-
Chương 14
Chương 14: Quà tặng của Hoàng Tam
Tôi cảm thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi trai này không phải chỉ đơn thuần là cứu tôi, nhưng dù suy nghĩ nát óc tôi cũng không nghĩ ra cô ấy đối với một tên tiểu nhân như tôi thì có thể đạt được mục đích gì.
Cuối cùng tôi tìm được cho mình một lý do, tôi nghĩ có thể liên quan đến Bào Văn, người này có lẽ có mối quan hệ qua lại với Bào Văn, vì thế muốn xem xem rốt cuộc tôi có thể làm tổn hại đến Bào Văn hay không?
Thật ra thì cách giải thích này không đáng tin cậy, nhưng ít ra cũng hợp lý một chút, nên tôi không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng tôi luôn rất nghi hoặc câu nói cuối cùng của cô ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì, cô ấy nói nếu lôi kéo được Tô Nhược Thủy và Lâm Cường thì sẽ giúp được nhiều cho tôi. Tô Nhược Thủy khẳng định chính là tình nhân của Bào Văn, tôi làm sao có thể lôi kéo được? Còn về Lâm Cường, rốt cuộc lại là ai?
Cảm thấy có chút khó hiểu, tôi cũng không nghĩ lung tung nữa, tôi nhanh chóng bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà tôi thấy Bào Văn cùng Tô Nhược Thủy đang ở trong phòng, tôi lặng lẽ đi nghe lén, bọn họ đang nói về chuyện tối nay.
Tô Nhược Thủy nũng nịu nói: "Văn Văn, sao lại không tìm thấy gì, là người chị sắp xếp không đem ma túy vào, hay là bỏ vào rồi lại bị Hoàng Tam phát hiện, chuyển đi chổ khác rồi?"
Tôi dựng đứng tai lên, rất muốn nghe Bào Văn nói ra tên nội gián này là ai.
Nhưng Bào Văn chỉ nói: "Chắc là bị Hoàng Tam phát hiện rồi, lão hồ ly này xảo quyệt hơn chị nghĩ. Tiểu Thủy, chuyện vu oan giá họa này là chuyện đáng xấu hổ, chị sợ Hoàng Tam sẽ làm ầm lên, tạm thời phải khiêm tốn một chút, không thể trở mặt đến cùng với Hoàng Tam, có thể em phải chịu ấm ức một chút rồi."
Tô Nhược Thủy khá hiểu chuyện, nói: "Không sao, em ở quán bar hát thêm một thời gian nữa, em sẽ chú ý hơn."
Bào Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ừ, mặc dù chị tạm thời sẽ không đụng đến hắn, nhưng Hoàng Tam hắn cũng không dám làm gì em đâu, sắp tới chắc sẽ là thời kỳ hòa thuận."
Nói xong, bọn họ liền đi nghỉ, còn tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bào Văn không hề nghi ngờ gì tôi.
Sau đó tôi xuống lầu nằm ngủ trên sàn, đêm đó tôi không tài nào ngủ được, cũng không phải vì cảm giác hãi sợ, hiu quạnh như trước kia, mà vì nét mặt của người phụ nữ đội mũ lưỡi trai cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi mơ mộng thương nhớ.
Tôi biết tôi và cô ấy căn bản là người của hai thế giới, có thể cả đời tôi đấu tranh leo lên, cũng không có cách nào từ thế giới của tôi đi đến thế giới cô ấy, nhưng tôi vẫn không ngừng nhớ tới.
Những ngày tiếp theo, tất cả đều bình thường, Bào Văn đi làm, không gây phiền hà gì cho tôi, còn công việc bên quầy bar đều thuận lợi.
Tôi cũng đã tìm được người tên là Lâm Cường, anh ta là nhân viên bảo vệ ở quán bar, khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất khỏe khoắn, anh ta có chút đơn độc, tôi tìm cơ hội chạm mặt, còn cùng hút thuốc, nhưng cũng chỉ qua loa thôi, tôi không dám đến gần anh ta quá, sợ khiến anh ta hoài nghi, tôi dự định tìm cách lâu dài, từ từ tiếp cạnh anh ta.
