Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 389: Cược mạng của mày!
“Chơi ít quá? Đừng có chọc tao cười”, Tiêu Trang chế giễu: “Mày thì có bao nhiêu đồng? Giả bộ giàu có với tao à? Mày thì chỉ có dựa vào đám Chris đã kiếm chút tiền mà thôi? Chẳng lẽ tưởng mình là con nhà giàu?”.
“Một tỷ tiền mặt này, e là đến cả Chris cũng không bo ra nổi!”, Tiêu Trang đắc ý mà nói: “Tất nhiên nếu mày không bỏ tiền nổi, mày có thể lấy tay chân ra thế chấp đấy”.
“Anh Tiêu, cái mạng rách của anh ta xứng với một tỷ sao?”, Nghê Hân nịnh nọt đủ đường, châm chọc Lâm Ẩn.
“Mày muốn cược đúng không?”, Lâm Ẩn nói với vẻ vô cảm.
“Mày thằng, tao đưa mày năm tỷ”, Lâm Ẩn nói rất thản nhiên: “Nhưng nếu thua, thì mày phải giao mạng mình ra!”.
Nghe thế, sắc mặt Tiêu Trang đầu tiên là cả kinh, sau đó lại lộ ra nụ cười khinh thường.
“Mày có năm tỷ không? Cho tao năm tỷ cơ à? Còn cược mạng của tao nữa?”, Tiêu Trang cười nhạo.
Một thằng oắt bị bố mẹ vợ coi thường như Lâm Ẩn thì có được bao nhiêu tiền? Chẳng phải cậu ta chỉ biết chút võ công, nên bám víu quan hệ với Chris thôi à?
“Đúng là ghê gớm quá đi mất, năm tỷ cơ đấy, anh nghĩ anh là ai? Còn giả vờ giả vịt trước mặt anh Tiêu nữa chứ?”, Nghê Hân vô cùng khinh thường mà nói: “Khoác lác thì ai chẳng biết? Tôi bảo tôi lôi ra được mười tỷ đây này?”.
Mở miệng là nói ngay giá năm tỷ, đang đùa gì vậy?
Phải biết rằng, cậu cả Tiêu Trang nhà người ta là cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị nước M, có thể rút ra được hai tỷ tiền mặt là đã vô cùng dã man rồi.
Còn người như Lâm Ẩn? Nghe anh Tiêu nói anh ta chỉ là một thằng rể rác rưởi ở tỉnh lẻ mà thôi, nghĩ mình chơi được với đám Chris là thành người có tiền có quyền rồi à?
“Đúng là biết phét đấy? Năm tỷ? Sợ cậu ta chẳng biết tiền là gì ấy nhỉ? Tưởng bản thân là người giàu nhất Cảng Thành à?”.
“Mẹ nó, ông đây lần đầu gặp được tên không biết xấu hổ như vậy đấy! Cậu Tiêu nhà người ta cược một tỷ, là tiền thật vật thật, còn nó thì chỉ khoe khoang vô nghĩa! Người của nhà họ Qúy ở Cảng Thành này cũng không thể tùy tiện rút ra được năm tỷ tiền mặt ngay đâu!”.
“Thằng nhóc họ Lâm kia, cậu không dám lên sàn đấu với cậu Tiêu thì cứ nói, còn nổ ra năm tỷ, cứ nhận thua đi, đừng có ở đó để bị chê cười nữa!”.
Theo lời Lâm Ẩn nói ra, khách khứa ở đây đều xôn xao lên, trên mặt ai nấy đều là nụ cười khinh thường, chỉ cho Lâm Ẩn chỉ đang khoác lác, đánh rắm mà thôi.
Lâm Ẩn cười lạnh, vỗ tay cái bốp.
“Chris, ký hợp đồng với anh ta đi”.
Chris mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ra, nhìn về phía đám người Tiêu Trang rồi nói: “Ở Cảng Thành này, tôi là người nắm giữ thực quyền của tập đoàn đất đai Bằng Phi. Chuyện này hẳn Maugdi ông đã biết rõ”.
“Tất cả quảng trường và tòa nhà thương mại trên danh nghĩa của tập đoàn Bằng Phi, chắc chắn có giá trị hơn năm tỷ”.
“Bây giờ, tôi có thể gọi điện cho đoàn đội thương mại và nhóm luật sư đến đây làm thủ tuc ngay”.
“Ơ…”, sắc mặt Tiêu Trang bỗng thay đổi, anh ta không ngờ Lâm Ẩn lại có tiền của đến vậy?
