Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209 – Cuộc chiến của Vũ Thánh
Người đàn ông bệnh tật vừa ra chiêu, luồng chân nguyên đã tỏa ra, nó mang hình thái vô cùng đặc biệt, không phải thể khí mà giống như thể lỏng, nhưng dường như lại không phải thể lỏng. Lúc chân nguyên bắn ra không trung, đến không khí cũng phải biến hình vì nó. Có âm thanh nghe như tiếng nổ tung vang lên như thác lũ cuộn trào, uy lực của nó khó có thể tưởng tượng nổi.
Tất cả các cao thủ nhà họ Ngô tại đó như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng chân nguyên mang sức mạnh khủng khiếp bay về phía Ngô Thanh Đế.
Trong tích tắc, Ngô Thanh Đế đã lập tức vươn tay, giáng một quyền mang chân nguyên cuồn cuộn về phía người đàn ông bệnh tật.
Ầm!
Hai luồng chân nguyên va phải nhau phát ra tiếng vang ầm trời, toàn bộ khoảng không như rung chuyển, vạn vật chấn động, một lúc lâu sau mới có thể yên ổn trở lại.
Lúc này các cao thủ nhà họ Ngô vây quanh đó đã bị dư âm của chân nguyên hất ngã xuống đất.
Những người khác không thể chịu đựng trận chiến của Vũ Thánh, kể cả Đại Tông sư cũng không thể.
Nếu không phải ban nãy Ngô Thanh Đế đã dùng chân nguyên để chặn đòn tấn công của người đàn ông bệnh tật thì e là các thành viên nhà họ Ngô đã bỏ mạng ngay tại chỗ.
Ngô Thanh Đế không do dự, ông lập tức nghiêm giọng thốt với người nhà họ Ngô: “Tất cả lùi ra.”
Đám người nhà họ Ngô ngã nhào trên mặt đất với nghe tiếng Ngô Thanh Đế bèn tức tốc đứng dậy, rút lui khỏi quảng trường phun nước với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi lùi ra thật xa rồi họ mới dừng bước.
Hạ Mạt Hàn và đám người nhà họ Hạ đứng trước Tòa nhà Chiếu Nguyệt cũng bất giác lùi ra, nhìn Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật từ xa.
Người đàn ông bệnh tật không để ý tới đám người đang lùi ra ngoài, lão nhìn Ngô Thanh Đế chằm chằm, ánh mắt lão vô cùng ẩn ý. Lão chầm chậm mở miệng, cất lời với Ngô Thanh Đế: “Bảo sao cậu dám đối đầu với tôi, hóa ra cậu đã trở thành Vũ Thánh được nhiều năm rồi!”
Đòn đánh ban nãy của người đàn ông bệnh tật không tập trung toàn bộ sức mạnh của lão mà mang ý đồ dò xét, lão đã khống chế sức lực một cách vừa phải, nếu gần đây Ngô Thanh Đế mới bước vào cảnh giới Vũ Thánh thì đòn đánh của lão sẽ đủ khiến Ngô Thanh Đế bị thương, nhưng Ngô Thanh Đế lại chống chịu được đòn tấn công này, hơn nữa còn bình an vô sự, điều này đã chứng minh không phải Ngô Thanh Đế mới bước vào hàng ngũ Vũ Thánh được gần hai năm.
Ngô Thanh Đế giấu giếm rất kỹ càng, điều nào hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của người đàn ông bệnh tật.
Ngô Thanh Đế không phủ nhận lời của người đàn ông bệnh tật, ông thản nhiên thừa nhận: “Đúng là tôi đã phong ấn sức mạnh Vũ Thánh của mình từ rất sớm.”
Người đàn ông bệnh tật hừ lạnh. Lão lạnh lùng cất lời: “Đáng ra cậu nên tiếp tục che giấu thì mới có thể an hưởng tuổi già, nhưng cậu quá ngu ngốc, định nhân lúc tôi mắc bệnh để thách thức quyền uy của tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Thanh Đế không hề thay đổi, ông kiên định, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn sống theo ý mình, chỉ có vậy thôi.”