Tô Nhược Thủy cũng đã quay lại quán bar ca hát, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Hoàng Tam không chịu từ bỏ cô ấy, bởi vì Tô Nhược Thủy thật sự là một cái cây hái ra tiền, cô ấy thật sự có thể kích thích hormone sinh dục đàn ông, mỗi ngày đều có vô số đàn ông bỏ rất nhiều tiền ra để cổ vũ cô.
Có lúc cô sẽ mặc bộ đồng phục học sinh thuần khiết, hát ca khúc thanh xuân vườn trường, đem người nghe trở về những năm tháng xanh tươi tuổi trẻ. Có lúc cô lại mặc đồng phục y tá, hát ca khúc Nhật Bản, giống như đang lạc vào thế giới thứ hai. Cô còn mặc những bộ nữ quyền gợi cảm, tay cầm roi giống như một nữ hoàng, khiến đàn ông phải quỳ gối dưới váy cô.
Không thể không nói, Tô Nhược Thủy thật sự là một nữ hoàng với trăm cách biến hóa, khiến cho đàn ông điên cuồng mê mẫn. Chẳng trách có công ty quản lý nhìn trúng cô, chỉ cần trang điểm đẹp một chút, cô ấy thật sự có thể coi như minh tinh.
Mỗi lần nhìn Tô Nhược Thủy biểu diễn, tôi cũng đứng cạnh đó suy nghĩ, nếu để cho những người đàn ông này biết, thật ra cô ấy không thích đàn ông, bọn họ có nổi điên không?
Có lẽ, bọn họ sẽ cảm thấy càng hứng thú.
Rất nhanh bên cạnh tôi lại xuất hiện một quả lựu đạn hẹn giờ, Trương Hạo đã trở lại làm việc ở quầy bar, nhưng không phải là nhân viên phục vụ, mà là nhân viên bảo vệ.
Mặc dù ngoài mặt hắn tìm tôi bắt tay giảng hòa, nhưng tôi nhìn ra được, hắn vẫn còn ý kiến đối với tôi, nếu ngày nào đó tôi dám trêu chọc hắn, hắn sẽ còn đánh tôi.
Tôi một mực đề phòng Trương Hạo, ở trong quán bar làm chuyện gì cũng cẩn thận dè dặt, tối đó Hoàng Tam đột nhiên tìm tôi.
Tôi đi tới phòng làm việc của Hoàng Tam, viết chữ hỏi hắn ta tìm tôi có chuyện gì.
Hoàng Tam viết chữ nói: "Trần Danh, mấy ngày này tôi đang quan sát cậu, mặc dù cậu câm điếc nhưng là người rất thực tế, đầu óc cũng thông minh, tôi dự định nhận cậu làm thuộc hạ của tôi, đồng cam cộng khổ."
....
Tôi có chút ngạc nhiên, liền nói
Tôi nhất định sẽ làm tốt việc cho ông ấy, có chuyện gì xin cứ việc giao phó.
Hoàng Tam từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một tấm thẻ mở cửa phòng, viết chữ nói: "Tôi sắp xếp cho cậu một cô gái, tôi tin là cậu rất hận cô ta, cô ta lại là một cô gái mà hàng trăm người đàn ông tìm mọi cách để được ngủ cùng, tôi giao cô ta cho cậu, cậu phải biết quý trọng."
Tôi có cảm giác Hoàng Tam sẽ không cho tôi chuyện tốt như vậy, khẳng định là sẽ còn có mục đích gì khác.
Quả nhiên, hắn ta liền nói tiếp: "Đi đi, nhớ đem quá trình ngủ cùng cô ta quay video lại cho tôi, đây là cơ hội tôi cho cậu, không được làm tôi thất vọng."
