Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 589: Musashi Juro
“Không thể nào? Nhân vật thần bí mạnh mẽ như anh Cung sao lại chết dễ dàng thế được?”, Từ Bạch Hạc hoàn toàn biến sắc, cảm thấy nghi ngờ quá đỗi.
“Đúng vậy đấy bố, có khi nào tin tức sai rồi không? Thực lực của anh Cung chúng ta đã tận mắt chứng kiến rồi, rõ ràng đã vượt qua cực hạn của loài người!”, Từ Trường Thanh cũng lên tiếng phụ họa theo.
Nghe được Từ Cửu Linh tiết lộ tin tức này, người nhà họ Từ ở đây đều toát lên vẻ kinh hãi trên mặt, cảm thấy không tài nào tin được.
Cung Cửu chết rồi?
Sao có chuyện đó được.
Ông Cung Cửu kia thoắt ẩn thoắt hiện, thân thủ xuất quỷ nhập thần, đã vượt qua giới hạn của con người bình thường, là cao thủ tuyệt thế trong giới lánh đời.
Nhân vật ở đẳng cấp này sao lại im hơi lặng tiếng, vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này được?
“Nhưng mà Cung Cửu đến nay vẫn chưa trả lời các con. Hơn nữa đạo Thiên Cơ Phù Tang bên kia đã nổi giận đến thế rồi”, Từ Cửu Linh nói với vẻ mặt nặng nề: “Hơn nữa tổ chức đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã bị phá hoại nghiêm trọng. Đoán chừng Cung Cửu quá nửa đã gặp phải chuyện bất trắc rồi”.
“Nếu không sẽ không mất liên lạc, để mặc tổ chức bị người tàn phá”.
“Chuyện này…”, Từ Bạch Hạc tái mặt lại nói: “Bố, tin tức bố nhận được có chuẩn không thế? Tổ chức đạo Thiên Cơ ở thủ đô bị người khác diệt trừ ư?”.
“Tất nhiên rồi. Đây là tin tình báo chính xác nhất được ám vệ nhà họ Từ cung cấp cho. Chắc chắn rằng, chỉ mới đêm qua thôi, mấy nơi vốn là cứ điểm của đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã tang hoang hết rồi”, Từ Cửu Linh chậm rãi nó: “Phía công ty Hoa Anh Đào ở thủ đô cũng có vài nhân vật cấp cao biến mất không tăm tích, không liên lạc được gì”.
“Trời! Tình hình ác liệt đến mức đó ư?”, Từ Bạch Hạc thấy khiếp sợ: “Là ai đã ra tay? Là Lâm Ẩn sao?”.
“Nhưng hai ngày trước Lâm Ẩn vẫn còn đang giám sát dự án núi Trường Thanh cơ mà, hai ngày qua cậu ta cũng chỉ xuất hiện trong thành Thiên Long mà thôi”, Từ Bạch Hạc thấy hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc là ai đã ra tay?”.
Từ Cửu Linh thở dài một hơi rồi nói: “Ngoài mặt thì không thấy Lâm Ẩn có động tĩnh gì. Còn đám người Vu Tắc Thành dưới trướng cậu ta cũng đang âm thầm tranh đấu với tập đoàn Thất Tinh ở khu Hoa Dương”.
“Nhưng ngoại trừ Lâm Ẩn ra. Còn có ai ra tay tàn ác được như thế với Cung Cửu và đạo Thiên Cơ?”.
Từ Bạch Hạc hít khí lạnh vào, trên trán trượt dài mồ hôi.
Không chỉ mình ông ấy, mà vẻ mặt của mọi người nhà họ Từ ở đây cũng lũ lượt trầm lại, ai nấy đều ý thức được tính chất nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
Thế lực ngầm của đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã bị diệt toàn bộ, Cung Cửu chết…
Chuyện, chuyện này có nghĩa là chỗ dựa vững chắc để nhà họ Từ đấu với Lâm Ẩn đã biến mất.
Nhất là Lâm Ẩn còn chưa có động tĩnh gì, đã im hơi lặng tiếng diệt đạo Thiên Cơ. Thế lực ngầm của Lâm Ẩn quả thật quá kinh khủng!
