Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Tim đập
Công ty giải trí O.T.
Doãn anh Ninh để Mục Tử Ni ở lại trong xe, cấm cô ấy đi theo.
*
“Xin chào chị Lâm.” Doãn anh Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng ngồi đối diện với Lâm Di, còn cố tình để Mộ Dung Phách Sùng ngồi bên cạnh cô ấy, không chừng dùng sắc dụ có thể có tác dụng.
Lâm Di vừa thấy Mộ Dung Phách Sùng xuất hiện, liền dùng đôi mắt như máy quét rà soát người hắn từ trên xuống dưới. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lâm Di, Mộ Dung Phách Sùng không vui nhíu mày không nói lời nào.
“Doãn anh Ninh…… Mộ Dung Phách Sùng……” Lâm Di gọi tên hai người, cực kỳ không muốn mà dời ánh mắt đến tư liệu Doãn anh Ninh đưa tới, Doãn anh Ninh gật gật đầu, “Dạ, là chúng tôi.”
Lâm Di lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Dung Phách Sùng, “Có tài nghệ gì?”
Doãn anh Ninh vội vàng trả lời, “hắn biết thổi tiêu, đàn tranh.”
Lâm Di quái dị mà liếc mắt nhìn Doãn anh Ninh một cái, “Hai người có quan hệ gì?” Doãn anh Ninh lập tức thân thiết kéo cánh tay Mộ Dung Phách Sùng, “Tôi là người đại diện của hắn, thực ra là bạn thân.”
Vẻ mặt Mộ Dung Phách Sùng hiện lên sự chán ghét, gỡ mấy ngón tay của Doãn anh Ninh ra khỏi cánh tay của mình.
Doãn anh Ninh vẫn tươi cười như cũ, chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hung ác chỉ có Mộ Dung Phách Sùng mới cảm giác được.
“không thể tưởng tượng được anh Mộ Dung lại biết thổi tiêu và đàn tranh, thật sự không thể tưởng tượng.”
Lâm Di cố tình dùng giọng điệu dễ thương mà nói, trong ánh mắt không giấu được sự sùng bái đối với hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy, người này cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện.” Doãn anh Ninh phối hợp với Lâm Di, còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ Mộ Dung Phách Sùng ra ngoài.
“Tôi biết mà. Điều kiện của anh Mộ Dung ở mọi mặt đều tốt, chúng ta đi chụp mấy tấm ảnh để thử ống kính trước được không?”
Đôi mắt như ‘sói’ của Lâm Di vẫn dính ở trên người Mộ Dung Phách Sùng, làm hắn liên tưởng đến cảnh Doãn anh Ninh giành giật thịt heo với mấy phụ nữ ở siêu thị, làm sắc mặt hắn không khống chế được mà khó coi hơn.
Sau khi Lâm Di sắp xếp xong, Doãn anh Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng đến phòng trang điểm, chuẩn bị tạo hình cho hắn, nhưng Mộ Dung Phách Sùng sống chết không chịu làm, lý do bởi vì hắn là một người đàn ông, không thể giống mấy người phụ nữ bôi bôi trét trét mấy thứ lung tung lên mặt mình.
Doãn anh Ninh cũng không có cách nào với hắn, dù sao làn da của hắn cũng tốt, đành phải để Mộ Dung Phách Sùng thay quần áo trực tiếp quay chụp luôn.
Giống với mong muốn của Doãn anh Ninh, hắn vừa đứng dưới ánh đèn flash, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, nhiếp ảnh gia chỉ cần ấn camera, hắn vừa nghe thấy âm thanh vang lên liền bày ra tư thế dùng võ công.
Tư thế kia rất buồn cười nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, ngược lại hiện rõ mị lực nam tính mạnh mẽ của hắn.
Doãn anh Ninh có chút mê muội mà nhìn hắn, giống như lần đầu tiên phát hiện hắn có mị lực như vậy.
Chẳng được bao lâu, Mộ Dung Phách Sùng liền đổ mồ hôi đầy đầu, Doãn anh Ninh vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra đi lên lau cho hắn, ai ngờ, hắn nắm chặt tay Doãn anh Ninh, khẩn trương nói: “Nơi này có mai phục.”
Doãn anh Ninh sửng sốt, đánh giá một vòng xung quanh, đoán rằng ‘mai phục’ trong lời hắn nói là chỉ mấy đèn flash.
Chú ý tới mấy nhân viên công tác đang nhìn bọn họ, lại nghĩ đến hành vi quá đáng của hắn đêm đó, Doãn anh Ninh hơi khó chịu, vội vàng đẩy tay Mộ Dung Phách Sùng ra, “Đừng nói bừa, chụp xong ngay bây giờ thôi, anh thả lỏng một chút.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi Mộ Dung Phách Sùng nhíu mày, nhìn độ ấm lưu lại trong lòng bàn tay, lúc này mới bình tĩnh lại.
Doãn anh Ninh đi đến phòng nghỉ lấy tay che ngực, nghĩ lại cảnh vừa rồi, tim đập thình thịch dần bĩnh tĩnh lại, lập tức ngẩn ra.
hắn chỉ là có JJ (côn th*t đó mà) to lớn, cá tính bá đạo mà thôi……
Doãn anh Ninh để Mục Tử Ni ở lại trong xe, cấm cô ấy đi theo.
