Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363: Long phủ đã đổi chủ từ lâu!
“Cậu! Sao cậu tìm được chỗ này!”, đàn chủ tỏ vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng, đang cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng hai tay đã không kiềm được mà run lên.
Lâm Ẩn xuất hiện một cách vô cùng thần kỳ, gần như khiến hắn phải thấy tuyệt vọng.
Sau khi thử thăm dò bằng cách chôn bom dưới xe, hắn đã rõ được rằng bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của người đàn ông trẻ tuổi này!
Đàn chủ bắt đầu suy nghĩ, trong võ học của Long phủ không thiếu bói tính huyền học…
Sơ xuất rồi! Vậy mà quên mất vụ này! Bọn họ dẫn cụ đạo sĩ trong miếu thờ kia theo, mà vừa nãy ông cụ này đã đối mặt với Lâm Ẩn, lộ hình dáng thật.
Nhất là cụ đạo sĩ này quanh năm ở miếu Tam Thanh, đâu đâu khắp miếu thờ cũng là dấu vết ông cụ để lại, ghế tựa đệm cói cũng đã từng ngồi, những thứ này là đồ vật môi giới cho quẻ bói tự nhiên.
Mà người kia lại được phủ quân tiền nhiệm chân truyền, nắm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, nắm thời cơ để suy ra được vị trí đại khái của cụ đạo sĩ trong cổ trấn này là chuyện dễ như ăn cháo!
“Ngài, ngài là người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm?”, giọng nói của đàn chủ run rẩy, dè dặt hỏi lại.
Lâm Ẩn nhếch miệng thành một nụ cười khẩy, đôi mắt lạnh lùng vô cùng: “Vừa này không phải ông bảo bản quân là kẻ phản bội Long phủ sao?”.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, nói!”.
Giọng nói lạnh băng như sấm rền nổ tung trong đầu đàn chủ, khiến hắn ngây người ra tại chỗ, trong mắt lộ ra sự hãi hùng.
“Tôi… Tôi sẽ nói”, đàn chủ cúi đầu, chậm chạp cất tiếng.
Bộp!
Ngay giây phút này, trong mắt đàn chủ lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn bỗng ra tay.
“Ối!”.
“Á!”.
Đàn chủ không ra tay với Lâm Ẩn, mà là đột nhiên vung tay ngang cổ hai người áo đen đứng bên cạnh.
Trong tích tắc, hai tên áo đen đang trong trạng thái sợ hãi không hề phòng bị bị đàn chủ cầm lấy lưỡi đao cắt cổ ngay trong chớp mắt, máu me đầm đìa, chết ngay tại chỗ!
Ngay cả cụ đạo sĩ Hiển Thanh nằm trên đất cũng chịu phải ngón đòn độc ác này, bị thanh đao kia đâm xuyên cổ họng, mất mạng lập tức.
Đàn chủ ra tay nhanh nhẹn tàn nhẫn, thẳng thắn dứt khoát.
“Đừng trách tôi, tôi chỉ sợ các cậu không giữ được mồm miệng dưới thủ đoạn của người này. Chẳng mấy chốc nữa, tôi cũng đi theo các cậu…”, đàn chủ nhìn hai thủ hạ đã chết của mình, ánh mắt lộ vẻ bi thương, tự lẩm bẩm với điệu bộ điên cuồng.
Hắn máu me đầy mặt, trông bộ rất đáng sợ.
“Ai sai ông theo dõi chỗ này? Còn khiến ông trung thành như vậy nữa”, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi với giọng thản nhiên.
“Ha ha ha…”, đàn chủ cười đầy lạnh lùng: “Long phủ đã đổi chủ từ lâu, cậu không thể cứu vãn được đâu! Nếu còn lún sâu hơn, cậu chắc chắn không được sống thọ!”.
“Năm xưa tôi từng có ơn lớn với phủ quân tiền nhiệm. Nể tình phần ơn nghĩa này, tôi sẽ nói cho cậu một câu, nếu cậu muốn sống, thì cứ tiếp tục ở ẩn đi! Đừng ham muốn địa vị phủ quân, mơ tưởng nắm quyền Long phủ nữa! Long phủ đã thay đổi từ lâu rồi, đã không còn thuộc về cậu nữa”.