Tin tức giống cơn ác mộng này tạo thành một bóng ma tâm lý cho người nhà họ Từ ở đây.
“Bố, ám vệ của nhà họ Từ có điêu tra ra được ai giúp Lâm Ẩn loại trừ đạo Thiên Cơ không?”, Từ Bạch Hạc nghiêm nghị nói.
Từ Cửu Linh lắc đầu, đáp: “Không biết”.
“Xét về mặt thực lực, ám vệ của nhà họ Từ vẫn còn kém một chút, căn bản không truy ra được tung tích của đám người kia”, Từ Cửu Linh chậm rãi nói, hơi híp mắt lại: “Thứ Lâm Ẩn có thể sử dụng chỉ là thế lực lánh đời của nhà họ Ninh”.
“Xem ra bố phải mời cao nhân xuống núi rồi”.
“Bố, mắt xích bên phía Cung Cửu đã bị chặt đứt, người thám thính trong bóng tối cũng không còn nữa. Giờ chỉ trông cậy vào mạng lưới quan hệ của bố thôi…”.
Thế lực lánh đời, mạng lưới liên lạc của nhà họ Từ đều nằm trong tay của cụ Từ Cửu Linh.
Hễ là thế lực lánh đời của các thế gia nhà giàu, thì nếu chưa đến cảnh cửa nát nhà tan thì khó lòng mà sử dụng được.
“Ừ. Bố tự có sắp xếp của riêng mình”, Từ Cửu Linh gật đầu, chậm rãi nói: “Bạch Hạc, các con cứ quản lý đàng hoàng sản nghiệp của nhà họ Từ trong giới kinh doanh đi, chỉ dựa vào mấy người các con, căn bản không đấu lại Lâm Ẩn được. Mấy hôm nữa bố sẽ đích thân đến tổng hội thương mại ở thủ đô”.
“Vâng! Bố, hội nghị thượng đỉnh bố phải tự mình đứng ra mới có thể khống chế được tình hình!”, Từ Bạch Hạc nghiêm mặt lại nói.
“Đúng rồi. Chủ tịch Park bên phía tập đoàn Thất Tinh kia ấy, con có gọi người ta đến thảo luận chuyện lớn chưa?”, Từ Cửu Linh như chợt nhớ ra điều gì, hỏi.
“Bố, con đã thông báo cho chủ tịch Park từ trước rồi, ông ta cũng vô cùng quan tâm đến chuyện của anh Cung, nói sẽ đến nhà họ Từ. Có lẽ bây giờ cũng sắp đến rồi”, Từ Bạch Hạc nghiêm túc nói.
“Ừ. Hội nghị thượng đỉnh Thiên Long sắp đến, nhất định phải bàn bạc kỹ với tập đoàn Thất Tinh”, Từ Cửu Linh chậm rãi nói.
Người nhà họ Từ có mặt trong đại sảnh im lặng nửa ngày.
Soạt soạt.
Bỗng nhiên, bên ngoài đại sảnh có một loạt thanh niên mặc vest vừa vặn đi đến đứng thành hàng, ai nấy đều đeo vẻ mặt nghiêm túc.
Giữa hàng bảo vệ đông đúc, một người đàn ông trung niên uy nghiêm với khí chất bất phàm bước vào trong đại sảnh nhà họ Từ.
“Đây là người của tập đoàn Thất Tinh?”.
“Chủ tịch Park đến rồi à? Ngồi ghế đầu đi!”.
Theo sự xuất hiện của người đàn ông trung niên kia, người nhà họ Từ trong đại sảnh đều vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Khuôn mặt Park Kim Hoon nghiêm nghị, hình như không có tâm trạng để chào hỏi với đám người Từ Bạch Hạc, chỉ đi thẳng đến ghế bành của Từ Cửu Linh.
“Cụ Từ, tôi cũng nhận được tin tình báo rồi. Ông Cung hẳn là đã chết rồi…”, Park Kim Hoon nói thẳng vào vấn đề, sắc mặt rất nặng nề.
Từ Cửu Linh gật đầu, nghiêm mặt nói: “Chủ tịch Park, tôi có nhận được tin tức đạo Thiên Cơ Phù Tang truyền đến, không biết cậu có nhận được không?”.
