Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 545: Người Phù Tang ra tay rồi
Xoẹt!
Một người Phù Tang cầm đao xông lên như như chớp, hắn dứt khoát vung đao vào cổ Sở Sở, đến phụ nữ cũng chẳng nương tay!
Á!
Trong lòng Sở Sở hoang mang đến tột cùng, cô không khỏi thốt lên đầy kinh sợ.
Keng!
Tiếng lanh lảnh vang vọng khắp con đường.
Trong bóng tối, một tư thế thắng tắp đầy vẻ oai hùng, bóng lưng cường tráng xuất hiện trước mặt Sở Sở.
Anh giơ hai ngón tay lên, bẻ gãy thanh đao dài tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Lâm Ẩn đến rồi.
“Cậu, cậu?”.
Ánh mắt người Phù Tang bị bẻ gãy mất thanh đao toát ra vẻ hoảng sợ, hắn ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
Trong lúc im ắng, không ngờ người đàn ông này đến mà mình không nhận ra?
Rắc!
Lâm Ẩn lạnh lùng giơ tay bóp chặt cổ của gã áo đen, cổ tay anh vặn sang một bên bên, bẻ gãy cổ họng của hắn trong nháy mắt.
Cổ của hắn vẹo đi, nằm rạp trên mặt đất, không còn hơi thở.
“Không sao đâu, đừng sợ”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Anh không đầu lại, Sở Sở nhìn anh từ phía sau lưng, trong lòng lại cảm thấy hết sức an toàn.
Vào giây phút đó, trong mắt cô ấy, dáng đứng của Lâm Ẩn giống hệt như thần tiên.
“Lâm Ẩn? Không ngờ mày lại đến đây…”.
Gã thủ lĩnh áo đen nói bằng chất giọng khản đặc, gã nhìn Lâm Ẩn với vẻ cảnh giác.
“Đồ chết tiệt, làm lãng phí thời gian giết chóc quý báu của tụi tao!”, gã thủ lĩnh cảm thấy rất không cam tâm, gã nhìn Bùi Vô Danh với ánh mắt hung hãn.
Kế hoạch ban đầu của bọn chúng là chớp lấy thời cơ trong đêm nay, nhân lúc Sở Sở không có bên cạnh Lâm Ẩn, chúng sẽ cắt đứt hệ thống điện trong tòa nhà này rồi nhanh chóng giết chết Sở Sở.
Nhưng nào ngờ giữa chừng lại gặp phải cao thủ có đẳng cấp cao, hắn ta đã ghìm chân bọn chúng hết mấy phút đồng hồ!
Vào giây phút mấu chốt lại để cho Lâm Ẩn đuổi kịp đến đây.
“Chúng mày là người là của Cung Cửu à?”.
Lâm Ẩn cất tiếng hỏi bọn chúng, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộc chút cảm xúc nào cả, ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vọng.
“Đừng phản kháng nữa, nói cho tao biết Cung Cửu ở đâu. Tao sẽ cho chúng mày chết nhanh hơn một chút”.
“Ha ha ha… Lâm Ẩn, tao thừa nhận mình không phải là đối thủ của mày, nhưng bắt bọn tao chỉ là chuyện viển vông thôi”, gã thủ lĩnh áo đen nói với vẻ tự tin tràn trề.
“Đêm nay chúng tao hành động thất bại. Nhưng mày dám đối đầu với thủ lĩnh Cung Cửu, thứ chờ đợi mày chính là sự truy sát bất tận. Sau này càng lúc sẽ càng có nhiều cuộc truy sát mày”, gã thủ lĩnh áo đen cười lạnh.
“Chúng mày muốn chết!”.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Ẩn vang lên.
Anh lao vút về phía chúng như một ngọn gió.
Trong chớp mắt, vài gã áo đen chặn trước mặt gã, đao pháp ác liệt được vung ra, hòng chặn Lâm Ẩn lại.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên.
Chỉ nhìn thấy khí thế của Lâm Ẩn như cơn gió cuốn, anh duỗi ngón tay bẻ gãy thanh đao một cách dễ dàng như thể ngắt chiếc lá, rồi lại thuận thế cứa đứt cổ họng hắn.
Bốp bốp bốp!
Một cuộc giao chiến chớp nhoáng, không những đao của những gã áo đen bị gãy, đến cổ họng chúng cũng bị Lâm Ẩn cứa đứt, máu tươi văng tung tóe.
Tiếng bôm bốp vang lên, vài gã Phù Tang ngã xuống mặt đất.
Không còn hơi thở, chỉ dùng một chiêu đã giết được địch.
“Cái gì!”.
Gã thủ lĩnh áo đen biến sắc, đồng tử chợt co rút lại, gã nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc.
Trước lúc hành động, gã đã đánh giá rất cao khả năng chiến đấu của Lâm Ẩn.
Vốn cứ nghĩ rằng đội sát thủ không thể giao đấu trực diện với Lâm Ẩn.
Nhưng có thế nào thì gã cũng không tài nào ngờ nổi, vài tay sát thủ tinh anh trong đạo Thiên Cơ lại không chống chọi với Lâm Ẩn quá một giây?
Rốt cuộc người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào?
Soạt!
Gã thủ lĩnh áo đen móc trái bóng đen từ trong túi ra, lập tức có ánh sáng vô cùng chói mắt bừng lên, khói tỏa mịt mù.
Còn gã đã biến mất khỏi con đường giống hệt như một chiếc bóng đen, chuồn biến mất dạng.
“Á á á!”.
Nhưng một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp con đường.
Gã thủ lĩnh áo đen quỳ cách đây năm mưoi mét, cơ thể run run rẩy rẩy.
Lâm Ẩn chắp tay đứng trước mặt gã, gương mặt anh chẳng bộc lộ ra chút cảm xúc gì.
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”, gã thủ lĩnh áo đen ấp a ấp úng nói được một câu, gã đã sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp.
Đạo Thiên Cơ am hiểu nhất là kỹ thuật ám sát và chạy trốn, xét về võ công, có lẽ bọn họ không bằng người khác, nhưng xét về cách trốn chạy thì chắc chắn không có ai sánh bằng.
Mới khi nãy, gã thủ lĩnh áo đen ném ra một quả bom khói sáng đặc chế rồi bỏ trốn ngay tức thì.
Nhưng vào ngờ lại đụng mặt Lâm Ẩn.
Gã không tài nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc võ công của Lâm Ẩn đáng sợ đến mức nào! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi mà anh đã vượt qua khoảng cách dài như thế, phán đoán chính xác phương hướng bỏ trốn của gã rồi đợi gã ở đấy trước mấy giây.
Hơn nữa, Lâm Ẩn chỉ nhẹ nhàng điểm vào lồng ngực của gã.
Cơ thể gã lập tức cảm thấy như bị sét đánh phải, nội kình trong cơ thể tan biến hết, gân mạch và xương cốt vỡ nát, gã quỳ sụp trước mặt Lâm Ẩn, không tài nào nhúc nhích nổi.
Võ công của anh làm cho người đời thấy kinh sợ.
“Tự mày lên tiếng hay để tao xé nát miệng mày ra?”, Lâm Ẩn nói hờ hững, giọng nói lạnh lùng của anh khiến người khác không rét mà run.
“Ha ha ha…”, gã thủ lĩnh áo đen cười lạnh: “Mày không thể nào thăm dò được bí mật của tổ chức bọn tao đâu”.
Sau khi nói dứt lời, khóe miệng gã thủ lĩnh áo đen trào máu, gã vẹo đầu sang một bên, ngã mạnh xuống mặt đất.
Trên đầu lưỡi của gã còn vương lại vệt máu đen đáng sợ.
Rõ ràng gã giấu viên thuốc độc giữa kẽ răng, sau khi cắn nát thì độc phát tác, lấy mạng gã ngay tức khắc.