Ngô Thanh Đế nói một cách rất thẳng thắn, nhưng người đàn ông bệnh tật không hề tin. Lão chắc chắn Ngô Thanh Đến nhẫn nhịn chịu nhục bao năm, giờ đột nhiên lại bộc lộ thực lực là do có ý đồ.
Lão nhìn Ngô Thanh Đế chăm chú trông chốc lát rồi lẳng lặng cất tiếng: “Ngô Thanh Đế, nếu cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của tôi thì tôi sẽ chỉ lấy mạng của mình cậu, nhưng nếu cậu cứ nhất định phản kháng thì tôi sẽ khiến cả nhà họ Ngô cậu biến mất khỏi thế gian này.”
Lời nói tràn ngập sự uy hiếp, người đàn ông bệnh tật này nói được thì cũng làm được.
Ngô Thanh Đế hiểu lão, đương nhiên ông biết hậu quả của việc đắc tội với người đàn ông bệnh tật này là gì, cũng vì vậy mà ông mới nhẫn nhịn suốt bao năm trời, chưa từng bộc lộ sức mạnh của bản thân. Sự sống còn của gia tộc là điều Ngô Thanh Đế để ý nhất, vì chuyện này mà ông có thể giấu mình kỹ càng, không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Nhưng ông bằng lòng ẩn giấu tài năng của mình, thói đời lại ép bức ông không thể không lộ mặt. Ông cảm thấy trật tự xã hội càng lúc càng đảo điên, tên quái vật Gia Cát Hùng điên cuồng tàn sát mọi người, không ai có thể ngăn cản. Ngô Thanh Đế không thể làm như không thấy, ông phải đứng ra ngăn chặn.
Hơn nữa, Ngô Thanh Đế cũng cảm thấy nhà họ Ngô luôn bị người khác hãm hại, dù mình không bộc lộ sức mạnh thì nhà họ Ngô vẫn sẽ rơi vào nguy hiểm, vậy nên việc Ngô Thanh Đế để lộ sức mạnh cũng là lẽ tất nhiên.
“Dưới sự khống chế của ông, xã hội này càng lúc càng rệu rã, nói không phải phép, thì ông hoàn toàn không xứng với cái danh chúa tể giới võ thuật, ông cứ ràng buộc mọi người thế này thì xã hội sẽ ngày càng thụt lùi.” Ngô Thanh Đế nhìn chằm chằm người đàn ông bệnh tật, nói ra tiếng lòng của bản thân.
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông bệnh tật trở nên tối tăm, lão lạnh lùng: “Xem ra cậu vẫn rất ngu xuẩn, cậu không sợ mình thách thức quyền uy của tôi một cách ngu ngốc như vậy sẽ khiến cơ nghiệp nhà họ Ngô cậu bị hủy hoại sao?”
Ngô Thanh Đế lặng lẽ, chậm rãi đáp lời: “Tôi sống thì nhà họ Ngô mới có hy vọng tồn tại, nếu tôi chết rồi, nhà họ Ngô mới thật sự xong đời.”
Nếu không có Ngô Thanh Đế thì lần trước Tứ Đại Thiên Vương đã có thể san bằng nhà họ Ngô. Nếu không có Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên đã trở thành cái xác không hồn dưới tay Gia Cát Hùng tự bao giờ. Ngô Thanh Đế chính là cây cột chống cho nhà họ Ngô, nhà họ Ngô không thể không có Ngô Thanh Đế, Ngô Thanh Đế không thể mãi mãi ẩn nấp dưới sân khấu, cuối cùng ông cũng phải bước ra, tự nhúng tay vào mọi chuyện, ông chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để bảo vệ nhà họ Ngô.
