Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-434
CHƯƠNG 434: KHIẾN CHO CÔ TA VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ TRỞ MÌNH!
CHƯƠNG 434: KHIẾN CHO CÔ TA VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ TRỞ MÌNH!
Bùi Danh Chính vội vàng đi tới, thấy bên trong xe trống trơn, chỉ có một di động đặt ở trên ghế, anh đột nhiên phản ứng lại.
Trương Phó thử kéo cửa xe ra nhưng không mở được: “Tổng giám đốc Bùi, người không ở đây, có lẽ là cố ý dẫn chúng ta tới đây!”
Bùi Danh Chính cau mày, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh đang trắng bệch mặt bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Người không có ở đây, chúng ta lên xe trước đã.”
Nói xong, anh đang muốn vươn tay kéo tay của Đường Nhật Khanh, nhưng ai biết vừa đụng tới tay cô đã bị cô hất ra.
“Anh đi đi, em ở lại tìm.”
Đường Nhật Khanh nói xong, trực tiếp xoay người, nhanh chóng bước vào khu công nghiệp bỏ hoang bên cạnh.
Bùi Danh Chính cau chặt mày, đuổi theo: “Ở đây rất nguy hiểm, em lên xe trước đã, anh cho mấy người Trương Phó đi tìm.”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng nói: “Bây giờ Tiểu Trạch đang trong tình trạng gì em cũng không biết, anh bảo em làm sao có thể yên tâm mà quay lại? Bây giờ xe cũng đã ở đây rồi, bọn họ chắc chắc chưa chạy xa! Em nhất định phải tìm được con!”
Trong khu công nghiệp toàn rác rưởi và cỏ dại, mặt đất gồ ghề còn đặt đầy các thứ linh tinh, Đường Nhật Khanh bước cao bước thấp đi về phía trước, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu hôm nay Tiểu Trạch thật sự xảy ra chuyện gì, một mình cô sao có thể sống tiếp đây?
Bùi Danh Chính bước tới, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: “Đường Nhật Khanh, em bình tĩnh một chút.”
Đường Nhật Khanh bị kéo, ngừng bước một chút, không thể bước tiếp, đành phải quay đầu nhìn về phía anh.
“Em thử nghĩ lại xem, với tính cách của Chương Tú Tú, cô ta sẽ trốn ở một nơi như thế này sao? Người bắt cóc Tiểu Trạch ngày hôm nay chắc chắn do cô ta phái đi, cô ta sẽ không tự mình ra tay! Bây giờ bọn chúng cố ý để xe ở đây để đánh lạc hướng của chúng ta, kéo dài thời gian, chờ đợi em chịu thua trước khi tìm thấy bọn chúng!”
Bùi Danh Chính nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trước mặt, gằn từng câu từng chữ: “Hơn nữa lúc nãy anh đã nhìn, trên mặt đất có hai vết bánh xe, một cái nông một cái sâu, bọn họ để xe ở đây là cố ý đánh lạc hướng chúng ta, bọn chúng chắc chắn đã đổi sang một chiếc xe khác rồi đi, chỉ cần chúng ta tìm thấy được hành tung của chiếc xe khác thì có thể tìm thấy bọn chúng!”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Chuyện tới bây giờ, từ lúc nhận được cuộc gọi của Chương Tú Tú cho đến bây giờ, đã qua hơn một tiếng, trong khoảng thời gian chưa tới bốn mươi phút còn lại, làm sao bọn họ có thể chắc chắn có thể tìm ra Chương Tú Tú, hơn nữa thành công cứu Tiểu Trạch ra đây!
Ai cũng không dám chắc chắn, cô không thể mạo hiểm đánh cược như vậy!
Không chút do dự hất Bùi Danh Chính ra, Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, ngước mắt nhìn khu công nghiệp bỏ hoang đổ nát trước mắt, gần như ngay lập tức đã đưa ra một quyết định, xoay người quay lại.
Bây giờ, chỉ cần có thể bảo đảm sự an toàn của Tiểu Trạch, cô có thể vứt bỏ hết sự trong sạch và danh dự của mình.
