ, người trước đây theo nhà họ Từ nếu kịp thời quy phục, chuyện cũ sẽ bỏ qua”, Ninh Khuyết nghiêm nghị nói.
Ông ấy nói xong, một số người mặt mũi trắng bệnh trong hội trường bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
“Ông Ninh, cậu Ẩn nói như vậy thật sao? Được lắm! Tôi lập tức sửa hợp đồng, chúng tôi tuyệt đối ủng hộ đề án thành Thiên Long của tập đoàn Lâm thị!”
“Nếu nhà họ Từ liên quan tới vụ án, vậy hợp đồng với nhà họ Từ nhất định phải hủy bỏ! Chúng tôi đều quyết định hợp tác với tập đoàn Lâm thị”.
“Ông Ninh, xin hãy chuyển lời của chúng tôi tới cậu Ẩn, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Sau này, thành Thiên Long sẽ do cậu Ẩn định đoạt!”.
Cả đám người đứng ra vỗ ngực nói, không chút do dự đứng về phía Lâm Ẩn, thậm chí là ngay cả đề án Ninh Khuyết đưa ra cũng chưa xem cẩn thận.
Đúng vậy, họ không có lựa chọn nào khác.
Ngay cả nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh lớn mạnh khổng lồ như vậy liên thủ, còn bị Lâm Ẩn đánh bại dễ như trở bàn tay. Những người như họ, nào dám có ý kiến gì với Lâm Ẩn?
Lần này, nhà họ Từ cây đổ bầy khỉ tan.
Cục diện đã hoàn toàn đảo ngược, tất cả mọi người đều ủng hộ Lâm Ẩn vô điều kiện.
Đặc biệt là những đại biểu thế gia đã ký tên hợp tác với nhà họ Từ, giờ phút này trong lòng hoang mang không thôi, lòng cũng lạnh đi.
Hiển nhiên, nhà họ Từ đã rớt đài, ngay cả Từ Cửu Linh cũng đã bị bức tử, thì không còn bất cứ con đường để vực dậy được nữa.
Thực Lực của Lâm Ẩn thật sự quá mức mạnh mẽ.
Chuyện này ai cũng không ngờ có thể xoay chuyển được như thế.
Chỉ chút nữa thôi chuyện của hội nghị thượng đỉnh Thiên Long đã được ấn định, cuối cùng Lâm Ẩn lại dẫn người tới, đánh nhà họ Từ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sau này ở thủ đô, còn ai có thể tranh đoạt với Lâm Ẩn nữa?
“Cụ nhà, tắt thở rồi…”.
“Chuyện này! Bây giờ còn có thể đưa tới bệnh viện cứu chữa không?”.
“Cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Người nhà họ Từ vây xung quanh Từ Cửu Linh đều lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Tất cả người nhà họ Từ đều dùng ánh mắt sợ hãi, nhìn bóng lưng Lâm Ẩn…
Bọn họ không biết Lâm Ẩn đang điều tra vụ án gì.
Cũng không biết, đội trưởng của tổ chức vệ an đi cùng Lâm Ẩn kia đã nói gì với cụ nhà.
Mà sau khi nói xong, cụ lại căm hận rồi chết tức tưởi?
Uỵch.
Khi người nhà họ Từ còn chưa lấy lại được tinh thần, người của tổ chức vệ an đã tiến lên, đánh từng người nhà họ Từ ngã xuống, sau đó còng lại.
Còn có một số quản lý cấp cao của tập đoàn Thất Tinh cũng bị bắt ngay tại chỗ.
Mọi người ở đây trợn mắt há mồm, sợ hãi hết hồn khiếp vía, im lặng mặc chuyện này xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn những nhân vật cấp cao của nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh bị dẫn đi.
Bầu không khí ở hội trường trở nên rất áp lực.
“Sếp Lâm, tôi, con gái của tôi, chắc nó không xảy ra chuyện gì chứ?”, Công Tôn Phi Hồng đứng bên cạnh cẩn thận hỏi.
