Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357: Giờ ông đã biết tôi là ai chưa?
Từ Bạch Hạc vừa nhìn đã nhận ra đây chính là Ninh Khuyết, người đang làm mưa làm gió ở thủ đô thời gian gần đây!
Không biết lúc trước nhà họ Ninh đã xảy ra chuyện gì mà Ninh Thái Cực quy ẩn, Ninh Khuyết liền trở thành chủ nhà họ Ninh! Nắm giữ thế lực to lớn, nếu xét về thực lực thì cũng coi như ngang hàng với Từ Bạch Hạc!
Lần này Ninh Khuyết ấy vậy mà lại ra mặt, dẫn theo một đám ám vệ tinh anh của nhà họ Ninh đến.
Không chỉ thế, lão già tóc trắng bên cạnh Ninh Khuyết kia cũng là một cao thủ đẳng cấp không thua kém gì Sở Kinh Vân!
Bọn họ muốn làm gì đây?
“Ông Ninh, ông đang ra mặt để giúp đỡ cho Lâm Ẩn sao?”, Từ Bạch Hạc nghiêm túc hỏi.
“Từ Bạch Hạc, ông chết đến nơi rồi mà còn không biết à! Ông có biết ông chọc phải ai rồi không?”, Ninh Khuyết lạnh lùng nói, không thèm nể mặt Từ Bạch Hạc dù chỉ một chút.
Những gì ông ấy có bây giờ đều là sếp Lâm cho, ai thèm quan tâm Từ Bạch Hạc có thân phận gì, hôm nay, ông nhất định phải chết!
Ám vệ của nhà họ Ninh sau khi được sàng lọc thì đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Ninh Khuyết, lần này ông ấyđưa nhóm người tinh anh nhất tới đây, còn cả mấy vị cao thủ đỉnh cấp mà cụ Ninh để lại!
Giống như một số cao thủ lánh đời Ninh Khuyết đang nắm giữ hiện giờ, đó chính là những người mà Ninh Tông Đạo đã tốn bao công sức mà vẫn không thể lấy được từ trong tay Ninh Thái Cực, là át chủ bài thực lực nòng cốt của nhà họ Ninh!
Nhóm cao thủ này chỉ nghe chỉ thị của một mình Ninh Thái Cực! Sau khi Ninh Thái Cực quy ẩn đã giao toàn bộ quyền cho Lâm Ẩn, Lâm Ẩn cũng giao lại quyền hành này cho Ninh Khuyết.
Nếu không, lúc Lâm Ẩn tàn sát nhà họ Ninh, xử lí Ninh Tông Đạo, thì không đã không chỉ có mỗi Giang Thành Tử ra mặt, hay là vài tên ác ôn mà Cung Cửu phái đến cho Ninh Tông Đạo thôi đâu, mà anh còn phải quyết đầu với những cao thủ lánh đời chân chính nữa!
Sắc mặt của Từ Bạch Hạc trở nên khó coi, đã mất đi sự tự tin vốn có lúc đầu.
Người nhà họ Triệu thì còn chống lại được, nhưng bây giờ Ninh Khuyết đã mang theo lực lượng mạnh nhất của nhà họ Ninh đến, đây rõ ràng là không nể nang nhau gì nữa, muốn giết sạch tất cả!
Lâm Ẩn có bản lĩnh gì mà lại có sức mạnh lớn như vậy?
Có thể khiến cho cô cả nhà họ Triệu mời cả Sở Kinh Vân ra, còn Ninh Khuyết thì không tiếc vận dụng hết sức mạnh của gia tộc đến giúp đỡ anh!
“Anh Ẩn, chúng tôi đã đến!”.
Một thanh âm điềm tĩnh truyền ra, chỉ thấy cách đó không xa, có hơn ba mươi chiếc Bentley màu đen đi tới, dừng ở ngã tư.
Một nhóm đàn ông cường tráng bước xuống từ trên xe, trông ai cũng dữ tợn, vừa nhìn đã biết là phường ác độc.
Người đứng đầu cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung dữ, đầu húi cua gọn gang, mặc bộ đồ da màu nâu, khí thế dũng mãnh.
Vu Tắc Thành đã tới.
“Anh Ẩn, tôi nhận được tin tức từ Đồ Sơn nên vội vàng tới đây luôn”, Vu Tắc Thành đi đến trước mặt Lâm Ẩn, cung kính nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang, cười nhẹ nhìn Từ Bạch Hạc.
Từ Bạch Hạc sắc mặt trắng bệch, mồm miệng méo xệch, phải chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn nên ông không khống chế nổi cảm xúc, hai tay run rẩy.
Ông đã không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng của Lâm Ẩn nữa rồi…
Sức mạnh mà Lâm Ẩn có thật sự quá khủng bố!
Từ Bạch Hạc nhận ra, tình hình tối nay, cho dù ông có là chủ nhà họ Từ quyền thế ngập trời thì cũng không chống đỡ nổi!
Trận chiến này! Quá đáng sợ!
Năm thế gia giàu có của thủ đô thì ở đây đã có bốn!
Nhà họ Triệu, nhà họ Ninh, nhà họ Tề!
Người đại diện của ba thế gia lớn đã đem tới những người tinh anh nhất, tất cả đều đứng về phe của Lâm Ẩn!
Không, phải là phục tùng mệnh lệnh mới đúng.
Bởi vì, tất cả những người này đều nghe lệnh Lâm Ẩn làm việc! Tất cả đều mang dáng vẻ của một người thuộc hạ!
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Người thanh niên thần bí này là ai đây? Tại sao lại có một thế lực lớn mạnh như vậy?
Tình huống xảy ra tối nay, gần như đã vượt xa khỏi quan niệm nhận thức của Từ Bạch Hạc rồi.
“Không! Không đúng! Vu Tắc Thành… là người của nhà họ Tề mà…”, Từ Bạch Hạc đột nhiên nhận ra điều gì, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn trở nên hoảng hốt.
Ninh Khuyết, Triệu Linh Nhi, Vu Tắc Thành đều là những người làm mưa làm gió tại thủ đô, lần lượt đại diện cho các thế lực mạnh mẽ, nhưng giữa bọn họ lại không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Cậu ta có thực lực cỡ nào mà phải khiến cho cả ba người cùng đến, cúi đầu thần phục!
Ông chủ của nhà họ Ninh, Ninh Khuyết, gọi cậu ta là sếp Lâm!
Vua của thế giới ngầm khu Trung Thiên, người đỡ đầu của vùng xám của thủ đô, Vu Tắc Thành, gọi cậu ta là anh Ẩn!
Triệu Linh Nhi, dẫn quản gia của nhà họ Triệu tới, cam tâm tình nguyện nhiệt tình với sự hờ hững của cậu ta!
Người có thế lực và quyền thế bậc này, người có phong phạm của một vị vua như thế – chỉ có nhân vật trong truyền thuyết mà đang được lưu truyền tại thủ đô hiện nay…
Thân phận của Lâm Ẩn, đã rõ như ban ngày!
Tóc gáy của Từ Bạch Hạc dựng đứng, mồ hôi chảy đầm đìa, nhìn về phía Lâm Ẩn thì không tự chủ mà lùi lại mấy bước, cảm nhận một nỗi sợ đến từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn!
Lâm Ẩn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Từ Bạch Hạc, cười nhạt, “Giờ ông đã biết tôi là ai chưa?”.
“Cậu, cậu!”.
Từ Bạch Hạc lắp bắp nói, vẻ mặt cay đắng, miệng méo xẹo.
“Cậu là! Tề Ẩn!”.
Tề Ẩn!
Hai từ này được nói ra, tất cả người nhà họ Từ, bao gồm cả Từ Đàn Châu và Mặc Phi, cùng cả hai anh em Park Soo Jun của tập đoàn Thất Tinh đã bị đánh tàn phế, đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng!
Hai chữ Tề Ẩn này đã vang danh thủ đô từ lâu, uy chấn Long Quốc.
Đến cả Park Soo Jun tuy ở Cao Lệ xa xôi nhưng cũng thường được nghe đối tác tại Đế Giang nhắc đến.
Lúc đầu, nhà họ Tề ở thủ đô bị nhà họ Văn – mặt trời đang nổi lên ở Long Quốc diệt trừ tận gốc, đuổi giất cả gia tộc.
Vào lúc tất cả mọi người ở thủ đô cho rằng nhà họ Văn đã thay thế nhà họ Tề, trở thành một đằng cấp mới tại Long Quốc, người người nhà nhà đều nịnh bợ nhà họ Văn.
Thì một người thần bí xuất hiện, tát một cái thật mặt vào giới thượng lưu ở thủ đô.
Đó chính là Tề Ẩn.
