Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
"Tại ai mà em không ngủ được chứ!? Có tin em đá anh ra ngoài kia không!?"
Đằng Minh bắt trúng cái gối, miệng còn cười cười chọc Lý Lệ Nhã.
"Thôi nào, xin lỗi! Mau dậy ăn sáng đi, để bụng đói dễ đau bao tử."
Lý Lệ Nhã khuôn mặt phụng phịu, đồng tử rưng rưng ươn ướt, hai tay dang rộng, nói với giọng điệu nhẹ nhàng như van xin:
"Giúp em, em đi không nổi."
"Đau lắm hả? Xin lỗi hôm qua anh làm mạnh quá." Đằng Minh bế cô ấy kiểu công chúa, hai tay Lý Lệ Nhã nhanh chóng ôm chặt cổ anh, đầu dựa lồng ngực.
Hai người đi vào phòng tắm, anh giúp cô tắm rửa kỳ cọ, nhẹ nhàng thoa thuốc cho Lý Lệ Nhã, sau đó mặc đỡ áo sơ mi của anh rồi bế cô ấy lại trên giường. Đằng Minh giúp Lý Lệ Nhã lấy thức ăn, cô ấy được phục vụ tận giường không còn gì sướng hơn cứ thế mà tận hưởng. Lý Lệ Nhã đang ăn cháo, hình như cô nhớ ra việc quan trọng vội tìm xung quanh, nhìn thấy cái túi dưới đất. Lý Lệ Nhã cúi xuống lấy, cô không với tới vì khoảng từ giường tới mặt đất khá cao nên Đằng Minh đã giúp cô. Lý Lệ Nhã vội mở túi lấy điện thoại, mở lên, màn hình hiện hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
"Suốt đêm em không về nhà cũng không báo nên gia đình lo là phải." Đằng Minh nhìn lướt qua cái tên hiển thị.
"Để em gọi lại cho mẹ, có thể ba mẹ em đã cho người đi tìm rồi." Lý Lệ Nhã nhấn vào biểu tượng.
Loading...
Một tràng tín hiệu truyền tới, đầu dây bên kia vẫn chưa có ai bắt máy, cứ thế qua một phút. Lý Lệ Nhã định cúp máy gọi lại thì bên kia may mắn có người bắt máy. Cô cứ nghĩ Lệ Kiều sẽ lớn tiếng mắng nhiếc, nhưng không, bà lại nói chuyện rất vui vẻ là đằng khác.
"Sao rồi con? Khoẻ chưa?"
"Hả!? Là sao mẹ? Không phải mẹ định mắng con sao?"
"Đêm qua mẹ lo lắm, con đi đâu cả đêm không về. Mẹ có nhờ Lâm Tạ Phong giúp kiếm con, thằng bé trấn an mẹ cứ yên tâm con đang ở chung với Đằng Minh."
"Ba mẹ biết hết rồi hả?" Lý Lệ Nhã đột nhiên hạ giọng, mắt còn lén nhìn Đằng Minh.
Anh ngồi chễm chệ trên giường nhìn Lý Lệ Nhã, thấy hai má cô đỏ hồng cũng đủ biết hai người đang nói chuyện gì.
"Sao rồi? Tốt không con?" Lệ Kiều lộ rõ sự vui mừng qua giọng nói.
"Mẹ nói gì vậy, con không hiểu gì hết? Thôi con cúp máy nha!" Cô không để bà kịp trả lời ngón tay liền nhấn tắt.
"Phụt!!!" Đằng Minh bật cười.
"Anh cười gì chứ?" Lý Lệ Nhã bĩu môi.
"Gia đình em biết hết rồi à?"
Lý Lệ Nhã chỉ gật đầu, tiếp tục cầm muỗng ăn. Đằng Minh cũng không hỏi thêm, anh ta vẫn lấy đồ ăn cho cô, anh chỉ ăn một ít lót bụng. Lý Lệ Nhã ăn được hai muỗng thì điện thoại cô ấy lại reo, cô nhìn cái tên hiển thị mà ngán ngẩm, là Lệ Kiều. Lý Lệ Nhã bắt máy, chán nản nói:
"Gì nữa vậy mẹ?"
Bên kia Lệ Kiều hớn hở nói:
"Bữa nào con dẫn cậu ấy về ra mắt ba mẹ được không?"
Lý Lệ Nhã nheo mắt, giọng điệu có phần nghi ngờ:
"Ba mẹ chả phải biết mặt anh ấy rồi sao?"
"Biết thì biết con cũng phải dẫn anh ta về để biết mặt ba mẹ chứ!? Anh ta đâu biết mẹ là mẹ con."
"Dạ con biết rồi! Khi nào ba mẹ rảnh?"
"Cuối tuần đi con, mẹ sẽ làm một vài món đãi mấy đứa sẵn tiện con đưa anh ta về đây."