Người đàn ông bệnh tật nghe Ngô Thanh Đế nói vậy, cuối cùng cũng cạn kiệt kiên nhẫn, lão nhìn Ngô Thanh Đế chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu sai rồi, cậu có sống thì cũng không thể cản trở tôi làm bất cứ chuyện gì.”
Vừa dứt lời, vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông bệnh tật lóe lên, đáy mắt lão cuộn tràn sát khí. Gương mặt tái nhợt của lão như biến thành gương mặt ma quỷ, u ám đáng sợ, oai nghiêm của một Vũ Thánh lộ ra, tay phải lão khẽ vạch một đường trong không trung.
Một vòng xoáy hình xoắn ốc hiện lên trên tay người đàn ông bệnh tật, vòng xoáy càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt. Đến lúc sức mạnh của vòng xoáy đạt tới tận cùng, người đàn ông bệnh tật chợt vươn tay phải giáng một chưởng.
Rầm!
Một dòng xoáy mạnh mẽ long trời lở đất điên cuồng lao về phía Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế không buồn nghĩ ngợi, ông khua tay trước ngực, một vòng xoáy như nước mà không phải nước hiện lên trước lồng ngực ông, nó bành trướng với tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn nổi bằng mắt thường, điên cuồng xoay vòng.
Trong lúc vòng xoáy chân nguyên của người đàn ông bệnh tật lao tới, hai tay Ngô Thanh Đế chợt hất ra, vòng xoáy chân nguyên trước ngực ông cũng được phóng ngay ra ngoài.
Ầm!
Hai vòng xoáy chân nguyên va phải nhau trên không, phát ra tiếng động khổng lồ rồi chợt như hòa vào làm một. Nhưng lạ ở chỗ, vòng xoáy trông thì giống như nước lại biến thành một ngọn lửa cao ngất trời. Cả quảng trường phun nước như đang xảy ra hỏa hoạn, lửa bốc tới tận trời, bầu không khí đã bị ánh lửa và khói mù bao phủ hoàn toàn.
Dường như những người đứng ngoài quan sát còn cảm thấy hơi nóng hừng hực, khí thế cuồn cuộn khiến họ không hít thở nổi. Ai nấy đều cảm giác như tim mình đang bị lửa đốt, bức bối khó chịu. Mọi người cùng nín thở, căng thẳng nhìn ra quảng trường phun nước, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đâu, chỉ nhìn được ánh lửa chói mắt và khói mù mờ mịt.
Tầm mắt hai người đang giao chiến cũng mù mịt không rõ ràng, người đàn ông bệnh tật nhân cơ hội này để lao về phía Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế đứng trong đám lửa, lửa nóng thiêu đốt bên người ông, nhưng lúc người đàn ông bệnh tật lao lại, ông vẫn cảm nhận được có một luồng sức mạnh mạnh mẽ bí ẩn đang ép sát mình, vậy nên Ngô Thanh Đế tức tốc gom góp sức mạnh, xông về phía trước giao chiến với người đàn ông bệnh tật đang lao tới.
Lát sau, ánh lửa và khói mù trên quảng trường phun nước từ từ tản bớt, tầm mắt những người đứng quan sát ngoài xa cũng dần trở nên rõ ràng.
Lúc này bọn họ mới nhận ra Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đã xông vào giao chiến trong lúc họ không hề hay biết. Cơ thể hai người họ tỏa ra một quầng sáng, trông như thể đang mang quầng sáng bảo vệ, cuộc chiến giữa hai người họ không hề tầm thường.
Trận cận chiến giữa hai Vũ Thánh là cuộc chiến trăm năm hiếm có một lần. Tất cả mọi người ở đây đều mới lần đầu chứng kiến một cuộc quyết đấu đẳng cấp nhường này. Vậy nên ai nấy đều vừa căng thẳng vừa kích động, bọn họ quan sát không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Lòng họ tràn ngập sự kỳ vọng, mong rằng Ngô Thanh Đế có thể đánh bại người đàn ông bệnh tật đáng sợ này.
