Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Lộc Ninh nhìn cái đoạn tin nhắn ở trên điện thoại kia cứng họng không biết trả lời thế nào chỉ đành chuyển chủ đề "Nếu không có việc gì thì anh về đi, tôi rất bận"
Anh đứng thẳng lưng, hai tay đút vào túi quần mỉm cười "Được rồi! Hôm nay anh về trước" Sau đó anh đi ra đến ngoài cửa lại quay lại nói tiếp "Bai em yêu, lần sau anh lại đến" Sau đó thì anh đi ra ngoài mất hút. Sau khi anh đi ra ngoài cô mới bỏ xuống bộ mắt lạnh như băng của mình.
Trong lòng không ngừng nghĩ ngợi "Sao anh ấy lại vẫn giữ đoạn tin nhắn ấy chứ?" Rốt cuộc thì vẫn không biết cách nào để có thể thoát khỏi người đàn ông nham hiểm kia. Anh ta bảo hôm sau anh ta lại đến đúng không? Anh ta nhất quyết theo đuổi cô đấy à?
Hôm nay cô hơi bận một chút lên may mắn không còn tâm trạng để nghĩ đến anh nữa cũng tự trấn tĩnh bản thân. Giờ cô đã khác xưa rồi, có tiền có quyền không sợ bị Đông Quân chèn ép đến chết như hồi xưa nữa. Mặc dù tự trấn tĩnh nhưng vẫn co chút lo sợ. Thật trùng hợp là tập đoàn của cô hợp tác với tập đoàn của Cao Thị. Người đứng đầu Cao Thị không ai khác chính là Cao Tuấn người ngồi cùng bàn với cô hồi xưa và cũng có khoảng thời gian thích cô.
"Ồ, Cao Tuấn hóa ra là cậu" Lộc Ninh vui vẻ đi lại bắt tay anh. Cao Tuấn cũng vui vẻ gật đầu sau đó bắt đầu nói về chuyện kí hợp đồng để xây dựng khu vui chơi của Lộc Thị. Sau khi bàn bạc, hai bên đã đồng ý kí vào hợp đồng, họ sau một hồi bàn bạc về công việc cuối cũng cũng nói về chuyện đi học ngày xưa.
"Không ngờ nha, hóa ra bạn cùng bạn Thư Di đây lại là thừa kế tập đoàn Lộc Thị" Cao Tuấn vui vẻ nói chuyện với cô. Lộc Ninh cũng không ngại đáp lễ.
"Tôi cũng không ngờ được đấy"
"Có phải tôi bây giờ hết có cửa với cậu đúng không?" Cao Tuấn tươi cười nhưng trong câu nói có hàm ý nửa thật nửa đù khiến Lộc Ninh có chút không biết trả lời lại thế nào sau đó tìm cách đánh trống lảng qua chuyện khác "Cao tổng cứ đùa"
Cao Tuấn cũng biết mình bị từ chối khéo cũng lập tức chuyển qua chủ dể khác "Vậy tôi mời Lộc tổng đi ăn tối được không?"
"Đương nhiên là được"
Sau đó hai người có nói chuyện thêm một chút rồi lập tức thôi, ai cũng có công việc riêng lại còn rất bận rộn nữa.
Hôm nay Lộc Ninh tự nhủ là phải về thật sớm để tránh trường hợp như hôm qua bị cái tên biến thái nào đó bắt cóc. Mới có 5 giờ cô đã xách túi xuống nhà xe, nhân viên thấy thì đều ngỡ ngàng. Bình thường vị Lộc tổng này cực kì đam mê công việc. Nếu mà về sớm nhất cũng 7 giờ tối mới về, không ngờ hôm nay lại về sớm đến bất thường.
Cứ nghĩ về sớm như thế là sẽ thoát khỏi tên vô lại nào đó nhưng không! Khi cô vừa mới xuống nhà xe đã nhìn thấy một cái bóng dáng cao cao quen thuộc đang đứng dựa vào xe của cô. Lộc Ninh nheo mắt nhìn "Ai mà đứng ở xe mình vậy?"
Sau khi xác định được bóng dáng đó của ai cô lập tức giật mình, cái tên này là quỷ sao? Sao cô làm gì hắn ta cũng biết mà đứng chờ sắn hết cả vậy? Đang định quay lại thà bắt taxi còn hơn thì cô đã bị Đông Quân giữ lại "Hôm nay chúng ta đi ăn!" Sau đó Đông Quân lập tức kéo cô đến xe của anh gần đó trực tiếp nhét cô vào xe.
Đông Quân cứ vô lại như vậy, không hiểu trong suốt thời gian 5 năm anh đã bị cái gì tác động khiến mặt dày lên không ít, liêm sỉ thì lại không còn miếng nào.
"Rốt cuộc anh muốn gì đây?"
"Muốn em làm người yêu tôi"
"Đừng có vô lí"
"Không hề vô lí"
Vẫn là cái bản tính trẻ con của hai người này, lúc nào cũng chí chóe, chỉ cần ở cạnh nhau là cãi nhau không ngớt. Đông Quân bỗng tự dưng rướn người qua hôn một cái vào má cô làm cô không kịp trở tay.
