Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Hắc đại ca giận run người, hắn ôm ngực chỉ chỉ vào tắc kè xanh:
"Mày... mày. Mẹ nó, tức chết tao rồi!"
Tắc kè xanh không hiểu ất giáp gì hết, chẳng phải hắn đang định lập công hay sao, sao mọi chuyện lại trở thành cái đống bùi nhùi gì thế này? Hắn ôm đầu nhìn A Dã đang thương tích đầy mình:
"A Dã, mày... chuyện này là sao?"
A Dã cố gượng đứng dậy, hắn dùng toàn bộ sức lực hiện có dốc sức đá một phát vào bụng của A Lị, trên mặt là sự căm phẫn tột cùng, A Dã thều thào nói:
"Đều tại mày, nếu không phải cái chủ ý ba xu của mày thì bây giờ tao cũng không thảm thế này..."
Hắc đại ca giận bầm gan tím ruột, phó đại ca tiến tới định đỡ Lưu Ly dậy thì Diệp Sở nhanh như chớp chạy đến gỡ trói cho cô bé, hắn ôm Lưu Ly vào lòng. Diệp Sở nhìn thấy Lưu Ly không sao, hắn như từ trên địa ngục lại lần nữa tìm về với nhân gian, nhẹ nhõm vô cùng. Vừa phủi lưng cho Lưu Ly Diệp Sở vừa dịu dàng nói:
"Con có sao không? Là ta không tốt, ta để con chịu thiệt thòi"
Lưu Ly không hiểu sao khi nhìn thấy Diệp Sở xuất hiện ở đây lại cảm thấy rất hạnh phúc. Trái tim như muốn vỡ ra, nãy giờ bị đánh đau không khóc nhưng vừa nhìn thấy Diệp Sở thì trong mắt liền dâng lên một lớp sương mù:
"Cha nuôi..." những giọt nước mắt lặng lẽ chảy, làm ướt đẫm một bên áo sơ mi của Diệp Sở. Diệp Sở nâng mắt Lưu Ly lên hôn vào đó, lau đi những giọt nước mắt tủi thân. Có trời mới biết, hắn sợ bảo bối khóc đến nhường nào, bây giờ lại để cô thiệt thòi như vậy, Diệp Sở đau lòng và khó chịu vô cùng. Hắn nâng mặt cô bé lên, nhìn vào những vết bầm trên đó chân mày Diệp Sở nhíu lại chứng tỏ hắn tức giận, vẻ âm lãnh như của ác quỷ, hắn quay sang hai tên tắc kè đang thoi thóp kia, giọng nói rét lạnh:
"Bọn mày dám...."
Lưu Ly thấy hắn đứng dậy rút súng trong thắt lưng ra, cô biết hắn định làm gì. Lưu Ly vội tiến lên ôm lấy tay Diệp Sở ngăn cản:
"Cha nuôi đừng giết bọn họ"
Diệp Sở nhìn Lưu Ly, vẻ mặt đã dịu dàng hơn:
"Bọn chúng dám đánh con như vậy, cho dù có huyết tẩy Hắc Kỳ bang này cũng không đủ đền tội"
Hắc đại ca và phó đại ca nghe vậy mặt mày tái mét, hắn xính rính quỳ xuống lạy sống Lưu Ly:
"Diệp... Diệp tiểu thư, là chúng tôi không tốt chúng tôi không quản được hai tên tắc ké này để nó làm tổn hại tới cô, nhưng anh em trong Hắc Kỳ bang vô tội, tôi dập đầu câu xin cô làm ơn rũ lòng thương mà tha cho chúng tôi, hai tên này giao cho cô toàn quyền xử lý"
Lưu Ly nhìn họ, thấy Diệp Sở không có ý định bỏ qua, cô vội vàng nói tiếp:
"Cha nuôi, cha bắt hai tên này được rồi, tha cho họ có được không? Con muốn để hai kẻ này lại sau đó mỗi ngày tát chúng nó mười cái... ừm... sao nhỉ... ừm tát đến khi nào rụng hết răng thì thôi. Phải, chính là như vậy đó!"
Diệp Sở nhìn hai kẻ đang lạy kia, trong đầu không khỏi chán ghét. Hắn nhắm mắt cố gắng nén giận nói:
"Bắt hai tên này lại, còn Hắc Kỳ bang... đợi đó tính sau!"
