Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 6: Chị em
Sam Y vừa về đến nhà liền đi ngủ. Cô vừa mở cửa phòng liền quăng ba lô vào một xó rồi thả mình lên chiếc giường mềm mại. Nhưng chưa kịp nhắm mắt thì có tiếng mở cửa phòng cô và người vừa xuất hiện ở cửa không ai khác chính là Hạ Khuê. Sam Y chẳng thèm mở mắt nhìn cô ả, cô cứ tiếp tục trùm chăn ngủ.
"Tại sao vừa rồi anh Thần lại đưa chị về?"
"Thì sao?" Sam Y chui ra khỏi chăn lười nhác lên tiếng.
"Chị không thấy xấu hổ vì đi quyến rũ hôn phu của em gái mình ư?"
"Cô nói gì? Không phải tình cảm của cô với Cao Bách sâu nặng lắm sao?" Sam Y cười nhạt.
"Chị, sao chị lại làm như vậy? Em biết chị thích anh Thần nhưng anh không thích chị mà, sao chị không chấp nhận chuyện này cơ chứ?" Hạ Khuê vừa nói vừa khóc.
"Hạ Khuê, con sao vậy? Ai dám bắt nạt con? Là cô phải không? Sao cô luôn bắt nạt Hạ Khuê ngoan ngoãn chứ? Cô đúng là loại không biết xấu hổ, còn có ý đồ với vị hôn phu của em gái mình." Phan Uyển Lan không biết từ đâu chạy vào, mặt mũi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.
"Mẹ, mẹ, chị Y không làm gì con hết, mẹ đừng mắng chị ấy. Chị, thật ra chuyện này là bố hứa hôn với nhà bên đấy, em cũng mới biết liền nói ngay cho chị." Hạ Khuê ngây thơ chớp mắt nói, dáng vẻ rúm ró núp sau lưng mẹ mình.
"Con đừng có bênh nó, chắc lâu ngày không được dạy dỗ nên mới trở nên hư hỏng như vậy. Đợi tí nữa bố con về mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Nói rồi bà ta dắt đứa con gái cưng của mình ra khỏi phòng Sam Y. Cô thấy thật nực cười, cô hư hỏng ư? Cô bắt nạt con gái bà ta? Sam Y cảm thấy như mình vừa nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Từ ngày bà ta bước chân vào ngôi nhà này, Sam Y biết cuộc sống địa ngục của cô liền bắt đầu. Khi ấy cô còn nhỏ còn chưa thể làm gì bà ta nhưng bây giờ cô đã đủ lớn để hiểu được mình cần làm gì. Cô biết mình cần phải trả thù, trả thù cho cái chết oan khuất của mẹ cô... Sam Y tức giận, sẽ có ngày bà ta phải gánh chịu hậu quả cho những việc mà bà ta đã gây ra cho cô.
Đến tối khi cả nhà đang dùng bữa, Bạch An Trí đột nhiên lên tiếng:
"Bố nghe mẹ con kể lại hôm nay con bắt nạt em?"
"Ai là mẹ? Ai là em?" Sam Y vẫn tiếp tục ung dung ăn cơm, không một chút sợ hãi.
"Con đừng bướng, con tưởng bố không dám trừng phạt con sao?"
"Bố định trừng phạt con thế nào?"
"Con, sao con dám hỗn với bố như thế?"
"Bố đừng tức giận, chị không có lỗi gì đâu, tại con hết."
"Mình đừng nóng, kẻo phát bệnh."
Hạ Khuê nhanh nhẹn lấy lòng bố mình, chứng tỏ là đứa em gái ngoan. Trong khi đó Sam Y vẫn nhàn nhã xem một nhà ba người diễn cảnh gia đình hạnh phúc.
"Hạ Khuê nói cho bố nghe, Sam Y nó làm gì con?"
"Chị không làm gì con hết..."
Cô ả vừa nói vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt cho giống với vai nhân vật nữ chính yếu đuối bị bắt nạt. Sam Y buông đũa lên phòng. Cô chán ghét cái cảnh gia đình hạnh phúc ấy, cô thấy mình là người thừa.
