-
Chương 1-5
Chương 1: Chị dâu xinh đẹp
Ánh nắng chói chang, giống như những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, toàn bộ mặt đất cực kỳ nóng nực, tất cả sinh vật đều lặng lẽ ẩn nấp, sợ xuất hiện sẽ bị mặt trời nướng chín.
Triệu Hùng Cường cũng nhanh chóng dắt dê rừng về nhà sớm, hôm nay thu hoạch được khá nhiều thứ trên núi, anh hái một túi mận lớn, định quay về chia một ít quả cho chị dâu, dù sao một mình chị dâu sống cũng không hề dễ dàng gì.
Nhưng khi anh bước đến trước cửa nhà chị dâu Tống Ngọc Thanh, anh nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, chính là âm thanh mỗi lần anh xem phim Nhật Bản. Âm thanh đó kích thích mạch máu của anh căng lên.
Ư ư ư...
A a a…
Âm thanh ngây ngất đó lập tức làm cho Triệu Hùng Cường nổi giận đùng đùng, anh trai anh mới mất chưa lâu, Tống Ngọc Thanh lại thực sự bắt đầu đi léng phéng với người ta, chẳng trách người trong thôn đều nói chị ấy là hồ ly tinh, cáo chín đuôi, trước đây anh từng tranh cãi gay gắt với người ta, nhưng bây giờ xem ra chính anh cũng đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của Tống Ngọc Thanh lừa gạt. Triệu Hùng Cường không nói gì đã mở cửa đi vào phòng, vừa đến trước cửa sổ đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh xịt máu mũi, nhìn thấy Tống Ngọc Thanh vén chiếc váy dài lên, lộ ra hai chân thon dài, một quả dưa leo thẳng tắp cắm ở đó. Đồng thời ánh mắt Tống Ngọc Thanh mơ hồ, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Bàn tay còn lại không ngừng run rẩy, âm thanh ngày càng lớn. Cảnh tượng này khiến Triệu Hùng Cường rất ngạc nhiên. Vốn dĩ anh tưởng chị dâu mình đang léng phéng với ai, nhưng lại không ngờ đến việc chị ấy đang tự an ủi mình, quan trọng nhất là những bộ phim anh từng xem đều chỉ chiếu trên tivi, nên khi sự việc xảy ra trước mặt một cách chân thực đã khiến anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Ực ực…Triệu Hùng Cường nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng nhìn cảnh đẹp trên giường qua tấm kính thủy tinh, anh ước gì mình có thể trở thành quả dưa leo đó. Tống Ngọc Thanh nghe thấy tiếng “ực ực” ngoài cửa sổ, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Nhìn thấy Triệu Hùng Cường mặt đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng ngoài cửa sổ, Tống Ngọc Thanh lập tức sợ hãi hét lên, nhanh chóng kéo váy dài xuống, kẹp hai chân lại, cô không ngờ hôm nay là lần đầu thử theo cách của người phụ nữ trên tivi, lại bị em rể phát hiện.
“Tiểu Cường, em...em... sao em vào mà không gõ cửa?”
Đối mặt với câu hỏi hoảng hốt của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường cũng không nói nên lời, anh không thể nào nói mình đến để bắt gian đúng chứ? Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Triệu Hùng Cường, trong lòng Tống Ngọc Thanh thở ra một hơi.
“Bên ngoài nóng lắm, em vào trong cho mát.”
Nghĩ đến cảnh Triệu Hùng Cường tranh cãi với người dân trong thôn vì mình, Tống Ngọc Thanh vẫn không nỡ đuổi em ấy đi.
“Chị dâu, em không cố ý, hôm nay trên núi hái rất nhiều mận, muốn mang qua cho chị ăn, sau đó…”
Nhìn Triệu Hùng Cường vẻ mặt lúng ta lúng túng, Tống Ngọc Thanh đã biết chuyện gì, nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào đũng quần hoa của Triệu Hùng Cường, cô không thể rời mắt được.
Bởi vì lúc này chỗ đó của Triệu Hùng Cường đã dựng thẳng lên, đũng quần hoa như chẳng có khả năng che chắn gì, dựng lên giống như một chiếc ô che nắng cỡ lớn. Mặc dù không biết nó to lớn đến mức nào, nhưng theo kinh nghiệm của Tống Ngọc Thanh thì cái đó của Triệu Hùng Cường chắc chắn gấp đôi hoặc thậm chí to hơn anh cả đã chết của em ấy là Triệu Đại Bảo.
Lần này đến lượt Tống Ngọc Thanh nuốt nước bọt, cô là một người phụ nữ bình thường, đặc biệt là người phụ nữ vừa mới kết hôn mà chồng đã chết, cuộc sống người phụ nữ góa chồng đã đói khát từ lâu, nếu không thì cô cũng chẳng cần dùng dưa leo giải quyết giữa ban ngày thế này.
Nhìn thấy cái đó của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh không khỏi nghĩ tới, nếu em ấy là Triệu Đại Bảo thì tốt biết mấy. Triệu Hùng Cường nghĩ rằng Tống Ngọc Thanh sẽ quở trách, nhưng cúi đầu chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Tống Ngọc Thanh có phản ứng gì, nên mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngọc Thanh. Anh nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Thanh đang ngơ ngác nhìn cái đó của anh, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Đối với chị dâu xinh đẹp thế này nếu nói anh không có suy nghĩ đồi bại gì thì e là quỷ cũng không tin, nhưng Tống Ngọc Thanh là vợ của anh cả anh, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Triệu Hùng Cường luôn cảm thấy tội lỗi cho dù anh cả đã chết.
“Chị dâu, em để cái này trên tủ cạnh giường ngủ cho chị, chị từ từ ăn nhé, quả này ăn giải nhiệt.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường cố ý đứng thẳng lưng, sau đó chuẩn bị để mận xuống.
“Xoẹt”... Triệu Hùng Cường dùng sức đứng thẳng, chiếc quần hoa đã bị rách... Tống Ngọc Thanh theo bản năng che mắt lại, nhỏ giọng “a” lên một tiếng, nhưng lại lặng lẽ để lại một khoảng trống giữa các ngón tay.
“Em… mau cất nó đi…”
“Chị dâu, em cũng muốn, nhưng nó không nghe lời, em chỉ có cái quần này.”
Triệu Hùng Cường cũng cạn lời, anh chỉ muốn thể hiện cái thứ căng tràn sức sống của mình, nhưng không ngờ lại có thể phát huy tốt như thế này.
“Triệu Hùng Cường, Triệu Hùng Cường, con có ở đây không?”
Nghe thấy giọng nói này, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh đều giật mình, Tống Ngọc Thanh vẫn đang ngồi trên giường lập tức đứng dậy.
Đó là giọng nói của mẹ Triệu Hùng Cường.
Anh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, nhìn quanh phòng, thấy không có chỗ nào có thể trốn được, không khỏi lo lắng nói: “Chị dâu, em nên làm gì đây, nếu mẹ mà biết em ở đây chắc chắn sẽ giết em mất.”
Tống Ngọc Thanh cũng rất lo lắng, cô hiểu rất rõ người nhà họ Triệu, người nhà họ Triệu luôn cho rằng cô khắc chồng, nên đã khắc chết Triệu Đại Bảo, nếu như phát hiện Triệu Hùng Cường đang ở nhà cô, đặc biệt là bây giờ cái đó của Triệu Hùng Cường vẫn đang trần trụi bên ngoài như thế này.
Nếu để mẹ Triệu nhìn thấy, chắc chắn sẽ có tin đồn cô đã quyến rũ Triệu Hùng Cường, đây không phải là kết quả mà cô muốn.
Nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, Tống Ngọc Thanh chợt nhìn thấy chiếc váy dài gần chạm đất của mình, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Chương 2: Nghĩ một đằng nói một nẻo
“Mau, em mau nấp dưới váy của chị đi, mẹ chúng ta sẽ không ở lại chỗ chị lâu đâu.”
Triệu Hùng Cường nghe xong sửng sốt, sau đó vui mừng cúi người xuống chui vào trong chiếc váy dài của Tống Ngọc Thanh.
Vừa bước vào, Triệu Hùng Cường sửng sốt, đồng thời hô hấp hơi gấp gáp.
Cô cảm nhận được hơi thở của em ấy dưới lớp váy đang phả vào đùi mình, Tống Ngọc Thanh không chịu nổi cảm giác tê ngứa này.
Triệu Hùng Cường nhìn hai chân trắng như tuyết, ngửi được mùi thơm đặc trưng trên người chị ấy.
Nhất thời anh không nhịn được thè lưỡi ra...
Tống Ngọc Thanh vốn đã tê dại vì hơi thở nóng bỏng của Triệu Hùng Cường, làm sao có thể chịu đựng được việc làm như vậy, ngay lập tức được thốt lên “A...”
Lý Quế Phân nhìn thấy ngoài cửa nhà Tống Ngọc Thanh có một đàn dê rừng, liền biết Triệu Hùng Cường lại lén đi đưa đồ ngon cho chị dâu góa chồng của thằng bé, vốn dĩ Lý Quế Phân hận Tống Ngọc Thanh vì đã khắc chết con trai cả của mình, nhưng bây giờ con trai nhỏ lại say mê cô, người mẹ như bà ấy làm sao có thể chịu đựng được?
Nghe được tiếng kêu của Tống Ngọc Thanh, Lý Quế Phân trực tiếp xông vào. Nhìn thấy đôi má Tống Ngọc Thanh ửng hồng, Lý Quế Phân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do trời nóng nên đối phương đỏ mặt thôi.
“Triệu Hùng Cường đâu? Cô giấu thằng bé ở đâu?” Ngay lúc Lý Quế Phân bước vào, Tống Ngọc Thanh cảm giác nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bà ấy, Tống Ngọc Thanh cảm thấy hơi tủi thân, dù sao cũng không ai muốn mang tiếng khắc chồng, nhất là đối với một người phụ nữ xinh đẹp mới lấy chồng được vài ngày như cô.
“Mẹ, Tiểu Cường em ấy không đến chỗ con, mẹ cũng biết người trong thôn gọi con là sao chổi, Tiểu Cường tránh con còn không kịp nữa là, sao có thể đến chỗ của con được?”
Nghe Tống Ngọc Thanh nói như vậy, Lý Quế Phân tỏ ra không tin. “Hừ, cô không cần nói thay thằng bé, đàn dê rừng vẫn còn ở trước cửa nhà cô, cô nói thằng bé không ở đây là không ở đây sao?”
Nói xong, Lý Quế Phân bắt đầu lục soát trong nhà. Cảnh tượng này khiến Tống Ngọc Thanh và Triệu Hùng Cường giật mình, Triệu Hùng Cường theo bản năng đưa đầu vào giữa hai chân Tống Ngọc Thanh, sợ mẹ phát hiện ra mình.
Tống Ngọc Thanh vốn đang vô cùng lo lắng cảm nhận được Triệu Hùng Cường cử động, lập tức nhanh chóng kẹp hai chân lại, không cho Triệu Hùng Cường cử động nữa.
Nhưng chính phản ứng bản năng này đã khiến sắc mặt Tống Ngọc Thanh thay đổi, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng được quả dưa leo đã bị gãy.
Triệu Hùng Cường cũng cảm giác được đầu mình bị vật gì đập vào, nhưng lại không dám cử động, dù sao mẹ vẫn chưa ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng chạm vào vật trên đầu và nhận ra đó là một nửa quả dưa leo. Lúc này Triệu Hùng Cường không còn bình tĩnh nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lên trên.
