Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 435: Thị trưởng Cảng Thành Đàm Khang Chính
“Người của nhà họ Tề trong thủ đô à?”, Đàm Khang Chính ngạc nhiên: “Là cậu chủ của nhà họ Tề có danh tiếng lừng lẫy trong thủ đô, người mà ông nói với tôi lần trước đúng không?”.
Đàm Khang Chính đã từng nghe Quý Trọng Sơn kể về chuyện của Lâm Ẩn, sau đó ông ta còn sai người đi tìm hiểu tin tức của anh.
Biết được Lâm Ẩn mà Quý Trọng Sơn nói là một người có địa vị trong thủ đô.
Ít nhất thì có thể so tài với người ở đẳng cấp như ông ta.
“Đúng vậy, chính là Lâm Ẩn ấy, cậu ta đã đến Cảng Thành rồi. Chuyện trong hội thương mại Cảng Thành, dư luận xôn xao, rối ren tài chính đều là do thằng ranh con đó gây ra”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt lại.
“Ông Quý? Sao ông lại để cho cậu ta xấc xược như thế trong Cảng Thành? Mặc dù Lâm Ẩn ghê gớm ở thủ đô đấy, nhưng đến Cảng Thành thì vẫn phải tuân thủ quy tắc của chúng ta chứ”, Đàm Khang Chính đanh giọng lại.
“Hay là để tôi kêu người trong hệ thống chính trị pháp luật và tổ chức vũ an tìm một lý do, rồi đuổi cậu ta rời khỏi Cảng Thành?”, Đàm Khang Chính hỏi hắn.
“Không cần đâu ông Đàm, chuyện này tôi tự có sắp xếp, chỉ phiền ông giúp tôi dẹp yên những tiếng nói không an phận trong xã hội ấy thôi”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt lại.
“Ừ”, Đàm Khang Chính gật đầu: “Với tình nghĩa của đôi ta thì chẳng cần ông phải nhiều lời đâu”.
“Ông Đàm, chờ tin tốt lành từ ông đấy, tôi sẽ sắp xếp sẵn một bàn tiệc mừng”, Quý Trọng Sơn nói.
Hai tiếng tích vang lên, điện thoại đã cúp.
Sau khi cúp máy, Quý Trọng Sơn ung dung nhấm nháp ngụm trà, hắn cười lạnh: “Thằng oắt con Lâm Ẩn còn định đánh bại tôi bằng thủ đoạn như thế này à? Ha ha, kém quá quá đi mất”.
“Bố, con cả nghĩ quá, bố nhờ chú Đàm ra mặt thì chuyện này đã được dẹp yên rồi”, gương mặt Quý Xuyên toát ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Anh ta biết bố mình có quan hệ với thị trưởng Đàm, nhưng mà không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại khăng khít như thế!
“Được vị phật lớn là thị trưởng Đàm bảo vệ, trong Cảng Thành này có ai làm nhà họ Quý chúng ta lung lay nổi kia chứ?”, Quý Trọng Sơn nói năng một cách ung dung và tự tin.
…
Trong Cảng Thành, tòa thị chính
Trong phòng làm việc của thị trưởng, một ông cụ tóc trắng, đeo kính gọng vàng, có gương mặt uy nghiêm ngồi trên ghế.
Trước mặt ông cụ là một người đàn ông trung niên đang đứng khom lưng.
Một người trong số đó còn mặc đồng phục tổ chức vũ an, trên vai đeo huy chương, đại diện cho chức quyền cao nhất trong hệ thống tư pháp Cảng Thành.
Ba người bọn họ là tổ trưởng tổ chức vũ an Cảng Thành, người đứng đầu hệ thống chính trị và pháp luật, cục trưởng cục bảo vệ thông tin.
Mà ông lão ấy chính là Đàm Khang Chính, người đứng đầu ở Cảng Thành, nắm quyền lớn trong tay.
“Gần đây trong các đơn vị báo chí truyền thông ở Cảng Thành, có người cố tình phá rối, gây hoang mang dư luận”, Đàm Khang Chính tỏ vẻ uy nghiêm, ông ta ung dung nói tiếp: “Truyền lệnh xuống dưới, bắt những đơn vị truyền thông đó im lặng hết cho tôi”.
