Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Cô nghe thấy tiếng nói lập tức giật thót mình vội vàng lấy quần áo che đi cơ thể không có gì của mình quay lại nhìn anh. Đông Quân cực bình thản chống tay kê đầu năm nghiêng nhìn cô, Lộc Ninh nhìn thấy bên trên của anh lập tức che mắt "Anh..mau mau mặc quần áo vào"
Anh mỉm cười đầy vui "Đằng nào đêm qua chẳng nhìn thấy hết"
"Tôi không thấy gì cả" Nói rồi cô hí hoáy tìm nhà vệ sinh rồi lập tức chui vào trong đấy. Bắt đầu tự trách bản thân ngu ngốc, rõ ràng trên thương trường quỷ quyệt là thế mà bây giờ lại bị lừa mất tất cả từ anh. Cô ôm mặt ngồi khuỵu xuống, bắt đâu nghĩ xa xôi, không biết anh có chịu trách nhiệm với cô không? Đấy một tí thôi tâm hồn lại treo lơ lửng nghĩ linh ta linh tinh. Cô vội vàng mặc quần áo vào, vừa mở cửa hé hé ngó ra ngoài không thấy anh đâu liền lập tức chạy ra khỏi phòng nhưng cô mới phát hiện....
Đây vốn dĩ không phải là khách sản mà là một căn biệt thự to lớn, vậy mà trong căn phòng kia thiết kế như khách sạn sang trọng vậy. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng khi không biết hướng nào để thoát đi, cô lần mò theo hành lang nghe thấy cô tiếng người lập tức chạy ngược hướng lại lập tức đâm sầm vào người anh. Cô tính đấy anh ra nhưng đâu có kịp anh lập tức ôm cô bế lên "Đi ăn sáng thôi"
"Không! Anh thả tôi ra, là anh lừa tôi"
"Anh đâu có lừa, là em tự nguyện mà"
"Tôi không có!" Lộc Ninh tức giận hét đến mức lạc cả giọng, dù cố gắng thoát khỏi anh nhưng xem ra chẳng nhằm nhò gì. Biết là chỉ tốn công vô ích cô quyết định nằm im trong vòng tay anh nhưng Đông Quân lần này còn quá đáng hơn, bế cô xuống ăn sáng nhưng không cho cô ngồi một mình mà cứ thế để cô ngồi trong lòng anh, bao nhiêu người giúp việc cứ nhìn hai người chằm chằm khiến cô muối mặt gần chết nhưng tên kia mặt vẫn rất dày có khi còn dày hơn cả hơn kể từ đêm hôm qua.
"Thả tôi xuống"
"Không"
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng anh lại cười hết sức vui vẻ trừng mắt lại nhìn cô, trêu đùa cô nhiều như thế vậy mà cô lại không nổi nóng chút nào, tự nhiên muốn hai người hàng ngày chí chóe với nhau như thế này có khi lại vui. Mặt Lộc Ninh bắt đầu đăm chiêu một lúc như đang nghĩ kế sách gì đó còn Đông Quân vẫn rất bình tĩnh gắp đồ ăn, thỉnh thoảng còn đưa đến trước miệng cô ý nói cô ăn, vì đang đăm chiêu lên cô cũng há mồm hưởng ứng sau đó mới ngớ người ra véo anh một cái. Mặc dù bị véo người kia lại tươi cười hơn cả, mắt híp lại nhìn có phần cute.
Những người giúp việc đằng kia thấy vậy bắt đầu bàn tán xôn xao cả một vùng, họ đương nhiên không hay thấy nụ cười này của anh, anh chính là một người khó ở trong mắt mọi người, tính tình cực kì tệ vậy mà trong suốt năm năm lần đầu họ thấy anh cười một cách đầy thoải mái, nụ cười vui vẻ chứ không ẩn chứa âm mưu như trước.
Lộc Ninh vẫn rất chung thủy với câu hỏi của mình "Anh làm gì mà giàu vậy?" Cô nhìn xung quanh nhà anh phải trầm trồ một cái, to hơn nhà cô rất nhiều. Cô nhớ hồi cô và anh học lớp 12 anh đã sở hữu một căn biệt thự rất to nhưng căn này còn to gấp mấy lần.
Anh suy nghĩ về câu hỏi của cô một lát sau đó trả lời "Kinh doanh nhỏ thôi"
"Kinh doanh nhỏ mà..." Cô nhìn xung quanh nhà anh, người làm khắp nơi, có thật là kinh doanh nhỏ không?
