• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-529

Chương 529





Chương 529: Ly hôn sau hai năm







Đến tối, điện thoại di động của Kiều Bích



Ngọc nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ



Bình thường thì Kiều Bích Ngọc sẽ từ chối



những cuộc gọi từ số lạ như này bởi vì có khả



năng là điện thoại quấy rối, quảng cáo, lừa đảo,



nhưng cuối cùng vì muốn đào bằng được Lucy ra



làm việc, điện thoại di động của cô vừa vang lên



thì cô lập tức nghe máy.







“Lucy, cô lập tức quay lại đây cho tôi!” Kiều



Bích Ngọc vừa mở miệng đã nổi giận đùng đùng.



Tuy nhiên, đầu dây bên kia im lặng mất vài



giây mới thấp giọng mở miệng: “Là mình, Châu Mỹ Duy đây”







Kiều Bích Ngọc sững sờ một chút, cảm giác



như sắp nổ tung, vội vàng cao giọng hỏi người



trong di động: “Mỹ Duy, rốt cuộc là cậu đang ở



đâu thế? Cậu có biết là bọn mình đang lo lẳng



cho cậu lắm không? Vừa mới biết cậu đang ở



bệnh viện tư nhân chỗ Bắc Hòa xong đến lại



không có tin tức gì nữa.



Bên kia của điện thoại không đợi cô gầm gừ



xong liền không nặng không nhẹ nói một câu:



“Kiều Bích Ngọc, mình có chuyện muốn nhờ cậu.”



Bởi vì giọng nói của Châu Mỹ Duy quá bình



tĩnh nên Kiều Bích Ngọc lập tức cũng im lặng,



nghe cô ấy nói từ “nhờ” cũng có chút xa lạ.



“Có chuyện gì vậy, không cần phải khách sáo.







Kiều Bích Ngọc nắm di động, tâm tình cũng



trở nên phức tạp, lo lắng hơn một chút.







Giọng nói của Châu Mỹ Duy truyền qua di



động rất bình thản.



Mình vừa gọi điện cho Bùi



Hưng Nam nhưng bị cúp máy rồi… Mình đã gửi



một ít đồ đến nhà họ Quách, phiền cậu giúp mình



đưa cho anh ấy”







Kiều Bích Ngọc nghe có chút không hiếu lắm,



tại sao không trực tiếp gửi đến nhà họ Bùi luôn vậy.



Nhưng cô cũng không hỏi.



“Được” Kiều Bích Ngọc đồng ý.



Đang định hỏi thêm vài câu xem bây giờ cô ấy



đang ở đâu rôi, có an toàn hay không thì Châu Mỹ



Duy đã khách sáo mà nói trước: “Cảm ơn cậu rất



nhiều, khi nào thu xếp định cư ổn thỏa xong ở



nước ngoài mình sẽ gọi lại cho cậu. Tạm biệt.”







Kiều Bích Ngọc sững sờ một lúc, điện thoại bị cúp rồi.



“Nước ngoài? Định cư?”



Ý cô ấy là gi?



Không phải là cô ấy sẽ ra nước ngoài định cư



luôn đấy chứ?



Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi Châu Mỹ Duy



mà, ví dụ như cái phẫu thuật làm sạch tử cung kia



là sao. Châu Mỹ Duy không thể nào chủ động phá



bỏ đứa nhỏ được, cô biết rõ Mỹ Duy đã đặc biệt



mong chờ đứa bé này được sinh ra như thế nào.



Không biết lý do là gì, thậm chí lại còn tính



định cư ở nước ngoài luôn rồi.



Sau khi Kiều Bích Ngọc bị cúp máy, cả người



rất khó chịu nhưng không biết phải làm thế nào.



cả. Nghĩ ngợi một lúc, vẫn là nên gọi điện nói cho



Bùi Hưng Nam biết trước đã.







Dù sao cô cũng biết, vợ chồng có mâu thuẫn



gì thì cũng nên thuyết phục họ ngồi nói chuyện lại



với nhau trước chứ không phải bỏ đi.







