Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-59
Chương 59
Editor: Tống Thiên Ân
Sáng sớm hôm nay Hứa Tĩnh Ngữ đã cảm thấy có chút bất an, mí mắt trái nháy liên tục, càng nghĩ càng không có tinh thần, điểm tâm còn không dùng đã vội đi đến thư viện. Đến thư viện vẫn bất an như trước, không có cười đùa với mọi người như mọi ngày, một buổi sáng đều cố ý nhìn về phía cửa.
Sợ Trần thị cho người đến bắt mình về...
Mình cũng không ngờ rằng sự việc lại có thể lớn đến như vậy. Lúc trước chỉ là tán gẫu vài câu, nghĩ rằng truyền đi trong phạm vi nhỏ chắc không sao, dù sao cũng chỉ là ly gián nàng với mọi người. Hơn nữa Tam muội cũng có thân phận đặc biệt, sau lưng nàng còn có Công chúa và Thái tử làm chỗ dựa, cho dù người khác tin cũng không dám công khai nói ra, cùng lắm chỉ dám nói nhỏ sau lưng.
Cũng chỉ muốn như vậy thôi, để cho người ngoài nhìn Tam muội bằng ánh mắt coi thường là được rồi.
Đến lúc đó mình lại đi châm chút dầu vào lửa, chắc chắn có thể đem khuôn mặt trấn tĩnh giả tạo của nàng xé rách đi! Tuổi còn nhỏ mà tỏ ra mình hơn người cái gì chứ! Nhưng thật sự không ngờ rằng sựviệc lại có thể lớn đến như vậy, không chỉ trường nữ bên này đều biết, trường nam, thậm chí trong nội cung cũng biết cả rồi. Ngày hôm qua lúc tan cũng có nghe mấy quận chúa nói, Hoàng hậu nương nương còn triệu các nàng vào để hỏi chuyện này!
Hoàng hậu đã biết rồi thì chắc chắn Trần thị cũng đã biết!
Lúc đó không nghĩ đến chuyện việc này lại lan đi rộng như vậy, hoàn toàn không có kế hoạch dự phồng, một chút chuẩn bị cũng không có!
Đến buổi trưa vẫn như cũ thấp thỏm không yên, khi đến giờ nghỉ trưa, Hứa Tĩnh Ngữ đúng dậy đi về phía sương phòng. Chưa bước ra khỏi cửa đã có một cánh tay khoác lên vai, giọng nói nhiệt tình truyền vào trong tai "Tĩnh Ngữ buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì? Ta nghe người khác nói hôm nay có món mới là cá mè sốt tương đấy, có muốn đi ăn thử không?"
Người Hứa Tĩnh Ngữ run lên, theo phản xạ đẩy người đang khoác vai mình ra.
"không phải đã nói với ngươi rồi sao, đừng nói chuyện với ta!" Giọng nói bén nhọn, giống như bị bệnh tâm thần.
Dù nội tâm Hứa Tĩnh Ngữ như thế nào nhưng biểu hiện lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, nói chuyện lúc nào cũng ôn nhu, dường như chưa bao giờ to tiếng, lúc này vừa quát lên, một số người chưa rời đi nghỉ trưa đều ngạc nhiên nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.
Bây giờ người khác nghĩ như thế nào Hứa Tĩnh Ngữ cũng không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. không kinh ngạc như những người khác, cô nương áo lam trước mắt như không để ý, lần nữa cười tiến lên thân mật cầm tay Hứa Tĩnh Ngữ hỏi "Tĩnh Ngữ ngươi làm sao vậy, hôm qua ngủ không ngon sao?"
Hứa Tĩnh Ngữ không nói gì, hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn người trước mắt.
cô nương kia dí dỏm nghiêng đầu ghé sát lại tai Hứa Tĩnh Ngữ, nhẹ giọng nói "Ngươi chắc chắn muốn nói chuyện với ta ở chỗ này?" Miệng cười tươi như hoa nhưng giọng lại lạnh như băng.
Hứa Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn nàng, đờ đẫn để nàng kéo về phía trước.
Đằng sau trường nữ chính là sương phòng, cô nương nào cũng có một sương phòng của mình. Hai người không nói chuyện, bước chân ngày càng nhanh hơn, đến phòng Hứa Tĩnh Ngữ thì nhanh chóng bước vào rồi khép của lại. Trường nữ không cho mang theo nha hoàn, việc gì cũng do chính mình làm.