Ấn tượng đầu tiên người đàn ông bệnh tật để lại cho họ là một tên ma bệnh nhu nhược. Cơ thể lão gầy nhom yếu ớt, gương mặt tái nhợt, cắt không còn giọt máu, như thể có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nhưng một con ma bệnh nhu nhược như lão lại chiến đấu rất cừ khôi, lão luôn ở thế tấn công, phương thức tấn công vô cùng ngang tàng mạnh mẽ. Chiêu nào của lão cũng mang uy thế long trời lở đất. Tốc độ của lão nhanh như chớp, quầng sáng bao quanh người lão cũng không theo kịp tốc độ ra tay của lão. Khiến người ta nhìn mà thấy như có vô số dư ảnh đang chồng chéo xoay tròn quanh lão.
Quá mạnh mẽ, uy phong của Vũ Thánh quả là siêu phàm.
Ngô Thanh Đế cũng là Vũ Thánh, đương nhiên ông cũng không hề yếu ớt. Mỗi chiêu thức của ông đều mạnh mẽ khí thế, thay đổi khó lường, tốc độ động tác nhanh nhẹn. Nếu bảo người đàn ông bệnh tật nhanh như gió, thì ông không khác nào tia chớp. Cả chiêu thức lẫn tốc độ của ông đều không hề thua kém người đàn ông bệnh tật, chân nguyên của ông cũng đã bộc phát hoàn toàn, đối mặt với người đàn ông bệnh tật mạnh tới nỗi đảo lộn đất trời, ông không dám coi thường mà phải tập trung toàn bộ tinh thần, dốc toàn lực đối phó.
Trong trận giao chiến này, dường như hai người đang ở vào thế ngang tài ngang sức.
Những người có mặt ở đây chìm trong căng thẳng từ đầu chí cuối. Đương nhiên màn tỷ thí này rất xuất sắc, khiến bọn họ có thể mở rộng tầm mắt, nhưng bọn họ lại để ý tới kết quả hơn. Hai người giằng co rất lâu mà chưa xong khiến mọi người cứ mãi phải căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một tích tắc.
Ngô Thiên căng thẳng hơn bất cứ ai, vì hắn biết rõ, chuyện thắng thua của Ngô Thanh Đế không chỉ quyết định vận mệnh của mình Ngô Thanh Đế mà còn là vận mệnh của cả nhà họ Ngô. Nếu Ngô Thanh Đế thất bại thì không ai trong nhà họ Ngô có thể ngăn cản người đàn ông bệnh tật. Lão chỉ cần vung tay là có thể khiến thành viên nhà họ Ngô bị hủy diệt.
Sự sống còn của nhà họ Ngô phụ thuộc vào cuộc giao chiến này.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, cuộc so tài giữa Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đã bước vào hồi gay cấn.
“Đến lúc kết thúc rồi!”
Trong lúc hai người đang hừng hực chiến đầu, người đàn ông bệnh tật chợt thét lớn, trong tích tắc, tầng tầng lớp lớp những hình ảnh chập chờn xung quanh lão chợt được thu lại. Toàn bộ chân nguyên của lão được ngưng tụ lại, tất cả các chiêu thức hóa thành một chưởng, lão không do dự mà tung thẳng đòn đánh về phía Ngô Thanh Đế.
Thấy vậy, gương mặt Ngô Thanh Đế đông cứng. Ông tức khắc giáng một chưởng, chân nguyên trong lòng bàn tay tuôn hết ra ngoài.
Ầm!
Hai đòn đánh tiếp xúc với nhau, chân nguyên va phải chân nguyên, một làn sóng dư âm khổng lồ cuộn lên, bầu không khí vỡ nát, hoàn toàn biến đổi.
Đòn đánh của người đàn ông bệnh tật không thể ngăn cản nổi. Cuối cùng đòn phòng ngự của Ngô Thanh Đế cũng yếu đi. Tích tắc sau, cơ thể Ngô Thanh Đế đã bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, máu bắn ra không trung, khiến tất cả mọi người phải lóa mắt.
