Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572: Cung Cửu ra mặt
“Lâm Ẩn này đúng là người thần bí khó dò”, Triệu Thừa Kiền cũng hơi cảm khái: “Không những lai lịch của cậu ta khiến cho người khác khó bề suy đoán, đến đàn em dưới trướng cậu ta cũng thần bí như thế”.
“Một cao thủ bảng Địa không rõ lai lịch xuất hiện trong nhân thế”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Tôi thấy tò mò thật sự đấy, rốt cuộc Lâm Ẩn còn giấu bao nhiêu lá bài trong tay”.
Trong thế tục, cao thủ tuyệt thế đạt đến đẳng cấp bảng Địa có thể dễ dàng trở thành khách quý của các gia tộc lớn.
Chỉ cần cao thủ ở đắng cấp như thế muốn, thế thì hô mưa gọi gió ở một tỉnh lớn cũng không phải chuyện gì khó khăn, sao lại cam tâm đi làm đàn em cho người khác?
Nhất là một người không hề có danh tiếng trong giới lánh đời như Lâm Ẩn…
“Thiếu chủ, cậu có thể nhìn ra được võ công của hai người này không?”, Bùi Vô Danh đứng cạnh bên, hắn ta nói: “Tôi và ông Mã đều không nhận ra bất kỳ manh mối nào”.
Triệu Thừa Kiền trầm ngâm một lúc rồi nghiêm mặt mà nói: “Thanh niên đeo găng tay bạc có võ công tương đối kỳ dị, biến hóa khó lường. Với kinh nghiệm của tôi trong giới lánh đời, cũng chưa từng nghe nhắc đến”.
“Còn ông lão có nội công thâm hậu ấy thì tôi lại có thể nhận ra đôi chút”, Triệu Thừa Kiền nhếch môi nở nụ cười.
“Chiêu thức võ công của ông lão ấy rất nhiều và phức tạp, nhất là nội lực của ông ấy thâm hậu không ai bì được, chỉ có điều hình như đã từng bị nội thương, trông chiêu thức của ông ấy không lưu loát và ổn định cho mấy, lúc ông ấy mạnh nhất, chắc chắc có thực lực lên đến giữa bảng Địa!”, Triệu Thừa Kiền quả quyết: “Nhất là võ thuật của ông ấy, nếu như tôi không nhìn nhầm thì chắc hẳn là Thiên Cương Quyền”.
“Thiên Cương Quyền?”.
Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh biến sắc, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Thiếu chủ, ý của cậu là?”, Mã Bình Xuyên tỏ vẻ bất ngờ: “Ông lão ấy là Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam đứng hạng ba mươi hai trên bảng Địa, làm chấn động giới lánh đời mười mấy năm trước à?”.
“Tôi cũng đã từng nghe nói đến cái tên Thiên Cương Quyền”, Bùi Vô Danh nói từ tốn: “Theo như những gì tôi biết, Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam đã không xuất hiện trong giang hồ rồi, sau khi bảng Địa đổi mới, cái tên của ông ấy cũng biến mất. Chỉ để lại những lời đồn đại mà thôi”.
Hai mươi năm trước, chắc chắn Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam là một người hết sức ưu tú trong giới lánh đời, năm môn năm phái, một người ở ẩn trong giang hồ tự mình gầy dựng được thế lực không nhỏ, leo lên bảng Địa trong giới lánh đời.
Chỉ có điều sau này đột nhiên ông ấy lại mất tích khỏi giang hồ.
“Ha ha, ông Mã, ông đúng là người hiểu nhiều biết rộng. Chắc hẳn Hoàng Thanh Sam cũng là người trong giang hồ cùng lứa với ông”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt mà nói: “Thoạt đầu, hình như thứ hạng của ông ấy trên bảng Địa còn cao hơn ông một chút”.
Mã Bình Xuyên gật đầu đáp: “Mặc dù tôi chưa từng gặp Hoàng Thanh Sam, nhưng lúc tôi còn trẻ, đúng là danh tiếng của ông ấy rất lẫy lừng”.
