Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Mọi người vào chỗ ngồi, đồ ăn ngon ngập bàn, không khí có thêm vui vẻ. Lần đầu tiên Lý Gia có nhiều người như vậy, thêm người thêm một tiếng nói. Lý Lệ Nhã được sắp xếp ngồi bên cạnh Đằng Minh, ban đầu cô ấy còn định ngồi với ba mẹ nhưng khổ là hai ông bà lại âm mưu với nhau hàn gắn cho cô ấy và Đằng Minh thêm thân thiết, còn nói bồi dưỡng tình cảm trước khi cưới. Lý Lệ Nhã nghe xong mà cảm thấy sến sẩm, da óc nổi hết cả lên, hậm hực nhìn hai ông bà. Lệ Kiều và Lý Gia Quốc cười thút thít, ánh mắt liên tục ra hiệu cho Lý Lệ Nhã. Đằng Minh đương nhiên để ý nhưng tỏ ra như không biết, anh ấy gắp đồ ăn cho Lý Lệ Nhã, còn ga lăng lột tôm cho cô ấy. Ai cũng nhìn về phía bọn họ, Lý Lệ Nhã có hơi không thoải mái, ở dưới bàn, cô ấy lén níu lấy tay áo anh ta. Đằng Minh thì không quan tâm, vẫn thoải mái thể hiện tình cảm với cô ấy, còn đút cho cô ăn. Lý Lệ Nhã chỉ có thể ngại ngùng thuận theo, tiến sát lại gần hơn, cô ấy nói nhỏ với Đằng Minh:
"Anh để em tự ăn đi. Em ngại quá, ở đây rất đông người."
"Đừng lo! Em nhìn xem mọi người có để ý đâu, với lại hai ta sắp kết hôn rồi. Anh thể hiện tình cảm với em là chuyện đương nhiên."
"Em vẫn chưa quen."
"Em tập quen đi, sau này cưới về rồi..." Đằng Minh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quan sát một lượt xung quanh rồi thì thầm vào tai Lý Lệ Nhã: "Anh còn biến thái hơn đấy."
Lý Lệ Nhã có hơi hoảng sợ, rùng mình một cái, nghĩ về đêm hôm đó cơ thể liền rụt lại, buông lời cảnh cáo:
"Em cấm anh! Đừng nghĩ gì bậy ba... Em... Em có võ đó."
Loading...
"Mấy cái võ mèo cào của em, anh bẻ một phát một. Thôi nào, anh giỡn thôi, em mau ăn đi."
Đằng Minh nói xong vẫn tiếp tục gắp đồ ăn, mặc Lý Lệ Nhã có ra hiệu như thế nào anh ta vẫn chăm cho cô ấy từng chút, tôm cũng do chính tay anh ta lột cho ăn, đều vì sợ vỏ tôm làm trầy tay Lý Lệ Nhã. Cô ấy chỉ có việc cầm nĩa lên ăn thôi, Lý Lệ Nhã nghĩ thầm cảm thấy Đằng Minh chăm sóc quá mức rồi.
Thật ra Đằng Minh mắc chứng cuồng vợ, Lý Lệ Nhã làm sao biết được, đến anh ta còn không nhận ra mà.
Tất cả mọi người, ai cũng tập trung chuyên môn, không để ý đến bọn họ. Lý Lệ Nhã chịu để anh ta chiều cô vậy, hai người cũng sắp cưới rồi, chuyện này đằng nào cũng xảy ra. Cô ấy cũng nên tập làm quen, trước mặt mọi người, lạnh nhạt với Đằng Minh cũng không tốt.
Buổi trưa dùng bữa xong, dọn dẹp cũng xong, tất cả đều tập trung ở phòng khách. Ai nấy đều no nê đến không thở nổi, phải ngồi một chút cho cái bụng tiêu hoá.
Ly Ly và Tần Lãnh Nhi đang chạy nhảy trong sân, hai cô bé quanh quẩn gần chiếc xích đu. Cả hai hí hửng nhảy lên ngồi, xích đu không ngừng đưa qua đưa lại, mái tóc tung bay theo cơn gió.
