Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496: Xem lần này Lâm Ẩn chống đỡ thế nào?
“Cung Cửu? Cung Cửu nào cơ?”, Đường Hôi nhíu mày, đáng giá người đà ông Đảo Quốc đột nhiên xuất hiện này, biểu cảm hơi nghi ngờ.
“Tôi mặc kệ ông là Cung Cửu hay là Cung Bát, chuyện ở Long Quốc, không đến lượt người Đảo Quốc xía mũi vào”, Đường Hôi lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Viêm Long, “Viêm Long, mày đang giở trò quỷ gì vậy? Gọi một người Đảo Quốc tới đây để hù dạo tao sao?”.
Đường Hôi không hiểu Viêm Long đang lên cơn thần kinh gì.
Đường đường là thủ đô của Long Quốc, dưới chân thiên tử, người nước khác ở đây thì có thể có bản lĩnh gì lớn chứ?
Chẳng lẽ Viêm Long gọi một người Đảo Quốc tới là có thể đối đầu với anh Ẩn sao?
“Đường Hôi, Cung Cửu tôi là ai, cậu tốt nhất nên về hỏi đại ca Lâm Ẩn của cậu một chút đi”, Cung Cửu cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói.
“Ông biết anh Ẩn?”, Đường Hôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, mặt đầy cảnh giác nhìn Cung Cửu.
Cung Cửu này biết đến sự tồn tại của anh Ẩn, thế mà vẫn tự tin, ra vẻ kiêu ngạo như vậy.
Xem ra, đây là một nhân vật không đơn giản.
“Viêm Long, tao mặc kệ hôm nay mày mời tới đây thần thánh phương nào, mày động vào sản nghiệp của anh Ẩn ở khu Hoa Dương, hôm nay tao nhất định phải xử lý mày!”, Đường Hôi lạnh giọng nói.
“Mày đừng tưởng rằng người của Đông Lâu này đều để yên cho mày làm càn!”.
“Xông vào cho tôi, bắt lấy Viêm Long!”.
Đường Hôi ra lệnh một tiếng, vung tay lên.
Rầm rầm, một nhóm vệ sĩ mặc đồ vest đột nhiên vọt tới, mỗi người đều để tay trong túi áo trong, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.
Đường Hôi là người làm việc cẩn thận, gã dám đến địa bàn của Viêm Long thì đã sớm chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng.
Viêm Long sắp xếp ở tòa nhà đã sớm bị gã xử lý xong suôi.
Phải biết rằng, khoảng thời gian gần đây, Viêm Long đã nuốt mười mấy sòng bạc lớn, còn dẫn người dập phá vài khu ăn chơi và sản nghiệp vùng xám ở khu Hoa Dương.
Đường Hôi chuẩn bị đã lâu, cũng âm thầm cài người vào đây.
Gã đang chờ đêm nay thu lưới.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện một Cung Cửu thần bí khó lường này, thì chuyện bắt được Viêm Long đã là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ha ha, Đường Hôi, thủ đoạn của mày cũng khá đấy, chỉ tiếc là mày thật sự không biết rõ về ông Cung Cửu mà mày đang đối mặt là ai”, Viêm Long cười lạnh nói, thái độ vô cùng khinh thường.
Nói đoạn, Viêm Long cung kính đứng dậy, đứng bên cạnh Cung Cửu.
“Ông Cung, chuyện tiếp theo phải nhờ ngài xử lý rồi…”, Viêm Long cất giọng hèn mọn, cung kính nói.
Cung Cửu khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, cười lạnh khinh thường.
“Giả thần giả quỷ gì chứ, đánh chết hết cho tôi!”, Đường Hôi tức giận nói, trông như đã bị Viêm Long và Cung Cửu chọc giận.
Mấy chục tinh anh cốt cán, mấy chục tay súng trong tòa nhà này, tình hình đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay gã, thế mà Viêm Long còn dám thách thức gã sao?
Vèo!
Ngay khi Đường Hôi ra lệnh, bóng dáng thấp gầy liền lao ra như một cơn gió mạnh, vọt tới trước mặt gã trong chớp mắt.
Vù vù.
Tiếng gió vang vọng từng cơn, chỉ trong chớp mắt, Cung Cửu đã nhanh như tia chớp, thành thạo quật ngã tất cả tay súng bên cạnh Đường Hôi xuống đất.
“Ối!”.
“A!”.
Từng tên vệ sĩ mặc đồ vest nằm run rẩy như bị điện giật, miệng sùi bọt mép, không ngừng kêu thảm thiết.
Họ không có cả cơ hội móc súng, trong nháy mắt đã bị Cung Cửu đánh ngã toàn bộ.