“Tôi nhớ mấy năm trước Hoàng Thanh Sam đã xây dựng trường võ Thiên Cương, nhận vài học trò, còn có học trò qua lại trong giới lánh đời, khá là có tiếng tăm. Mấy năm nay, không biết vì sao danh tiếng của trường võ Thiên Cương đã im bặt”, Mã Bình Xuyên trầm ngâm suy nghĩ.
Mặc dù Hoàng Thanh Sam đã về ở ẩn từ lâu, nhưng ông ấy đã lập trường võ Thiên Cương, còn có vài đệ tử đi lại trong giới lánh đời, ít nhất vẫn còn cảm giác tồn tại.
Bây giờ đã hoàn toàn mai danh ẩn tích trong giới lánh đời rồi.
“Có lẽ chỉ mỗi Lâm Ẩn và Hoàng Thanh Sam biết được những biến cố trong đó”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Có nói thế nào thì Hoàng Thanh Sam cũng là cao thủ tuyệt thế, vô số học trò, Lâm Ẩn lại có thể khiến ông ấy góp sức cho mình, cậu ta không phải làm hạng tầm thường đâu”.
“Thế, thiếu chủ, Hoàng Thanh Sam ấy, có khi nào Lâm Ẩn đã sử dụng con át chủ bài của nhà họ Tề không? Mời ông ấy ra mặt?”, Mã Bình Xuyên tiếp tục suy đoán.
Triệu Thừa Kiền phì cười rồi nói: “Lần trước nhà họ Tề đã bị nhà họ Văn tàn sát, làm gì còn căn cơ nào nữa?”.
“Sau khi Lâm Ẩn trở về thủ đô, nhà họ Tề mà cậu ta lấy được cũng chỉ là cái vỏ rỗng không, có tài sản trên thế tục mà thôi. Hoàn toàn không còn gốc gác của gia tộc quyền quý nữa, chỉ dựa vào một mình cậu ta gánh lấy”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Cho dù nhà họ Tề có gốc gác gì đi chăng nữa, lúc ấy bố của Lâm Ẩn đã sử dụng hết các mối quan hệ rồi”.
Mã Bình Xuyên gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Triệu Thừa Kiền.
“Đừng quên cái tên Long Dương ấy cũng từ Cảng Thành đến thủ đô, được Lâm Ẩn điều đến làm việc trong khu Hoa Dương”, Triệu Thừa Kiền nói từ tốn: “Thậm chí Lâm Ẩn còn không điều Long Dương đến, cậu ta còn không sử dụng đến cao thủ trong giới lánh đời của nhà họ Ninh”.
“Thiếu chủ, ý của anh là? Có phải chúng ta nên đến tìm Long Dương để cảnh cáo hắn ta?”, Bùi Vô Danh đề nghị: “Người này đã phản bội Dương Môn, đổi sang môn phái khác. Nếu như không giết hắn ta thì cũng phải dạy dỗ hắn ta một chặp”.
“Ha, Tiểu Bùi, cậu còn non trẻ quá”, Triệu Thừa Kiền lắc đầu rồi nói với hắn ta.
“Bây giờ Lâm Ẩn và thiếu chủ là đồng minh. Chút chuyện nhỏ như Long Dương làm sao có thể ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của thiếu chủ?”, Mã Bình Xuyên đanh giọng lại: “Tốt nhất là cậu nên nhìn xa trông rộng một chút”.
“Ông Mã, ông đúng là người chững chạc”, Triệu Thừa Kiền gật đầu.
“Tôi không dám. Thiếu chủ nhìn xa trông rộng, kết giao quan hệ với Lâm Ẩn từ sớm, quyết định chuyện đi Ký Châu từ lâu”, Mã Bình Xuyên giở giọng nịnh nọt.
“Chuyện ở Ký Châu?”, vẻ mặt Bùi Vô Danh toát ra vẻ hoảng sợ.
“Ông Mã nói không sai. Tôi đã định tham gia vào kế hoạch của nhà họ Bùi ở Ký Châu, còn mời cả Lâm Ẩn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt lại.
“Bùi Vô Danh, bây giờ cậu có còn cảm thấy thực lực của Lâm Ẩn không đủ để tham gia vào kế hoạch của nhà họ Bùi không?”, Triệu Thừa Kiền cười cười.
