Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15: Đừng làm hại đại ca tôi!
Lúc này, ghế dài ba mươi ba, Chu Tử Hào bưng một ly rượu đỏ, vênh đôi chân bắt chéo ngồi ở đó, trong lòng ôm Đường Ngọc Dao, hưởng thụ sự mời rượu đến từ những người bạn, đó là sự hăng hái đến nhường nào.
Vừa rồi bởi vì hai chai Lafite năm tám mươi hai, các bạn đều xoay quanh Trần Hoàng Thiên, khiến anh ta vô cùng mất mặt, mà bây giừo các bạn đều xoay quanh anh ta, khen anh ta, khen anh ta, ca ngợi anh ta, còn mời rượu anh ta, cũng tính là đem cục diện xoay chuyển trở lại.
“Mọi người cứ uống hết mình, hết rượu rồi tôi lại mua, tuy rằng uống không nổi Lafite, nhưng tôi đảm bảo với các bạn, có Chu Tử Hào tôi ở đây, không ai có thể động đến các bạn, uống say rồi tôi sẽ sắp xếp phòng cho các bạn.” Chu Tử Hào dâng trào khí phách hào hùng, có khí thế giống như đại ca.
“Cậu Chu, Lafite rách nát gì, sao có thể ngon bằng XO này.”
“Đúng đó cậu Chu, quan trọng là XO này uống an toàn!”
“Bây giờ cho tôi uống Lafite tôi cũng không uống, chỉ uống XO này của cậu Chu.”
Một đám nam nữ thanh niên anh một câu tôi một câu, ào ào mà nịnh nót Chu Tử Hào.
“Ha ha ha!”
Chu Tử Hào nghe rất thoải mái, không quên cho Trần Hoàng Thiên một ánh mắt đắc ý, nói: “Ra ngoài chơi, vẫn phải có quan hệ rộng cùng mặt mũi mới dùng được, có tiền không có quan hệ rộng, không có mặt mũi, đó là rắm chó cũng không bằng.”
“Ha ha, cậu Chu nói đúng.”
Chu Thành lại nịnh nót.
Dương Ninh Vân nghe thấy rất không thoải mái, nhưng lại không thể nói cái gì, chỉ có thể hung hăng trừng Trần Hoàng Thiên một cái: “Kêu anh đi giành đầu ngọn gió, bây giờ thoải mái rồi chứ?”
Cô đau lòng không thôi, chỉ cảm thấy mấy tỷ của Trần Hoàng Thiên đút chó rồi, tiêu ra một chút ý nghĩa cũng không có.
Trần Hoàng Thiên cười, một dáng vẻ là người không có việc gì cả.
“Cậu Chu anh xem!”
Đột nhiên có tiếng kêu, đồng thời giơ tay chỉ về một hướng.
Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy một đám người từ trên lầu đi xuống, trong đó có hai người tóc vàng.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi rồi.
Ngay cả Chu Tử Hào, cũng là nhịn không được người run lên một trận.
Không cần nghi ngờ gì nữa, là hai người tóc vàng kia kêu người đến tìm anh ta tính sổ rồi.
Vả lại từ cách ăn mặc của đám người này mà xem, tựa hồ có chút không đơn giản.
“Cậu Chu, phải làm sao?” Lập tức có mấy cô gái sợ hãi rồi.
“Có cậu Chu ở đây, sợ cái gì!” Chu Thành một chút cũng không sợ, bèn nói: “Anh Khôn ông chủ của quán bar này, ở đây cũng là một nhân vật có máu mặt, cậu Chu và anh Khôn rất quen thuộc, một lát nữa cậu Chu gọi điện thoại cho anh Khôn, mấy người này e rằng đều phải mời rượu cậu Chu đây.”
Bị Chu Thành nói như vậy, sức mạnh Chu Tử Hào như được nâng lên, vẫy tay nói: “Mọi người đều ngồi xuống, không cần sợ hãi, có tôi ở đây, trời không sập xuống đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Thấy Chu Tử Hào biết rõ như vậy, thì mọi người cũng yên tâm rồi.
“Tắt nhạc và đèn hết cho tôi!”
Lúc này một âm thanh lớn vang lên.
