• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-617

Chương 618: Khiếm nhã




Có lẽ là bọn họ triền miên cả một đêm nên sáng nay tinh thần của người phụ nữ nguyên thủy cực kì sảng khoái, dồi dào sức sống lảm, ánh mắt cô ta vẫn nóng rực nhìn chăm chảm Tang Ba Tang Ba cũng cực kì săn sóc người phụ nữ đấy, anh ta lấy thịt gà hong gió dự trữ trong nhà và chân giò ra ngoài cho cô ta làm bữa sáng Đầu óc người nguyên thủy không có lễ nghỉ gì đáng nói, người phụ nữ nguyên thủy nhanh chóng cầm lấy ăn từng miếng từng miếng một.



Kiều Bích Ngọc ngồi một bên nhìn rồi lại thấy bực tức.



Xí, lần đầu tiên biết Tang Ba cũng biết cho người ta ăn sáng, bình thường anh ta chỉ ăn một bữa thôi mà, gặp sắc quên nghĩa!



Buổi sáng này chỉ có người phụ nữ nguyên thủy ăn thịt khô, người đàn ông nguyên thủy và thằng nít ranh kia nhìn với hai mắt tỏa sáng, rõ ràng cũng đang thèm chảy nước miếng nhưng bọn họ lại không dám nhào lên giành, điều này cũng chứng minh sự tồn tại của giống cái trong bầy đàn có địa vị rất cao.



Người phụ nữ nguyên thủy này cực kì nổi bật, ngực căng tròn phập phồng, phần dưới lại càng tròn trịa bỏng bẩy, mông to săn chắc.



Ranh con trông có vẻ cũng là giống đực, cao chừng một mét bảy, màu da cá người ngăm đen, cơ bắp không đủ khỏe mạnh, trên mặt vẫn chưa có râu như người trưởng thành, trông như mặt vượn người cổ, đôi mắt đen bóng cực kì có hồn Kiều Bích Ngọc Nhi đoán, chờ ranh con này trưởng thành thật rồi thì mới để thêm râu Lần trước đi chợ gặp mấy người nguyên thủy trưởng thành thì ai cũng để râu y hệt Tang Ba vậy, không nhìn rõ mặt mũi thế nào, nếu Tang Ba cạo sạch râu trên mặt đi thì chắc là giống mấy người trong bộ lạc ở châu Phi.



Không biết một ranh con thời nguyên thủy cần bao nhiêu năm để trưởng thành, bây giờ Tang Ba bao nhiêu tuổi Kiều Bích Ngọc đang suy nghĩ những vấn đề nhàm chán thì cô bỗng ngẩng đầu lên và đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chảm vào mình của thăng ranh con người nguyên thủy, trông như đang quan sát và đánh giá con mồi,mắt hung ác, áp lực ập đến cùng với ham muốn chiếm giữ cực kì mãnh liệt.



Kiều Bích Ngọc rùng mình, da đầu run lên Tang Ba đã đi tới, cơ thể cao lớn của anh ta nhanh chóng che khuất ánh mắt hung dữ của thẳng ranh con nọ, anh ta cầm một sợi dây thừng thô buộc vào eo Kiều Bích Ngọc.



Cũng như hồi đầu Tang Ba luôn dùng nó để buộc cô lại.



Thế nhưng gần đây Kiều Bích Ngọc đã quen tử do, cô cực kì ghét bị Tang Ba dùng dây thừng buộc lại: “Đừng buộc tôi” Cô vỗ mạnh vào cánh †ay anh ta, nhanh chóng kéo dây thừng bên hông mình xuống.



Tang Ba cực kì thông minh, nhất định anh ta có thể biết ý cô muốn nói.



Thế nhưng Tang Ba không đếm xia gì tới cô, bàn tay to lớn của anh ta thắt nút lại, siết thật chặt và mặc cho Kiều Bích Ngọc có kéo thế nào cũng vô dụng, trừ khi cô dùng con dao Thụy Sĩ nọ cất đứt Từ hôm qua Kiều Bích Ngọc đã có chút thất vọng với Tang Ba, cảm xúc mất mát nhanh chóng lan tràn trong lòng cô.



Tang Ba chỉ quan tâm đến người phụ nữ nguyên thủy đó thì thôi đi, bây giờ anh ta còn dùng dây thừng buộc cô lại, điều khiến Kiều Bích Ngọc bực tức hơn nữa là cô muốn cầm con dao Thụy Sĩ của mình nhưng Tang Ba lại giật mất, không đưa cho cô.