“Từ xưa trung nghĩa không thể song toàn. Đây là tin tức cuối cùng tôi nói cho cậu biết, cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ cho phủ quân tiền nhiệm rồi! Còn nhiều hơn, cậu đừng hòng moi ra được gì từ miệng tôi”.
Bộp!
Nói xong câu này, đàn chủ cầm lưỡi đao trong tay tự cắt cổ mình.
Một tiếng “bịch” vang lên, đàn chủ ngã nhào xuống đất, cuồng họng chảy máu đầm đìa, ông ta đã tự kết liễu đời mình.
Lông mày của Lâm Ẩn khẽ giật, sắc mặt thay đổi.
Vị đàn chủ này hẳn là đàn chủ Thanh Long Vệ quy ẩn ở thủ đô.
Nhưng không biết nguyên nhân do đâu mà ông ta lại phản bội, hoàn toàn đứng ở phe đối nghịch với mình… Vậy mà ông ta đã xuống núi hoạt động từ lâu rồi, đồng thời còn đóng giữ ở đây chờ mình đến nữa.
Tình hình của Long phủ e là còn nghiêm trọng hơn so với những gì mình tưởng tượng.
Lâm Ẩn chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ về tất cả tình huống có thể phát sinh.
Khả năng lớn nhất nội bộ Long phủ đã xảy ra chuyện lớn! Có người đánh cắp vị trí phủ quân Long phủ!
Thanh Long Vệ lúc trước quy ẩn ở thủ đô, nhận được mệnh lệnh bắt buộc nên cố ý ở lại địa điểm quy ẩn của mình, đợi anh đến!
Phải biết rằng, Long Vệ của Long phủ tuyệt không được phép làm bừa.
Chế độ Long Vệ nghiêm ngặt, vô cùng cơ mật, mọi người đều không hề biết địa điểm quy ẩn của nhau.
Năm môn mười hai đường Long phủ đều gắn liền một tuyến với phủ quân.
Mà tình huống bây giờ đã hình thành thế cục bị giăng cờ trước.
Có thể thấy được Long phủ đã không còn nằm trong tay phủ quân là anh nữa.
Mà là đã có người đánh cắp vị trí phủ quân, đồng thời còn có địa vị uy nghiêm cực cao, có thể vận chuyển toàn bộ Long phủ!
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang theo tia sáng sắc lẻm.
Anh xuống núi chưa được mấy năm, rốt cuộc Long phủ đã xảy ra biến cố gì?
Sư phụ đóng cửa sinh tử, bây giờ người đang ở đâu?
“Phủ quân” trong miệng đàn chủ rốt cuộc là ai?
Đây là lần đầu tiên từ khi xuống núi cho đến nay, anh cảm nhận được áp lực!
Long Vệ không thể điều động dễ dàng được nữa rồi…
Long phủ sư phụ truyền lại đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với mình, truy nã mình là kẻ phản bội Long phủ!
Đây là sự ngọn nguồn nguy hiểm lớn nhất bây giờ của anh!
Long phủ là sự tồn tại khủng bố có thể ảnh hưởng đến đại cục của cả thế giới!
Cả đời Lâm Ẩn đã đứng trên đỉnh cao sinh mạng, có thể không bị cuốn hút bởi địa vị phủ quân, không ham quyền thế, có thể quy ẩn tiếp.
Thế nhưng ý thức trách nhiệm của anh không cho phép mình có quyền vứt Long phủ xuống đất, để người ta nhặt lên rồi còn đuổi giết ngược lại mình nữa!
Ở phía Bắc Trung Quốc đã từng có một nước lớn nắm quyền thế giới, đấy là các nước liên minh Seberia, nhưng vì một người lãnh đạo tối cao là kẻ bạc nhược đã vứt quyền hành xuống đất, để một tên điên nhặt lên, thế là liên minh sụp đổ, quốc gia sa sút, trăm họ lầm than, rơi vào nông nỗi muôn đời không thể trở lại được, bị nước đối thủ chớp thời cơ tàn sát không ngừng.
Lâm Ẩn anh tuyệt đối không thể để cơ nghiệp to lớn của Long phủ rơi vào tay người khác, rồi tùy ý ngang ngược ở ngoài!