Ngay lập tức, âm nhạc và đèn trong quán bar đều tắt hết.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ánh mắt của mọi người đều rươi trên người Ngô Vĩ Khang, cả mặt tràn đầy vẻ không hiểu, nhưng đều biết, khẳng định là có kịch để xem rồi.
Rất nhanh một đám người của Ngô Vĩ Khang, đi đến trước ghế dài ba mươi ba.
“Cậu Ngô, đây chính là con chó đã đánh tôi!” Cậu Kiệt lập tức hỉ về Chu Tử Hào.
Ánh mắt của Ngô Vĩ Khang lập tức nhìn chằm chằm vào người Chu Tử Hào, hướng về phía anh ta vẫy tay: “Qua đây.”
Chu Tử Hào từ sofa đứng dậy, cười như không cười hỏi: “Người anh em, anh là con trai nhà nào vậy?”
Trả lời anh ta là một tiếng gầm: “Mẹ nó kêu anh qua đây có nghe thấy không!”
Chu Tử Hào cũng phát cáu rồi, chỉ Ngô Vĩ Khang uy hiếp nói: “Mẹ nó anh đừng có chọc tôi, tôi nói cho anh biết, ông chủ của quán bar rất thân thiết với tôi, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại qua, bảo vệ của quán bar liền đem mấy tên gây rối các anh đuổi ra ngoài!”
“Ha ha ha!”
Ngô Vĩ Khang nhịn không được cười lớn: “Mẹ nó anh điên rồi à, ông chủ quán bar là chú của tôi, anh là cái thá gì? Là một nhóc tên trong nhà mở mấy cái khách sạn rách nát, cũng dám ở trước mặt ông đây giả vờ ra vẻ ta đây, hôm nay nếu như không cho anh một chút sắc mặt xem thử, ông đây không phải họ Ngô!”
Nói đến đây, anh ta hô lớn một tiếng: “Nhất Dương, qua đây cho tôi!”
Rất nhanh, có một người đàn ông xăm hình con rồng, dẫn theo mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh đi qua.
Chu Tử Hào lập tức bị dọa đến mặt trắng cả rồi, liên túc nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh lập tức chảy đầy trên trán.
Mười mấy người trên ghế dài, ngoài Trần Hoàng Thiên bình tĩnh như thường ra, những người khác đều hoảng sợ bất an, run cầm cập lên.
Bọn họ biết, lần này gây ra chuyện lớn rồi.
“Cậu Ngô, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhất Dương đến trước mặt Ngô Vĩ Khang, cung kính hỏi.
Ngô Vĩ Khang tức giận chỉ Chu Tử Hào: “Cái tên này, dám đánh một người bạn con nhà giàu tôi mời từ thành phố Vân Thanh đến, anh qua đó kéo anh ta qua đây cho tôi, hôm nay tôi phải dạy anh ta cách làm người cho tốt!”
“Vâng thưa cậu Ngô.”
Nhất Dương gật đầu, lập tức đi về hướng Chu Tử Hào.
“Anh Dương, anh biết tôi mà, tôi là khách quen ở nơi này, năm ngoái tôi tổ chức sinh nhật ở đây, anh Khôn còn mời rượu tôi, anh sẽ không quên chứ?” Chu Tử Hào lập tức khơi gợi quan hệ.
Lại không ngờ đến, Nhất Dương cười lạnh nói: “Anh Khôn đối với mỗi người tiêu tiền lớn ở đây đều rất khách khí, đã mời rượu rẩ nhiều con nhà giàu, đây chỉ có thể nói là anh Khôn chỉ chừa lại mặt mũi cho các người, nhưng các người ngàn vạn lần không nên đắc tội với cậu Ngô, bởi vì cậu Ngô là cháu trai ruột của anh Khôn, anh tính là cọng hành nào?”
“Tôi…” Chu Tử Hào lập tức không có lời để đáp.
Giây tiếp theo, bàn tay lớn của Nhất Dương đã vươn tới áo của anh ta, đem anh ta kéo tới trước mặt Ngô Vĩ Khang.
“Đi mẹ nó đi!”
Ngô Vĩ Khang giơ tay chính là cho hai bạt tay lên mặt Chu Tử Hào, đánh tới khóe miệng của Chu Tử Hào chảy máu.