*… Vừa tồi Mỹ Duy có gọi cho tôi, cô ấy nói



răng có một số thứ muốn gửi cho anh, ngày mai



sẽ đưa đến nhà họ Quách” Kiều Bích Ngọc gọi



điện cho Bùi Hưng Nam, nói thẳng luôn.



“Bây giờ cô ấy đang ở đâu rồi?” Bùi Hưng



Nam nhận được điện thoại của cô thì có chút kích



động, vội vàng hỏi.



“Không biết được”



“Sao cô lại không biết được!” Bùi Hưng Nam không tin.



Kiều Bích Ngọc không phải là người tốt tính



gì, cô nghe vậy liền châm chọc khiêu khích: “Vừa



rồi Mỹ Duy nói có gọi điện thoại cho anh nhưng



đã bị anh cúp máy luôn. Anh không cần phải quan



tâm cô ấy như thế đâu, còn giả bộ làm cái gì không biết”



Bùi Hưng Nam đột nhiên lại không nói gì nữa.



Anh ta nhớ lại, trong bữa tối đúng là có một



số điện thoại lạ gọi đên nhưng đã bị mẹ anh ta cúp mất.







*.. Tôi biết đàn ông các anh bận rộn kiếm tiền



nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì, nhưng ngày



mai Mỹ Duy muốn đưa cho anh cái gì đó, tốt nhất



là mai anh tự mình sang đây lấy đi. Cái này có vẻ



quan trọng”







Tuy Kiều Bích Ngọc không quen lắm với cách



làm việc của Bùi Hưng Nam và những người nhà



họ Bùi, nhưng nghĩ đến câu nói “ra nước ngoài,



định cư” này nọ thì cô lập tức đã ý thức được



mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Cô vẫn



muốn nhắc nhở Bùi Hưng Nam một chút



“Cái gì vậy?”



“Không biết” Kiều Bích Ngọc vẫn trả lời



“Kiều Bích Ngọc, cô không cần phải che giấu



như vậy. Bây giờ tôi rất muốn tìm được Châu Mỹ










Duy, mau nói cho tôi rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu?”







Bùi Hưng Nam cảm thấy vô cùng buồn bực,



anh ta ở nhà họ Bùi đã áp lực đến không thế thở



nổi rồi, đi ra ngoài nhìn đường đông xe cộ tấp nập



mà tâm trạng càng thêm trống rỗng.



Càng tấp nập thì lại càng trống vắng.



Cuối cùng nơi đâu là chốn để về.







Kiều Bích Ngọc nghe ra cái người thường



ngày vẫn dịu dàng tao nhã này đã phiên muộn



đến thế nào rồi. Cô cảm thấy thông cảm cho anh



ta, đành kiềm chế lại, thấp giọng xuống: “Tôi thật



sự không biết”







Sau đó Kiều Bích Ngọc cũng không biết phải



nói gì với anh ta nữa, đành cúp máy,



Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Hưng Nam



không đến công ty mà trực tiếp lái xe đến nhà họ Quách.



Mãi đến khoảng mười một giờ trưa mới nhận



được một túi văn kiện, hình như không có đồ vật



gì cả, chỉ có vài giấy tờ.







“…Đây là thứ mà Mỹ Duy nói muốn đưa cho.



anh” Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút phức



tạp, cô giao nó cho Bùi Hưng Nam.



Bùi Hưng Nam nhận lấy, lập tức xé mở ra.



Anh ta lấy ra giấy tờ ra, giấy trắng mực đen đề



rõ- Đơn ly hôn.



Mấy chữ màu đen được in đậm quá rõ ràng



khiến cho Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh cũng có thể



thấy được, cô lập tức cảm thấy bất ngờ.