Tống Ngọc Thanh cảm giác được giữa hai chân mình bị tóc của Triệu Hùng Cường cọ xát, trong nháy mắt hơi tê dại, đúng là chuyện vừa nguy hiểm vừa kích thích.
Nó cũng khiến cô có một cảm giác chưa từng có.
Triệu Hùng Cường ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy nửa quả dưa leo còn lộ ra ngoài, đồng thời anh cũng mê mẩn... Triệu Hùng Cường muốn kéo nó ra giúp chị ấy, dù sao thế này cũng rất nguy hiểm, anh chậm rãi chạm vào quả dưa leo như ẩn như hiện.
Tống Ngọc Thanh chịu không nổi cả người cô khẽ run lên. “Mẹ... Tiểu Cường thật sự không có ở đây.”
Nghe thấy giọng nói Tống Ngọc Thanh run rẩy, Lý Quế Phân quay đầu liếc nhìn Tống Ngọc Thanh, tưởng rằng Tống Ngọc Thanh sợ mình phát hiện ra cái gì, bị dọa sợ nên giọng nói run rẩy.
Lý Quế Phân tiếp tục tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện gì cả, nhìn căn phòng trống trải, Lý Quế Phân biết rất có thể Triệu Hùng Cường không đến thật.
“Được, hy vọng cô không lừa tôi, cô đã hại chết con trai cả của tôi, tôi cũng không muốn cô lại hại con trai nhỏ nhà tôi nữa, cho nên xin cô sau này nhìn thấy con trai nhỏ nhà tôi thì tránh xa thằng bé ra.” Lý Quế Phân nói xong liền đi ra ngoài dắt dê về nhà.
Sau khi xác nhận Lý Quế Phân đã rời đi, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng cúi xuống, để Triệu Hùng Cường từ trong váy đi ra, cô không muốn Triệu Hùng Cường ở đó làm xằng làm bậy.
“Tiểu Cường, em đứng dậy và nhìn chị này.”
Triệu Hùng Cường nhìn Tống Ngọc Thanh đang đỏ mặt, cho rằng sắp xảy ra chuyện tốt, lập tức ánh mắt nóng rực nhìn Tống Ngọc Thanh.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh vừa ngại ngùng vừa xấu hổ. Cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị em chồng trêu chọc như thế này.
“Tiểu Cường, chị là chị dâu của em…vừa rồi…vừa rồi…vừa rồi sao em có thể làm như vậy với chị?” Nói xong, Tống Ngọc Thanh xấu hổ đỏ mặt, cô giống như một quả đào mật, cứ như lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
“Chị dâu, em chỉ muốn giúp chị lấy dưa leo ra thôi. Em thấy nó gãy rồi, sợ dưa leo vào trong không ra được, không phải như chị nghĩ đâu…” Nói đến đây, giọng nói của Triệu Hùng Cường trở nên nhẹ nhàng hơn, trong đầu anh thật ra còn có suy nghĩ khác, nhưng đứng trước mặt chị dâu sao dám nói ra.
“Được rồi, em đi đi, lời mẹ chúng ta nói em cũng nghe rồi đó, sau này em đừng đến nhà chị nữa.”
“Chị dâu, những lời mẹ em vừa nói là do tức giận nói ra thôi, hơn nữa chị xinh đẹp như vậy, sao chị có thể là người khắc chồng được chứ, chuyện của anh em chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến chị…” chưa kịp nói hết lời, Tống Ngọc Thanh liền cắt ngang Triệu Hùng Cường.
“Được rồi, em đừng nói nữa, em nhanh chóng về đi không lát nữa mẹ chúng ta lại đến tìm nữa đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tống Ngọc Thanh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cái đó của anh, Triệu Hùng Cường lập tức biết những lời Tống Ngọc Thanh là nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi.
“Chị dâu, em đi rồi chị định làm thế nào để lấy dưa leo ra, em giúp chị lấy dưa leo ra trước, rồi chị đuổi em đi cũng không muộn.”
Tống Ngọc Thanh không ngờ Triệu Hùng Cường lại nói ra những lời như vậy. Nếu Triệu Hùng Cường trước kia bị cô nói một lúc nhất định sẽ ngoan ngoãn rời đi. Điều cô không biết chính là ánh mắt của cô đã bán đứng chính mình.
Chương 3: Phụ nữ là hổ cái không thể chọc vào
Thật ra trong lòng cô đang nghĩ cách để tự lấy dưa leo ra, nhưng nghĩ đến việc đáng xấu hổ như vậy, cô vẫn từ chối.
Thấy Tống Ngọc Thanh nhất quyết nói rằng không cần sự giúp đỡ, thì Triệu Hùng Cường cũng từ bỏ ý định quấy rối.
Sau khi ra khỏi nhà Tống Ngọc Thanh, anh đi ra sông tắm, chuẩn bị dập tắt lửa nóng trong người.
Vừa đi đến bờ sông, Triệu Hùng Cường nhìn thấy Tôn Lan Lan cô vợ xinh đẹp của hàng xóm bên cạnh nhà anh, đang ngồi xổm giặt quần áo trong chậu và chiếc quần voan mỏng hoàn toàn không thể che được cặp mông đầy đặn của đối phương. Người ta thường nói mông to đẻ tốt nhưng Tôn Lan Lan đã kết hôn được hơn hai năm mà Triệu Hùng Cường vẫn chưa thấy cô ta mang thai.
“Chị dâu Lan, trời nắng nóng thế này mà anh Đại Tráng của em lại để chị ra ngoài giặt quần áo đúng là không biết nâng niu chị gì hết. Thật đáng tiếc cho chị dâu, đúng là phí một cây bắp cải bị heo ủn đi mà.”
Tôn Lan Lan vốn dĩ muốn tới đây giặt quần áo, sau đó tắm rửa cho mát, không ngờ Triệu Hùng Cường lại ra bờ sông lúc trời nắng nóng thế này.
Có điều khi cô ta nhìn thấy lỗ thủng trên chiếc quần hoa của Triệu Hùng Cường, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Ha ha ha.., cậu muốn nói anh Đại Tráng của cậu đần đúng không, chị chỉ giặt vài bộ đồ rồi về ngay thôi mà. Trời nắng nóng thế này cậu đang làm gì ở bờ sông thế?”
“Hì hì chị dâu, ở cách xa em đã ngửi thấy mùi thơm cho nên đến đây, tình cờ nhìn thấy chị dâu tỏa ra mùi thơm làm cho em say đắm, vốn cho rằng có thể gặp gỡ với một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không ngờ là hoa đã có chủ.”
Sau khi nói xong, Triệu Hùng Cường tỏ vẻ rất tiếc nuối, sau đó nhảy xuống nước. Nghe những lời khen ngợi có phần văn vẻ của Triệu Hùng Cường, Tôn Lan Lan vô cùng quyến rũ nhìn anh đang trong nước, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Ha ha ha..., cậu dẻo miệng quá, mới tí tuổi mà đã biết tìm đến gái xinh, vậy cái đó của cậu có dùng được không? Dám lấy ra sử dụng với người phụ nữ xinh đẹp này không thế.”
Sau khi Triệu Hùng Cường nghe được những lời có phần nghi ngờ của Tôn Lan Lan, anh lập tức không vui, bỗng dưng đi tới trước mặt Tôn Lan Lan, có thứ gì đó được lòi ra khỏi lỗ thủng trên quần anh.
“Chị dâu, chị thấy nó dài lớn thế này, chị nói có dùng được không?” Tôn Lan Lan chỉ muốn đùa Triệu Hùng Cường thôi, bây giờ nhìn thấy đồ thật, động tác giặt đồ cũng chậm lại.
“Tiểu Cường, của cậu dài thế, lớn hơn anh Đại Tráng của cậu mười lần. Cái này của cậu có thể làm c.h.ế.t phụ nữ đấy.”
Nghe Tôn Lan Lan khen ngợi, Triệu Hùng Cường cảm thấy rất tự hào. Nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô ta, lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì: “Chị dâu, nếu chị thích thì hẹn thời gian để gặp gỡ nhé.”
“Là cậu nói đó nha, nhưng cậu không được phép nói với anh Đại Tráng của cậu đâu đấy.” trong lòng Tôn Lan Lan cũng rất hưng phấn, cô ta gả cho Lưu Đại Tráng hai năm này không khác gì góa phụ. Người ngoài biết cô ta không thể có con, nhưng lại hoàn toàn không biết nguyên nhân chính là do Lưu Đại Tráng. Mỗi lần đối diện với Lưu Đại Tráng súng lên nòng cũng chỉ được ba giây, Tôn Lan Lan rất tức giận, giờ nhận được lời mời của Triệu Hùng Cường thì chắc chắn rằng cô ta sẽ không từ chối.
“Yên tâm, em đâu có ngốc, sao có thể nói cho anh Đại Tráng…” Lời còn chưa dứt, Triệu Hùng Cường đã nhìn thấy bóng người phía xa, anh nhanh chóng lao xuống nước và bơi đi. Lúc này, cách đó không xa Lưu Đại Tráng cũng đi về phía này.
“Lan Lan, em về nhà với anh đi, mười mẫu đất của chúng ta đã đến hạn nộp tiền, trưởng thôn đến thu tiền, nhưng tiền nhà chúng ta do em giữ, nên anh không biết là để ở đâu.” Tôn Lan Lan cảm thấy rằng chuyện tốt của cô ta sắp đến thì bị Lưu Đại Tráng phá hỏng, cô ta lập tức tức giận: “Anh ở nhà đợi một lát không được à? Không phải tiền tôi để ở trong tủ hay sao?”
“Anh không có chìa khóa…” Giọng nói của Lưu Đại Tráng càng lúc càng nhỏ. Triệu Hùng Cường nhìn Tôn Lan Lan và Lưu Đại Tráng rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh chỉ muốn trêu chọc cô ta không ngờ gái già Tôn Lan Lan này lại tưởng thật, may mắn rằng Lưu Đại Tráng đến kịp thời, nếu không anh cũng chẳng thể thoát khỏi cô ta.
Khi Triệu Hùng Cường trở về nhà, anh nhìn thấy bố mình Triệu Hữu Điền và trưởng thôn Triệu Vũ đang ngồi trong nhà hút thuốc, nhưng bố anh lại tỏ ra buồn bã, còn mẹ anh đang ở bên cạnh thở dài.
“Chú Triệu, có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm cho bố mẹ cháu mặt nhăn mày nhó thế?”
Triệu Vũ cười khổ nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: “Mười mẫu đất mà nhà cháu thuê đã đến hạn rồi, nên chú đến thông báo cho nhà cháu một tiếng. Nếu muốn thuê tiếp thì phải đóng ba mươi ngàn tệ, bố cháu muốn làm trang trại nhưng không có tiền nên mới như vậy.”
Khi Triệu Hùng Cường nghe tin đất sắp đến hạn, anh bỗng nhớ ra đất trong thôn đều là đóng tiền một kỳ mười năm, cũng không khỏi nghĩ đến những ao sen và cánh đồng trên núi cỏ dại mọc um tùm đã bị thôn bỏ hoang.
Đương nhiên, đất đai màu mỡ người trong thôn ai cũng muốn trồng trọt, hơn nữa cạnh tranh rất khốc liệt, chỉ có những ao sen và cánh đồng trên núi là bị bỏ hoang có cho cũng không ai muốn. Bởi vì ngoài cỏ ra thì chẳng có loại cây nào trồng được ở nơi đó.
