Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Tìm được người cần tìm
Ngày thứ ba kể từ khi kết thúc đấu giá, Lệ Tư Dạ tìm người đến thay mình nói chuyện với Lệ Tư Không.
Trong phòng khách VIP của Lệ thị ngồi hai người, một người đàn ông trung niên mỉm cười hòa nhã:
“Lệ tổng, chúng tôi đến để thanh toán cho bộ trang sức.”
Dẫu biết trước đối phương sẽ tìm đến, nhưng Lệ Tư Không lại vô cùng khó xử không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng hạ sách để đối phó. Hắn ngồi đối diện tỏ vẻ sầu não, nói:
“Không giấu gì tiên sinh, bộ trang sức kia đã bị trộm mất, hiện tại tôi đang điên cuồng tìm kiếm nhưng bất lực. Tôi biết nói thế này không phải lắm, nhưng tiên sinh có thể cho tôi thêm một chút thời gian?”
Người đàn ông giả vờ tức giận đập bàn:
“Cậu nói gì? Mất rồi? Cậu có biết nó quan trọng thế nào không hả? Tiểu thư nhà tôi sắp gả ra ngoài, đó là món quà mà cha cô ấy tỉ mỉ lựa chọn để tặng cho cô ấy!”
Bịa chuyện không hề thở gấp, lông mày cau chặt lại, ánh mắt dữ tợn, diễn xuất còn chuyên nghiệp hơn cả Lệ Tư Không.
“Mong ngài bình tĩnh.” Lệ Tư Không đuối lý nên không cách nào lớn tiếng với đối phương được, hơn nữa người sở hữu thẻ VVVIP ở phòng đấu giá Vân Thành đương nhiên không phải dạng thường thường dễ trêu vào.
Hắn đưa ra một giải pháp:
“Nếu không thì như vậy đi, ngài cho tôi thêm một tuần, nhất định tôi sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng.”
“Chờ? Lệ tổng, tôi nói cho cậu biết, tôi có thể chờ cậu nhưng tiểu thư không thể. Cậu định để tiểu thư của chúng tôi dời ngày cưới vì mình hay sao?”
Lệ Tư Không bị mắng không dám nói một câu nào, trong lòng vẫn đang suy đoán xem đối phương là ai, sao chưa bao giờ nghe trong những gia tộc lớn có vị tiểu thư nào đang chuẩn bị lấy chồng.
Người đàn ông một lần nữa lên tiếng chèn ép:
“Trong vòng hai ngày, nếu không giao ra bộ trang sức thì cứ như thỏa thuận với Vân Thành, cậu có thể bỏ tiền ra đền cho sự thất trách của bản thân.”
Nói rồi, ông phủi áo đứng lên và đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Sắc mặt Lệ Tư Không âm trầm như sắp nhỏ ra máu, hắn nhìn vị trí đối diện hồi lâu rồi bật cười ha hả, một khi đã cười liền khó dừng được, cứ như phát điên mà ha ha ha liên tục.
Hắn ôm trán ngửa đầu lên, gào thét:
“Chó chết!”
Hắn bắt đầu hoài nghi Lệ Tư Dạ thật ra chưa chết, và tất cả những thứ này là âm mưu của anh trai hắn. Nhưng mà, sao có thể như vậy được?
Lệ Tư Không rút trong túi ra bao thuốc lá, cắm một điếu vào bên môi, bật lửa, rít một hơi dài rồi nhả khói nghi ngút. Khuôn mặt của hắn cũng không hề thua kém Lệ Tư Dạ, nhưng ánh mắt đã bị tham vọng về quyền lực che đi sự sáng suốt, trở nên đục ngầu thiếu sinh khí.
Hắn đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không có cách nào, chỉ đành đi vay mượn tiền để chuẩn bị bồi thường bộ trang sức kia. Về phần đám vệ sĩ vô dụng, hiện tại hắn rất muốn rút hắn bắn chết hết chúng, nhưng vào thời điểm này chúng vẫn còn giá trị lợi dụng nên không thể ra tay được.