Mở cửa xe, cô cầm chiếc túi đặt trong xe lúc nãy lên, lấy di động ra rồi gọi cho một số.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã nhận điện thoại.
Đường Nhật Khanh hít sâu, gằn từng tiếng nói: “Vãn Vãn, cậu giúp tớ tra thứ này, cậu có thể tra ra phương thức liên hệ với mấy phóng viên truyền thông của mấy tin tức bát quái mà cậu hay xem không?”
Giang Vãn Vãn không hiểu ra sao: “Có lẽ... có thể đi, Nhật Khanh, cậu cần cái này để làm gì?”
“Có việc gấp, cậu giúp tớ tra trước đi đã, càng nhanh càng tốt.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Danh Chính bước tới, loáng thoáng nghe được một câu, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Nhật Khanh, gần như hiểu ra ngay lập tức.
“Em muốn làm gì?”
Đường Nhật Khanh cắn môi, gằn từng chữ: “Em phải cứu Tiểu Trạch.”
Chuyện cho đến bây giờ, cô đã không còn cách nào khác.
Khuôn mặt Bùi Danh Chính thầm trầm, hỏi ngược lại: “Em muốn gánh hết tội lên đầu mình như lời Chương Tú Tú nói sao?”
Chuyện tới bây giờ, những trang tin tức nhỏ trên internet gần như đã lan truyền mọi hành vi của Chương Tú Tú, nếu cô ta còn ở trong nước, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng nhấn chìm trong nước miếng, ngay cả nhóm quan hệ xã hội của cô ta cũng không thể giúp cô ta được nữa, chỉ cần Đường Nhật Khanh hắt tất cả nước bẩn lên người chình mình, thì nhóm của Chương Tú Tú có thể giúp cô ta tẩy trắng, cứ như vậy, cô ta có thể trở mình.
Nhưng một khi Đường Nhật Khanh làm như vậy, gần như tự đẩy mình tới bên rìa vách núi, cô không có đường lui, huống chi không thể khinh thường sức mạnh bạo lực của internet bây giờ, gần như có thể ép một người bình thường trong hiện thực rơi vào trầm cảm, sao cô có thể chịu được?
“Anh nói bây giờ còn có cách nào khác sao?” Đường Nhật Khanh ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Bùi Danh Chính: “Chỉ còn lại nửa tiếng nữa.”
Bùi Danh Chính đang muốn nói, đột nhiên di động của Đường Nhật Khanh tin tin một tiếng, nhận được tin nhắn.
Cô mở ra xem, thấy được một hàng chữ-- số điện thoại biên tập viên của Giải Trí Bát Quái, phía sau còn có một dãy số.
Tay của Đường Nhật Khanh run lên, bấm vào dãy số kia, đang muốn gọi, thì đột nhiên một bàn tay to vươn tới, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô.
Bùi Danh Chính nghiêm túc nói: “Em không thể gọi, em có biết, nếu em gọi cuộc gọi này thì sẽ có hậu quả như thế nào hay không?”
“Em biết, nhưng em đã nghĩ kỹ rồi.” Đường Nhật Khanh hít sâu: “Anh buông em ra.”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Chương Tú Tú không phải một người biết giữ lời, cho dù em thật sự gọi điện nhận hết trách nhiệm thì cô ta cũng sẽ không dễ dàng thả người! Bây giờ Tiểu Trạch đang ở trong tay của cô ta, cô ta không dám làm gì, bây giờ cái chúng ta phải làm là nhanh chóng tìm ra được chỗ của cô ta và cứu Tiểu Trạch ra!”
Trong lòng Đường Nhật Khanh nổi lên cơn tức giận, dùng sức hất tay của Bùi Danh Chính ra: “Sao anh có thể chắc chắn cô ta không dám làm như vậy? Nếu Tiểu Trạch thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Nói xong, cô không quan tâm gì nữa, trực tiếp gọi cho dãy số kia, nhưng ngay lập tức, trong tay trống rỗng, di động đột nhiên bị người lấy đi.
“Không được gọi, anh sẽ tìm ra cách.”
Bùi Danh Chính nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, vươn tay kia nắm lấy cô rồi kéo cô về phía xe.