“Ngoài ra phải tìm được một người tên Lâm Ẩn từ thủ đô đến, tôi muốn gọi cho cậu ta một cuộc”.
…
Ngày tiếp theo.
Chỉ trong vòng một đêm, tất thảy báo chí và truyền thông trong Cảng Thành đều im hơi lặng tiếng.
Những đề tài nóng sốt trên mạng, những bài thảo luận liên quan đến Quý Trọng Sơn cũng biến mất tăm.
Đã không còn tìm được bất kỳ tin tức tiêu cực nào liên quan đến ba chữ Quý Trọng Sơn nữa.
Tin tức vốn làm cả thành phố sôi trào cứ lắng xuống như thế.
Dù có im hơi lặng tiếng, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng phẫn nộ của người dân!
Trên bề mặt thì bình yên, nhưng ai ai trong Cảng Thành cũng biết chắc đây là thủ đoạn của Quý Trọng Sơn!
Sức mạnh mà người này dùng đến lớn đến mức có thể khiến cho giới truyền thông Cảng Thành ngậm miệng cả!
Bây giờ, những người đã từng hăng say bàn tán về chủ đề này trên mạng đều câm như hến, bọn họ hết sức kiêng kị những chuyện có liên quan đến Quý Trọng Sơn.
“Sếp Lâm, báo chí và dư luận đều đã bị dập hết rồi. Chỉ trong vòng một đêm thôi mà tất thảy đều bị dìm xuống hết”.
Trong tòa nhà quốc tế Thủy Tinh, phòng làm việc.
Sở Hùng Sơn đi vào với gương mặt nặng nề, ông ấy nghiêm mặt mà nói: “Quý Trọng Sơn đã mời Đàm Khang Chính, người đứng đầu Cảng Thành ra mặt rồi”.
“Tối hôm qua, vài quản lý trong công ty truyền thông dưới trướng tôi đều bị người trong hệ thống pháp luật chính trị Cảng Thành điều tra thẩm vấn, mặc dù họ không bị bắt đi, nhưng ý cảnh cáo vẫn thể hiện rõ ràng”.
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn nhíu mày lại, anh ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Lâm Ẩn đặt tách trà xuống rồi nói: “Đàm Khang Chính ra mặt à?”.
Anh biết Đàm Khang Chính, ông ta là người đứng đầu Cảng Thành, không cần nói cũng biết sức mạnh của ông ta lớn đến mức nào.
Mặc dù Đàm Khang Chính không hề ra mặt giúp đỡ Quý Trọng Sơn, nhưng chỉ một câu nói của ông ta cũng có thể khiến cho cả Cảng Thành rung chuyển.
“Sếp Lâm, thực chất tôi đã đoán được sẽ xảy ra chuyện thế này. Mỗi một lá bài mà Quý Trọng Sơn tung ra đều có đủ sức uy hiếp”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt mà nói: “Tình hình tiếp theo nên xử lý thế nào đây”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn, anh trầm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên một thanh niên mặc vest thẳng thóm đi vào trong phòng, bên người đàn ông mặc đồ thường đi theo sau lưng anh, có thể nhận ra hai người này có thân phận như thế nào.
“Anh Lâm, chào anh, tôi tên Đinh Nghĩa, là thư ký của thị trưởng Đàm”, thanh niên ấy nhìn Lâm Ẩn rồi nghiêm mặt lại.
“Hôm nay tôi đến đây là để truyền lời của thị trưởng lại cho anh Lâm”.
Đinh Nghĩa nói thẳng vào chuyện chính.
Lâm Ẩn nhìn hắn ta với vẻ mặt thản nhiên, khóe môi anh cong lên.
Mình vẫn còn chưa đi tìm người họ Đàm kia, ông ta lại sai cấp dưới đến chuyển lời rồi à?
“Nói đi, thị trưởng Đàm muốn nói gì với tôi?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi hắn ta.