Nếu có người nói chỉ dùng sức một người để chống lại Long phủ, thì chắc chắn là đang nói chuyện nói chuyện viển vông, ngông cuồng quá mức.
Nhưng Lâm Ẩn lại muốn làm cho bằng được chuyện khó như lên trời này!
Nhưng mà chuyện của Long phủ rất quan trọng, cần chậm rãi vạch ra kế hoạch trước. Bây giờ anh chẳng biết gì về tính hình của Long phủ cả.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại, xoay người bước ra khỏi đình viện kia.
…
Cùng ngày, Lâm Ẩn từ huyện Long Hưng trở về thủ đô.
Khu Trung Thiên, thành Trung Thiên Tinh.
Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa lớn trong văn phòng tổng giám đốc, trước bàn đặt một ấm hồng trà, anh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút một hơi.
Đường Hôi đứng ở bên cạnh đang báo cáo lại tình hình lần trước đến khu Hoa Dương trừng phạt Từ Trường Phong.
Lần trước anh Ẩn cho gã dẫn Hades đến khu Hoa Dương làm việc, họ đang đấu đến là phấn khích với đám người kia Từ Trường Phong Viêm Long, chuẩn bị dốc lực một lần bắt gọn Viêm Long.
Bỗng nhiên nhà họ Từ lại chọn cách cúi đầu với anh Ẩn, dứt khoát vứt bỏ miếng bánh béo bở khu Hoa Dương, chưa nói đến chuyện triệu Từ Trường Phong về, mà còn trói gô Viêm Long lại đưa tới cửa, gã thuận thế đánh Viêm Long một trận, làm mất sạch uy danh của gã ta!
“Anh Ẩn, khu Hoa Dương đã giải quyết xong, vậy anh còn dặn dò với chuyện ở khu Hoa Dương nữa không?”, Đường Hôi nghiêm túc hỏi.
Lâm Ẩn như thế không nghe thấy báo cáo của gã, anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bầu trời trong xanh ở ngoài cửa sổ, sau đó nhả ra một vòng khói thuốc.
Đường Hôi thức thời không dám cắt ngang mạch suy nghĩ của anh Ẩn, trong làm cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Hôm nay anh Ẩn có tâm trạng nặng nề.
Chuyện này khiến Đường Hôi vô cùng khiếp sợ!
Lâm Ẩn xuất hiện một cách vô cùng thần kỳ, gần như khiến hắn phải thấy tuyệt vọng.
Sau khi thử thăm dò bằng cách chôn bom dưới xe, hắn đã rõ được rằng bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của người đàn ông trẻ tuổi này!
Đàn chủ bắt đầu suy nghĩ, trong võ học của Long phủ không thiếu bói tính huyền học…
Sơ xuất rồi! Vậy mà quên mất vụ này! Bọn họ dẫn cụ đạo sĩ trong miếu thờ kia theo, mà vừa nãy ông cụ này đã đối mặt với Lâm Ẩn, lộ hình dáng thật.
Nhất là cụ đạo sĩ này quanh năm ở miếu Tam Thanh, đâu đâu khắp miếu thờ cũng là dấu vết ông cụ để lại, ghế tựa đệm cói cũng đã từng ngồi, những thứ này là đồ vật môi giới cho quẻ bói tự nhiên.
Mà người kia lại được phủ quân tiền nhiệm chân truyền, nắm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, nắm thời cơ để suy ra được vị trí đại khái của cụ đạo sĩ trong cổ trấn này là chuyện dễ như ăn cháo!
“Ngài, ngài là người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm?”, giọng nói của đàn chủ run rẩy, dè dặt hỏi lại.
Lâm Ẩn nhếch miệng thành một nụ cười khẩy, đôi mắt lạnh lùng vô cùng: “Vừa này không phải ông bảo bản quân là kẻ phản bội Long phủ sao?”.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, nói!”.
Giọng nói lạnh băng như sấm rền nổ tung trong đầu đàn chủ, khiến hắn ngây người ra tại chỗ, trong mắt lộ ra sự hãi hùng.
“Tôi… Tôi sẽ nói”, đàn chủ cúi đầu, chậm chạp cất tiếng.
Bộp!
Ngay giây phút này, trong mắt đàn chủ lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn bỗng ra tay.
“Ối!”.
“Á!”.