Người đứng đầu nhà họ Công Tôn, lúc này đối mặt với Lâm Ẩn, cũng không còn bao nhiêu uy thế, nói chuyện rất cẩn thận.
Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Thu Vũ không sao cả, người của tôi đã khống chế được tình hình. Chỉ là, cô ấy bị trúng chút thuốc mê, đang điều trị tĩnh dưỡng ở bệnh viện, không có gì đáng ngại. Bây giờ ông có thể gọi điện tới hỏi thăm tình hình”.
“Được được được! Sếp Lâm, tôi muốn cảm ơn cậu đã giúp đỡ, sau này ở thủ đô nếu có chuyện gì, chỉ cần cậu nói một tiếng”, Công Tôn Phi Hồng vui vẻ nói, vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho con gái của mình.
“Cậu Ẩn, chúc mừng mọi chuyện đã thành công”, Triệu Thừa Kiền đi tới, ôm quyền cung kính nói.
Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ thận trọng, lại một lần nữa anh ta biết được thực lực của Lâm Ẩn.
Triệu Thừa Kiền hoàn toàn không ngờ, Lâm Ẩn sẽ dùng cách này để đấu trận chung kết với nhà họ Từ…
Tuy rằng anh ta không nghe được cuộc đối thoại giữa Lâm Ẩn và Từ Cửu Linh, cũng không biết vụ án gì khiến cho Tổ chức Vệ An lại ra mặt.
Nhưng Lâm Ẩn này quả là không thể lường được, không chỉ giành được thành Thiên Long, mà còn phá hủy cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Từ, bức tử Từ Cửu Linh ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn hơi gật đầu, nói: “Chuyện tiếp theo anh cứ thuận thế mà làm là được. Ba mươi phần trăm thị phần, tôi sẽ chia cho anh như đã hứa.
“Vâng, cậu Ẩn, lần này cảm ơn cậu đã nâng đỡ!”, Triệu Thừa Kiền gật đầu.
Sau đó, Lâm Ẩn đưa tay gọi Ninh Khuyết tới.
“Sếp Lâm, ngài có gì dặn dò?”, Ninh Khuyết vội vàng chạy tới bàn đàm phán, kích động nói.
Ông ấy không ngờ, sếp Lâm lại dẫn tới một đội ngũ lớn mạnh như vậy…
Trước đó còn lo lắng, sếp Lâm chiến đấu với đám người Phù Tang kia có thể xảy ra chuyện gì hay không. Xem ra, tất cả đã giải quyết xong.
“Chuyện này, ông làm không tệ”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Nhà họ Từ đã sụp đổ, sau đây ông chủ trì hội nghị thượng đỉnh Thiên Long tiếp đi”.
“Vâng!”, Ninh Khuyết cung kính gật đầu nói.
Sau khi căn dặn xong, Lâm Ẩn dẫn theo đội trưởng, xoay người, nhẹ nhàng ung dung đi ra khỏi tòa nhà Thiên Long trước mắt bao người.
Tất cả mọi người đều không nhịn được đứng lên, cúi chào Lâm Ẩn rời đi.
Đi ra khỏi tòa nhà Thiên Long, Lâm Ẩn chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, đội trưởng ở bên cạnh châm lửa cho anh.
“Vụ án của nhà họ Từ, anh phải xử lý cho tốt”, Lâm Ẩn đăm chiêu, phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không ra mặt. Qua một thời gian nữa, tôi sẽ tới tìm thống soái để nói chuyện”.
“Vâng, cậu cứ yên tâm, vụ án của nhà họ Từ tôi sẽ xử lý thỏa đáng”, đội trưởng nghiêm nghị nói: “Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, không phải do nhà họ Từ quyết định nữa rồi”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, ngồi trên xe, đi về khu Trung Thiên.