Hai người đứng trừng lớn mắt trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Hứa Tĩnh Ngữ không chịu được mà đầu hàng trước.
"Trương Nhạc Duyên!"
"không phải hôm qua ta đã nói với ngươi là mấy ngày này đừng có liên lạc với ta, cũng đừng nói chuyện với ta, ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai đúng không? Ngươi không nghe lời ta thì cũng đừng trách ta trở mặt!"
không đợi Trương Nhạc Duyên đáp mà chỉ về phía cửa phòng.
"Giờ ta muốn ngươi cút ra khỏi phòng ta!"
Bộ dạng hung ác, không hề liên quan đến hai chữ "nhu nhược". Trương Nhạc Duyên cũng không tức giận, không chỉ không đi ra mà còn quay người đi đến ghế ngồi xuống. "Bây giờ ngươi muốn ta cút? Ngươi tốt nhất nên cút ra ngoài thì đúng hơn! Ngươi muốn ta chịu tiếng xấu hộ ngươi thì ít nhất cũng phải đối tốt với ta một chút! Chuyện bây giờ đã lớn như vậy, ngươi nghĩ một người có thể làm chuyện này lắng xuống sao?"
"Ngươi bây giờ mới biết sợ sao? Sao lúc trước làm ra chuyện này không thấy sợ?"
Trương Nhạc Duyên chỉ là con của quan nhỏ, không quyền không thế, bằng không thì cũng sẽ khôngbiết xấu hổ mà bám lấy Hứa Tĩnh Ngữ, không tính là quý nữ nhưng so với nàng ta thì vẫn tốt hơn. Lúc đầu nịnh bợ Hứa Tĩnh Ngữ để vào được học viện, khi vào rồi thì ngày nào cũng ở bên cạnh nịnh nọt. Hứa Tĩnh Ngữ tuy thường xuyên thấy nàng chướng mắt nhưng thấy nàng nghe lời thì cũng để nàng bên cạnh.
Mấy năm trôi qua, gần như chuyện gì nàng cũng biết, cũng có không ít việc là do Trương Nhạc Duyên làm sau lưng.
Trương Nhạc Duyên bên ngoài bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực ra trong lòng lại nóng như kiến bò trên chảo. Theo chân Hứa Tĩnh Ngữ đã vài năm nên hiểu được tính của nàng như thế nào, nếu như ;óc này mình nhu nhược thì sẽ bị nàng ta không chút do dự nào vứt qua một bên, nhất định là như vậy! Tiếp tục cười lạnh "Ngươi không cần phải uy hiếp ta, ta coi như đã nghĩ thông suốt, nếu chuyện này không xử lí được, không đến lượt ngươi, cha ta cũng sẽ khiến ta sống không bằng chết, nhà ta cũng sẽ tan nát hết."
"đã đến nước này rồi ta còn sợ ngươi đe dọa?"
Ánh mắt hung ác, như sói bị dồn đến bước đường cùng.
Hô hấp Hứa Tĩnh Ngữ dồn dập, thầm mắng, cái đồ vô dụng này sao tự nhiên lại thông minh như vậy! Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, từ sáng đến giờ thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ lúc nào cũng có người trong nhà đến đây bắt mình về, cho nên mới có thể thất thố như vậy. Lúc này đã bình tĩnh, trênmặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười ôn nhu hàng ngày, đi tới ngồi xuống cạnh Trương Nhạc Duyên.
Thậm chí còn tự tay rót một ly trà đưa cho Trương Nhạc Duyên.
nhẹ giọng xin lỗi "Mới vừa rồi là ta sai, ta không nên hung dữ với ngươi như vậy."
"Ngươi sợ thì sao ta có thể không sợ? Mẫu thân thương Tam muội nhất, sáng nay ta ngay cả điểm tâm còn chưa ăn đã chạy đến học viện, chỉ sợ nàng phái người đến bắt ta về, lo lắng cho đến giờ nên lúc nãy mới thất thố như vậy, ngươi bỏ qua cho ta có được không?"