Gương mặt Lâm Ẩn lạnh lùng đến tột độ, sát khí khiến cho người khác kinh hãi bốc lên ngùn ngụt khắp người anh.
Đám người Phù Tang này có thể lợi dụng hết mọi thứ, không ngờ vì đối phó mình mà bọn chúng còn nhắm vào một cô gái yếu ớt, tay không tấc sắt như Sở Sở.
“Cậu Ẩn? Tình hình sao rồi?”.
Vào lúc ấy, Triệu Thừa Kiền chạy đến, anh ta cất tiếng hỏi với vẻ căng thẳng.
“Chỉ là một vài bọn hề nhảy nhót mà thôi, không có chuyện gì đâu”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Triệu Thừa Kiền nhìn Bùi Vô Danh với vẻ mặt nặng nề, rồi lại nhìn sang Sở Sở, thấy những gã áo đen nằm la liệt trên mặt đất, anh ta cũng là người lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, trong lòng lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu Ẩn, chuyện này xảy ra trong địa bàn của tôi. Tôi sẽ cho cậu lời giải thích hợp lý. Tìm ra được bí mật của bọn chúng”, Triệu Thừa Kiền đanh giọng lại.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh chẳng nói nhiều lời.
Anh cũng không hy vọng Triệu Thừa Kiền tìm ra được bọn người Cung Cửu, chỉ tán đồng với thái độ của anh ta mà thôi.
“Cậu Ẩn, trước kia tôi và người lớn trong nhà họ Bùi từng đến Phù Tang du lịch, khi nãy giao đấu với nhau, tôi có thể nhận ra được rằng đao pháp của chúng xuất xứ từ đạo Thiên Cơ”, Bùi Vô Danh nhắc nhở anh.
Lâm Ẩn nhìn Bùi Vô Danh rồi nghiêm mặt mà nói: “Hôm nay anh chặn một đao cho khách của tôi. Sau này nếu như có việc gì cần thì có thể tới tìm tôi”.
Một người Phù Tang cầm đao xông lên như như chớp, hắn dứt khoát vung đao vào cổ Sở Sở, đến phụ nữ cũng chẳng nương tay!
Á!
Trong lòng Sở Sở hoang mang đến tột cùng, cô không khỏi thốt lên đầy kinh sợ.
Keng!
Tiếng lanh lảnh vang vọng khắp con đường.
Trong bóng tối, một tư thế thắng tắp đầy vẻ oai hùng, bóng lưng cường tráng xuất hiện trước mặt Sở Sở.
Anh giơ hai ngón tay lên, bẻ gãy thanh đao dài tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Lâm Ẩn đến rồi.
“Cậu, cậu?”.
Ánh mắt người Phù Tang bị bẻ gãy mất thanh đao toát ra vẻ hoảng sợ, hắn ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
Trong lúc im ắng, không ngờ người đàn ông này đến mà mình không nhận ra?
Rắc!
Lâm Ẩn lạnh lùng giơ tay bóp chặt cổ của gã áo đen, cổ tay anh vặn sang một bên bên, bẻ gãy cổ họng của hắn trong nháy mắt.
Cổ của hắn vẹo đi, nằm rạp trên mặt đất, không còn hơi thở.
“Không sao đâu, đừng sợ”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Anh không đầu lại, Sở Sở nhìn anh từ phía sau lưng, trong lòng lại cảm thấy hết sức an toàn.
Vào giây phút đó, trong mắt cô ấy, dáng đứng của Lâm Ẩn giống hệt như thần tiên.
“Lâm Ẩn? Không ngờ mày lại đến đây…”.
Gã thủ lĩnh áo đen nói bằng chất giọng khản đặc, gã nhìn Lâm Ẩn với vẻ cảnh giác.
“Đồ chết tiệt, làm lãng phí thời gian giết chóc quý báu của tụi tao!”, gã thủ lĩnh cảm thấy rất không cam tâm, gã nhìn Bùi Vô Danh với ánh mắt hung hãn.
