Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206 – Đi theo tôi!
Giọng nói này không quá vang dội nhưng dường như nó có ma lực thần kì, vang khắp thao trường trong phút chốc, rành mạch rót vào tai của mỗi người.
Minh Vương nghe vậy thì lập tức dừng bước, sắc mặt lão ta khẽ thay đổi, lão vô cùng quen thuộc với giọng nói này. Vừa nghe là lão đã nhận ra ai nói. Không chần chừ, lão lập tức cao giọng nghiêm nghị đáp: “Nếu đã tới rồi thì đừng có trốn trốn nấp nấp nữa, xuất hiện đi!”
Minh Vương vừa dứt lời thì mọi người đã nhìn thấy một bóng dáng vụt qua như mây. Sau đó bóng dáng đó đứng sừng sững trước mặt đám người Minh Vương.
Ông chính là Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế của ngày hôm nay giống hôm qua, mặc một bộ đồ trắng, đứng sừng sững ở đấy, mặt mày uy nghiêm, tư thế thẳng tắp, gió nhẹ thổi qua lật tay áo bay nhè nhẹ, trông cứ như thần tiên hạ trần, toàn thân ông toát ra khí chất phi phàm của thần tiên.
Ông vừa tới đã tỏa sáng cả thao trường.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn ông, rất nhiều người vừa nhìn đã nhận ra ông là ai. Ông vốn rất khiêm tốn, nhưng thông qua trận chiến hôm qua với Gia Cát Hùng, danh tiếng của Ngô Thanh Đế đã vang ra cả nước, gương mặt của ông cũng được khắc ghi sâu đậm trong lòng mọi người.
Hôm qua, người nhà họ Hạ cũng đã xem đoạn video trực tiếp, mọi người đều tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Ngô Thanh Đế và Gia Cát Hùng, đây là trận đấu cao cấp nhất mà họ được chứng kiến trong cả cuộc đời. Ngô Thanh Đế là người giỏi giang nhất trong lòng bọn họ, nhưng người như ông xa vời như thần thánh trên trời, người nhà họ Hạ không thể nào với tới, nhiều nhất họ chỉ có thể thấy ông trên tivi mà thôi. Thế mà ai ngờ được, bây giờ Ngô Thanh Đế lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy Ngô Thanh Đế bằng xương bằng thịt.
Điều càng khiến người nhà họ Hạ bất ngờ hơn đó là dường như Ngô Thanh Đế đến đây vì Hạ Mạt Hàn, người đứng trên đỉnh mây như thế này sao lại biết Hạ Mạt Hàn được chứ?
Tập thể người nhà họ Hạ đều ngây ra như phỗng.
Hạ Mạt Hàn cũng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế, cô không quen ông, cũng không biết sự tích vĩ đại của ông. Mấy ngày nay cô luôn bị nhốt trong gác xép không được tiếp xúc với tivi hay mạng internet gì, thế nên cô hoàn toàn không biết chuyện chấn động xảy ra hôm qua. Nhưng cô càng nhìn Ngô Thanh Đế thì càng thấy ông hơi quen mặt, cô cảm thấy gương mặt của Ngô Thanh Đế thật là quen, nhưng cô lại chắc chắn là mình không hề biết ông.
Minh Vương thấy Ngô Thanh Đế tự ý xông vào Học viện U Minh của mình, lại như muốn can dự vào chuyện của mình nữa nên đương nhiên là lão không vui. Lão nhíu mày nhìn Ngô Thanh Đế rồi trầm giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”
Ngô Thanh Đế nói nhẹ bẫng: “Không có ý gì, chính là muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi.”
Ánh mắt Minh Vương lạnh lùng, khó hiểu hỏi: “Cậu cần Hạ Mạt Hàn để làm gì?”
Ngô Thanh Đế không giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Chuyện này không liên quan đến ông.”
Minh Vương nhìn Ngô Thanh Đế rồi nghiêm túc nói: “Hạ Mạt Hàn rất quan trọng với tôi, không thể để cậu đem đi được.”