Nếu như là người ngoài cuộc, không nói đến nam nhân, nếu nữ nhân thấy người kia đã nhẹ nhàng cầu hòa như vậy, ít nhất cũng sẽ cười cười. Nhưng Trương Nhạc Duyên là ai? Là người đã theo đuôi Hứa Tĩnh ngữ vài năm rồi lại không hiểu được chút tiểu xảo này của nàng? Nụ cười lạnh vẫn giữ trên môi "Cho nên ngươi cũng khó bảo toàn?" Trừng mắt "Vậy sao lúc nãy ngươi còn kêu ta cút?"
Nhịn, nhất định phải nhịn! Bây giờ đang có việc cần đến nàng ta nên phải nhịn! Hứa Tĩnh Ngữ hít sâu mới hơi thật dài mới có thể đem giận dữ nén xuống, miễn cưỡng cười nói "Ta đương nhiên là sợ, cha ta gần đây bận việc nên không ở nhà, mẫu thân ta lại không có chút tiếng nói nào trong nhà, đợi mấy ngày này qua, phụ thân về thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn."
Đưa tay nắm chặt lấy tay Trương Nhạc Duyên, vội vàng nói "Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải làm cho chuyện này xử lí tốt, chỉ cần xử lí tốt, khi phụ thân biết, ta có chết cũng không nhận tội, hắn lại không có chứng cứ nên nhất định sẽ bảo vệ ta! Ta cũng là nữ nhi của hắn, hắn nhất định sẽ khôngtuyệt tình như vậy!"
"Chỉ cần phụ thân không truy cứu thì Trần thị chắc chắn sẽ không làm gì được nữa."
"Ngươi yên tâm, chờ ta thoát khỏi chuyện này xong, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi đừng sốt ruột, được không?"
Trương Nhạc Duyên giống như thật sự tin, cười hỏi lại "thật sao?"
Hứa Tĩnh Ngữ không ngừng gật đầu, tiếp tục cam đoan "Ngươi yên tâm, đợi ta an toàn rồi ta nhất định sẽ giúp ngươi!"
Ai ngờ Trương Nhạc Duyên lúc nãy còn đang cười lập tức trở mặt, sắc mặt trầm xuống, động tác giống động tác vừa rồi của Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức hất tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, đứng lên nhìn xuống "Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc sao? Có ai không biết Quốc công đại nhân thương Tam tiểu thư nhất? hắn sẽ vì bảo vệ ngươi mà làm cho Tam tiểu thư đau lòng?"
"Sao ngươi không tự nhìn lại xem mình là ai đi? Chỉ là thứ trưởng nữ mà cũng có cách giúp ta?"
"nói cho ngươi biết, chuyện ta chịu tiếng xấu giúp ngươi sẽ không xảy ra đâu! Nếu ngươi không tự nóivới mẫu thân của mình thì mai tự ta sẽ đi nói cho nàng biết!"
"Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, việc này ta chỉ tính là tòng phạm, là ngươi nói ta làm!"
nói xong hất tay áo muốn đi nhưng sao Hứa Tĩnh Ngữ có thể để yên? Vội vàng đứng dậy nhào đến phía Trương Nhạc Duyên, túm chặt lấy tay của nàng, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu "Đừng, ngươi đừng đi!" Trương Nhạc Duyên không nghe theo.
đã biết rõ Hứa Tĩnh Ngữ là loại người như thế nào thì sao có thể tốn thời gian nói chuyện với nàng được? không ngừng giãy giụa muốn đi ra ngoài, không ngừng nói "Ta đã nói hết những lời cần nói rồi, cũng đã cho ngươi thời gian để chính ngươi nói, nếu tối hôm nay ngươi không nói thì mai chính ta sẽnói!"
"Việc này đã lộ ra ngoài rồi, nhất định ta sẽ không chịu tiếng xấu hộ ngươi!"
nói xong cắn răng dùng sức đẩy tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, sức khá mạnh, da Hứa Tĩnh Ngữ ngày thường được chăm sóc kĩ lưỡng nên nhanh chóng hiện lên vết đỏ. Trương Nhạc Duyên cũng không có thời gian mà thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng đi về phía cửa. Hứa Tĩnh Ngữ bị đẩy nên lảo đảo một cái, vừa đứng vững thì thấy Trương Nhạc Duyên đang mở cửa.
không kịp suy nghĩ đã vội nói "Ta nói, buổi tối khi trở về ta sẽ nói cho Trần thị!"
Trương Nhạc Duyên bán tín bán nghi quay đầu lại hỏi "thật sao?"
"thật."