“Tổng giám đốc Mau, nó, nó thật sự có thể lấy tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành ra để đánh cược với tôi à?”, Tiêu Trang nhìn về phía Maugdi với vẻ không dám tin, nhỏ giọng hỏi dò.
Maugdi nghiêm mặt lại, gật đầu, rồi thấp giọng đáp: “Đúng là mấy ngày trước Chris đã thu mua tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành, nhưng tôi không ngờ tên nhóc họ Lâm kia lại có thể khiến ông ta bằng lòng giao tập đoàn Bằng Phi ra để cược”.
Phải biết rằng, tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành có liên quan đến các ngành đất đai, tài chính, ẩm thực, quy mô khá là lớn, giá thị trường phải lên đến hơn mười tỷ!
Lúc trước Maugdi muốn lật đổ tập đoàn Bằng Phi đã phải phí sức chín trâu hai hổ, điều động ra một lượng vốn lớn từ tổng bộ tập đoàn Latinh, lúc này mới có thể hất cẳng được tập đoàn Bằng Phi, ép Ngũ Phi chạy trốn khỏi Cảng Thành.
Chỉ một chốc nữa thôi là ăn được miếng bánh này, nhưng kết quả lại bị Chris từ đâu chui ra đục thủng kế hoạch, ông ta chẳng biết móc từ đâu ra một số tiền khổng lồ mua đứt tập đoàn Bằng Phi trong một lần.
“Tên Lâm Ẩn này có thật là thằng rể vô dụng ở tỉnh lẻ như lời cậu nói không vậy?”, Maugdi tỏ vẻ ngờ vực mà hỏi.
Tình hình này không đúng tí nào, ông ấy không tài nào hiểu nổi, Lâm Ẩn dựa vào đâu mà lớn lối đến vậy?
“Đúng thế, tôi chắc chắn trăm phần trăm, Lâm Ẩn là một thằng rể ăn hại ở Đông Hải Đông Hải! Chắc chắn nó không có bản lĩnh gì lớn lao cả! Tôi còn đích thân tiếp xúc với bố mẹ vợ cậu ta nữa là, ngay cả người trong nhà cũng khinh nó là một đốc rác mà!”, Tiêu Trang nói với giọng nặng trình trịch.
Maugdi rơi vào trầm tư, phát hiện mình có chút không nhìn thấu được người tên Lâm Ẩn này.
“Sao nào? Mày không dám nhận à?”, Lâm Ẩn cười khẩy nhìn Tiêu Trang: “Chẳng phải mày muốn báo thù à? Bây giờ tao cho mày cơ hội đấy. Tao phế mày một đôi chân, nên giờ mất sạch dũng cảm để đương đầu rồi à?”.
“So về tiền, mày không có đủ nhiều. So về mạng, mày lại chẳng có gan. Thế thì máy lấy đâu ra tự tin mà sủa bậy trước mặt tao?”.
“Mày!”.
Sắc mặt Tiêu Trang vô cùng phẫn hận, ngồi trên xe lăn mà tức run cả người.
Dáng vẻ hung hăng của Lâm Ẩn khiến anh ta có chút hoảng loạn, cũng gợi lại ký ức đáng sợ bị Lâm Ẩn khống chế lúc ở thành phố Thanh Vân.
“Vãi chó! Cảnh tượng sôi sình sịch gì thế này? Lấy tập đoàn Bằng Phi ra để đánh cược cơ á? Cậu Tiêu, cậu nhịn cái hạng vô danh như thằng Lâm Ẩn kia sao?”.
“Đúng thế, anh Tiêu, anh cược với nó đi, nó thua chắc rồi mà! Cho nó một bài học nhớ đời đi!”.
“Chẳng lẽ cậu Tiêu sợ rồi à? Nhìn điệu bộ kia thì hình như cậu Tiêu không tự tin lắm, không dám cược mạng mình ấy mà”.
Lần này, bầu không khí trong sàn đấu đã cháy bừng lên, ai nấy đều sôi nổi bàn tán.
Trên mặt Tiêu Trang xen lẫn giữa sợ hãi và tức giận, bị người ta nói đến mức đỏ bừng mặt.
“Cậu Tiêu, cậu yên tâm đi, có lão phu ở đây, chắc chắn không thể thua được”, ông già mặc đồ Đường nói với vẻ nghiêm nghị.