“Chú Triệu, cánh đồng trên núi và ao sen bị bỏ hoang của chúng ta cũng nằm trong phạm vi đất cho thuê đợt này luôn ạ?”
Triệu Vũ nghe xong lời nói của Triệu Hùng Cường, kinh ngạc liếc nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: “Đúng vậy, nhưng mấy chỗ đó thì làm gì có người nào muốn lấy chứ? Nếu cháu đồng ý trả mười ngàn tệ thì cánh đồng trên núi và ao sen sẽ cho cháu thuê trong mười năm.”
“Hì hì chú Triệu, nói thế nào thì chúng ta cũng đều họ Triệu, dù sao đi nữa cũng là người một nhà, đất không ai muốn mà chú đưa ra giá mười ngàn tệ thì có khác gì đang bắt nạt cháu trai của chú không? Với cả cháu vừa mới ra trường, cháu muốn nó, bố cháu cũng đồng ý, chú xem có thể rẻ hơn chút nào không?” Triệu Vũ không ngờ tới, Triệu Hùng Cường miệng lưỡi sắc bén như vậy, câu nào cũng trúng điểm quan trọng: “Ha ha, vậy chú sẽ lấy rẻ cho cháu, ao sen có ba mươi mẫu, cánh đồng trên núi cũng có một trăm mẫu, tổng cộng là một trăm ba mươi mẫu, mười năm chỉ có mười ngàn tệ, tính ra một năm chỉ có một ngàn tệ thôi, cháu trồng những món dân dã bán cũng có thể bán được hơn một ngàn tệ đúng không?”
“Chú Triệu chú nói đúng, nhưng trong một năm cháu cũng không thể trồng những món dân dã được đúng không? Số tiền kiếm được đều đóng tiền thuê hết thì làm sao mà cháu có thể tiết kiệm tiền để cưới vợ nữa , chú Triệu tính lại giúp cháu xem có thể rẻ hơn được nữa không?”
Sau khi nghe điều này, Triệu Vũ hơi khó hiểu: “Cháu thật sự có ý định thuê cánh đồng trên núi và ao sen à? Nếu cháu thật sự có ý định thuê thì chú sẽ lấy giá mười năm tám ngàn tệ, không thể thấp hơn nữa đâu, nếu không chú khó giải thích với cấp trên. Chuyện này cũng nể tình hai nhà chúng ta là người một nhà.”
“Dạ chú Triệu, đất nhà ở thì bọn cháu thuê không nổi, nhưng dù sao thì cũng phải có nguồn sống đúng không, nên cháu thuê cánh đồng trên núi và ao sen trước đã. Dù tệ đến đâu cũng không thể mất tiền được.”
Triệu Hữu Điền nhìn dáng vẻ con trai mình đứng đó nói chuyện tự tin, không khỏi cảm thấy yên tâm. Ông ấy cũng cảm thấy con trai mình nói gì cũng đúng hết.
“Anh Triệu, làm như con trai anh nói có được không? Nếu anh đồng ý với chuyện con trai anh nói, thì chúng ta phải lập một bản cam kết, nếu không tôi báo cáo cấp trên xong mà các ông đổi ý thì không hay đâu.”
“Ừm, Tiểu Cương nói có lý, cứ làm theo lời thằng bé đi.”
Triệu Vũ nhanh chóng lấy giấy bút và con dấu của trưởng thôn ra làm bản cam kết. Sau khi làm xong mọi việc, Triệu Vũ vỗ nhẹ lên vai Triệu Hùng Cường nói: “Nhóc con khá quyết đoán đó, sau này có vấn đề gì thì hãy đến tìm chú Triệu, chuyện gì chú Triệu có thể giải quyết được thì chú sẽ giúp cháu, có điều sau này đừng rộng rãi quá để mấy cô gái trong thôn nhìn thấy thì không hay lắm.” Nói xong Triệu Vũ liền rời đi.
Triệu Hùng Cường nhìn lỗ thủng lớn trên quần của mình, cười ngượng ngùng, thế nhưng anh vẫn tiễn Triệu Vũ ra ngoài, đồng thời cũng nghĩ cách để chuẩn bị kiếm tiền.
Sau khi Triệu Vũ rời đi, Triệu Hữu Điền gọi Triệu Hùng Cường vào nhà, ông ấy nhìn không thấu con trai mình: “Tiểu Cường, nói cho bố biết tại sao con lại thuê chỗ chim không thèm ị đó thế?”
“Ha ha, bố à bố đã ủng hộ con rồi, thì chắc cũng đã có ý định của mình đúng không, hay là bố nói suy nghĩ của bố trước đi?”
Chương 4: Đồ xui xẻo
Nhìn nụ cười ranh mãnh của con trai, Triệu Hữu Điền cười nói: “Con đó, y chang Tôn Ngộ Không, thằng nhóc con đúng là cầm tinh con khỉ mà. Bố không có cách gì, nghĩ đến sau này dê rừng của nhà chúng ta có chỗ nuôi, con không cần mỗi ngày chăn đi chăn về như bây giờ nữa rất cực, còn những cái khác bố chưa nghĩ ra nên làm thế nào.”
Triệu Hùng Cường không ngờ rằng bố anh thực sự sẽ tiêu tám ngàn tệ nhân dân tệ để thuê cánh đồng trên núi cho anh đỡ cực, trong lòng Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy xót xa.
“Bố, con định dọn ao sen sạch sẽ, sau đó tìm mấy người cùng nhau nuôi cá, còn củ sen cũng có thể bán lấy tiền. Về phần cánh đồng trên núi, tạm thời con chỉ muốn rào nó lại, từ từ khai phá, trồng một số cây ăn quả trước rồi xem kết quả thế nào. Nếu thành công thì chúng ta có thể sử dụng một diện tích lớn và nuôi ít gà và vịt, gà ta nhà nuôi lên thị trấn có thể bán được một trăm đồng một con, còn lên thành phố có thể bán được một trăm năm mươi đồng một con.”
Triệu Hữu Điền không ngờ rằng gà ta lại có giá như vậy, hơi nghi ngờ mà hỏi lại: “Sao con biết được điều này thế?”
“Khi con đi học, con nghe các bạn trong lớp nói rằng bọn họ đều không thiếu tiền, thứ họ muốn tìm là gà ta ngon để ăn, cho dù có mắc hơn ba mươi hay năm mươi đồng đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không ý kiến.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của Triệu Hùng Cường, Triệu Hữu Điền khẽ gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ mạnh dạn mà làm đi, nhà chúng ta còn vài mẫu đất, bố và mẹ con sẽ gieo trồng cẩn thận, nếu con cần tiền hãy nói với bố.”
“Dạ, giai đoạn đầu con cũng không có ý định dùng đến tiền, số cá lớn trong ao sen cũng đủ để con bán đợt đầu rồi.” Nói xong, Triệu Hùng Cường quay vào nhà thay quần áo.
Khi Lý Quế Phân thấy Triệu Hùng Cường vào nhà, bà ấy không khỏi phàn nàn với Triệu Hữu Điền: “Ông chiều thằng bé vừa vừa thôi, ao sen và cánh đồng trên núi đem tặng cũng không ai muốn mà ông còn bỏ ra tám ngàn để thuê cho nó. Mười mẫu đất của chúng ta hàng năm đều thu hoạch bội thu mà.”
“Bà thì hiểu gì, mười mẫu đất tuy tốt, nhưng tiền thuê lại tốn hơn ba mươi ngàn tệ, hơn nữa với điều kiện không có ai tranh giành với bà, nếu có người tranh giành thì có thể giành được với giá năm mươi ngàn tệ là may lắm rồi.” Sau khi nghe xong Lý Quế Phân không nói gì nữa.
Triệu Hùng Cường thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lý Quế Phân ngăn cản: “Tiểu Cường, hôm nay dê rừng là mẹ chăn về giúp con. Có phải con đến chỗ Tống Ngọc Thanh xui xẻo đó đúng không?”
“Mẹ, người ta không phải đồ xui xẻo mẹ đừng nói bậy.”
Thấy Triệu Hùng Cường vẫn nói chuyện bướng bỉnh như thế, Triệu Hữu Điền hơi không hài lòng: “Tiểu Cường, cho dù cô ta không phải là đồ xui xẻo, nhưng cô ta cũng là vợ của anh trai con, là chị dâu của con, ít đến đó mới tốt.”
“Ồ, con biết rồi…” Nói xong, Triệu Hùng Cường cầm lưới đánh cá bước ra khỏi cửa.
Cả buổi chiều, Triệu Hùng Cường không bắt được con cá nào trong ao sen, điều này khiến Triệu Hùng Cường hơi ngơ ngác, đồng thời anh cũng hiểu tại sao trong thôn không có ai muốn thuê cái ao sen này.
Suy nghĩ suốt đêm, Triệu Hùng Cường quyết định tìm cách khác, nếu không sẽ thật sự mất tiền thuê ao sen.
Sáng sớm hôm sau, anh chuẩn bị đi vào thị trấn, vì trong ao sen không có nhiều cá nên chắc chắn không thích hợp cho cá sinh sống, nhưng những thứ như tôm thì lại khác, chúng sống rất khỏe, thế nhưng giá lại không hề rẻ, lần này anh định mua vài con tôm về nuôi thử xem.
Khi đi ngang qua nhà Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường không khỏi nghĩ tới lời dặn của bố mẹ, nhưng trong lòng không yên vẫn khiến anh nhịn không được dừng lại quan sát.
Kẹt…
Tống Ngọc Thanh mở cửa, nhìn thấy Triệu Hùng Cường đang đứng trước cửa, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, đêm qua cô cố gắng cả đêm cũng không lấy nửa quả dưa chuột ra được, cái này khiến cô vừa sợ hãi vừa bất lực, không khỏi nghĩ đến lời đề nghị của Triệu Hùng Cường trước khi rời đi.
Mỗi lần nghĩ lại cô lại thấy hối hận. Triệu Hùng Cường cũng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Ngọc Thanh, thấy chị ấy mỉm cười với mình, Triệu Hùng Cường cảm thấy cả thế giới trở nên ấm áp hơn, lập tức quên lời bố mẹ nói: “Chị dâu, chào...chào...buổi sáng, chị đã... lấy... dưa chuột ra chưa?”
Tống Ngọc Thanh còn đang phân vân không biết nên mở miệng thế nào, Triệu Hùng Cường đã lên tiếng trước, lập tức ngượng ngùng xấu hổ lắc đầu: “Tiểu Cường, em... em có thể đến... giúp chị được không?” Nói xong Tống Ngọc Thanh chạy vào nhà, cô cảm thấy thật mất mặt.
Triệu Hùng Cường nghe xong ngay lập tức đã cảm thấy phấn khởi, không biết nói cái gì nên chạy vào nhà.
Khi Tống Ngọc Thanh nhìn thấy Triệu Hùng Cường đi theo mình vào mà không đóng cửa lại, cô lập tức ngượng ngùng và xấu hổ: “Em khóa cửa lại đi, bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Triệu Hùng Cường nghe được lời này cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên. Khóa cửa, điều này có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là người phụ nữ này đã mời anh vào phòng và khóa cửa lại, thì chính là chị dâu ngầm muốn nói rằng anh đừng rời đi như vậy.
“Được, em đi khóa ngay đây, chị dâu đừng động đậy nữa, em sợ rằng dưa chuột sẽ tụt vào vào sâu hơn, đến lúc đó thì em cũng không lấy ra được đâu.” Triệu Hùng Cường nói thẳng khiến cô xấu hổ đỏ lựng mặt lên, dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Ngọc Thanh khiến Triệu Hùng Cường muốn nhào tới cắn mấy miếng, nhưng anh đã nhanh chóng khóa cửa lại, dù sao chuyến ghé thăm bất ngờ trước đó của mẹ cũng khiến anh sợ gần chết.