Chuyện đã đến nước này, Từ Cửu Linh đã chết, mấy người có địa vị cao của nhà họ Từ và chủ tịch tập đoàn Thất Tinh cũng vào tù.
Những kẻ thù ngoài sáng ở thủ đô đã xử lý xong hết.
Còn lại, chuyện công việc ở thành Thiên Long, Ninh Khuyết và Triệu Thừa Kiền đủ khả năng xử lý.
Kết cục đã định.
Chỉ là, Lâm Ẩn vẫn mơ hồ có chút bất an trong lòng.
Khí huyết trong cơ thể anh hỗn loạn không ngừng, đang kỳ luân hồi nên tình trạng cơ thể không ngừng suy nhược.
Điều này đối với Lâm Ẩn mà nói, là thời kỳ yếu ớt chí mạng.
Chuyện nhà họ Bùi ở Ký Châu theo như lời Triệu Thừa Kiền, thậm chí cả chuyện nhà họ Sở ở Điền Nam cũng phải gác lại.
Hiện giờ, trạng thái thực lực của Lâm Ẩn không thích hợp để tiếp xúc với người trong giới lánh đời.
Cũng không thích hợp để mở mang thế lực ở trong giới lánh đời.
Đặc biệt, Hắc Long Vương trong bóng tối vẫn chưa từng xuất hiện.
Cũng không biết đám người kia, có nhận ra anh đang trong giai đoạn suy yếu hay không…
Ở nơi khác.
Chờ sau khi Lâm Ẩn rời khỏi tòa nhà Thiên Long.
Người trong hội trường mới dần dần lấy lại được tinh thần, họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lâm Ẩn đến, giống như một con rồng thần hạ xuống, uy thế khiến cho mọi người áp lực không thở nổi.
Cho đến khi Lâm Ẩn rời đi, họ mới phát hiện ra, trên đầu như được dời đi một ngọn núi lớn.
Người đàn ông kia.
Thật sự là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Khụ!”, Ninh Khuyết ho khan hai tiếng, đứng bên bàn đàm phán, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: “Các vị, nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh liên quan tới một vụ án lớn, đã bị tổ chức vệ an mang đi. Mọi người còn muốn chọn hợp tác với bọn họ không?”.
“Cậu Ẩn đã dặn dò, tất cả mọi sai lầm đều do nhà họ Từ, người trước đây theo nhà họ Từ nếu kịp thời quy phục, chuyện cũ sẽ bỏ qua”, Ninh Khuyết nghiêm nghị nói.
Ông ấy nói xong, một số người mặt mũi trắng bệnh trong hội trường bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
“Ông Ninh, cậu Ẩn nói như vậy thật sao? Được lắm! Tôi lập tức sửa hợp đồng, chúng tôi tuyệt đối ủng hộ đề án thành Thiên Long của tập đoàn Lâm thị!”
“Nếu nhà họ Từ liên quan tới vụ án, vậy hợp đồng với nhà họ Từ nhất định phải hủy bỏ! Chúng tôi đều quyết định hợp tác với tập đoàn Lâm thị”.
“Ông Ninh, xin hãy chuyển lời của chúng tôi tới cậu Ẩn, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Sau này, thành Thiên Long sẽ do cậu Ẩn định đoạt!”.
Cả đám người đứng ra vỗ ngực nói, không chút do dự đứng về phía Lâm Ẩn, thậm chí là ngay cả đề án Ninh Khuyết đưa ra cũng chưa xem cẩn thận.
Đúng vậy, họ không có lựa chọn nào khác.
Ngay cả nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh lớn mạnh khổng lồ như vậy liên thủ, còn bị Lâm Ẩn đánh bại dễ như trở bàn tay. Những người như họ, nào dám có ý kiến gì với Lâm Ẩn?
Lần này, nhà họ Từ cây đổ bầy khỉ tan.
Cục diện đã hoàn toàn đảo ngược, tất cả mọi người đều ủng hộ Lâm Ẩn vô điều kiện.