Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-419
CHƯƠNG 419: AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ HẠI?
CHƯƠNG 419: AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ HẠI?
Qua lại như vậy, vài câu nói lập tức làm lửa giận của hai người đều bùng lên.
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, mắt thấy sự việc không đúng, sợ lại xảy ra chuyện gì, cô vội tiến lên, giơ tay kéo nắm tay đang nắm chặt của Bùi Danh Chính, mở miệng nói: "Mọi người đều hạ hỏa, bây giờ bác trai còn đang phẫu thuật, chúng ta cho dù đánh nhau cũng không thể tỉnh lại, vẫn là bình tĩnh một chút đợi phẫu thuật kết thúc rồi..."
"Câm miệng!"
Lời Đường Nhật Khanh còn chưa nói xong, đã bị Bùi Duy trực tiếp cắt ngang.
Ánh mắt Bùi Duy lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, hận không thể dùng ánh mắt để phân thây cô làm trăm mảnh: "Đường Nhật Khanh, cô giả bộ cái gì!"
Đường Nhật Khanh sững sốt, trong lòng không hiểu.
Lửa giận trong mắt Bùi Duy bùng lên, từ từ áp sát cô: "Thiết kế ra như vậy, chơi mọi người xoay vòng vòng, đây không phải điều cô muốn nhìn thấy sao!"
Đột nhiên, một cánh tay giơ tới, trực tiếp đè vai Bùi Duy, bàn tay to của Bùi Danh Chính giữ chặt vai anh ta, dùng sức: "Còn tiến về phía trước nửa bước, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
Nhất thời, hai người nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, giống như một giây sau, hai người có thể động thủ đánh nhau.
Chú Phùng quản gia bước nhanh về phía trước, mở miệng khuyên nhủ: "Cậu cả, cậu hai, hai người mau dừng tay, bây giờ ông chủ ở trong còn chưa rõ tình huống, hai người ở ngoài nếu đánh nhau, nhà họ Bùi sẽ thật sự loạn rồi! Nếu ông chủ biết hẳn sẽ rất đau lòng!"
Rốt cuộc là người sống lâu ở nhà họ Bùi, mấy câu nói đã làm Bùi Danh Chính và Bùi Duy đều bình tĩnh lại.
Bùi Danh Chính hít sâu, thả lỏng tay đang nắm vai Bùi Duy, xoay người kéo Đường Nhật Khanh đi sang một bên.
Tạm thời yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại vẫn rất căng thẳng áp bức, hai mươi phút sau, đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu đột nhiên đổi xanh.
Một hàng người nhanh chóng tiến lên, nhìn bác sĩ từ trong ra, Bùi Danh Chính vội hỏi: "Bác sĩ, tình huống thế nào?"
Bác sĩ hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, còn may đưa tới kịp thời, nếu không với tuổi tác bây giờ của ông ấy, lành ít dữ nhiều, đợi lát nữa đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một lúc, đợi ông ta tỉnh lại là có thể chuyển tới phòng bệnh thường rồi."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!" Bùi Duy tiếp tục hỏi: "Còn phải chú ý những điều gì khác sao!"
Bác sĩ gật gật đầu: "Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, tối kỵ kích động lần nữa, mọi người là người nhà nhất định phải giữ vững cảm xúc của ông ấy."
"Được, chúng tôi sẽ chú ý!"
Sau khi bác sĩ rời đi, không bao lâu sau cửa phòng cấp cứu đã được kéo ra, tiếp đó, ông lão đã được đẩy ra ngoài.
Đường Nhật Khanh nhìn sắc mặt ông trắng bệch đến mức tái xám, trong lòng có sự áp chế không thể nói rõ, cho dù nói thế nào, ông lão nhà họ Bùi cũng luôn đối xử không tệ với cô, bây giờ một người sống sờ sờ lại đột nhiên yếu ớt nằm trên giường, cô đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng.
Đưa ông lão tới phòng chăm sóc đặc biệt, y tá vì đảm bảo yên tĩnh, không cho bất kỳ người nhà nào vào chăm nom, họ chỉ có thể ở ngoài cửa sổ kính nhìn vào.