Một đứa trẻ bị nhà họ Tề vứt bỏ mười mấy năm trước đã quay về thủ đô với thực lực cưỡng hãn.
Không ai biết Tề Ẩn đã trải qua những gì trong mười mấy năm này, cũng chẳng ai rõ Tề Ẩn có thủ đoạn mạnh mẽ cỡ nào.
Họ chỉ biết, cậu ta một thân một mình, hủy diệt nhà họ Văn trong vòng một đêm.
Chủ nhà họ Văn, Văn Thiên Giao chết ở thành Đế Dương, toàn gia tộc nhà họ Văn biến mất không tung tích, bỏ lại sản nghiệp lớn mạnh phía sau, chỉ vì sợ hãi trước sức mạnh của Tề Ẩn!
Cái tên này là một truyền kỳ!
Người ở đây không ai ngờ rằng Lâm Ẩn lại chính là Tề Ẩn!
Vừa mới lúc nãy bọn họ còn cười nhạo Lâm Ẩn không biết lượng sức, cho rằng đầu óc Lâm Ẩn có vấn đề, dám chống đối tập đoàn Thất Tinh, lại còn bắt Từ Bạch Hạc phải quỳ xuống!
Nhưng nếu cậu ta là Tề Ẩn, thì điều đó đã không còn kỳ quái nữa.
Người này thật sự có sức mạnh ghê gớm như thế, có thể đánh bại cả nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh cùng một lúc!
“Từ Bạch Hạc, lúc trước nhà họ Từ giở thói ngang ngược ở khu Trung Thiên, tôi chỉ cho nổ thuyền của các người, đó là vì nể mặt bố của ông tuổi tác đã cao”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, “Kết quả, các người không cảm ơn tôi đã nhẹ tay, mà còn chủ động gây sự?”.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Lâm Ẩn nhìn Từ Bạch Hạc, lạnh lùng quát.
Câu này như một tiếng pháo nổ, dọa cho Từ Bạch Hạc lùi về sau mấy bước, cả người run rẩy sợ hãi, đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ!
Lâm Ẩn là thế hệ con cháu mà dám quát tháo với ông như vậy, là người chấp chưởng cả nhà họ Từ, nổi tiếng toàn thủ đô, vậy mà không có cả dũng khí để phản bác lại.
Từ Bạch Hạc đang sợ, thật sự sợ hãi!
Không biết lúc trước nhà họ Ninh đã xảy ra chuyện gì mà Ninh Thái Cực quy ẩn, Ninh Khuyết liền trở thành chủ nhà họ Ninh! Nắm giữ thế lực to lớn, nếu xét về thực lực thì cũng coi như ngang hàng với Từ Bạch Hạc!
Lần này Ninh Khuyết ấy vậy mà lại ra mặt, dẫn theo một đám ám vệ tinh anh của nhà họ Ninh đến.
Không chỉ thế, lão già tóc trắng bên cạnh Ninh Khuyết kia cũng là một cao thủ đẳng cấp không thua kém gì Sở Kinh Vân!
Bọn họ muốn làm gì đây?
“Ông Ninh, ông đang ra mặt để giúp đỡ cho Lâm Ẩn sao?”, Từ Bạch Hạc nghiêm túc hỏi.
“Từ Bạch Hạc, ông chết đến nơi rồi mà còn không biết à! Ông có biết ông chọc phải ai rồi không?”, Ninh Khuyết lạnh lùng nói, không thèm nể mặt Từ Bạch Hạc dù chỉ một chút.
Những gì ông ấy có bây giờ đều là sếp Lâm cho, ai thèm quan tâm Từ Bạch Hạc có thân phận gì, hôm nay, ông nhất định phải chết!
Ám vệ của nhà họ Ninh sau khi được sàng lọc thì đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Ninh Khuyết, lần này ông ấyđưa nhóm người tinh anh nhất tới đây, còn cả mấy vị cao thủ đỉnh cấp mà cụ Ninh để lại!
Giống như một số cao thủ lánh đời Ninh Khuyết đang nắm giữ hiện giờ, đó chính là những người mà Ninh Tông Đạo đã tốn bao công sức mà vẫn không thể lấy được từ trong tay Ninh Thái Cực, là át chủ bài thực lực nòng cốt của nhà họ Ninh!
Nhóm cao thủ này chỉ nghe chỉ thị của một mình Ninh Thái Cực! Sau khi Ninh Thái Cực quy ẩn đã giao toàn bộ quyền cho Lâm Ẩn, Lâm Ẩn cũng giao lại quyền hành này cho Ninh Khuyết.