“Cậu Ngô tha mạng đi!”
Chu Tử Hào trực tiếp bị đánh khóc.
“Tha mạng?” Ngô Vĩ Khang cười giễu: “Vậy phải xem người anh em của tôi cậu Kiệt có tha cho anh không!”
“Mẹ nó tôi xử chết anh!”
Cậu Kiệt lập tức giáng một đấm lên mũi của Chu Tử Hào, sau đó cũng với người tóc vàng khác, đem Chu Tử Hào ấn xuống đất giẫm đạp một trận, đạp đến mức Chu Tử Hào khóc lóc vang trời.
Thấy vậy, thanh niên trên ghế dài ba mươi ba bị dọa sợ đến run cầm cập, vẻ mặt trắng bệch, Đường Ngọc Dao cùng các cô gái khác đều bị dọa đến khóc lên.
Dương Ninh Vân cũng sợ, kìm lòng không đậu bắt lấy tay của Trần Hoàng Thiên, tựa như làm như vậy có thể làm giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng cô.
“Vợ đừng sợ.”
Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội ôm chặt vai thơm của cô, cho cô sự ấm áp và an ủi.
Sau một trận giẫm đạp điên cuồng, cậu Kiệt dừng lại, nhưng lại chỉ về hướng Chu Thành: “Còn có tên khốn này, chính là anh ta đánh tôi trước!”
“Qua đây cho tôi, nếu không anh phải chết!” Ngô Vĩ Khang nói.
Toàn thân Chu Thành run rẩy kịch liệt, chân cũng bị dọa đến mềm nhũn rồi, nhưng vẫn bò qua đó.
“Mẹ nó tôi đạp chết anh!”
Cậu Kiệt xông qua lại là một trận giẫm đạp điên cuồng, cuối cùng còn bắt lấy một bình rượu không đập vào đầu Chu Thành, đánh tới mức Chu Thành hoài nghi nhân sinh rồi.
Cuối cùng, nam nữ ngồi trên ghế dài, ngoài Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân không khóc, những người khác đều quằn quại khóc lóc trên đất.
“Đều đứng lên hết cho tôi!” Cậu Kiệt quát.
Một đám người run rẩy đứng lên, Trần Hoàng Thiên vốn dĩ không đứng lên, kết quả bị Dương Ninh Vân kéo lên. Cậu Kiệt quét mắt nhìn một cái, ánh mắt rơi trên người cô thanh niên bị anh ta kéo lúc nãy: “Qua đây!”
Nữ thanh niên đó vừa khóc vừa run rẩy thân người đi qua.
“Bạn gái anh ta là ai?” Cậu Kiệt chỉ Chu Tử Hào hỏi.
“Là cô ấy!” Rất nhiều người chỉ về hướng Đường Ngọc Dao.
“Qua đây!” Cậu Kiệt hướng về Đường Ngọc Dao quát.
Đường Ngọc Dao cũng run rẩy đi qua, bèn hỏi: “Anh à, anh sẽ không ngay cả phụ nữ cũng đánh chứ?”
“Ha ha!”
Cậu Kiệt cười thoải mái một tiếng, vươn vai, đem Đường Ngọc Dao và nữ thanh niên kia cùng nhau kéo vào trong lòng, hèn hạ nói: “Tôi đây từ trước đến nay không đánh phụ nữ, chỉ cần hai cô đêm nay ngủ với tôi một đêm, tôi liền tha cho bạn trai của hai người, nếu không tôi tiếp tục giẫm hai người họ.”
“Cút!”
Đường Ngọc Dao nổi nóng đẩy cậu Kiệt ra
Chu Tử Hào bị dọa sợ rồi, lập tức ôm lấy chân của Đường Ngọc Dao, cầu xin: “Ngọc Dao, em cứ ngủ với anh ta một đêm đi, anh sẽ không chê bai em, nếu không bọn họ thật sự sẽ giẫm chết anh.”
“Chu Tử Hào, anh…”
Đường Ngọc Dao chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi, một chân đá bay Chu Tử Hào, nổi giận đùng đùng nói: “Anh có bản lĩnh gây chuyện, không có bản lĩnh đi đối diện, để tôi đi ngủ với người khác để hòa nhau, anh còn là đàn ông không!”