"Con định đi đâu? Đứng lại!"
Bạch An Trí tức giận ra lệnh. Sam Y quay người lại nhìn. Trước mắt cô là ánh mắt hả hê của Phan Uyển Lan, là nụ cười thách thức của Hạ Khuê và gương mặt giận dữ của Bạch An Trí. Cô chậm rãi bước xuống, từng bậc, từng bậc thang một...
"Có chuyện gì cần nói thì nói mau lên, con buồn ngủ."
"Con lập tức xin lỗi Hạ Khuê đi. Hơn nữa, kể từ hôm nay con phải gọi Uyển Lan là mẹ và coi Hạ Khuê là em gái. Nếu không thì xem như con không phải thành viên trong gia đình này và quyền thừa kế sẽ chuyển nhượng toàn bộ cho Hạ Khuê."
Sam Y khinh bỉ nhìn cái được gọi là"gia đình" trước mặt mình đây. Cô cần tiền? Không hề. Cô cần là một thành viên trong gia đình? Sam Y lắc đầu phủ nhận. Cô coi thường cái người được gọi là bố mình đây. Ông ta chưa bao giờ cho cô được cái gì mà muốn có cái quyền bắt cô nghe lời ông ta. Không thể có chuyện đó.
"Con không cần quyền thừa kế đó, bố tưởng có thể lấy nó đe doạ con sao? Tài sản mà mẹ để lại cho con là đủ rồi vì vốn dĩ bố đâu phải chủ nhân của Tinh Yên. Con cũng chưa bao giờ hy vọng mình có cái "vinh dự" được trở thành một thành viên trong gia đình mới của bố cả. Bố chưa bao giờ xem con là con gái bố, trong mắt bố chỉ có mình Hạ Khuê thôi. Từ ngày mai con sẽ chuyển ra khỏi đây, con chán ghét nơi đây lắm rồi."
Nói xong không để ai phản ứng Sam Y đã chạy vụt lên phòng, che giấu những giọt nước mắt đang rơi.
Next:
Chương 7: Nhà mới
Sam Y vừa về đến nhà liền đi ngủ. Cô vừa mở cửa phòng liền quăng ba lô vào một xó rồi thả mình lên chiếc giường mềm mại. Nhưng chưa kịp nhắm mắt thì có tiếng mở cửa phòng cô và người vừa xuất hiện ở cửa không ai khác chính là Hạ Khuê. Sam Y chẳng thèm mở mắt nhìn cô ả, cô cứ tiếp tục trùm chăn ngủ.
"Tại sao vừa rồi anh Thần lại đưa chị về?"
"Thì sao?" Sam Y chui ra khỏi chăn lười nhác lên tiếng.
"Chị không thấy xấu hổ vì đi quyến rũ hôn phu của em gái mình ư?"
"Cô nói gì? Không phải tình cảm của cô với Cao Bách sâu nặng lắm sao?" Sam Y cười nhạt.
"Chị, sao chị lại làm như vậy? Em biết chị thích anh Thần nhưng anh không thích chị mà, sao chị không chấp nhận chuyện này cơ chứ?" Hạ Khuê vừa nói vừa khóc.
"Hạ Khuê, con sao vậy? Ai dám bắt nạt con? Là cô phải không? Sao cô luôn bắt nạt Hạ Khuê ngoan ngoãn chứ? Cô đúng là loại không biết xấu hổ, còn có ý đồ với vị hôn phu của em gái mình." Phan Uyển Lan không biết từ đâu chạy vào, mặt mũi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.
"Mẹ, mẹ, chị Y không làm gì con hết, mẹ đừng mắng chị ấy. Chị, thật ra chuyện này là bố hứa hôn với nhà bên đấy, em cũng mới biết liền nói ngay cho chị." Hạ Khuê ngây thơ chớp mắt nói, dáng vẻ rúm ró núp sau lưng mẹ mình.