Đinh Nghĩa đáp: “Anh Lâm, thị trưởng Đàm kêu tôi báo với anh rằng Cảng Thành không phải là nơi cho anh làm bừa, những gì anh làm sau khi đến Cảng Thành đã gây ra sự hỗn loạn trật tự công cộng nghiêm trọng”.
“Giới kinh doanh, giới tài chính và truyền thông đều trở nên hỗn loạn vì anh”.
“Thế thì sao?”, gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào.
“Thị trưởng Đàm nói, nể mặt nhà họ Tề nên sẽ không áp dụng biện pháp mạnh với anh Lâm, nhưng mà hy vọng anh có thể biết điều”, Đinh Nghĩa nghiêm mặt lại.
“Bây giờ muốn ngừng lại vẫn còn kịp, anh dẫn theo người của anh và số tiền đã rót vào Cảng Thành rời khỏi đây ngay. Chuyện này vẫn còn đường cứu vãn”.
Đinh Nghĩa ung dung nói hết câu, hắn ta hờ hững nhìn Lâm Ẩn.
Trông hắn ta có vẻ rất tự tin, vênh váo quá mức.
Quả thật, thân là thư ký hàng đầu ở Cảng Thành, thay mặt người đứng đầu thành phố đến chuyển lời, hắn ta có quyền lực tuyệt đối.
Cho dù biết gia thế của Lâm Ẩn không tầm thường, anh là một con rồng mạnh mẽ vượt sông mà đến.
Nhưng mà ở Cảng Thành, con rồng này cũng phải co quắp lại khi đối mặt với ông Đàm.
“Thị trưởng Đàm của các người cảnh cáo tôi đấy à?”, Lâm Ẩn cười hờ hững: “Lời của ông ta nói, tôi đã tiếp nhận rồi”.
“Bây giờ anh về đi, sau khi về hãy chuyển lời cho thị trưởng Đàm, lần đầu tiên nhúng tay thì tôi có thể bỏ qua. Nếu như ông ta dám xen vào chuyện giữa tôi và Quý Trọng Sơn nữa, tôi dám đảm bảo ông ta ngồi ở vị trí thị trưởng Cảng Thành không quá ba ngày đâu”.
Câu nói của anh như núi lở đá tan, Đinh Nghĩa kinh ngạc đến mức mặt đổi sắc, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngỡ ngàng.
Đàm Khang Chính đã từng nghe Quý Trọng Sơn kể về chuyện của Lâm Ẩn, sau đó ông ta còn sai người đi tìm hiểu tin tức của anh.
Biết được Lâm Ẩn mà Quý Trọng Sơn nói là một người có địa vị trong thủ đô.
Ít nhất thì có thể so tài với người ở đẳng cấp như ông ta.
“Đúng vậy, chính là Lâm Ẩn ấy, cậu ta đã đến Cảng Thành rồi. Chuyện trong hội thương mại Cảng Thành, dư luận xôn xao, rối ren tài chính đều là do thằng ranh con đó gây ra”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt lại.
“Ông Quý? Sao ông lại để cho cậu ta xấc xược như thế trong Cảng Thành? Mặc dù Lâm Ẩn ghê gớm ở thủ đô đấy, nhưng đến Cảng Thành thì vẫn phải tuân thủ quy tắc của chúng ta chứ”, Đàm Khang Chính đanh giọng lại.
“Hay là để tôi kêu người trong hệ thống chính trị pháp luật và tổ chức vũ an tìm một lý do, rồi đuổi cậu ta rời khỏi Cảng Thành?”, Đàm Khang Chính hỏi hắn.
“Không cần đâu ông Đàm, chuyện này tôi tự có sắp xếp, chỉ phiền ông giúp tôi dẹp yên những tiếng nói không an phận trong xã hội ấy thôi”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt lại.
“Ừ”, Đàm Khang Chính gật đầu: “Với tình nghĩa của đôi ta thì chẳng cần ông phải nhiều lời đâu”.
“Ông Đàm, chờ tin tốt lành từ ông đấy, tôi sẽ sắp xếp sẵn một bàn tiệc mừng”, Quý Trọng Sơn nói.
Hai tiếng tích vang lên, điện thoại đã cúp.