Giọng điệu của Minh Vương rất kiên định, không cho phép cãi lại.
Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh, trong giới võ đạo, Vũ Thánh chính là thần.
Theo lý mà nói thì Minh Vương nên cung kính hơn với Ngô Thanh Đế, thậm chí, lão nên sợ Ngô Thanh Đế mới phải. Nhưng sự thật là Minh Vương vô cùng tự tin khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế, lão không hề sợ một Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế thấy Minh Vương không chịu thương lượng thì sắc mặt lạnh lại, ông lạnh lùng nhìn Minh Vương rồi nói với giọng điệu cứng rắn: “Nếu hôm nay tôi cứ muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi thì ông cản nổi tôi sao?”
Lúc nói câu này, Ngô Thanh Đế thể hiện ra hơi thở của Vũ Thánh, ông chợt biến thành người ở tít trên cao, người thường không thể nào với tới.
Sắc mặt của Minh Vương trầm xuống, lão nhìn Ngô Thanh Đế rồi nói xa xăm: “Ý của cậu là muốn ra tay với tôi ngay tại Học viện U Minh?”
Ngô Thanh Đế trả lời không cần suy nghĩ: “Nếu ông không giao Hạ Mạt Hàn cho tôi thì tôi cũng không ngại làm như thế.”
Nghe Ngô Thanh Đế nói vậy thì ánh mắt Minh Vương thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt ông ta trầm trọng nhìn Ngô Thanh Đế rồi nhấn mạnh: “Cậu phải biết nếu cậu làm vậy thì cậu không chỉ đắc tội một mình Học viện U Minh của tôi không đâu.”
Lời Minh Vương nói chứa đựng sự uy hiếp.
Ngô Thanh Đế lại không hề nhún nhường, ông kiến quyết: “Tóm lại hôm nay tôi phải đưa Hạ Mạt Hàn đi.”
Hôm kia ở trang viên nhà họ Ngô, Ngô Thanh Đế đã thả Tứ Đại Thiên Vương đi, dường như đang lo lắng gì đó. Nhưng hôm nay, để đưa Hạ Mạt Hàn đi, ông chẳng đếm xỉa gì tới lời uy hiếp của Minh Vương nữa. Dương như ông hoàn toàn đánh đổi tất cả, không lo lắng hậu quả gì hết.
Đương nhiên Minh Vương cũng đã cảm nhận được sự biến đổi trong thái độ của Ngô Thanh Đế. Lão biết lần này Ngô Thanh Đế quyết tâm chống đối với mình. Gương mặt lão tối sầm xuống, nghiến răng kiên định nói: “Muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi thì bước qua xác của tôi đã.”
Ngô Thanh Đế không có ý nhượng bộ, Minh Vương cũng như vậy.
Sắc mặt Ngô Thanh Đế không mấy vui vẻ: “Ông tưởng tôi không dám giết ông thật à?”
Nếu Minh Vương cản đường Ngô Thanh Đế thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tuy thực lực của Minh Vương cực kì cao nhưng lão có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Đại Tông sư mà thôi, còn Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh, trước mặt Vũ Thánh thì Đại Tông sư chẳng là cái thá gì cả. Thế nên, Ngô Thanh Đế muốn giết Minh Vương thì dễ như trở bàn tay.
Ngô Thanh Đế nói xong thì đột nhiên có ba bóng người nữa đến thao trường. Ba người này chính là Lang Vương, Ảnh Vương, Vũ Vương.
Ba người tới bên cạnh Minh Vương, Vũ Vương đối diện với Ngô Thanh Đế rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cậu muốn ra tay thì giết luôn cả chúng tôi đi!”
Tứ Đại Thiên Vương lại tập hợp một lần nữa, đứng ở lập trường đối lập với Ngô Thanh Đế.
Minh Vương thấy ba người còn lại đến thì tự tin hơn nhiều. Vẻ mặt lão kiên nghị, lại lần nữa nói với Ngô Thanh Đế: “Muốn dẫn Hạ Mạt Hàn ra khỏi Học viện U Minh thì phải bước qua xác của bốn người chúng tôi.”