Kế hoạch ban đầu của bọn chúng là chớp lấy thời cơ trong đêm nay, nhân lúc Sở Sở không có bên cạnh Lâm Ẩn, chúng sẽ cắt đứt hệ thống điện trong tòa nhà này rồi nhanh chóng giết chết Sở Sở.
Nhưng nào ngờ giữa chừng lại gặp phải cao thủ có đẳng cấp cao, hắn ta đã ghìm chân bọn chúng hết mấy phút đồng hồ!
Vào giây phút mấu chốt lại để cho Lâm Ẩn đuổi kịp đến đây.
“Chúng mày là người là của Cung Cửu à?”.
Lâm Ẩn cất tiếng hỏi bọn chúng, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộc chút cảm xúc nào cả, ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vọng.
“Đừng phản kháng nữa, nói cho tao biết Cung Cửu ở đâu. Tao sẽ cho chúng mày chết nhanh hơn một chút”.
“Ha ha ha… Lâm Ẩn, tao thừa nhận mình không phải là đối thủ của mày, nhưng bắt bọn tao chỉ là chuyện viển vông thôi”, gã thủ lĩnh áo đen nói với vẻ tự tin tràn trề.
“Đêm nay chúng tao hành động thất bại. Nhưng mày dám đối đầu với thủ lĩnh Cung Cửu, thứ chờ đợi mày chính là sự truy sát bất tận. Sau này càng lúc sẽ càng có nhiều cuộc truy sát mày”, gã thủ lĩnh áo đen cười lạnh.
“Chúng mày muốn chết!”.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Ẩn vang lên.
Anh lao vút về phía chúng như một ngọn gió.
Trong chớp mắt, vài gã áo đen chặn trước mặt gã, đao pháp ác liệt được vung ra, hòng chặn Lâm Ẩn lại.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên.
Chỉ nhìn thấy khí thế của Lâm Ẩn như cơn gió cuốn, anh duỗi ngón tay bẻ gãy thanh đao một cách dễ dàng như thể ngắt chiếc lá, rồi lại thuận thế cứa đứt cổ họng hắn.
Bốp bốp bốp!
Một cuộc giao chiến chớp nhoáng, không những đao của những gã áo đen bị gãy, đến cổ họng chúng cũng bị Lâm Ẩn cứa đứt, máu tươi văng tung tóe.
Tiếng bôm bốp vang lên, vài gã Phù Tang ngã xuống mặt đất.
Không còn hơi thở, chỉ dùng một chiêu đã giết được địch.
“Cái gì!”.
Gã thủ lĩnh áo đen biến sắc, đồng tử chợt co rút lại, gã nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc.
Trước lúc hành động, gã đã đánh giá rất cao khả năng chiến đấu của Lâm Ẩn.
Vốn cứ nghĩ rằng đội sát thủ không thể giao đấu trực diện với Lâm Ẩn.
Nhưng có thế nào thì gã cũng không tài nào ngờ nổi, vài tay sát thủ tinh anh trong đạo Thiên Cơ lại không chống chọi với Lâm Ẩn quá một giây?
Rốt cuộc người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào?
Soạt!
Gã thủ lĩnh áo đen móc trái bóng đen từ trong túi ra, lập tức có ánh sáng vô cùng chói mắt bừng lên, khói tỏa mịt mù.
Còn gã đã biến mất khỏi con đường giống hệt như một chiếc bóng đen, chuồn biến mất dạng.
“Á á á!”.
Nhưng một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp con đường.
Gã thủ lĩnh áo đen quỳ cách đây năm mưoi mét, cơ thể run run rẩy rẩy.
Lâm Ẩn chắp tay đứng trước mặt gã, gương mặt anh chẳng bộc lộ ra chút cảm xúc gì.
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”, gã thủ lĩnh áo đen ấp a ấp úng nói được một câu, gã đã sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp.