Lát sau có tiếng gọi từ bên trong, là Phi Yến, cô ấy từng bước tới gần chiếc xích đu. Vừa mới sinh nên khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa bé:
"Hai đứa chơi mệt rồi phải không?"
Ly Ly lanh lẹ nhảy khỏi xích đu, vừa chạy vừa dang hai tay ôm chân Phi Yến.
"Cô Yến!"
Tần Lãnh Nhi thấy thế liền tỏ thái độ khó chịu, nhảy xuống đất, hai chân ụt ịt chạy lại liền ôm lấy cô ấy, tay còn đẩy nhẹ Ly Ly, hét lên:
"Không cho! Mẹ em mà.
"Mẹ em thì sao!? Chị thích cô Yến cơ."
"Không cho! Không cho!" Tần Lãnh Nhi không ngừng nhõng nhẽo, cái tay múp rụp đánh vào người Ly Ly, vì lực rất yếu nên cô bé chả thấy đau gì ngược lại còn thích thú, không ngừng trêu chọc Tần Lãnh Nhi.
Phi Yến cười cười, ngồi xuống dỗ dành cô bé, hai mắt Tần Lãnh Nhi hơi đọng nước, xem ra cô bé sắp khóc rồi.
"Ngoan nào, chị Ly chỉ giỡn với con thôi mà."
"Chị ấy định giành mẹ với con." Tần Lãnh Nhi tay dụi dụi mắt, mặt mũi tèm lem, cánh mũi nhỏ liên tục khịt khịt, khuôn mặt mếu máo.
"Không có đâu, mẹ vẫn ở đây mà. Chị Ly giỡn thôi, đừng khóc nữa, khóc là không ngoan đâu." Phi Yến vừa lau mặt cho Tần Lãnh Nhi vừa nói nhưng cô không thể nào nhịn cười được, khuôn mặt cô bé hờn dỗi trông rất đáng yêu, hai cái má phúng phính muốn búng ra sữa. Phi Yến không tự chủ liền hôn lên má cô bé.
"Thiệt... Hức... Thiệt không mẹ?"
"Nào ngoan, mẹ thương Nhi nhất mà."
Phi Yến đứng dậy, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãnh Nhi và Ly Ly.
"Hai con đói không? Bà Lý có bánh kem cho hai con đó."
"Dạ rồi ạ."
Hai cô bé vui vẻ trở lại, không để Phi Yến kịp phản ứng đã kéo cô ấy đi vào trong biệt thự. Phi Yến mặc cho hai đứa trẻ kéo tay, tà váy bay bay, có hơi hoảng hốt:
"Hai con coi chừng té, đi chậm thôi."
Vừa cởi bỏ giày là hai cô bé lại chạy thẳng vào phòng bếp, trong miệng liên tục thốt ra hai chữ ngọt xớt:
"Bà Lý! Bà Lý!"
"Anh để em tự ăn đi. Em ngại quá, ở đây rất đông người."
"Đừng lo! Em nhìn xem mọi người có để ý đâu, với lại hai ta sắp kết hôn rồi. Anh thể hiện tình cảm với em là chuyện đương nhiên."
"Em vẫn chưa quen."
"Em tập quen đi, sau này cưới về rồi..." Đằng Minh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quan sát một lượt xung quanh rồi thì thầm vào tai Lý Lệ Nhã: "Anh còn biến thái hơn đấy."
Lý Lệ Nhã có hơi hoảng sợ, rùng mình một cái, nghĩ về đêm hôm đó cơ thể liền rụt lại, buông lời cảnh cáo:
"Em cấm anh! Đừng nghĩ gì bậy ba... Em... Em có võ đó."
Loading...
"Mấy cái võ mèo cào của em, anh bẻ một phát một. Thôi nào, anh giỡn thôi, em mau ăn đi."
Đằng Minh nói xong vẫn tiếp tục gắp đồ ăn, mặc Lý Lệ Nhã có ra hiệu như thế nào anh ta vẫn chăm cho cô ấy từng chút, tôm cũng do chính tay anh ta lột cho ăn, đều vì sợ vỏ tôm làm trầy tay Lý Lệ Nhã. Cô ấy chỉ có việc cầm nĩa lên ăn thôi, Lý Lệ Nhã nghĩ thầm cảm thấy Đằng Minh chăm sóc quá mức rồi.