Bùi Hưng Nam lại bình tĩnh hơn, anh ta lật



nhanh cẩn thận tìm kiếm một số địa chỉ nào đó và



thông tin khác nhưng lại không tìm được gì cả,



chỉ thấy một tờ giấy nhỏ do chính tay Châu Mỹ



Duy viết: “Theo luật, những người đã ly thân hai



năm do bất hòa về tình cảm có thể phán ly hôn”







Bùi Hưng Nam khi nhìn thấy hàng chữ này, cả



người sững sờ.







Những chữ viết tay nhỏ bé này đã thế hiện



quyết tâm muốn ly hôn của Châu Mỹ Duy.



Tức là không ký vào đơn ly hôn cũng không



sao cả, cô ấy sẽ chờ hai năm sau.







“… Cô ấy, cô ấy có nói là sẽ ra nước ngoài”



Kiều Bích Ngọc giật mình, giọng nói cũng trở nên



vội vàng hơn.



Ra nước ngoài, ở riêng,



Bùi Hưng Nam lập tức ngẩng đầu nhìn cô, sắc



mặt càng thêm tối tăm khó coi







Im lặng một lúc lâu: “Cô ấy bây giờ đang ở



đâu?” Khi Bùi Hưng Nam nói, cảm thấy cổ họng



mình có hơi khô.



Giọng Kiều Bích Ngọc thấp hơn: “Tôi không biết”



“Kiều Bích Ngọc, Châu Mỹ Duy cô ấy bây giờ



rốt cuộc là đang ở đâu rồi, cô ấy vì sao lại muốn ly



hôn với tôi, vì sao lại đột nhiên phá bỏ đứa trẻ đi!







Khi Bùi Hưng Nam nghe được câu trả lời



“Không biết” từ cô đã không thể kiềm chế được



cảm xúc nữa, nắm chặt lấy “đơn ly hôn” trong tay



mà tức giận hỏi.



“… Tôi thật sự không biết, tôi không bảo Châu



Mỹ Duy ly hôn với anh” Kiều Bích Ngọc vội giải



thích, cô vẫn không thể hiểu nổi.



“Không phải cô thì ai được!”



Bùi Hưng Nam giận dữ, chỉ thẳng vào cô chủ



nhà họ Quách từ trước đến nay vẫn luôn được



nuông chiều đến hư hỏng, ương ngạnh.







Trên thế giới này, chỉ cần Châu Mỹ Duy làm



bất cứ điều gì, người đầu tiên chỉ cho cô ấy làm



việc xấu là cô. Cô thừa nhận răng bình thường



mình đúng là bạo lực dã man, nhưng cô sẽ không



lấy hôn nhân của bạn mình ra làm trò đùa.







Tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang



khắc gỗ, Lục Khánh Nam từ xa đã cảm nhận



được bầu không khí căng thẳng của Kiều Bích



Ngọc cùng Bùi Hưng Nam ở mái che, anh ta cô ý



hắng giọng một tiếng để làm dịu bớt không khí.







Kiều Bích Ngọc và Bùi Hưng Nam nghe thấy



tiếng thì cả hai đều quay đầu lại nhìn về hướng



Lục Khánh Nam, còn có Quách Cao Minh cũng đã trở lại







Bùi Hưng Nam một mặt giễu cợt cô, Kiều Bích



Ngọc có thế thấy rõ anh ta đang khinh thường cô.



vì Quách Cao Minh đã trở lại, tất cả mọi người sẽ



cảm thấy rằng anh ta đang bắt nạt cô.







“… Nghệ tây trong thuốc bổ của Mỹ Duy



không liên quan đến tôi, cô ấy với anh ly hôn cũng



không liên quan đến tôi. Tin hay không tùy anh!”



Kiều Bích Ngọc cứng đầu



“Bình tĩnh, hai người bình tĩnh một chút đi”



Lục Khánh Nam bước nhanh hơn, sợ bọn họ ồn



ào đến trở tay mất



“…Kiều Bích Ngọc không thể bỏ nghệ tây vào



trong thuốc của Châu Mỹ Duy được”



Kiều Bích Ngọc gầm lên: “Đương nhiên không



phải là tôi rồi, Quách Thanh Châu làm mà”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom