Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 725: Chú ngữ, quyền trượng
“Em cố gắng học thật tốt cho anh, tương lai anh có thể cho em một lời hứa hẹn.”
Giọng điệu của Rafael đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Kiều Bích Ngọc bỗng cảm thấy mình không thích ứng nổi: “Ai cần anh hứa.
hẹn!” Cô hơi khó chịu.
“Ví dụ như về sau nếu chồng em đi ngoại tình, thân là anh của em, anh sẽ giúp em dạy dỗ lại cậu ta” Rafael chững chạc đàng hoàng nói. Kiều Bích Ngọc nghe thấy anh ta nói từ “Anh” này, không khỏi rùng mình một cái.
Rafael vậy mà dám dở trò tình thân ruột thịt với cô, Kiều Bích Ngọc không biết phải ứng phó anh ta thế nào, chỉ nói một cách qua loa: “Nếu chồng em có vượt giới hạn cũng không cần làm phiền đến anh, em sẽ tự tay thiến anh ta”
Rafael thấy cô mềm không được cứng không xong, tay cầm sợi roi dài thầm nắm thật chặt, lại muốn quất cho cô thêm một roi mới được: “…Em chỉ cần giúp anh lần này, anh đảm bảo sẽ đưa các em rời khỏi đảo này một cách an toàn. Em phải học chú ngữ với anh”
Kiều Bích Ngọc chú ý tới anh ta nhíu chặt chân mày, chứng tỏ anh ta đã bắt đầu mất kiên nhãn, có cơ hội tốt phải nắm lấy, tranh thủ thời gian đồng ý: “Em phối hợp làm việc với anh, anh không những phải đưa bọn em rời khỏi đảo, mà còn phải đảm bảo Đường Tuấn Nghĩa cũng bình yên vô sự”
“Được” Rafael đồng ý rất sảng khoái rồi sau đó thúc giục: “Bây giờ em chăm chỉ học cho anh”
“Anh cổ gắng như vậy, làm nhiều việc như vậy cũng vì mẹ anh hả? Có phải tình cảm giữa anh và mẹ mình rất tốt không, mẹ anh là kiểu người nào, có phải dịu dàng lắm hay không?”
Kiều Bích Ngọc thấy lúc này tâm trạng anh ta rất tốt nên thừa cơ hỏi anh ta mấy vấn đề: “Nếu như chuyện này có kết quả, anh đưa em rời khỏi đảo, có phải về sau anh sẽ lên thay thế vị trí thủ lĩnh không? Anh muốn tập hợp làm phản sao? Em nói trước cho anh biết, nếu anh có dự định làm phản, lập mưu soán vị thì đây là chuyện của mình anh, đừng lôi bọn em xuống nước, nhóm người Quách Cao Minh cũng không muốn tham gia đâu”
Rafael thấy cô nghĩ linh tỉnh, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên. Kiều Bích Ngọc còn nhiệt tình đề nghị với anh ta: “Hay là anh cũng rời khỏi hòn đảo này đi, dù sao anh cũng không thích cái đảo này, đưa cả mẹ anh rời đi nữa. Bên ngoài trời cao biển rộng, thế giới còn lớn hơn rộng hơn nhiều, người thông minh như anh đi ra ngoài rất dễ dàng thống trị một phương…”
“Em yên lặng cho anh!” Trong chớp mắt, sắc mặt của Rafael trở nên khó coi, chỉ mới một lát mà anh ta đã trở lại đúng với bản chất ác ma của mình, sợi roi trên tay đánh một roi lên người cô, làm cho Kiều Bích Ngọc dậm chân: “Sao tự nhiên anh đánh người ta làm gì vậy!”
Cô đau đến mức hét lên. Rafael vung sợi roi lên, cây roi không ngừng vung vẩy: “Em ngồi xuống cho anh, ngồi yên vào! Thẳng lưng lên, nghiêm túc lại!”
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức khoanh chân ngồi dưới đất, lưng ưỡn thẳng hết mức như học sinh tiểu học đến lớp, hai mắt cũng nhìn thẳng về phía trước, trong đầu không dám có suy nghĩ xấu xa nào. Nếu Rafael là một người thầy thì chắc chăn anh ta là một người thầy đầy quỷ quyệt.
“Cố gắng cho anh, đọc theo anh, nếu đọc không đúng thì quất một roi”
“Ấy da, đau quá! Em không đọc nữa đâu!”
