Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Năm phút sau, điện thoại trên tay Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa, vẫn là số kia, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, anh nhấn phím trả lời.
"Alo.... ..." Giọng nói của anh rất trầm thấp cũng rất cẩn thận, anh cần thêm một chút thời gian để ngăn cản Lý Mỹ Ngôn.
"Ngài Tổng Thống." Giọng nói của Lý Mỹ Ngôn từ đầu dây bên kia truyền đến, bởi vì quá khẩn trương nên giọng nói cô ta hơi run càng trở nên sắc bén mà quỷ dị. Cô ta lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện phi pháp này, cho nên cả người đều nằm trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
"Phải, là tôi." Vũ Văn Vĩ Thần cố gắng ít nói chuyện, để Lý Mỹ Ngôn hỏi anh một câu, mới trả lời một câu, lợi dụng để kéo dài thời gian cuộc trò chuyện.
"Con gái của Đào Du Du đang ở trong tay tôi, nếu ngài không muốn người trong lòng ngài đau khổ, thì nghe theo lệnh của tôi." Vì tranh thủ thời gian nên Lý Mỹ Ngôn không nói nhiều lời, sau khi xác định thân phận Vũ Văn Vĩ Thần, cô ta bắt đầu uy hiếp.
"Cô có yêu cầu gì?" Vũ Văn Vĩ Thần kiềm nén sự tức giận của mình, sau đó dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói.
"Thả cha của tôi ra, sau đó chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay tư nhân và hai người điều khiển, tôi muốn đưa cha tôi rời đi. Chờ khi chúng tôi bình an trên máy bay, tôi sẽ để Tiểu Bồ Đào bình an trở lại bên cạnh các người." Lý Mỹ Ngôn nói ra điều kiện rõ ràng từng câu từng chữ, cô nói chuyện rất nhanh, bởi vì kích động mà trở nên như thế.
"Không thành vấn đề, nhưng......." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dừng lại một chút.
"Nhưng gì?" Lý Mỹ Ngôn thấy anh chưa nói hết lời, nhanh chóng hỏi tiếp.
"Nhưng bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của Tiểu Bồ Đào, tôi muốn xác định hiện tại con bé có an toàn không?" Vũ Văn Vĩ Thần cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, sau đó nói.
"Ngài chờ một chút......"Lý Mỹ Ngôn nói xong, sau đó cầm điện thoại đến trước máy ghi âm được ghi lại lúc chơi trò chơi với Tiểu Bồ Đào, nhấn nút mở, bên trong truyền đến tiếng kêu non nớt của Tiểu Bồ Đào: “Mẹ cứu con…. Mẹ…. Mẹ…..”
Sau khi cho Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong giọng nói, Lý Mỹ Ngôn nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Ngài nghe được không? Hiện tại Tiểu Bồ Đào rất an toàn, nhưng trong một giờ ngài không chuẩn bị tốt theo sự phân phó của tôi, vậy tôi không đảm bảo sự an toàn của con bé.”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thời gian cuộc gọi trên điện thoại, hơn hai phút, cũng đủ để điều tra vị trí của cô ta rồi, vì vậy lập tức nói với Hồ Ứng: “Lập tức gọi điện thoại đến Bộ thông tin, sau khi tìm được vị trí của cô ta, lập tức an bày Cục cảnh sát phái người đến tiến hành giải cứu, hãy nhớ kỹ, cho dù phải trả cái giá thật lớn, nhất định phải đưa Tiểu Bồ Đào trở về an toàn cho tôi. Ngoài ra, để tránh cho Lý Mỹ Ngôn chó cùng rứt giậu, cậu tiện thể thông báo cho bộ phận truy tố, để cho họ an bài người đưa Lý Trường Dũng đến chỗ của Lý Mỹ Ngôn, ở tình huống không kiểm soát được, dùng Lý Trường Dũng khống chế Lý Mỹ Ngôn. Nhớ kỹ, an toàn của Tiểu Bồ Đào là trên hết…”
………….