Còn may, có kinh mà vô hiểm, so với vừa rồi, họ đều bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bùi Duy nhìn Dương Thu Dung bên cạnh một lát, khẽ khuyên: "Mẹ, mẹ về nhà đi, con canh giữ ờ đây, không cần lo lắng."
"Mẹ... sao mẹ có thể yên tâm đi." Dương Thu Dung lắc lắc đầu: "Mẹ cũng ở đây."
Bùi Duy nghe vậy, cũng không tiện nói gì nữa, anh ta quay đầu, ánh mắt lướt tới Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ở một bên, đột nhiên ánh mắt lạnh đi vài phần.
Anh ta nhìn chú Phùng ở một bên, nhẹ giọng phân phó: "Chú Phùng, chú giúp con chăm sóc mẹ con."
Dứt lời, anh ta đi thẳng về phía bên này.
Bùi Danh Chính có chút cảnh giác nhìn anh ta, ánh mắt cũng lạnh như băng không chút tình cảm.
Bùi Duy lạnh lùng nhìn họ: "Tôi có chuyện hỏi các người."
Vứt xuống câu này, anh ta bước đi, nhanh chóng đi sang một bên.
Bùi Danh Chính vốn không định để ý anh ta, kéo Đường Nhật Khanh muốn đi sang một phía khác.
Đường Nhật Khanh hít sâu, không đi, ngược lại kéo anh, cô khẽ nói: "Giữa chúng ta hẳn có hiểu lầm gì, không bằng tranh thủ cơ hội này nói rõ."
Ánh mắt Bùi Danh Chính u ám, trầm tư vài giây, sau đó mở miệng: "Được, nghe lời em."
Hai người nhìn nhau, đi về phía Bùi Duy, ba người dừng trước cửa sổ hành lang bệnh viện, biểu cảm trên mặt đều là lạnh lùng.
Dương Thu Dung đứng ở bên này phòng bệnh, trong lòng không yên nhìn bên đó, nhưng rốt cuộc là ở giữa có một đoạn khoảng cách, bà cũng không nghe rõ họ đang nói gì.
Bùi Danh Chính mở miệng trước: "Nói đi, chuyện gì?"
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh nửa ngày, mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Đến lúc này rồi, mọi người cũng đừng giả bộ hồ đồ, Đường Nhật Khanh, cô nói xem, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?"
Thấy người đàn ông có ý nhìn mình, Đường Nhật Khanh hít thở sâu, từng chữ một hỏi lại: "Anh thật sự muốn biết?"
Bùi Duy không kiên nhẫn gắt gỏng: "Phí lời!"
"Vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Đường Nhật Khanh khẽ nắm chặt tay: "Vì Chương Tú Tú, còn ác độc hơn trong tưởng tượng của tôi."
Câu này của cô vừa nói ra, quả nhiên, Bùi Duy liền thay đổi sắc mặt, anh ta cắn chặt răng hàm, gân xanh trên trán hiện ra: "Cô nói!"
Đường Nhật Khanh hít sâu, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra trên yến tiệc hôm nay, nhưng cô chỉ nói một nửa, nói đến mình bị đám người xấu kéo lên lầu hai, lúc nhìn thấy Chương Tú Tú, Bùi Duy đã sắc mặt âm trầm cắt ngang lời cô.
"Nói năng linh tinh!" Bùi Duy hừ lạnh: "Nếu cô ta muốn ra tay với cô, vậy sao cuối cùng ngược lại cô không có chút chuyện nào!"
Trong lòng Đường Nhật Khanh đột nhiên bùng lên lửa giận, cô hung hăng cất cao giọng chất vấn: "Bùi Duy, tôi còn chưa nói xong, anh vội vàng cái gì? Anh từ đầu đã không tin tôi! Còn muốn hỏi tôi làm gì!"
Có lẽ là vì cô đột nhiên tức giận, ngược lại Bùi Duy đã đờ người.
Nhìn thấy người đàn ông im lặng không nói chuyện, Đường Nhật Khanh lúc này mới tiếp tục mở miệng nói hết chuyện sau đó.