Đàn chủ không ra tay với Lâm Ẩn, mà là đột nhiên vung tay ngang cổ hai người áo đen đứng bên cạnh.
Trong tích tắc, hai tên áo đen đang trong trạng thái sợ hãi không hề phòng bị bị đàn chủ cầm lấy lưỡi đao cắt cổ ngay trong chớp mắt, máu me đầm đìa, chết ngay tại chỗ!
Ngay cả cụ đạo sĩ Hiển Thanh nằm trên đất cũng chịu phải ngón đòn độc ác này, bị thanh đao kia đâm xuyên cổ họng, mất mạng lập tức.
Đàn chủ ra tay nhanh nhẹn tàn nhẫn, thẳng thắn dứt khoát.
“Đừng trách tôi, tôi chỉ sợ các cậu không giữ được mồm miệng dưới thủ đoạn của người này. Chẳng mấy chốc nữa, tôi cũng đi theo các cậu…”, đàn chủ nhìn hai thủ hạ đã chết của mình, ánh mắt lộ vẻ bi thương, tự lẩm bẩm với điệu bộ điên cuồng.
Hắn máu me đầy mặt, trông bộ rất đáng sợ.
“Ai sai ông theo dõi chỗ này? Còn khiến ông trung thành như vậy nữa”, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi với giọng thản nhiên.
“Ha ha ha…”, đàn chủ cười đầy lạnh lùng: “Long phủ đã đổi chủ từ lâu, cậu không thể cứu vãn được đâu! Nếu còn lún sâu hơn, cậu chắc chắn không được sống thọ!”.
“Năm xưa tôi từng có ơn lớn với phủ quân tiền nhiệm. Nể tình phần ơn nghĩa này, tôi sẽ nói cho cậu một câu, nếu cậu muốn sống, thì cứ tiếp tục ở ẩn đi! Đừng ham muốn địa vị phủ quân, mơ tưởng nắm quyền Long phủ nữa! Long phủ đã thay đổi từ lâu rồi, đã không còn thuộc về cậu nữa”.
“Từ xưa trung nghĩa không thể song toàn. Đây là tin tức cuối cùng tôi nói cho cậu biết, cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ cho phủ quân tiền nhiệm rồi! Còn nhiều hơn, cậu đừng hòng moi ra được gì từ miệng tôi”.
Bộp!
Nói xong câu này, đàn chủ cầm lưỡi đao trong tay tự cắt cổ mình.
Một tiếng “bịch” vang lên, đàn chủ ngã nhào xuống đất, cuồng họng chảy máu đầm đìa, ông ta đã tự kết liễu đời mình.
Lông mày của Lâm Ẩn khẽ giật, sắc mặt thay đổi.
Vị đàn chủ này hẳn là đàn chủ Thanh Long Vệ quy ẩn ở thủ đô.
Nhưng không biết nguyên nhân do đâu mà ông ta lại phản bội, hoàn toàn đứng ở phe đối nghịch với mình… Vậy mà ông ta đã xuống núi hoạt động từ lâu rồi, đồng thời còn đóng giữ ở đây chờ mình đến nữa.
Tình hình của Long phủ e là còn nghiêm trọng hơn so với những gì mình tưởng tượng.
Lâm Ẩn chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ về tất cả tình huống có thể phát sinh.
Khả năng lớn nhất nội bộ Long phủ đã xảy ra chuyện lớn! Có người đánh cắp vị trí phủ quân Long phủ!
Thanh Long Vệ lúc trước quy ẩn ở thủ đô, nhận được mệnh lệnh bắt buộc nên cố ý ở lại địa điểm quy ẩn của mình, đợi anh đến!
Phải biết rằng, Long Vệ của Long phủ tuyệt không được phép làm bừa.
Chế độ Long Vệ nghiêm ngặt, vô cùng cơ mật, mọi người đều không hề biết địa điểm quy ẩn của nhau.
Năm môn mười hai đường Long phủ đều gắn liền một tuyến với phủ quân.
Mà tình huống bây giờ đã hình thành thế cục bị giăng cờ trước.
Có thể thấy được Long phủ đã không còn nằm trong tay phủ quân là anh nữa.
Mà là đã có người đánh cắp vị trí phủ quân, đồng thời còn có địa vị uy nghiêm cực cao, có thể vận chuyển toàn bộ Long phủ!
