Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-460
CHƯƠNG 460: BỊ GÃY HAI CHÂN
CHƯƠNG 460: BỊ GÃY HAI CHÂN
Sáng sớm ngày hôm sau, các tòa soạn báo trong khắp Hải thành đều nhận được một tấm hình, chụp tờ di chúc mà ông cụ Bùi đã để lại, không đến nửa tiếng sau, các bản tin về tờ di chúc của ông cụ Bùi đã bay rợp trời
Bùi Duy vừa ngủ dậy, nhìn thấy tin tức này, tức đến độ muốn điên lên.
Anh ta không ngờ ông cụ sẽ để lại di chúc, hơn nữa chỉ chia cho anh ta một phần tư tài sản! Con số này kém hơn rất nhiều so với số lượng trong tưởng tượng của anh ta!
Anh ta cứ nghĩ cho dù ba mình có xem trọng Bùi Danh Chính đến mức nào đi chăng nữa, vẫn sẽ đối xử công bằng với các con trong chuyện phân chia tài sản, nhưng nào ngờ...
Bùi Duy ngồi trên giường, siết chặt nắm đấm, tức tối chửi thầm trong lòng vài câu, rồi mới bực dọc đi xuống giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hóa ra trong lòng ai cũng có một cái cân, cho dù trong lúc ông cụ Bùi nằm viện, anh ta đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho ông ấy, cho dù mẹ của anh ta đã tận sức làm nhiều chuyện như thế, đến cuối cùng tất cả cũng uổng công mà thôi!
Bùi Duy càng nghĩ càng tức giận, bèn ném bàn chải đánh răng trong tay mình qua một bên, tùy tiện rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Vừa về đến phòng ngủ, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, Bùi Duy quay sang nhìn nó rồi giơ tay cầm điện thoại lên, bấm thẳng nút nghe,
"Alo?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của thư ký có vẻ lo lắng vô cùng: "Phó tổng giám đốc Bùi, không hay rồi!"
Bùi Duy bực mình trả lời: "Chẳng phải là chuyện tờ di chúc? Tôi coi rồi!"
Trợ lý hơi do dự: "Không phải ạ! Là chuyện về mẹ của anh..."
"Cái gì?" Sắc mặt Bùi Duy lập tức sa sầm xuống, vội vàng hỏi dồn: "Mẹ tôi sao rồi? Bây giờ bà ấy ở đâu!"
"Bà ấy...có lẽ bây giờ bà ấy đang ở trong cục cảnh sát ở khu vực trung tâm thành phố, khi nãy một người bạn trong cục báo tin cho tôi biết, nói là hồi sáng sớm, lúc những đồng nghiệp của cậu ta đi làm việc thì nhìn thấy mẹ anh nằm trước cửa cục cảnh sát...hai chân đều bị gãy."
Sắc mặt Bùi Duy đột nhiên trở nên u ám, rồi bất ngờ hỏi: "Cái gì!"
Trợ lý do dự một lúc rồi đáp: "Tình hình không lạc quan cho mấy, hay là anh tự mình đến cục cảnh sát khu vực trung tâm xem thử đi!"
Nghe thấy thế, Bùi Duy không nói hai lời mà lập tức tắt điện thoại, mặc vội bộ độ lên người rồi cuống quýt chạy đi.
Bùi Duy vội vàng chạy đến trước cục cảnh sát trung tâm, còn chưa bước vào đã bị người khác ngăn cản: "Xin lỗi, xin hỏi anh đến đây để..."
"Mẹ tôi đâu!" Đôi mắt Bùi Duy vằn vện tia máu, anh ta lo lắng nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm hai cảnh sát đang cản đường mình: "Mẹ tôi đâu, Dương Thu Dung, bây giờ bà ấy đang ở đâu! Tôi muốn gặp bà ấy!"
Cảnh sát nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc: "Thật lòng xin lỗi, bây giờ chúng tôi vẫn đang điều tra vụ án, tạm thời chưa cho phép thăm viếng."
"Tôi không quan tâm! Tôi muốn gặp mẹ! Mấy người đừng hòng cản tôi!"
Rõ ràng Bùi Duy đã đánh mất lý trí, anh ta giơ tay đẩy cảnh sát trước mặt mình ra, nhưng nào ngờ nhóm cảnh sát xung quanh lại xông lên, tạo thành bức tường người trùng trùng điệp điệp cản trước mặt anh.