“Anh cũng không còn cách nào rồi Ngọc Dao, nhưng chỉ cần hơi có một cách, anh nhất định sẽ không đem em dâng cho người khác đâu.” Chu Tử Hào đau khổ khóc lóc. Đường Ngọc Dao nghe xong lời này lại càng giận hơn: “Mẹ nó tôi đúng là mù mắt, mới làm bạn gái của loại đàn ông như anh, bắt đầu từ hôm nay, có thể bao xa thì cút bao xa cho tôi!”
Nói xong, cô tức giận cho Chu Tử Hào một cái tát, sau đó nói với cậu Kiệt: “Tôi đã không phải bạn gái anh ta rồi, anh muốn trả thù thì đạp anh ta đi, tôi sẽ không ngủ với anh đâu!”
“Có cá tính.”
Cậu Kiệt cười hư hỏng, tay lớn vươn ra, lại đem Đường Ngọc Dao kéo vào trong lòng, muốn hôn cô ấy.
“A! Anh đừng có làm bậy!”
Đường Ngọc Dao dùng tay giữ chặt cằm dưới của anh ta, đem đầu nghiêng xa xa qua một bên.
Dương Ninh Vân thấy vậy, cả gan xông qua đó, đem Đường Ngọc Dao cướp trở về.
“Các người làm như vậy là phạm pháp đó có biết hay không!” Dương Ninh Vân tức giận nói.
Cậu Kiệt vừa nhìn, lập tức mắt liền sáng lên: “Ông trời của tôi ơi, mỹ nữ này cực phẩm hơn!”
Nói xong, thì anh ta không khống chế được, muốn đi nắm cằm dưới của Dương Ninh Vân.
Chính vào lúc này, một tiếng quát vang lên: “Dám đụng cô ấy một chút, tôi chặt tay của anh!”
Hiển nhiên là Trần Hoàng Thiên đi qua, bảo vệ trước mặt Dương Ninh Vân.
“Trần Hoàng Thiên?”
Dương Ninh Vân và Đường Ngọc Dao ngây ngốc rồi.
Đặc biệt là Dương Ninh Vân, không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên.
Tên vô dụng này, sao gan lại lớn như vậy?
“Trần Hoàng Thiên, anh chạy mau, bọn họ sẽ giấm đạp anh đó!” Dương Ninh Vân hồi thần lại, kéo Trần Hoàng Thiên nói, vả lại còn không ngừng bày vẻ mặt cho anh, ý chỉ anh mau chạy đi báo cảnh sát.
Trần Hoàng Thiên hướng về cô cười dịu dàng một cái: “Anh sao có thể bỏ vợ anh lại không quản? Hôm nay nếu như ai dám đụng vào một sợi long của em, anh sẽ lột da của người đó.”
Dương Ninh Vân cạn lời, vừa giận vừa cảm động.
Giận anh không hiểu ý của cô, cảm động là kẻ bất lực này, thật sự vì cô mà ngay cả mạng cũng không cần.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy ông xã bất lựuc này của mình, so với bạn trai của Đường Ngọc Dao, quả thật là mạnh hơn hàng ngàn hàng vạn lần!
Thậm chí ông xã của mình còn dám cì mà mà lấy thân ra, không giống như Chu Tử Hào, vì bản thân, mà nhẫn tâm để Đường Ngọc Dao đi ngủ với người khác.
“Được! Ông đây không ngủ với phụ nữ nữa, tối nay là chuyên môn giẫm đạp mấy người đàn ông các người để phát tiết!”
Cậu Kiệt cắn chặt hàm răng, nắm đấm vừa vung, hướng về phía Trần Hoàng Thiên.
“Mẹ nó anh đừng hai chúng tôi mà đại ca!”
Chu Tử Hào sắp bị dọa khóc rồi, chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên là yêu tinh hại người.
Lại không ngờ đến lời của anh ta vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu vang lên.
“Cậu Kiệt dừng tay!”
Cậu Kiệt lập tức ngây ngốc.
Sau đó nhìn thấy Ngô Vĩ Khang như con chó Pug nhìn thấy chủ nhân vậy, lắc lư chạy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cả mặt cười thầm hỏi: “Anh Trần, sao lại là anh?”’