Thật ra Đằng Minh mắc chứng cuồng vợ, Lý Lệ Nhã làm sao biết được, đến anh ta còn không nhận ra mà.
Tất cả mọi người, ai cũng tập trung chuyên môn, không để ý đến bọn họ. Lý Lệ Nhã chịu để anh ta chiều cô vậy, hai người cũng sắp cưới rồi, chuyện này đằng nào cũng xảy ra. Cô ấy cũng nên tập làm quen, trước mặt mọi người, lạnh nhạt với Đằng Minh cũng không tốt.
Buổi trưa dùng bữa xong, dọn dẹp cũng xong, tất cả đều tập trung ở phòng khách. Ai nấy đều no nê đến không thở nổi, phải ngồi một chút cho cái bụng tiêu hoá.
Ly Ly và Tần Lãnh Nhi đang chạy nhảy trong sân, hai cô bé quanh quẩn gần chiếc xích đu. Cả hai hí hửng nhảy lên ngồi, xích đu không ngừng đưa qua đưa lại, mái tóc tung bay theo cơn gió.
Lát sau có tiếng gọi từ bên trong, là Phi Yến, cô ấy từng bước tới gần chiếc xích đu. Vừa mới sinh nên khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa bé:
"Hai đứa chơi mệt rồi phải không?"
Ly Ly lanh lẹ nhảy khỏi xích đu, vừa chạy vừa dang hai tay ôm chân Phi Yến.
"Cô Yến!"
Tần Lãnh Nhi thấy thế liền tỏ thái độ khó chịu, nhảy xuống đất, hai chân ụt ịt chạy lại liền ôm lấy cô ấy, tay còn đẩy nhẹ Ly Ly, hét lên:
"Không cho! Mẹ em mà.
"Mẹ em thì sao!? Chị thích cô Yến cơ."
"Không cho! Không cho!" Tần Lãnh Nhi không ngừng nhõng nhẽo, cái tay múp rụp đánh vào người Ly Ly, vì lực rất yếu nên cô bé chả thấy đau gì ngược lại còn thích thú, không ngừng trêu chọc Tần Lãnh Nhi.
Phi Yến cười cười, ngồi xuống dỗ dành cô bé, hai mắt Tần Lãnh Nhi hơi đọng nước, xem ra cô bé sắp khóc rồi.
"Ngoan nào, chị Ly chỉ giỡn với con thôi mà."
"Chị ấy định giành mẹ với con." Tần Lãnh Nhi tay dụi dụi mắt, mặt mũi tèm lem, cánh mũi nhỏ liên tục khịt khịt, khuôn mặt mếu máo.
"Không có đâu, mẹ vẫn ở đây mà. Chị Ly giỡn thôi, đừng khóc nữa, khóc là không ngoan đâu." Phi Yến vừa lau mặt cho Tần Lãnh Nhi vừa nói nhưng cô không thể nào nhịn cười được, khuôn mặt cô bé hờn dỗi trông rất đáng yêu, hai cái má phúng phính muốn búng ra sữa. Phi Yến không tự chủ liền hôn lên má cô bé.
"Thiệt... Hức... Thiệt không mẹ?"
"Nào ngoan, mẹ thương Nhi nhất mà."
Phi Yến đứng dậy, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãnh Nhi và Ly Ly.
"Hai con đói không? Bà Lý có bánh kem cho hai con đó."
"Dạ rồi ạ."
Hai cô bé vui vẻ trở lại, không để Phi Yến kịp phản ứng đã kéo cô ấy đi vào trong biệt thự. Phi Yến mặc cho hai đứa trẻ kéo tay, tà váy bay bay, có hơi hoảng hốt:
"Hai con coi chừng té, đi chậm thôi."
Vừa cởi bỏ giày là hai cô bé lại chạy thẳng vào phòng bếp, trong miệng liên tục thốt ra hai chữ ngọt xớt:
"Bà Lý! Bà Lý!"