Cuối cùng, Ngô Thanh Đế cũng rơi xuống đất, khiến vô số bụi bặm bay lên theo.
———————–
Tất cả các cao thủ nhà họ Ngô tại đó như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng chân nguyên mang sức mạnh khủng khiếp bay về phía Ngô Thanh Đế.
Trong tích tắc, Ngô Thanh Đế đã lập tức vươn tay, giáng một quyền mang chân nguyên cuồn cuộn về phía người đàn ông bệnh tật.
Ầm!
Hai luồng chân nguyên va phải nhau phát ra tiếng vang ầm trời, toàn bộ khoảng không như rung chuyển, vạn vật chấn động, một lúc lâu sau mới có thể yên ổn trở lại.
Lúc này các cao thủ nhà họ Ngô vây quanh đó đã bị dư âm của chân nguyên hất ngã xuống đất.
Những người khác không thể chịu đựng trận chiến của Vũ Thánh, kể cả Đại Tông sư cũng không thể.
Nếu không phải ban nãy Ngô Thanh Đế đã dùng chân nguyên để chặn đòn tấn công của người đàn ông bệnh tật thì e là các thành viên nhà họ Ngô đã bỏ mạng ngay tại chỗ.
Ngô Thanh Đế không do dự, ông lập tức nghiêm giọng thốt với người nhà họ Ngô: “Tất cả lùi ra.”
Đám người nhà họ Ngô ngã nhào trên mặt đất với nghe tiếng Ngô Thanh Đế bèn tức tốc đứng dậy, rút lui khỏi quảng trường phun nước với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi lùi ra thật xa rồi họ mới dừng bước.
Hạ Mạt Hàn và đám người nhà họ Hạ đứng trước Tòa nhà Chiếu Nguyệt cũng bất giác lùi ra, nhìn Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật từ xa.
Người đàn ông bệnh tật không để ý tới đám người đang lùi ra ngoài, lão nhìn Ngô Thanh Đế chằm chằm, ánh mắt lão vô cùng ẩn ý. Lão chầm chậm mở miệng, cất lời với Ngô Thanh Đế: “Bảo sao cậu dám đối đầu với tôi, hóa ra cậu đã trở thành Vũ Thánh được nhiều năm rồi!”
Đòn đánh ban nãy của người đàn ông bệnh tật không tập trung toàn bộ sức mạnh của lão mà mang ý đồ dò xét, lão đã khống chế sức lực một cách vừa phải, nếu gần đây Ngô Thanh Đế mới bước vào cảnh giới Vũ Thánh thì đòn đánh của lão sẽ đủ khiến Ngô Thanh Đế bị thương, nhưng Ngô Thanh Đế lại chống chịu được đòn tấn công này, hơn nữa còn bình an vô sự, điều này đã chứng minh không phải Ngô Thanh Đế mới bước vào hàng ngũ Vũ Thánh được gần hai năm.
Ngô Thanh Đế giấu giếm rất kỹ càng, điều nào hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của người đàn ông bệnh tật.
Ngô Thanh Đế không phủ nhận lời của người đàn ông bệnh tật, ông thản nhiên thừa nhận: “Đúng là tôi đã phong ấn sức mạnh Vũ Thánh của mình từ rất sớm.”
Người đàn ông bệnh tật hừ lạnh. Lão lạnh lùng cất lời: “Đáng ra cậu nên tiếp tục che giấu thì mới có thể an hưởng tuổi già, nhưng cậu quá ngu ngốc, định nhân lúc tôi mắc bệnh để thách thức quyền uy của tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Thanh Đế không hề thay đổi, ông kiên định, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn sống theo ý mình, chỉ có vậy thôi.”