Lúc này, ghế dài ba mươi ba, Chu Tử Hào bưng một ly rượu đỏ, vênh đôi chân bắt chéo ngồi ở đó, trong lòng ôm Đường Ngọc Dao, hưởng thụ sự mời rượu đến từ những người bạn, đó là sự hăng hái đến nhường nào.
Vừa rồi bởi vì hai chai Lafite năm tám mươi hai, các bạn đều xoay quanh Trần Hoàng Thiên, khiến anh ta vô cùng mất mặt, mà bây giừo các bạn đều xoay quanh anh ta, khen anh ta, khen anh ta, ca ngợi anh ta, còn mời rượu anh ta, cũng tính là đem cục diện xoay chuyển trở lại.
“Mọi người cứ uống hết mình, hết rượu rồi tôi lại mua, tuy rằng uống không nổi Lafite, nhưng tôi đảm bảo với các bạn, có Chu Tử Hào tôi ở đây, không ai có thể động đến các bạn, uống say rồi tôi sẽ sắp xếp phòng cho các bạn.” Chu Tử Hào dâng trào khí phách hào hùng, có khí thế giống như đại ca.
“Cậu Chu, Lafite rách nát gì, sao có thể ngon bằng XO này.”
“Đúng đó cậu Chu, quan trọng là XO này uống an toàn!”
“Bây giờ cho tôi uống Lafite tôi cũng không uống, chỉ uống XO này của cậu Chu.”
Một đám nam nữ thanh niên anh một câu tôi một câu, ào ào mà nịnh nót Chu Tử Hào.
“Ha ha ha!”
Chu Tử Hào nghe rất thoải mái, không quên cho Trần Hoàng Thiên một ánh mắt đắc ý, nói: “Ra ngoài chơi, vẫn phải có quan hệ rộng cùng mặt mũi mới dùng được, có tiền không có quan hệ rộng, không có mặt mũi, đó là rắm chó cũng không bằng.”
“Ha ha, cậu Chu nói đúng.”
Chu Thành lại nịnh nót.
Dương Ninh Vân nghe thấy rất không thoải mái, nhưng lại không thể nói cái gì, chỉ có thể hung hăng trừng Trần Hoàng Thiên một cái: “Kêu anh đi giành đầu ngọn gió, bây giờ thoải mái rồi chứ?”
Cô đau lòng không thôi, chỉ cảm thấy mấy tỷ của Trần Hoàng Thiên đút chó rồi, tiêu ra một chút ý nghĩa cũng không có.
Trần Hoàng Thiên cười, một dáng vẻ là người không có việc gì cả.
“Cậu Chu anh xem!”
Đột nhiên có tiếng kêu, đồng thời giơ tay chỉ về một hướng.
Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy một đám người từ trên lầu đi xuống, trong đó có hai người tóc vàng.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi rồi.
Ngay cả Chu Tử Hào, cũng là nhịn không được người run lên một trận.
Không cần nghi ngờ gì nữa, là hai người tóc vàng kia kêu người đến tìm anh ta tính sổ rồi.
Vả lại từ cách ăn mặc của đám người này mà xem, tựa hồ có chút không đơn giản.
“Cậu Chu, phải làm sao?” Lập tức có mấy cô gái sợ hãi rồi.
“Có cậu Chu ở đây, sợ cái gì!” Chu Thành một chút cũng không sợ, bèn nói: “Anh Khôn ông chủ của quán bar này, ở đây cũng là một nhân vật có máu mặt, cậu Chu và anh Khôn rất quen thuộc, một lát nữa cậu Chu gọi điện thoại cho anh Khôn, mấy người này e rằng đều phải mời rượu cậu Chu đây.”
Bị Chu Thành nói như vậy, sức mạnh Chu Tử Hào như được nâng lên, vẫy tay nói: “Mọi người đều ngồi xuống, không cần sợ hãi, có tôi ở đây, trời không sập xuống đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Thấy Chu Tử Hào biết rõ như vậy, thì mọi người cũng yên tâm rồi.
“Tắt nhạc và đèn hết cho tôi!”
Lúc này một âm thanh lớn vang lên.
