Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Chiếc Audi lao như tên bắn trên con đường quốc lộ đông đúc, người xe đều sợ hãi với tốc độ của chiếc xe đó mỗi khi nó lướt qua... Diệp Sở vừa lái xe vừa tự nói:
"Lưu Ly, chờ ta... Ta sẽ cho con một lời giải thích!"
Lưu Ly xách một chiếc balo nho nhỏ màu hồng đựng quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân, ngoài ra chẳng mang theo gì nữa. Cô nghĩ, tất cả những thứ cô có được ngày hôm nay đều là của Diệp Sở. Nếu đã đoạn tuyệt thì hãy từ bỏ hết đi, cô không muốn mang những thứ đồ đó đi theo, đến như thế nào thì ra đi như thế ấy.
Cô hít một hơi rồi đi xuống lầu, bà quản gia già thấy thế có hơi sửng sốt:
"Tiểu thư, cô đi du lịch sao?"
"Dì Lâm, dì ở lại giữ gìn sức khỏe. Con đi rồi dì sẽ đỡ vất vả hơn!"
"Tiểu thư, cô... cô định đi đâu? Cô không trở về nữa sao?"
"Con không về nữa!"
Bà Lâm quản gia nghe Lưu Ly nói xong mà hai chân rụng rời. Bây giờ ông chủ không có ở đây, nếu bà để cô đi không rõ tung tích, khi ông chủ về chắc chắn sẽ đem bà làm mắm. Hơn nữa bà là từ nhỏ nhìn Lưu Ly lớn lên, bà coi cô như con cái, bà không thể để cô đi như thế.
"Dì Lâm, con đi đây!"
Lưu Ly dứt khoát, cô đã dặn lòng một là ra đi hai là ở lại, làm đến nước này rồi không thể nào lưỡng lự được.
Bà quản gia thấy thế vội chạy đến ôm chân Lưu Ly khóc lóc:
"Tiểu thư, tiểu thư cô đừng đi. Nếu cô đi thì ít nhất cũng nên nói cho ông chủ một tiếng, dù sao đó cũng là cha nuôi của người mà, tiểu thư..." nói đến đây Lưu Ly nhẹ nhàng gỡ tay bà quản gia ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhưng sao giọng nói lại xót xa đến não lòng:
"Con biết dì Lâm thương con, cha nuôi cũng thương con. Nhưng thà rằng ngay từ đầu con không nên gặp mọi người, không nên làm con nuôi của ông ấy, bây giờ con cũng không cần phải ra đi..."
Nói rồi cô mang balo bước đi ra cổng, trên đường đi cô không dám quay đầu lại. Nước mắt chực trào ra đều bị cô cố gắng nuốt vào trong.
Bà quản gia đứng đó khóc lớn, vừa lau nước mắt vừa nói:
"Tiểu thư, cô ác lắm! Ông chủ rất yêu thương cô, tại sao cô lại như vậy? Nói đi là đi cũng không thèm đợi ông chủ về..."
Ngay sau đó không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều vệ sĩ, họ đồng loạt quỳ gối xuống sân trước mặt Lưu Ly. Trong số đó có người nói, khí thế mạnh mẽ mà sự cầu xin cũng mạnh mẽ:
"Tiểu thư, cô đừng bỏ ông chủ. Cô đi rồi ông chủ sẽ không chịu nổi!"
Lưu Ly nghe đến câu cuối cùng nước mắt đã không kìm được mà rơi một giọt.
Sau đó cô lau đi giọt lệ nóng, cứng rắn nói:
"Nếu hôm nay các người không cho tôi đi, tôi sẽ tự sát ở đây!" bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi...
Lưu Ly đứng trước chiếc taxi, cô nghe thấy hết những lời quản gia nói. Bước chân có hơi ngập ngừng, nhưng rồi lập tức lên xe đóng cửa lại. Khi xe đi rồi, cô mới bật khóc.