“Có đây, trụ sở chính đạo Thiên Cơ đã gọi điện thoại cho tôi”, Park Kim Hoon nghiêm mặt lại nói: “Vì thế tôi mới vội vàng đến nhà họ Từ để bàn bạc với cụ”.
Từ Cửu Linh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi có nghe trong điện thoại nói rằng đạo Thiên Cơ sẽ cho người tự xưng là sư huynh của Cung Cửu đến thủ đô. Chủ tịch Park, cậu là bạn cũ của cậu Cung, cậu có biết tình huống cụ thể thế nào không?”.
Park Kim Hoon ngẫm một lúc rồi nói: “Không sai. Người gọi điện cho tôi chính là sư huynh của Cung Cửu, trong đạo Thiên Cơ có biệt danh là Musashi Juro”.
“Cung Cửu và sư huynh khăng khít như anh em ruột thịt, người đó đã nói phải báo thù cho Cung Cửu, bảo tôi chuẩn bị đầy đủ tư liệu về cậu Ẩn ở thủ đô. Đó là một ông trùm trong trụ sở chính đạo Thiên Cơ, thực lực còn mạnh hơn cả Cung Cửu nữa”.
“Người này mà đến thủ đô, đoán chừng sẽ giận chó đánh mèo trút lên đầu tập đoàn Thất Tinh bọn tôi và nhà họ Từ các ông. Vì thế phải chuẩn bị ứng phó cho thật kỹ”, Park Kim Hoon trầm giọng nói.
“Musashi Juro?”, Từ Cửu Linh nhíu mày lại, trong ấn tượng của lão ta, chưa từng nghe qua cái tên này.
Thế nhưng lão ta biết được quy tắc trong đạo Thiên Cơ, biệt danh có số càng lớn, thì địa vị trong nội bộ đạo Thiên Cơ càng cao. (Juro: mười hai)
“Thế cũng tốt!”, Từ Cửu Linh kiên quyết nói: “Ba phe chúng ta liên hợp đối phó với Lâm Ẩn, Cung Cửu chết rồi thì cũng là một tổn thất nặng nề với chúng ta. Nhưng có sư huynh của cậu ta bù vào, đây chắc hẳn là một sự trợ giúp lớn hơn cả!”.
“Đúng vậy đấy bố, có khi nào tin tức sai rồi không? Thực lực của anh Cung chúng ta đã tận mắt chứng kiến rồi, rõ ràng đã vượt qua cực hạn của loài người!”, Từ Trường Thanh cũng lên tiếng phụ họa theo.
Nghe được Từ Cửu Linh tiết lộ tin tức này, người nhà họ Từ ở đây đều toát lên vẻ kinh hãi trên mặt, cảm thấy không tài nào tin được.
Cung Cửu chết rồi?
Sao có chuyện đó được.
Ông Cung Cửu kia thoắt ẩn thoắt hiện, thân thủ xuất quỷ nhập thần, đã vượt qua giới hạn của con người bình thường, là cao thủ tuyệt thế trong giới lánh đời.
Nhân vật ở đẳng cấp này sao lại im hơi lặng tiếng, vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này được?
“Nhưng mà Cung Cửu đến nay vẫn chưa trả lời các con. Hơn nữa đạo Thiên Cơ Phù Tang bên kia đã nổi giận đến thế rồi”, Từ Cửu Linh nói với vẻ mặt nặng nề: “Hơn nữa tổ chức đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã bị phá hoại nghiêm trọng. Đoán chừng Cung Cửu quá nửa đã gặp phải chuyện bất trắc rồi”.
“Nếu không sẽ không mất liên lạc, để mặc tổ chức bị người tàn phá”.
“Chuyện này…”, Từ Bạch Hạc tái mặt lại nói: “Bố, tin tức bố nhận được có chuẩn không thế? Tổ chức đạo Thiên Cơ ở thủ đô bị người khác diệt trừ ư?”.
“Tất nhiên rồi. Đây là tin tình báo chính xác nhất được ám vệ nhà họ Từ cung cấp cho. Chắc chắn rằng, chỉ mới đêm qua thôi, mấy nơi vốn là cứ điểm của đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã tang hoang hết rồi”, Từ Cửu Linh chậm rãi nó: “Phía công ty Hoa Anh Đào ở thủ đô cũng có vài nhân vật cấp cao biến mất không tăm tích, không liên lạc được gì”.