"Tất cả những chuyện này, đều là do Chương Tú Tú lên kế hoạch, tôi kéo cô ta vào, là vì bảo vệ chính mình, pháp luật đều có tự vệ chính đáng, chẳng lẽ tôi phải đứng yên để cô ta kéo tôi vào phòng sao? Không thể nào, bây giờ chuyện đã huyên náo như vậy, là cô ta tự làm tự chịu!"
Nghe Đường Nhật Khanh nói xong những lời này, Bùi Duy đột nhiên cười lạnh ra tiếng, vài giây sau, anh ta mở miệng: "Đường Nhật Khanh, cô có biết không, cô và Chương Tú Tú nói hoàn toàn không giống nhau, cô ta nói, tất cả mọi chuyện hôm nay, là cô lên kế hoạch!"
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng chấn động, trong đầu trống rỗng.
Không nghĩ tới, Chương Tú Tú không chỉ tâm như rắn rết lên kế hoạch hại cô, sau khi thất thủ còn muốn đem tất cả đẩy lên người cô!
"Cô có chứng cứ gì có thể chứng minh, cô mới là người bị hại?"
Bùi Duy nói, đột nhiên nhìn Bùi Danh Chính ở một bên, tức giận nói: "Nếu nói các người là vì cố ý bôi đen tôi mà lên thiết kế âm mưu này, chuyện cũng hoàn toàn nói được!"
Nghe vậy, Bùi Danh Chính cười lạnh, anh quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh ở một bên, mắt có vài phần an ủi, tiếp đó, anh lại quay đầu nhìn Bùi Duy, trầm giọng nói: "Anh muốn làm rõ đáp an, không khó chút nào, đồng lõa của Chương Tú Tú, đã bị người của Ôn Thanh Triều bắt được, muốn biết chân tướng, thẩm tra là biết."
Nói xong, nhìn Bùi Duy nhất thời không nói ra lời, Bùi Danh Chính giơ tay ôm vai Đường Nhật Khanh, khẽ nói: "Chúng ta đi."
Còn chưa đi được vài bước, chú Phùng đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt đột nhiên nhìn về phía này, vẫy tay với họ: "Cậu cả cậu hai, ông chủ tỉnh rồi! Các người mau tới!"
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính sáng lên, kéo Đường Nhật Khanh đi nhanh về phía đó.
CHƯƠNG 419: AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ HẠI?
Qua lại như vậy, vài câu nói lập tức làm lửa giận của hai người đều bùng lên.
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, mắt thấy sự việc không đúng, sợ lại xảy ra chuyện gì, cô vội tiến lên, giơ tay kéo nắm tay đang nắm chặt của Bùi Danh Chính, mở miệng nói: "Mọi người đều hạ hỏa, bây giờ bác trai còn đang phẫu thuật, chúng ta cho dù đánh nhau cũng không thể tỉnh lại, vẫn là bình tĩnh một chút đợi phẫu thuật kết thúc rồi..."
"Câm miệng!"
Lời Đường Nhật Khanh còn chưa nói xong, đã bị Bùi Duy trực tiếp cắt ngang.
Ánh mắt Bùi Duy lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, hận không thể dùng ánh mắt để phân thây cô làm trăm mảnh: "Đường Nhật Khanh, cô giả bộ cái gì!"
Đường Nhật Khanh sững sốt, trong lòng không hiểu.
Lửa giận trong mắt Bùi Duy bùng lên, từ từ áp sát cô: "Thiết kế ra như vậy, chơi mọi người xoay vòng vòng, đây không phải điều cô muốn nhìn thấy sao!"
Đột nhiên, một cánh tay giơ tới, trực tiếp đè vai Bùi Duy, bàn tay to của Bùi Danh Chính giữ chặt vai anh ta, dùng sức: "Còn tiến về phía trước nửa bước, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
Nhất thời, hai người nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, giống như một giây sau, hai người có thể động thủ đánh nhau.
Chú Phùng quản gia bước nhanh về phía trước, mở miệng khuyên nhủ: "Cậu cả, cậu hai, hai người mau dừng tay, bây giờ ông chủ ở trong còn chưa rõ tình huống, hai người ở ngoài nếu đánh nhau, nhà họ Bùi sẽ thật sự loạn rồi! Nếu ông chủ biết hẳn sẽ rất đau lòng!"