Đi vào nhà, Triệu Hùng Cường sửng sốt bởi vì anh nhìn thấy Tống Ngọc Thanh chủ động ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, hai chân trắng nõn như ngọc mở rộng, một bàn tay nõn nà mảnh khảnh đang cố gắng lấy quả dưa chuột ra.
Hoàn toàn khác với chị dâu nhút nhát hôm qua. Nhưng đặc biệt hơn đó chính là mỗi khi cô chạm vào quả dưa chuột thì đều khiến cho nó vào sâu hơn, gây ra những cảm giác mãnh liệt khó tả, khiến cô không thể kìm nén tiếng rên rỉ khe khẽ. Triệu Hùng Cường khẽ nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: “Chị dâu, hay là để em giúp chị nhé.”
Chương 5: Dâng hiến nụ hôn đầu cho chị dâu
“Ừm…” Câu trả lời này làm Tống Ngọc Thanh cảm thấy ngại ngùng.
Tống Ngọc Thanh cũng không định để Triệu Hùng Cường nhìn thấy cảnh này, chỉ là cố gắng cả đêm mà không có kết quả, cô không tránh khỏi muốn từ bỏ việc tự mình lấy ra, nhưng ngay khi nhìn thấy Triệu Hùng Cường khóa trái cửa, Tống Ngọc Thanh lại hơi hối hận, vì vậy cô muốn thử cố gắng một lần cuối cùng.
Nhưng lúc cô muốn tự đẩy quả dưa chuột ra ngoài thì lại nhanh chóng bị cảm giác sung sướng này làm lu mờ suy nghĩ vừa nãy.
Nhìn dáng vẻ kích động không ngừng nuốt nước miếng của Triệu Hùng Cường vừa nãy, phản ứng đầu tiên của Tống Ngọc Thanh là nhanh chóng khép hai chân, không để Triệu Hùng Cường nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.
Nhưng hai chân cô còn chưa kịp khép, thì ngay lập tức đã bị Triệu Hùng Cường dùng hai tay đè lại, Tống Ngọc Thanh không ngờ em ấy lại to gan như thế, nhìn thấy thứ đồ phía dưới của Triệu Hùng Cường đứng thẳng tắp đối diện với mình, trong lòng cô vậy mà lại có cảm giác chờ mong.
“Chị dâu, chị đừng lộn xộn, em không nhìn thấy dưa chuột đâu.” Tống Ngọc Thanh vốn đang ngượng ngùng mong đợi, nghe thấy lời này thì bắt đầu sợ hãi, nếu phải đến bệnh viện vì việc này thì mặt mũi của cô không biết phải vứt đi đâu nữa.
“Tiểu Cường, em mau giúp chị dâu đi, chị thử cả đêm rồi mà vẫn không lấy ra được.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, nhìn Triệu Hùng Cường đứng đó không ngừng quan sát mình, Tống Ngọc Thanh trực tiếp nhắm mắt lại để em ấy tùy ý đánh giá, như vậy thì tâm trạng ngượng ngùng xấu hổ của cô mới giảm bớt.
Triệu Hùng Cường nhìn Tống Ngọc Thanh nhắm mắt lại, hàng lông mi cong dài không ngừng run rẩy khiến anh đột nhiên có cảm giác muốn hôn trộm một cái.
“Chị dâu, em đi tìm cây tăm xỉa răng cắm vào xem có lấy ra được không, chị ở đây chờ em một lát.”
Nghe Triệu Hùng Cường muốn dùng tăm xỉa răng, Tống Ngọc Thanh hơi sợ hãi nói: “Tiểu Cường, em phải nhẹ nhàng một chút, đừng làm cái của chị dâu hỏng mất.”
“Ha ha, chị dâu đang nghĩ chuyện gì vậy, chị cứ yên tâm đi, em đâm vào dưa leo, sẽ không làm linh tinh đâu.”
Triệu Hùng Cường vừa nói vừa lấy ngón tay tách nơi đó ra, sau đó nhìn thấy nửa quả dưa leo kia.
Nhẹ nhàng đâm tăm xỉa răng vào, Triệu Hùng Cường từ từ rút ra ngoài, chỉ là chưa kịp dùng sức thì tăm xỉa răng đã rơi ra.
Điều này khiến Triệu Hùng Cường hơi khó xử, dùng cái khác chỉ sợ sẽ làm Tống Ngọc Thanh bị thương, nhưng anh cũng không biết nên lấy ra như thế nào.
Dường như Tống Ngọc Thanh cũng biết chuyện này rất khó, sợ hãi bật khóc.
“Tiểu Cường, chị dâu không muốn đến bệnh viện, em phải giúp chị dâu nhé.”
Nhìn dáng vẻ khóc lóc như hoa lê dính mưa của Tống Ngọc Thanh, sao Triệu Hùng Cường có thể chịu được, lập tức vỗ ngực nói: “Chị dâu, chị yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ lấy ra cho chị, cho dù phải dùng miệng mút ra thì em cũng mút cho chị.”
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường sửng sốt.
Không chỉ mỗi Triệu Hùng Cường đơ người, Tống Ngọc Thanh cũng mở to mắt nhìn Triệu Hùng Cường.
“Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Tiểu Cường, em chê chị dâu bẩn phải không?”
Nhìn dáng vẻ đáng thương yếu đuối làm người mềm lòng của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường nhanh chóng xua tay nói: “Không phải, không phải, chị dâu, chỉ là em có nỗi khổ riêng thôi.”
“Tiểu Cường, nếu không em thử xem đi, danh tiết sau này của chị dâu chỉ có thể nhờ em, nếu đi bệnh viện thì người trong thôn chắc chắn sẽ biết, chị dâu không sống được nữa mất.”
Triệu Hùng Cường không ngờ Tống Ngọc Thanh vậy mà lại thật sự muốn làm theo ý của anh.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Thanh cùng với dáng người hoàn mỹ vừa gấp lại vừa sợ mà ngồi đó, Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thực hiện giấc mơ của mình.
Anh muốn đưa ra yêu cầu, tuy có chút trục lợi khi thấy người gặp nạn nhưng chị dâu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ kết hôn thêm lần nữa, lỡ như có một ngày chị dâu xinh đẹp tuyệt vời này kết hôn, vậy thì giấc mơ của anh sẽ phải ngâm nước nóng, hơn nữa nếu để một thằng đàn ông khác được lợi thì còn không bằng để cho anh, dù sao thì anh cũng là em trai ruột của anh cả.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Triệu Hùng Cường đã cảm thấy việc này rất có thể sẽ dễ thành công.
“Chị dâu, nụ hôn đầu của em vẫn còn đấy, chị nói xem nếu em dành nụ hôn đầu cho chỗ đó của chị, thì về sau em phải làm thế nào.”
Nghe lời này của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh cũng ngây cả người, sau đó mặt đỏ bừng, sao cô lại không hiểu hàm ý trong lời của em ấy cơ chứ, nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
“Tiểu… Cường, nếu em không chê chị dâu, vậy có thể cho chị dâu nụ hôn đầu của em không?”
Nói xong lời này Tống Ngọc Thanh chỉ mong ở đây có một hố đất để cô chui đầu xuống ngay lập tức.
Triệu Hùng Cường cũng chỉ muốn đề nghị sau khi mút ra thì Tống Ngọc Thanh phải để anh sảng khoái một lần trước khi chị ấy kết hôn một lần nữa, nhưng không ngờ còn chưa kịp nói ra mà Tống Ngọc Thanh đã chủ động cho anh nếm trái ngọt.
Vốn dĩ Tống Ngọc Thanh làm như thế là vì thật ra trong lòng cô đã suy nghĩ rất lâu, Triệu Hùng Cường có ý đồ với cô cũng lâu rồi, hơn nữa vừa hay cô cũng thích Triệu Hùng Cường một chút, đặc biệt là lúc em ấy vì cô mà cãi nhau với nhiều người trong thôn, lúc ấy cô cảm thấy có lẽ trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai nào nguyện ý làm như vậy vì mình.
Hôm nay vừa vặn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đặc biệt sau khi cô nhìn thấy cái thứ kia của Triệu Hùng Cường, trong lòng đã chấp nhận người này, nhưng mà một người phụ nữ như cô sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi trước được?
Nếu Triệu Hùng Cường cho cô một cái bậc thang, tất nhiên cô sẽ không làm Triệu Hùng Cường khó xử.
“Chị dâu, em không chê, chị không chê em là em đã phải thắp nhang tạ lễ rồi.”
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường từ từ tiến lại gần mặt Tống Ngọc Thanh. Theo bản năng, cô ngượng ngùng mà nhắm mắt lại. Nhìn bờ mi run rẩy của Tống Ngọc Thanh, đôi môi hồng hào của Triệu Hùng Cường vụng về hôn lên.
Cảm nhận được hơi thở cực nóng giữa môi Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh nhẹ nhàng hé răng ra, sau đó dùng chiếc lưỡi linh hoạt dụ dỗ những động tác có phần vụng về của Triệu Hùng Cường.
Tuy phần lớn lý thuyết mà Triệu Hùng Cường học được đều chỉ dựa trên những bộ phim heo nhưng nơi đó của anh đã có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Sau khi nhấm nháp được hương vị thơm ngọt kia, Triệu Hùng Cường mút lấy theo bản năng, đối mặt với sự điên cuồng của anh, Tống Ngọc Thanh cũng cảm nhận được cảm giác đã biến mất từ lâu, chẳng mấy chốc gương mặt đã đỏ như hoa đào, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Lúc hai tay Triệu Hùng Cường chuẩn bị chui vào quần áo của Tống Ngọc Thanh thì bị cô giữ chặt.
“Tiểu Cường, em đã hôn được chị rồi, mà nụ hôn đầu của em cũng đã trao cho chị dâu rồi, có phải em cũng nên giúp chị dâu mút ra không?”
Cảm nhận hương vị thơm ngọt trong khoang miệng, Triệu Hùng Cường có chút chưa đã thèm nói: “Chị dâu, em nằm mơ cũng không nghĩ đến ngày này, không ngờ nó sẽ thành sự thật.”
“Chị dâu, nếu em mút ra cho chị, chị có thể đồng ý một yêu cầu không?”
Tống Ngọc Thanh hơi khó hiểu nhìn Triệu Hùng Cường, nói: “Yêu cầu gì, em nói đi, nếu giúp được thì chị dâu sẽ giúp em.”
Nghe được câu nói này của Tống Ngọc Thanh, miệng Triệu Hùng Cường lập tức nở nụ cười.
“Ha ha…, chị dâu, em mút ra cho chị, sau này chị có thể cưỡi em một lần như chị đã từng làm với anh cả không?”
Tống Ngọc Thanh không ngờ Triệu Hùng Cường sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cùng với đó cô cũng có thể nhận ra người ghé vào nóc nhà trong đêm tân hôn của mình chính là Triệu Hùng Cường nhưng những quan niệm khắc sâu trong trí nhớ khiến cô từ chối không chút do dự.
“Không được, chị là người phụ nữ của anh trai em, sao em có thể nói ra yêu cầu như vậy, nếu em không muốn làm thì chị sẽ đi bệnh viện.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh trực tiếp muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Hùng Cường ấn xuống.
“Chị dâu, chị đừng tức giận, đừng tức giận, em đây giúp chị.”
Triệu Hùng Cường không nói nhiều lời đã trực tiếp áp miệng lên.