Cô khóc rất nhỏ, cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng nước mắt lại chảy rất nhiều. Có trời mới biết cô rất ghét cảm giác chia ly, chỉ là nơi đó vốn dĩ không phải nhà của Lưu Ly. Bọn họ cũng không phải người cô có thể nương tựa cả đời mà không lo lắng. Đó là nơi cô sống hơn mười một năm nay, là nơi mang đến cho cô thứ hạnh phúc xa vời đối với một đứa trẻ mồ côi, cũng là nơi để cho cô phải chịu nỗi khổ dày vò giữa yêu và hận. Ký ức ngủ yên của mười ba năm trước lại lần nữa ùa về ép Lưu Ly phải dứt áo ra đi.
Lưu Ly không có đủ dũng khí để hận Diệp Sở, không phải vì cô hèn nhát mà là vì tình yêu đối với Diệp Sở nó đã ăn sâu vào trong cốt tủy như một loại tín ngưỡng vĩnh hằng, cho dù trời sập xuống cô cũng không thể ngừng yêu. Nếu đã yêu như thế, can đảm để hận cô làm gì có được! Nếu hận không được vậy thì ra đi, ra đi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Lưu Ly không biết rồi mình sẽ thế nào, mình sẽ đi về đâu. Nhưng cô muốn nhân lúc Diệp Sở không có ở đây mà ra đi, ra đi càng sớm càng tốt để khỏi phải làm đau khổ đôi bên. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cô khi không từ mà biệt, nhưng đây là cách tốt nhất để cô thoát khỏi nỗi tịch liêu dằn vặt này rồi.
Tài xế taxi cũng là người nhiều chuyện, ông ta đang lái xe nhìn cô khóc như vậy có lòng tốt hỏi han:
"Cô à, bọn họ đuổi cô đi sao?"
Lưu Ly nghe vậy càng không biết làm sao, lệ nóng cứ theo khóe mắt mà tuôn ra như suối, cô nói trong nước mắt:
"Không có bác ạ, nếu bọn họ đuổi con đi con cũng không cần phải đau lòng như vậy..."
Bác tài xế dường như hiểu một chút, ông ấy thở dài nói:
" Sự đời nước mắt soi gương
Càng yêu nhau lắm càng thương nhớ nhiều..."
"Lưu Ly, chờ ta... Ta sẽ cho con một lời giải thích!"
Lưu Ly xách một chiếc balo nho nhỏ màu hồng đựng quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân, ngoài ra chẳng mang theo gì nữa. Cô nghĩ, tất cả những thứ cô có được ngày hôm nay đều là của Diệp Sở. Nếu đã đoạn tuyệt thì hãy từ bỏ hết đi, cô không muốn mang những thứ đồ đó đi theo, đến như thế nào thì ra đi như thế ấy.
Cô hít một hơi rồi đi xuống lầu, bà quản gia già thấy thế có hơi sửng sốt:
"Tiểu thư, cô đi du lịch sao?"
"Dì Lâm, dì ở lại giữ gìn sức khỏe. Con đi rồi dì sẽ đỡ vất vả hơn!"
"Tiểu thư, cô... cô định đi đâu? Cô không trở về nữa sao?"
"Con không về nữa!"
Bà Lâm quản gia nghe Lưu Ly nói xong mà hai chân rụng rời. Bây giờ ông chủ không có ở đây, nếu bà để cô đi không rõ tung tích, khi ông chủ về chắc chắn sẽ đem bà làm mắm. Hơn nữa bà là từ nhỏ nhìn Lưu Ly lớn lên, bà coi cô như con cái, bà không thể để cô đi như thế.
"Dì Lâm, con đi đây!"
Lưu Ly dứt khoát, cô đã dặn lòng một là ra đi hai là ở lại, làm đến nước này rồi không thể nào lưỡng lự được.