Hoàng Tam thêm dấu ngoặc kép vào câu 'Làm tôi thất vọng', nếu là từ miệng hắn nói ra, ý nghĩa chính là uy hiếp tôi, tôi nếu như không làm theo ý hắn thì đừng nói làm làm tiểu đệ, hắn sẽ còn trở mặt không nhận tôi.
Tôi không thể không cầm thẻ phòng rời khỏi quán bar, phòng đó là trong một khách sạn khá có tiếng ở trên địa bàn, trên đường đi tôi vẫn đoán Hoàng Tam sẽ sắp xếp cho tôi cô gái như thế nào, thật ra thì trong lòng tôi đã đoán ra là ai, nhưng lại không dám thừa nhận.
Khi mở cửa phòng tôi ngửi thấy mùi rượu, còn có mùi thơm của phụ nữ.
Tôi liền thấy một người phụ nữ nằm trên giường, cô ấy đi đôi giày cao gót màu đỏ, đôi chân thon gọn xinh đẹp với đôi vớ màu đen đang xếp chồng lên nhau, bên trên mặc áo sơ mi trắng, nút áo đều bị cởi ra.
Là Tô Nhược Thủy!
Thật ra thì vừa nãy tôi cũng đoán là cô ấy, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy, tôi vẫn có chút sững sờ, đây là cây hái ra tiền của Hoàng Tam, bao nhiêu người đàn ông giàu có muốn có được cô ấy, sao Hoàng Tam lại đem cơ hội tốt như vậy đưa cho tôi?
Tôi lại không phải ngốc, tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Nhược Thủy là người tình của Bào Văn, Hoàng Tam không dám công khai động vào cô ấy, còn hắn lựa chọn tôi, bởi vì tôi là chồng Bào Văn. Nói cách khác Tô Nhược Thủy và tôi cùng có chút ân oán, tôi có động cơ vô cùng lớn để làm hại Tô Nhược Thủy. Một khi chuyện này bại lộ, Hoàng Tam khẳng định đã chuẩn bị xong hết tất cả, đem tội danh đẩy lên đầu tôi. Đến lúc đó Bào Văn dù cho phát hiện, cô ta cũng không dám làm to chuyện. Dẫu sao tôi cũng là 'Chồng' cô ta, nếu làm to chuyện, thì chuyện cô ta và Tô Nhược Thủy mọi người đều sẽ biết.
Mà chỉ cần tôi làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, có video ghi lại, từ ý nghĩa khác mà nói, Hoàng Tam sẽ nắm bắt được đầu chuôi của hai chúng tôi, sau đó chúng tôi đều phải nghehắn sai khiến.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay sau khi tôi ngủ cùng Tô Nhược Thủy, sẽ chỉ là sự bắt đầu. Về sau Hoàng Tam nhất định sẽ để cho nhiều người đàn ông khác ngủ với cô, trước khi hợp đồng kết thúc ông ấy sẽ phải để Tô Nhược Thủy giúp ông kiếm nhiều tiền nhất.
Bào Văn nói không sai, Hoàng Tam này thật sự là một lão hồ ly xảo quyệt.
Nói thật, về Tô Nhược Thủy, tôi chưa thể gọi là hận. Ban đầu tôi cũng có ý định muốn trả thù, dẫu sao cô ấy cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với vợ tôi. Nhưng sau khi nhiều lần xung đột với Bào Văn, tôi biết tôi đã không thể xem Bào Văn là vợ nữa rồi, cho nên tôi đã không còn hận Tô Nhược Thủy nhiều nữa. Cộng thêm Tô Nhược Thủy trước mặt Bào Văn cũng đã nói giúp tôi, khuyên Bào Văn đừng đánh tôi, tôi cảm thấy cô ấy cũng không xấu.
Đương nhiên, gần đây xem cô ấy biểu diễn nhiều như vậy, tôi không thể không thừa nhận, ân oán giữa chúng tôi không còn, người phụ nữ này thật sự có mị lực, cô ấy là người khiến cho đàn ông không có cách nào kháng cự được.
