Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
CHƯƠNG 27
Thiện Minh gia tăng cường độ huấn luyện của Thẩm Trường Trạch lên một phần ba, nếu một người chạy 5 km đã mệt đến không chịu nổi, đừng nói là tăng thêm 2 km, cho dù chỉ tăng 200 mét cũng là khiêu chiến cực lớn với thân thể và ý chí của nhiều người. Thế nên buổi sáng sau khi đứa nhỏ làm đủ hết huấn luyện thì gần như là bò về, căn bản không có sức lực ăn cơm.
Thiện Minh từ trên cao nhìn đứa nhỏ ngã xuống đất rên hừ hừ, không chút nương tình nói: “Cho mi mười phút ăn cơm, mười phút nghỉ ngơi, sau đó đến sân bắn tập hợp.”
Đứa nhỏ hữu khí vô lực kêu lên: “Ba đùa cái gì vậy, lập tức gia tăng một phần ba, con không chịu nổi cường độ này, con không động đậy được!”
“Chịu không nổi cũng phải chịu, trên chiến trường mi cũng có thể cò kè mặc cả sao?”
Đứa nhỏ thầm oán trừng mắt nhìn hắn, “Ba thật quá đáng ! Ba thật quá đáng ! Con mệt mỏi quá, con không động được, rõ ràng ba cố ý, ba thấy con không chịu khổ thì ba không chịu được đúng không?” Ba năm nay cường độ huấn luyện không ngừng tăng lên làm đứa nhỏ hiểu được, một khi nó biểu hiện là mình có thể thích ứng với cường độ đó thì Thiện Minh sẽ buộc nó tiếp tục mức huấn luyện tiếp theo, cho nên kể cả nó có thể thích ứng nó cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Không ngờ lại như thế này, không ngờ ba tháng sau Thiện Minh liền gia tăng huấn luyện lên một phần ba, nó thật sự không chịu nổi, Thiện Minh hành người quá đáng!
Thiện Minh dẫm lên lưng nó, “Nếu mi không muốn ăn cơm, vậy ba ngày tiếp theo cũng đừng ăn nữa.”
Đứa nhỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, chống mặt đất muốn đứng lên, nhưng cái chân kia của Thiện Minh phảng phất như nặng tới ngàn cân, thân thể nó không thể động đậy nổi. Nó vươn tay muốn cào mắt cá chân Thiện Minh, Thiện Minh đá văng tay nó ra, sau đó tiếp tục dẫm lưng nó, khinh thường nói: “Giả vờ nũng nịu cái gì nữa!”
Đứa nhỏ không phục, “Con không giả vờ nũng nịu, con đã trưởng thành ! Ba, ba buông, con đi ăn cơm !”
“Chậm, bây giờ mi không được ăn, nếu mi muốn có thức ăn” Thiện Minh rút mã tấu bên hông ra quơ quơ trước mắt nó, dùng sức dẫm lưng nó, hung hăng nghiền mấy cái, đứa nhỏ đau đến hút khí, “thì tự mình đi tìm.”
“Ba là đồ khốn ! Ba vô nhân tính !”
Đứa nhỏ có thể cảm giác được rõ ràng, từ sau khi nó tỉnh lại, thái độ của Thiện Minh với nó lài càng nghiêm khắc. Lúc trước nếu Thiện Minh tâm tình tốt thì còn có thể cho nó chơi máy tính, ăn chút đồ ăn vặt, làm một chút việc đứa nhỏ bình thường hay làm, nhưng bây giờ ánh mắt Thiện Minh nhìn nó đều mang theo một tia dò xét băng lãnh, giống như lúc nào cũng muốn dùng ánh mắt xỏ xuyên qua người nó, làm đứa nhỏ phi thường không thoải mái.
Thiện Minh đá nó một phát, đao chiến đấu “chó điên” trong tay cũng quăng ra ngoài, vững vàng cắm phập vào đống bùn trước mặt đứa nhỏ, thanh đao cách mặt nó chỉ khoảng hai, ba cm, gần thêm một chút thì mũi nó cũng chẳng còn.
Thiện Minh nói: “Nhặt lên.”