“Anh chờ chút, anh chờ chút đi… Anh đọc chậm thôi, em sắp học được rồi, anh đừng đánh nữa, á, đau quá Lại bị quất thêm một roi.
Bá tước mèo đen ngồi bên cạnh cũng nhịn không được mà thở dài, quay cái mông mèo lại với cô, mắt không thấy tâm không đau. Thân là chủ nhân của quyền trượng mà lại có khả năng học tập kém cỏi như vậy.
Kiều Bích Ngọc còn chưa kịp học được chú ngữ thượng cổ, trên người đã đầy vết roi vụt ngổn ngang. Quả đúng là thê thảm.
Rafael đánh cô tới mức mỏi cả tay. Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Anh có đánh nữa em cũng không học thêm đâu!” Kiều Bích Ngọc dứt khoát tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi: “Giờ em đói bụng rồi, đầu váng mắt hoa, não như muốn nổ tung, em muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt!”
Cô lớn giọng yêu cầu, Rafael tức giận đến nghiến răng. Anh ta đã từng ảo tưởng rằng có lẽ hai người sẽ trở thành anh em tốt có nhau, dù sao anh ta cũng quen với việc cha của mình đi lung tung rồi, đàn bà đi theo thành hàng, nhưng chưa bao giờ anh ta nghĩ tới chuyện chị em chung huyết thống của mình lại trở thành như vậy. Anh ta đánh cô tới mức tay tê rồi, thế mà còn dám thẳng lưng, lớn tiếng yêu cầu nhiều như vậy.
Rafael lớn lên trong hoàn cảnh làm sai lại ăn phạt roi như vậy, ít ra anh ta biết răng nếu bị đánh thì sẽ phục tùng, làm việc thật hoàn hảo.
Mà trên thế giới không có bao nhiêu người dám cả gan yêu cầu nhiều như người em gái nhặt được giống hệt anh này, đúng là muốn chết. Ánh mắt Rafael vô cùng tối tăm và hung dữ, anh bước từng bước lại gần cô, Kiều Bích Ngọc cảm nhận được nguy hiểm: “Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!”
“Em cũng cần thời gian để học thật giỏi chứ, khó quá… Em sắp học được rồi, anh đừng có đánh nữa, đau lắm đấy!” Kiều Bích Ngọc không ngừng giải thích, cảnh giác lui về sau.
Rafael cười quỷ dị một tiếng với cô, im lặng không nói gì, thẳng tay ném sợi roi kia xuống đất, sau đó rút một khẩu súng lục màu đen sáng bóng, họng súng nhắm vào cô. Kiều Bích Ngọc nhanh chóng ngẩn ra, cô biết tên đàn ông này tính khí khó lường, tình anh em gì đó đều là giả, nhìn ánh mắt của anh ta đi, anh ta thật sự sẽ giết cô.
“Em… Em sẽ cố gắng học mà, em sẽ đọc, ma ni ma khả ma la sát khả… Sai rồi, không phải như vậy. Em… Em sẽ đọc lại.”
Kiều Bích Ngọc căng thẳng mở miệng niệm chú, không ngừng lùi lại, phía sau lưng chạm phải một cây to. Rafael lạnh lùng vô tình, họng súng nhắm thẳng nổ một phát, “Đoàng” một tiếng, viên đạn sượt qua mặt cô rồi ghim vào thân cây, dọa cho Kiều Bích Ngọc sợ nhũn cả chân, trong đầu trống rỗng.
Cô run rẩy: “Anh! Anh bỏ súng xuống đã!”
Mà Rafael vẫn im lặng không nói tiếng nào, khóe môi nở một nụ cười lạnh, tiếp tục nâng họng súng lên nhắm chuẩn xác vào cô, lần này là nhằm ngay giữa trán của Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc kéo lê cơ thể run rẩy, ép đầu óc mình phải tỉnh táo, mở miệng nói từng câu run bần bật: “Em… Em đọc… Ma ni ma sát ma la sát đắc âm khác.”
Đúng lúc này, một cỗ lực to lớn vô hình bay từ xa đến, xông tới chỗ bọn họ… Quyền trượng vàng cổ xưa khảm hồng ngọc dài một mét bảy thình lình xuất hiện. Đến cả Rafael lẫn Bá tước mèo đen đều không kịp phản ứng, quyền trượng đã được tay phải Kiều Bích Ngọc nắm chặt, hồng ngọc trên quyền trượng bản ra từng lưỡng sáng đỏ như máu. Ánh sáng chói lòa tỏa ra bốn phía.