Tôi không nhịn được lại nhìn cô ấy thêm lần nữa, lúc này cô vẫn nằm yên trên giường, cơ thể hơi nghiêng, để lộ đường cong hình chữ S hoàn mỹ, đặc biệt là vẽ đẹp bao bọc đằng sau lớp quần và phần ngực tròn trịa đầy đặn, tôi không nhịn được lại chảy nước miếng.
Nhưng để tôi ngủ với Tô Nhược Thủy, tôi thật sự không làm được. Không phải tôi quá ngay thẳng, cũng không phải tôi hoàn toàn không dám, mà là tôi luôn nhớ về người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đối với cô ấy, tôi nảy sinh một thứ cảm giác tràn đầy sự tin tưởng . Cô ấy bảo tôi lôi kéo Tô Nhược Thủy, thì nhất định có đạo lý của cô ấy, có lẽ Tô Nhược Thủy thật sự có thể giúp được tôi.
Mà với tình huống trước mắt, là cơ hội tốt để tôi lôi kéo được cô ấy.
Nhưng một khi tôi không làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, thả cô ấy đi, thì bên phía Hoàng Tam tôi không có cách nào giải thích được, ông ấy nhất định sẽ trở mặt không nhận người, xử lý chết tôi, tất cả những gì tôi khổ sở cố gắng làm trước đây trong nháy mắt sẽ ầm ầm sụp đổ.
Không thể không nói, tôi đang đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Rốt cuộc là cứu Tô Nhược Thủy, vẫn phải đắc tội với Hoàng Tam?
Lúc đang suy nghĩ, Tô Nhược Thủy đột nhiên hừ một tiếng, sau đó trở mình, những nút áo không gài ở trước ngực không cẩn thận đã bung hết ra, trong lúc mơ hồ tôi nhìn thấy cặp ngực màu trắng.
Tôi nhìn thẳng, cảm giác toàn thân nóng hừng hực.
Cô ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy tôi liền co người lại, căng thẳng nói: "Trần Danh, tại sao là cậu cái đồ bỏ đi này này, cậu muốn làm gì tôi?"
Tôi cảm thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi trai này không phải chỉ đơn thuần là cứu tôi, nhưng dù suy nghĩ nát óc tôi cũng không nghĩ ra cô ấy đối với một tên tiểu nhân như tôi thì có thể đạt được mục đích gì.
Cuối cùng tôi tìm được cho mình một lý do, tôi nghĩ có thể liên quan đến Bào Văn, người này có lẽ có mối quan hệ qua lại với Bào Văn, vì thế muốn xem xem rốt cuộc tôi có thể làm tổn hại đến Bào Văn hay không?
Thật ra thì cách giải thích này không đáng tin cậy, nhưng ít ra cũng hợp lý một chút, nên tôi không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng tôi luôn rất nghi hoặc câu nói cuối cùng của cô ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì, cô ấy nói nếu lôi kéo được Tô Nhược Thủy và Lâm Cường thì sẽ giúp được nhiều cho tôi. Tô Nhược Thủy khẳng định chính là tình nhân của Bào Văn, tôi làm sao có thể lôi kéo được? Còn về Lâm Cường, rốt cuộc lại là ai?
Cảm thấy có chút khó hiểu, tôi cũng không nghĩ lung tung nữa, tôi nhanh chóng bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà tôi thấy Bào Văn cùng Tô Nhược Thủy đang ở trong phòng, tôi lặng lẽ đi nghe lén, bọn họ đang nói về chuyện tối nay.
Tô Nhược Thủy nũng nịu nói: "Văn Văn, sao lại không tìm thấy gì, là người chị sắp xếp không đem ma túy vào, hay là bỏ vào rồi lại bị Hoàng Tam phát hiện, chuyển đi chổ khác rồi?"
Tôi dựng đứng tai lên, rất muốn nghe Bào Văn nói ra tên nội gián này là ai.