Mặc dù Lệ Tư Dạ chỉ nghe được giọng của Lệ Tư Không, nhưng anh vẫn hình dung ra vẻ mặt đầy khó coi của hắn. Đứa em này có một tật xấu là dễ ngủ quên trên chiến thắng, quá mức tự tin vào năng lực bản thân.
Thẩm Nguyệt ở bên cạnh nghe được mà cười nói:
“Có vẻ như cậu ta đang rất mệt mỏi?”
“Ác giả ác báo.” Lệ Tư Dạ nói, không còn khoan nhượng và tự hỏi Lệ Tư Không là em trai của mình, có nên chừa đường sống cho nó hay không, bây giờ họ đã trở thành kẻ thù của nhau rồi.
Lệ Tư Dạ nhìn Thẩm Nguyệt, thấy cô đi sang bên cạnh nghe điện mà trong lòng bình an. Hiện tại anh có nhiều thứ muốn bảo vệ, anh cần dứt khoát xử lý những mối nguy hại cho vợ con.
Sau khi trao đổi với Nghiêm Lạc về chuyện ở tòa án, Thẩm Nguyệt mới quay lại, ngồi lên đùi Lệ Tư Dạ rồi nói:
“Em phải ra ngoài đây, phải xa anh rồi.”
“Đi đi, làm việc xong, chúng ta sẽ đi du lịch một tháng.”
“Em muốn đi tắm biển, lần này anh phải ra chơi cùng mẹ con em đó?” Thẩm Nguyệt mềm giọng.
Lần đầu tiên gặp mặt cô đâu thế này, chính xác là một bông hồng có gai, nhưng ở trong lòng anh liền chấp nhận thu hết những cái gai nhọn kia vào, không chút nguy hại bày ra chờ anh hái.
Lệ Tư Dạ cúi đầu hôn lên môi cô, cảm thấy một cái không đủ, anh lại hôn thêm vài cái nữa. Đối với việc này, Thẩm Nguyệt đã dần quen, cô vòng tay qua cổ anh, chủ động dâng lên môi thơm.
Môi lưỡi dây dưa quấn quýt kéo ra một sợi chỉ bạc lóng lánh giữa hai người, Thẩm Nguyệt liếm liếm môi đầy khiêu gợi làm người nào đó thấy cổ họng khô khốc. Anh dặn dò:
“Em tốt nhất đừng tiếp tục trêu chọc anh.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười hôn gò má anh một cái, nói:
“Không được rồi, nhìn thấy anh là em lại muốn trêu.”
Cảm giác dưới thân có chút căng cứng làm Lệ Tư Dạ khó chịu, anh hít sâu một hơi dằn xuống sự xúc động.
Thẩm Nguyệt đứng lên, vẫy tay chào anh rồi còn hôn gió một cái và nói:
“Em đi đây.”
Cô rời khỏi Khu Biệt, lái xe của một người khác ra ngoài để tránh tai mắt.
Luật sư Nghiêm lại gọi điện thoại báo cho cô một tin cực tốt:
“Tôi tìm được kẻ bỏ thuốc vào ly rượu của cô rồi.”
“Hả? Không phải nói hắn ta đã chết sao?”
Trước đây cô đi tìm, nghe tổ chức mafia nói hắn bỏ mình khi làm nhiệm vụ rồi mà?
“Không, hắn còn sống, chỉ là thay đổi thân phận khác.”
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Thẩm Nguyệt mừng thầm, sau khi ngắt máy liền chạy thẳng đến chỗ của luật sư Nghiêm.
Bọn họ đi khoảng ba tiếng mới tìm thấy một căn nhà xập xệ trong khu ổ chuột, nơi này rác chất cao như núi, mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên làm cô buồn nôn, có người sống được ở đây sao?
Từ trong căn nhà cửa gỗ cũ ấy bước ra một người đàn ông bị cụt một chân, nhìn dáng vẻ đó, Thẩm Nguyệt liền ý thức được việc anh ta giả chết không hề đơn giản chút nào.