Có câu nói này, trong lòng Tiêu Trang thả lỏng hơn không ít, anh ta đưa vẻ mặt âm trầm của mình nhìn sang Lâm Ẩn, nói: “Được thôi, tao cũng muốn coi thử mày có bản lĩnh thế nào! Ông đây nhận trận cược này với mày! Tao xem thử sau khi mày thua rồi, làm sao mà ăn nói với ông chủ lớn sau lưng mày!”.
Mặc kệ Lâm Ẩn đang giở trò gì, anh ta tuyệt đối không tin một thằng rể rác rưởi như thế, có thể mời được cao thủ nào đến đánh bại mình!
Lần này, anh ta đã điều động cao thủ hàng đầu trong gia tộc từ tập đoàn Tiêu thị ở nước M!
Nói đoạn, Tiêu Trang nhìn người đàn ông mặc đồ Đường đứng kế bên, ông ta lắc người mọt cái đã rơi xuống trên võ đài, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lâm Ẩn.
“Ồ, đây là cao thủ hàng thật giá thật! Này là kinh công đó hả? Tuyệt diệu quá đi mất?”.
“Đùa gì thế, người này chính là cao thủ hàng đầu từng được xưng là mãnh hổ Lĩnh Nam đấy! Trên võ đài ngầm ở Cảng Thành này, không biết để giết hạ được biết bao nhiêu đám tay đấm hung tợn trong và ngoài nước đâu!”.
“Ái chà, có trò hay để xem rồi. Tôi tò mò chả biết Lâm Ẩn kia muốn gọi ai ra đấu”.
Nương theo sự ra sân của người đàn ông mặc đồ Đường kia, chung quanh phát ra từng tiếng thảng thốt kinh ngạc, tất nhiên họ chưa từng thấy cao thủ nào ghê gớm đến vậy cả!
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, nhìn về phía Maugdi rồi hờ hững lên tiếng: “Chẳng phải vừa nãy ông cũng hò hét muốn đấu võ đài với tôi sao? Người thua phải cút khỏi Cảng Thành vĩnh viễn đúng không? Giờ ông gọi người lên đi”.
“Cậu, cậu có ý gì?”, Maugdi tỏ vẻ ngờ vực mà hỏi.
Khóe miệng Lâm Ẩn hiện lên sự tàn khốc.
“Ý của tôi là, các ông gọi hết người của mình lên đi, chỉ một tên không đủ để tôi giết”.
“Một tỷ tiền mặt này, e là đến cả Chris cũng không bo ra nổi!”, Tiêu Trang đắc ý mà nói: “Tất nhiên nếu mày không bỏ tiền nổi, mày có thể lấy tay chân ra thế chấp đấy”.
“Anh Tiêu, cái mạng rách của anh ta xứng với một tỷ sao?”, Nghê Hân nịnh nọt đủ đường, châm chọc Lâm Ẩn.
“Mày muốn cược đúng không?”, Lâm Ẩn nói với vẻ vô cảm.
“Mày thằng, tao đưa mày năm tỷ”, Lâm Ẩn nói rất thản nhiên: “Nhưng nếu thua, thì mày phải giao mạng mình ra!”.
Nghe thế, sắc mặt Tiêu Trang đầu tiên là cả kinh, sau đó lại lộ ra nụ cười khinh thường.
“Mày có năm tỷ không? Cho tao năm tỷ cơ à? Còn cược mạng của tao nữa?”, Tiêu Trang cười nhạo.
Một thằng oắt bị bố mẹ vợ coi thường như Lâm Ẩn thì có được bao nhiêu tiền? Chẳng phải cậu ta chỉ biết chút võ công, nên bám víu quan hệ với Chris thôi à?
“Đúng là ghê gớm quá đi mất, năm tỷ cơ đấy, anh nghĩ anh là ai? Còn giả vờ giả vịt trước mặt anh Tiêu nữa chứ?”, Nghê Hân vô cùng khinh thường mà nói: “Khoác lác thì ai chẳng biết? Tôi bảo tôi lôi ra được mười tỷ đây này?”.
Mở miệng là nói ngay giá năm tỷ, đang đùa gì vậy?
Phải biết rằng, cậu cả Tiêu Trang nhà người ta là cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị nước M, có thể rút ra được hai tỷ tiền mặt là đã vô cùng dã man rồi.
Còn người như Lâm Ẩn? Nghe anh Tiêu nói anh ta chỉ là một thằng rể rác rưởi ở tỉnh lẻ mà thôi, nghĩ mình chơi được với đám Chris là thành người có tiền có quyền rồi à?