Mặt Đường Hôi biến sắc, bỗng ý thức được người Đảo Quốc này không phải hạng tầm thường! Đây là tồn tại trong truyền thuyết!
Cung Cửu này trên tay dường như có ma lực, chỉ tùy tiện vung tay, ai chạm phải sẽ như bị điện giật, miệng hộc máu. Điều này có nghĩa là ông ta có siêu năng lực rất mạnh mẽ.
Đường Hôi lăn lộn đến ngày hôm nay, đã từng nghe đến những cao thủ sống quy ẩn lánh đời, có thể tay không cướp súng.
Giống như anh Ẩn, gã đã tận mắt chứng kiến năng lực xuất quỷ nhập thần của anh.
Nhưng không ngờ, nhà họ Từ ấy thế mà có thể mời được cao nhân bậc này rời núi!
Bịch!
Cung Cửu bỗng tung ra một quyền, nện vào ngực Đường Hôi, cả người gã liền bay ra ngoài như giống như một con diều đứt dây, bay xa hơn mười mét, hộc máu ngã trên mặt đất.
“Khụ khụ…”, Đường Hôi mặt mày nghiêm trọng, thầm biết lần này không xong rồi…
Sơ ý quá, lần này bị bắt, ngay cả cơ hội mật báo cho anh Ẩn cũng không có.
“Anh Cung, đừng đánh chết Đường Hôi, chúng tôi còn phải tra hỏi tình báo từ trong miệng gã, để biết khoảng thời gian này Lâm Ẩn rời khỏi thủ đô để đi làm gì”.
Lúc này, một giọng nói trầm ổn truyền đến.
Chỉ thấy, hai gã vệ sĩ mặc đồ vest đẩy một chiếc xe lăn đi ra từ trong phòng bao sang trọng.
Một người đàn ông trung niên không giận tự uy ngồi trên xe, ánh mắt ông ta vô cùng oán độc.
“Từ, Từ Bạch Hạc?”, Đương Hôi vô cùng kinh ngạc, nhận ra thân phận của người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Ông ta đúng là Từ Bạch Hạc, người đứng đầu nhà họ Từ, lần trước bị Lâm Ẩn bắt quỳ xuống, còn bị đánh gãy một chân ở khu Đế Giang.
“Chú em Bạch Hạc à, mạng lưới tình báo của nhà họ Từ các chú đúng là quá ăn hại”, Cung Cửu lắc lắc đầu, thong thả ung dung nói, “Tôi đã sớm biết Lâm Ẩn rời khỏi thủ đô làm gì rồi. Đường Hôi này không có giá trị tình báo gì cả, gã sẽ không biết bí mật gì đâu. Chú bắt lại hỏi về sản nghiệp gã xử lý giúp Lâm Ẩn, moi chút bí mật thương mại thì còn tạm. Đừng đánh chết gã, để lại có lẽ còn có thể dụ Lâm Ẩn ra mặt”.
“Hả?”, Từ Bạch Hạc hơi ngạc nhiên, mặt cũng hơi căng thẳng, “Anh Cung, anh đã biết tình báo của Lâm Ẩn sao? Vậy phải nhờ anh chỉ lối nhiều hơn rồi”.
Từ Bạch Hạc đã nóng lòng muốn trả thù Lâm Ẩn lắm rồi. Tất cả sự nhục nhã Lâm Ẩn ban tặng là chỗ đau lớn nhất trong đời ông.
Cung Cửu cong môi cười thần bí, “Chú em à, đêm nay hẹn gặp chú không phải để cho chú xem tôi xử lý loại nhân vật nhỏ như Đường Hôi này. Tôi còn mời một người bạn tới đây”.
Lúc Cung Cửu nói chuyện, Viêm Long đã dẫn mấy tên vệ sĩ, thức thời xử lý sạch sẽ hiện trường, kéo Đường Hôi xuống dưới lầu.
“Ông Từ Bạch Hạc, đã lâu không gặp”.
Một giọng nói có cách phát âm tiếng Long Quốc quái dị truyền đến.
Sau đó, một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặt mày uy nghiêm, dẫn vài người đàn ông mặc đồ vest mặt mày lạnh lùng, từ trên lầu chậm rãi đi vào giữa phòng bao.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt mang đậm nét đặc trưng của người Cao Ly, ông ta mặc một bộ vest được đặt may, còn mang một chiếc huy chương bảy sao rất nổi bật.
“Ơ! Chủ tịch Park Kim Hoon? Sao ông lại tới đây?”, Từ Bạch Hạc kinh ngạc nói.