Bà quản gia thấy thế vội chạy đến ôm chân Lưu Ly khóc lóc:
"Tiểu thư, tiểu thư cô đừng đi. Nếu cô đi thì ít nhất cũng nên nói cho ông chủ một tiếng, dù sao đó cũng là cha nuôi của người mà, tiểu thư..." nói đến đây Lưu Ly nhẹ nhàng gỡ tay bà quản gia ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhưng sao giọng nói lại xót xa đến não lòng:
"Con biết dì Lâm thương con, cha nuôi cũng thương con. Nhưng thà rằng ngay từ đầu con không nên gặp mọi người, không nên làm con nuôi của ông ấy, bây giờ con cũng không cần phải ra đi..."
Nói rồi cô mang balo bước đi ra cổng, trên đường đi cô không dám quay đầu lại. Nước mắt chực trào ra đều bị cô cố gắng nuốt vào trong.
Bà quản gia đứng đó khóc lớn, vừa lau nước mắt vừa nói:
"Tiểu thư, cô ác lắm! Ông chủ rất yêu thương cô, tại sao cô lại như vậy? Nói đi là đi cũng không thèm đợi ông chủ về..."
Ngay sau đó không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều vệ sĩ, họ đồng loạt quỳ gối xuống sân trước mặt Lưu Ly. Trong số đó có người nói, khí thế mạnh mẽ mà sự cầu xin cũng mạnh mẽ:
"Tiểu thư, cô đừng bỏ ông chủ. Cô đi rồi ông chủ sẽ không chịu nổi!"
Lưu Ly nghe đến câu cuối cùng nước mắt đã không kìm được mà rơi một giọt.
Sau đó cô lau đi giọt lệ nóng, cứng rắn nói:
"Nếu hôm nay các người không cho tôi đi, tôi sẽ tự sát ở đây!" bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi...
Lưu Ly đứng trước chiếc taxi, cô nghe thấy hết những lời quản gia nói. Bước chân có hơi ngập ngừng, nhưng rồi lập tức lên xe đóng cửa lại. Khi xe đi rồi, cô mới bật khóc.
Cô khóc rất nhỏ, cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng nước mắt lại chảy rất nhiều. Có trời mới biết cô rất ghét cảm giác chia ly, chỉ là nơi đó vốn dĩ không phải nhà của Lưu Ly. Bọn họ cũng không phải người cô có thể nương tựa cả đời mà không lo lắng. Đó là nơi cô sống hơn mười một năm nay, là nơi mang đến cho cô thứ hạnh phúc xa vời đối với một đứa trẻ mồ côi, cũng là nơi để cho cô phải chịu nỗi khổ dày vò giữa yêu và hận. Ký ức ngủ yên của mười ba năm trước lại lần nữa ùa về ép Lưu Ly phải dứt áo ra đi.
Lưu Ly không có đủ dũng khí để hận Diệp Sở, không phải vì cô hèn nhát mà là vì tình yêu đối với Diệp Sở nó đã ăn sâu vào trong cốt tủy như một loại tín ngưỡng vĩnh hằng, cho dù trời sập xuống cô cũng không thể ngừng yêu. Nếu đã yêu như thế, can đảm để hận cô làm gì có được! Nếu hận không được vậy thì ra đi, ra đi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Lưu Ly không biết rồi mình sẽ thế nào, mình sẽ đi về đâu. Nhưng cô muốn nhân lúc Diệp Sở không có ở đây mà ra đi, ra đi càng sớm càng tốt để khỏi phải làm đau khổ đôi bên. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cô khi không từ mà biệt, nhưng đây là cách tốt nhất để cô thoát khỏi nỗi tịch liêu dằn vặt này rồi.
Tài xế taxi cũng là người nhiều chuyện, ông ta đang lái xe nhìn cô khóc như vậy có lòng tốt hỏi han:
"Cô à, bọn họ đuổi cô đi sao?"
Lưu Ly nghe vậy càng không biết làm sao, lệ nóng cứ theo khóe mắt mà tuôn ra như suối, cô nói trong nước mắt:
"Không có bác ạ, nếu bọn họ đuổi con đi con cũng không cần phải đau lòng như vậy..."
Bác tài xế dường như hiểu một chút, ông ấy thở dài nói:
" Sự đời nước mắt soi gương
Càng yêu nhau lắm càng thương nhớ nhiều..."