Anh mỉm cười "Đặt cọc trước"
- --------------------------
Hôm nay hơi ngắn nha mn ơi, bị bí ý tưởng quá:((
Anh đứng thẳng lưng, hai tay đút vào túi quần mỉm cười "Được rồi! Hôm nay anh về trước" Sau đó anh đi ra đến ngoài cửa lại quay lại nói tiếp "Bai em yêu, lần sau anh lại đến" Sau đó thì anh đi ra ngoài mất hút. Sau khi anh đi ra ngoài cô mới bỏ xuống bộ mắt lạnh như băng của mình.
Trong lòng không ngừng nghĩ ngợi "Sao anh ấy lại vẫn giữ đoạn tin nhắn ấy chứ?" Rốt cuộc thì vẫn không biết cách nào để có thể thoát khỏi người đàn ông nham hiểm kia. Anh ta bảo hôm sau anh ta lại đến đúng không? Anh ta nhất quyết theo đuổi cô đấy à?
Hôm nay cô hơi bận một chút lên may mắn không còn tâm trạng để nghĩ đến anh nữa cũng tự trấn tĩnh bản thân. Giờ cô đã khác xưa rồi, có tiền có quyền không sợ bị Đông Quân chèn ép đến chết như hồi xưa nữa. Mặc dù tự trấn tĩnh nhưng vẫn co chút lo sợ. Thật trùng hợp là tập đoàn của cô hợp tác với tập đoàn của Cao Thị. Người đứng đầu Cao Thị không ai khác chính là Cao Tuấn người ngồi cùng bàn với cô hồi xưa và cũng có khoảng thời gian thích cô.
"Ồ, Cao Tuấn hóa ra là cậu" Lộc Ninh vui vẻ đi lại bắt tay anh. Cao Tuấn cũng vui vẻ gật đầu sau đó bắt đầu nói về chuyện kí hợp đồng để xây dựng khu vui chơi của Lộc Thị. Sau khi bàn bạc, hai bên đã đồng ý kí vào hợp đồng, họ sau một hồi bàn bạc về công việc cuối cũng cũng nói về chuyện đi học ngày xưa.
"Không ngờ nha, hóa ra bạn cùng bạn Thư Di đây lại là thừa kế tập đoàn Lộc Thị" Cao Tuấn vui vẻ nói chuyện với cô. Lộc Ninh cũng không ngại đáp lễ.
"Tôi cũng không ngờ được đấy"
"Có phải tôi bây giờ hết có cửa với cậu đúng không?" Cao Tuấn tươi cười nhưng trong câu nói có hàm ý nửa thật nửa đù khiến Lộc Ninh có chút không biết trả lời lại thế nào sau đó tìm cách đánh trống lảng qua chuyện khác "Cao tổng cứ đùa"
Cao Tuấn cũng biết mình bị từ chối khéo cũng lập tức chuyển qua chủ dể khác "Vậy tôi mời Lộc tổng đi ăn tối được không?"
"Đương nhiên là được"
Sau đó hai người có nói chuyện thêm một chút rồi lập tức thôi, ai cũng có công việc riêng lại còn rất bận rộn nữa.
Hôm nay Lộc Ninh tự nhủ là phải về thật sớm để tránh trường hợp như hôm qua bị cái tên biến thái nào đó bắt cóc. Mới có 5 giờ cô đã xách túi xuống nhà xe, nhân viên thấy thì đều ngỡ ngàng. Bình thường vị Lộc tổng này cực kì đam mê công việc. Nếu mà về sớm nhất cũng 7 giờ tối mới về, không ngờ hôm nay lại về sớm đến bất thường.
Cứ nghĩ về sớm như thế là sẽ thoát khỏi tên vô lại nào đó nhưng không! Khi cô vừa mới xuống nhà xe đã nhìn thấy một cái bóng dáng cao cao quen thuộc đang đứng dựa vào xe của cô. Lộc Ninh nheo mắt nhìn "Ai mà đứng ở xe mình vậy?"
Sau khi xác định được bóng dáng đó của ai cô lập tức giật mình, cái tên này là quỷ sao? Sao cô làm gì hắn ta cũng biết mà đứng chờ sắn hết cả vậy? Đang định quay lại thà bắt taxi còn hơn thì cô đã bị Đông Quân giữ lại "Hôm nay chúng ta đi ăn!" Sau đó Đông Quân lập tức kéo cô đến xe của anh gần đó trực tiếp nhét cô vào xe.
Đông Quân cứ vô lại như vậy, không hiểu trong suốt thời gian 5 năm anh đã bị cái gì tác động khiến mặt dày lên không ít, liêm sỉ thì lại không còn miếng nào.
"Rốt cuộc anh muốn gì đây?"
"Muốn em làm người yêu tôi"
"Đừng có vô lí"
"Không hề vô lí"
Vẫn là cái bản tính trẻ con của hai người này, lúc nào cũng chí chóe, chỉ cần ở cạnh nhau là cãi nhau không ngớt. Đông Quân bỗng tự dưng rướn người qua hôn một cái vào má cô làm cô không kịp trở tay.
Anh mỉm cười "Đặt cọc trước"
- --------------------------
Hôm nay hơi ngắn nha mn ơi, bị bí ý tưởng quá:((