Sau khi cúp máy, Quý Trọng Sơn ung dung nhấm nháp ngụm trà, hắn cười lạnh: “Thằng oắt con Lâm Ẩn còn định đánh bại tôi bằng thủ đoạn như thế này à? Ha ha, kém quá quá đi mất”.
“Bố, con cả nghĩ quá, bố nhờ chú Đàm ra mặt thì chuyện này đã được dẹp yên rồi”, gương mặt Quý Xuyên toát ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Anh ta biết bố mình có quan hệ với thị trưởng Đàm, nhưng mà không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại khăng khít như thế!
“Được vị phật lớn là thị trưởng Đàm bảo vệ, trong Cảng Thành này có ai làm nhà họ Quý chúng ta lung lay nổi kia chứ?”, Quý Trọng Sơn nói năng một cách ung dung và tự tin.
…
Trong Cảng Thành, tòa thị chính
Trong phòng làm việc của thị trưởng, một ông cụ tóc trắng, đeo kính gọng vàng, có gương mặt uy nghiêm ngồi trên ghế.
Trước mặt ông cụ là một người đàn ông trung niên đang đứng khom lưng.
Một người trong số đó còn mặc đồng phục tổ chức vũ an, trên vai đeo huy chương, đại diện cho chức quyền cao nhất trong hệ thống tư pháp Cảng Thành.
Ba người bọn họ là tổ trưởng tổ chức vũ an Cảng Thành, người đứng đầu hệ thống chính trị và pháp luật, cục trưởng cục bảo vệ thông tin.
Mà ông lão ấy chính là Đàm Khang Chính, người đứng đầu ở Cảng Thành, nắm quyền lớn trong tay.
“Gần đây trong các đơn vị báo chí truyền thông ở Cảng Thành, có người cố tình phá rối, gây hoang mang dư luận”, Đàm Khang Chính tỏ vẻ uy nghiêm, ông ta ung dung nói tiếp: “Truyền lệnh xuống dưới, bắt những đơn vị truyền thông đó im lặng hết cho tôi”.
“Ngoài ra phải tìm được một người tên Lâm Ẩn từ thủ đô đến, tôi muốn gọi cho cậu ta một cuộc”.
…
Ngày tiếp theo.
Chỉ trong vòng một đêm, tất thảy báo chí và truyền thông trong Cảng Thành đều im hơi lặng tiếng.
Những đề tài nóng sốt trên mạng, những bài thảo luận liên quan đến Quý Trọng Sơn cũng biến mất tăm.
Đã không còn tìm được bất kỳ tin tức tiêu cực nào liên quan đến ba chữ Quý Trọng Sơn nữa.
Tin tức vốn làm cả thành phố sôi trào cứ lắng xuống như thế.
Dù có im hơi lặng tiếng, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng phẫn nộ của người dân!
Trên bề mặt thì bình yên, nhưng ai ai trong Cảng Thành cũng biết chắc đây là thủ đoạn của Quý Trọng Sơn!
Sức mạnh mà người này dùng đến lớn đến mức có thể khiến cho giới truyền thông Cảng Thành ngậm miệng cả!
Bây giờ, những người đã từng hăng say bàn tán về chủ đề này trên mạng đều câm như hến, bọn họ hết sức kiêng kị những chuyện có liên quan đến Quý Trọng Sơn.
“Sếp Lâm, báo chí và dư luận đều đã bị dập hết rồi. Chỉ trong vòng một đêm thôi mà tất thảy đều bị dìm xuống hết”.
Trong tòa nhà quốc tế Thủy Tinh, phòng làm việc.
Sở Hùng Sơn đi vào với gương mặt nặng nề, ông ấy nghiêm mặt mà nói: “Quý Trọng Sơn đã mời Đàm Khang Chính, người đứng đầu Cảng Thành ra mặt rồi”.
“Tối hôm qua, vài quản lý trong công ty truyền thông dưới trướng tôi đều bị người trong hệ thống pháp luật chính trị Cảng Thành điều tra thẩm vấn, mặc dù họ không bị bắt đi, nhưng ý cảnh cáo vẫn thể hiện rõ ràng”.