Nhưng Bào Văn chỉ nói: "Chắc là bị Hoàng Tam phát hiện rồi, lão hồ ly này xảo quyệt hơn chị nghĩ. Tiểu Thủy, chuyện vu oan giá họa này là chuyện đáng xấu hổ, chị sợ Hoàng Tam sẽ làm ầm lên, tạm thời phải khiêm tốn một chút, không thể trở mặt đến cùng với Hoàng Tam, có thể em phải chịu ấm ức một chút rồi."
Tô Nhược Thủy khá hiểu chuyện, nói: "Không sao, em ở quán bar hát thêm một thời gian nữa, em sẽ chú ý hơn."
Bào Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ừ, mặc dù chị tạm thời sẽ không đụng đến hắn, nhưng Hoàng Tam hắn cũng không dám làm gì em đâu, sắp tới chắc sẽ là thời kỳ hòa thuận."
Nói xong, bọn họ liền đi nghỉ, còn tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bào Văn không hề nghi ngờ gì tôi.
Sau đó tôi xuống lầu nằm ngủ trên sàn, đêm đó tôi không tài nào ngủ được, cũng không phải vì cảm giác hãi sợ, hiu quạnh như trước kia, mà vì nét mặt của người phụ nữ đội mũ lưỡi trai cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi mơ mộng thương nhớ.
Tôi biết tôi và cô ấy căn bản là người của hai thế giới, có thể cả đời tôi đấu tranh leo lên, cũng không có cách nào từ thế giới của tôi đi đến thế giới cô ấy, nhưng tôi vẫn không ngừng nhớ tới.
Những ngày tiếp theo, tất cả đều bình thường, Bào Văn đi làm, không gây phiền hà gì cho tôi, còn công việc bên quầy bar đều thuận lợi.
Tôi cũng đã tìm được người tên là Lâm Cường, anh ta là nhân viên bảo vệ ở quán bar, khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất khỏe khoắn, anh ta có chút đơn độc, tôi tìm cơ hội chạm mặt, còn cùng hút thuốc, nhưng cũng chỉ qua loa thôi, tôi không dám đến gần anh ta quá, sợ khiến anh ta hoài nghi, tôi dự định tìm cách lâu dài, từ từ tiếp cạnh anh ta.
Tô Nhược Thủy cũng đã quay lại quán bar ca hát, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Hoàng Tam không chịu từ bỏ cô ấy, bởi vì Tô Nhược Thủy thật sự là một cái cây hái ra tiền, cô ấy thật sự có thể kích thích hormone sinh dục đàn ông, mỗi ngày đều có vô số đàn ông bỏ rất nhiều tiền ra để cổ vũ cô.
Có lúc cô sẽ mặc bộ đồng phục học sinh thuần khiết, hát ca khúc thanh xuân vườn trường, đem người nghe trở về những năm tháng xanh tươi tuổi trẻ. Có lúc cô lại mặc đồng phục y tá, hát ca khúc Nhật Bản, giống như đang lạc vào thế giới thứ hai. Cô còn mặc những bộ nữ quyền gợi cảm, tay cầm roi giống như một nữ hoàng, khiến đàn ông phải quỳ gối dưới váy cô.
Không thể không nói, Tô Nhược Thủy thật sự là một nữ hoàng với trăm cách biến hóa, khiến cho đàn ông điên cuồng mê mẫn. Chẳng trách có công ty quản lý nhìn trúng cô, chỉ cần trang điểm đẹp một chút, cô ấy thật sự có thể coi như minh tinh.
Mỗi lần nhìn Tô Nhược Thủy biểu diễn, tôi cũng đứng cạnh đó suy nghĩ, nếu để cho những người đàn ông này biết, thật ra cô ấy không thích đàn ông, bọn họ có nổi điên không?
Có lẽ, bọn họ sẽ cảm thấy càng hứng thú.
Rất nhanh bên cạnh tôi lại xuất hiện một quả lựu đạn hẹn giờ, Trương Hạo đã trở lại làm việc ở quầy bar, nhưng không phải là nhân viên phục vụ, mà là nhân viên bảo vệ.