Tứ Đại Thiên Vương đồng lòng, thái độ kiên quyết, bọn họ không sợ Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế, bọn họ không tiếc tính mạng của mình để uy hiếp Ngô Thanh Đế. Ngô Thanh Đế dám giết thì bọn họ dám cản.
Đám người nhà họ Hạ bị trói trên cọc gỗ hoàn toàn ngơ người ra. Bọn họ thật sự không biết rốt cuộc Hạ Mạt Hàn có điểm gì đặc biệt mà đáng để Học viện U Minh và Ngô Thanh Đế tranh giành lẫn nhau. Đối với người nhà họ Hạ, Học viện U Minh là một sự tồn tại xa không thể với tới, là tổ chức cường mạnh đến nỗi họ không thể tưởng tượng ra được. Còn Ngô Thanh Đế thì càng là anh hùng được người dân cả nước kính ngưỡng, là thần tiên. Hai thế lực thế này vì sao phải tranh Hạ Mạt Hàn với nhau đến mức anh chết tôi sống?
Người nhà họ Hạ ngơ ngác không hiểu gì, cảm xúc phức tạp.
Hạ Mạt Hàn cũng một bụng hoài nghi, cô không biết rốt cuộc Ngô Thanh Đế cố chấp muốn dẫn mình đi là vì cứu mình hay vì mục đích nào khác. Cô không quen biết Ngô Thanh Đế, không đoán được mục đích của ông, càng không rõ người này có đáng để cô tin tưởng không.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở thao trường đều nhìn Ngô Thanh Đế và Tứ Đại Thiên Vương, giữa bọn họ có khí thế giương cung bạt kiếm với nhau.
Trong mắt Ngô Thanh Đế dần dần hiện lên sự tức giận, khí thế trên người ông cũng âm ỷ thay đổi. Ông nhìn Tứ Đại Thiên Vương rồi lạnh giọng nói: “Các ông đừng ép tôi!”
Minh Vương chợt cảm thấy một luồng khí lạnh len lỏi vào trong cơ thể, nhưng lão vẫn kiên định như lúc đầu. Lão nhìn Ngô Thanh Đế rồi u ám nói: “Là cậu đang ép chúng tôi!”
Minh Vương vừa dứt lời thì Lang Vương cũng lên tiếng: “Ngô Thanh Đế, chúng tôi biết cậu là Vũ Thánh nhưng cậu không phải là vô địch. Cậu đối đầu với chúng tôi không có ích lợi gì đâu.”
“Ồn quá!”
Ngô Thanh Đế không còn chút nhẫn nại nào, ông nghiêm nghị nhả ra hai chữ rồi phất nhẹ tay một cái.
Ầm!
Một luồng chân nguyên mạnh mẽ tuôn ra, đánh thẳng vào Tứ Đại Thiên Vương.
Bốn người không có chút cơ hội phản kháng nào, chớp mắt một cái mấy lão đã bị đánh bay. Bọn họ hệt như bốn quả cầu, bay một đường vòng cung trong không gian rồi đập mạnh xuống đất, phun ra máu tươi.
Đại Tông sư nào có thể chống đỡ nổi chân nguyên của Vũ Thánh. Bốn người chỉ nhận một cú đánh này thôi đã bị thương nặng, bọn họ nằm trên đất như mất đi nửa cái mạng, không thể nào động đậy được.
Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì hoàn toàn đơ ra.
Lần trước ở biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, Hạ Mạt Hàn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Minh Vương. Theo cô thấy thì Minh Vương chính là ông trời, không bao giờ thua, lão có thể nhẹ nhàng giết chết một người chỉ bằng đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, Minh Vương lại bị một cái phất tay nhẹ đánh bay, cảnh tượng này khiến Hạ Mạt Hàn không thể tin nổi.
Cô ngây ngốc nhìn Ngô Thanh Đế, trong mắt là sự kinh ngạc vô biên.
Ngô Thanh Đế chầm chậm bước tới trước mặt Hạ Mạt Hàn, ông mấp máy môi khẽ nói với Hạ Mạt Hàn đang ngây ra như phỗng: “Đi theo tôi!”