Trong lúc nhất thời, Đường Nhật Khanh thẹn quá thành giận, không thể giãy ra khỏi tay của người đàn ông, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cắn lên tay của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nhíu mày, theo bản năng buông lỏng tay.
Hai mắt Đường Nhật Khanh đỏ ửng, hoàn toàn mất đi lý trí: “Đưa di động cho em! Anh không cứu thì em tự mình cứu! Anh trả lại cho em!”
“Em bình tĩnh một chút!” Bùi Danh Chính cau mày, vừa không chú ý, di động trong tay đã bị cô lấy mất.
Thấy thái độ kiên quyết này của Đường Nhật Khanh, muốn ngăn cản cũng không được, Bùi Danh Chính không còn cách nào khác, mắt thấy cô đã gọi cho số điện thoại kia rồi đưa di động tới bên tai, anh lập tức bước tới, do dự một chút, vẫn giơ tay đánh vào sau cổ của người phụ nữ.
Đường Nhật Khanh cứng đờ, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Bùi Danh Chính thuận thế ôm cô vào trong lòng, nhìn người phụ nữ tái nhợt trong lòng, trái tim anh lại bất lực và đau thắt lại.
Bây giờ anh không còn cách nào khác, không thể không đánh ngất cô, cho dù như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không cho phép cô thay Chương Tú Tú gánh tội.
Anh cúi xuống ôm ngang người phụ nữ lên, sau khi ôm vào trong xe, anh âm trầm nhìn về phía Trương Phó, lạnh lùng nói: “Cho dù là dùng tới bao nhiêu người, bao nhiêu tiền, đều phải tìm ra được chỗ của Chương Tú Tú! Nếu không thì sau ngày hôm nay, cậu không cần làm việc cho tôi nữa!”
Trương Phó nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, lập tức trả lời: “Vâng!”
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lẽo nhìn về phía trước, bàn tay đang nắm tay Đường Nhật Khanh dần dần siết chặt.
Lần này, một khi bắt được Chương Tú Tú, anh nhất định sẽ nghĩ cách khiến cho cô ta vĩnh viễn không thể trở mình!
CHƯƠNG 434: KHIẾN CHO CÔ TA VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ TRỞ MÌNH!
Bùi Danh Chính vội vàng đi tới, thấy bên trong xe trống trơn, chỉ có một di động đặt ở trên ghế, anh đột nhiên phản ứng lại.
Trương Phó thử kéo cửa xe ra nhưng không mở được: “Tổng giám đốc Bùi, người không ở đây, có lẽ là cố ý dẫn chúng ta tới đây!”
Bùi Danh Chính cau mày, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh đang trắng bệch mặt bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Người không có ở đây, chúng ta lên xe trước đã.”
Nói xong, anh đang muốn vươn tay kéo tay của Đường Nhật Khanh, nhưng ai biết vừa đụng tới tay cô đã bị cô hất ra.
“Anh đi đi, em ở lại tìm.”
Đường Nhật Khanh nói xong, trực tiếp xoay người, nhanh chóng bước vào khu công nghiệp bỏ hoang bên cạnh.
Bùi Danh Chính cau chặt mày, đuổi theo: “Ở đây rất nguy hiểm, em lên xe trước đã, anh cho mấy người Trương Phó đi tìm.”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng nói: “Bây giờ Tiểu Trạch đang trong tình trạng gì em cũng không biết, anh bảo em làm sao có thể yên tâm mà quay lại? Bây giờ xe cũng đã ở đây rồi, bọn họ chắc chắc chưa chạy xa! Em nhất định phải tìm được con!”
Trong khu công nghiệp toàn rác rưởi và cỏ dại, mặt đất gồ ghề còn đặt đầy các thứ linh tinh, Đường Nhật Khanh bước cao bước thấp đi về phía trước, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu hôm nay Tiểu Trạch thật sự xảy ra chuyện gì, một mình cô sao có thể sống tiếp đây?
Bùi Danh Chính bước tới, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: “Đường Nhật Khanh, em bình tĩnh một chút.”
Đường Nhật Khanh bị kéo, ngừng bước một chút, không thể bước tiếp, đành phải quay đầu nhìn về phía anh.
“Em thử nghĩ lại xem, với tính cách của Chương Tú Tú, cô ta sẽ trốn ở một nơi như thế này sao? Người bắt cóc Tiểu Trạch ngày hôm nay chắc chắn do cô ta phái đi, cô ta sẽ không tự mình ra tay! Bây giờ bọn chúng cố ý để xe ở đây để đánh lạc hướng của chúng ta, kéo dài thời gian, chờ đợi em chịu thua trước khi tìm thấy bọn chúng!”
Bùi Danh Chính nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trước mặt, gằn từng câu từng chữ: “Hơn nữa lúc nãy anh đã nhìn, trên mặt đất có hai vết bánh xe, một cái nông một cái sâu, bọn họ để xe ở đây là cố ý đánh lạc hướng chúng ta, bọn chúng chắc chắn đã đổi sang một chiếc xe khác rồi đi, chỉ cần chúng ta tìm thấy được hành tung của chiếc xe khác thì có thể tìm thấy bọn chúng!”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Chuyện tới bây giờ, từ lúc nhận được cuộc gọi của Chương Tú Tú cho đến bây giờ, đã qua hơn một tiếng, trong khoảng thời gian chưa tới bốn mươi phút còn lại, làm sao bọn họ có thể chắc chắn có thể tìm ra Chương Tú Tú, hơn nữa thành công cứu Tiểu Trạch ra đây!
Ai cũng không dám chắc chắn, cô không thể mạo hiểm đánh cược như vậy!
Không chút do dự hất Bùi Danh Chính ra, Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, ngước mắt nhìn khu công nghiệp bỏ hoang đổ nát trước mắt, gần như ngay lập tức đã đưa ra một quyết định, xoay người quay lại.
Bây giờ, chỉ cần có thể bảo đảm sự an toàn của Tiểu Trạch, cô có thể vứt bỏ hết sự trong sạch và danh dự của mình.
Mở cửa xe, cô cầm chiếc túi đặt trong xe lúc nãy lên, lấy di động ra rồi gọi cho một số.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã nhận điện thoại.
Đường Nhật Khanh hít sâu, gằn từng tiếng nói: “Vãn Vãn, cậu giúp tớ tra thứ này, cậu có thể tra ra phương thức liên hệ với mấy phóng viên truyền thông của mấy tin tức bát quái mà cậu hay xem không?”
Giang Vãn Vãn không hiểu ra sao: “Có lẽ... có thể đi, Nhật Khanh, cậu cần cái này để làm gì?”
“Có việc gấp, cậu giúp tớ tra trước đi đã, càng nhanh càng tốt.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Danh Chính bước tới, loáng thoáng nghe được một câu, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Nhật Khanh, gần như hiểu ra ngay lập tức.
“Em muốn làm gì?”
Đường Nhật Khanh cắn môi, gằn từng chữ: “Em phải cứu Tiểu Trạch.”
Chuyện cho đến bây giờ, cô đã không còn cách nào khác.
Khuôn mặt Bùi Danh Chính thầm trầm, hỏi ngược lại: “Em muốn gánh hết tội lên đầu mình như lời Chương Tú Tú nói sao?”
Chuyện tới bây giờ, những trang tin tức nhỏ trên internet gần như đã lan truyền mọi hành vi của Chương Tú Tú, nếu cô ta còn ở trong nước, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng nhấn chìm trong nước miếng, ngay cả nhóm quan hệ xã hội của cô ta cũng không thể giúp cô ta được nữa, chỉ cần Đường Nhật Khanh hắt tất cả nước bẩn lên người chình mình, thì nhóm của Chương Tú Tú có thể giúp cô ta tẩy trắng, cứ như vậy, cô ta có thể trở mình.
Nhưng một khi Đường Nhật Khanh làm như vậy, gần như tự đẩy mình tới bên rìa vách núi, cô không có đường lui, huống chi không thể khinh thường sức mạnh bạo lực của internet bây giờ, gần như có thể ép một người bình thường trong hiện thực rơi vào trầm cảm, sao cô có thể chịu được?