Đạo Thiên Cơ am hiểu nhất là kỹ thuật ám sát và chạy trốn, xét về võ công, có lẽ bọn họ không bằng người khác, nhưng xét về cách trốn chạy thì chắc chắn không có ai sánh bằng.
Mới khi nãy, gã thủ lĩnh áo đen ném ra một quả bom khói sáng đặc chế rồi bỏ trốn ngay tức thì.
Nhưng vào ngờ lại đụng mặt Lâm Ẩn.
Gã không tài nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc võ công của Lâm Ẩn đáng sợ đến mức nào! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi mà anh đã vượt qua khoảng cách dài như thế, phán đoán chính xác phương hướng bỏ trốn của gã rồi đợi gã ở đấy trước mấy giây.
Hơn nữa, Lâm Ẩn chỉ nhẹ nhàng điểm vào lồng ngực của gã.
Cơ thể gã lập tức cảm thấy như bị sét đánh phải, nội kình trong cơ thể tan biến hết, gân mạch và xương cốt vỡ nát, gã quỳ sụp trước mặt Lâm Ẩn, không tài nào nhúc nhích nổi.
Võ công của anh làm cho người đời thấy kinh sợ.
“Tự mày lên tiếng hay để tao xé nát miệng mày ra?”, Lâm Ẩn nói hờ hững, giọng nói lạnh lùng của anh khiến người khác không rét mà run.
“Ha ha ha…”, gã thủ lĩnh áo đen cười lạnh: “Mày không thể nào thăm dò được bí mật của tổ chức bọn tao đâu”.
Sau khi nói dứt lời, khóe miệng gã thủ lĩnh áo đen trào máu, gã vẹo đầu sang một bên, ngã mạnh xuống mặt đất.
Trên đầu lưỡi của gã còn vương lại vệt máu đen đáng sợ.
Rõ ràng gã giấu viên thuốc độc giữa kẽ răng, sau khi cắn nát thì độc phát tác, lấy mạng gã ngay tức khắc.
Gương mặt Lâm Ẩn lạnh lùng đến tột độ, sát khí khiến cho người khác kinh hãi bốc lên ngùn ngụt khắp người anh.
Đám người Phù Tang này có thể lợi dụng hết mọi thứ, không ngờ vì đối phó mình mà bọn chúng còn nhắm vào một cô gái yếu ớt, tay không tấc sắt như Sở Sở.
“Cậu Ẩn? Tình hình sao rồi?”.
Vào lúc ấy, Triệu Thừa Kiền chạy đến, anh ta cất tiếng hỏi với vẻ căng thẳng.
“Chỉ là một vài bọn hề nhảy nhót mà thôi, không có chuyện gì đâu”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Triệu Thừa Kiền nhìn Bùi Vô Danh với vẻ mặt nặng nề, rồi lại nhìn sang Sở Sở, thấy những gã áo đen nằm la liệt trên mặt đất, anh ta cũng là người lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, trong lòng lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu Ẩn, chuyện này xảy ra trong địa bàn của tôi. Tôi sẽ cho cậu lời giải thích hợp lý. Tìm ra được bí mật của bọn chúng”, Triệu Thừa Kiền đanh giọng lại.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh chẳng nói nhiều lời.
Anh cũng không hy vọng Triệu Thừa Kiền tìm ra được bọn người Cung Cửu, chỉ tán đồng với thái độ của anh ta mà thôi.
“Cậu Ẩn, trước kia tôi và người lớn trong nhà họ Bùi từng đến Phù Tang du lịch, khi nãy giao đấu với nhau, tôi có thể nhận ra được rằng đao pháp của chúng xuất xứ từ đạo Thiên Cơ”, Bùi Vô Danh nhắc nhở anh.
Lâm Ẩn nhìn Bùi Vô Danh rồi nghiêm mặt mà nói: “Hôm nay anh chặn một đao cho khách của tôi. Sau này nếu như có việc gì cần thì có thể tới tìm tôi”.