Ngay lập tức, âm nhạc và đèn trong quán bar đều tắt hết.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ánh mắt của mọi người đều rươi trên người Ngô Vĩ Khang, cả mặt tràn đầy vẻ không hiểu, nhưng đều biết, khẳng định là có kịch để xem rồi.
Rất nhanh một đám người của Ngô Vĩ Khang, đi đến trước ghế dài ba mươi ba.
“Cậu Ngô, đây chính là con chó đã đánh tôi!” Cậu Kiệt lập tức hỉ về Chu Tử Hào.
Ánh mắt của Ngô Vĩ Khang lập tức nhìn chằm chằm vào người Chu Tử Hào, hướng về phía anh ta vẫy tay: “Qua đây.”
Chu Tử Hào từ sofa đứng dậy, cười như không cười hỏi: “Người anh em, anh là con trai nhà nào vậy?”
Trả lời anh ta là một tiếng gầm: “Mẹ nó kêu anh qua đây có nghe thấy không!”
Chu Tử Hào cũng phát cáu rồi, chỉ Ngô Vĩ Khang uy hiếp nói: “Mẹ nó anh đừng có chọc tôi, tôi nói cho anh biết, ông chủ của quán bar rất thân thiết với tôi, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại qua, bảo vệ của quán bar liền đem mấy tên gây rối các anh đuổi ra ngoài!”
“Ha ha ha!”
Ngô Vĩ Khang nhịn không được cười lớn: “Mẹ nó anh điên rồi à, ông chủ quán bar là chú của tôi, anh là cái thá gì? Là một nhóc tên trong nhà mở mấy cái khách sạn rách nát, cũng dám ở trước mặt ông đây giả vờ ra vẻ ta đây, hôm nay nếu như không cho anh một chút sắc mặt xem thử, ông đây không phải họ Ngô!”
Nói đến đây, anh ta hô lớn một tiếng: “Nhất Dương, qua đây cho tôi!”
Rất nhanh, có một người đàn ông xăm hình con rồng, dẫn theo mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh đi qua.
Chu Tử Hào lập tức bị dọa đến mặt trắng cả rồi, liên túc nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh lập tức chảy đầy trên trán.
Mười mấy người trên ghế dài, ngoài Trần Hoàng Thiên bình tĩnh như thường ra, những người khác đều hoảng sợ bất an, run cầm cập lên.
Bọn họ biết, lần này gây ra chuyện lớn rồi.
“Cậu Ngô, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhất Dương đến trước mặt Ngô Vĩ Khang, cung kính hỏi.
Ngô Vĩ Khang tức giận chỉ Chu Tử Hào: “Cái tên này, dám đánh một người bạn con nhà giàu tôi mời từ thành phố Vân Thanh đến, anh qua đó kéo anh ta qua đây cho tôi, hôm nay tôi phải dạy anh ta cách làm người cho tốt!”
“Vâng thưa cậu Ngô.”
Nhất Dương gật đầu, lập tức đi về hướng Chu Tử Hào.
“Anh Dương, anh biết tôi mà, tôi là khách quen ở nơi này, năm ngoái tôi tổ chức sinh nhật ở đây, anh Khôn còn mời rượu tôi, anh sẽ không quên chứ?” Chu Tử Hào lập tức khơi gợi quan hệ.
Lại không ngờ đến, Nhất Dương cười lạnh nói: “Anh Khôn đối với mỗi người tiêu tiền lớn ở đây đều rất khách khí, đã mời rượu rẩ nhiều con nhà giàu, đây chỉ có thể nói là anh Khôn chỉ chừa lại mặt mũi cho các người, nhưng các người ngàn vạn lần không nên đắc tội với cậu Ngô, bởi vì cậu Ngô là cháu trai ruột của anh Khôn, anh tính là cọng hành nào?”
“Tôi…” Chu Tử Hào lập tức không có lời để đáp.
Giây tiếp theo, bàn tay lớn của Nhất Dương đã vươn tới áo của anh ta, đem anh ta kéo tới trước mặt Ngô Vĩ Khang.
“Đi mẹ nó đi!”
Ngô Vĩ Khang giơ tay chính là cho hai bạt tay lên mặt Chu Tử Hào, đánh tới khóe miệng của Chu Tử Hào chảy máu.