Chương 725: Chú ngữ, quyền trượng
“Em cố gắng học thật tốt cho anh, tương lai anh có thể cho em một lời hứa hẹn.”
Giọng điệu của Rafael đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Kiều Bích Ngọc bỗng cảm thấy mình không thích ứng nổi: “Ai cần anh hứa.
hẹn!” Cô hơi khó chịu.
“Ví dụ như về sau nếu chồng em đi ngoại tình, thân là anh của em, anh sẽ giúp em dạy dỗ lại cậu ta” Rafael chững chạc đàng hoàng nói. Kiều Bích Ngọc nghe thấy anh ta nói từ “Anh” này, không khỏi rùng mình một cái.
Rafael vậy mà dám dở trò tình thân ruột thịt với cô, Kiều Bích Ngọc không biết phải ứng phó anh ta thế nào, chỉ nói một cách qua loa: “Nếu chồng em có vượt giới hạn cũng không cần làm phiền đến anh, em sẽ tự tay thiến anh ta”
Rafael thấy cô mềm không được cứng không xong, tay cầm sợi roi dài thầm nắm thật chặt, lại muốn quất cho cô thêm một roi mới được: “…Em chỉ cần giúp anh lần này, anh đảm bảo sẽ đưa các em rời khỏi đảo này một cách an toàn. Em phải học chú ngữ với anh”
Kiều Bích Ngọc chú ý tới anh ta nhíu chặt chân mày, chứng tỏ anh ta đã bắt đầu mất kiên nhãn, có cơ hội tốt phải nắm lấy, tranh thủ thời gian đồng ý: “Em phối hợp làm việc với anh, anh không những phải đưa bọn em rời khỏi đảo, mà còn phải đảm bảo Đường Tuấn Nghĩa cũng bình yên vô sự”
“Được” Rafael đồng ý rất sảng khoái rồi sau đó thúc giục: “Bây giờ em chăm chỉ học cho anh”
“Anh cổ gắng như vậy, làm nhiều việc như vậy cũng vì mẹ anh hả? Có phải tình cảm giữa anh và mẹ mình rất tốt không, mẹ anh là kiểu người nào, có phải dịu dàng lắm hay không?”
Kiều Bích Ngọc thấy lúc này tâm trạng anh ta rất tốt nên thừa cơ hỏi anh ta mấy vấn đề: “Nếu như chuyện này có kết quả, anh đưa em rời khỏi đảo, có phải về sau anh sẽ lên thay thế vị trí thủ lĩnh không? Anh muốn tập hợp làm phản sao? Em nói trước cho anh biết, nếu anh có dự định làm phản, lập mưu soán vị thì đây là chuyện của mình anh, đừng lôi bọn em xuống nước, nhóm người Quách Cao Minh cũng không muốn tham gia đâu”
Rafael thấy cô nghĩ linh tỉnh, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên. Kiều Bích Ngọc còn nhiệt tình đề nghị với anh ta: “Hay là anh cũng rời khỏi hòn đảo này đi, dù sao anh cũng không thích cái đảo này, đưa cả mẹ anh rời đi nữa. Bên ngoài trời cao biển rộng, thế giới còn lớn hơn rộng hơn nhiều, người thông minh như anh đi ra ngoài rất dễ dàng thống trị một phương…”
“Em yên lặng cho anh!” Trong chớp mắt, sắc mặt của Rafael trở nên khó coi, chỉ mới một lát mà anh ta đã trở lại đúng với bản chất ác ma của mình, sợi roi trên tay đánh một roi lên người cô, làm cho Kiều Bích Ngọc dậm chân: “Sao tự nhiên anh đánh người ta làm gì vậy!”
Cô đau đến mức hét lên. Rafael vung sợi roi lên, cây roi không ngừng vung vẩy: “Em ngồi xuống cho anh, ngồi yên vào! Thẳng lưng lên, nghiêm túc lại!”
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức khoanh chân ngồi dưới đất, lưng ưỡn thẳng hết mức như học sinh tiểu học đến lớp, hai mắt cũng nhìn thẳng về phía trước, trong đầu không dám có suy nghĩ xấu xa nào. Nếu Rafael là một người thầy thì chắc chăn anh ta là một người thầy đầy quỷ quyệt.
“Cố gắng cho anh, đọc theo anh, nếu đọc không đúng thì quất một roi”
“Ấy da, đau quá! Em không đọc nữa đâu!”
