Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Mĩ Hải Ái
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sắc
- Sủng
- Ngược
- Cổ đại
- Xuyên không
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 144
- Lượt đọc
- 36,634
- Cập nhật
Converter: Muacauvong ( TTV )
Editor: Tiểu Vũ
Thể loại: Xuyên không, Sủng, Ngược ít, HE
Độ dài: 144 chương
Giới thiệu:
Trò chơi Bungee, bởi vì rất kích thích, nhảy nhảy, người ta chơi, nàng cũng chơi, linh hồn nhỏ bé cư nhiên bỗng nhảy đến cổ đại, này cũng quá không có lẽ trời!
Càng không có lẽ trời, linh hồn nhỏ bé của nàng không biết xui xẻo thế nào lại vào một thân thể của một nữ nhân đang sinh lại sinh không được, làm hại nàng đau đớn đến chết đi sống lại, gào khóc thảm thiết, khổ sở, muốn chết cũng không xong, bởi vì người chết tiệt kia đã muốn đã chết, nàng trở thành sơn dương thế tội.
Cuối cùng, sau một ngày đêm trong đau đớn, nàng rốt cục cũng sinh một bé trai, nhưng phải sau ba ngày hôn mê tỉnh lại mới biết được: chính mình là cái Vương phi – Vương gia chính quy lão bà – bị chồng ruồng bỏ.
Được rồi, bị chồng ruồng bỏ cũng không là gì cả, ai nói bị chồng ruồng bỏ thì nhất định phải than thân trách phận, lấy nước mắt rửa mặt, trà không uống cơm không ăn, nửa đêm thầm khóc. Nàng, Lăng Nhược Nhược cũng không phải là thứ yếu đuối, nàng nhất định phải vì chính mình, à không, vì thân thể của mình hiện tài cùng đứa nhỏ mà tìm một cái công đạo.
Tiện nhân, hắn không phải con nối dòng của bổn vương, đừng lấy hắn đến nói xấu bổn vương. — Ninh vương Tát Hoàn lạnh lùng nói.
Cái gì? Đứa nhỏ không phải của ngươi?– Lăng Nhược Nhược trợn tròn mắt.
Không phải ngươi, là ai?– Nàng khí thế bức nhân hỏi.
Ngươi trong lòng rõ ràng. Dâm phụ.– Tát Hoàn phun xong những lời này, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Trời ạ, không phải con hắn, vậy đến tột cùng là con ai a?
Là ai ở trong thân thể của nàng hạ loại?
Đứa nhỏ là con ai?
Editor: Tiểu Vũ
Thể loại: Xuyên không, Sủng, Ngược ít, HE
Độ dài: 144 chương
Giới thiệu:
Trò chơi Bungee, bởi vì rất kích thích, nhảy nhảy, người ta chơi, nàng cũng chơi, linh hồn nhỏ bé cư nhiên bỗng nhảy đến cổ đại, này cũng quá không có lẽ trời!
Càng không có lẽ trời, linh hồn nhỏ bé của nàng không biết xui xẻo thế nào lại vào một thân thể của một nữ nhân đang sinh lại sinh không được, làm hại nàng đau đớn đến chết đi sống lại, gào khóc thảm thiết, khổ sở, muốn chết cũng không xong, bởi vì người chết tiệt kia đã muốn đã chết, nàng trở thành sơn dương thế tội.
Cuối cùng, sau một ngày đêm trong đau đớn, nàng rốt cục cũng sinh một bé trai, nhưng phải sau ba ngày hôn mê tỉnh lại mới biết được: chính mình là cái Vương phi – Vương gia chính quy lão bà – bị chồng ruồng bỏ.
Được rồi, bị chồng ruồng bỏ cũng không là gì cả, ai nói bị chồng ruồng bỏ thì nhất định phải than thân trách phận, lấy nước mắt rửa mặt, trà không uống cơm không ăn, nửa đêm thầm khóc. Nàng, Lăng Nhược Nhược cũng không phải là thứ yếu đuối, nàng nhất định phải vì chính mình, à không, vì thân thể của mình hiện tài cùng đứa nhỏ mà tìm một cái công đạo.
Tiện nhân, hắn không phải con nối dòng của bổn vương, đừng lấy hắn đến nói xấu bổn vương. — Ninh vương Tát Hoàn lạnh lùng nói.
Cái gì? Đứa nhỏ không phải của ngươi?– Lăng Nhược Nhược trợn tròn mắt.
Không phải ngươi, là ai?– Nàng khí thế bức nhân hỏi.
Ngươi trong lòng rõ ràng. Dâm phụ.– Tát Hoàn phun xong những lời này, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Trời ạ, không phải con hắn, vậy đến tột cùng là con ai a?
Là ai ở trong thân thể của nàng hạ loại?
Đứa nhỏ là con ai?