Vừa rồi lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe điện thoại, Đào Du Du vẫn luôn ngồi bên cạnh anh, gần như nghe thấy giọng nói của Tiểu Bồ Đào từ trong điện thoại truyền vào tai cô, vì vậy sau khi Vũ Văn Vĩ Thần phân phó cho Hồ Ứng xong, cô lập tức nắm lấy tay anh hỏi: “Vừa rồi có phải Tiểu Bồ Đào nói chuyện với anh không? Con bé nói gì vậy? Bây giờ con bé như thế nào? Mỹ Ngôn có ngược đãi con bé không?”
“Yên tâm đi, Tiểu Bồ Đào chỉ là con tin của Lý Mỹ Ngôn, Lý Mỹ Ngôn cũng không phải là kẻ biến thái, sẽ không ngược đãi Tiểu Bồ Đào đâu.” Vì trấn an cảm xúc kích động của Đào Du Du, anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó khuyên nhủ.
“Ông trời nhất định phải phù hộ cho Tiểu Bồ Đào bình an vô sự, phù hộ!!!” Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói biết mình ở bên cạnh lo lắng suông cũng vô dụng, vì vậy bắt đầu chắp tay trước ngực cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào!
Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện vẫn luôn ngồi một bên nhìn Vũ Văn Vĩ Thần làm tất cả mọi chuyện, tuy họ rất lo lắng cho Tiểu Bồ Đào, nhưng thấy Vũ Văn Vĩ Thần vì Tiểu Bồ Đào, thậm chí còn dùng Lý Trường Dũng để đổi, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đào Du Du vẫn tin tưởng ỷ lại Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Nghĩ lại sau này bọn họ không thể ở bên nhau, cảm thấy khó chịu thay Đào Du Du.
Trấn an được Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía vợ chồng Ngô Định Thiện ngồi một bên trên ghế sô pha, anh cúi đầu trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi biết sáng hôm nay mẹ tôi tìm hai vị, bà ấy đúng là mạo phạm đến hai vị, hy vọng hai vị có thể tha thứ, cho dù là hiềm khích lúc trước.”
“À…..Chuyện đó……” Ngô Định Thiện không ngờ lúc nào Vũ Văn Vĩ Thần lại xin lỗi giúp Ngả Cầm Thị, ông và Đào Tú Quyên hơi ngây ngẩn cả người.
Mà Đào Du Du vốn đang ngồi cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào lại nghe được những lời Vũ Văn Vĩ Thần nói lại ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện, chợt phản ứng nói: “Cho nên, hôm nay cô và dượng nói với con bảo con rời khỏi Tổng Thống, thì ra là vì nguyên nhân này?”
“Du Du, cô biết Tổng Thống có lòng với con, cũng hiểu rõ tâm tình của con bây giờ, nhưng phải biết rằng, nhà giàu sâu như biển, huống chi gia đình Tổng Thống như thế, thân phận của con như thế, nếu quả thật kết hợp với Tổng Thống, con cảm thấy con sẽ hạnh phúc không?” Tuy hôm nay biểu hiện của Vũ Văn Vĩ Thần làm khiến cho bọn họ yên tâm giao Đào Du Du cho anh, nhưng chuyện này không chứng tỏ Đào Du Du kết hôn với anh thì nhất định sẽ hạnh phúc, dù sao sau khi trở thành vợ chồng, tất cả sẽ không như thế, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đối tốt với cô, nhưng thời gian dài, anh bận rộn như thế, khó đảm bảo Đào Du Du sẽ phải chịu lạnh nhạt thậm chí xa lánh gia đình họ, tất cả những điều này đủ làm lý do cản trở bọn họ muốn ở bên nhau.
“Tôi biết hai vị lo lắng, nhưng tôi nghĩ hiện tại mẹ tôi sẽ rất thích ý nghĩ tiếp nhận Du Du làm con dâu của bà. Xin hai vị không cần lo lắng vì chuyện này. Tuy không có cách nào đảm bảo Du Du ở cùng với tôi nhất định sẽ hạnh phúc nhất, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để cho cô ấy được hạnh phúc, hy vọng hai vị có thể tán thành.” Lúc này thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần rất thành khẩn, tay anh nắm chặt tay Đào Du Du, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, thâm tình chân thành.