*
“Xin chào chị Lâm.” Doãn anh Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng ngồi đối diện với Lâm Di, còn cố tình để Mộ Dung Phách Sùng ngồi bên cạnh cô ấy, không chừng dùng sắc dụ có thể có tác dụng.
Lâm Di vừa thấy Mộ Dung Phách Sùng xuất hiện, liền dùng đôi mắt như máy quét rà soát người hắn từ trên xuống dưới. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lâm Di, Mộ Dung Phách Sùng không vui nhíu mày không nói lời nào.
“Doãn anh Ninh…… Mộ Dung Phách Sùng……” Lâm Di gọi tên hai người, cực kỳ không muốn mà dời ánh mắt đến tư liệu Doãn anh Ninh đưa tới, Doãn anh Ninh gật gật đầu, “Dạ, là chúng tôi.”
Lâm Di lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Dung Phách Sùng, “Có tài nghệ gì?”
Doãn anh Ninh vội vàng trả lời, “hắn biết thổi tiêu, đàn tranh.”
Lâm Di quái dị mà liếc mắt nhìn Doãn anh Ninh một cái, “Hai người có quan hệ gì?” Doãn anh Ninh lập tức thân thiết kéo cánh tay Mộ Dung Phách Sùng, “Tôi là người đại diện của hắn, thực ra là bạn thân.”
Vẻ mặt Mộ Dung Phách Sùng hiện lên sự chán ghét, gỡ mấy ngón tay của Doãn anh Ninh ra khỏi cánh tay của mình.
Doãn anh Ninh vẫn tươi cười như cũ, chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hung ác chỉ có Mộ Dung Phách Sùng mới cảm giác được.
“không thể tưởng tượng được anh Mộ Dung lại biết thổi tiêu và đàn tranh, thật sự không thể tưởng tượng.”
Lâm Di cố tình dùng giọng điệu dễ thương mà nói, trong ánh mắt không giấu được sự sùng bái đối với hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy, người này cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện.” Doãn anh Ninh phối hợp với Lâm Di, còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ Mộ Dung Phách Sùng ra ngoài.
“Tôi biết mà. Điều kiện của anh Mộ Dung ở mọi mặt đều tốt, chúng ta đi chụp mấy tấm ảnh để thử ống kính trước được không?”
Đôi mắt như ‘sói’ của Lâm Di vẫn dính ở trên người Mộ Dung Phách Sùng, làm hắn liên tưởng đến cảnh Doãn anh Ninh giành giật thịt heo với mấy phụ nữ ở siêu thị, làm sắc mặt hắn không khống chế được mà khó coi hơn.
Sau khi Lâm Di sắp xếp xong, Doãn anh Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng đến phòng trang điểm, chuẩn bị tạo hình cho hắn, nhưng Mộ Dung Phách Sùng sống chết không chịu làm, lý do bởi vì hắn là một người đàn ông, không thể giống mấy người phụ nữ bôi bôi trét trét mấy thứ lung tung lên mặt mình.
Doãn anh Ninh cũng không có cách nào với hắn, dù sao làn da của hắn cũng tốt, đành phải để Mộ Dung Phách Sùng thay quần áo trực tiếp quay chụp luôn.
Giống với mong muốn của Doãn anh Ninh, hắn vừa đứng dưới ánh đèn flash, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, nhiếp ảnh gia chỉ cần ấn camera, hắn vừa nghe thấy âm thanh vang lên liền bày ra tư thế dùng võ công.
Tư thế kia rất buồn cười nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, ngược lại hiện rõ mị lực nam tính mạnh mẽ của hắn.
Doãn anh Ninh có chút mê muội mà nhìn hắn, giống như lần đầu tiên phát hiện hắn có mị lực như vậy.
Chẳng được bao lâu, Mộ Dung Phách Sùng liền đổ mồ hôi đầy đầu, Doãn anh Ninh vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra đi lên lau cho hắn, ai ngờ, hắn nắm chặt tay Doãn anh Ninh, khẩn trương nói: “Nơi này có mai phục.”
Doãn anh Ninh sửng sốt, đánh giá một vòng xung quanh, đoán rằng ‘mai phục’ trong lời hắn nói là chỉ mấy đèn flash.
Chú ý tới mấy nhân viên công tác đang nhìn bọn họ, lại nghĩ đến hành vi quá đáng của hắn đêm đó, Doãn anh Ninh hơi khó chịu, vội vàng đẩy tay Mộ Dung Phách Sùng ra, “Đừng nói bừa, chụp xong ngay bây giờ thôi, anh thả lỏng một chút.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi Mộ Dung Phách Sùng nhíu mày, nhìn độ ấm lưu lại trong lòng bàn tay, lúc này mới bình tĩnh lại.
Doãn anh Ninh đi đến phòng nghỉ lấy tay che ngực, nghĩ lại cảnh vừa rồi, tim đập thình thịch dần bĩnh tĩnh lại, lập tức ngẩn ra.
hắn chỉ là có JJ (côn th*t đó mà) to lớn, cá tính bá đạo mà thôi……