Hứa Tĩnh Ngữ ngẩn ngơ nhìn Trương Nhạc Duyên, ánh mắt thất thần "Chuyện này ta cũng đã biết là có muốn giấu cũng không thể giấu được nữa rồi, ngươi cho ta chút thời gian để ta chuẩn bị, nghĩ kĩ những gì nên nói với Tam muội. Nàng là muội muội của ta, ta chỉ nói ta nhất thời hồ đồ nên nói lung tung, không nghĩ rằng sẽ bị truyền đi."
"Tam muội muội còn nhỏ nên sẽ dễ mềm lòng hơn."
"Chỉ cần nàng đồng ý không truy cứu nữa, dù Hoàng hậu nương nương đã biết cũng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta."
Trương Nhạc Duyên nghe vậy quả nhiên dừng bước, cúi đầu trầm tư. Tam cô nương dù cùng học chung với mình nhưng ngại thân phận của nàng, hơn nữa bên cạnh nàng bình thường đều có An Dương công chúa nên người ngoài bình thường không dám tiếp cận. Cho nên tuy học cùng nhưng tính nàng ra sao đều không biết, chỉ là nhìn mặt thân thiện liền nghĩ nàng dễ nói chuyện? Vừa rồi nói chuyện đều khôngnhắc đến nàng, dù sao người bị hại trong chuyện này là nàng.
Nghe Hứa Tĩnh Ngữ nói vậy, trong lòng liền hiện lên chút hi vọng?
Lại một lần nữa thấy rõ con người của Hứa Tĩnh Ngữ, rõ ràng nàng là người hại Tam cô nương, lúc này lại đi xin Tam cô nương tha thứ? Lắc đầu, quả thật đối với Hứa Tĩnh Ngữ không còn chút hi vọng nào nữa rồi, nếu như có thể qua khỏi chuyện này, nhất định sẽ không bao giờ qua lại với loại người này nữa, chết lúc nào cũng không biết!
"Được rồi, ta chờ tin của ngươi, trong ngày hôm nay, ta mặc kệ ngươi làm gì, nếu như ngày mai ngươi không thừa nhận thì ta sẽ nói chuyện này cho tất cả mọi người!"
Editor: Tống Thiên Ân
Sáng sớm hôm nay Hứa Tĩnh Ngữ đã cảm thấy có chút bất an, mí mắt trái nháy liên tục, càng nghĩ càng không có tinh thần, điểm tâm còn không dùng đã vội đi đến thư viện. Đến thư viện vẫn bất an như trước, không có cười đùa với mọi người như mọi ngày, một buổi sáng đều cố ý nhìn về phía cửa.
Sợ Trần thị cho người đến bắt mình về...
Mình cũng không ngờ rằng sự việc lại có thể lớn đến như vậy. Lúc trước chỉ là tán gẫu vài câu, nghĩ rằng truyền đi trong phạm vi nhỏ chắc không sao, dù sao cũng chỉ là ly gián nàng với mọi người. Hơn nữa Tam muội cũng có thân phận đặc biệt, sau lưng nàng còn có Công chúa và Thái tử làm chỗ dựa, cho dù người khác tin cũng không dám công khai nói ra, cùng lắm chỉ dám nói nhỏ sau lưng.
Cũng chỉ muốn như vậy thôi, để cho người ngoài nhìn Tam muội bằng ánh mắt coi thường là được rồi.
Đến lúc đó mình lại đi châm chút dầu vào lửa, chắc chắn có thể đem khuôn mặt trấn tĩnh giả tạo của nàng xé rách đi! Tuổi còn nhỏ mà tỏ ra mình hơn người cái gì chứ! Nhưng thật sự không ngờ rằng sựviệc lại có thể lớn đến như vậy, không chỉ trường nữ bên này đều biết, trường nam, thậm chí trong nội cung cũng biết cả rồi. Ngày hôm qua lúc tan cũng có nghe mấy quận chúa nói, Hoàng hậu nương nương còn triệu các nàng vào để hỏi chuyện này!
Hoàng hậu đã biết rồi thì chắc chắn Trần thị cũng đã biết!
Lúc đó không nghĩ đến chuyện việc này lại lan đi rộng như vậy, hoàn toàn không có kế hoạch dự phồng, một chút chuẩn bị cũng không có!
