Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-621
Chương 622: Chữ khắc trên tường
Mọi sự diễn ra trên hòn đảo người hoang dã này đúng là không thể lường trước được.
Lục Khánh Nam và những người khác đến hòn đảo này, lại bị tế dập mông và vô tình tìm thấy một cái bật lửa, một cái nồi sắt và cuối cùng là cái bình bằng đá, họ thật sự không dám coi thường những người hoang dã sống trên hòn đảo này.
“Chà, đồ nướng do họ làm ra thơm ngon chúng ta, hình như có thêm vào một chút thảo mộc”
Con Cua là người mà ăn uống là sở thích, nên anh đã lấy một mớ gà lôi nướng trên đống lửa, thổi sạch bụi trên đó rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến Gà đã được vặt sạch lông, làm sạch nội tạng Lớp da gà vàng, giòn rụm, thịt tươi mềm, tuy không nêm gia vị nhưng hình như được bỏ vào thêm chút rau thơm, càng ăn càng thấy phê và tê tái.
Lục Khánh Nam cùng Ngụy Bắc lập tức vây quanh hẳn, ba người cùng tranh giành miếng gà Con Cua nhanh tay cho gà nướng nhét vào miệng.
Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc bất đắc dĩ cướp được một cái cánh gà và cái đầu gà, liền cho vào miệng nhai nát.
Họ nhìn nhau với vẻ khó hiểu, món thịt nướng này thực sự rất là ngon.
Có lẽ nào chỉ số IQ của những người hoang dã ở đây cao hơn họ hay sao.
Bọn họ gấp rút lên đường, lúc này mặt trời đã mọc, sườn đồi chạy dọc theo ánh mặt trời, những tia nẵng rực rỡ đến mức làm người ta chói mắt, đoàn người thật sự rất mệt mỏi, họ không thể bước tiếp được nữa, dù người hoang dã có như thế nào thì trước hết cũng nên nghỉ ngơi một lát.
Có ba hang động trên sườn đồi này, hang đầu tiên là hang lớn nhất, có thể chứa được hơn 30 người, tạm thời có thể ngủ ở đây một giấc.
Hang thứ hai dường như là một kho chứa với rất nhiều. củi khô, một vài tấm da thú và ba chân lợn rừng muối Hang thứ ba là hang nhỏ nhất, giống như một căn phòng nhỏ mười mét vuông, trên mặt đất có vài bó cỏ khô lớn và vài sợi dây gai.
“Hang động nhỏ nhất này chắc là dành cho những động vật sống trong điều kiện nuôi nhốt”
Hầu Tử và Lục Khánh Nam không buồn ngủ nên tiếp tục kiểm tra xung quanh một cách cẩn thận.
Cỏ khô rõ ràng là thức ăn cho động vật, Hầu Tử có khứu giác rất nhạy, anh ngửi thấy mùi động vật trong hang này, và có một ít… không thể nói rõ băng lời được.
“Loại dây gai này là rễ cây cổ thụ trong rừng, là loại dùng để trói động vật” Họ nhặt sợi dây gai trên mặt đất, vừa xem vừa phân tích.
Lục Khánh Nam hơi nhướng mày và nói, “Vết cắt này rất dứt khoát”
Những sợi dây bện này chắc chẩn bị cắt đứt bắng dao.
Mặt Hầu Tử lộ vẻ phức tạp, “Người hoang dã ở đây còn có thể sử dụng dao một cách thành thạo sao?”
Ban đầu họ nghĩ rằng đây là một hòn đảo hoang sơ nhưng có vẻ như nó là đảo bán hiện đại, điều đó đồng nghĩa việc sẽ có nhiều khó khăn tiềm tàng hơn trong hoạt động truyền giáo của họ ở đây.
“Không có gì đáng lo ngại đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi. Trước tiên cậu chủ hãy nghỉ ngơi thật tốt, cái hang nhỏ này là chỗ của cậu “
Tử vừa dứt lời, liền định đi ra ngoài.
“Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ tộc trưởng Anh đọc ba cái tên với tông giọng trầm thấp,vẻ mặt lộ vẻ phức tạp, đột nhiên anh quay lại và kéo cánh tay của Hầu Tử, nghiêm khắc ra lệnh, “Gọi Rafael lại đây ngay!”
Hầu Tử sững sờ và nhìn vào các ký tự lạ được khắc bằng dao trên bức tường nằm ở phía bên trái của hang động: Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ Tộc Trưởng, Có ai đó đã khắc những kí tự này trong hang động. Ngay lập Tức Hầu Tử trở nên phấn khích nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài để tìm Rafael.