Ông cũng không ngờ rằng người Cung Cửu mời đến lại là Park Kim Hoon, chủ tịch của tập đoàn tài phiệt bảy sao ở Cao Ly! Người đứng đầu trong các nhà tài phiệt hàng đầu trên thế giới.
“Tôi mặc kệ ông là Cung Cửu hay là Cung Bát, chuyện ở Long Quốc, không đến lượt người Đảo Quốc xía mũi vào”, Đường Hôi lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Viêm Long, “Viêm Long, mày đang giở trò quỷ gì vậy? Gọi một người Đảo Quốc tới đây để hù dạo tao sao?”.
Đường Hôi không hiểu Viêm Long đang lên cơn thần kinh gì.
Đường đường là thủ đô của Long Quốc, dưới chân thiên tử, người nước khác ở đây thì có thể có bản lĩnh gì lớn chứ?
Chẳng lẽ Viêm Long gọi một người Đảo Quốc tới là có thể đối đầu với anh Ẩn sao?
“Đường Hôi, Cung Cửu tôi là ai, cậu tốt nhất nên về hỏi đại ca Lâm Ẩn của cậu một chút đi”, Cung Cửu cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói.
“Ông biết anh Ẩn?”, Đường Hôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, mặt đầy cảnh giác nhìn Cung Cửu.
Cung Cửu này biết đến sự tồn tại của anh Ẩn, thế mà vẫn tự tin, ra vẻ kiêu ngạo như vậy.
Xem ra, đây là một nhân vật không đơn giản.
“Viêm Long, tao mặc kệ hôm nay mày mời tới đây thần thánh phương nào, mày động vào sản nghiệp của anh Ẩn ở khu Hoa Dương, hôm nay tao nhất định phải xử lý mày!”, Đường Hôi lạnh giọng nói.
“Mày đừng tưởng rằng người của Đông Lâu này đều để yên cho mày làm càn!”.
“Xông vào cho tôi, bắt lấy Viêm Long!”.
Đường Hôi ra lệnh một tiếng, vung tay lên.
Rầm rầm, một nhóm vệ sĩ mặc đồ vest đột nhiên vọt tới, mỗi người đều để tay trong túi áo trong, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.
Đường Hôi là người làm việc cẩn thận, gã dám đến địa bàn của Viêm Long thì đã sớm chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng.
Viêm Long sắp xếp ở tòa nhà đã sớm bị gã xử lý xong suôi.
Phải biết rằng, khoảng thời gian gần đây, Viêm Long đã nuốt mười mấy sòng bạc lớn, còn dẫn người dập phá vài khu ăn chơi và sản nghiệp vùng xám ở khu Hoa Dương.
Đường Hôi chuẩn bị đã lâu, cũng âm thầm cài người vào đây.
Gã đang chờ đêm nay thu lưới.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện một Cung Cửu thần bí khó lường này, thì chuyện bắt được Viêm Long đã là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ha ha, Đường Hôi, thủ đoạn của mày cũng khá đấy, chỉ tiếc là mày thật sự không biết rõ về ông Cung Cửu mà mày đang đối mặt là ai”, Viêm Long cười lạnh nói, thái độ vô cùng khinh thường.
Nói đoạn, Viêm Long cung kính đứng dậy, đứng bên cạnh Cung Cửu.
“Ông Cung, chuyện tiếp theo phải nhờ ngài xử lý rồi…”, Viêm Long cất giọng hèn mọn, cung kính nói.
Cung Cửu khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, cười lạnh khinh thường.
“Giả thần giả quỷ gì chứ, đánh chết hết cho tôi!”, Đường Hôi tức giận nói, trông như đã bị Viêm Long và Cung Cửu chọc giận.
Mấy chục tinh anh cốt cán, mấy chục tay súng trong tòa nhà này, tình hình đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay gã, thế mà Viêm Long còn dám thách thức gã sao?
Vèo!
Ngay khi Đường Hôi ra lệnh, bóng dáng thấp gầy liền lao ra như một cơn gió mạnh, vọt tới trước mặt gã trong chớp mắt.
Vù vù.
Tiếng gió vang vọng từng cơn, chỉ trong chớp mắt, Cung Cửu đã nhanh như tia chớp, thành thạo quật ngã tất cả tay súng bên cạnh Đường Hôi xuống đất.
“Ối!”.
“A!”.
Từng tên vệ sĩ mặc đồ vest nằm run rẩy như bị điện giật, miệng sùi bọt mép, không ngừng kêu thảm thiết.
Họ không có cả cơ hội móc súng, trong nháy mắt đã bị Cung Cửu đánh ngã toàn bộ.
Mặt Đường Hôi biến sắc, bỗng ý thức được người Đảo Quốc này không phải hạng tầm thường! Đây là tồn tại trong truyền thuyết!