Bùi Vô Danh gật đầu rồi nói: “Xin lỗi, trước kia tầm nhìn của tôi hạn hẹp. Thực lực của Lâm Ẩn đã đủ để tham gia rồi”.
Triệu Thừa Kiền qua lại với Lâm Ẩn là để lôi kéo anh, sau này sẽ cùng nhau bàn tính chuyện lớn.
Trước kia Bùi Vô Danh cực lực phản đối, cảm thấy một người ngoài gia nhập bừa bãi, còn không đủ thực lực.
Bây giờ trong lòng Bùi Vô Danh đã tương đối phục anh rồi.
Không những võ công của Lâm Ẩn cao thâm khó dò, đến đàn của anh cũng thế, chỉ tùy tiện thôi cũng điều động được hai cao thủ tuyệt thế đạt đến đẳng cấp bảng Địa. Trong giới lánh đời, thực lực như thế không thể khinh thường được.
Đùng!
Vào lúc này, đột nhiên tòa nhà ở đằng xa nổ vang.
Chỉ nhìn thấy nửa tòa nhà sụp xuống, làm bụi bay mù trời.
Mà giao đấu của Diệp Hắc và Tả Tuyền đã đến thời khắc quyết định, cơ thể lay động không ngừng cũng dừng lại để quyết đấu.
“Hình như bọn họ cũng đánh nhau được kha khá rồi. Thiếu chủ, chúng ta có cần đi giúp đỡ không? Cũng để lấy lòng một phen?”, Bùi Vô Danh đề nghị.
“Không cần”, Triệu Thừa Kiền nói: “Trừ phi hai người Hoàng Thanh Sam không chịu nổi nữa, chứ bằng không đừng gây chuyện, không những không lấy lòng mà còn khiến cho Lâm Ẩn nghi kị”.
Lúc ba người họ nói chuyện.
Đột nhiên có dường như có bóng người như ma quỷ từ trên trời hạ xuống đất, hắn ta đứng trên đỉnh tòa nhà bỏ hoang ở gần đó, xuất hiện nơi ngã rẽ một lúc rồi biến mất ngay, hình như đang lao về phía nóc nhà.
“Đó là? Cung Cửu à?”.
“Một cao thủ bảng Địa không rõ lai lịch xuất hiện trong nhân thế”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Tôi thấy tò mò thật sự đấy, rốt cuộc Lâm Ẩn còn giấu bao nhiêu lá bài trong tay”.
Trong thế tục, cao thủ tuyệt thế đạt đến đẳng cấp bảng Địa có thể dễ dàng trở thành khách quý của các gia tộc lớn.
Chỉ cần cao thủ ở đắng cấp như thế muốn, thế thì hô mưa gọi gió ở một tỉnh lớn cũng không phải chuyện gì khó khăn, sao lại cam tâm đi làm đàn em cho người khác?
Nhất là một người không hề có danh tiếng trong giới lánh đời như Lâm Ẩn…
“Thiếu chủ, cậu có thể nhìn ra được võ công của hai người này không?”, Bùi Vô Danh đứng cạnh bên, hắn ta nói: “Tôi và ông Mã đều không nhận ra bất kỳ manh mối nào”.
Triệu Thừa Kiền trầm ngâm một lúc rồi nghiêm mặt mà nói: “Thanh niên đeo găng tay bạc có võ công tương đối kỳ dị, biến hóa khó lường. Với kinh nghiệm của tôi trong giới lánh đời, cũng chưa từng nghe nhắc đến”.
“Còn ông lão có nội công thâm hậu ấy thì tôi lại có thể nhận ra đôi chút”, Triệu Thừa Kiền nhếch môi nở nụ cười.
“Chiêu thức võ công của ông lão ấy rất nhiều và phức tạp, nhất là nội lực của ông ấy thâm hậu không ai bì được, chỉ có điều hình như đã từng bị nội thương, trông chiêu thức của ông ấy không lưu loát và ổn định cho mấy, lúc ông ấy mạnh nhất, chắc chắc có thực lực lên đến giữa bảng Địa!”, Triệu Thừa Kiền quả quyết: “Nhất là võ thuật của ông ấy, nếu như tôi không nhìn nhầm thì chắc hẳn là Thiên Cương Quyền”.