“Đúng là biết phét đấy? Năm tỷ? Sợ cậu ta chẳng biết tiền là gì ấy nhỉ? Tưởng bản thân là người giàu nhất Cảng Thành à?”.
“Mẹ nó, ông đây lần đầu gặp được tên không biết xấu hổ như vậy đấy! Cậu Tiêu nhà người ta cược một tỷ, là tiền thật vật thật, còn nó thì chỉ khoe khoang vô nghĩa! Người của nhà họ Qúy ở Cảng Thành này cũng không thể tùy tiện rút ra được năm tỷ tiền mặt ngay đâu!”.
“Thằng nhóc họ Lâm kia, cậu không dám lên sàn đấu với cậu Tiêu thì cứ nói, còn nổ ra năm tỷ, cứ nhận thua đi, đừng có ở đó để bị chê cười nữa!”.
Theo lời Lâm Ẩn nói ra, khách khứa ở đây đều xôn xao lên, trên mặt ai nấy đều là nụ cười khinh thường, chỉ cho Lâm Ẩn chỉ đang khoác lác, đánh rắm mà thôi.
Lâm Ẩn cười lạnh, vỗ tay cái bốp.
“Chris, ký hợp đồng với anh ta đi”.
Chris mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ra, nhìn về phía đám người Tiêu Trang rồi nói: “Ở Cảng Thành này, tôi là người nắm giữ thực quyền của tập đoàn đất đai Bằng Phi. Chuyện này hẳn Maugdi ông đã biết rõ”.
“Tất cả quảng trường và tòa nhà thương mại trên danh nghĩa của tập đoàn Bằng Phi, chắc chắn có giá trị hơn năm tỷ”.
“Bây giờ, tôi có thể gọi điện cho đoàn đội thương mại và nhóm luật sư đến đây làm thủ tuc ngay”.
“Ơ…”, sắc mặt Tiêu Trang bỗng thay đổi, anh ta không ngờ Lâm Ẩn lại có tiền của đến vậy?
“Tổng giám đốc Mau, nó, nó thật sự có thể lấy tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành ra để đánh cược với tôi à?”, Tiêu Trang nhìn về phía Maugdi với vẻ không dám tin, nhỏ giọng hỏi dò.
Maugdi nghiêm mặt lại, gật đầu, rồi thấp giọng đáp: “Đúng là mấy ngày trước Chris đã thu mua tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành, nhưng tôi không ngờ tên nhóc họ Lâm kia lại có thể khiến ông ta bằng lòng giao tập đoàn Bằng Phi ra để cược”.
Phải biết rằng, tập đoàn Bằng Phi ở Cảng Thành có liên quan đến các ngành đất đai, tài chính, ẩm thực, quy mô khá là lớn, giá thị trường phải lên đến hơn mười tỷ!
Lúc trước Maugdi muốn lật đổ tập đoàn Bằng Phi đã phải phí sức chín trâu hai hổ, điều động ra một lượng vốn lớn từ tổng bộ tập đoàn Latinh, lúc này mới có thể hất cẳng được tập đoàn Bằng Phi, ép Ngũ Phi chạy trốn khỏi Cảng Thành.
Chỉ một chốc nữa thôi là ăn được miếng bánh này, nhưng kết quả lại bị Chris từ đâu chui ra đục thủng kế hoạch, ông ta chẳng biết móc từ đâu ra một số tiền khổng lồ mua đứt tập đoàn Bằng Phi trong một lần.
“Tên Lâm Ẩn này có thật là thằng rể vô dụng ở tỉnh lẻ như lời cậu nói không vậy?”, Maugdi tỏ vẻ ngờ vực mà hỏi.
Tình hình này không đúng tí nào, ông ấy không tài nào hiểu nổi, Lâm Ẩn dựa vào đâu mà lớn lối đến vậy?
“Đúng thế, tôi chắc chắn trăm phần trăm, Lâm Ẩn là một thằng rể ăn hại ở Đông Hải Đông Hải! Chắc chắn nó không có bản lĩnh gì lớn lao cả! Tôi còn đích thân tiếp xúc với bố mẹ vợ cậu ta nữa là, ngay cả người trong nhà cũng khinh nó là một đốc rác mà!”, Tiêu Trang nói với giọng nặng trình trịch.
Maugdi rơi vào trầm tư, phát hiện mình có chút không nhìn thấu được người tên Lâm Ẩn này.