Rafael từ trước đến nay luôn luôn lộ vẻ thanh cao. Lúc này, anh đang ngồi một mình dưới tảng đá nơi ánh mặt trời chiếu vào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hầu Tử hớt hải chạy tới gọi anh vào hang.Nghe thấy Hầu Tử ta nhắc đến việc có chữ khắc lên tường trong hang động, anh miễn cưỡng đứng dậy đi theo Hầu Tử vào trong Rafael cũng hơi ngạc nhiên khi thật sự có người khắc chữ trên tường “Những ký tự này tuyệt đối không thể là người hoang dã khắc được, là do người của ta khắc”
Khi Lục Khánh Nam nghe được chuyện Hầu Tử nói với Rafael, anh ta cũng chạy lại vui mừng mà hét lên, “Đây chắc là manh mối do Kiều Bích Ngọc để lại!
Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ Tộc Trưởng.
“Đây chắc chẩn không phải của người hoang dã, nhưng cũng không chắc có phải của Kiều Bích Ngọc, có thể là của những người khác, cũng có thể là Lucy”
“Nếu thật sự là Kiều Bích Ngọc khắc thì những chữ này có ý nghĩa gì?”
“Hai chữ đầu tiên chắc hẳn là tên người. Họ có thể là những người đã bắt cóc cô vào thời điểm đó hoặc là những người mà cô đã gặp được. Nhưng nữ tộc trưởng? Nơi này cũng có nữ tộc trưởng ư?”
Vì phát hiện không kém phần quan trọng này mà mọi người tỉnh cả ngủ, giờ đây họ đang thảo luận một cách sôi nổi Mắt Quách Cao Minh nhìn chằm chằm vào nét chữ được khắc bằng dao trên bức tường, tuy rằng nó có vẻ không giống khi được viết bằng bút chỉ hay bút máy, nhưng trong thâm tâm anh đã rất phấn khích.
Anh có thể nhận ra răng cô đã khắc nó, đó chính là chữ viết tay của cô.
Quách Cao Minh tay phải nắm thành nảm đấm với vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày anh quay đầu nhìn Rafael, trầm giọng hỏi: “Những chữ này là có ý gì?”
“Nó chắc là tên của người hoang dã, nhưng tôi không biết họ là ai”
Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Rafael chậm rãi nói: “Thì ra cô em gái nhỏ của tôi bị một tên hoang dã bắt được” Anh cố ý kéo dài âm cuối, rõ ràng là đang hả hê.
Nghe giọng điệu của anh ta, vẻ mặt của Quách Cao Minh ngay lập tức trở nên khó coi Lục Khánh Nam và những người khác kinh ngạc, “Thật sự là Kiều Bích Ngọc sao?”
“Cô ấy bị người hoang dã bắt nhốt trong hang động này, bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lục Khánh Nam lo lắng hỏi Rafael.
Nhưng Rafael cũng không vội, “Tôi không biết.”
“Anh không phải có quan hệ huyết thống với cô ấy sao? Anh không thể không biết cô ấy đang ở đâu sao… Rafael, anh đang cố tình chơi chúng tôi saol”
Nhìn thấy Rafael vẫn ra vẻ lãnh đạm, Lục Khánh Nam sốt ruột mắng.
Rafael quả thực có khả năng nhìn ra tình hình hiện tại của Kiều Bích Ngọc, nhưng hiện tại thật sự thể chất lẫn tinh thần anh đều không muốn.
Nói trắng ra là anh ta chỉ quan tâm đến việc riêng của mình, Quách Cao Minh cũng không chịu phụ một tay để phụ giúp anh ta làm việc, nên anh †a cũng không muốn quan tâm đến việc cô em gái thân yêu của mình còn sống hay đã chết.
Kìm nén mớ cảm xúc hỗn độn, Lục Khánh Nam hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra sau khi bị người hoang dã bắt?”
Rafael cũng biết tính khí của Quách Cao Minh không tốt cho lắm, chỉ là chưa đạt tới mức giới hạn, nên anh vẫn phải phối hợp một chút: “Nếu bị người hoang dã bắt sống thì họ thường bị đem ra chợ bán”
“Bán đi?”
“Kiều Bích Ngọc đã bị bán bởi người hoang dã!” Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc bấy giờ càng thêm căng thẳng.
