Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658: Đồng hành
Bản đồ của quần đảo Strozzi.
Quách Cao Minh trải ra một tấm bản đồ cũ ố vàng này trên đá, một số người tập hợp lại để phân tích: “Hòn đảo của người hoang dã nơi chúng ta đang ở bây giờ là ở đây”
“Luey để lại cho chúng tôi một manh mối.
Theo ý tưởng của cô ấy, cung điện trên đảo chỉ là một khu nghỉ dưỡng mùa hè”
Ngón tay mảnh khảnh của Quách Cao Minh di chuyển trên bản đồ.
“Khu vực này, khu vực trung tâm nhất của bản đồ, quần đảo Strozzi có diện tích lớn nhất, là trung tâm thịnh vượng nhất của toàn bộ quần đảo. Đây là điểm đến của chúng ta”
“Nơi chủ nhân của hòn đảo đang sinh sống”
Hòn đảo ở trung tâm của bản đồ là nơi ở chân chính của gia tộc Strozzi Kiều Bích Ngọc đứng ở bên ngoài, mặc dù không thể chen vào nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy cuộc thảo luận của họ.
Nói không chừng mẹ của cô mẹ của cô, Cung Nhã Trang đang sống ở đó.
Quần đảo Strozzi chủ yếu bao gồm ba hòn đảo lớn với nhiều đảo vệ tinh nhỏ ở rìa, giờ đây, ngoại trừ hòn đảo của người hoang dã ở phía đông, hòn đảo thứ hai ở trung tâm và hòn đảo thứ ba ở phía bắc, còn lại là gì nữa thì bọn họ không rõ: “Chúng ta hỏi qua nữ tộc trưởng bà ấy không có nói dối che giấu, thật sự không biết rõ hai cái đảo lớn còn lại”
“Rafael mất tích rất có thể anh ta đã tới hòn đảo thứ hai. Ngoài ra, trưởng lão của hòn đảo người hoang dã cũng mất tích”
Các tộc trưởng của đảo người hoang dã luôn là phụ nữ và trưởng lão là các nam giới được nhiều người kính trọng.
“Ngoại trừ các trưởng lão của đảo người hoang dã, có tin đồn về tám trưởng lão ở quần đảo Strozzi vậy bảy trưởng lão khác rất có thể đang tập trung ở hòn đảo thứ hai”
“Từ nơi này đến hòn đảo thứ hai, không có cầu. Theo bản đồ, chúng ta phải băng qua một con sông lớn. Không biết con sông này sâu bao nhiêu?”
“Lúc đó chúng ta sẽ làm một chiếc bè và vượt sông”
‘Sau khi thảo luận xong, Quách Cao Minh dọn đồ đạc, mấy người Ngụy Bắc nhìn về phía trước, ánh mắt đầy mong đợi và lo lẳng.
Kiều Bích Ngọc là nữ duy nhất trong đoàn 17 người của họ, rõ ràng cô ấy đã bị loại ra và đứng trong góc, những người đàn ông này đang thảo luận về mọi thứ và cô không có quyền nói “Tại sao muốn em đi theo?” – Kiều Bích Ngọc có chút bất mãn.
“Em là người đầu tiên nhận thấy thảm thực vật hai bên sông chuyển sang màu vàng, em cũng miễn nhiễm với nước sông ô nhiễm” – Đây lại là lời giải thích hợp lý.
Kiều Bích Ngọc bắt đầu nghỉ ngờ rằng đây là những lời bào chữa viện cớ.
“Em chưa nói với Tang Ba rằng em sẽ rời đảo trong chuyến đi này”
Lúc đầu họ chỉ nói đi kiếm tra thượng lưu sông, không bảo cô rời khỏi hòn đảo, nếu không cô sẽ nói tạm biệt Tang Ba, một thời gian cô không về chắc Tang Ba lại lo lăng vô cùng.
Quách Cao Minh nhìn dòng sông bên cạnh như thể đang quan sát kỹ lưỡng, trong khi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc như bị điếc, giả vờ không nghe thấy lời phàn nàn của cô.
Kiều Bích Ngọc biết bọn họ còn có một quãng đường dài đi trên hành trình này: “Mọi người đưa tôi đi cùng, một người phụ nữ, không sợ phiền phức sao?”