Viên cảnh sát nói từng câu từng chữ: "Xin lỗi, mong anh phối hợp với công việc điều tra của chúng tôi, chỉ cần có kết quả vụ án thì mới có thể cho anh vào thăm mẹ mình!"
Cảm giác tức giận chất chứa trong lòng Bùi Duy, anh ta siết chặt nắm tay, cắn răng nghiên lợi nhưng lại không biết làm sao.
Vào thời điểm này, một mình anh ta không thể làm gì được, cho dù có cứng rắn xông vào trong thì e rằng vẫn không có cơ hội gặp mẹ!
Hầu kết Bùi Duy chuyển động, anh ta chất vất: "Vậy các người hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc mẹ của tôi sao rồi? Chân của bà ấy thế nào?"
Viên cảnh sát chặn trước mặt anh vẫn nghiêm túc nói: "Xin lỗi, hay là anh đợi thông báo chi tiết đi vậy."
Bùi Duy nghe thấy thế, tức giận hất tay, không nói được chữ nào. Xem ra, đám cảnh sát ở đây đã được người ta dặn dò từ trước, cho dù anh ta có đến cũng không gặp được mẹ mình.
Nghĩ đến mấy lời trợ lý nói trong điện thoại, cộng đến việc bị cản ngoài cửa, không gặp được mẹ, anh ta vừa cảm thấy tức tối vừa bất lực.
Anh ta không tin rằng mẹ hại chết ba mình, còn video mẹ cướp tờ di chúc mà đã xem trên mạng ấy, trong lòng anh hiểu rất rõ, tất thảy những gì mẹ làm đều là vì mình mà thôi.
Nhưng thật không ngờ đột nhiên mẹ mình lại bị bắt, hai chân cũng bị gãy, còn tờ di chúc lại được báo chí công bố vào sáng nay, chắc chắn rằng tất cả những chuyện này không phải là chuyện trùng hợp!
Chắc chắn là Bùi Danh Chính! Chắc chắn anh ta đứng đằng sau khống chế mọi việc!
Bùi Duy nghiến chặt răng, tức giận quay người lại, sải chân rảo bước ra ngoài cửa, gọi điện thoại cho trợ lý của mình, đanh giọng hỏi: "Mau điều tra cho tôi, bây giờ Bùi Danh Chính đang ở đâu?"
Cùng lúc đó, trong phòng VIP ở bệnh viện, Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh chiếc giường, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh đã ở bên Đường Nhật Khanh suốt một đêm ròng, ngoại trừ những lúc không thể chịu nổi nữa mà chợp mắt một lúc, những lúc khác anh đều luôn tỉnh táo.
Nhưng rốt cuộc anh nào có phải làm từ sắt thép, đương nhiên không chịu nổi nữa.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Bùi Danh Chính quay đầu lại, nhìn cánh cửa bị người khác đẩy ra, Trương Phó đang đứng trước cửa: "Tổng giám đốc Bùi, tôi mua đồ ăn sáng cho anh."
Bùi Danh Chính đứng dây đi ra cửa, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy sắc mặt Trương Phó chợt thay đổi.
Anh nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"
Trương Phó muốn nói lại thôi: "Có phải anh đã thức nguyên đêm không? Nếu cứ tiếp tục như vậy..."
Không đợi anh ta nói dứt lời, Bùi Danh Chính mở miệng nói: "Tôi đi rửa mặt cái đã, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy."
Không thể để Đường Nhật Khanh nằm một mình được, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc vào lúc anh ngủ hoặc là không có mặt ở đây, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho mình được.
Trương Phó nghe thấy thế, bèn nuốt luôn những lời đang định nói vào miệng, nhìn bóng lưng Bùi Danh Chính, lại nhìn Đường Nhật Khanh nằm trên giường bệnh, anh ta thở dài tự lẩm bẩm: "Mau tỉnh dậy đi, nếu cô mà còn không dậy nữa thì e là tổng giám đốc Bùi sẽ gục ngã mất..."
"Anh Phó, anh nói xem bọn em phải canh chừng ở đây suốt ư? Phải canh đến chừng nào chứ!" Một gã đàn em đang gặp bánh bao ở bên cạnh, không cầm lòng nổi mà hỏi.