“Trời! Tình hình ác liệt đến mức đó ư?”, Từ Bạch Hạc thấy khiếp sợ: “Là ai đã ra tay? Là Lâm Ẩn sao?”.
“Nhưng hai ngày trước Lâm Ẩn vẫn còn đang giám sát dự án núi Trường Thanh cơ mà, hai ngày qua cậu ta cũng chỉ xuất hiện trong thành Thiên Long mà thôi”, Từ Bạch Hạc thấy hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc là ai đã ra tay?”.
Từ Cửu Linh thở dài một hơi rồi nói: “Ngoài mặt thì không thấy Lâm Ẩn có động tĩnh gì. Còn đám người Vu Tắc Thành dưới trướng cậu ta cũng đang âm thầm tranh đấu với tập đoàn Thất Tinh ở khu Hoa Dương”.
“Nhưng ngoại trừ Lâm Ẩn ra. Còn có ai ra tay tàn ác được như thế với Cung Cửu và đạo Thiên Cơ?”.
Từ Bạch Hạc hít khí lạnh vào, trên trán trượt dài mồ hôi.
Không chỉ mình ông ấy, mà vẻ mặt của mọi người nhà họ Từ ở đây cũng lũ lượt trầm lại, ai nấy đều ý thức được tính chất nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
Thế lực ngầm của đạo Thiên Cơ ở thủ đô đã bị diệt toàn bộ, Cung Cửu chết…
Chuyện, chuyện này có nghĩa là chỗ dựa vững chắc để nhà họ Từ đấu với Lâm Ẩn đã biến mất.
Nhất là Lâm Ẩn còn chưa có động tĩnh gì, đã im hơi lặng tiếng diệt đạo Thiên Cơ. Thế lực ngầm của Lâm Ẩn quả thật quá kinh khủng!
Tin tức giống cơn ác mộng này tạo thành một bóng ma tâm lý cho người nhà họ Từ ở đây.
“Bố, ám vệ của nhà họ Từ có điêu tra ra được ai giúp Lâm Ẩn loại trừ đạo Thiên Cơ không?”, Từ Bạch Hạc nghiêm nghị nói.
Từ Cửu Linh lắc đầu, đáp: “Không biết”.
“Xét về mặt thực lực, ám vệ của nhà họ Từ vẫn còn kém một chút, căn bản không truy ra được tung tích của đám người kia”, Từ Cửu Linh chậm rãi nói, hơi híp mắt lại: “Thứ Lâm Ẩn có thể sử dụng chỉ là thế lực lánh đời của nhà họ Ninh”.
“Xem ra bố phải mời cao nhân xuống núi rồi”.
“Bố, mắt xích bên phía Cung Cửu đã bị chặt đứt, người thám thính trong bóng tối cũng không còn nữa. Giờ chỉ trông cậy vào mạng lưới quan hệ của bố thôi…”.
Thế lực lánh đời, mạng lưới liên lạc của nhà họ Từ đều nằm trong tay của cụ Từ Cửu Linh.
Hễ là thế lực lánh đời của các thế gia nhà giàu, thì nếu chưa đến cảnh cửa nát nhà tan thì khó lòng mà sử dụng được.
“Ừ. Bố tự có sắp xếp của riêng mình”, Từ Cửu Linh gật đầu, chậm rãi nói: “Bạch Hạc, các con cứ quản lý đàng hoàng sản nghiệp của nhà họ Từ trong giới kinh doanh đi, chỉ dựa vào mấy người các con, căn bản không đấu lại Lâm Ẩn được. Mấy hôm nữa bố sẽ đích thân đến tổng hội thương mại ở thủ đô”.
“Vâng! Bố, hội nghị thượng đỉnh bố phải tự mình đứng ra mới có thể khống chế được tình hình!”, Từ Bạch Hạc nghiêm mặt lại nói.
“Đúng rồi. Chủ tịch Park bên phía tập đoàn Thất Tinh kia ấy, con có gọi người ta đến thảo luận chuyện lớn chưa?”, Từ Cửu Linh như chợt nhớ ra điều gì, hỏi.