Lục Khánh Nam quay lưng về phía cô và ngước mắt lên trời, có trời mới biết, ngay từ đầu anh đã cực lực phản đối việc Kiều Bích Ngọc tham gia vào cuộc hành trình này.
Quách Cao Minh đã thêm tên cô ấy, họ có thể làm gì?
“Tại sao mọi người không để Châu Mỹ Duy đi cùng? Ít nhất cô ấy có thể làm đồ ăn ngon cho các anh” – Kiều Bích Ngọc cảm thấy rằng cô ấy đang bị tính toán.
Cuối cùng Quách Cao Minh cũng thẳng thừng đáp “Châu Mỹ Duy có thể chất yếu, không thích hợp cho những chuyến đi dài. Cô ấy có nền tảng ngôn ngữ tốt và ở lại tiếp thu ngôn ngữ của người hoang dã.”
Châu Mỹ Duy thực sự có năng khiếu học ngôn ngữ, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã vượt qua khả năng ngôn ngữ người hoang dã của Kiều Bích Ngọc.
Cuối cùng Kiều Bích Ngọc đành phải chấp nhận, một nhóm 17 người đi bộ dọc thượng nguồn sông.
Lúc trước, Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc thật sự rất lo lắng, sợ răng Kiều Bích Ngọc sẽ cản trợ bọn họ. Chuyến đi này có ý nghĩa lớn và nguy cơ cũng nhiều. Trước đó Châu Mỹ Duy từng đi cùng họ, mặc dù cô ấy đã cố gảng chống đố, nhưng sắc mặt cô ấy tái nhợt và rõ ràng là đã rất yếu.
May mắn thay, dù cả hai đều là phụ nữ thì Kiều Bích Ngọc đến giờ không có phản ứng khó chịu nào. Cô thậm chí còn đi nhanh hơn bọn họ.
Kiều Bích Ngọc cũng muốn chứng minh mình không phải là một gánh nặng bãng những hành động thiết thực. Sau tất cả, cô đã gắn bó quá lâu với Tang Ba và học được những kỹ năng sinh tồn cơ bản.
Họ đi dọc thượng ngưồn sông, cây cỏ gần sông lớn thường xum xuê hơn, vừa đi vừa quan sát xem nước sông có thay đổi không, chất lượng nước có đổi mùi không, cây cỏ có héo úa không.
Kiều Bích Ngọc vừa đi vừa hái trái cây, đôi khi cô hái trái cây rồi nhét thẳng vào miệng. Cô cũng nhặt rất nhiều dây leo dẻo và đan một chiếc giỏ mềm trong khi đi bộ.
Kiều Bích Ngọc không đi trên một đường thẳng nghiêm ngặt như bọn họ, thay vào đó, cô chạy về phía đông lát lại chạy quay về phía tây, nhặt chỗ này chỗ kia.
Một lúc sau, cô nhặt một nửa túi của mình và nhét đầy giỏ mềm vừa đan Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam nhìn cô như thế này, trong lòng rất phiền muộn, cảm giác như cô đang đi chơi “Tôi cũng không cản trở của cuộc hành trình của mọi người” – Kiều Bích Ngọc quay đầu nhàn nhã bỏ lại một câu.
Cô nhìn thấy phía trước 500 mét có vài cây cao vút tươi tốt, liền tăng tốc chạy tới.
Lục Khánh Nam phía sau có chút áy náy, cô thật sự không lo lắng chút nào, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao.
“Đừng chạy nhanh vậy!”
Quách Cao Minh bộ dạng thản nhiên nhưng ánh mắt vẫn luôn theo sát cô. Lúc Lục Khánh Nam bọn họ đuổi đến trong cái giỏ xấu xí của cô ấy có hơn 20 quả trứng. Vỏ trứng màu xám đen lớn hơn trứng ngồng một chút.
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không sao, nên lại ứ làm theo ý mình, cô chạy ra sông hái một chiếc lá lớn, tương tự như lá sen, đội nó trên đầu, trông buồn cười nhưng cũng che nắng rất tốt.
Mấy người Lục Khánh Nam cười thành tiếng, trong cô chẳng khác nào đứa nhỏ thích nghịch lung tung.
Kiều Bích Ngọc không muốn quan tâm đến những người này.
Quách Cao Minh cũng đi hái một chiếc lá sen lớn, khi Lục Khánh Nam và những người khác nhìn thấy anh đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, tất cả đều im lặng nhưng biểu cảm thì cô cùng vi diệu.