“Thiên Cương Quyền?”.
Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh biến sắc, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Thiếu chủ, ý của cậu là?”, Mã Bình Xuyên tỏ vẻ bất ngờ: “Ông lão ấy là Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam đứng hạng ba mươi hai trên bảng Địa, làm chấn động giới lánh đời mười mấy năm trước à?”.
“Tôi cũng đã từng nghe nói đến cái tên Thiên Cương Quyền”, Bùi Vô Danh nói từ tốn: “Theo như những gì tôi biết, Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam đã không xuất hiện trong giang hồ rồi, sau khi bảng Địa đổi mới, cái tên của ông ấy cũng biến mất. Chỉ để lại những lời đồn đại mà thôi”.
Hai mươi năm trước, chắc chắn Thiên Cương Quyền Hoàng Thanh Sam là một người hết sức ưu tú trong giới lánh đời, năm môn năm phái, một người ở ẩn trong giang hồ tự mình gầy dựng được thế lực không nhỏ, leo lên bảng Địa trong giới lánh đời.
Chỉ có điều sau này đột nhiên ông ấy lại mất tích khỏi giang hồ.
“Ha ha, ông Mã, ông đúng là người hiểu nhiều biết rộng. Chắc hẳn Hoàng Thanh Sam cũng là người trong giang hồ cùng lứa với ông”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt mà nói: “Thoạt đầu, hình như thứ hạng của ông ấy trên bảng Địa còn cao hơn ông một chút”.
Mã Bình Xuyên gật đầu đáp: “Mặc dù tôi chưa từng gặp Hoàng Thanh Sam, nhưng lúc tôi còn trẻ, đúng là danh tiếng của ông ấy rất lẫy lừng”.
“Tôi nhớ mấy năm trước Hoàng Thanh Sam đã xây dựng trường võ Thiên Cương, nhận vài học trò, còn có học trò qua lại trong giới lánh đời, khá là có tiếng tăm. Mấy năm nay, không biết vì sao danh tiếng của trường võ Thiên Cương đã im bặt”, Mã Bình Xuyên trầm ngâm suy nghĩ.
Mặc dù Hoàng Thanh Sam đã về ở ẩn từ lâu, nhưng ông ấy đã lập trường võ Thiên Cương, còn có vài đệ tử đi lại trong giới lánh đời, ít nhất vẫn còn cảm giác tồn tại.
Bây giờ đã hoàn toàn mai danh ẩn tích trong giới lánh đời rồi.
“Có lẽ chỉ mỗi Lâm Ẩn và Hoàng Thanh Sam biết được những biến cố trong đó”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Có nói thế nào thì Hoàng Thanh Sam cũng là cao thủ tuyệt thế, vô số học trò, Lâm Ẩn lại có thể khiến ông ấy góp sức cho mình, cậu ta không phải làm hạng tầm thường đâu”.
“Thế, thiếu chủ, Hoàng Thanh Sam ấy, có khi nào Lâm Ẩn đã sử dụng con át chủ bài của nhà họ Tề không? Mời ông ấy ra mặt?”, Mã Bình Xuyên tiếp tục suy đoán.
Triệu Thừa Kiền phì cười rồi nói: “Lần trước nhà họ Tề đã bị nhà họ Văn tàn sát, làm gì còn căn cơ nào nữa?”.
“Sau khi Lâm Ẩn trở về thủ đô, nhà họ Tề mà cậu ta lấy được cũng chỉ là cái vỏ rỗng không, có tài sản trên thế tục mà thôi. Hoàn toàn không còn gốc gác của gia tộc quyền quý nữa, chỉ dựa vào một mình cậu ta gánh lấy”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Cho dù nhà họ Tề có gốc gác gì đi chăng nữa, lúc ấy bố của Lâm Ẩn đã sử dụng hết các mối quan hệ rồi”.
Mã Bình Xuyên gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Triệu Thừa Kiền.