Nhìn thấy biểu hiện của họ, Rafael cười như điên và nói thêm, “Cũng có thể sẽ trở thành vợ của người hoang dã”
Những người hoang dã là một xã hội mẫu hệ, phụ nữ hoang dã rất ít và dĩ nhiên họ rất có giá trị, không dễ gì mà đàn ông ở đây có thế lấy được vợ.
Việc người hoang dã bắt vợ, cũng không phải điều gì xa lạ Với vóc dáng to khỏe của người hoang dã, cô em gái của anh cũng chẳng “xinh đẹp” là bao, không biết có chịu đựng nổi hay không Quách Cao Minh sắc mặt trở nên u ám khó coi, hai tay nắm chặt gân xanh nổi cồm lên, vừa định cho Rafael một nắm đấm, bọn Ngụy Bắc đã quen với tính tình của anh ngay lập tức có vài người xông tới ngăn cản, “ Cậu chủ, đừng để tâm lời anh ta, anh ta cố tình nói vậy… Chúng ta hấy bình tĩnh ra ngoài cùng bàn bạc” Ông vừa thuyết phục vừa đấy anh ra ngoài “Cậu chủ, Hắc Miêu đi đâu mất, chúng tôi đã cẩn thận đi tìm mà không thấy. Chắc là do Rafael sai đi tìm Thiếu phu nhân”
Một vài người trong số họ rời khỏi hang động và đi đến chỗ đống lửa để bàn bạc.
“Từ khi Rafael ta bước chân vào đảo người hoang dã, hản ta đặc biệt trở nên hăng hái một cách lạ thường.Chắc hẳn hòn đảo này có chứa những thứ mà hẳn ta cần”
“Rafael cần sự giúp đỡ của chúng ta. Hản ta đã mất rất nhiều công sức để dẫn chúng ta vào.
hòn đảo này. Tôi đoán hắn chắc là người có địa vị rất cao ở đây. Có thể đột nhiên gặp phải sự phản bội, Cung Nhã Trang có lẽ là kẻ thù của hẳn”
“Vì Rafael cần chúng ta nên hắn không thể từ bỏ quân bài là Thiếu phu nhân. Hản cũng đã đề cập đến việc chia quân làm hai hướng và yêu cầu Bá Tước đi tìm người. Có vẻ như hãn muốn khống chế Thiếu phu nhân trước sau đó thương lượng với chúng ta. “
Tuy rằng thường ngày Ngụy Bắc cùng Hầu Tử hay đánh nhau, nhưng họ đều là quân sư dày dặn kinh nghiệm, có thể nhìn rõ ưu khuyết điểm.
Bây giờ tôi chỉ hy vọng cậu chủ không quá xúc động. Dù sao thì người ngoài cuộc sẽ luôn luôn nhìn rõ mọi việc hơn người trong cuộc, nó giống như là việc trong nhà chưa rõ nhưng ngoài ngõ đã biết tường tận.
Bọn họ cùng phân tích và rút ra một điều rằng bây giờ việc cần làm là tập trung vào,tình hình lúc này không phải lúc thích hợp đế trở mặt với Rafael.
Vẻ mặt ảm đạm của Quách Cao Minh dần dần bình tĩnh trở lại, đương nhiên anh biết rõ cục diện này, chỉ là ánh mắt đùa cợt của Rafael khi nhắc đến thời thơ ấu của Kiều Bích Ngọc đã khiến anh rất tức giận Lí trí anh luôn nhắc nhở phải lấy đại cục làm trọng nhưng anh cũng không phải thần thánh, anh chỉ là một con người bình thường, và dĩ nhiên anh cũng có cảm xúc.
“Tất cả mọi người, ở lại tại chỗ thu dọn và nghỉ ngơi trong hai ngày”
Quách Cao Minh trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, trầm giọng ra lệnh.Sau khi hết câu, anh †a nói thêm với một giọng đầy dứt khoát: “Bản pháo hoa nhiều màu lên trời đi Khi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc nghe xong, vẻ mặt của họ có chút phức tạp, bình thường thì họ sẽ không băn pháo lên trời. Bởi vì pháo hoa trắng sẽ tượng trưng cho lời kêu cứu, pháo hoa sáng nhiều màu sắc vừa để đồng đội biết mình đang ở đâu, nhưng đồng thời cũng để lộ tung tích cho kẻ địch.
Quách Cao Minh đã ra lệnh bản pháo hoa màu với hy vọng Kiều Bích Ngọc có thể nhìn thấy và hiểu một điều rằng, anh đã đến rồi
Mọi sự diễn ra trên hòn đảo người hoang dã này đúng là không thể lường trước được.