“Anh nói bây giờ còn có cách nào khác sao?” Đường Nhật Khanh ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Bùi Danh Chính: “Chỉ còn lại nửa tiếng nữa.”
Bùi Danh Chính đang muốn nói, đột nhiên di động của Đường Nhật Khanh tin tin một tiếng, nhận được tin nhắn.
Cô mở ra xem, thấy được một hàng chữ-- số điện thoại biên tập viên của Giải Trí Bát Quái, phía sau còn có một dãy số.
Tay của Đường Nhật Khanh run lên, bấm vào dãy số kia, đang muốn gọi, thì đột nhiên một bàn tay to vươn tới, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô.
Bùi Danh Chính nghiêm túc nói: “Em không thể gọi, em có biết, nếu em gọi cuộc gọi này thì sẽ có hậu quả như thế nào hay không?”
“Em biết, nhưng em đã nghĩ kỹ rồi.” Đường Nhật Khanh hít sâu: “Anh buông em ra.”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Chương Tú Tú không phải một người biết giữ lời, cho dù em thật sự gọi điện nhận hết trách nhiệm thì cô ta cũng sẽ không dễ dàng thả người! Bây giờ Tiểu Trạch đang ở trong tay của cô ta, cô ta không dám làm gì, bây giờ cái chúng ta phải làm là nhanh chóng tìm ra được chỗ của cô ta và cứu Tiểu Trạch ra!”
Trong lòng Đường Nhật Khanh nổi lên cơn tức giận, dùng sức hất tay của Bùi Danh Chính ra: “Sao anh có thể chắc chắn cô ta không dám làm như vậy? Nếu Tiểu Trạch thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Nói xong, cô không quan tâm gì nữa, trực tiếp gọi cho dãy số kia, nhưng ngay lập tức, trong tay trống rỗng, di động đột nhiên bị người lấy đi.
“Không được gọi, anh sẽ tìm ra cách.”
Bùi Danh Chính nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, vươn tay kia nắm lấy cô rồi kéo cô về phía xe.
Trong lúc nhất thời, Đường Nhật Khanh thẹn quá thành giận, không thể giãy ra khỏi tay của người đàn ông, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cắn lên tay của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nhíu mày, theo bản năng buông lỏng tay.
Hai mắt Đường Nhật Khanh đỏ ửng, hoàn toàn mất đi lý trí: “Đưa di động cho em! Anh không cứu thì em tự mình cứu! Anh trả lại cho em!”
“Em bình tĩnh một chút!” Bùi Danh Chính cau mày, vừa không chú ý, di động trong tay đã bị cô lấy mất.
Thấy thái độ kiên quyết này của Đường Nhật Khanh, muốn ngăn cản cũng không được, Bùi Danh Chính không còn cách nào khác, mắt thấy cô đã gọi cho số điện thoại kia rồi đưa di động tới bên tai, anh lập tức bước tới, do dự một chút, vẫn giơ tay đánh vào sau cổ của người phụ nữ.
Đường Nhật Khanh cứng đờ, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Bùi Danh Chính thuận thế ôm cô vào trong lòng, nhìn người phụ nữ tái nhợt trong lòng, trái tim anh lại bất lực và đau thắt lại.
Bây giờ anh không còn cách nào khác, không thể không đánh ngất cô, cho dù như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không cho phép cô thay Chương Tú Tú gánh tội.
Anh cúi xuống ôm ngang người phụ nữ lên, sau khi ôm vào trong xe, anh âm trầm nhìn về phía Trương Phó, lạnh lùng nói: “Cho dù là dùng tới bao nhiêu người, bao nhiêu tiền, đều phải tìm ra được chỗ của Chương Tú Tú! Nếu không thì sau ngày hôm nay, cậu không cần làm việc cho tôi nữa!”
Trương Phó nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, lập tức trả lời: “Vâng!”
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lẽo nhìn về phía trước, bàn tay đang nắm tay Đường Nhật Khanh dần dần siết chặt.
Lần này, một khi bắt được Chương Tú Tú, anh nhất định sẽ nghĩ cách khiến cho cô ta vĩnh viễn không thể trở mình!