Quách Cao Minh trải ra một tấm bản đồ cũ ố vàng này trên đá, một số người tập hợp lại để phân tích: “Hòn đảo của người hoang dã nơi chúng ta đang ở bây giờ là ở đây”
“Luey để lại cho chúng tôi một manh mối.
Theo ý tưởng của cô ấy, cung điện trên đảo chỉ là một khu nghỉ dưỡng mùa hè”
Ngón tay mảnh khảnh của Quách Cao Minh di chuyển trên bản đồ.
“Khu vực này, khu vực trung tâm nhất của bản đồ, quần đảo Strozzi có diện tích lớn nhất, là trung tâm thịnh vượng nhất của toàn bộ quần đảo. Đây là điểm đến của chúng ta”
“Nơi chủ nhân của hòn đảo đang sinh sống”
Hòn đảo ở trung tâm của bản đồ là nơi ở chân chính của gia tộc Strozzi Kiều Bích Ngọc đứng ở bên ngoài, mặc dù không thể chen vào nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy cuộc thảo luận của họ.
Nói không chừng mẹ của cô mẹ của cô, Cung Nhã Trang đang sống ở đó.
Quần đảo Strozzi chủ yếu bao gồm ba hòn đảo lớn với nhiều đảo vệ tinh nhỏ ở rìa, giờ đây, ngoại trừ hòn đảo của người hoang dã ở phía đông, hòn đảo thứ hai ở trung tâm và hòn đảo thứ ba ở phía bắc, còn lại là gì nữa thì bọn họ không rõ: “Chúng ta hỏi qua nữ tộc trưởng bà ấy không có nói dối che giấu, thật sự không biết rõ hai cái đảo lớn còn lại”
“Rafael mất tích rất có thể anh ta đã tới hòn đảo thứ hai. Ngoài ra, trưởng lão của hòn đảo người hoang dã cũng mất tích”
Các tộc trưởng của đảo người hoang dã luôn là phụ nữ và trưởng lão là các nam giới được nhiều người kính trọng.
“Ngoại trừ các trưởng lão của đảo người hoang dã, có tin đồn về tám trưởng lão ở quần đảo Strozzi vậy bảy trưởng lão khác rất có thể đang tập trung ở hòn đảo thứ hai”
“Từ nơi này đến hòn đảo thứ hai, không có cầu. Theo bản đồ, chúng ta phải băng qua một con sông lớn. Không biết con sông này sâu bao nhiêu?”
“Lúc đó chúng ta sẽ làm một chiếc bè và vượt sông”
‘Sau khi thảo luận xong, Quách Cao Minh dọn đồ đạc, mấy người Ngụy Bắc nhìn về phía trước, ánh mắt đầy mong đợi và lo lẳng.
Kiều Bích Ngọc là nữ duy nhất trong đoàn 17 người của họ, rõ ràng cô ấy đã bị loại ra và đứng trong góc, những người đàn ông này đang thảo luận về mọi thứ và cô không có quyền nói “Tại sao muốn em đi theo?” – Kiều Bích Ngọc có chút bất mãn.
“Em là người đầu tiên nhận thấy thảm thực vật hai bên sông chuyển sang màu vàng, em cũng miễn nhiễm với nước sông ô nhiễm” – Đây lại là lời giải thích hợp lý.
Kiều Bích Ngọc bắt đầu nghỉ ngờ rằng đây là những lời bào chữa viện cớ.
“Em chưa nói với Tang Ba rằng em sẽ rời đảo trong chuyến đi này”
Lúc đầu họ chỉ nói đi kiếm tra thượng lưu sông, không bảo cô rời khỏi hòn đảo, nếu không cô sẽ nói tạm biệt Tang Ba, một thời gian cô không về chắc Tang Ba lại lo lăng vô cùng.
Quách Cao Minh nhìn dòng sông bên cạnh như thể đang quan sát kỹ lưỡng, trong khi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc như bị điếc, giả vờ không nghe thấy lời phàn nàn của cô.
Kiều Bích Ngọc biết bọn họ còn có một quãng đường dài đi trên hành trình này: “Mọi người đưa tôi đi cùng, một người phụ nữ, không sợ phiền phức sao?”
Lục Khánh Nam quay lưng về phía cô và ngước mắt lên trời, có trời mới biết, ngay từ đầu anh đã cực lực phản đối việc Kiều Bích Ngọc tham gia vào cuộc hành trình này.