Lục Khánh Nam và những người khác đến hòn đảo này, lại bị tế dập mông và vô tình tìm thấy một cái bật lửa, một cái nồi sắt và cuối cùng là cái bình bằng đá, họ thật sự không dám coi thường những người hoang dã sống trên hòn đảo này.
“Chà, đồ nướng do họ làm ra thơm ngon chúng ta, hình như có thêm vào một chút thảo mộc”
Con Cua là người mà ăn uống là sở thích, nên anh đã lấy một mớ gà lôi nướng trên đống lửa, thổi sạch bụi trên đó rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến Gà đã được vặt sạch lông, làm sạch nội tạng Lớp da gà vàng, giòn rụm, thịt tươi mềm, tuy không nêm gia vị nhưng hình như được bỏ vào thêm chút rau thơm, càng ăn càng thấy phê và tê tái.
Lục Khánh Nam cùng Ngụy Bắc lập tức vây quanh hẳn, ba người cùng tranh giành miếng gà Con Cua nhanh tay cho gà nướng nhét vào miệng.
Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc bất đắc dĩ cướp được một cái cánh gà và cái đầu gà, liền cho vào miệng nhai nát.
Họ nhìn nhau với vẻ khó hiểu, món thịt nướng này thực sự rất là ngon.
Có lẽ nào chỉ số IQ của những người hoang dã ở đây cao hơn họ hay sao.
Bọn họ gấp rút lên đường, lúc này mặt trời đã mọc, sườn đồi chạy dọc theo ánh mặt trời, những tia nẵng rực rỡ đến mức làm người ta chói mắt, đoàn người thật sự rất mệt mỏi, họ không thể bước tiếp được nữa, dù người hoang dã có như thế nào thì trước hết cũng nên nghỉ ngơi một lát.
Có ba hang động trên sườn đồi này, hang đầu tiên là hang lớn nhất, có thể chứa được hơn 30 người, tạm thời có thể ngủ ở đây một giấc.
Hang thứ hai dường như là một kho chứa với rất nhiều. củi khô, một vài tấm da thú và ba chân lợn rừng muối Hang thứ ba là hang nhỏ nhất, giống như một căn phòng nhỏ mười mét vuông, trên mặt đất có vài bó cỏ khô lớn và vài sợi dây gai.
“Hang động nhỏ nhất này chắc là dành cho những động vật sống trong điều kiện nuôi nhốt”
Hầu Tử và Lục Khánh Nam không buồn ngủ nên tiếp tục kiểm tra xung quanh một cách cẩn thận.
Cỏ khô rõ ràng là thức ăn cho động vật, Hầu Tử có khứu giác rất nhạy, anh ngửi thấy mùi động vật trong hang này, và có một ít… không thể nói rõ băng lời được.
“Loại dây gai này là rễ cây cổ thụ trong rừng, là loại dùng để trói động vật” Họ nhặt sợi dây gai trên mặt đất, vừa xem vừa phân tích.
Lục Khánh Nam hơi nhướng mày và nói, “Vết cắt này rất dứt khoát”
Những sợi dây bện này chắc chẩn bị cắt đứt bắng dao.
Mặt Hầu Tử lộ vẻ phức tạp, “Người hoang dã ở đây còn có thể sử dụng dao một cách thành thạo sao?”
Ban đầu họ nghĩ rằng đây là một hòn đảo hoang sơ nhưng có vẻ như nó là đảo bán hiện đại, điều đó đồng nghĩa việc sẽ có nhiều khó khăn tiềm tàng hơn trong hoạt động truyền giáo của họ ở đây.
“Không có gì đáng lo ngại đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi. Trước tiên cậu chủ hãy nghỉ ngơi thật tốt, cái hang nhỏ này là chỗ của cậu “
Tử vừa dứt lời, liền định đi ra ngoài.
“Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ tộc trưởng Anh đọc ba cái tên với tông giọng trầm thấp,vẻ mặt lộ vẻ phức tạp, đột nhiên anh quay lại và kéo cánh tay của Hầu Tử, nghiêm khắc ra lệnh, “Gọi Rafael lại đây ngay!”
Hầu Tử sững sờ và nhìn vào các ký tự lạ được khắc bằng dao trên bức tường nằm ở phía bên trái của hang động: Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ Tộc Trưởng, Có ai đó đã khắc những kí tự này trong hang động. Ngay lập Tức Hầu Tử trở nên phấn khích nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài để tìm Rafael.