Đến buổi trưa vẫn như cũ thấp thỏm không yên, khi đến giờ nghỉ trưa, Hứa Tĩnh Ngữ đúng dậy đi về phía sương phòng. Chưa bước ra khỏi cửa đã có một cánh tay khoác lên vai, giọng nói nhiệt tình truyền vào trong tai "Tĩnh Ngữ buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì? Ta nghe người khác nói hôm nay có món mới là cá mè sốt tương đấy, có muốn đi ăn thử không?"
Người Hứa Tĩnh Ngữ run lên, theo phản xạ đẩy người đang khoác vai mình ra.
"không phải đã nói với ngươi rồi sao, đừng nói chuyện với ta!" Giọng nói bén nhọn, giống như bị bệnh tâm thần.
Dù nội tâm Hứa Tĩnh Ngữ như thế nào nhưng biểu hiện lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, nói chuyện lúc nào cũng ôn nhu, dường như chưa bao giờ to tiếng, lúc này vừa quát lên, một số người chưa rời đi nghỉ trưa đều ngạc nhiên nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.
Bây giờ người khác nghĩ như thế nào Hứa Tĩnh Ngữ cũng không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. không kinh ngạc như những người khác, cô nương áo lam trước mắt như không để ý, lần nữa cười tiến lên thân mật cầm tay Hứa Tĩnh Ngữ hỏi "Tĩnh Ngữ ngươi làm sao vậy, hôm qua ngủ không ngon sao?"
Hứa Tĩnh Ngữ không nói gì, hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn người trước mắt.
cô nương kia dí dỏm nghiêng đầu ghé sát lại tai Hứa Tĩnh Ngữ, nhẹ giọng nói "Ngươi chắc chắn muốn nói chuyện với ta ở chỗ này?" Miệng cười tươi như hoa nhưng giọng lại lạnh như băng.
Hứa Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn nàng, đờ đẫn để nàng kéo về phía trước.
Đằng sau trường nữ chính là sương phòng, cô nương nào cũng có một sương phòng của mình. Hai người không nói chuyện, bước chân ngày càng nhanh hơn, đến phòng Hứa Tĩnh Ngữ thì nhanh chóng bước vào rồi khép của lại. Trường nữ không cho mang theo nha hoàn, việc gì cũng do chính mình làm.
Hai người đứng trừng lớn mắt trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Hứa Tĩnh Ngữ không chịu được mà đầu hàng trước.
"Trương Nhạc Duyên!"
"không phải hôm qua ta đã nói với ngươi là mấy ngày này đừng có liên lạc với ta, cũng đừng nói chuyện với ta, ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai đúng không? Ngươi không nghe lời ta thì cũng đừng trách ta trở mặt!"
không đợi Trương Nhạc Duyên đáp mà chỉ về phía cửa phòng.
"Giờ ta muốn ngươi cút ra khỏi phòng ta!"
Bộ dạng hung ác, không hề liên quan đến hai chữ "nhu nhược". Trương Nhạc Duyên cũng không tức giận, không chỉ không đi ra mà còn quay người đi đến ghế ngồi xuống. "Bây giờ ngươi muốn ta cút? Ngươi tốt nhất nên cút ra ngoài thì đúng hơn! Ngươi muốn ta chịu tiếng xấu hộ ngươi thì ít nhất cũng phải đối tốt với ta một chút! Chuyện bây giờ đã lớn như vậy, ngươi nghĩ một người có thể làm chuyện này lắng xuống sao?"
"Ngươi bây giờ mới biết sợ sao? Sao lúc trước làm ra chuyện này không thấy sợ?"
Trương Nhạc Duyên chỉ là con của quan nhỏ, không quyền không thế, bằng không thì cũng sẽ khôngbiết xấu hổ mà bám lấy Hứa Tĩnh Ngữ, không tính là quý nữ nhưng so với nàng ta thì vẫn tốt hơn. Lúc đầu nịnh bợ Hứa Tĩnh Ngữ để vào được học viện, khi vào rồi thì ngày nào cũng ở bên cạnh nịnh nọt. Hứa Tĩnh Ngữ tuy thường xuyên thấy nàng chướng mắt nhưng thấy nàng nghe lời thì cũng để nàng bên cạnh.
Mấy năm trôi qua, gần như chuyện gì nàng cũng biết, cũng có không ít việc là do Trương Nhạc Duyên làm sau lưng.