Minh Vương nghe vậy thì lập tức dừng bước, sắc mặt lão ta khẽ thay đổi, lão vô cùng quen thuộc với giọng nói này. Vừa nghe là lão đã nhận ra ai nói. Không chần chừ, lão lập tức cao giọng nghiêm nghị đáp: “Nếu đã tới rồi thì đừng có trốn trốn nấp nấp nữa, xuất hiện đi!”
Minh Vương vừa dứt lời thì mọi người đã nhìn thấy một bóng dáng vụt qua như mây. Sau đó bóng dáng đó đứng sừng sững trước mặt đám người Minh Vương.
Ông chính là Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế của ngày hôm nay giống hôm qua, mặc một bộ đồ trắng, đứng sừng sững ở đấy, mặt mày uy nghiêm, tư thế thẳng tắp, gió nhẹ thổi qua lật tay áo bay nhè nhẹ, trông cứ như thần tiên hạ trần, toàn thân ông toát ra khí chất phi phàm của thần tiên.
Ông vừa tới đã tỏa sáng cả thao trường.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn ông, rất nhiều người vừa nhìn đã nhận ra ông là ai. Ông vốn rất khiêm tốn, nhưng thông qua trận chiến hôm qua với Gia Cát Hùng, danh tiếng của Ngô Thanh Đế đã vang ra cả nước, gương mặt của ông cũng được khắc ghi sâu đậm trong lòng mọi người.
Hôm qua, người nhà họ Hạ cũng đã xem đoạn video trực tiếp, mọi người đều tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Ngô Thanh Đế và Gia Cát Hùng, đây là trận đấu cao cấp nhất mà họ được chứng kiến trong cả cuộc đời. Ngô Thanh Đế là người giỏi giang nhất trong lòng bọn họ, nhưng người như ông xa vời như thần thánh trên trời, người nhà họ Hạ không thể nào với tới, nhiều nhất họ chỉ có thể thấy ông trên tivi mà thôi. Thế mà ai ngờ được, bây giờ Ngô Thanh Đế lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy Ngô Thanh Đế bằng xương bằng thịt.
Điều càng khiến người nhà họ Hạ bất ngờ hơn đó là dường như Ngô Thanh Đế đến đây vì Hạ Mạt Hàn, người đứng trên đỉnh mây như thế này sao lại biết Hạ Mạt Hàn được chứ?
Tập thể người nhà họ Hạ đều ngây ra như phỗng.
Hạ Mạt Hàn cũng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế, cô không quen ông, cũng không biết sự tích vĩ đại của ông. Mấy ngày nay cô luôn bị nhốt trong gác xép không được tiếp xúc với tivi hay mạng internet gì, thế nên cô hoàn toàn không biết chuyện chấn động xảy ra hôm qua. Nhưng cô càng nhìn Ngô Thanh Đế thì càng thấy ông hơi quen mặt, cô cảm thấy gương mặt của Ngô Thanh Đế thật là quen, nhưng cô lại chắc chắn là mình không hề biết ông.
Minh Vương thấy Ngô Thanh Đế tự ý xông vào Học viện U Minh của mình, lại như muốn can dự vào chuyện của mình nữa nên đương nhiên là lão không vui. Lão nhíu mày nhìn Ngô Thanh Đế rồi trầm giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”
Ngô Thanh Đế nói nhẹ bẫng: “Không có ý gì, chính là muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi.”
Ánh mắt Minh Vương lạnh lùng, khó hiểu hỏi: “Cậu cần Hạ Mạt Hàn để làm gì?”
Ngô Thanh Đế không giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Chuyện này không liên quan đến ông.”
Minh Vương nhìn Ngô Thanh Đế rồi nghiêm túc nói: “Hạ Mạt Hàn rất quan trọng với tôi, không thể để cậu đem đi được.”
Giọng điệu của Minh Vương rất kiên định, không cho phép cãi lại.
Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh, trong giới võ đạo, Vũ Thánh chính là thần.