Anh ta hỏi:
“Các vị tìm ai?”
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói ra tên cũ của anh ta, cùng số hiệu khi còn làm việc cho tổ chức mafia, anh ta liền biến sắc:
“Các người muốn gì ở tôi?”
“Tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thẩm Nguyệt tỏ vẻ mình phải nhanh chóng ra khỏi khu vực toàn rác này, không phải cô thượng đẳng, mà thật sự cái mùi quá kinh khủng, giống như đấm vào mũi cô vậy!
Người đàn ông dường như cũng ý thức được chỗ họ đang đứng có hơi bẩn thỉu, ông ta chống nạng bước ra và nói:
“Đi thôi.”
Nghiêm Lạc thuê một phòng VIP ở nhà hàng để ăn cơm tối, bộ quần áo rách rưới và hơi nhàu nát của người đàn ông không phù hợp lắm với nơi này, nhưng không ai khinh thường anh ta cả. Thái độ phục vụ của nhân viên cực tốt, lúc Thẩm Nguyệt bảo họ mang thêm quần áo mới đến, họ còn nhiệt tình cười cười, vâng dạ vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc này, Thẩm Nguyệt giới thiệu tên mình:
“Tôi là Thẩm Nguyệt. Nói cho tôi biết một chút về lý do anh trốn khỏi tổ chức đi? Còn giả chết nữa?”
Nhắc chuyện xưa, người đàn ông nhăn mày:
“Có gì mà nói, có người muốn thủ tiêu tôi nên tôi trốn.”
“Trốn đến bây giờ sao? Là ai muốn ra tay với anh vậy?” Nghiêm Lạc hỏi.
Đối với sự xuất hiện của hai người họ, anh ta chẳng ngạc nhiên gì, có lẽ bởi vì biết bản thân cũng đâu còn sống được bao nhiêu lâu nữa nên anh ta rất bất cần, đáp:
“Thẩm thị thuê tôi làm việc rồi muốn diệt khẩu, tôi trốn suốt nhiều năm rồi, các người muốn bắt thì cứ bắt đi.”
Anh ta nghĩ bữa ăn thịnh soạn mà mình sắp được ăn là nghi thức đưa tiễn người chết, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói:
“Nếu anh chịu giúp tôi một việc, tôi sẽ cho anh cuộc sống tốt hơn. Anh có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng.”
“Ha ha, trước kia lúc Thẩm thị các người tìm đến tôi cũng nói thế đó.” Anh ta cười khinh thường.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Tôi chính là mục tiêu đã bị anh bỏ thuốc sáu năm trước.”
Ánh mắt của người đàn ông mở lớn hơn, dường như bị sốc.
Thẩm Nguyệt thấy anh ta cũng đã trả giá cho chuyện mình làm bằng một cái chân thì không muốn đuổi cùng giết tận, cô đặt ly rượu trong tay xuống rồi tiếp:
“Anh giúp tôi làm chứng trước tòa, đưa ra bằng chứng để kiện Thẩm thị, tôi giúp anh thực hiện nguyện vọng của anh. Sau đó, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô chứ?” Người đàn ông nhún vai.
“Bây giờ anh đã chuẩn bị tinh thần chết rồi sao? Không muốn nhìn thấy Thẩm Triết ngồi tù, bị người đời sỉ vả?”
Nói thế nào thì kẻ hại anh ta thảm như vậy cũng là Thẩm Triết, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Người đàn ông im lặng, Thẩm Nguyệt không vội, lên tiếng mời:
“Anh cứ ăn thoải mái đi, vừa ăn vừa suy nghĩ.”
Dù sao anh ta cũng sắp chết rồi, sống cô độc, trốn chui trốn nhủi nhiều năm như vậy, anh ta đã đến giới hạn.