Cung Cửu này trên tay dường như có ma lực, chỉ tùy tiện vung tay, ai chạm phải sẽ như bị điện giật, miệng hộc máu. Điều này có nghĩa là ông ta có siêu năng lực rất mạnh mẽ.
Đường Hôi lăn lộn đến ngày hôm nay, đã từng nghe đến những cao thủ sống quy ẩn lánh đời, có thể tay không cướp súng.
Giống như anh Ẩn, gã đã tận mắt chứng kiến năng lực xuất quỷ nhập thần của anh.
Nhưng không ngờ, nhà họ Từ ấy thế mà có thể mời được cao nhân bậc này rời núi!
Bịch!
Cung Cửu bỗng tung ra một quyền, nện vào ngực Đường Hôi, cả người gã liền bay ra ngoài như giống như một con diều đứt dây, bay xa hơn mười mét, hộc máu ngã trên mặt đất.
“Khụ khụ…”, Đường Hôi mặt mày nghiêm trọng, thầm biết lần này không xong rồi…
Sơ ý quá, lần này bị bắt, ngay cả cơ hội mật báo cho anh Ẩn cũng không có.
“Anh Cung, đừng đánh chết Đường Hôi, chúng tôi còn phải tra hỏi tình báo từ trong miệng gã, để biết khoảng thời gian này Lâm Ẩn rời khỏi thủ đô để đi làm gì”.
Lúc này, một giọng nói trầm ổn truyền đến.
Chỉ thấy, hai gã vệ sĩ mặc đồ vest đẩy một chiếc xe lăn đi ra từ trong phòng bao sang trọng.
Một người đàn ông trung niên không giận tự uy ngồi trên xe, ánh mắt ông ta vô cùng oán độc.
“Từ, Từ Bạch Hạc?”, Đương Hôi vô cùng kinh ngạc, nhận ra thân phận của người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Ông ta đúng là Từ Bạch Hạc, người đứng đầu nhà họ Từ, lần trước bị Lâm Ẩn bắt quỳ xuống, còn bị đánh gãy một chân ở khu Đế Giang.
“Chú em Bạch Hạc à, mạng lưới tình báo của nhà họ Từ các chú đúng là quá ăn hại”, Cung Cửu lắc lắc đầu, thong thả ung dung nói, “Tôi đã sớm biết Lâm Ẩn rời khỏi thủ đô làm gì rồi. Đường Hôi này không có giá trị tình báo gì cả, gã sẽ không biết bí mật gì đâu. Chú bắt lại hỏi về sản nghiệp gã xử lý giúp Lâm Ẩn, moi chút bí mật thương mại thì còn tạm. Đừng đánh chết gã, để lại có lẽ còn có thể dụ Lâm Ẩn ra mặt”.
“Hả?”, Từ Bạch Hạc hơi ngạc nhiên, mặt cũng hơi căng thẳng, “Anh Cung, anh đã biết tình báo của Lâm Ẩn sao? Vậy phải nhờ anh chỉ lối nhiều hơn rồi”.
Từ Bạch Hạc đã nóng lòng muốn trả thù Lâm Ẩn lắm rồi. Tất cả sự nhục nhã Lâm Ẩn ban tặng là chỗ đau lớn nhất trong đời ông.
Cung Cửu cong môi cười thần bí, “Chú em à, đêm nay hẹn gặp chú không phải để cho chú xem tôi xử lý loại nhân vật nhỏ như Đường Hôi này. Tôi còn mời một người bạn tới đây”.
Lúc Cung Cửu nói chuyện, Viêm Long đã dẫn mấy tên vệ sĩ, thức thời xử lý sạch sẽ hiện trường, kéo Đường Hôi xuống dưới lầu.
“Ông Từ Bạch Hạc, đã lâu không gặp”.
Một giọng nói có cách phát âm tiếng Long Quốc quái dị truyền đến.
Sau đó, một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặt mày uy nghiêm, dẫn vài người đàn ông mặc đồ vest mặt mày lạnh lùng, từ trên lầu chậm rãi đi vào giữa phòng bao.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt mang đậm nét đặc trưng của người Cao Ly, ông ta mặc một bộ vest được đặt may, còn mang một chiếc huy chương bảy sao rất nổi bật.
“Ơ! Chủ tịch Park Kim Hoon? Sao ông lại tới đây?”, Từ Bạch Hạc kinh ngạc nói.
Ông cũng không ngờ rằng người Cung Cửu mời đến lại là Park Kim Hoon, chủ tịch của tập đoàn tài phiệt bảy sao ở Cao Ly! Người đứng đầu trong các nhà tài phiệt hàng đầu trên thế giới.