"Ăn đi, anh đưa em đi làm"
"Tôi phải về nhà thay quần áo nữa"
"Mang quần áo ra đấy" Anh nhìn quản gia nói.
Một lúc sau họ lập tức mang một bộ váy xòe hồng nhạt, cô nhìn thấy lập tức cười gượng "Anh thấy tôi bánh bèo như thế cơ à?"
"Không! Anh thấy em rất ngầu, đẹp sang chảnh lên anh muốn thay đổi phong cách của em một chút"
"Thôi được, dù sao cũng không thể mặc bộ này" Bộ quần áo của cô đã quá nhăn nheo rồi.
Anh mỉm cười nhìn cô sau đó cúi xuống hôn nhẹ một cái vào môi cô, cô không hề phản kháng.
"Bằng chứng trước tòa" Anh nhìn về camera đang chiếu thẳng vào họ, cái cảnh cô hưởng ứng kia hoàn toàn đã bị ghi lại, cô thấy vậy lập tức lườm anh một cái "Đồ cơ hội"
[...]
"Cô nhìn Lộc Tổng kìa, có tin được không?"
"Trời ơi, hôm nay Lộc tổng yêu đời vậy?"
Biết ngay mà hôm nay cô mang cả một bộ váy hồng như vậy sẽ bị mọi người bàn tán mà, nhưng không sao, dù sao cũng là váy mà Đông Quân chọn. Vẫn là cái thần thái lạnh lùng ấy mix với bộ váy có chút sượng sượng.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng cãi cọ ở quầy lễ tân.
"Mau cho tôi gặp Lộc Tổng các người" Tiếng hét vang to đến mức cả một đại sảnh có thể nghe thấy.
Cô tiếp tân hơi khó xử không biết phải làm thế nào may mắn đúng lúc này lại gặp Lộc tổng.
Cô bình tĩnh bước đến "Có chuyện gì vậy?"
"Cô là Lộc Ninh" Cô gái kia nói.
Hai gương mặt chạm nhau, là người mà cô không thể quên.
- --------------------
Thông báo: Đã viết xong bản thảo truyện mới, có thể sẽ lên sóng vào tối nay hoặc ngày mai, tóm lại do ad duyệt nhưng nhớ ủng hộ truyện mới tui nhé!!!
Like và theo dõi truyện nha
Anh mỉm cười đầy vui "Đằng nào đêm qua chẳng nhìn thấy hết"
"Tôi không thấy gì cả" Nói rồi cô hí hoáy tìm nhà vệ sinh rồi lập tức chui vào trong đấy. Bắt đầu tự trách bản thân ngu ngốc, rõ ràng trên thương trường quỷ quyệt là thế mà bây giờ lại bị lừa mất tất cả từ anh. Cô ôm mặt ngồi khuỵu xuống, bắt đâu nghĩ xa xôi, không biết anh có chịu trách nhiệm với cô không? Đấy một tí thôi tâm hồn lại treo lơ lửng nghĩ linh ta linh tinh. Cô vội vàng mặc quần áo vào, vừa mở cửa hé hé ngó ra ngoài không thấy anh đâu liền lập tức chạy ra khỏi phòng nhưng cô mới phát hiện....
Đây vốn dĩ không phải là khách sản mà là một căn biệt thự to lớn, vậy mà trong căn phòng kia thiết kế như khách sạn sang trọng vậy. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng khi không biết hướng nào để thoát đi, cô lần mò theo hành lang nghe thấy cô tiếng người lập tức chạy ngược hướng lại lập tức đâm sầm vào người anh. Cô tính đấy anh ra nhưng đâu có kịp anh lập tức ôm cô bế lên "Đi ăn sáng thôi"
"Không! Anh thả tôi ra, là anh lừa tôi"
"Anh đâu có lừa, là em tự nguyện mà"
"Tôi không có!" Lộc Ninh tức giận hét đến mức lạc cả giọng, dù cố gắng thoát khỏi anh nhưng xem ra chẳng nhằm nhò gì. Biết là chỉ tốn công vô ích cô quyết định nằm im trong vòng tay anh nhưng Đông Quân lần này còn quá đáng hơn, bế cô xuống ăn sáng nhưng không cho cô ngồi một mình mà cứ thế để cô ngồi trong lòng anh, bao nhiêu người giúp việc cứ nhìn hai người chằm chằm khiến cô muối mặt gần chết nhưng tên kia mặt vẫn rất dày có khi còn dày hơn cả hơn kể từ đêm hôm qua.