Ánh nắng chói chang, giống như những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, toàn bộ mặt đất cực kỳ nóng nực, tất cả sinh vật đều lặng lẽ ẩn nấp, sợ xuất hiện sẽ bị mặt trời nướng chín.
Triệu Hùng Cường cũng nhanh chóng dắt dê rừng về nhà sớm, hôm nay thu hoạch được khá nhiều thứ trên núi, anh hái một túi mận lớn, định quay về chia một ít quả cho chị dâu, dù sao một mình chị dâu sống cũng không hề dễ dàng gì.
Nhưng khi anh bước đến trước cửa nhà chị dâu Tống Ngọc Thanh, anh nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, chính là âm thanh mỗi lần anh xem phim Nhật Bản. Âm thanh đó kích thích mạch máu của anh căng lên.
Ư ư ư...
A a a…
Âm thanh ngây ngất đó lập tức làm cho Triệu Hùng Cường nổi giận đùng đùng, anh trai anh mới mất chưa lâu, Tống Ngọc Thanh lại thực sự bắt đầu đi léng phéng với người ta, chẳng trách người trong thôn đều nói chị ấy là hồ ly tinh, cáo chín đuôi, trước đây anh từng tranh cãi gay gắt với người ta, nhưng bây giờ xem ra chính anh cũng đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của Tống Ngọc Thanh lừa gạt. Triệu Hùng Cường không nói gì đã mở cửa đi vào phòng, vừa đến trước cửa sổ đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh xịt máu mũi, nhìn thấy Tống Ngọc Thanh vén chiếc váy dài lên, lộ ra hai chân thon dài, một quả dưa leo thẳng tắp cắm ở đó. Đồng thời ánh mắt Tống Ngọc Thanh mơ hồ, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Bàn tay còn lại không ngừng run rẩy, âm thanh ngày càng lớn. Cảnh tượng này khiến Triệu Hùng Cường rất ngạc nhiên. Vốn dĩ anh tưởng chị dâu mình đang léng phéng với ai, nhưng lại không ngờ đến việc chị ấy đang tự an ủi mình, quan trọng nhất là những bộ phim anh từng xem đều chỉ chiếu trên tivi, nên khi sự việc xảy ra trước mặt một cách chân thực đã khiến anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Ực ực…Triệu Hùng Cường nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng nhìn cảnh đẹp trên giường qua tấm kính thủy tinh, anh ước gì mình có thể trở thành quả dưa leo đó. Tống Ngọc Thanh nghe thấy tiếng “ực ực” ngoài cửa sổ, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Nhìn thấy Triệu Hùng Cường mặt đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng ngoài cửa sổ, Tống Ngọc Thanh lập tức sợ hãi hét lên, nhanh chóng kéo váy dài xuống, kẹp hai chân lại, cô không ngờ hôm nay là lần đầu thử theo cách của người phụ nữ trên tivi, lại bị em rể phát hiện.
“Tiểu Cường, em...em... sao em vào mà không gõ cửa?”
Đối mặt với câu hỏi hoảng hốt của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường cũng không nói nên lời, anh không thể nào nói mình đến để bắt gian đúng chứ? Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Triệu Hùng Cường, trong lòng Tống Ngọc Thanh thở ra một hơi.
“Bên ngoài nóng lắm, em vào trong cho mát.”
Nghĩ đến cảnh Triệu Hùng Cường tranh cãi với người dân trong thôn vì mình, Tống Ngọc Thanh vẫn không nỡ đuổi em ấy đi.
“Chị dâu, em không cố ý, hôm nay trên núi hái rất nhiều mận, muốn mang qua cho chị ăn, sau đó…”
Nhìn Triệu Hùng Cường vẻ mặt lúng ta lúng túng, Tống Ngọc Thanh đã biết chuyện gì, nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào đũng quần hoa của Triệu Hùng Cường, cô không thể rời mắt được.
Bởi vì lúc này chỗ đó của Triệu Hùng Cường đã dựng thẳng lên, đũng quần hoa như chẳng có khả năng che chắn gì, dựng lên giống như một chiếc ô che nắng cỡ lớn. Mặc dù không biết nó to lớn đến mức nào, nhưng theo kinh nghiệm của Tống Ngọc Thanh thì cái đó của Triệu Hùng Cường chắc chắn gấp đôi hoặc thậm chí to hơn anh cả đã chết của em ấy là Triệu Đại Bảo.
Lần này đến lượt Tống Ngọc Thanh nuốt nước bọt, cô là một người phụ nữ bình thường, đặc biệt là người phụ nữ vừa mới kết hôn mà chồng đã chết, cuộc sống người phụ nữ góa chồng đã đói khát từ lâu, nếu không thì cô cũng chẳng cần dùng dưa leo giải quyết giữa ban ngày thế này.
Nhìn thấy cái đó của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh không khỏi nghĩ tới, nếu em ấy là Triệu Đại Bảo thì tốt biết mấy. Triệu Hùng Cường nghĩ rằng Tống Ngọc Thanh sẽ quở trách, nhưng cúi đầu chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Tống Ngọc Thanh có phản ứng gì, nên mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngọc Thanh. Anh nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Thanh đang ngơ ngác nhìn cái đó của anh, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Đối với chị dâu xinh đẹp thế này nếu nói anh không có suy nghĩ đồi bại gì thì e là quỷ cũng không tin, nhưng Tống Ngọc Thanh là vợ của anh cả anh, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Triệu Hùng Cường luôn cảm thấy tội lỗi cho dù anh cả đã chết.
“Chị dâu, em để cái này trên tủ cạnh giường ngủ cho chị, chị từ từ ăn nhé, quả này ăn giải nhiệt.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường cố ý đứng thẳng lưng, sau đó chuẩn bị để mận xuống.
“Xoẹt”... Triệu Hùng Cường dùng sức đứng thẳng, chiếc quần hoa đã bị rách... Tống Ngọc Thanh theo bản năng che mắt lại, nhỏ giọng “a” lên một tiếng, nhưng lại lặng lẽ để lại một khoảng trống giữa các ngón tay.
“Em… mau cất nó đi…”
“Chị dâu, em cũng muốn, nhưng nó không nghe lời, em chỉ có cái quần này.”
Triệu Hùng Cường cũng cạn lời, anh chỉ muốn thể hiện cái thứ căng tràn sức sống của mình, nhưng không ngờ lại có thể phát huy tốt như thế này.
“Triệu Hùng Cường, Triệu Hùng Cường, con có ở đây không?”
Nghe thấy giọng nói này, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh đều giật mình, Tống Ngọc Thanh vẫn đang ngồi trên giường lập tức đứng dậy.
Đó là giọng nói của mẹ Triệu Hùng Cường.
Anh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, nhìn quanh phòng, thấy không có chỗ nào có thể trốn được, không khỏi lo lắng nói: “Chị dâu, em nên làm gì đây, nếu mẹ mà biết em ở đây chắc chắn sẽ giết em mất.”
Tống Ngọc Thanh cũng rất lo lắng, cô hiểu rất rõ người nhà họ Triệu, người nhà họ Triệu luôn cho rằng cô khắc chồng, nên đã khắc chết Triệu Đại Bảo, nếu như phát hiện Triệu Hùng Cường đang ở nhà cô, đặc biệt là bây giờ cái đó của Triệu Hùng Cường vẫn đang trần trụi bên ngoài như thế này.
Nếu để mẹ Triệu nhìn thấy, chắc chắn sẽ có tin đồn cô đã quyến rũ Triệu Hùng Cường, đây không phải là kết quả mà cô muốn.
Nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, Tống Ngọc Thanh chợt nhìn thấy chiếc váy dài gần chạm đất của mình, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Chương 2: Nghĩ một đằng nói một nẻo
“Mau, em mau nấp dưới váy của chị đi, mẹ chúng ta sẽ không ở lại chỗ chị lâu đâu.”
Triệu Hùng Cường nghe xong sửng sốt, sau đó vui mừng cúi người xuống chui vào trong chiếc váy dài của Tống Ngọc Thanh.
Vừa bước vào, Triệu Hùng Cường sửng sốt, đồng thời hô hấp hơi gấp gáp.
Cô cảm nhận được hơi thở của em ấy dưới lớp váy đang phả vào đùi mình, Tống Ngọc Thanh không chịu nổi cảm giác tê ngứa này.
Triệu Hùng Cường nhìn hai chân trắng như tuyết, ngửi được mùi thơm đặc trưng trên người chị ấy.
Nhất thời anh không nhịn được thè lưỡi ra...
Tống Ngọc Thanh vốn đã tê dại vì hơi thở nóng bỏng của Triệu Hùng Cường, làm sao có thể chịu đựng được việc làm như vậy, ngay lập tức được thốt lên “A...”
Lý Quế Phân nhìn thấy ngoài cửa nhà Tống Ngọc Thanh có một đàn dê rừng, liền biết Triệu Hùng Cường lại lén đi đưa đồ ngon cho chị dâu góa chồng của thằng bé, vốn dĩ Lý Quế Phân hận Tống Ngọc Thanh vì đã khắc chết con trai cả của mình, nhưng bây giờ con trai nhỏ lại say mê cô, người mẹ như bà ấy làm sao có thể chịu đựng được?
Nghe được tiếng kêu của Tống Ngọc Thanh, Lý Quế Phân trực tiếp xông vào. Nhìn thấy đôi má Tống Ngọc Thanh ửng hồng, Lý Quế Phân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do trời nóng nên đối phương đỏ mặt thôi.
“Triệu Hùng Cường đâu? Cô giấu thằng bé ở đâu?” Ngay lúc Lý Quế Phân bước vào, Tống Ngọc Thanh cảm giác nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bà ấy, Tống Ngọc Thanh cảm thấy hơi tủi thân, dù sao cũng không ai muốn mang tiếng khắc chồng, nhất là đối với một người phụ nữ xinh đẹp mới lấy chồng được vài ngày như cô.
“Mẹ, Tiểu Cường em ấy không đến chỗ con, mẹ cũng biết người trong thôn gọi con là sao chổi, Tiểu Cường tránh con còn không kịp nữa là, sao có thể đến chỗ của con được?”
Nghe Tống Ngọc Thanh nói như vậy, Lý Quế Phân tỏ ra không tin. “Hừ, cô không cần nói thay thằng bé, đàn dê rừng vẫn còn ở trước cửa nhà cô, cô nói thằng bé không ở đây là không ở đây sao?”
Nói xong, Lý Quế Phân bắt đầu lục soát trong nhà. Cảnh tượng này khiến Tống Ngọc Thanh và Triệu Hùng Cường giật mình, Triệu Hùng Cường theo bản năng đưa đầu vào giữa hai chân Tống Ngọc Thanh, sợ mẹ phát hiện ra mình.
Tống Ngọc Thanh vốn đang vô cùng lo lắng cảm nhận được Triệu Hùng Cường cử động, lập tức nhanh chóng kẹp hai chân lại, không cho Triệu Hùng Cường cử động nữa.
Nhưng chính phản ứng bản năng này đã khiến sắc mặt Tống Ngọc Thanh thay đổi, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng được quả dưa leo đã bị gãy.
Triệu Hùng Cường cũng cảm giác được đầu mình bị vật gì đập vào, nhưng lại không dám cử động, dù sao mẹ vẫn chưa ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng chạm vào vật trên đầu và nhận ra đó là một nửa quả dưa leo. Lúc này Triệu Hùng Cường không còn bình tĩnh nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lên trên.