Ba người bắt đầu dùng bữa, bởi vì bàn rất dài và rộng nên người đàn ông không khách sáo liền nhào vào ăn như hổ đói. Cuối cùng, anh ta ngậm một miệng đồ ăn ngon, nghĩ đến cái chết, anh ta không cam lòng mà nói:
“Tôi đồng ý.”
Thẩm Nguyệt đang còn định thuyết phục thêm nhưng anh ta đã đồng ý rồi, cô liền rút trong túi ra một tập giấy chuẩn bị từ trước, giống như đã biết chắc anh sẽ không từ chối mình, nói:
“Vậy làm một bản thỏa thuận, sau đó lặp lại lời tôi nói, được chứ?”
Không chỉ cẩn thận ký thỏa thuận mà còn muốn ghi âm lại tất cả những gì anh ta hứa, cô sợ một khi lên tòa anh ta dở chứng thì tất cả công sức của cô và luật sư Nghiêm sẽ đổ sông đổ biển.
Làm xong hết thảy, Thẩm Nguyệt đưa cho anh ta một số tiền lớn và nói:
“Tự lo cho bản thân đi, còn nữa, hôm nay tôi sẽ phái vệ sĩ đến, anh có thể an tâm ra ngoài tìm nhà để ở. Chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, Thẩm Triết không còn thời gian dòm ngó anh đâu.”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này bị Thẩm Triết hại thảm, Thẩm Nguyệt không còn do dự nữa, cô quyết định để Thẩm Triết vào tù ăn năn hối lỗi vì chuyện bản thân đã làm. Chỉ cướp lại Thẩm thị và căn nhà từ tay họ thì quá nhân từ, cô không muốn làm người tốt trước đám người đó.
Trao đổi xong với người đàn ông kia, Thẩm Nguyệt trở về nhà nghỉ ngơi. Cô liên tục làm việc trong thời gian dài nên gần đây luôn rất mệt mỏi, vừa đặt lưng lên giường liền nhắm mắt ngủ say. Con trai của cô thì rất quấn Lệ Tư Dạ, bình thường không có gì làm thì ở lại Khu Biệt để có thể gần gũi với anh, mà có công việc thì cũng ở Khu Biệt, cô không quản nhiều làm gì.
Trong phòng khách VIP của Lệ thị ngồi hai người, một người đàn ông trung niên mỉm cười hòa nhã:
“Lệ tổng, chúng tôi đến để thanh toán cho bộ trang sức.”
Dẫu biết trước đối phương sẽ tìm đến, nhưng Lệ Tư Không lại vô cùng khó xử không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng hạ sách để đối phó. Hắn ngồi đối diện tỏ vẻ sầu não, nói:
“Không giấu gì tiên sinh, bộ trang sức kia đã bị trộm mất, hiện tại tôi đang điên cuồng tìm kiếm nhưng bất lực. Tôi biết nói thế này không phải lắm, nhưng tiên sinh có thể cho tôi thêm một chút thời gian?”
Người đàn ông giả vờ tức giận đập bàn:
“Cậu nói gì? Mất rồi? Cậu có biết nó quan trọng thế nào không hả? Tiểu thư nhà tôi sắp gả ra ngoài, đó là món quà mà cha cô ấy tỉ mỉ lựa chọn để tặng cho cô ấy!”
Bịa chuyện không hề thở gấp, lông mày cau chặt lại, ánh mắt dữ tợn, diễn xuất còn chuyên nghiệp hơn cả Lệ Tư Không.
“Mong ngài bình tĩnh.” Lệ Tư Không đuối lý nên không cách nào lớn tiếng với đối phương được, hơn nữa người sở hữu thẻ VVVIP ở phòng đấu giá Vân Thành đương nhiên không phải dạng thường thường dễ trêu vào.
Hắn đưa ra một giải pháp:
“Nếu không thì như vậy đi, ngài cho tôi thêm một tuần, nhất định tôi sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng.”
“Chờ? Lệ tổng, tôi nói cho cậu biết, tôi có thể chờ cậu nhưng tiểu thư không thể. Cậu định để tiểu thư của chúng tôi dời ngày cưới vì mình hay sao?”