“Cậu Ngô tha mạng đi!”
Chu Tử Hào trực tiếp bị đánh khóc.
“Tha mạng?” Ngô Vĩ Khang cười giễu: “Vậy phải xem người anh em của tôi cậu Kiệt có tha cho anh không!”
“Mẹ nó tôi xử chết anh!”
Cậu Kiệt lập tức giáng một đấm lên mũi của Chu Tử Hào, sau đó cũng với người tóc vàng khác, đem Chu Tử Hào ấn xuống đất giẫm đạp một trận, đạp đến mức Chu Tử Hào khóc lóc vang trời.
Thấy vậy, thanh niên trên ghế dài ba mươi ba bị dọa sợ đến run cầm cập, vẻ mặt trắng bệch, Đường Ngọc Dao cùng các cô gái khác đều bị dọa đến khóc lên.
Dương Ninh Vân cũng sợ, kìm lòng không đậu bắt lấy tay của Trần Hoàng Thiên, tựa như làm như vậy có thể làm giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng cô.
“Vợ đừng sợ.”
Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội ôm chặt vai thơm của cô, cho cô sự ấm áp và an ủi.
Sau một trận giẫm đạp điên cuồng, cậu Kiệt dừng lại, nhưng lại chỉ về hướng Chu Thành: “Còn có tên khốn này, chính là anh ta đánh tôi trước!”
“Qua đây cho tôi, nếu không anh phải chết!” Ngô Vĩ Khang nói.
Toàn thân Chu Thành run rẩy kịch liệt, chân cũng bị dọa đến mềm nhũn rồi, nhưng vẫn bò qua đó.
“Mẹ nó tôi đạp chết anh!”
Cậu Kiệt xông qua lại là một trận giẫm đạp điên cuồng, cuối cùng còn bắt lấy một bình rượu không đập vào đầu Chu Thành, đánh tới mức Chu Thành hoài nghi nhân sinh rồi.
Cuối cùng, nam nữ ngồi trên ghế dài, ngoài Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân không khóc, những người khác đều quằn quại khóc lóc trên đất.
“Đều đứng lên hết cho tôi!” Cậu Kiệt quát.
Một đám người run rẩy đứng lên, Trần Hoàng Thiên vốn dĩ không đứng lên, kết quả bị Dương Ninh Vân kéo lên. Cậu Kiệt quét mắt nhìn một cái, ánh mắt rơi trên người cô thanh niên bị anh ta kéo lúc nãy: “Qua đây!”
Nữ thanh niên đó vừa khóc vừa run rẩy thân người đi qua.
“Bạn gái anh ta là ai?” Cậu Kiệt chỉ Chu Tử Hào hỏi.
“Là cô ấy!” Rất nhiều người chỉ về hướng Đường Ngọc Dao.
“Qua đây!” Cậu Kiệt hướng về Đường Ngọc Dao quát.
Đường Ngọc Dao cũng run rẩy đi qua, bèn hỏi: “Anh à, anh sẽ không ngay cả phụ nữ cũng đánh chứ?”
“Ha ha!”
Cậu Kiệt cười thoải mái một tiếng, vươn vai, đem Đường Ngọc Dao và nữ thanh niên kia cùng nhau kéo vào trong lòng, hèn hạ nói: “Tôi đây từ trước đến nay không đánh phụ nữ, chỉ cần hai cô đêm nay ngủ với tôi một đêm, tôi liền tha cho bạn trai của hai người, nếu không tôi tiếp tục giẫm hai người họ.”
“Cút!”
Đường Ngọc Dao nổi nóng đẩy cậu Kiệt ra
Chu Tử Hào bị dọa sợ rồi, lập tức ôm lấy chân của Đường Ngọc Dao, cầu xin: “Ngọc Dao, em cứ ngủ với anh ta một đêm đi, anh sẽ không chê bai em, nếu không bọn họ thật sự sẽ giẫm chết anh.”
“Chu Tử Hào, anh…”
Đường Ngọc Dao chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi, một chân đá bay Chu Tử Hào, nổi giận đùng đùng nói: “Anh có bản lĩnh gây chuyện, không có bản lĩnh đi đối diện, để tôi đi ngủ với người khác để hòa nhau, anh còn là đàn ông không!”