Nếu không, lúc Lâm Ẩn tàn sát nhà họ Ninh, xử lí Ninh Tông Đạo, thì không đã không chỉ có mỗi Giang Thành Tử ra mặt, hay là vài tên ác ôn mà Cung Cửu phái đến cho Ninh Tông Đạo thôi đâu, mà anh còn phải quyết đầu với những cao thủ lánh đời chân chính nữa!
Sắc mặt của Từ Bạch Hạc trở nên khó coi, đã mất đi sự tự tin vốn có lúc đầu.
Người nhà họ Triệu thì còn chống lại được, nhưng bây giờ Ninh Khuyết đã mang theo lực lượng mạnh nhất của nhà họ Ninh đến, đây rõ ràng là không nể nang nhau gì nữa, muốn giết sạch tất cả!
Lâm Ẩn có bản lĩnh gì mà lại có sức mạnh lớn như vậy?
Có thể khiến cho cô cả nhà họ Triệu mời cả Sở Kinh Vân ra, còn Ninh Khuyết thì không tiếc vận dụng hết sức mạnh của gia tộc đến giúp đỡ anh!
“Anh Ẩn, chúng tôi đã đến!”.
Một thanh âm điềm tĩnh truyền ra, chỉ thấy cách đó không xa, có hơn ba mươi chiếc Bentley màu đen đi tới, dừng ở ngã tư.
Một nhóm đàn ông cường tráng bước xuống từ trên xe, trông ai cũng dữ tợn, vừa nhìn đã biết là phường ác độc.
Người đứng đầu cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung dữ, đầu húi cua gọn gang, mặc bộ đồ da màu nâu, khí thế dũng mãnh.
Vu Tắc Thành đã tới.
“Anh Ẩn, tôi nhận được tin tức từ Đồ Sơn nên vội vàng tới đây luôn”, Vu Tắc Thành đi đến trước mặt Lâm Ẩn, cung kính nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang, cười nhẹ nhìn Từ Bạch Hạc.
Từ Bạch Hạc sắc mặt trắng bệch, mồm miệng méo xệch, phải chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn nên ông không khống chế nổi cảm xúc, hai tay run rẩy.
Ông đã không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng của Lâm Ẩn nữa rồi…
Sức mạnh mà Lâm Ẩn có thật sự quá khủng bố!
Từ Bạch Hạc nhận ra, tình hình tối nay, cho dù ông có là chủ nhà họ Từ quyền thế ngập trời thì cũng không chống đỡ nổi!
Trận chiến này! Quá đáng sợ!
Năm thế gia giàu có của thủ đô thì ở đây đã có bốn!
Nhà họ Triệu, nhà họ Ninh, nhà họ Tề!
Người đại diện của ba thế gia lớn đã đem tới những người tinh anh nhất, tất cả đều đứng về phe của Lâm Ẩn!
Không, phải là phục tùng mệnh lệnh mới đúng.
Bởi vì, tất cả những người này đều nghe lệnh Lâm Ẩn làm việc! Tất cả đều mang dáng vẻ của một người thuộc hạ!
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Người thanh niên thần bí này là ai đây? Tại sao lại có một thế lực lớn mạnh như vậy?
Tình huống xảy ra tối nay, gần như đã vượt xa khỏi quan niệm nhận thức của Từ Bạch Hạc rồi.
“Không! Không đúng! Vu Tắc Thành… là người của nhà họ Tề mà…”, Từ Bạch Hạc đột nhiên nhận ra điều gì, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn trở nên hoảng hốt.
Ninh Khuyết, Triệu Linh Nhi, Vu Tắc Thành đều là những người làm mưa làm gió tại thủ đô, lần lượt đại diện cho các thế lực mạnh mẽ, nhưng giữa bọn họ lại không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Cậu ta có thực lực cỡ nào mà phải khiến cho cả ba người cùng đến, cúi đầu thần phục!
Ông chủ của nhà họ Ninh, Ninh Khuyết, gọi cậu ta là sếp Lâm!
Vua của thế giới ngầm khu Trung Thiên, người đỡ đầu của vùng xám của thủ đô, Vu Tắc Thành, gọi cậu ta là anh Ẩn!
Triệu Linh Nhi, dẫn quản gia của nhà họ Triệu tới, cam tâm tình nguyện nhiệt tình với sự hờ hững của cậu ta!