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang theo tia sáng sắc lẻm.
Anh xuống núi chưa được mấy năm, rốt cuộc Long phủ đã xảy ra biến cố gì?
Sư phụ đóng cửa sinh tử, bây giờ người đang ở đâu?
“Phủ quân” trong miệng đàn chủ rốt cuộc là ai?
Đây là lần đầu tiên từ khi xuống núi cho đến nay, anh cảm nhận được áp lực!
Long Vệ không thể điều động dễ dàng được nữa rồi…
Long phủ sư phụ truyền lại đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với mình, truy nã mình là kẻ phản bội Long phủ!
Đây là sự ngọn nguồn nguy hiểm lớn nhất bây giờ của anh!
Long phủ là sự tồn tại khủng bố có thể ảnh hưởng đến đại cục của cả thế giới!
Cả đời Lâm Ẩn đã đứng trên đỉnh cao sinh mạng, có thể không bị cuốn hút bởi địa vị phủ quân, không ham quyền thế, có thể quy ẩn tiếp.
Thế nhưng ý thức trách nhiệm của anh không cho phép mình có quyền vứt Long phủ xuống đất, để người ta nhặt lên rồi còn đuổi giết ngược lại mình nữa!
Ở phía Bắc Trung Quốc đã từng có một nước lớn nắm quyền thế giới, đấy là các nước liên minh Seberia, nhưng vì một người lãnh đạo tối cao là kẻ bạc nhược đã vứt quyền hành xuống đất, để một tên điên nhặt lên, thế là liên minh sụp đổ, quốc gia sa sút, trăm họ lầm than, rơi vào nông nỗi muôn đời không thể trở lại được, bị nước đối thủ chớp thời cơ tàn sát không ngừng.
Lâm Ẩn anh tuyệt đối không thể để cơ nghiệp to lớn của Long phủ rơi vào tay người khác, rồi tùy ý ngang ngược ở ngoài!
Nếu có người nói chỉ dùng sức một người để chống lại Long phủ, thì chắc chắn là đang nói chuyện nói chuyện viển vông, ngông cuồng quá mức.
Nhưng Lâm Ẩn lại muốn làm cho bằng được chuyện khó như lên trời này!
Nhưng mà chuyện của Long phủ rất quan trọng, cần chậm rãi vạch ra kế hoạch trước. Bây giờ anh chẳng biết gì về tính hình của Long phủ cả.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại, xoay người bước ra khỏi đình viện kia.
…
Cùng ngày, Lâm Ẩn từ huyện Long Hưng trở về thủ đô.
Khu Trung Thiên, thành Trung Thiên Tinh.
Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa lớn trong văn phòng tổng giám đốc, trước bàn đặt một ấm hồng trà, anh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút một hơi.
Đường Hôi đứng ở bên cạnh đang báo cáo lại tình hình lần trước đến khu Hoa Dương trừng phạt Từ Trường Phong.
Lần trước anh Ẩn cho gã dẫn Hades đến khu Hoa Dương làm việc, họ đang đấu đến là phấn khích với đám người kia Từ Trường Phong Viêm Long, chuẩn bị dốc lực một lần bắt gọn Viêm Long.
Bỗng nhiên nhà họ Từ lại chọn cách cúi đầu với anh Ẩn, dứt khoát vứt bỏ miếng bánh béo bở khu Hoa Dương, chưa nói đến chuyện triệu Từ Trường Phong về, mà còn trói gô Viêm Long lại đưa tới cửa, gã thuận thế đánh Viêm Long một trận, làm mất sạch uy danh của gã ta!
“Anh Ẩn, khu Hoa Dương đã giải quyết xong, vậy anh còn dặn dò với chuyện ở khu Hoa Dương nữa không?”, Đường Hôi nghiêm túc hỏi.
Lâm Ẩn như thế không nghe thấy báo cáo của gã, anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bầu trời trong xanh ở ngoài cửa sổ, sau đó nhả ra một vòng khói thuốc.
Đường Hôi thức thời không dám cắt ngang mạch suy nghĩ của anh Ẩn, trong làm cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Hôm nay anh Ẩn có tâm trạng nặng nề.
Chuyện này khiến Đường Hôi vô cùng khiếp sợ!