"Thả tôi xuống"
"Không"
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng anh lại cười hết sức vui vẻ trừng mắt lại nhìn cô, trêu đùa cô nhiều như thế vậy mà cô lại không nổi nóng chút nào, tự nhiên muốn hai người hàng ngày chí chóe với nhau như thế này có khi lại vui. Mặt Lộc Ninh bắt đầu đăm chiêu một lúc như đang nghĩ kế sách gì đó còn Đông Quân vẫn rất bình tĩnh gắp đồ ăn, thỉnh thoảng còn đưa đến trước miệng cô ý nói cô ăn, vì đang đăm chiêu lên cô cũng há mồm hưởng ứng sau đó mới ngớ người ra véo anh một cái. Mặc dù bị véo người kia lại tươi cười hơn cả, mắt híp lại nhìn có phần cute.
Những người giúp việc đằng kia thấy vậy bắt đầu bàn tán xôn xao cả một vùng, họ đương nhiên không hay thấy nụ cười này của anh, anh chính là một người khó ở trong mắt mọi người, tính tình cực kì tệ vậy mà trong suốt năm năm lần đầu họ thấy anh cười một cách đầy thoải mái, nụ cười vui vẻ chứ không ẩn chứa âm mưu như trước.
Lộc Ninh vẫn rất chung thủy với câu hỏi của mình "Anh làm gì mà giàu vậy?" Cô nhìn xung quanh nhà anh phải trầm trồ một cái, to hơn nhà cô rất nhiều. Cô nhớ hồi cô và anh học lớp 12 anh đã sở hữu một căn biệt thự rất to nhưng căn này còn to gấp mấy lần.
Anh suy nghĩ về câu hỏi của cô một lát sau đó trả lời "Kinh doanh nhỏ thôi"
"Kinh doanh nhỏ mà..." Cô nhìn xung quanh nhà anh, người làm khắp nơi, có thật là kinh doanh nhỏ không?
"Ăn đi, anh đưa em đi làm"
"Tôi phải về nhà thay quần áo nữa"
"Mang quần áo ra đấy" Anh nhìn quản gia nói.
Một lúc sau họ lập tức mang một bộ váy xòe hồng nhạt, cô nhìn thấy lập tức cười gượng "Anh thấy tôi bánh bèo như thế cơ à?"
"Không! Anh thấy em rất ngầu, đẹp sang chảnh lên anh muốn thay đổi phong cách của em một chút"
"Thôi được, dù sao cũng không thể mặc bộ này" Bộ quần áo của cô đã quá nhăn nheo rồi.
Anh mỉm cười nhìn cô sau đó cúi xuống hôn nhẹ một cái vào môi cô, cô không hề phản kháng.
"Bằng chứng trước tòa" Anh nhìn về camera đang chiếu thẳng vào họ, cái cảnh cô hưởng ứng kia hoàn toàn đã bị ghi lại, cô thấy vậy lập tức lườm anh một cái "Đồ cơ hội"
[...]
"Cô nhìn Lộc Tổng kìa, có tin được không?"
"Trời ơi, hôm nay Lộc tổng yêu đời vậy?"
Biết ngay mà hôm nay cô mang cả một bộ váy hồng như vậy sẽ bị mọi người bàn tán mà, nhưng không sao, dù sao cũng là váy mà Đông Quân chọn. Vẫn là cái thần thái lạnh lùng ấy mix với bộ váy có chút sượng sượng.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng cãi cọ ở quầy lễ tân.
"Mau cho tôi gặp Lộc Tổng các người" Tiếng hét vang to đến mức cả một đại sảnh có thể nghe thấy.
Cô tiếp tân hơi khó xử không biết phải làm thế nào may mắn đúng lúc này lại gặp Lộc tổng.
Cô bình tĩnh bước đến "Có chuyện gì vậy?"
"Cô là Lộc Ninh" Cô gái kia nói.
Hai gương mặt chạm nhau, là người mà cô không thể quên.
- --------------------
Thông báo: Đã viết xong bản thảo truyện mới, có thể sẽ lên sóng vào tối nay hoặc ngày mai, tóm lại do ad duyệt nhưng nhớ ủng hộ truyện mới tui nhé!!!
Like và theo dõi truyện nha