Người có thế lực và quyền thế bậc này, người có phong phạm của một vị vua như thế – chỉ có nhân vật trong truyền thuyết mà đang được lưu truyền tại thủ đô hiện nay…
Thân phận của Lâm Ẩn, đã rõ như ban ngày!
Tóc gáy của Từ Bạch Hạc dựng đứng, mồ hôi chảy đầm đìa, nhìn về phía Lâm Ẩn thì không tự chủ mà lùi lại mấy bước, cảm nhận một nỗi sợ đến từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn!
Lâm Ẩn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Từ Bạch Hạc, cười nhạt, “Giờ ông đã biết tôi là ai chưa?”.
“Cậu, cậu!”.
Từ Bạch Hạc lắp bắp nói, vẻ mặt cay đắng, miệng méo xẹo.
“Cậu là! Tề Ẩn!”.
Tề Ẩn!
Hai từ này được nói ra, tất cả người nhà họ Từ, bao gồm cả Từ Đàn Châu và Mặc Phi, cùng cả hai anh em Park Soo Jun của tập đoàn Thất Tinh đã bị đánh tàn phế, đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng!
Hai chữ Tề Ẩn này đã vang danh thủ đô từ lâu, uy chấn Long Quốc.
Đến cả Park Soo Jun tuy ở Cao Lệ xa xôi nhưng cũng thường được nghe đối tác tại Đế Giang nhắc đến.
Lúc đầu, nhà họ Tề ở thủ đô bị nhà họ Văn – mặt trời đang nổi lên ở Long Quốc diệt trừ tận gốc, đuổi giất cả gia tộc.
Vào lúc tất cả mọi người ở thủ đô cho rằng nhà họ Văn đã thay thế nhà họ Tề, trở thành một đằng cấp mới tại Long Quốc, người người nhà nhà đều nịnh bợ nhà họ Văn.
Thì một người thần bí xuất hiện, tát một cái thật mặt vào giới thượng lưu ở thủ đô.
Đó chính là Tề Ẩn.
Một đứa trẻ bị nhà họ Tề vứt bỏ mười mấy năm trước đã quay về thủ đô với thực lực cưỡng hãn.
Không ai biết Tề Ẩn đã trải qua những gì trong mười mấy năm này, cũng chẳng ai rõ Tề Ẩn có thủ đoạn mạnh mẽ cỡ nào.
Họ chỉ biết, cậu ta một thân một mình, hủy diệt nhà họ Văn trong vòng một đêm.
Chủ nhà họ Văn, Văn Thiên Giao chết ở thành Đế Dương, toàn gia tộc nhà họ Văn biến mất không tung tích, bỏ lại sản nghiệp lớn mạnh phía sau, chỉ vì sợ hãi trước sức mạnh của Tề Ẩn!
Cái tên này là một truyền kỳ!
Người ở đây không ai ngờ rằng Lâm Ẩn lại chính là Tề Ẩn!
Vừa mới lúc nãy bọn họ còn cười nhạo Lâm Ẩn không biết lượng sức, cho rằng đầu óc Lâm Ẩn có vấn đề, dám chống đối tập đoàn Thất Tinh, lại còn bắt Từ Bạch Hạc phải quỳ xuống!
Nhưng nếu cậu ta là Tề Ẩn, thì điều đó đã không còn kỳ quái nữa.
Người này thật sự có sức mạnh ghê gớm như thế, có thể đánh bại cả nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh cùng một lúc!
“Từ Bạch Hạc, lúc trước nhà họ Từ giở thói ngang ngược ở khu Trung Thiên, tôi chỉ cho nổ thuyền của các người, đó là vì nể mặt bố của ông tuổi tác đã cao”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, “Kết quả, các người không cảm ơn tôi đã nhẹ tay, mà còn chủ động gây sự?”.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Lâm Ẩn nhìn Từ Bạch Hạc, lạnh lùng quát.
Câu này như một tiếng pháo nổ, dọa cho Từ Bạch Hạc lùi về sau mấy bước, cả người run rẩy sợ hãi, đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ!
Lâm Ẩn là thế hệ con cháu mà dám quát tháo với ông như vậy, là người chấp chưởng cả nhà họ Từ, nổi tiếng toàn thủ đô, vậy mà không có cả dũng khí để phản bác lại.
Từ Bạch Hạc đang sợ, thật sự sợ hãi!