Tống Ngọc Thanh cảm giác được giữa hai chân mình bị tóc của Triệu Hùng Cường cọ xát, trong nháy mắt hơi tê dại, đúng là chuyện vừa nguy hiểm vừa kích thích.
Nó cũng khiến cô có một cảm giác chưa từng có.
Triệu Hùng Cường ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy nửa quả dưa leo còn lộ ra ngoài, đồng thời anh cũng mê mẩn... Triệu Hùng Cường muốn kéo nó ra giúp chị ấy, dù sao thế này cũng rất nguy hiểm, anh chậm rãi chạm vào quả dưa leo như ẩn như hiện.
Tống Ngọc Thanh chịu không nổi cả người cô khẽ run lên. “Mẹ... Tiểu Cường thật sự không có ở đây.”
Nghe thấy giọng nói Tống Ngọc Thanh run rẩy, Lý Quế Phân quay đầu liếc nhìn Tống Ngọc Thanh, tưởng rằng Tống Ngọc Thanh sợ mình phát hiện ra cái gì, bị dọa sợ nên giọng nói run rẩy.
Lý Quế Phân tiếp tục tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện gì cả, nhìn căn phòng trống trải, Lý Quế Phân biết rất có thể Triệu Hùng Cường không đến thật.
“Được, hy vọng cô không lừa tôi, cô đã hại chết con trai cả của tôi, tôi cũng không muốn cô lại hại con trai nhỏ nhà tôi nữa, cho nên xin cô sau này nhìn thấy con trai nhỏ nhà tôi thì tránh xa thằng bé ra.” Lý Quế Phân nói xong liền đi ra ngoài dắt dê về nhà.
Sau khi xác nhận Lý Quế Phân đã rời đi, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng cúi xuống, để Triệu Hùng Cường từ trong váy đi ra, cô không muốn Triệu Hùng Cường ở đó làm xằng làm bậy.
“Tiểu Cường, em đứng dậy và nhìn chị này.”
Triệu Hùng Cường nhìn Tống Ngọc Thanh đang đỏ mặt, cho rằng sắp xảy ra chuyện tốt, lập tức ánh mắt nóng rực nhìn Tống Ngọc Thanh.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh vừa ngại ngùng vừa xấu hổ. Cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị em chồng trêu chọc như thế này.
“Tiểu Cường, chị là chị dâu của em…vừa rồi…vừa rồi…vừa rồi sao em có thể làm như vậy với chị?” Nói xong, Tống Ngọc Thanh xấu hổ đỏ mặt, cô giống như một quả đào mật, cứ như lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
“Chị dâu, em chỉ muốn giúp chị lấy dưa leo ra thôi. Em thấy nó gãy rồi, sợ dưa leo vào trong không ra được, không phải như chị nghĩ đâu…” Nói đến đây, giọng nói của Triệu Hùng Cường trở nên nhẹ nhàng hơn, trong đầu anh thật ra còn có suy nghĩ khác, nhưng đứng trước mặt chị dâu sao dám nói ra.
“Được rồi, em đi đi, lời mẹ chúng ta nói em cũng nghe rồi đó, sau này em đừng đến nhà chị nữa.”
“Chị dâu, những lời mẹ em vừa nói là do tức giận nói ra thôi, hơn nữa chị xinh đẹp như vậy, sao chị có thể là người khắc chồng được chứ, chuyện của anh em chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến chị…” chưa kịp nói hết lời, Tống Ngọc Thanh liền cắt ngang Triệu Hùng Cường.
“Được rồi, em đừng nói nữa, em nhanh chóng về đi không lát nữa mẹ chúng ta lại đến tìm nữa đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tống Ngọc Thanh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cái đó của anh, Triệu Hùng Cường lập tức biết những lời Tống Ngọc Thanh là nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi.
“Chị dâu, em đi rồi chị định làm thế nào để lấy dưa leo ra, em giúp chị lấy dưa leo ra trước, rồi chị đuổi em đi cũng không muộn.”
Tống Ngọc Thanh không ngờ Triệu Hùng Cường lại nói ra những lời như vậy. Nếu Triệu Hùng Cường trước kia bị cô nói một lúc nhất định sẽ ngoan ngoãn rời đi. Điều cô không biết chính là ánh mắt của cô đã bán đứng chính mình.
Chương 3: Phụ nữ là hổ cái không thể chọc vào
Thật ra trong lòng cô đang nghĩ cách để tự lấy dưa leo ra, nhưng nghĩ đến việc đáng xấu hổ như vậy, cô vẫn từ chối.
Thấy Tống Ngọc Thanh nhất quyết nói rằng không cần sự giúp đỡ, thì Triệu Hùng Cường cũng từ bỏ ý định quấy rối.
Sau khi ra khỏi nhà Tống Ngọc Thanh, anh đi ra sông tắm, chuẩn bị dập tắt lửa nóng trong người.
Vừa đi đến bờ sông, Triệu Hùng Cường nhìn thấy Tôn Lan Lan cô vợ xinh đẹp của hàng xóm bên cạnh nhà anh, đang ngồi xổm giặt quần áo trong chậu và chiếc quần voan mỏng hoàn toàn không thể che được cặp mông đầy đặn của đối phương. Người ta thường nói mông to đẻ tốt nhưng Tôn Lan Lan đã kết hôn được hơn hai năm mà Triệu Hùng Cường vẫn chưa thấy cô ta mang thai.
“Chị dâu Lan, trời nắng nóng thế này mà anh Đại Tráng của em lại để chị ra ngoài giặt quần áo đúng là không biết nâng niu chị gì hết. Thật đáng tiếc cho chị dâu, đúng là phí một cây bắp cải bị heo ủn đi mà.”
Tôn Lan Lan vốn dĩ muốn tới đây giặt quần áo, sau đó tắm rửa cho mát, không ngờ Triệu Hùng Cường lại ra bờ sông lúc trời nắng nóng thế này.
Có điều khi cô ta nhìn thấy lỗ thủng trên chiếc quần hoa của Triệu Hùng Cường, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Ha ha ha.., cậu muốn nói anh Đại Tráng của cậu đần đúng không, chị chỉ giặt vài bộ đồ rồi về ngay thôi mà. Trời nắng nóng thế này cậu đang làm gì ở bờ sông thế?”
“Hì hì chị dâu, ở cách xa em đã ngửi thấy mùi thơm cho nên đến đây, tình cờ nhìn thấy chị dâu tỏa ra mùi thơm làm cho em say đắm, vốn cho rằng có thể gặp gỡ với một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không ngờ là hoa đã có chủ.”
Sau khi nói xong, Triệu Hùng Cường tỏ vẻ rất tiếc nuối, sau đó nhảy xuống nước. Nghe những lời khen ngợi có phần văn vẻ của Triệu Hùng Cường, Tôn Lan Lan vô cùng quyến rũ nhìn anh đang trong nước, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Ha ha ha..., cậu dẻo miệng quá, mới tí tuổi mà đã biết tìm đến gái xinh, vậy cái đó của cậu có dùng được không? Dám lấy ra sử dụng với người phụ nữ xinh đẹp này không thế.”
Sau khi Triệu Hùng Cường nghe được những lời có phần nghi ngờ của Tôn Lan Lan, anh lập tức không vui, bỗng dưng đi tới trước mặt Tôn Lan Lan, có thứ gì đó được lòi ra khỏi lỗ thủng trên quần anh.
“Chị dâu, chị thấy nó dài lớn thế này, chị nói có dùng được không?” Tôn Lan Lan chỉ muốn đùa Triệu Hùng Cường thôi, bây giờ nhìn thấy đồ thật, động tác giặt đồ cũng chậm lại.
“Tiểu Cường, của cậu dài thế, lớn hơn anh Đại Tráng của cậu mười lần. Cái này của cậu có thể làm c.h.ế.t phụ nữ đấy.”
Nghe Tôn Lan Lan khen ngợi, Triệu Hùng Cường cảm thấy rất tự hào. Nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô ta, lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì: “Chị dâu, nếu chị thích thì hẹn thời gian để gặp gỡ nhé.”
“Là cậu nói đó nha, nhưng cậu không được phép nói với anh Đại Tráng của cậu đâu đấy.” trong lòng Tôn Lan Lan cũng rất hưng phấn, cô ta gả cho Lưu Đại Tráng hai năm này không khác gì góa phụ. Người ngoài biết cô ta không thể có con, nhưng lại hoàn toàn không biết nguyên nhân chính là do Lưu Đại Tráng. Mỗi lần đối diện với Lưu Đại Tráng súng lên nòng cũng chỉ được ba giây, Tôn Lan Lan rất tức giận, giờ nhận được lời mời của Triệu Hùng Cường thì chắc chắn rằng cô ta sẽ không từ chối.
“Yên tâm, em đâu có ngốc, sao có thể nói cho anh Đại Tráng…” Lời còn chưa dứt, Triệu Hùng Cường đã nhìn thấy bóng người phía xa, anh nhanh chóng lao xuống nước và bơi đi. Lúc này, cách đó không xa Lưu Đại Tráng cũng đi về phía này.
“Lan Lan, em về nhà với anh đi, mười mẫu đất của chúng ta đã đến hạn nộp tiền, trưởng thôn đến thu tiền, nhưng tiền nhà chúng ta do em giữ, nên anh không biết là để ở đâu.” Tôn Lan Lan cảm thấy rằng chuyện tốt của cô ta sắp đến thì bị Lưu Đại Tráng phá hỏng, cô ta lập tức tức giận: “Anh ở nhà đợi một lát không được à? Không phải tiền tôi để ở trong tủ hay sao?”
“Anh không có chìa khóa…” Giọng nói của Lưu Đại Tráng càng lúc càng nhỏ. Triệu Hùng Cường nhìn Tôn Lan Lan và Lưu Đại Tráng rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh chỉ muốn trêu chọc cô ta không ngờ gái già Tôn Lan Lan này lại tưởng thật, may mắn rằng Lưu Đại Tráng đến kịp thời, nếu không anh cũng chẳng thể thoát khỏi cô ta.
Khi Triệu Hùng Cường trở về nhà, anh nhìn thấy bố mình Triệu Hữu Điền và trưởng thôn Triệu Vũ đang ngồi trong nhà hút thuốc, nhưng bố anh lại tỏ ra buồn bã, còn mẹ anh đang ở bên cạnh thở dài.
“Chú Triệu, có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm cho bố mẹ cháu mặt nhăn mày nhó thế?”
Triệu Vũ cười khổ nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: “Mười mẫu đất mà nhà cháu thuê đã đến hạn rồi, nên chú đến thông báo cho nhà cháu một tiếng. Nếu muốn thuê tiếp thì phải đóng ba mươi ngàn tệ, bố cháu muốn làm trang trại nhưng không có tiền nên mới như vậy.”
Khi Triệu Hùng Cường nghe tin đất sắp đến hạn, anh bỗng nhớ ra đất trong thôn đều là đóng tiền một kỳ mười năm, cũng không khỏi nghĩ đến những ao sen và cánh đồng trên núi cỏ dại mọc um tùm đã bị thôn bỏ hoang.
Đương nhiên, đất đai màu mỡ người trong thôn ai cũng muốn trồng trọt, hơn nữa cạnh tranh rất khốc liệt, chỉ có những ao sen và cánh đồng trên núi là bị bỏ hoang có cho cũng không ai muốn. Bởi vì ngoài cỏ ra thì chẳng có loại cây nào trồng được ở nơi đó.
“Chú Triệu, cánh đồng trên núi và ao sen bị bỏ hoang của chúng ta cũng nằm trong phạm vi đất cho thuê đợt này luôn ạ?”