Theo lý mà nói thì Minh Vương nên cung kính hơn với Ngô Thanh Đế, thậm chí, lão nên sợ Ngô Thanh Đế mới phải. Nhưng sự thật là Minh Vương vô cùng tự tin khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế, lão không hề sợ một Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế thấy Minh Vương không chịu thương lượng thì sắc mặt lạnh lại, ông lạnh lùng nhìn Minh Vương rồi nói với giọng điệu cứng rắn: “Nếu hôm nay tôi cứ muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi thì ông cản nổi tôi sao?”
Lúc nói câu này, Ngô Thanh Đế thể hiện ra hơi thở của Vũ Thánh, ông chợt biến thành người ở tít trên cao, người thường không thể nào với tới.
Sắc mặt của Minh Vương trầm xuống, lão nhìn Ngô Thanh Đế rồi nói xa xăm: “Ý của cậu là muốn ra tay với tôi ngay tại Học viện U Minh?”
Ngô Thanh Đế trả lời không cần suy nghĩ: “Nếu ông không giao Hạ Mạt Hàn cho tôi thì tôi cũng không ngại làm như thế.”
Nghe Ngô Thanh Đế nói vậy thì ánh mắt Minh Vương thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt ông ta trầm trọng nhìn Ngô Thanh Đế rồi nhấn mạnh: “Cậu phải biết nếu cậu làm vậy thì cậu không chỉ đắc tội một mình Học viện U Minh của tôi không đâu.”
Lời Minh Vương nói chứa đựng sự uy hiếp.
Ngô Thanh Đế lại không hề nhún nhường, ông kiến quyết: “Tóm lại hôm nay tôi phải đưa Hạ Mạt Hàn đi.”
Hôm kia ở trang viên nhà họ Ngô, Ngô Thanh Đế đã thả Tứ Đại Thiên Vương đi, dường như đang lo lắng gì đó. Nhưng hôm nay, để đưa Hạ Mạt Hàn đi, ông chẳng đếm xỉa gì tới lời uy hiếp của Minh Vương nữa. Dương như ông hoàn toàn đánh đổi tất cả, không lo lắng hậu quả gì hết.
Đương nhiên Minh Vương cũng đã cảm nhận được sự biến đổi trong thái độ của Ngô Thanh Đế. Lão biết lần này Ngô Thanh Đế quyết tâm chống đối với mình. Gương mặt lão tối sầm xuống, nghiến răng kiên định nói: “Muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi thì bước qua xác của tôi đã.”
Ngô Thanh Đế không có ý nhượng bộ, Minh Vương cũng như vậy.
Sắc mặt Ngô Thanh Đế không mấy vui vẻ: “Ông tưởng tôi không dám giết ông thật à?”
Nếu Minh Vương cản đường Ngô Thanh Đế thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tuy thực lực của Minh Vương cực kì cao nhưng lão có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Đại Tông sư mà thôi, còn Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh, trước mặt Vũ Thánh thì Đại Tông sư chẳng là cái thá gì cả. Thế nên, Ngô Thanh Đế muốn giết Minh Vương thì dễ như trở bàn tay.
Ngô Thanh Đế nói xong thì đột nhiên có ba bóng người nữa đến thao trường. Ba người này chính là Lang Vương, Ảnh Vương, Vũ Vương.
Ba người tới bên cạnh Minh Vương, Vũ Vương đối diện với Ngô Thanh Đế rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cậu muốn ra tay thì giết luôn cả chúng tôi đi!”
Tứ Đại Thiên Vương lại tập hợp một lần nữa, đứng ở lập trường đối lập với Ngô Thanh Đế.
Minh Vương thấy ba người còn lại đến thì tự tin hơn nhiều. Vẻ mặt lão kiên nghị, lại lần nữa nói với Ngô Thanh Đế: “Muốn dẫn Hạ Mạt Hàn ra khỏi Học viện U Minh thì phải bước qua xác của bốn người chúng tôi.”