Lệ Tư Không bị mắng không dám nói một câu nào, trong lòng vẫn đang suy đoán xem đối phương là ai, sao chưa bao giờ nghe trong những gia tộc lớn có vị tiểu thư nào đang chuẩn bị lấy chồng.
Người đàn ông một lần nữa lên tiếng chèn ép:
“Trong vòng hai ngày, nếu không giao ra bộ trang sức thì cứ như thỏa thuận với Vân Thành, cậu có thể bỏ tiền ra đền cho sự thất trách của bản thân.”
Nói rồi, ông phủi áo đứng lên và đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Sắc mặt Lệ Tư Không âm trầm như sắp nhỏ ra máu, hắn nhìn vị trí đối diện hồi lâu rồi bật cười ha hả, một khi đã cười liền khó dừng được, cứ như phát điên mà ha ha ha liên tục.
Hắn ôm trán ngửa đầu lên, gào thét:
“Chó chết!”
Hắn bắt đầu hoài nghi Lệ Tư Dạ thật ra chưa chết, và tất cả những thứ này là âm mưu của anh trai hắn. Nhưng mà, sao có thể như vậy được?
Lệ Tư Không rút trong túi ra bao thuốc lá, cắm một điếu vào bên môi, bật lửa, rít một hơi dài rồi nhả khói nghi ngút. Khuôn mặt của hắn cũng không hề thua kém Lệ Tư Dạ, nhưng ánh mắt đã bị tham vọng về quyền lực che đi sự sáng suốt, trở nên đục ngầu thiếu sinh khí.
Hắn đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không có cách nào, chỉ đành đi vay mượn tiền để chuẩn bị bồi thường bộ trang sức kia. Về phần đám vệ sĩ vô dụng, hiện tại hắn rất muốn rút hắn bắn chết hết chúng, nhưng vào thời điểm này chúng vẫn còn giá trị lợi dụng nên không thể ra tay được.
Mặc dù Lệ Tư Dạ chỉ nghe được giọng của Lệ Tư Không, nhưng anh vẫn hình dung ra vẻ mặt đầy khó coi của hắn. Đứa em này có một tật xấu là dễ ngủ quên trên chiến thắng, quá mức tự tin vào năng lực bản thân.
Thẩm Nguyệt ở bên cạnh nghe được mà cười nói:
“Có vẻ như cậu ta đang rất mệt mỏi?”
“Ác giả ác báo.” Lệ Tư Dạ nói, không còn khoan nhượng và tự hỏi Lệ Tư Không là em trai của mình, có nên chừa đường sống cho nó hay không, bây giờ họ đã trở thành kẻ thù của nhau rồi.
Lệ Tư Dạ nhìn Thẩm Nguyệt, thấy cô đi sang bên cạnh nghe điện mà trong lòng bình an. Hiện tại anh có nhiều thứ muốn bảo vệ, anh cần dứt khoát xử lý những mối nguy hại cho vợ con.
Sau khi trao đổi với Nghiêm Lạc về chuyện ở tòa án, Thẩm Nguyệt mới quay lại, ngồi lên đùi Lệ Tư Dạ rồi nói:
“Em phải ra ngoài đây, phải xa anh rồi.”
“Đi đi, làm việc xong, chúng ta sẽ đi du lịch một tháng.”
“Em muốn đi tắm biển, lần này anh phải ra chơi cùng mẹ con em đó?” Thẩm Nguyệt mềm giọng.
Lần đầu tiên gặp mặt cô đâu thế này, chính xác là một bông hồng có gai, nhưng ở trong lòng anh liền chấp nhận thu hết những cái gai nhọn kia vào, không chút nguy hại bày ra chờ anh hái.
Lệ Tư Dạ cúi đầu hôn lên môi cô, cảm thấy một cái không đủ, anh lại hôn thêm vài cái nữa. Đối với việc này, Thẩm Nguyệt đã dần quen, cô vòng tay qua cổ anh, chủ động dâng lên môi thơm.