“Đừng quên cái tên Long Dương ấy cũng từ Cảng Thành đến thủ đô, được Lâm Ẩn điều đến làm việc trong khu Hoa Dương”, Triệu Thừa Kiền nói từ tốn: “Thậm chí Lâm Ẩn còn không điều Long Dương đến, cậu ta còn không sử dụng đến cao thủ trong giới lánh đời của nhà họ Ninh”.
“Thiếu chủ, ý của anh là? Có phải chúng ta nên đến tìm Long Dương để cảnh cáo hắn ta?”, Bùi Vô Danh đề nghị: “Người này đã phản bội Dương Môn, đổi sang môn phái khác. Nếu như không giết hắn ta thì cũng phải dạy dỗ hắn ta một chặp”.
“Ha, Tiểu Bùi, cậu còn non trẻ quá”, Triệu Thừa Kiền lắc đầu rồi nói với hắn ta.
“Bây giờ Lâm Ẩn và thiếu chủ là đồng minh. Chút chuyện nhỏ như Long Dương làm sao có thể ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của thiếu chủ?”, Mã Bình Xuyên đanh giọng lại: “Tốt nhất là cậu nên nhìn xa trông rộng một chút”.
“Ông Mã, ông đúng là người chững chạc”, Triệu Thừa Kiền gật đầu.
“Tôi không dám. Thiếu chủ nhìn xa trông rộng, kết giao quan hệ với Lâm Ẩn từ sớm, quyết định chuyện đi Ký Châu từ lâu”, Mã Bình Xuyên giở giọng nịnh nọt.
“Chuyện ở Ký Châu?”, vẻ mặt Bùi Vô Danh toát ra vẻ hoảng sợ.
“Ông Mã nói không sai. Tôi đã định tham gia vào kế hoạch của nhà họ Bùi ở Ký Châu, còn mời cả Lâm Ẩn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt lại.
“Bùi Vô Danh, bây giờ cậu có còn cảm thấy thực lực của Lâm Ẩn không đủ để tham gia vào kế hoạch của nhà họ Bùi không?”, Triệu Thừa Kiền cười cười.
Bùi Vô Danh gật đầu rồi nói: “Xin lỗi, trước kia tầm nhìn của tôi hạn hẹp. Thực lực của Lâm Ẩn đã đủ để tham gia rồi”.
Triệu Thừa Kiền qua lại với Lâm Ẩn là để lôi kéo anh, sau này sẽ cùng nhau bàn tính chuyện lớn.
Trước kia Bùi Vô Danh cực lực phản đối, cảm thấy một người ngoài gia nhập bừa bãi, còn không đủ thực lực.
Bây giờ trong lòng Bùi Vô Danh đã tương đối phục anh rồi.
Không những võ công của Lâm Ẩn cao thâm khó dò, đến đàn của anh cũng thế, chỉ tùy tiện thôi cũng điều động được hai cao thủ tuyệt thế đạt đến đẳng cấp bảng Địa. Trong giới lánh đời, thực lực như thế không thể khinh thường được.
Đùng!
Vào lúc này, đột nhiên tòa nhà ở đằng xa nổ vang.
Chỉ nhìn thấy nửa tòa nhà sụp xuống, làm bụi bay mù trời.
Mà giao đấu của Diệp Hắc và Tả Tuyền đã đến thời khắc quyết định, cơ thể lay động không ngừng cũng dừng lại để quyết đấu.
“Hình như bọn họ cũng đánh nhau được kha khá rồi. Thiếu chủ, chúng ta có cần đi giúp đỡ không? Cũng để lấy lòng một phen?”, Bùi Vô Danh đề nghị.
“Không cần”, Triệu Thừa Kiền nói: “Trừ phi hai người Hoàng Thanh Sam không chịu nổi nữa, chứ bằng không đừng gây chuyện, không những không lấy lòng mà còn khiến cho Lâm Ẩn nghi kị”.
Lúc ba người họ nói chuyện.
Đột nhiên có dường như có bóng người như ma quỷ từ trên trời hạ xuống đất, hắn ta đứng trên đỉnh tòa nhà bỏ hoang ở gần đó, xuất hiện nơi ngã rẽ một lúc rồi biến mất ngay, hình như đang lao về phía nóc nhà.
“Đó là? Cung Cửu à?”.