Sắc mặt Trương Phó sa sầm xuống: "Bảo cậu canh thì lo mà canh chừng đi, không phải tổng giám đốc Bùi cũng canh chừng ở đây suốt à?"
Người nọ nghe thấy thế bèn cười cười, gật đầu với anh ta: "Cũng đúng."
Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện một lúc, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía bên kia hành lang, rồi một giọng nói đầy giận dữ của một người đàn ông vang lên: "Bùi Danh Chính!"
Trương Phó nghe thấy thế lập tức đứng thẳng lưng, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trông thấy Bùi Duy xông về phía bên này với vẻ tức giận sôi trào, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, sải lên lên đón: "Phó tổng giám đốc Bùi, sao anh lại..."
"Cút đi!"
Sắc mặt Bùi Duy hết sức tối tăm, anh ta thẳng tay hất Trương Phó sang một bên, rảo bước về hướng phòng bệnh: "Bùi Danh Chính, anh ra đây cho tôi!"
Nhóm đàn em vừa ăn hết bánh bao, nhìn thấy vậy bèn lập tức chặn trước cửa, Trương Phó vừa mới đứng vững cũng quay người đuổi theo anh ta.
"Phó tổng giám đốc Bùi, bây giờ tổng giám đốc Bùi không có ở trong phòng, anh có thể đứng ngoài cửa đợi một lát..."
Trương Phó vẫn còn chưa nói dứt lời, cổ áo đã bị anh ta nắm chặt, Bùi Duy trừng mắt nhìn anh ta chăm chú: "Tôi đã nói rồi, cút đi hết cho tôi!"
Anh ta nói rồi bèn nhấc tay, đẩy Trương Phó sang một bên lần nữa.
Trương Phó nhíu mày, âm thầm ra sức đứng nguyên tại chỗ, nói từng câu từng chữ: "Tổng giám đốc Bùi không có trong phòng, chắc chắn anh không thể vào đó."
Dường như vẻ mặt của Trương Phó chọc giận anh ta, Bùi Duy càng tỏ ra bực bội hơn, bàn tay túm cổ áo Trương Phó dần dần chặt hơn: "Tôi phải vào cho bằng được."
Anh ta vừa nói dứt lời, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên từ phía bên cạnh: "Cậu dám không!"
CHƯƠNG 460: BỊ GÃY HAI CHÂN
Sáng sớm ngày hôm sau, các tòa soạn báo trong khắp Hải thành đều nhận được một tấm hình, chụp tờ di chúc mà ông cụ Bùi đã để lại, không đến nửa tiếng sau, các bản tin về tờ di chúc của ông cụ Bùi đã bay rợp trời
Bùi Duy vừa ngủ dậy, nhìn thấy tin tức này, tức đến độ muốn điên lên.
Anh ta không ngờ ông cụ sẽ để lại di chúc, hơn nữa chỉ chia cho anh ta một phần tư tài sản! Con số này kém hơn rất nhiều so với số lượng trong tưởng tượng của anh ta!
Anh ta cứ nghĩ cho dù ba mình có xem trọng Bùi Danh Chính đến mức nào đi chăng nữa, vẫn sẽ đối xử công bằng với các con trong chuyện phân chia tài sản, nhưng nào ngờ...
Bùi Duy ngồi trên giường, siết chặt nắm đấm, tức tối chửi thầm trong lòng vài câu, rồi mới bực dọc đi xuống giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hóa ra trong lòng ai cũng có một cái cân, cho dù trong lúc ông cụ Bùi nằm viện, anh ta đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho ông ấy, cho dù mẹ của anh ta đã tận sức làm nhiều chuyện như thế, đến cuối cùng tất cả cũng uổng công mà thôi!
Bùi Duy càng nghĩ càng tức giận, bèn ném bàn chải đánh răng trong tay mình qua một bên, tùy tiện rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Vừa về đến phòng ngủ, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, Bùi Duy quay sang nhìn nó rồi giơ tay cầm điện thoại lên, bấm thẳng nút nghe,
"Alo?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của thư ký có vẻ lo lắng vô cùng: "Phó tổng giám đốc Bùi, không hay rồi!"
Bùi Duy bực mình trả lời: "Chẳng phải là chuyện tờ di chúc? Tôi coi rồi!"
Trợ lý hơi do dự: "Không phải ạ! Là chuyện về mẹ của anh..."