“Bố, con đã thông báo cho chủ tịch Park từ trước rồi, ông ta cũng vô cùng quan tâm đến chuyện của anh Cung, nói sẽ đến nhà họ Từ. Có lẽ bây giờ cũng sắp đến rồi”, Từ Bạch Hạc nghiêm túc nói.
“Ừ. Hội nghị thượng đỉnh Thiên Long sắp đến, nhất định phải bàn bạc kỹ với tập đoàn Thất Tinh”, Từ Cửu Linh chậm rãi nói.
Người nhà họ Từ có mặt trong đại sảnh im lặng nửa ngày.
Soạt soạt.
Bỗng nhiên, bên ngoài đại sảnh có một loạt thanh niên mặc vest vừa vặn đi đến đứng thành hàng, ai nấy đều đeo vẻ mặt nghiêm túc.
Giữa hàng bảo vệ đông đúc, một người đàn ông trung niên uy nghiêm với khí chất bất phàm bước vào trong đại sảnh nhà họ Từ.
“Đây là người của tập đoàn Thất Tinh?”.
“Chủ tịch Park đến rồi à? Ngồi ghế đầu đi!”.
Theo sự xuất hiện của người đàn ông trung niên kia, người nhà họ Từ trong đại sảnh đều vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Khuôn mặt Park Kim Hoon nghiêm nghị, hình như không có tâm trạng để chào hỏi với đám người Từ Bạch Hạc, chỉ đi thẳng đến ghế bành của Từ Cửu Linh.
“Cụ Từ, tôi cũng nhận được tin tình báo rồi. Ông Cung hẳn là đã chết rồi…”, Park Kim Hoon nói thẳng vào vấn đề, sắc mặt rất nặng nề.
Từ Cửu Linh gật đầu, nghiêm mặt nói: “Chủ tịch Park, tôi có nhận được tin tức đạo Thiên Cơ Phù Tang truyền đến, không biết cậu có nhận được không?”.
“Có đây, trụ sở chính đạo Thiên Cơ đã gọi điện thoại cho tôi”, Park Kim Hoon nghiêm mặt lại nói: “Vì thế tôi mới vội vàng đến nhà họ Từ để bàn bạc với cụ”.
Từ Cửu Linh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi có nghe trong điện thoại nói rằng đạo Thiên Cơ sẽ cho người tự xưng là sư huynh của Cung Cửu đến thủ đô. Chủ tịch Park, cậu là bạn cũ của cậu Cung, cậu có biết tình huống cụ thể thế nào không?”.
Park Kim Hoon ngẫm một lúc rồi nói: “Không sai. Người gọi điện cho tôi chính là sư huynh của Cung Cửu, trong đạo Thiên Cơ có biệt danh là Musashi Juro”.
“Cung Cửu và sư huynh khăng khít như anh em ruột thịt, người đó đã nói phải báo thù cho Cung Cửu, bảo tôi chuẩn bị đầy đủ tư liệu về cậu Ẩn ở thủ đô. Đó là một ông trùm trong trụ sở chính đạo Thiên Cơ, thực lực còn mạnh hơn cả Cung Cửu nữa”.
“Người này mà đến thủ đô, đoán chừng sẽ giận chó đánh mèo trút lên đầu tập đoàn Thất Tinh bọn tôi và nhà họ Từ các ông. Vì thế phải chuẩn bị ứng phó cho thật kỹ”, Park Kim Hoon trầm giọng nói.
“Musashi Juro?”, Từ Cửu Linh nhíu mày lại, trong ấn tượng của lão ta, chưa từng nghe qua cái tên này.
Thế nhưng lão ta biết được quy tắc trong đạo Thiên Cơ, biệt danh có số càng lớn, thì địa vị trong nội bộ đạo Thiên Cơ càng cao. (Juro: mười hai)
“Thế cũng tốt!”, Từ Cửu Linh kiên quyết nói: “Ba phe chúng ta liên hợp đối phó với Lâm Ẩn, Cung Cửu chết rồi thì cũng là một tổn thất nặng nề với chúng ta. Nhưng có sư huynh của cậu ta bù vào, đây chắc hẳn là một sự trợ giúp lớn hơn cả!”.