Mặc dù ngoài mặt hắn tìm tôi bắt tay giảng hòa, nhưng tôi nhìn ra được, hắn vẫn còn ý kiến đối với tôi, nếu ngày nào đó tôi dám trêu chọc hắn, hắn sẽ còn đánh tôi.
Tôi một mực đề phòng Trương Hạo, ở trong quán bar làm chuyện gì cũng cẩn thận dè dặt, tối đó Hoàng Tam đột nhiên tìm tôi.
Tôi đi tới phòng làm việc của Hoàng Tam, viết chữ hỏi hắn ta tìm tôi có chuyện gì.
Hoàng Tam viết chữ nói: "Trần Danh, mấy ngày này tôi đang quan sát cậu, mặc dù cậu câm điếc nhưng là người rất thực tế, đầu óc cũng thông minh, tôi dự định nhận cậu làm thuộc hạ của tôi, đồng cam cộng khổ."
....
Tôi có chút ngạc nhiên, liền nói
Tôi nhất định sẽ làm tốt việc cho ông ấy, có chuyện gì xin cứ việc giao phó.
Hoàng Tam từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một tấm thẻ mở cửa phòng, viết chữ nói: "Tôi sắp xếp cho cậu một cô gái, tôi tin là cậu rất hận cô ta, cô ta lại là một cô gái mà hàng trăm người đàn ông tìm mọi cách để được ngủ cùng, tôi giao cô ta cho cậu, cậu phải biết quý trọng."
Tôi có cảm giác Hoàng Tam sẽ không cho tôi chuyện tốt như vậy, khẳng định là sẽ còn có mục đích gì khác.
Quả nhiên, hắn ta liền nói tiếp: "Đi đi, nhớ đem quá trình ngủ cùng cô ta quay video lại cho tôi, đây là cơ hội tôi cho cậu, không được làm tôi thất vọng."
Hoàng Tam thêm dấu ngoặc kép vào câu 'Làm tôi thất vọng', nếu là từ miệng hắn nói ra, ý nghĩa chính là uy hiếp tôi, tôi nếu như không làm theo ý hắn thì đừng nói làm làm tiểu đệ, hắn sẽ còn trở mặt không nhận tôi.
Tôi không thể không cầm thẻ phòng rời khỏi quán bar, phòng đó là trong một khách sạn khá có tiếng ở trên địa bàn, trên đường đi tôi vẫn đoán Hoàng Tam sẽ sắp xếp cho tôi cô gái như thế nào, thật ra thì trong lòng tôi đã đoán ra là ai, nhưng lại không dám thừa nhận.
Khi mở cửa phòng tôi ngửi thấy mùi rượu, còn có mùi thơm của phụ nữ.
Tôi liền thấy một người phụ nữ nằm trên giường, cô ấy đi đôi giày cao gót màu đỏ, đôi chân thon gọn xinh đẹp với đôi vớ màu đen đang xếp chồng lên nhau, bên trên mặc áo sơ mi trắng, nút áo đều bị cởi ra.
Là Tô Nhược Thủy!
Thật ra thì vừa nãy tôi cũng đoán là cô ấy, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy, tôi vẫn có chút sững sờ, đây là cây hái ra tiền của Hoàng Tam, bao nhiêu người đàn ông giàu có muốn có được cô ấy, sao Hoàng Tam lại đem cơ hội tốt như vậy đưa cho tôi?
Tôi lại không phải ngốc, tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Nhược Thủy là người tình của Bào Văn, Hoàng Tam không dám công khai động vào cô ấy, còn hắn lựa chọn tôi, bởi vì tôi là chồng Bào Văn. Nói cách khác Tô Nhược Thủy và tôi cùng có chút ân oán, tôi có động cơ vô cùng lớn để làm hại Tô Nhược Thủy. Một khi chuyện này bại lộ, Hoàng Tam khẳng định đã chuẩn bị xong hết tất cả, đem tội danh đẩy lên đầu tôi. Đến lúc đó Bào Văn dù cho phát hiện, cô ta cũng không dám làm to chuyện. Dẫu sao tôi cũng là 'Chồng' cô ta, nếu làm to chuyện, thì chuyện cô ta và Tô Nhược Thủy mọi người đều sẽ biết.