"Alo.... ..." Giọng nói của anh rất trầm thấp cũng rất cẩn thận, anh cần thêm một chút thời gian để ngăn cản Lý Mỹ Ngôn.
"Ngài Tổng Thống." Giọng nói của Lý Mỹ Ngôn từ đầu dây bên kia truyền đến, bởi vì quá khẩn trương nên giọng nói cô ta hơi run càng trở nên sắc bén mà quỷ dị. Cô ta lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện phi pháp này, cho nên cả người đều nằm trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
"Phải, là tôi." Vũ Văn Vĩ Thần cố gắng ít nói chuyện, để Lý Mỹ Ngôn hỏi anh một câu, mới trả lời một câu, lợi dụng để kéo dài thời gian cuộc trò chuyện.
"Con gái của Đào Du Du đang ở trong tay tôi, nếu ngài không muốn người trong lòng ngài đau khổ, thì nghe theo lệnh của tôi." Vì tranh thủ thời gian nên Lý Mỹ Ngôn không nói nhiều lời, sau khi xác định thân phận Vũ Văn Vĩ Thần, cô ta bắt đầu uy hiếp.
"Cô có yêu cầu gì?" Vũ Văn Vĩ Thần kiềm nén sự tức giận của mình, sau đó dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói.
"Thả cha của tôi ra, sau đó chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay tư nhân và hai người điều khiển, tôi muốn đưa cha tôi rời đi. Chờ khi chúng tôi bình an trên máy bay, tôi sẽ để Tiểu Bồ Đào bình an trở lại bên cạnh các người." Lý Mỹ Ngôn nói ra điều kiện rõ ràng từng câu từng chữ, cô nói chuyện rất nhanh, bởi vì kích động mà trở nên như thế.
"Không thành vấn đề, nhưng......." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dừng lại một chút.
"Nhưng gì?" Lý Mỹ Ngôn thấy anh chưa nói hết lời, nhanh chóng hỏi tiếp.
"Nhưng bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của Tiểu Bồ Đào, tôi muốn xác định hiện tại con bé có an toàn không?" Vũ Văn Vĩ Thần cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, sau đó nói.
"Ngài chờ một chút......"Lý Mỹ Ngôn nói xong, sau đó cầm điện thoại đến trước máy ghi âm được ghi lại lúc chơi trò chơi với Tiểu Bồ Đào, nhấn nút mở, bên trong truyền đến tiếng kêu non nớt của Tiểu Bồ Đào: “Mẹ cứu con…. Mẹ…. Mẹ…..”
Sau khi cho Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong giọng nói, Lý Mỹ Ngôn nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Ngài nghe được không? Hiện tại Tiểu Bồ Đào rất an toàn, nhưng trong một giờ ngài không chuẩn bị tốt theo sự phân phó của tôi, vậy tôi không đảm bảo sự an toàn của con bé.”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thời gian cuộc gọi trên điện thoại, hơn hai phút, cũng đủ để điều tra vị trí của cô ta rồi, vì vậy lập tức nói với Hồ Ứng: “Lập tức gọi điện thoại đến Bộ thông tin, sau khi tìm được vị trí của cô ta, lập tức an bày Cục cảnh sát phái người đến tiến hành giải cứu, hãy nhớ kỹ, cho dù phải trả cái giá thật lớn, nhất định phải đưa Tiểu Bồ Đào trở về an toàn cho tôi. Ngoài ra, để tránh cho Lý Mỹ Ngôn chó cùng rứt giậu, cậu tiện thể thông báo cho bộ phận truy tố, để cho họ an bài người đưa Lý Trường Dũng đến chỗ của Lý Mỹ Ngôn, ở tình huống không kiểm soát được, dùng Lý Trường Dũng khống chế Lý Mỹ Ngôn. Nhớ kỹ, an toàn của Tiểu Bồ Đào là trên hết…”
………….