"Con đừng có bênh nó, chắc lâu ngày không được dạy dỗ nên mới trở nên hư hỏng như vậy. Đợi tí nữa bố con về mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Nói rồi bà ta dắt đứa con gái cưng của mình ra khỏi phòng Sam Y. Cô thấy thật nực cười, cô hư hỏng ư? Cô bắt nạt con gái bà ta? Sam Y cảm thấy như mình vừa nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Từ ngày bà ta bước chân vào ngôi nhà này, Sam Y biết cuộc sống địa ngục của cô liền bắt đầu. Khi ấy cô còn nhỏ còn chưa thể làm gì bà ta nhưng bây giờ cô đã đủ lớn để hiểu được mình cần làm gì. Cô biết mình cần phải trả thù, trả thù cho cái chết oan khuất của mẹ cô... Sam Y tức giận, sẽ có ngày bà ta phải gánh chịu hậu quả cho những việc mà bà ta đã gây ra cho cô.
Đến tối khi cả nhà đang dùng bữa, Bạch An Trí đột nhiên lên tiếng:
"Bố nghe mẹ con kể lại hôm nay con bắt nạt em?"
"Ai là mẹ? Ai là em?" Sam Y vẫn tiếp tục ung dung ăn cơm, không một chút sợ hãi.
"Con đừng bướng, con tưởng bố không dám trừng phạt con sao?"
"Bố định trừng phạt con thế nào?"
"Con, sao con dám hỗn với bố như thế?"
"Bố đừng tức giận, chị không có lỗi gì đâu, tại con hết."
"Mình đừng nóng, kẻo phát bệnh."
Hạ Khuê nhanh nhẹn lấy lòng bố mình, chứng tỏ là đứa em gái ngoan. Trong khi đó Sam Y vẫn nhàn nhã xem một nhà ba người diễn cảnh gia đình hạnh phúc.
"Hạ Khuê nói cho bố nghe, Sam Y nó làm gì con?"
"Chị không làm gì con hết..."
Cô ả vừa nói vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt cho giống với vai nhân vật nữ chính yếu đuối bị bắt nạt. Sam Y buông đũa lên phòng. Cô chán ghét cái cảnh gia đình hạnh phúc ấy, cô thấy mình là người thừa.
"Con định đi đâu? Đứng lại!"
Bạch An Trí tức giận ra lệnh. Sam Y quay người lại nhìn. Trước mắt cô là ánh mắt hả hê của Phan Uyển Lan, là nụ cười thách thức của Hạ Khuê và gương mặt giận dữ của Bạch An Trí. Cô chậm rãi bước xuống, từng bậc, từng bậc thang một...
"Có chuyện gì cần nói thì nói mau lên, con buồn ngủ."
"Con lập tức xin lỗi Hạ Khuê đi. Hơn nữa, kể từ hôm nay con phải gọi Uyển Lan là mẹ và coi Hạ Khuê là em gái. Nếu không thì xem như con không phải thành viên trong gia đình này và quyền thừa kế sẽ chuyển nhượng toàn bộ cho Hạ Khuê."
Sam Y khinh bỉ nhìn cái được gọi là"gia đình" trước mặt mình đây. Cô cần tiền? Không hề. Cô cần là một thành viên trong gia đình? Sam Y lắc đầu phủ nhận. Cô coi thường cái người được gọi là bố mình đây. Ông ta chưa bao giờ cho cô được cái gì mà muốn có cái quyền bắt cô nghe lời ông ta. Không thể có chuyện đó.
"Con không cần quyền thừa kế đó, bố tưởng có thể lấy nó đe doạ con sao? Tài sản mà mẹ để lại cho con là đủ rồi vì vốn dĩ bố đâu phải chủ nhân của Tinh Yên. Con cũng chưa bao giờ hy vọng mình có cái "vinh dự" được trở thành một thành viên trong gia đình mới của bố cả. Bố chưa bao giờ xem con là con gái bố, trong mắt bố chỉ có mình Hạ Khuê thôi. Từ ngày mai con sẽ chuyển ra khỏi đây, con chán ghét nơi đây lắm rồi."
Nói xong không để ai phản ứng Sam Y đã chạy vụt lên phòng, che giấu những giọt nước mắt đang rơi.
Next:
Chương 7: Nhà mới