Triệu Vũ nghe xong lời nói của Triệu Hùng Cường, kinh ngạc liếc nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: “Đúng vậy, nhưng mấy chỗ đó thì làm gì có người nào muốn lấy chứ? Nếu cháu đồng ý trả mười ngàn tệ thì cánh đồng trên núi và ao sen sẽ cho cháu thuê trong mười năm.”
“Hì hì chú Triệu, nói thế nào thì chúng ta cũng đều họ Triệu, dù sao đi nữa cũng là người một nhà, đất không ai muốn mà chú đưa ra giá mười ngàn tệ thì có khác gì đang bắt nạt cháu trai của chú không? Với cả cháu vừa mới ra trường, cháu muốn nó, bố cháu cũng đồng ý, chú xem có thể rẻ hơn chút nào không?” Triệu Vũ không ngờ tới, Triệu Hùng Cường miệng lưỡi sắc bén như vậy, câu nào cũng trúng điểm quan trọng: “Ha ha, vậy chú sẽ lấy rẻ cho cháu, ao sen có ba mươi mẫu, cánh đồng trên núi cũng có một trăm mẫu, tổng cộng là một trăm ba mươi mẫu, mười năm chỉ có mười ngàn tệ, tính ra một năm chỉ có một ngàn tệ thôi, cháu trồng những món dân dã bán cũng có thể bán được hơn một ngàn tệ đúng không?”
“Chú Triệu chú nói đúng, nhưng trong một năm cháu cũng không thể trồng những món dân dã được đúng không? Số tiền kiếm được đều đóng tiền thuê hết thì làm sao mà cháu có thể tiết kiệm tiền để cưới vợ nữa , chú Triệu tính lại giúp cháu xem có thể rẻ hơn được nữa không?”
Sau khi nghe điều này, Triệu Vũ hơi khó hiểu: “Cháu thật sự có ý định thuê cánh đồng trên núi và ao sen à? Nếu cháu thật sự có ý định thuê thì chú sẽ lấy giá mười năm tám ngàn tệ, không thể thấp hơn nữa đâu, nếu không chú khó giải thích với cấp trên. Chuyện này cũng nể tình hai nhà chúng ta là người một nhà.”
“Dạ chú Triệu, đất nhà ở thì bọn cháu thuê không nổi, nhưng dù sao thì cũng phải có nguồn sống đúng không, nên cháu thuê cánh đồng trên núi và ao sen trước đã. Dù tệ đến đâu cũng không thể mất tiền được.”
Triệu Hữu Điền nhìn dáng vẻ con trai mình đứng đó nói chuyện tự tin, không khỏi cảm thấy yên tâm. Ông ấy cũng cảm thấy con trai mình nói gì cũng đúng hết.
“Anh Triệu, làm như con trai anh nói có được không? Nếu anh đồng ý với chuyện con trai anh nói, thì chúng ta phải lập một bản cam kết, nếu không tôi báo cáo cấp trên xong mà các ông đổi ý thì không hay đâu.”
“Ừm, Tiểu Cương nói có lý, cứ làm theo lời thằng bé đi.”
Triệu Vũ nhanh chóng lấy giấy bút và con dấu của trưởng thôn ra làm bản cam kết. Sau khi làm xong mọi việc, Triệu Vũ vỗ nhẹ lên vai Triệu Hùng Cường nói: “Nhóc con khá quyết đoán đó, sau này có vấn đề gì thì hãy đến tìm chú Triệu, chuyện gì chú Triệu có thể giải quyết được thì chú sẽ giúp cháu, có điều sau này đừng rộng rãi quá để mấy cô gái trong thôn nhìn thấy thì không hay lắm.” Nói xong Triệu Vũ liền rời đi.
Triệu Hùng Cường nhìn lỗ thủng lớn trên quần của mình, cười ngượng ngùng, thế nhưng anh vẫn tiễn Triệu Vũ ra ngoài, đồng thời cũng nghĩ cách để chuẩn bị kiếm tiền.
Sau khi Triệu Vũ rời đi, Triệu Hữu Điền gọi Triệu Hùng Cường vào nhà, ông ấy nhìn không thấu con trai mình: “Tiểu Cường, nói cho bố biết tại sao con lại thuê chỗ chim không thèm ị đó thế?”
“Ha ha, bố à bố đã ủng hộ con rồi, thì chắc cũng đã có ý định của mình đúng không, hay là bố nói suy nghĩ của bố trước đi?”
Chương 4: Đồ xui xẻo
Nhìn nụ cười ranh mãnh của con trai, Triệu Hữu Điền cười nói: “Con đó, y chang Tôn Ngộ Không, thằng nhóc con đúng là cầm tinh con khỉ mà. Bố không có cách gì, nghĩ đến sau này dê rừng của nhà chúng ta có chỗ nuôi, con không cần mỗi ngày chăn đi chăn về như bây giờ nữa rất cực, còn những cái khác bố chưa nghĩ ra nên làm thế nào.”
Triệu Hùng Cường không ngờ rằng bố anh thực sự sẽ tiêu tám ngàn tệ nhân dân tệ để thuê cánh đồng trên núi cho anh đỡ cực, trong lòng Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy xót xa.
“Bố, con định dọn ao sen sạch sẽ, sau đó tìm mấy người cùng nhau nuôi cá, còn củ sen cũng có thể bán lấy tiền. Về phần cánh đồng trên núi, tạm thời con chỉ muốn rào nó lại, từ từ khai phá, trồng một số cây ăn quả trước rồi xem kết quả thế nào. Nếu thành công thì chúng ta có thể sử dụng một diện tích lớn và nuôi ít gà và vịt, gà ta nhà nuôi lên thị trấn có thể bán được một trăm đồng một con, còn lên thành phố có thể bán được một trăm năm mươi đồng một con.”
Triệu Hữu Điền không ngờ rằng gà ta lại có giá như vậy, hơi nghi ngờ mà hỏi lại: “Sao con biết được điều này thế?”
“Khi con đi học, con nghe các bạn trong lớp nói rằng bọn họ đều không thiếu tiền, thứ họ muốn tìm là gà ta ngon để ăn, cho dù có mắc hơn ba mươi hay năm mươi đồng đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không ý kiến.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của Triệu Hùng Cường, Triệu Hữu Điền khẽ gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ mạnh dạn mà làm đi, nhà chúng ta còn vài mẫu đất, bố và mẹ con sẽ gieo trồng cẩn thận, nếu con cần tiền hãy nói với bố.”
“Dạ, giai đoạn đầu con cũng không có ý định dùng đến tiền, số cá lớn trong ao sen cũng đủ để con bán đợt đầu rồi.” Nói xong, Triệu Hùng Cường quay vào nhà thay quần áo.
Khi Lý Quế Phân thấy Triệu Hùng Cường vào nhà, bà ấy không khỏi phàn nàn với Triệu Hữu Điền: “Ông chiều thằng bé vừa vừa thôi, ao sen và cánh đồng trên núi đem tặng cũng không ai muốn mà ông còn bỏ ra tám ngàn để thuê cho nó. Mười mẫu đất của chúng ta hàng năm đều thu hoạch bội thu mà.”
“Bà thì hiểu gì, mười mẫu đất tuy tốt, nhưng tiền thuê lại tốn hơn ba mươi ngàn tệ, hơn nữa với điều kiện không có ai tranh giành với bà, nếu có người tranh giành thì có thể giành được với giá năm mươi ngàn tệ là may lắm rồi.” Sau khi nghe xong Lý Quế Phân không nói gì nữa.
Triệu Hùng Cường thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lý Quế Phân ngăn cản: “Tiểu Cường, hôm nay dê rừng là mẹ chăn về giúp con. Có phải con đến chỗ Tống Ngọc Thanh xui xẻo đó đúng không?”
“Mẹ, người ta không phải đồ xui xẻo mẹ đừng nói bậy.”
Thấy Triệu Hùng Cường vẫn nói chuyện bướng bỉnh như thế, Triệu Hữu Điền hơi không hài lòng: “Tiểu Cường, cho dù cô ta không phải là đồ xui xẻo, nhưng cô ta cũng là vợ của anh trai con, là chị dâu của con, ít đến đó mới tốt.”
“Ồ, con biết rồi…” Nói xong, Triệu Hùng Cường cầm lưới đánh cá bước ra khỏi cửa.
Cả buổi chiều, Triệu Hùng Cường không bắt được con cá nào trong ao sen, điều này khiến Triệu Hùng Cường hơi ngơ ngác, đồng thời anh cũng hiểu tại sao trong thôn không có ai muốn thuê cái ao sen này.
Suy nghĩ suốt đêm, Triệu Hùng Cường quyết định tìm cách khác, nếu không sẽ thật sự mất tiền thuê ao sen.
Sáng sớm hôm sau, anh chuẩn bị đi vào thị trấn, vì trong ao sen không có nhiều cá nên chắc chắn không thích hợp cho cá sinh sống, nhưng những thứ như tôm thì lại khác, chúng sống rất khỏe, thế nhưng giá lại không hề rẻ, lần này anh định mua vài con tôm về nuôi thử xem.
Khi đi ngang qua nhà Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường không khỏi nghĩ tới lời dặn của bố mẹ, nhưng trong lòng không yên vẫn khiến anh nhịn không được dừng lại quan sát.
Kẹt…
Tống Ngọc Thanh mở cửa, nhìn thấy Triệu Hùng Cường đang đứng trước cửa, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, đêm qua cô cố gắng cả đêm cũng không lấy nửa quả dưa chuột ra được, cái này khiến cô vừa sợ hãi vừa bất lực, không khỏi nghĩ đến lời đề nghị của Triệu Hùng Cường trước khi rời đi.
Mỗi lần nghĩ lại cô lại thấy hối hận. Triệu Hùng Cường cũng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Ngọc Thanh, thấy chị ấy mỉm cười với mình, Triệu Hùng Cường cảm thấy cả thế giới trở nên ấm áp hơn, lập tức quên lời bố mẹ nói: “Chị dâu, chào...chào...buổi sáng, chị đã... lấy... dưa chuột ra chưa?”
Tống Ngọc Thanh còn đang phân vân không biết nên mở miệng thế nào, Triệu Hùng Cường đã lên tiếng trước, lập tức ngượng ngùng xấu hổ lắc đầu: “Tiểu Cường, em... em có thể đến... giúp chị được không?” Nói xong Tống Ngọc Thanh chạy vào nhà, cô cảm thấy thật mất mặt.
Triệu Hùng Cường nghe xong ngay lập tức đã cảm thấy phấn khởi, không biết nói cái gì nên chạy vào nhà.
Khi Tống Ngọc Thanh nhìn thấy Triệu Hùng Cường đi theo mình vào mà không đóng cửa lại, cô lập tức ngượng ngùng và xấu hổ: “Em khóa cửa lại đi, bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Triệu Hùng Cường nghe được lời này cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên. Khóa cửa, điều này có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là người phụ nữ này đã mời anh vào phòng và khóa cửa lại, thì chính là chị dâu ngầm muốn nói rằng anh đừng rời đi như vậy.
“Được, em đi khóa ngay đây, chị dâu đừng động đậy nữa, em sợ rằng dưa chuột sẽ tụt vào vào sâu hơn, đến lúc đó thì em cũng không lấy ra được đâu.” Triệu Hùng Cường nói thẳng khiến cô xấu hổ đỏ lựng mặt lên, dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Ngọc Thanh khiến Triệu Hùng Cường muốn nhào tới cắn mấy miếng, nhưng anh đã nhanh chóng khóa cửa lại, dù sao chuyến ghé thăm bất ngờ trước đó của mẹ cũng khiến anh sợ gần chết.