Rốt cuộc là người sống lâu ở nhà họ Bùi, mấy câu nói đã làm Bùi Danh Chính và Bùi Duy đều bình tĩnh lại.
Bùi Danh Chính hít sâu, thả lỏng tay đang nắm vai Bùi Duy, xoay người kéo Đường Nhật Khanh đi sang một bên.
Tạm thời yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại vẫn rất căng thẳng áp bức, hai mươi phút sau, đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu đột nhiên đổi xanh.
Một hàng người nhanh chóng tiến lên, nhìn bác sĩ từ trong ra, Bùi Danh Chính vội hỏi: "Bác sĩ, tình huống thế nào?"
Bác sĩ hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, còn may đưa tới kịp thời, nếu không với tuổi tác bây giờ của ông ấy, lành ít dữ nhiều, đợi lát nữa đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một lúc, đợi ông ta tỉnh lại là có thể chuyển tới phòng bệnh thường rồi."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!" Bùi Duy tiếp tục hỏi: "Còn phải chú ý những điều gì khác sao!"
Bác sĩ gật gật đầu: "Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, tối kỵ kích động lần nữa, mọi người là người nhà nhất định phải giữ vững cảm xúc của ông ấy."
"Được, chúng tôi sẽ chú ý!"
Sau khi bác sĩ rời đi, không bao lâu sau cửa phòng cấp cứu đã được kéo ra, tiếp đó, ông lão đã được đẩy ra ngoài.
Đường Nhật Khanh nhìn sắc mặt ông trắng bệch đến mức tái xám, trong lòng có sự áp chế không thể nói rõ, cho dù nói thế nào, ông lão nhà họ Bùi cũng luôn đối xử không tệ với cô, bây giờ một người sống sờ sờ lại đột nhiên yếu ớt nằm trên giường, cô đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng.
Đưa ông lão tới phòng chăm sóc đặc biệt, y tá vì đảm bảo yên tĩnh, không cho bất kỳ người nhà nào vào chăm nom, họ chỉ có thể ở ngoài cửa sổ kính nhìn vào.
Còn may, có kinh mà vô hiểm, so với vừa rồi, họ đều bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bùi Duy nhìn Dương Thu Dung bên cạnh một lát, khẽ khuyên: "Mẹ, mẹ về nhà đi, con canh giữ ờ đây, không cần lo lắng."
"Mẹ... sao mẹ có thể yên tâm đi." Dương Thu Dung lắc lắc đầu: "Mẹ cũng ở đây."
Bùi Duy nghe vậy, cũng không tiện nói gì nữa, anh ta quay đầu, ánh mắt lướt tới Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ở một bên, đột nhiên ánh mắt lạnh đi vài phần.
Anh ta nhìn chú Phùng ở một bên, nhẹ giọng phân phó: "Chú Phùng, chú giúp con chăm sóc mẹ con."
Dứt lời, anh ta đi thẳng về phía bên này.
Bùi Danh Chính có chút cảnh giác nhìn anh ta, ánh mắt cũng lạnh như băng không chút tình cảm.
Bùi Duy lạnh lùng nhìn họ: "Tôi có chuyện hỏi các người."
Vứt xuống câu này, anh ta bước đi, nhanh chóng đi sang một bên.
Bùi Danh Chính vốn không định để ý anh ta, kéo Đường Nhật Khanh muốn đi sang một phía khác.
Đường Nhật Khanh hít sâu, không đi, ngược lại kéo anh, cô khẽ nói: "Giữa chúng ta hẳn có hiểu lầm gì, không bằng tranh thủ cơ hội này nói rõ."
Ánh mắt Bùi Danh Chính u ám, trầm tư vài giây, sau đó mở miệng: "Được, nghe lời em."
Hai người nhìn nhau, đi về phía Bùi Duy, ba người dừng trước cửa sổ hành lang bệnh viện, biểu cảm trên mặt đều là lạnh lùng.
Dương Thu Dung đứng ở bên này phòng bệnh, trong lòng không yên nhìn bên đó, nhưng rốt cuộc là ở giữa có một đoạn khoảng cách, bà cũng không nghe rõ họ đang nói gì.
Bùi Danh Chính mở miệng trước: "Nói đi, chuyện gì?"