Rafael từ trước đến nay luôn luôn lộ vẻ thanh cao. Lúc này, anh đang ngồi một mình dưới tảng đá nơi ánh mặt trời chiếu vào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hầu Tử hớt hải chạy tới gọi anh vào hang.Nghe thấy Hầu Tử ta nhắc đến việc có chữ khắc lên tường trong hang động, anh miễn cưỡng đứng dậy đi theo Hầu Tử vào trong Rafael cũng hơi ngạc nhiên khi thật sự có người khắc chữ trên tường “Những ký tự này tuyệt đối không thể là người hoang dã khắc được, là do người của ta khắc”
Khi Lục Khánh Nam nghe được chuyện Hầu Tử nói với Rafael, anh ta cũng chạy lại vui mừng mà hét lên, “Đây chắc là manh mối do Kiều Bích Ngọc để lại!
Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ Tộc Trưởng.
“Đây chắc chẩn không phải của người hoang dã, nhưng cũng không chắc có phải của Kiều Bích Ngọc, có thể là của những người khác, cũng có thể là Lucy”
“Nếu thật sự là Kiều Bích Ngọc khắc thì những chữ này có ý nghĩa gì?”
“Hai chữ đầu tiên chắc hẳn là tên người. Họ có thể là những người đã bắt cóc cô vào thời điểm đó hoặc là những người mà cô đã gặp được. Nhưng nữ tộc trưởng? Nơi này cũng có nữ tộc trưởng ư?”
Vì phát hiện không kém phần quan trọng này mà mọi người tỉnh cả ngủ, giờ đây họ đang thảo luận một cách sôi nổi Mắt Quách Cao Minh nhìn chằm chằm vào nét chữ được khắc bằng dao trên bức tường, tuy rằng nó có vẻ không giống khi được viết bằng bút chỉ hay bút máy, nhưng trong thâm tâm anh đã rất phấn khích.
Anh có thể nhận ra răng cô đã khắc nó, đó chính là chữ viết tay của cô.
Quách Cao Minh tay phải nắm thành nảm đấm với vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày anh quay đầu nhìn Rafael, trầm giọng hỏi: “Những chữ này là có ý gì?”
“Nó chắc là tên của người hoang dã, nhưng tôi không biết họ là ai”
Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Rafael chậm rãi nói: “Thì ra cô em gái nhỏ của tôi bị một tên hoang dã bắt được” Anh cố ý kéo dài âm cuối, rõ ràng là đang hả hê.
Nghe giọng điệu của anh ta, vẻ mặt của Quách Cao Minh ngay lập tức trở nên khó coi Lục Khánh Nam và những người khác kinh ngạc, “Thật sự là Kiều Bích Ngọc sao?”
“Cô ấy bị người hoang dã bắt nhốt trong hang động này, bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lục Khánh Nam lo lắng hỏi Rafael.
Nhưng Rafael cũng không vội, “Tôi không biết.”
“Anh không phải có quan hệ huyết thống với cô ấy sao? Anh không thể không biết cô ấy đang ở đâu sao… Rafael, anh đang cố tình chơi chúng tôi saol”
Nhìn thấy Rafael vẫn ra vẻ lãnh đạm, Lục Khánh Nam sốt ruột mắng.
Rafael quả thực có khả năng nhìn ra tình hình hiện tại của Kiều Bích Ngọc, nhưng hiện tại thật sự thể chất lẫn tinh thần anh đều không muốn.
Nói trắng ra là anh ta chỉ quan tâm đến việc riêng của mình, Quách Cao Minh cũng không chịu phụ một tay để phụ giúp anh ta làm việc, nên anh †a cũng không muốn quan tâm đến việc cô em gái thân yêu của mình còn sống hay đã chết.
Kìm nén mớ cảm xúc hỗn độn, Lục Khánh Nam hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra sau khi bị người hoang dã bắt?”
Rafael cũng biết tính khí của Quách Cao Minh không tốt cho lắm, chỉ là chưa đạt tới mức giới hạn, nên anh vẫn phải phối hợp một chút: “Nếu bị người hoang dã bắt sống thì họ thường bị đem ra chợ bán”
“Bán đi?”
“Kiều Bích Ngọc đã bị bán bởi người hoang dã!” Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc bấy giờ càng thêm căng thẳng.