“Anh chờ chút, anh chờ chút đi… Anh đọc chậm thôi, em sắp học được rồi, anh đừng đánh nữa, á, đau quá Lại bị quất thêm một roi.
Bá tước mèo đen ngồi bên cạnh cũng nhịn không được mà thở dài, quay cái mông mèo lại với cô, mắt không thấy tâm không đau. Thân là chủ nhân của quyền trượng mà lại có khả năng học tập kém cỏi như vậy.
Kiều Bích Ngọc còn chưa kịp học được chú ngữ thượng cổ, trên người đã đầy vết roi vụt ngổn ngang. Quả đúng là thê thảm.
Rafael đánh cô tới mức mỏi cả tay. Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Anh có đánh nữa em cũng không học thêm đâu!” Kiều Bích Ngọc dứt khoát tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi: “Giờ em đói bụng rồi, đầu váng mắt hoa, não như muốn nổ tung, em muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt!”
Cô lớn giọng yêu cầu, Rafael tức giận đến nghiến răng. Anh ta đã từng ảo tưởng rằng có lẽ hai người sẽ trở thành anh em tốt có nhau, dù sao anh ta cũng quen với việc cha của mình đi lung tung rồi, đàn bà đi theo thành hàng, nhưng chưa bao giờ anh ta nghĩ tới chuyện chị em chung huyết thống của mình lại trở thành như vậy. Anh ta đánh cô tới mức tay tê rồi, thế mà còn dám thẳng lưng, lớn tiếng yêu cầu nhiều như vậy.
Rafael lớn lên trong hoàn cảnh làm sai lại ăn phạt roi như vậy, ít ra anh ta biết răng nếu bị đánh thì sẽ phục tùng, làm việc thật hoàn hảo.
Mà trên thế giới không có bao nhiêu người dám cả gan yêu cầu nhiều như người em gái nhặt được giống hệt anh này, đúng là muốn chết. Ánh mắt Rafael vô cùng tối tăm và hung dữ, anh bước từng bước lại gần cô, Kiều Bích Ngọc cảm nhận được nguy hiểm: “Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!”
“Em cũng cần thời gian để học thật giỏi chứ, khó quá… Em sắp học được rồi, anh đừng có đánh nữa, đau lắm đấy!” Kiều Bích Ngọc không ngừng giải thích, cảnh giác lui về sau.
Rafael cười quỷ dị một tiếng với cô, im lặng không nói gì, thẳng tay ném sợi roi kia xuống đất, sau đó rút một khẩu súng lục màu đen sáng bóng, họng súng nhắm vào cô. Kiều Bích Ngọc nhanh chóng ngẩn ra, cô biết tên đàn ông này tính khí khó lường, tình anh em gì đó đều là giả, nhìn ánh mắt của anh ta đi, anh ta thật sự sẽ giết cô.
“Em… Em sẽ cố gắng học mà, em sẽ đọc, ma ni ma khả ma la sát khả… Sai rồi, không phải như vậy. Em… Em sẽ đọc lại.”
Kiều Bích Ngọc căng thẳng mở miệng niệm chú, không ngừng lùi lại, phía sau lưng chạm phải một cây to. Rafael lạnh lùng vô tình, họng súng nhắm thẳng nổ một phát, “Đoàng” một tiếng, viên đạn sượt qua mặt cô rồi ghim vào thân cây, dọa cho Kiều Bích Ngọc sợ nhũn cả chân, trong đầu trống rỗng.
Cô run rẩy: “Anh! Anh bỏ súng xuống đã!”
Mà Rafael vẫn im lặng không nói tiếng nào, khóe môi nở một nụ cười lạnh, tiếp tục nâng họng súng lên nhắm chuẩn xác vào cô, lần này là nhằm ngay giữa trán của Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc kéo lê cơ thể run rẩy, ép đầu óc mình phải tỉnh táo, mở miệng nói từng câu run bần bật: “Em… Em đọc… Ma ni ma sát ma la sát đắc âm khác.”
Đúng lúc này, một cỗ lực to lớn vô hình bay từ xa đến, xông tới chỗ bọn họ… Quyền trượng vàng cổ xưa khảm hồng ngọc dài một mét bảy thình lình xuất hiện. Đến cả Rafael lẫn Bá tước mèo đen đều không kịp phản ứng, quyền trượng đã được tay phải Kiều Bích Ngọc nắm chặt, hồng ngọc trên quyền trượng bản ra từng lưỡng sáng đỏ như máu. Ánh sáng chói lòa tỏa ra bốn phía.