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh nửa ngày, mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Đến lúc này rồi, mọi người cũng đừng giả bộ hồ đồ, Đường Nhật Khanh, cô nói xem, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?"
Thấy người đàn ông có ý nhìn mình, Đường Nhật Khanh hít thở sâu, từng chữ một hỏi lại: "Anh thật sự muốn biết?"
Bùi Duy không kiên nhẫn gắt gỏng: "Phí lời!"
"Vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Đường Nhật Khanh khẽ nắm chặt tay: "Vì Chương Tú Tú, còn ác độc hơn trong tưởng tượng của tôi."
Câu này của cô vừa nói ra, quả nhiên, Bùi Duy liền thay đổi sắc mặt, anh ta cắn chặt răng hàm, gân xanh trên trán hiện ra: "Cô nói!"
Đường Nhật Khanh hít sâu, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra trên yến tiệc hôm nay, nhưng cô chỉ nói một nửa, nói đến mình bị đám người xấu kéo lên lầu hai, lúc nhìn thấy Chương Tú Tú, Bùi Duy đã sắc mặt âm trầm cắt ngang lời cô.
"Nói năng linh tinh!" Bùi Duy hừ lạnh: "Nếu cô ta muốn ra tay với cô, vậy sao cuối cùng ngược lại cô không có chút chuyện nào!"
Trong lòng Đường Nhật Khanh đột nhiên bùng lên lửa giận, cô hung hăng cất cao giọng chất vấn: "Bùi Duy, tôi còn chưa nói xong, anh vội vàng cái gì? Anh từ đầu đã không tin tôi! Còn muốn hỏi tôi làm gì!"
Có lẽ là vì cô đột nhiên tức giận, ngược lại Bùi Duy đã đờ người.
Nhìn thấy người đàn ông im lặng không nói chuyện, Đường Nhật Khanh lúc này mới tiếp tục mở miệng nói hết chuyện sau đó.
"Tất cả những chuyện này, đều là do Chương Tú Tú lên kế hoạch, tôi kéo cô ta vào, là vì bảo vệ chính mình, pháp luật đều có tự vệ chính đáng, chẳng lẽ tôi phải đứng yên để cô ta kéo tôi vào phòng sao? Không thể nào, bây giờ chuyện đã huyên náo như vậy, là cô ta tự làm tự chịu!"
Nghe Đường Nhật Khanh nói xong những lời này, Bùi Duy đột nhiên cười lạnh ra tiếng, vài giây sau, anh ta mở miệng: "Đường Nhật Khanh, cô có biết không, cô và Chương Tú Tú nói hoàn toàn không giống nhau, cô ta nói, tất cả mọi chuyện hôm nay, là cô lên kế hoạch!"
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng chấn động, trong đầu trống rỗng.
Không nghĩ tới, Chương Tú Tú không chỉ tâm như rắn rết lên kế hoạch hại cô, sau khi thất thủ còn muốn đem tất cả đẩy lên người cô!
"Cô có chứng cứ gì có thể chứng minh, cô mới là người bị hại?"
Bùi Duy nói, đột nhiên nhìn Bùi Danh Chính ở một bên, tức giận nói: "Nếu nói các người là vì cố ý bôi đen tôi mà lên thiết kế âm mưu này, chuyện cũng hoàn toàn nói được!"
Nghe vậy, Bùi Danh Chính cười lạnh, anh quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh ở một bên, mắt có vài phần an ủi, tiếp đó, anh lại quay đầu nhìn Bùi Duy, trầm giọng nói: "Anh muốn làm rõ đáp an, không khó chút nào, đồng lõa của Chương Tú Tú, đã bị người của Ôn Thanh Triều bắt được, muốn biết chân tướng, thẩm tra là biết."
Nói xong, nhìn Bùi Duy nhất thời không nói ra lời, Bùi Danh Chính giơ tay ôm vai Đường Nhật Khanh, khẽ nói: "Chúng ta đi."
Còn chưa đi được vài bước, chú Phùng đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt đột nhiên nhìn về phía này, vẫy tay với họ: "Cậu cả cậu hai, ông chủ tỉnh rồi! Các người mau tới!"
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính sáng lên, kéo Đường Nhật Khanh đi nhanh về phía đó.