Vừa rồi lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe điện thoại, Đào Du Du vẫn luôn ngồi bên cạnh anh, gần như nghe thấy giọng nói của Tiểu Bồ Đào từ trong điện thoại truyền vào tai cô, vì vậy sau khi Vũ Văn Vĩ Thần phân phó cho Hồ Ứng xong, cô lập tức nắm lấy tay anh hỏi: “Vừa rồi có phải Tiểu Bồ Đào nói chuyện với anh không? Con bé nói gì vậy? Bây giờ con bé như thế nào? Mỹ Ngôn có ngược đãi con bé không?”
“Yên tâm đi, Tiểu Bồ Đào chỉ là con tin của Lý Mỹ Ngôn, Lý Mỹ Ngôn cũng không phải là kẻ biến thái, sẽ không ngược đãi Tiểu Bồ Đào đâu.” Vì trấn an cảm xúc kích động của Đào Du Du, anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó khuyên nhủ.
“Ông trời nhất định phải phù hộ cho Tiểu Bồ Đào bình an vô sự, phù hộ!!!” Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói biết mình ở bên cạnh lo lắng suông cũng vô dụng, vì vậy bắt đầu chắp tay trước ngực cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào!
Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện vẫn luôn ngồi một bên nhìn Vũ Văn Vĩ Thần làm tất cả mọi chuyện, tuy họ rất lo lắng cho Tiểu Bồ Đào, nhưng thấy Vũ Văn Vĩ Thần vì Tiểu Bồ Đào, thậm chí còn dùng Lý Trường Dũng để đổi, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đào Du Du vẫn tin tưởng ỷ lại Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Nghĩ lại sau này bọn họ không thể ở bên nhau, cảm thấy khó chịu thay Đào Du Du.
Trấn an được Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía vợ chồng Ngô Định Thiện ngồi một bên trên ghế sô pha, anh cúi đầu trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi biết sáng hôm nay mẹ tôi tìm hai vị, bà ấy đúng là mạo phạm đến hai vị, hy vọng hai vị có thể tha thứ, cho dù là hiềm khích lúc trước.”
“À…..Chuyện đó……” Ngô Định Thiện không ngờ lúc nào Vũ Văn Vĩ Thần lại xin lỗi giúp Ngả Cầm Thị, ông và Đào Tú Quyên hơi ngây ngẩn cả người.
Mà Đào Du Du vốn đang ngồi cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào lại nghe được những lời Vũ Văn Vĩ Thần nói lại ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện, chợt phản ứng nói: “Cho nên, hôm nay cô và dượng nói với con bảo con rời khỏi Tổng Thống, thì ra là vì nguyên nhân này?”
“Du Du, cô biết Tổng Thống có lòng với con, cũng hiểu rõ tâm tình của con bây giờ, nhưng phải biết rằng, nhà giàu sâu như biển, huống chi gia đình Tổng Thống như thế, thân phận của con như thế, nếu quả thật kết hợp với Tổng Thống, con cảm thấy con sẽ hạnh phúc không?” Tuy hôm nay biểu hiện của Vũ Văn Vĩ Thần làm khiến cho bọn họ yên tâm giao Đào Du Du cho anh, nhưng chuyện này không chứng tỏ Đào Du Du kết hôn với anh thì nhất định sẽ hạnh phúc, dù sao sau khi trở thành vợ chồng, tất cả sẽ không như thế, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đối tốt với cô, nhưng thời gian dài, anh bận rộn như thế, khó đảm bảo Đào Du Du sẽ phải chịu lạnh nhạt thậm chí xa lánh gia đình họ, tất cả những điều này đủ làm lý do cản trở bọn họ muốn ở bên nhau.
“Tôi biết hai vị lo lắng, nhưng tôi nghĩ hiện tại mẹ tôi sẽ rất thích ý nghĩ tiếp nhận Du Du làm con dâu của bà. Xin hai vị không cần lo lắng vì chuyện này. Tuy không có cách nào đảm bảo Du Du ở cùng với tôi nhất định sẽ hạnh phúc nhất, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để cho cô ấy được hạnh phúc, hy vọng hai vị có thể tán thành.” Lúc này thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần rất thành khẩn, tay anh nắm chặt tay Đào Du Du, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, thâm tình chân thành.