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn nhíu mày lại, anh ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Lâm Ẩn đặt tách trà xuống rồi nói: “Đàm Khang Chính ra mặt à?”.
Anh biết Đàm Khang Chính, ông ta là người đứng đầu Cảng Thành, không cần nói cũng biết sức mạnh của ông ta lớn đến mức nào.
Mặc dù Đàm Khang Chính không hề ra mặt giúp đỡ Quý Trọng Sơn, nhưng chỉ một câu nói của ông ta cũng có thể khiến cho cả Cảng Thành rung chuyển.
“Sếp Lâm, thực chất tôi đã đoán được sẽ xảy ra chuyện thế này. Mỗi một lá bài mà Quý Trọng Sơn tung ra đều có đủ sức uy hiếp”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt mà nói: “Tình hình tiếp theo nên xử lý thế nào đây”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn, anh trầm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên một thanh niên mặc vest thẳng thóm đi vào trong phòng, bên người đàn ông mặc đồ thường đi theo sau lưng anh, có thể nhận ra hai người này có thân phận như thế nào.
“Anh Lâm, chào anh, tôi tên Đinh Nghĩa, là thư ký của thị trưởng Đàm”, thanh niên ấy nhìn Lâm Ẩn rồi nghiêm mặt lại.
“Hôm nay tôi đến đây là để truyền lời của thị trưởng lại cho anh Lâm”.
Đinh Nghĩa nói thẳng vào chuyện chính.
Lâm Ẩn nhìn hắn ta với vẻ mặt thản nhiên, khóe môi anh cong lên.
Mình vẫn còn chưa đi tìm người họ Đàm kia, ông ta lại sai cấp dưới đến chuyển lời rồi à?
“Nói đi, thị trưởng Đàm muốn nói gì với tôi?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi hắn ta.
Đinh Nghĩa đáp: “Anh Lâm, thị trưởng Đàm kêu tôi báo với anh rằng Cảng Thành không phải là nơi cho anh làm bừa, những gì anh làm sau khi đến Cảng Thành đã gây ra sự hỗn loạn trật tự công cộng nghiêm trọng”.
“Giới kinh doanh, giới tài chính và truyền thông đều trở nên hỗn loạn vì anh”.
“Thế thì sao?”, gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào.
“Thị trưởng Đàm nói, nể mặt nhà họ Tề nên sẽ không áp dụng biện pháp mạnh với anh Lâm, nhưng mà hy vọng anh có thể biết điều”, Đinh Nghĩa nghiêm mặt lại.
“Bây giờ muốn ngừng lại vẫn còn kịp, anh dẫn theo người của anh và số tiền đã rót vào Cảng Thành rời khỏi đây ngay. Chuyện này vẫn còn đường cứu vãn”.
Đinh Nghĩa ung dung nói hết câu, hắn ta hờ hững nhìn Lâm Ẩn.
Trông hắn ta có vẻ rất tự tin, vênh váo quá mức.
Quả thật, thân là thư ký hàng đầu ở Cảng Thành, thay mặt người đứng đầu thành phố đến chuyển lời, hắn ta có quyền lực tuyệt đối.
Cho dù biết gia thế của Lâm Ẩn không tầm thường, anh là một con rồng mạnh mẽ vượt sông mà đến.
Nhưng mà ở Cảng Thành, con rồng này cũng phải co quắp lại khi đối mặt với ông Đàm.
“Thị trưởng Đàm của các người cảnh cáo tôi đấy à?”, Lâm Ẩn cười hờ hững: “Lời của ông ta nói, tôi đã tiếp nhận rồi”.
“Bây giờ anh về đi, sau khi về hãy chuyển lời cho thị trưởng Đàm, lần đầu tiên nhúng tay thì tôi có thể bỏ qua. Nếu như ông ta dám xen vào chuyện giữa tôi và Quý Trọng Sơn nữa, tôi dám đảm bảo ông ta ngồi ở vị trí thị trưởng Cảng Thành không quá ba ngày đâu”.
Câu nói của anh như núi lở đá tan, Đinh Nghĩa kinh ngạc đến mức mặt đổi sắc, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngỡ ngàng.