“Sao nào? Mày không dám nhận à?”, Lâm Ẩn cười khẩy nhìn Tiêu Trang: “Chẳng phải mày muốn báo thù à? Bây giờ tao cho mày cơ hội đấy. Tao phế mày một đôi chân, nên giờ mất sạch dũng cảm để đương đầu rồi à?”.
“So về tiền, mày không có đủ nhiều. So về mạng, mày lại chẳng có gan. Thế thì máy lấy đâu ra tự tin mà sủa bậy trước mặt tao?”.
“Mày!”.
Sắc mặt Tiêu Trang vô cùng phẫn hận, ngồi trên xe lăn mà tức run cả người.
Dáng vẻ hung hăng của Lâm Ẩn khiến anh ta có chút hoảng loạn, cũng gợi lại ký ức đáng sợ bị Lâm Ẩn khống chế lúc ở thành phố Thanh Vân.
“Vãi chó! Cảnh tượng sôi sình sịch gì thế này? Lấy tập đoàn Bằng Phi ra để đánh cược cơ á? Cậu Tiêu, cậu nhịn cái hạng vô danh như thằng Lâm Ẩn kia sao?”.
“Đúng thế, anh Tiêu, anh cược với nó đi, nó thua chắc rồi mà! Cho nó một bài học nhớ đời đi!”.
“Chẳng lẽ cậu Tiêu sợ rồi à? Nhìn điệu bộ kia thì hình như cậu Tiêu không tự tin lắm, không dám cược mạng mình ấy mà”.
Lần này, bầu không khí trong sàn đấu đã cháy bừng lên, ai nấy đều sôi nổi bàn tán.
Trên mặt Tiêu Trang xen lẫn giữa sợ hãi và tức giận, bị người ta nói đến mức đỏ bừng mặt.
“Cậu Tiêu, cậu yên tâm đi, có lão phu ở đây, chắc chắn không thể thua được”, ông già mặc đồ Đường nói với vẻ nghiêm nghị.
Có câu nói này, trong lòng Tiêu Trang thả lỏng hơn không ít, anh ta đưa vẻ mặt âm trầm của mình nhìn sang Lâm Ẩn, nói: “Được thôi, tao cũng muốn coi thử mày có bản lĩnh thế nào! Ông đây nhận trận cược này với mày! Tao xem thử sau khi mày thua rồi, làm sao mà ăn nói với ông chủ lớn sau lưng mày!”.
Mặc kệ Lâm Ẩn đang giở trò gì, anh ta tuyệt đối không tin một thằng rể rác rưởi như thế, có thể mời được cao thủ nào đến đánh bại mình!
Lần này, anh ta đã điều động cao thủ hàng đầu trong gia tộc từ tập đoàn Tiêu thị ở nước M!
Nói đoạn, Tiêu Trang nhìn người đàn ông mặc đồ Đường đứng kế bên, ông ta lắc người mọt cái đã rơi xuống trên võ đài, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lâm Ẩn.
“Ồ, đây là cao thủ hàng thật giá thật! Này là kinh công đó hả? Tuyệt diệu quá đi mất?”.
“Đùa gì thế, người này chính là cao thủ hàng đầu từng được xưng là mãnh hổ Lĩnh Nam đấy! Trên võ đài ngầm ở Cảng Thành này, không biết để giết hạ được biết bao nhiêu đám tay đấm hung tợn trong và ngoài nước đâu!”.
“Ái chà, có trò hay để xem rồi. Tôi tò mò chả biết Lâm Ẩn kia muốn gọi ai ra đấu”.
Nương theo sự ra sân của người đàn ông mặc đồ Đường kia, chung quanh phát ra từng tiếng thảng thốt kinh ngạc, tất nhiên họ chưa từng thấy cao thủ nào ghê gớm đến vậy cả!
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, nhìn về phía Maugdi rồi hờ hững lên tiếng: “Chẳng phải vừa nãy ông cũng hò hét muốn đấu võ đài với tôi sao? Người thua phải cút khỏi Cảng Thành vĩnh viễn đúng không? Giờ ông gọi người lên đi”.
“Cậu, cậu có ý gì?”, Maugdi tỏ vẻ ngờ vực mà hỏi.
Khóe miệng Lâm Ẩn hiện lên sự tàn khốc.
“Ý của tôi là, các ông gọi hết người của mình lên đi, chỉ một tên không đủ để tôi giết”.