Môi lưỡi dây dưa quấn quýt kéo ra một sợi chỉ bạc lóng lánh giữa hai người, Thẩm Nguyệt liếm liếm môi đầy khiêu gợi làm người nào đó thấy cổ họng khô khốc. Anh dặn dò:
“Em tốt nhất đừng tiếp tục trêu chọc anh.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười hôn gò má anh một cái, nói:
“Không được rồi, nhìn thấy anh là em lại muốn trêu.”
Cảm giác dưới thân có chút căng cứng làm Lệ Tư Dạ khó chịu, anh hít sâu một hơi dằn xuống sự xúc động.
Thẩm Nguyệt đứng lên, vẫy tay chào anh rồi còn hôn gió một cái và nói:
“Em đi đây.”
Cô rời khỏi Khu Biệt, lái xe của một người khác ra ngoài để tránh tai mắt.
Luật sư Nghiêm lại gọi điện thoại báo cho cô một tin cực tốt:
“Tôi tìm được kẻ bỏ thuốc vào ly rượu của cô rồi.”
“Hả? Không phải nói hắn ta đã chết sao?”
Trước đây cô đi tìm, nghe tổ chức mafia nói hắn bỏ mình khi làm nhiệm vụ rồi mà?
“Không, hắn còn sống, chỉ là thay đổi thân phận khác.”
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Thẩm Nguyệt mừng thầm, sau khi ngắt máy liền chạy thẳng đến chỗ của luật sư Nghiêm.
Bọn họ đi khoảng ba tiếng mới tìm thấy một căn nhà xập xệ trong khu ổ chuột, nơi này rác chất cao như núi, mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên làm cô buồn nôn, có người sống được ở đây sao?
Từ trong căn nhà cửa gỗ cũ ấy bước ra một người đàn ông bị cụt một chân, nhìn dáng vẻ đó, Thẩm Nguyệt liền ý thức được việc anh ta giả chết không hề đơn giản chút nào.
Anh ta hỏi:
“Các vị tìm ai?”
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói ra tên cũ của anh ta, cùng số hiệu khi còn làm việc cho tổ chức mafia, anh ta liền biến sắc:
“Các người muốn gì ở tôi?”
“Tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thẩm Nguyệt tỏ vẻ mình phải nhanh chóng ra khỏi khu vực toàn rác này, không phải cô thượng đẳng, mà thật sự cái mùi quá kinh khủng, giống như đấm vào mũi cô vậy!
Người đàn ông dường như cũng ý thức được chỗ họ đang đứng có hơi bẩn thỉu, ông ta chống nạng bước ra và nói:
“Đi thôi.”
Nghiêm Lạc thuê một phòng VIP ở nhà hàng để ăn cơm tối, bộ quần áo rách rưới và hơi nhàu nát của người đàn ông không phù hợp lắm với nơi này, nhưng không ai khinh thường anh ta cả. Thái độ phục vụ của nhân viên cực tốt, lúc Thẩm Nguyệt bảo họ mang thêm quần áo mới đến, họ còn nhiệt tình cười cười, vâng dạ vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc này, Thẩm Nguyệt giới thiệu tên mình:
“Tôi là Thẩm Nguyệt. Nói cho tôi biết một chút về lý do anh trốn khỏi tổ chức đi? Còn giả chết nữa?”
Nhắc chuyện xưa, người đàn ông nhăn mày:
“Có gì mà nói, có người muốn thủ tiêu tôi nên tôi trốn.”
“Trốn đến bây giờ sao? Là ai muốn ra tay với anh vậy?” Nghiêm Lạc hỏi.
Đối với sự xuất hiện của hai người họ, anh ta chẳng ngạc nhiên gì, có lẽ bởi vì biết bản thân cũng đâu còn sống được bao nhiêu lâu nữa nên anh ta rất bất cần, đáp:
“Thẩm thị thuê tôi làm việc rồi muốn diệt khẩu, tôi trốn suốt nhiều năm rồi, các người muốn bắt thì cứ bắt đi.”