Trương Nhạc Duyên bên ngoài bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực ra trong lòng lại nóng như kiến bò trên chảo. Theo chân Hứa Tĩnh Ngữ đã vài năm nên hiểu được tính của nàng như thế nào, nếu như ;óc này mình nhu nhược thì sẽ bị nàng ta không chút do dự nào vứt qua một bên, nhất định là như vậy! Tiếp tục cười lạnh "Ngươi không cần phải uy hiếp ta, ta coi như đã nghĩ thông suốt, nếu chuyện này không xử lí được, không đến lượt ngươi, cha ta cũng sẽ khiến ta sống không bằng chết, nhà ta cũng sẽ tan nát hết."
"đã đến nước này rồi ta còn sợ ngươi đe dọa?"
Ánh mắt hung ác, như sói bị dồn đến bước đường cùng.
Hô hấp Hứa Tĩnh Ngữ dồn dập, thầm mắng, cái đồ vô dụng này sao tự nhiên lại thông minh như vậy! Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, từ sáng đến giờ thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ lúc nào cũng có người trong nhà đến đây bắt mình về, cho nên mới có thể thất thố như vậy. Lúc này đã bình tĩnh, trênmặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười ôn nhu hàng ngày, đi tới ngồi xuống cạnh Trương Nhạc Duyên.
Thậm chí còn tự tay rót một ly trà đưa cho Trương Nhạc Duyên.
nhẹ giọng xin lỗi "Mới vừa rồi là ta sai, ta không nên hung dữ với ngươi như vậy."
"Ngươi sợ thì sao ta có thể không sợ? Mẫu thân thương Tam muội nhất, sáng nay ta ngay cả điểm tâm còn chưa ăn đã chạy đến học viện, chỉ sợ nàng phái người đến bắt ta về, lo lắng cho đến giờ nên lúc nãy mới thất thố như vậy, ngươi bỏ qua cho ta có được không?"
Nếu như là người ngoài cuộc, không nói đến nam nhân, nếu nữ nhân thấy người kia đã nhẹ nhàng cầu hòa như vậy, ít nhất cũng sẽ cười cười. Nhưng Trương Nhạc Duyên là ai? Là người đã theo đuôi Hứa Tĩnh ngữ vài năm rồi lại không hiểu được chút tiểu xảo này của nàng? Nụ cười lạnh vẫn giữ trên môi "Cho nên ngươi cũng khó bảo toàn?" Trừng mắt "Vậy sao lúc nãy ngươi còn kêu ta cút?"
Nhịn, nhất định phải nhịn! Bây giờ đang có việc cần đến nàng ta nên phải nhịn! Hứa Tĩnh Ngữ hít sâu mới hơi thật dài mới có thể đem giận dữ nén xuống, miễn cưỡng cười nói "Ta đương nhiên là sợ, cha ta gần đây bận việc nên không ở nhà, mẫu thân ta lại không có chút tiếng nói nào trong nhà, đợi mấy ngày này qua, phụ thân về thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn."
Đưa tay nắm chặt lấy tay Trương Nhạc Duyên, vội vàng nói "Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải làm cho chuyện này xử lí tốt, chỉ cần xử lí tốt, khi phụ thân biết, ta có chết cũng không nhận tội, hắn lại không có chứng cứ nên nhất định sẽ bảo vệ ta! Ta cũng là nữ nhi của hắn, hắn nhất định sẽ khôngtuyệt tình như vậy!"
"Chỉ cần phụ thân không truy cứu thì Trần thị chắc chắn sẽ không làm gì được nữa."
"Ngươi yên tâm, chờ ta thoát khỏi chuyện này xong, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi đừng sốt ruột, được không?"
Trương Nhạc Duyên giống như thật sự tin, cười hỏi lại "thật sao?"
Hứa Tĩnh Ngữ không ngừng gật đầu, tiếp tục cam đoan "Ngươi yên tâm, đợi ta an toàn rồi ta nhất định sẽ giúp ngươi!"
Ai ngờ Trương Nhạc Duyên lúc nãy còn đang cười lập tức trở mặt, sắc mặt trầm xuống, động tác giống động tác vừa rồi của Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức hất tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, đứng lên nhìn xuống "Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc sao? Có ai không biết Quốc công đại nhân thương Tam tiểu thư nhất? hắn sẽ vì bảo vệ ngươi mà làm cho Tam tiểu thư đau lòng?"