“Anh cũng không còn cách nào rồi Ngọc Dao, nhưng chỉ cần hơi có một cách, anh nhất định sẽ không đem em dâng cho người khác đâu.” Chu Tử Hào đau khổ khóc lóc. Đường Ngọc Dao nghe xong lời này lại càng giận hơn: “Mẹ nó tôi đúng là mù mắt, mới làm bạn gái của loại đàn ông như anh, bắt đầu từ hôm nay, có thể bao xa thì cút bao xa cho tôi!”
Nói xong, cô tức giận cho Chu Tử Hào một cái tát, sau đó nói với cậu Kiệt: “Tôi đã không phải bạn gái anh ta rồi, anh muốn trả thù thì đạp anh ta đi, tôi sẽ không ngủ với anh đâu!”
“Có cá tính.”
Cậu Kiệt cười hư hỏng, tay lớn vươn ra, lại đem Đường Ngọc Dao kéo vào trong lòng, muốn hôn cô ấy.
“A! Anh đừng có làm bậy!”
Đường Ngọc Dao dùng tay giữ chặt cằm dưới của anh ta, đem đầu nghiêng xa xa qua một bên.
Dương Ninh Vân thấy vậy, cả gan xông qua đó, đem Đường Ngọc Dao cướp trở về.
“Các người làm như vậy là phạm pháp đó có biết hay không!” Dương Ninh Vân tức giận nói.
Cậu Kiệt vừa nhìn, lập tức mắt liền sáng lên: “Ông trời của tôi ơi, mỹ nữ này cực phẩm hơn!”
Nói xong, thì anh ta không khống chế được, muốn đi nắm cằm dưới của Dương Ninh Vân.
Chính vào lúc này, một tiếng quát vang lên: “Dám đụng cô ấy một chút, tôi chặt tay của anh!”
Hiển nhiên là Trần Hoàng Thiên đi qua, bảo vệ trước mặt Dương Ninh Vân.
“Trần Hoàng Thiên?”
Dương Ninh Vân và Đường Ngọc Dao ngây ngốc rồi.
Đặc biệt là Dương Ninh Vân, không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên.
Tên vô dụng này, sao gan lại lớn như vậy?
“Trần Hoàng Thiên, anh chạy mau, bọn họ sẽ giấm đạp anh đó!” Dương Ninh Vân hồi thần lại, kéo Trần Hoàng Thiên nói, vả lại còn không ngừng bày vẻ mặt cho anh, ý chỉ anh mau chạy đi báo cảnh sát.
Trần Hoàng Thiên hướng về cô cười dịu dàng một cái: “Anh sao có thể bỏ vợ anh lại không quản? Hôm nay nếu như ai dám đụng vào một sợi long của em, anh sẽ lột da của người đó.”
Dương Ninh Vân cạn lời, vừa giận vừa cảm động.
Giận anh không hiểu ý của cô, cảm động là kẻ bất lực này, thật sự vì cô mà ngay cả mạng cũng không cần.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy ông xã bất lựuc này của mình, so với bạn trai của Đường Ngọc Dao, quả thật là mạnh hơn hàng ngàn hàng vạn lần!
Thậm chí ông xã của mình còn dám cì mà mà lấy thân ra, không giống như Chu Tử Hào, vì bản thân, mà nhẫn tâm để Đường Ngọc Dao đi ngủ với người khác.
“Được! Ông đây không ngủ với phụ nữ nữa, tối nay là chuyên môn giẫm đạp mấy người đàn ông các người để phát tiết!”
Cậu Kiệt cắn chặt hàm răng, nắm đấm vừa vung, hướng về phía Trần Hoàng Thiên.
“Mẹ nó anh đừng hai chúng tôi mà đại ca!”
Chu Tử Hào sắp bị dọa khóc rồi, chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên là yêu tinh hại người.
Lại không ngờ đến lời của anh ta vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu vang lên.
“Cậu Kiệt dừng tay!”
Cậu Kiệt lập tức ngây ngốc.
Sau đó nhìn thấy Ngô Vĩ Khang như con chó Pug nhìn thấy chủ nhân vậy, lắc lư chạy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cả mặt cười thầm hỏi: “Anh Trần, sao lại là anh?”’