Quách Cao Minh đã thêm tên cô ấy, họ có thể làm gì?
“Tại sao mọi người không để Châu Mỹ Duy đi cùng? Ít nhất cô ấy có thể làm đồ ăn ngon cho các anh” – Kiều Bích Ngọc cảm thấy rằng cô ấy đang bị tính toán.
Cuối cùng Quách Cao Minh cũng thẳng thừng đáp “Châu Mỹ Duy có thể chất yếu, không thích hợp cho những chuyến đi dài. Cô ấy có nền tảng ngôn ngữ tốt và ở lại tiếp thu ngôn ngữ của người hoang dã.”
Châu Mỹ Duy thực sự có năng khiếu học ngôn ngữ, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã vượt qua khả năng ngôn ngữ người hoang dã của Kiều Bích Ngọc.
Cuối cùng Kiều Bích Ngọc đành phải chấp nhận, một nhóm 17 người đi bộ dọc thượng nguồn sông.
Lúc trước, Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc thật sự rất lo lắng, sợ răng Kiều Bích Ngọc sẽ cản trợ bọn họ. Chuyến đi này có ý nghĩa lớn và nguy cơ cũng nhiều. Trước đó Châu Mỹ Duy từng đi cùng họ, mặc dù cô ấy đã cố gảng chống đố, nhưng sắc mặt cô ấy tái nhợt và rõ ràng là đã rất yếu.
May mắn thay, dù cả hai đều là phụ nữ thì Kiều Bích Ngọc đến giờ không có phản ứng khó chịu nào. Cô thậm chí còn đi nhanh hơn bọn họ.
Kiều Bích Ngọc cũng muốn chứng minh mình không phải là một gánh nặng bãng những hành động thiết thực. Sau tất cả, cô đã gắn bó quá lâu với Tang Ba và học được những kỹ năng sinh tồn cơ bản.
Họ đi dọc thượng ngưồn sông, cây cỏ gần sông lớn thường xum xuê hơn, vừa đi vừa quan sát xem nước sông có thay đổi không, chất lượng nước có đổi mùi không, cây cỏ có héo úa không.
Kiều Bích Ngọc vừa đi vừa hái trái cây, đôi khi cô hái trái cây rồi nhét thẳng vào miệng. Cô cũng nhặt rất nhiều dây leo dẻo và đan một chiếc giỏ mềm trong khi đi bộ.
Kiều Bích Ngọc không đi trên một đường thẳng nghiêm ngặt như bọn họ, thay vào đó, cô chạy về phía đông lát lại chạy quay về phía tây, nhặt chỗ này chỗ kia.
Một lúc sau, cô nhặt một nửa túi của mình và nhét đầy giỏ mềm vừa đan Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam nhìn cô như thế này, trong lòng rất phiền muộn, cảm giác như cô đang đi chơi “Tôi cũng không cản trở của cuộc hành trình của mọi người” – Kiều Bích Ngọc quay đầu nhàn nhã bỏ lại một câu.
Cô nhìn thấy phía trước 500 mét có vài cây cao vút tươi tốt, liền tăng tốc chạy tới.
Lục Khánh Nam phía sau có chút áy náy, cô thật sự không lo lắng chút nào, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao.
“Đừng chạy nhanh vậy!”
Quách Cao Minh bộ dạng thản nhiên nhưng ánh mắt vẫn luôn theo sát cô. Lúc Lục Khánh Nam bọn họ đuổi đến trong cái giỏ xấu xí của cô ấy có hơn 20 quả trứng. Vỏ trứng màu xám đen lớn hơn trứng ngồng một chút.
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không sao, nên lại ứ làm theo ý mình, cô chạy ra sông hái một chiếc lá lớn, tương tự như lá sen, đội nó trên đầu, trông buồn cười nhưng cũng che nắng rất tốt.
Mấy người Lục Khánh Nam cười thành tiếng, trong cô chẳng khác nào đứa nhỏ thích nghịch lung tung.
Kiều Bích Ngọc không muốn quan tâm đến những người này.
Quách Cao Minh cũng đi hái một chiếc lá sen lớn, khi Lục Khánh Nam và những người khác nhìn thấy anh đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, tất cả đều im lặng nhưng biểu cảm thì cô cùng vi diệu.