Đứa nhỏ nắm chuôi đao, chống đỡ thân thể đau nhức, miễn cưỡng đứng lên.
“Ba ngày tiếp theo mi hãy sinh hoạt ở bên ngoài căn cứ, bên trong chuôi đao có thuốc, giấy dầu, thuốc xổ, diêm và muối. Mi chỉ có thanh đao này, làm thế nào để tìm được nước và thức ăn là chuyện của mi. Cho dù mi đi xa đến thế nào, ba ngày sau phải đúng hạn trở về.”
Đứa nhỏ lau mồ hôi trên mặt, lớn tiếng nói: “Ba nghĩ là ba không cho con ăn cơm con sẽ đói chết sao, con nhất định sẽ sống trở về .”
Thiện Minh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, híp mắt nhìn nó, “Chờ mi sống trở về, ta sẽ cho mi một món quà.”
Đứa nhỏ trừng mắt nhìn hắn một cái, thở phì phì đi tới cửa lớn của căn cứ.
Thiện Minh về phòng chuẩn bị mấy thứ, sau đó đi phía sau nó, luôn giữ khoảng cách là một km.
Tuy rằng hắn cảm thấy đứa nhỏ không giống như đang lừa hắn, nhưng hắn vẫn muốn kiểm chứng một chút xem có phải thằng ranh này thật sự không biết chính mình là cái gì không, có phải thật sự sau khi biến thân liền nổi điên, tỉnh lại thì mất trí nhớ không.
Ba năm sớm chiều ở chung, Thiện Minh tự nhận là hiểu biết rất sâu về đứa nhỏ, ít nhất hắn biết Thẩm Trường Trạch trời sinh có cảm giác với những thứ uy hiếp sinh mạng mình, cho nên hắn không thể quá gần gũi với đứa nhỏ. Nhưng hiện tại xem ra những chuyện hắn không biết về đứa nhỏ này còn rất nhiều, hắn nóng lòng muốn biết rõ hết. Một người đeo trên lưng một bí mật như vậy, trong lòng thật sự không dễ chịu. Dù sao thứ đã giết chết cha nuôi của mình là một sinh vật giống như Thẩm Trường Trạch, hắn không dám nói cho Houshar hay Al, cũng không biết tiếp theo nên đối đãi với đứa nhỏ này như thế nào.
Thiện Minh cứ đi theo đứa nhỏ như vậy trong ba ngày. Trên đường âm thầm quan sát, hắn cảm thấy đứa nhỏ này thật sự trưởng thành.
Thằng bé con cứ gặp chút gì sợ hãi liền khóc sướt mướt hô to gọi nhỏ trước đây giờ đã trở nên rất bình tĩnh. Nó dùng mã tấu săn thỏ hoang mèo hoang trong rừng, khi lột da rút gân trên mặt không có chút nào sợ hãi hay do dự, bởi vì tìm không thấy nguồn nước, chịu khát một ngày sau đó sáng hôm sau đi thu lại sương sớm trên lá cây, buổi tối khi ngủ thì tìm một chỗ che giấu thật tốt, ôm đao ngủ. Thiện Minh dùng hòn đá nhỏ tạo ra động tĩnh, đứa nhỏ lập tức có thể bật dậy phòng bị.
Nếu cho nó đầy đủ trang bị, nhất định nó có thể làm được tốt hơn.
Thiện Minh nhìn thành quả ba năm giáo dục của mình, không khỏi cảm thấy vui mừng. Hắn vốn muốn bồi dưỡng Thẩm Trường Trạch thành một lính đánh thuê có thể bán mạng vì hắn, hắn cảm thấy làm lính đánh thuê rất tốt, mau có tiền, lại tự tại, kích thích, Thiện Minh cảm thấy Thẩm Trường Trạch có thể được hắn dưỡng dục thì phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng.
Xem ra chỉ một thời gian ngắn nữa, là có thể dẫn nó ra nhiệm vụ ……
Đứa nhỏ dễ dàng vượt qua ba ngày trong rừng, sáng sớm ngày thứ ba đúng giờ về tới căn cứ.