"Mày... mày. Mẹ nó, tức chết tao rồi!"
Tắc kè xanh không hiểu ất giáp gì hết, chẳng phải hắn đang định lập công hay sao, sao mọi chuyện lại trở thành cái đống bùi nhùi gì thế này? Hắn ôm đầu nhìn A Dã đang thương tích đầy mình:
"A Dã, mày... chuyện này là sao?"
A Dã cố gượng đứng dậy, hắn dùng toàn bộ sức lực hiện có dốc sức đá một phát vào bụng của A Lị, trên mặt là sự căm phẫn tột cùng, A Dã thều thào nói:
"Đều tại mày, nếu không phải cái chủ ý ba xu của mày thì bây giờ tao cũng không thảm thế này..."
Hắc đại ca giận bầm gan tím ruột, phó đại ca tiến tới định đỡ Lưu Ly dậy thì Diệp Sở nhanh như chớp chạy đến gỡ trói cho cô bé, hắn ôm Lưu Ly vào lòng. Diệp Sở nhìn thấy Lưu Ly không sao, hắn như từ trên địa ngục lại lần nữa tìm về với nhân gian, nhẹ nhõm vô cùng. Vừa phủi lưng cho Lưu Ly Diệp Sở vừa dịu dàng nói:
"Con có sao không? Là ta không tốt, ta để con chịu thiệt thòi"
Lưu Ly không hiểu sao khi nhìn thấy Diệp Sở xuất hiện ở đây lại cảm thấy rất hạnh phúc. Trái tim như muốn vỡ ra, nãy giờ bị đánh đau không khóc nhưng vừa nhìn thấy Diệp Sở thì trong mắt liền dâng lên một lớp sương mù:
"Cha nuôi..." những giọt nước mắt lặng lẽ chảy, làm ướt đẫm một bên áo sơ mi của Diệp Sở. Diệp Sở nâng mắt Lưu Ly lên hôn vào đó, lau đi những giọt nước mắt tủi thân. Có trời mới biết, hắn sợ bảo bối khóc đến nhường nào, bây giờ lại để cô thiệt thòi như vậy, Diệp Sở đau lòng và khó chịu vô cùng. Hắn nâng mặt cô bé lên, nhìn vào những vết bầm trên đó chân mày Diệp Sở nhíu lại chứng tỏ hắn tức giận, vẻ âm lãnh như của ác quỷ, hắn quay sang hai tên tắc kè đang thoi thóp kia, giọng nói rét lạnh:
"Bọn mày dám...."
Lưu Ly thấy hắn đứng dậy rút súng trong thắt lưng ra, cô biết hắn định làm gì. Lưu Ly vội tiến lên ôm lấy tay Diệp Sở ngăn cản:
"Cha nuôi đừng giết bọn họ"
Diệp Sở nhìn Lưu Ly, vẻ mặt đã dịu dàng hơn:
"Bọn chúng dám đánh con như vậy, cho dù có huyết tẩy Hắc Kỳ bang này cũng không đủ đền tội"
Hắc đại ca và phó đại ca nghe vậy mặt mày tái mét, hắn xính rính quỳ xuống lạy sống Lưu Ly:
"Diệp... Diệp tiểu thư, là chúng tôi không tốt chúng tôi không quản được hai tên tắc ké này để nó làm tổn hại tới cô, nhưng anh em trong Hắc Kỳ bang vô tội, tôi dập đầu câu xin cô làm ơn rũ lòng thương mà tha cho chúng tôi, hai tên này giao cho cô toàn quyền xử lý"
Lưu Ly nhìn họ, thấy Diệp Sở không có ý định bỏ qua, cô vội vàng nói tiếp:
"Cha nuôi, cha bắt hai tên này được rồi, tha cho họ có được không? Con muốn để hai kẻ này lại sau đó mỗi ngày tát chúng nó mười cái... ừm... sao nhỉ... ừm tát đến khi nào rụng hết răng thì thôi. Phải, chính là như vậy đó!"
Diệp Sở nhìn hai kẻ đang lạy kia, trong đầu không khỏi chán ghét. Hắn nhắm mắt cố gắng nén giận nói:
"Bắt hai tên này lại, còn Hắc Kỳ bang... đợi đó tính sau!"