Anh ta nghĩ bữa ăn thịnh soạn mà mình sắp được ăn là nghi thức đưa tiễn người chết, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói:
“Nếu anh chịu giúp tôi một việc, tôi sẽ cho anh cuộc sống tốt hơn. Anh có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng.”
“Ha ha, trước kia lúc Thẩm thị các người tìm đến tôi cũng nói thế đó.” Anh ta cười khinh thường.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Tôi chính là mục tiêu đã bị anh bỏ thuốc sáu năm trước.”
Ánh mắt của người đàn ông mở lớn hơn, dường như bị sốc.
Thẩm Nguyệt thấy anh ta cũng đã trả giá cho chuyện mình làm bằng một cái chân thì không muốn đuổi cùng giết tận, cô đặt ly rượu trong tay xuống rồi tiếp:
“Anh giúp tôi làm chứng trước tòa, đưa ra bằng chứng để kiện Thẩm thị, tôi giúp anh thực hiện nguyện vọng của anh. Sau đó, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô chứ?” Người đàn ông nhún vai.
“Bây giờ anh đã chuẩn bị tinh thần chết rồi sao? Không muốn nhìn thấy Thẩm Triết ngồi tù, bị người đời sỉ vả?”
Nói thế nào thì kẻ hại anh ta thảm như vậy cũng là Thẩm Triết, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Người đàn ông im lặng, Thẩm Nguyệt không vội, lên tiếng mời:
“Anh cứ ăn thoải mái đi, vừa ăn vừa suy nghĩ.”
Dù sao anh ta cũng sắp chết rồi, sống cô độc, trốn chui trốn nhủi nhiều năm như vậy, anh ta đã đến giới hạn.
Ba người bắt đầu dùng bữa, bởi vì bàn rất dài và rộng nên người đàn ông không khách sáo liền nhào vào ăn như hổ đói. Cuối cùng, anh ta ngậm một miệng đồ ăn ngon, nghĩ đến cái chết, anh ta không cam lòng mà nói:
“Tôi đồng ý.”
Thẩm Nguyệt đang còn định thuyết phục thêm nhưng anh ta đã đồng ý rồi, cô liền rút trong túi ra một tập giấy chuẩn bị từ trước, giống như đã biết chắc anh sẽ không từ chối mình, nói:
“Vậy làm một bản thỏa thuận, sau đó lặp lại lời tôi nói, được chứ?”
Không chỉ cẩn thận ký thỏa thuận mà còn muốn ghi âm lại tất cả những gì anh ta hứa, cô sợ một khi lên tòa anh ta dở chứng thì tất cả công sức của cô và luật sư Nghiêm sẽ đổ sông đổ biển.
Làm xong hết thảy, Thẩm Nguyệt đưa cho anh ta một số tiền lớn và nói:
“Tự lo cho bản thân đi, còn nữa, hôm nay tôi sẽ phái vệ sĩ đến, anh có thể an tâm ra ngoài tìm nhà để ở. Chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, Thẩm Triết không còn thời gian dòm ngó anh đâu.”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này bị Thẩm Triết hại thảm, Thẩm Nguyệt không còn do dự nữa, cô quyết định để Thẩm Triết vào tù ăn năn hối lỗi vì chuyện bản thân đã làm. Chỉ cướp lại Thẩm thị và căn nhà từ tay họ thì quá nhân từ, cô không muốn làm người tốt trước đám người đó.
Trao đổi xong với người đàn ông kia, Thẩm Nguyệt trở về nhà nghỉ ngơi. Cô liên tục làm việc trong thời gian dài nên gần đây luôn rất mệt mỏi, vừa đặt lưng lên giường liền nhắm mắt ngủ say. Con trai của cô thì rất quấn Lệ Tư Dạ, bình thường không có gì làm thì ở lại Khu Biệt để có thể gần gũi với anh, mà có công việc thì cũng ở Khu Biệt, cô không quản nhiều làm gì.