Thiện Minh trở về trước nó một bước, đứng ở cửa chờ nó.
Thẩm Trường Trạch cầm theo thanh mã tấu quá dài so với nó, không chút hoang mang trở lại ký túc xá của bọn họ, đắc ý liếc nhìn Thiện Minh một cái.
Thiện Minh nghiêng người dựa vào khung cửa, “Thế nào?”
Đứa nhỏ đưa lại đao cho hắn, bĩu môi, “Không phải ba đều thấy được sao?”
Thiện Minh kinh ngạc nói: “Mi biết rõ ta đi theo mi?”
“Biết.”
“Không thể nào, làm sao mi lại biết được.” Thiện Minh không tin, hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách một đến hai km với Thẩm Trường Trạch. Khoảng cách này cho dù là một quân nhân thân kinh bách chiến, Thiện Minh hắn cũng có tự tin không bị đối phương phát hiện, hắn không thể nào lại lòi đuôi khi đang truy theo một đứa trẻ được.
Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn hắn, “Ba à, người khác có lẽ con không phát hiện được, nhưng nếu ba ở gần con thì nhất định con sẽ biết. Ba có hương vị đặc biệt, nếu ba ở gần con thì xung quanh sẽ không giống bình thường……” Đứa nhỏ suy nghĩ hồi lâu, không biết hình dung cảm giác khác thường này như thế nào, chỉ là trong lòng có một cảm giác kì lạ cho nó biết ba đang ở rất gần, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhất định ba đang ở đâu đó xung quanh. Nó khẳng định nói, “Con chỉ biết là chắc chắn ba đi theo con.”
Thiện Minh ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá nó, tuy rằng nghe thì thật quỷ dị, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ có thể biến thân thành cái loại quái vật vảy vàng đầy người sau đó lại biến trở về như cũ, tất cả mấy chuyện khó tin này cũng không là gì, nói không chừng cái loại quái vật này trời sinh có mũi chó cũng nên, trực giác của động vật vốn sâu sắc hơn con người rất nhiều.
Thẩm Trường Trạch vươn bàn tay nhỏ, “Quà đâu?”
Thiện Minh ngẩn người.
“Quà, ba định nói chuyện không giữ lời sao, ba nói con trở về sẽ cho con quà.”
Thiện Minh trở về hôm nay phát hiện đã đến lúc thực hiện hứa hẹn, vì thế vỗ vỗ đầu nó, “Đi vào.”
Đứa nhỏ vào phòng liền rót cho mình một chén nước, một ngụm uống hết, sau đó bắt đầu nói, “Ba à, sao ba không đổ nước từ đêm qua trong ấm trà đi, lá trà cũng thế, uống không hết thì phải đổ, nếu không ấm trà sẽ có cặn. Ở trong phòng ăn cơm xong ba lại không gọi người đến thu thập bát đũa, ba đã sợ muỗi như vậy mà còn để mấy thứ gọi muỗi trong phòng, với lại không được để tất ở đầu giường, ba không ngại bẩn tí gì à?” Đứa nhỏ thật sự không ngờ ba ngày nó không trở về thì phòng ốc liền loạn như vậy, vừa thở dài như ông già, vừa ném tất vào trong chậu, bát đũa thì đổ nước vào ngâm, động tác nhanh nhẹn chỉ trong vòng hai phút đã mang những thứ cần hợp quy tắc để cho hợp quy tắc như cũ.
Thiện Minh vừa xách một bưu kiện đóng gói lớn vừa nói, “Mi đúng là lắm chuyện.”
Đứa nhỏ kêu lên: “Con không thu thập thì ba mắng con, thu thập cho ba thì ba lại chê con lắm chuyện. Ba à ba thật là khó nuôi, khó trách ba chỉ có thể □, ngoài giết người thì chẳng biết làm cái gì cả.”
“Hắc, có phải hôm nay mi ăn nhiều quá rồi không? Hay phải bỏ đói thêm vài ngày mi mới thấy vui? Học mấy cái đấy ở đâu đấy hả?”