Ngô Thanh Đế nói một cách rất thẳng thắn, nhưng người đàn ông bệnh tật không hề tin. Lão chắc chắn Ngô Thanh Đến nhẫn nhịn chịu nhục bao năm, giờ đột nhiên lại bộc lộ thực lực là do có ý đồ.
Lão nhìn Ngô Thanh Đế chăm chú trông chốc lát rồi lẳng lặng cất tiếng: “Ngô Thanh Đế, nếu cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của tôi thì tôi sẽ chỉ lấy mạng của mình cậu, nhưng nếu cậu cứ nhất định phản kháng thì tôi sẽ khiến cả nhà họ Ngô cậu biến mất khỏi thế gian này.”
Lời nói tràn ngập sự uy hiếp, người đàn ông bệnh tật này nói được thì cũng làm được.
Ngô Thanh Đế hiểu lão, đương nhiên ông biết hậu quả của việc đắc tội với người đàn ông bệnh tật này là gì, cũng vì vậy mà ông mới nhẫn nhịn suốt bao năm trời, chưa từng bộc lộ sức mạnh của bản thân. Sự sống còn của gia tộc là điều Ngô Thanh Đế để ý nhất, vì chuyện này mà ông có thể giấu mình kỹ càng, không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Nhưng ông bằng lòng ẩn giấu tài năng của mình, thói đời lại ép bức ông không thể không lộ mặt. Ông cảm thấy trật tự xã hội càng lúc càng đảo điên, tên quái vật Gia Cát Hùng điên cuồng tàn sát mọi người, không ai có thể ngăn cản. Ngô Thanh Đế không thể làm như không thấy, ông phải đứng ra ngăn chặn.
Hơn nữa, Ngô Thanh Đế cũng cảm thấy nhà họ Ngô luôn bị người khác hãm hại, dù mình không bộc lộ sức mạnh thì nhà họ Ngô vẫn sẽ rơi vào nguy hiểm, vậy nên việc Ngô Thanh Đế để lộ sức mạnh cũng là lẽ tất nhiên.
“Dưới sự khống chế của ông, xã hội này càng lúc càng rệu rã, nói không phải phép, thì ông hoàn toàn không xứng với cái danh chúa tể giới võ thuật, ông cứ ràng buộc mọi người thế này thì xã hội sẽ ngày càng thụt lùi.” Ngô Thanh Đế nhìn chằm chằm người đàn ông bệnh tật, nói ra tiếng lòng của bản thân.
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông bệnh tật trở nên tối tăm, lão lạnh lùng: “Xem ra cậu vẫn rất ngu xuẩn, cậu không sợ mình thách thức quyền uy của tôi một cách ngu ngốc như vậy sẽ khiến cơ nghiệp nhà họ Ngô cậu bị hủy hoại sao?”
Ngô Thanh Đế lặng lẽ, chậm rãi đáp lời: “Tôi sống thì nhà họ Ngô mới có hy vọng tồn tại, nếu tôi chết rồi, nhà họ Ngô mới thật sự xong đời.”
Nếu không có Ngô Thanh Đế thì lần trước Tứ Đại Thiên Vương đã có thể san bằng nhà họ Ngô. Nếu không có Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên đã trở thành cái xác không hồn dưới tay Gia Cát Hùng tự bao giờ. Ngô Thanh Đế chính là cây cột chống cho nhà họ Ngô, nhà họ Ngô không thể không có Ngô Thanh Đế, Ngô Thanh Đế không thể mãi mãi ẩn nấp dưới sân khấu, cuối cùng ông cũng phải bước ra, tự nhúng tay vào mọi chuyện, ông chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để bảo vệ nhà họ Ngô.
Người đàn ông bệnh tật nghe Ngô Thanh Đế nói vậy, cuối cùng cũng cạn kiệt kiên nhẫn, lão nhìn Ngô Thanh Đế chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu sai rồi, cậu có sống thì cũng không thể cản trở tôi làm bất cứ chuyện gì.”