"Sao ngươi không tự nhìn lại xem mình là ai đi? Chỉ là thứ trưởng nữ mà cũng có cách giúp ta?"
"nói cho ngươi biết, chuyện ta chịu tiếng xấu giúp ngươi sẽ không xảy ra đâu! Nếu ngươi không tự nóivới mẫu thân của mình thì mai tự ta sẽ đi nói cho nàng biết!"
"Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, việc này ta chỉ tính là tòng phạm, là ngươi nói ta làm!"
nói xong hất tay áo muốn đi nhưng sao Hứa Tĩnh Ngữ có thể để yên? Vội vàng đứng dậy nhào đến phía Trương Nhạc Duyên, túm chặt lấy tay của nàng, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu "Đừng, ngươi đừng đi!" Trương Nhạc Duyên không nghe theo.
đã biết rõ Hứa Tĩnh Ngữ là loại người như thế nào thì sao có thể tốn thời gian nói chuyện với nàng được? không ngừng giãy giụa muốn đi ra ngoài, không ngừng nói "Ta đã nói hết những lời cần nói rồi, cũng đã cho ngươi thời gian để chính ngươi nói, nếu tối hôm nay ngươi không nói thì mai chính ta sẽnói!"
"Việc này đã lộ ra ngoài rồi, nhất định ta sẽ không chịu tiếng xấu hộ ngươi!"
nói xong cắn răng dùng sức đẩy tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, sức khá mạnh, da Hứa Tĩnh Ngữ ngày thường được chăm sóc kĩ lưỡng nên nhanh chóng hiện lên vết đỏ. Trương Nhạc Duyên cũng không có thời gian mà thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng đi về phía cửa. Hứa Tĩnh Ngữ bị đẩy nên lảo đảo một cái, vừa đứng vững thì thấy Trương Nhạc Duyên đang mở cửa.
không kịp suy nghĩ đã vội nói "Ta nói, buổi tối khi trở về ta sẽ nói cho Trần thị!"
Trương Nhạc Duyên bán tín bán nghi quay đầu lại hỏi "thật sao?"
"thật."
Hứa Tĩnh Ngữ ngẩn ngơ nhìn Trương Nhạc Duyên, ánh mắt thất thần "Chuyện này ta cũng đã biết là có muốn giấu cũng không thể giấu được nữa rồi, ngươi cho ta chút thời gian để ta chuẩn bị, nghĩ kĩ những gì nên nói với Tam muội. Nàng là muội muội của ta, ta chỉ nói ta nhất thời hồ đồ nên nói lung tung, không nghĩ rằng sẽ bị truyền đi."
"Tam muội muội còn nhỏ nên sẽ dễ mềm lòng hơn."
"Chỉ cần nàng đồng ý không truy cứu nữa, dù Hoàng hậu nương nương đã biết cũng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta."
Trương Nhạc Duyên nghe vậy quả nhiên dừng bước, cúi đầu trầm tư. Tam cô nương dù cùng học chung với mình nhưng ngại thân phận của nàng, hơn nữa bên cạnh nàng bình thường đều có An Dương công chúa nên người ngoài bình thường không dám tiếp cận. Cho nên tuy học cùng nhưng tính nàng ra sao đều không biết, chỉ là nhìn mặt thân thiện liền nghĩ nàng dễ nói chuyện? Vừa rồi nói chuyện đều khôngnhắc đến nàng, dù sao người bị hại trong chuyện này là nàng.
Nghe Hứa Tĩnh Ngữ nói vậy, trong lòng liền hiện lên chút hi vọng?
Lại một lần nữa thấy rõ con người của Hứa Tĩnh Ngữ, rõ ràng nàng là người hại Tam cô nương, lúc này lại đi xin Tam cô nương tha thứ? Lắc đầu, quả thật đối với Hứa Tĩnh Ngữ không còn chút hi vọng nào nữa rồi, nếu như có thể qua khỏi chuyện này, nhất định sẽ không bao giờ qua lại với loại người này nữa, chết lúc nào cũng không biết!
"Được rồi, ta chờ tin của ngươi, trong ngày hôm nay, ta mặc kệ ngươi làm gì, nếu như ngày mai ngươi không thừa nhận thì ta sẽ nói chuyện này cho tất cả mọi người!"