"Cái gì?" Sắc mặt Bùi Duy lập tức sa sầm xuống, vội vàng hỏi dồn: "Mẹ tôi sao rồi? Bây giờ bà ấy ở đâu!"
"Bà ấy...có lẽ bây giờ bà ấy đang ở trong cục cảnh sát ở khu vực trung tâm thành phố, khi nãy một người bạn trong cục báo tin cho tôi biết, nói là hồi sáng sớm, lúc những đồng nghiệp của cậu ta đi làm việc thì nhìn thấy mẹ anh nằm trước cửa cục cảnh sát...hai chân đều bị gãy."
Sắc mặt Bùi Duy đột nhiên trở nên u ám, rồi bất ngờ hỏi: "Cái gì!"
Trợ lý do dự một lúc rồi đáp: "Tình hình không lạc quan cho mấy, hay là anh tự mình đến cục cảnh sát khu vực trung tâm xem thử đi!"
Nghe thấy thế, Bùi Duy không nói hai lời mà lập tức tắt điện thoại, mặc vội bộ độ lên người rồi cuống quýt chạy đi.
Bùi Duy vội vàng chạy đến trước cục cảnh sát trung tâm, còn chưa bước vào đã bị người khác ngăn cản: "Xin lỗi, xin hỏi anh đến đây để..."
"Mẹ tôi đâu!" Đôi mắt Bùi Duy vằn vện tia máu, anh ta lo lắng nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm hai cảnh sát đang cản đường mình: "Mẹ tôi đâu, Dương Thu Dung, bây giờ bà ấy đang ở đâu! Tôi muốn gặp bà ấy!"
Cảnh sát nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc: "Thật lòng xin lỗi, bây giờ chúng tôi vẫn đang điều tra vụ án, tạm thời chưa cho phép thăm viếng."
"Tôi không quan tâm! Tôi muốn gặp mẹ! Mấy người đừng hòng cản tôi!"
Rõ ràng Bùi Duy đã đánh mất lý trí, anh ta giơ tay đẩy cảnh sát trước mặt mình ra, nhưng nào ngờ nhóm cảnh sát xung quanh lại xông lên, tạo thành bức tường người trùng trùng điệp điệp cản trước mặt anh.
Viên cảnh sát nói từng câu từng chữ: "Xin lỗi, mong anh phối hợp với công việc điều tra của chúng tôi, chỉ cần có kết quả vụ án thì mới có thể cho anh vào thăm mẹ mình!"
Cảm giác tức giận chất chứa trong lòng Bùi Duy, anh ta siết chặt nắm tay, cắn răng nghiên lợi nhưng lại không biết làm sao.
Vào thời điểm này, một mình anh ta không thể làm gì được, cho dù có cứng rắn xông vào trong thì e rằng vẫn không có cơ hội gặp mẹ!
Hầu kết Bùi Duy chuyển động, anh ta chất vất: "Vậy các người hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc mẹ của tôi sao rồi? Chân của bà ấy thế nào?"
Viên cảnh sát chặn trước mặt anh vẫn nghiêm túc nói: "Xin lỗi, hay là anh đợi thông báo chi tiết đi vậy."
Bùi Duy nghe thấy thế, tức giận hất tay, không nói được chữ nào. Xem ra, đám cảnh sát ở đây đã được người ta dặn dò từ trước, cho dù anh ta có đến cũng không gặp được mẹ mình.
Nghĩ đến mấy lời trợ lý nói trong điện thoại, cộng đến việc bị cản ngoài cửa, không gặp được mẹ, anh ta vừa cảm thấy tức tối vừa bất lực.
Anh ta không tin rằng mẹ hại chết ba mình, còn video mẹ cướp tờ di chúc mà đã xem trên mạng ấy, trong lòng anh hiểu rất rõ, tất thảy những gì mẹ làm đều là vì mình mà thôi.
Nhưng thật không ngờ đột nhiên mẹ mình lại bị bắt, hai chân cũng bị gãy, còn tờ di chúc lại được báo chí công bố vào sáng nay, chắc chắn rằng tất cả những chuyện này không phải là chuyện trùng hợp!
Chắc chắn là Bùi Danh Chính! Chắc chắn anh ta đứng đằng sau khống chế mọi việc!