"Tuân lệnh mẹ!"
Lý Lệ Nhã cúp máy, tiện tay ném cái điện thoại sang bên cạnh. Đằng Minh đứng dậy, trên chiếc bàn gỗ có một hộp giấy khô, anh ta cầm lấy đưa cho cô.
"Cầm lau miệng đi."
Lý Lệ Nhã ngước nhìn anh ta, nhận lấy hộp giấy, cô rút một tờ lau sạch khóe môi. Đằng Minh phút chốc mỉm cười, tay búng vào trán Lý Lệ Nhã.
"Mẹ em muốn gặp anh?"
"Sao anh biết? Em chưa nói mà."
"Mới nghe vài câu anh đã đoán được phần nào rồi. Khi nào?" Đằng Minh dọn dẹp chén cháo của Lý Lệ Nhã thuận miệng hỏi, anh còn giúp Lý Lệ Nhã lau miệng, chăm cô ấy từng chút một.
"Cuối tuần này! Anh rảnh không?"
"Anh sẽ ráng sắp xếp thời gian." Đằng Minh để chén cháo trên xe đẩy, rồi thay vào quần tây áo sơ mi, thắt thêm cái cà vạt, anh lấy áo khoác vest xanh đen trên móc treo mặc vào. Lý Lệ Nhã thấy anh ta chuẩn bị rời khỏi, ly nước lọc kề ngay môi chưa kịp uống, liền hỏi:
"Anh định đi đâu?"
"Ngoan ở đây nghỉ ngơi, anh đi giải quyết một số việc."
Đằng Minh hôn nhẹ vào trán Lý Lệ Nhã, anh chỉ lấy cái điện thoại trên kệ tủ rồi nhanh chóng rời đi. Lý Lệ Nhã ở trong căn phòng xa lạ, một mình nhất thời không quen, vén chăn bước xuống giường, phía dưới cũng đỡ đau hơn. Cô bắt đầu cuộc khám phá căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông này, thiết kế nội thất có một chút cổ điển một chút hiện đại. Lý Lệ Nhã nhìn qua từng ngóc ngách, vô tình cô thấy được một tấm ảnh đặt trong khung rất kĩ. Đằng Minh để bức ảnh lẫn với chồng sách, không quan sát kĩ sẽ không thấy. Lý Lệ Nhã tò mò cầm bức ảnh lên xem, một hình ba người, rất nhanh cô ấy đoán ra đây có thể là ba mẹ Đằng Minh.
Đằng Minh bắt trúng cái gối, miệng còn cười cười chọc Lý Lệ Nhã.
"Thôi nào, xin lỗi! Mau dậy ăn sáng đi, để bụng đói dễ đau bao tử."
Lý Lệ Nhã khuôn mặt phụng phịu, đồng tử rưng rưng ươn ướt, hai tay dang rộng, nói với giọng điệu nhẹ nhàng như van xin:
"Giúp em, em đi không nổi."
"Đau lắm hả? Xin lỗi hôm qua anh làm mạnh quá." Đằng Minh bế cô ấy kiểu công chúa, hai tay Lý Lệ Nhã nhanh chóng ôm chặt cổ anh, đầu dựa lồng ngực.
Hai người đi vào phòng tắm, anh giúp cô tắm rửa kỳ cọ, nhẹ nhàng thoa thuốc cho Lý Lệ Nhã, sau đó mặc đỡ áo sơ mi của anh rồi bế cô ấy lại trên giường. Đằng Minh giúp Lý Lệ Nhã lấy thức ăn, cô ấy được phục vụ tận giường không còn gì sướng hơn cứ thế mà tận hưởng. Lý Lệ Nhã đang ăn cháo, hình như cô nhớ ra việc quan trọng vội tìm xung quanh, nhìn thấy cái túi dưới đất. Lý Lệ Nhã cúi xuống lấy, cô không với tới vì khoảng từ giường tới mặt đất khá cao nên Đằng Minh đã giúp cô. Lý Lệ Nhã vội mở túi lấy điện thoại, mở lên, màn hình hiện hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
"Suốt đêm em không về nhà cũng không báo nên gia đình lo là phải." Đằng Minh nhìn lướt qua cái tên hiển thị.
"Để em gọi lại cho mẹ, có thể ba mẹ em đã cho người đi tìm rồi." Lý Lệ Nhã nhấn vào biểu tượng.
Loading...
Một tràng tín hiệu truyền tới, đầu dây bên kia vẫn chưa có ai bắt máy, cứ thế qua một phút. Lý Lệ Nhã định cúp máy gọi lại thì bên kia may mắn có người bắt máy. Cô cứ nghĩ Lệ Kiều sẽ lớn tiếng mắng nhiếc, nhưng không, bà lại nói chuyện rất vui vẻ là đằng khác.
"Sao rồi con? Khoẻ chưa?"