Vừa dứt lời, vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông bệnh tật lóe lên, đáy mắt lão cuộn tràn sát khí. Gương mặt tái nhợt của lão như biến thành gương mặt ma quỷ, u ám đáng sợ, oai nghiêm của một Vũ Thánh lộ ra, tay phải lão khẽ vạch một đường trong không trung.
Một vòng xoáy hình xoắn ốc hiện lên trên tay người đàn ông bệnh tật, vòng xoáy càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt. Đến lúc sức mạnh của vòng xoáy đạt tới tận cùng, người đàn ông bệnh tật chợt vươn tay phải giáng một chưởng.
Rầm!
Một dòng xoáy mạnh mẽ long trời lở đất điên cuồng lao về phía Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế không buồn nghĩ ngợi, ông khua tay trước ngực, một vòng xoáy như nước mà không phải nước hiện lên trước lồng ngực ông, nó bành trướng với tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn nổi bằng mắt thường, điên cuồng xoay vòng.
Trong lúc vòng xoáy chân nguyên của người đàn ông bệnh tật lao tới, hai tay Ngô Thanh Đế chợt hất ra, vòng xoáy chân nguyên trước ngực ông cũng được phóng ngay ra ngoài.
Ầm!
Hai vòng xoáy chân nguyên va phải nhau trên không, phát ra tiếng động khổng lồ rồi chợt như hòa vào làm một. Nhưng lạ ở chỗ, vòng xoáy trông thì giống như nước lại biến thành một ngọn lửa cao ngất trời. Cả quảng trường phun nước như đang xảy ra hỏa hoạn, lửa bốc tới tận trời, bầu không khí đã bị ánh lửa và khói mù bao phủ hoàn toàn.
Dường như những người đứng ngoài quan sát còn cảm thấy hơi nóng hừng hực, khí thế cuồn cuộn khiến họ không hít thở nổi. Ai nấy đều cảm giác như tim mình đang bị lửa đốt, bức bối khó chịu. Mọi người cùng nín thở, căng thẳng nhìn ra quảng trường phun nước, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đâu, chỉ nhìn được ánh lửa chói mắt và khói mù mờ mịt.
Tầm mắt hai người đang giao chiến cũng mù mịt không rõ ràng, người đàn ông bệnh tật nhân cơ hội này để lao về phía Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế đứng trong đám lửa, lửa nóng thiêu đốt bên người ông, nhưng lúc người đàn ông bệnh tật lao lại, ông vẫn cảm nhận được có một luồng sức mạnh mạnh mẽ bí ẩn đang ép sát mình, vậy nên Ngô Thanh Đế tức tốc gom góp sức mạnh, xông về phía trước giao chiến với người đàn ông bệnh tật đang lao tới.
Lát sau, ánh lửa và khói mù trên quảng trường phun nước từ từ tản bớt, tầm mắt những người đứng quan sát ngoài xa cũng dần trở nên rõ ràng.
Lúc này bọn họ mới nhận ra Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đã xông vào giao chiến trong lúc họ không hề hay biết. Cơ thể hai người họ tỏa ra một quầng sáng, trông như thể đang mang quầng sáng bảo vệ, cuộc chiến giữa hai người họ không hề tầm thường.
Trận cận chiến giữa hai Vũ Thánh là cuộc chiến trăm năm hiếm có một lần. Tất cả mọi người ở đây đều mới lần đầu chứng kiến một cuộc quyết đấu đẳng cấp nhường này. Vậy nên ai nấy đều vừa căng thẳng vừa kích động, bọn họ quan sát không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Lòng họ tràn ngập sự kỳ vọng, mong rằng Ngô Thanh Đế có thể đánh bại người đàn ông bệnh tật đáng sợ này.