Mà chỉ cần tôi làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, có video ghi lại, từ ý nghĩa khác mà nói, Hoàng Tam sẽ nắm bắt được đầu chuôi của hai chúng tôi, sau đó chúng tôi đều phải nghehắn sai khiến.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay sau khi tôi ngủ cùng Tô Nhược Thủy, sẽ chỉ là sự bắt đầu. Về sau Hoàng Tam nhất định sẽ để cho nhiều người đàn ông khác ngủ với cô, trước khi hợp đồng kết thúc ông ấy sẽ phải để Tô Nhược Thủy giúp ông kiếm nhiều tiền nhất.
Bào Văn nói không sai, Hoàng Tam này thật sự là một lão hồ ly xảo quyệt.
Nói thật, về Tô Nhược Thủy, tôi chưa thể gọi là hận. Ban đầu tôi cũng có ý định muốn trả thù, dẫu sao cô ấy cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với vợ tôi. Nhưng sau khi nhiều lần xung đột với Bào Văn, tôi biết tôi đã không thể xem Bào Văn là vợ nữa rồi, cho nên tôi đã không còn hận Tô Nhược Thủy nhiều nữa. Cộng thêm Tô Nhược Thủy trước mặt Bào Văn cũng đã nói giúp tôi, khuyên Bào Văn đừng đánh tôi, tôi cảm thấy cô ấy cũng không xấu.
Đương nhiên, gần đây xem cô ấy biểu diễn nhiều như vậy, tôi không thể không thừa nhận, ân oán giữa chúng tôi không còn, người phụ nữ này thật sự có mị lực, cô ấy là người khiến cho đàn ông không có cách nào kháng cự được.
Tôi không nhịn được lại nhìn cô ấy thêm lần nữa, lúc này cô vẫn nằm yên trên giường, cơ thể hơi nghiêng, để lộ đường cong hình chữ S hoàn mỹ, đặc biệt là vẽ đẹp bao bọc đằng sau lớp quần và phần ngực tròn trịa đầy đặn, tôi không nhịn được lại chảy nước miếng.
Nhưng để tôi ngủ với Tô Nhược Thủy, tôi thật sự không làm được. Không phải tôi quá ngay thẳng, cũng không phải tôi hoàn toàn không dám, mà là tôi luôn nhớ về người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đối với cô ấy, tôi nảy sinh một thứ cảm giác tràn đầy sự tin tưởng . Cô ấy bảo tôi lôi kéo Tô Nhược Thủy, thì nhất định có đạo lý của cô ấy, có lẽ Tô Nhược Thủy thật sự có thể giúp được tôi.
Mà với tình huống trước mắt, là cơ hội tốt để tôi lôi kéo được cô ấy.
Nhưng một khi tôi không làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, thả cô ấy đi, thì bên phía Hoàng Tam tôi không có cách nào giải thích được, ông ấy nhất định sẽ trở mặt không nhận người, xử lý chết tôi, tất cả những gì tôi khổ sở cố gắng làm trước đây trong nháy mắt sẽ ầm ầm sụp đổ.
Không thể không nói, tôi đang đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Rốt cuộc là cứu Tô Nhược Thủy, vẫn phải đắc tội với Hoàng Tam?
Lúc đang suy nghĩ, Tô Nhược Thủy đột nhiên hừ một tiếng, sau đó trở mình, những nút áo không gài ở trước ngực không cẩn thận đã bung hết ra, trong lúc mơ hồ tôi nhìn thấy cặp ngực màu trắng.
Tôi nhìn thẳng, cảm giác toàn thân nóng hừng hực.
Cô ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy tôi liền co người lại, căng thẳng nói: "Trần Danh, tại sao là cậu cái đồ bỏ đi này này, cậu muốn làm gì tôi?"
Bình luận facebook