"Hả!? Là sao mẹ? Không phải mẹ định mắng con sao?"
"Đêm qua mẹ lo lắm, con đi đâu cả đêm không về. Mẹ có nhờ Lâm Tạ Phong giúp kiếm con, thằng bé trấn an mẹ cứ yên tâm con đang ở chung với Đằng Minh."
"Ba mẹ biết hết rồi hả?" Lý Lệ Nhã đột nhiên hạ giọng, mắt còn lén nhìn Đằng Minh.
Anh ngồi chễm chệ trên giường nhìn Lý Lệ Nhã, thấy hai má cô đỏ hồng cũng đủ biết hai người đang nói chuyện gì.
"Sao rồi? Tốt không con?" Lệ Kiều lộ rõ sự vui mừng qua giọng nói.
"Mẹ nói gì vậy, con không hiểu gì hết? Thôi con cúp máy nha!" Cô không để bà kịp trả lời ngón tay liền nhấn tắt.
"Phụt!!!" Đằng Minh bật cười.
"Anh cười gì chứ?" Lý Lệ Nhã bĩu môi.
"Gia đình em biết hết rồi à?"
Lý Lệ Nhã chỉ gật đầu, tiếp tục cầm muỗng ăn. Đằng Minh cũng không hỏi thêm, anh ta vẫn lấy đồ ăn cho cô, anh chỉ ăn một ít lót bụng. Lý Lệ Nhã ăn được hai muỗng thì điện thoại cô ấy lại reo, cô nhìn cái tên hiển thị mà ngán ngẩm, là Lệ Kiều. Lý Lệ Nhã bắt máy, chán nản nói:
"Gì nữa vậy mẹ?"
Bên kia Lệ Kiều hớn hở nói:
"Bữa nào con dẫn cậu ấy về ra mắt ba mẹ được không?"
Lý Lệ Nhã nheo mắt, giọng điệu có phần nghi ngờ:
"Ba mẹ chả phải biết mặt anh ấy rồi sao?"
"Biết thì biết con cũng phải dẫn anh ta về để biết mặt ba mẹ chứ!? Anh ta đâu biết mẹ là mẹ con."
"Dạ con biết rồi! Khi nào ba mẹ rảnh?"
"Cuối tuần đi con, mẹ sẽ làm một vài món đãi mấy đứa sẵn tiện con đưa anh ta về đây."
"Tuân lệnh mẹ!"
Lý Lệ Nhã cúp máy, tiện tay ném cái điện thoại sang bên cạnh. Đằng Minh đứng dậy, trên chiếc bàn gỗ có một hộp giấy khô, anh ta cầm lấy đưa cho cô.
"Cầm lau miệng đi."
Lý Lệ Nhã ngước nhìn anh ta, nhận lấy hộp giấy, cô rút một tờ lau sạch khóe môi. Đằng Minh phút chốc mỉm cười, tay búng vào trán Lý Lệ Nhã.
"Mẹ em muốn gặp anh?"
"Sao anh biết? Em chưa nói mà."
"Mới nghe vài câu anh đã đoán được phần nào rồi. Khi nào?" Đằng Minh dọn dẹp chén cháo của Lý Lệ Nhã thuận miệng hỏi, anh còn giúp Lý Lệ Nhã lau miệng, chăm cô ấy từng chút một.
"Cuối tuần này! Anh rảnh không?"
"Anh sẽ ráng sắp xếp thời gian." Đằng Minh để chén cháo trên xe đẩy, rồi thay vào quần tây áo sơ mi, thắt thêm cái cà vạt, anh lấy áo khoác vest xanh đen trên móc treo mặc vào. Lý Lệ Nhã thấy anh ta chuẩn bị rời khỏi, ly nước lọc kề ngay môi chưa kịp uống, liền hỏi:
"Anh định đi đâu?"
"Ngoan ở đây nghỉ ngơi, anh đi giải quyết một số việc."
Đằng Minh hôn nhẹ vào trán Lý Lệ Nhã, anh chỉ lấy cái điện thoại trên kệ tủ rồi nhanh chóng rời đi. Lý Lệ Nhã ở trong căn phòng xa lạ, một mình nhất thời không quen, vén chăn bước xuống giường, phía dưới cũng đỡ đau hơn. Cô bắt đầu cuộc khám phá căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông này, thiết kế nội thất có một chút cổ điển một chút hiện đại. Lý Lệ Nhã nhìn qua từng ngóc ngách, vô tình cô thấy được một tấm ảnh đặt trong khung rất kĩ. Đằng Minh để bức ảnh lẫn với chồng sách, không quan sát kĩ sẽ không thấy. Lý Lệ Nhã tò mò cầm bức ảnh lên xem, một hình ba người, rất nhanh cô ấy đoán ra đây có thể là ba mẹ Đằng Minh.