Đi vào nhà, Triệu Hùng Cường sửng sốt bởi vì anh nhìn thấy Tống Ngọc Thanh chủ động ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, hai chân trắng nõn như ngọc mở rộng, một bàn tay nõn nà mảnh khảnh đang cố gắng lấy quả dưa chuột ra.
Hoàn toàn khác với chị dâu nhút nhát hôm qua. Nhưng đặc biệt hơn đó chính là mỗi khi cô chạm vào quả dưa chuột thì đều khiến cho nó vào sâu hơn, gây ra những cảm giác mãnh liệt khó tả, khiến cô không thể kìm nén tiếng rên rỉ khe khẽ. Triệu Hùng Cường khẽ nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: “Chị dâu, hay là để em giúp chị nhé.”
Chương 5: Dâng hiến nụ hôn đầu cho chị dâu
“Ừm…” Câu trả lời này làm Tống Ngọc Thanh cảm thấy ngại ngùng.
Tống Ngọc Thanh cũng không định để Triệu Hùng Cường nhìn thấy cảnh này, chỉ là cố gắng cả đêm mà không có kết quả, cô không tránh khỏi muốn từ bỏ việc tự mình lấy ra, nhưng ngay khi nhìn thấy Triệu Hùng Cường khóa trái cửa, Tống Ngọc Thanh lại hơi hối hận, vì vậy cô muốn thử cố gắng một lần cuối cùng.
Nhưng lúc cô muốn tự đẩy quả dưa chuột ra ngoài thì lại nhanh chóng bị cảm giác sung sướng này làm lu mờ suy nghĩ vừa nãy.
Nhìn dáng vẻ kích động không ngừng nuốt nước miếng của Triệu Hùng Cường vừa nãy, phản ứng đầu tiên của Tống Ngọc Thanh là nhanh chóng khép hai chân, không để Triệu Hùng Cường nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.
Nhưng hai chân cô còn chưa kịp khép, thì ngay lập tức đã bị Triệu Hùng Cường dùng hai tay đè lại, Tống Ngọc Thanh không ngờ em ấy lại to gan như thế, nhìn thấy thứ đồ phía dưới của Triệu Hùng Cường đứng thẳng tắp đối diện với mình, trong lòng cô vậy mà lại có cảm giác chờ mong.
“Chị dâu, chị đừng lộn xộn, em không nhìn thấy dưa chuột đâu.” Tống Ngọc Thanh vốn đang ngượng ngùng mong đợi, nghe thấy lời này thì bắt đầu sợ hãi, nếu phải đến bệnh viện vì việc này thì mặt mũi của cô không biết phải vứt đi đâu nữa.
“Tiểu Cường, em mau giúp chị dâu đi, chị thử cả đêm rồi mà vẫn không lấy ra được.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, nhìn Triệu Hùng Cường đứng đó không ngừng quan sát mình, Tống Ngọc Thanh trực tiếp nhắm mắt lại để em ấy tùy ý đánh giá, như vậy thì tâm trạng ngượng ngùng xấu hổ của cô mới giảm bớt.
Triệu Hùng Cường nhìn Tống Ngọc Thanh nhắm mắt lại, hàng lông mi cong dài không ngừng run rẩy khiến anh đột nhiên có cảm giác muốn hôn trộm một cái.
“Chị dâu, em đi tìm cây tăm xỉa răng cắm vào xem có lấy ra được không, chị ở đây chờ em một lát.”
Nghe Triệu Hùng Cường muốn dùng tăm xỉa răng, Tống Ngọc Thanh hơi sợ hãi nói: “Tiểu Cường, em phải nhẹ nhàng một chút, đừng làm cái của chị dâu hỏng mất.”
“Ha ha, chị dâu đang nghĩ chuyện gì vậy, chị cứ yên tâm đi, em đâm vào dưa leo, sẽ không làm linh tinh đâu.”
Triệu Hùng Cường vừa nói vừa lấy ngón tay tách nơi đó ra, sau đó nhìn thấy nửa quả dưa leo kia.
Nhẹ nhàng đâm tăm xỉa răng vào, Triệu Hùng Cường từ từ rút ra ngoài, chỉ là chưa kịp dùng sức thì tăm xỉa răng đã rơi ra.
Điều này khiến Triệu Hùng Cường hơi khó xử, dùng cái khác chỉ sợ sẽ làm Tống Ngọc Thanh bị thương, nhưng anh cũng không biết nên lấy ra như thế nào.
Dường như Tống Ngọc Thanh cũng biết chuyện này rất khó, sợ hãi bật khóc.
“Tiểu Cường, chị dâu không muốn đến bệnh viện, em phải giúp chị dâu nhé.”
Nhìn dáng vẻ khóc lóc như hoa lê dính mưa của Tống Ngọc Thanh, sao Triệu Hùng Cường có thể chịu được, lập tức vỗ ngực nói: “Chị dâu, chị yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ lấy ra cho chị, cho dù phải dùng miệng mút ra thì em cũng mút cho chị.”
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường sửng sốt.
Không chỉ mỗi Triệu Hùng Cường đơ người, Tống Ngọc Thanh cũng mở to mắt nhìn Triệu Hùng Cường.
“Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Tiểu Cường, em chê chị dâu bẩn phải không?”
Nhìn dáng vẻ đáng thương yếu đuối làm người mềm lòng của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường nhanh chóng xua tay nói: “Không phải, không phải, chị dâu, chỉ là em có nỗi khổ riêng thôi.”
“Tiểu Cường, nếu không em thử xem đi, danh tiết sau này của chị dâu chỉ có thể nhờ em, nếu đi bệnh viện thì người trong thôn chắc chắn sẽ biết, chị dâu không sống được nữa mất.”
Triệu Hùng Cường không ngờ Tống Ngọc Thanh vậy mà lại thật sự muốn làm theo ý của anh.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Thanh cùng với dáng người hoàn mỹ vừa gấp lại vừa sợ mà ngồi đó, Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thực hiện giấc mơ của mình.
Anh muốn đưa ra yêu cầu, tuy có chút trục lợi khi thấy người gặp nạn nhưng chị dâu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ kết hôn thêm lần nữa, lỡ như có một ngày chị dâu xinh đẹp tuyệt vời này kết hôn, vậy thì giấc mơ của anh sẽ phải ngâm nước nóng, hơn nữa nếu để một thằng đàn ông khác được lợi thì còn không bằng để cho anh, dù sao thì anh cũng là em trai ruột của anh cả.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Triệu Hùng Cường đã cảm thấy việc này rất có thể sẽ dễ thành công.
“Chị dâu, nụ hôn đầu của em vẫn còn đấy, chị nói xem nếu em dành nụ hôn đầu cho chỗ đó của chị, thì về sau em phải làm thế nào.”
Nghe lời này của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh cũng ngây cả người, sau đó mặt đỏ bừng, sao cô lại không hiểu hàm ý trong lời của em ấy cơ chứ, nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
“Tiểu… Cường, nếu em không chê chị dâu, vậy có thể cho chị dâu nụ hôn đầu của em không?”
Nói xong lời này Tống Ngọc Thanh chỉ mong ở đây có một hố đất để cô chui đầu xuống ngay lập tức.
Triệu Hùng Cường cũng chỉ muốn đề nghị sau khi mút ra thì Tống Ngọc Thanh phải để anh sảng khoái một lần trước khi chị ấy kết hôn một lần nữa, nhưng không ngờ còn chưa kịp nói ra mà Tống Ngọc Thanh đã chủ động cho anh nếm trái ngọt.
Vốn dĩ Tống Ngọc Thanh làm như thế là vì thật ra trong lòng cô đã suy nghĩ rất lâu, Triệu Hùng Cường có ý đồ với cô cũng lâu rồi, hơn nữa vừa hay cô cũng thích Triệu Hùng Cường một chút, đặc biệt là lúc em ấy vì cô mà cãi nhau với nhiều người trong thôn, lúc ấy cô cảm thấy có lẽ trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai nào nguyện ý làm như vậy vì mình.
Hôm nay vừa vặn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đặc biệt sau khi cô nhìn thấy cái thứ kia của Triệu Hùng Cường, trong lòng đã chấp nhận người này, nhưng mà một người phụ nữ như cô sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi trước được?
Nếu Triệu Hùng Cường cho cô một cái bậc thang, tất nhiên cô sẽ không làm Triệu Hùng Cường khó xử.
“Chị dâu, em không chê, chị không chê em là em đã phải thắp nhang tạ lễ rồi.”
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường từ từ tiến lại gần mặt Tống Ngọc Thanh. Theo bản năng, cô ngượng ngùng mà nhắm mắt lại. Nhìn bờ mi run rẩy của Tống Ngọc Thanh, đôi môi hồng hào của Triệu Hùng Cường vụng về hôn lên.
Cảm nhận được hơi thở cực nóng giữa môi Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh nhẹ nhàng hé răng ra, sau đó dùng chiếc lưỡi linh hoạt dụ dỗ những động tác có phần vụng về của Triệu Hùng Cường.
Tuy phần lớn lý thuyết mà Triệu Hùng Cường học được đều chỉ dựa trên những bộ phim heo nhưng nơi đó của anh đã có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Sau khi nhấm nháp được hương vị thơm ngọt kia, Triệu Hùng Cường mút lấy theo bản năng, đối mặt với sự điên cuồng của anh, Tống Ngọc Thanh cũng cảm nhận được cảm giác đã biến mất từ lâu, chẳng mấy chốc gương mặt đã đỏ như hoa đào, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Lúc hai tay Triệu Hùng Cường chuẩn bị chui vào quần áo của Tống Ngọc Thanh thì bị cô giữ chặt.
“Tiểu Cường, em đã hôn được chị rồi, mà nụ hôn đầu của em cũng đã trao cho chị dâu rồi, có phải em cũng nên giúp chị dâu mút ra không?”
Cảm nhận hương vị thơm ngọt trong khoang miệng, Triệu Hùng Cường có chút chưa đã thèm nói: “Chị dâu, em nằm mơ cũng không nghĩ đến ngày này, không ngờ nó sẽ thành sự thật.”
“Chị dâu, nếu em mút ra cho chị, chị có thể đồng ý một yêu cầu không?”
Tống Ngọc Thanh hơi khó hiểu nhìn Triệu Hùng Cường, nói: “Yêu cầu gì, em nói đi, nếu giúp được thì chị dâu sẽ giúp em.”
Nghe được câu nói này của Tống Ngọc Thanh, miệng Triệu Hùng Cường lập tức nở nụ cười.
“Ha ha…, chị dâu, em mút ra cho chị, sau này chị có thể cưỡi em một lần như chị đã từng làm với anh cả không?”
Tống Ngọc Thanh không ngờ Triệu Hùng Cường sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cùng với đó cô cũng có thể nhận ra người ghé vào nóc nhà trong đêm tân hôn của mình chính là Triệu Hùng Cường nhưng những quan niệm khắc sâu trong trí nhớ khiến cô từ chối không chút do dự.
“Không được, chị là người phụ nữ của anh trai em, sao em có thể nói ra yêu cầu như vậy, nếu em không muốn làm thì chị sẽ đi bệnh viện.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh trực tiếp muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Hùng Cường ấn xuống.
“Chị dâu, chị đừng tức giận, đừng tức giận, em đây giúp chị.”
Triệu Hùng Cường không nói nhiều lời đã trực tiếp áp miệng lên.