Đứa nhỏ than thở một câu, “Đói bụng đã sớm không uy hiếp được con rồi.” Trong lòng nó vẫn thấy khó chịu chuyện Thiện Minh tùy tiện gia tăng lượng huấn luyện cho nó, đầu vẫn nghĩ xem phải trả lại vụ này cho Thiện Minh thế nào.
Thiện Minh liếc trắng mắt,“Lại đây.”
Đứa nhỏ chạy tới, có chút chờ mong nhìn cái hộp kia.
Thiện Minh mở chiếc hộp ra, bên trong là một thanh mã tấu Nanh hổ D80 chuyên dùng để cận chiến.
Trong nháy mắt ánh mắt đứa nhỏ hiện lên quang mang hưng phấn, nó tự tay rút mã tấu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thành một đóa hoa, “Là Nanh hổ, là Nanh hổ đó!”
Thiện Minh căn cứ vào hình thể và thói quen của Thẩm Trường Trạch, cố ý đặt hàng công ty Cold Steel làm một thanh Nanh hổ D80, toàn thân dài 30cm, nhỏ bé nhanh nhẹn, cực kì thích hợp để đứa nhỏ chém và đâm. Thanh đao này đã trải qua cải tiến đặc thù, lưỡi đao được gia cường bằng kim loại, mặt ngoài được xử lý cacbon, cường độ có thể đạt tới độ nạy được vỏ ô tô. Trên lưỡi đao ngoài hàng răng là dấu hiệu của Nanh hổ thì còn được gia cố thêm một hàng răng cưa mà mắt thường không nhìn thấy được, có thể gia tăng năng lực phá thép, các đường rãnh trên thân được bố trí theo kiểu hiện đại không liên tục, như vậy rất tiện cho việc rút đao ra, sau đó đứa nhỏ thể nhanh chóng đâm vào lại. Tay cầm được bọc bằng sợi cao cấp, tăng thêm một khối chống trượt. Thân đao đen bóng phối hợp với tay cầm chất lượng rất tốt, Nanh hổ có một hàng răng cưa cực kì rõ ràng thể hiện sự hung ác sắc bén của nó, đây là một thanh mã tấu mà bất kì người đàn ông nào cũng mong muốn có được.
Thiện Minh vỗ vỗ đầu nó: “Làm theo vóc người của mi đấy, kể cả sau này mi trưởng thành, dùng thuận tay thì vẫn có thể dùng tiếp.” Hắn chỉ chỉ lưỡi đao, mặt trên còn khắc chữ “shen” chỉ tên của Thẩm Trường Trạch.
Đây là thanh mã tấu đầu tiên thuộc về đứa nhỏ, trước đây nó luôn nhìn bộ sưu tập mã tấu của Thiện Minh mà đỏ mắt, bây giờ cuối cùng nó cũng đã có được một thanh mã tấu của chính mình! Đứa nhỏ hưng phấn đến độ không biết làm thế nào cho phải, nó vui vẻ cầm đao đâm chém thử, bất cứ động tác nào cũng thuận tay đến không dám tưởng tượng, quả thật là được chế tạo đặc biệt vì nó .
Đứa nhỏ lập tức nhảy tới trên người Thiện Minh,“Cám ơn ba! Cám ơn ba! Ba à ba thật tốt!”
“Hử? Tốt thật không? Chứ không phải đồ khốn vô nhân tính à?”
Đứa nhỏ ôm đầu hắn hung hăng hôn hai má hắn, “Tuy rắng ba là đồ khốn vô nhân tính, nhưng đôi khi cũng tốt lắm.”
Thiện Minh hừ lạnh nói: “Luyện tập chăm chỉ, chờ khi nào mi có thể ra chiến trường, ta sẽ cho mi khẩu súng của riêng mình.” Nói xong ném nó khỏi người mình, “Cút đi.”
Đứa nhỏ cầm đao hưng phấn xông ra ngoài.
Thiện Minh nhìn bóng dáng sôi nổi của nó, trong lòng có một loại cảm giác khó nói, một cảm giác hoàn toàn tương phản với suy nghĩ trước đây của hắn, hình như là…… không hi vọng nó lớn lên.