Bùi Duy nghiến chặt răng, tức giận quay người lại, sải chân rảo bước ra ngoài cửa, gọi điện thoại cho trợ lý của mình, đanh giọng hỏi: "Mau điều tra cho tôi, bây giờ Bùi Danh Chính đang ở đâu?"
Cùng lúc đó, trong phòng VIP ở bệnh viện, Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh chiếc giường, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh đã ở bên Đường Nhật Khanh suốt một đêm ròng, ngoại trừ những lúc không thể chịu nổi nữa mà chợp mắt một lúc, những lúc khác anh đều luôn tỉnh táo.
Nhưng rốt cuộc anh nào có phải làm từ sắt thép, đương nhiên không chịu nổi nữa.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Bùi Danh Chính quay đầu lại, nhìn cánh cửa bị người khác đẩy ra, Trương Phó đang đứng trước cửa: "Tổng giám đốc Bùi, tôi mua đồ ăn sáng cho anh."
Bùi Danh Chính đứng dây đi ra cửa, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy sắc mặt Trương Phó chợt thay đổi.
Anh nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"
Trương Phó muốn nói lại thôi: "Có phải anh đã thức nguyên đêm không? Nếu cứ tiếp tục như vậy..."
Không đợi anh ta nói dứt lời, Bùi Danh Chính mở miệng nói: "Tôi đi rửa mặt cái đã, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy."
Không thể để Đường Nhật Khanh nằm một mình được, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc vào lúc anh ngủ hoặc là không có mặt ở đây, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho mình được.
Trương Phó nghe thấy thế, bèn nuốt luôn những lời đang định nói vào miệng, nhìn bóng lưng Bùi Danh Chính, lại nhìn Đường Nhật Khanh nằm trên giường bệnh, anh ta thở dài tự lẩm bẩm: "Mau tỉnh dậy đi, nếu cô mà còn không dậy nữa thì e là tổng giám đốc Bùi sẽ gục ngã mất..."
"Anh Phó, anh nói xem bọn em phải canh chừng ở đây suốt ư? Phải canh đến chừng nào chứ!" Một gã đàn em đang gặp bánh bao ở bên cạnh, không cầm lòng nổi mà hỏi.
Sắc mặt Trương Phó sa sầm xuống: "Bảo cậu canh thì lo mà canh chừng đi, không phải tổng giám đốc Bùi cũng canh chừng ở đây suốt à?"
Người nọ nghe thấy thế bèn cười cười, gật đầu với anh ta: "Cũng đúng."
Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện một lúc, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía bên kia hành lang, rồi một giọng nói đầy giận dữ của một người đàn ông vang lên: "Bùi Danh Chính!"
Trương Phó nghe thấy thế lập tức đứng thẳng lưng, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trông thấy Bùi Duy xông về phía bên này với vẻ tức giận sôi trào, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, sải lên lên đón: "Phó tổng giám đốc Bùi, sao anh lại..."
"Cút đi!"
Sắc mặt Bùi Duy hết sức tối tăm, anh ta thẳng tay hất Trương Phó sang một bên, rảo bước về hướng phòng bệnh: "Bùi Danh Chính, anh ra đây cho tôi!"
Nhóm đàn em vừa ăn hết bánh bao, nhìn thấy vậy bèn lập tức chặn trước cửa, Trương Phó vừa mới đứng vững cũng quay người đuổi theo anh ta.
"Phó tổng giám đốc Bùi, bây giờ tổng giám đốc Bùi không có ở trong phòng, anh có thể đứng ngoài cửa đợi một lát..."
Trương Phó vẫn còn chưa nói dứt lời, cổ áo đã bị anh ta nắm chặt, Bùi Duy trừng mắt nhìn anh ta chăm chú: "Tôi đã nói rồi, cút đi hết cho tôi!"
Anh ta nói rồi bèn nhấc tay, đẩy Trương Phó sang một bên lần nữa.
Trương Phó nhíu mày, âm thầm ra sức đứng nguyên tại chỗ, nói từng câu từng chữ: "Tổng giám đốc Bùi không có trong phòng, chắc chắn anh không thể vào đó."
Dường như vẻ mặt của Trương Phó chọc giận anh ta, Bùi Duy càng tỏ ra bực bội hơn, bàn tay túm cổ áo Trương Phó dần dần chặt hơn: "Tôi phải vào cho bằng được."
Anh ta vừa nói dứt lời, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên từ phía bên cạnh: "Cậu dám không!"