Nhìn thấy biểu hiện của họ, Rafael cười như điên và nói thêm, “Cũng có thể sẽ trở thành vợ của người hoang dã”
Những người hoang dã là một xã hội mẫu hệ, phụ nữ hoang dã rất ít và dĩ nhiên họ rất có giá trị, không dễ gì mà đàn ông ở đây có thế lấy được vợ.
Việc người hoang dã bắt vợ, cũng không phải điều gì xa lạ Với vóc dáng to khỏe của người hoang dã, cô em gái của anh cũng chẳng “xinh đẹp” là bao, không biết có chịu đựng nổi hay không Quách Cao Minh sắc mặt trở nên u ám khó coi, hai tay nắm chặt gân xanh nổi cồm lên, vừa định cho Rafael một nắm đấm, bọn Ngụy Bắc đã quen với tính tình của anh ngay lập tức có vài người xông tới ngăn cản, “ Cậu chủ, đừng để tâm lời anh ta, anh ta cố tình nói vậy… Chúng ta hấy bình tĩnh ra ngoài cùng bàn bạc” Ông vừa thuyết phục vừa đấy anh ra ngoài “Cậu chủ, Hắc Miêu đi đâu mất, chúng tôi đã cẩn thận đi tìm mà không thấy. Chắc là do Rafael sai đi tìm Thiếu phu nhân”
Một vài người trong số họ rời khỏi hang động và đi đến chỗ đống lửa để bàn bạc.
“Từ khi Rafael ta bước chân vào đảo người hoang dã, hản ta đặc biệt trở nên hăng hái một cách lạ thường.Chắc hẳn hòn đảo này có chứa những thứ mà hẳn ta cần”
“Rafael cần sự giúp đỡ của chúng ta. Hản ta đã mất rất nhiều công sức để dẫn chúng ta vào.
hòn đảo này. Tôi đoán hắn chắc là người có địa vị rất cao ở đây. Có thể đột nhiên gặp phải sự phản bội, Cung Nhã Trang có lẽ là kẻ thù của hẳn”
“Vì Rafael cần chúng ta nên hắn không thể từ bỏ quân bài là Thiếu phu nhân. Hản cũng đã đề cập đến việc chia quân làm hai hướng và yêu cầu Bá Tước đi tìm người. Có vẻ như hãn muốn khống chế Thiếu phu nhân trước sau đó thương lượng với chúng ta. “
Tuy rằng thường ngày Ngụy Bắc cùng Hầu Tử hay đánh nhau, nhưng họ đều là quân sư dày dặn kinh nghiệm, có thể nhìn rõ ưu khuyết điểm.
Bây giờ tôi chỉ hy vọng cậu chủ không quá xúc động. Dù sao thì người ngoài cuộc sẽ luôn luôn nhìn rõ mọi việc hơn người trong cuộc, nó giống như là việc trong nhà chưa rõ nhưng ngoài ngõ đã biết tường tận.
Bọn họ cùng phân tích và rút ra một điều rằng bây giờ việc cần làm là tập trung vào,tình hình lúc này không phải lúc thích hợp đế trở mặt với Rafael.
Vẻ mặt ảm đạm của Quách Cao Minh dần dần bình tĩnh trở lại, đương nhiên anh biết rõ cục diện này, chỉ là ánh mắt đùa cợt của Rafael khi nhắc đến thời thơ ấu của Kiều Bích Ngọc đã khiến anh rất tức giận Lí trí anh luôn nhắc nhở phải lấy đại cục làm trọng nhưng anh cũng không phải thần thánh, anh chỉ là một con người bình thường, và dĩ nhiên anh cũng có cảm xúc.
“Tất cả mọi người, ở lại tại chỗ thu dọn và nghỉ ngơi trong hai ngày”
Quách Cao Minh trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, trầm giọng ra lệnh.Sau khi hết câu, anh †a nói thêm với một giọng đầy dứt khoát: “Bản pháo hoa nhiều màu lên trời đi Khi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc nghe xong, vẻ mặt của họ có chút phức tạp, bình thường thì họ sẽ không băn pháo lên trời. Bởi vì pháo hoa trắng sẽ tượng trưng cho lời kêu cứu, pháo hoa sáng nhiều màu sắc vừa để đồng đội biết mình đang ở đâu, nhưng đồng thời cũng để lộ tung tích cho kẻ địch.
Quách Cao Minh đã ra lệnh bản pháo hoa màu với hy vọng Kiều Bích Ngọc có thể nhìn thấy và hiểu một điều rằng, anh đã đến rồi