Tứ Đại Thiên Vương đồng lòng, thái độ kiên quyết, bọn họ không sợ Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế, bọn họ không tiếc tính mạng của mình để uy hiếp Ngô Thanh Đế. Ngô Thanh Đế dám giết thì bọn họ dám cản.
Đám người nhà họ Hạ bị trói trên cọc gỗ hoàn toàn ngơ người ra. Bọn họ thật sự không biết rốt cuộc Hạ Mạt Hàn có điểm gì đặc biệt mà đáng để Học viện U Minh và Ngô Thanh Đế tranh giành lẫn nhau. Đối với người nhà họ Hạ, Học viện U Minh là một sự tồn tại xa không thể với tới, là tổ chức cường mạnh đến nỗi họ không thể tưởng tượng ra được. Còn Ngô Thanh Đế thì càng là anh hùng được người dân cả nước kính ngưỡng, là thần tiên. Hai thế lực thế này vì sao phải tranh Hạ Mạt Hàn với nhau đến mức anh chết tôi sống?
Người nhà họ Hạ ngơ ngác không hiểu gì, cảm xúc phức tạp.
Hạ Mạt Hàn cũng một bụng hoài nghi, cô không biết rốt cuộc Ngô Thanh Đế cố chấp muốn dẫn mình đi là vì cứu mình hay vì mục đích nào khác. Cô không quen biết Ngô Thanh Đế, không đoán được mục đích của ông, càng không rõ người này có đáng để cô tin tưởng không.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở thao trường đều nhìn Ngô Thanh Đế và Tứ Đại Thiên Vương, giữa bọn họ có khí thế giương cung bạt kiếm với nhau.
Trong mắt Ngô Thanh Đế dần dần hiện lên sự tức giận, khí thế trên người ông cũng âm ỷ thay đổi. Ông nhìn Tứ Đại Thiên Vương rồi lạnh giọng nói: “Các ông đừng ép tôi!”
Minh Vương chợt cảm thấy một luồng khí lạnh len lỏi vào trong cơ thể, nhưng lão vẫn kiên định như lúc đầu. Lão nhìn Ngô Thanh Đế rồi u ám nói: “Là cậu đang ép chúng tôi!”
Minh Vương vừa dứt lời thì Lang Vương cũng lên tiếng: “Ngô Thanh Đế, chúng tôi biết cậu là Vũ Thánh nhưng cậu không phải là vô địch. Cậu đối đầu với chúng tôi không có ích lợi gì đâu.”
“Ồn quá!”
Ngô Thanh Đế không còn chút nhẫn nại nào, ông nghiêm nghị nhả ra hai chữ rồi phất nhẹ tay một cái.
Ầm!
Một luồng chân nguyên mạnh mẽ tuôn ra, đánh thẳng vào Tứ Đại Thiên Vương.
Bốn người không có chút cơ hội phản kháng nào, chớp mắt một cái mấy lão đã bị đánh bay. Bọn họ hệt như bốn quả cầu, bay một đường vòng cung trong không gian rồi đập mạnh xuống đất, phun ra máu tươi.
Đại Tông sư nào có thể chống đỡ nổi chân nguyên của Vũ Thánh. Bốn người chỉ nhận một cú đánh này thôi đã bị thương nặng, bọn họ nằm trên đất như mất đi nửa cái mạng, không thể nào động đậy được.
Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì hoàn toàn đơ ra.
Lần trước ở biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, Hạ Mạt Hàn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Minh Vương. Theo cô thấy thì Minh Vương chính là ông trời, không bao giờ thua, lão có thể nhẹ nhàng giết chết một người chỉ bằng đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, Minh Vương lại bị một cái phất tay nhẹ đánh bay, cảnh tượng này khiến Hạ Mạt Hàn không thể tin nổi.
Cô ngây ngốc nhìn Ngô Thanh Đế, trong mắt là sự kinh ngạc vô biên.
Ngô Thanh Đế chầm chậm bước tới trước mặt Hạ Mạt Hàn, ông mấp máy môi khẽ nói với Hạ Mạt Hàn đang ngây ra như phỗng: “Đi theo tôi!”
Bình luận facebook