Ấn tượng đầu tiên người đàn ông bệnh tật để lại cho họ là một tên ma bệnh nhu nhược. Cơ thể lão gầy nhom yếu ớt, gương mặt tái nhợt, cắt không còn giọt máu, như thể có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nhưng một con ma bệnh nhu nhược như lão lại chiến đấu rất cừ khôi, lão luôn ở thế tấn công, phương thức tấn công vô cùng ngang tàng mạnh mẽ. Chiêu nào của lão cũng mang uy thế long trời lở đất. Tốc độ của lão nhanh như chớp, quầng sáng bao quanh người lão cũng không theo kịp tốc độ ra tay của lão. Khiến người ta nhìn mà thấy như có vô số dư ảnh đang chồng chéo xoay tròn quanh lão.
Quá mạnh mẽ, uy phong của Vũ Thánh quả là siêu phàm.
Ngô Thanh Đế cũng là Vũ Thánh, đương nhiên ông cũng không hề yếu ớt. Mỗi chiêu thức của ông đều mạnh mẽ khí thế, thay đổi khó lường, tốc độ động tác nhanh nhẹn. Nếu bảo người đàn ông bệnh tật nhanh như gió, thì ông không khác nào tia chớp. Cả chiêu thức lẫn tốc độ của ông đều không hề thua kém người đàn ông bệnh tật, chân nguyên của ông cũng đã bộc phát hoàn toàn, đối mặt với người đàn ông bệnh tật mạnh tới nỗi đảo lộn đất trời, ông không dám coi thường mà phải tập trung toàn bộ tinh thần, dốc toàn lực đối phó.
Trong trận giao chiến này, dường như hai người đang ở vào thế ngang tài ngang sức.
Những người có mặt ở đây chìm trong căng thẳng từ đầu chí cuối. Đương nhiên màn tỷ thí này rất xuất sắc, khiến bọn họ có thể mở rộng tầm mắt, nhưng bọn họ lại để ý tới kết quả hơn. Hai người giằng co rất lâu mà chưa xong khiến mọi người cứ mãi phải căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một tích tắc.
Ngô Thiên căng thẳng hơn bất cứ ai, vì hắn biết rõ, chuyện thắng thua của Ngô Thanh Đế không chỉ quyết định vận mệnh của mình Ngô Thanh Đế mà còn là vận mệnh của cả nhà họ Ngô. Nếu Ngô Thanh Đế thất bại thì không ai trong nhà họ Ngô có thể ngăn cản người đàn ông bệnh tật. Lão chỉ cần vung tay là có thể khiến thành viên nhà họ Ngô bị hủy diệt.
Sự sống còn của nhà họ Ngô phụ thuộc vào cuộc giao chiến này.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, cuộc so tài giữa Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật đã bước vào hồi gay cấn.
“Đến lúc kết thúc rồi!”
Trong lúc hai người đang hừng hực chiến đầu, người đàn ông bệnh tật chợt thét lớn, trong tích tắc, tầng tầng lớp lớp những hình ảnh chập chờn xung quanh lão chợt được thu lại. Toàn bộ chân nguyên của lão được ngưng tụ lại, tất cả các chiêu thức hóa thành một chưởng, lão không do dự mà tung thẳng đòn đánh về phía Ngô Thanh Đế.
Thấy vậy, gương mặt Ngô Thanh Đế đông cứng. Ông tức khắc giáng một chưởng, chân nguyên trong lòng bàn tay tuôn hết ra ngoài.
Ầm!
Hai đòn đánh tiếp xúc với nhau, chân nguyên va phải chân nguyên, một làn sóng dư âm khổng lồ cuộn lên, bầu không khí vỡ nát, hoàn toàn biến đổi.
Đòn đánh của người đàn ông bệnh tật không thể ngăn cản nổi. Cuối cùng đòn phòng ngự của Ngô Thanh Đế cũng yếu đi. Tích tắc sau, cơ thể Ngô Thanh Đế đã bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, máu bắn ra không trung, khiến tất cả mọi người phải lóa mắt.
Cuối cùng, Ngô Thanh Đế cũng rơi xuống đất, khiến vô số bụi bặm bay lên theo.
———————–