Con dao Thụy Sĩ này được đối lấy bàng vàng trên chợ người nguyên thủy, khi đó Tang Ba mua dao cho cô, thế mà sau một thời gian ngắn Tang Ba đã xem nó là vật sở hữu của Kiều Bích Ngọc, mỗi lần Tang Ba muốn dùng nó để mổ bụng con mồi thì đều phải nói với cô một tiếng rồi mới cầm đi.



Kiều Bích Ngọc đã đen mặt hết cả rồi, bây giờ Tang Ba đã giành mất con dao của cô, trước đây anh ta không bao giờ làm thế.



Người phụ nữ đó ăn bữa sáng của mình xong thì nhanh chóng cầm một sợi dây thừng buộc cố con trai mình, nói chính xác hơn là tròng dây thừng lên cổ nó rồi kéo đi.



Nhưng tròng dây xích vào một con chó vậy.



Kiều Bích Ngọc giật mình, thì ra người nguyên thủy đối xử với con trẻ tàn nhẫn như vậy.



Người phụ nữ nguyên thủy quay đầu nhìn về phía cô rồi đi tới, vẻ mặt cô ta có vẻ hung ác nói một tràng với Tang Ba, chỉ chỉ dây thừng trên eo Kiều Bích Ngọc rồi chỉ vào cổ Kiều Bích Ngọc.



Ý là Tang Ba nên dùng dây thừng buộc lên cổ cô.



Kiều Bích Ngọc càng thêm chán ghét người phụ nữ nguyên thủy này, cô phụng phịu tức giận trừng mắt nhìn Tang Ba: ‘Anh mà dám buộc lên cổ tôi thì tôi chắc chẳn sẽ trả thù!”



Kiều Bích Ngọc cảm thấy dù mình thua kém về mặt thể lực với người nguyên thủy như Tang Ba nhưng trí não thỉ cô bỏ xa bọn họ mấy vạn năm ánh sáng, chỉ cần có cơ hội, thậm chí cô còn có thể châm lửa đốt cháy cả nơi trú ẩn của Tang Ba, nói chung là cô không phải người anh ta thích thì bắt nạt.



Dường như Tang Ba có chút hoang mang, anh ta nói chuyện với người phụ nữ nguyên thủy một tràng dài, cô ta quay sang dùng gương mặt hung ác đó nhìn Kiều Bích Ngọc, cô bị nhìn chám chẳm như thế nên cảm thấy sợ hãi So với người đàn ông cao to vạm vỡ, nắm đấm to hơn não thì phụ nữ luôn cho người ta cảm giác âm trầm tăm tối khiến họ e ngại.



Cuối cùng Tang Ba vẫn không lấy dây thừng buộc cổ cô lại.



Kiều Bích Ngọc cũng không biết là sự phản kháng của mình hữu hiệu hay Tang Ba không nỡ làm thế, cô chỉ thấy người phụ nữ nguyên thủy trở nên cáu kinh, mày rậm nhường cao và tâm trạng cực kì tệ hại.



Cũng như bình thường, sáng sớm, Tang Ba dẫn cô vào trong rừng rậm, hôm nay một nhà ba người nguyên thủy nọ cũng theo cùng.



Kiều Bích Ngọc sợ hãi bởi bản năng của người phụ nữ nên luôn đi bên cạnh Tang Ba, sợ tụt lại phía sau.



Người nguyên thủy cao to khổng lồ, thể lực cực tốt, chân thô dài, bước chân đi đường cực lớn nên dù chạy cũng không thở gấp.



Bình thường Tang Ba dẫn Kiều Bích Ngọc theo thường thả chậm tốc độ lại, đi ba bước lại quay sang nhìn xem cô có đuổi kịp hay không, hôm nay thì Kiều Bích Ngọc suýt gục ngã, chân của cô đã trầy xước hết rồi.



Trên người Kiều Bích Ngọc vẫn còn quần áo và giày, nếu chất lượng giày vẫn tốt thì cứ mài mòn nó thế này sớm muộn gì cũng hỏng, đến lúc đó cô sẽ không có giày mang. Cô chỉ có một bộ quần áo, nó đã bẩn lảm rồi và không biết đến khi nào mới có thể thay sang một bộ mới, cô luôn rầu rĩ về chuyện này.



Tiến vào rừng rậm, cũng như bình thường, bọn họ bắt đầu đi dò xét hố sâu, kiểm tra xem trong hố có con mồi không rồi lại dùng gỗ che giấu.



Trải qua một ngày, lại có một ít gà rừng và thỏ hoang bất cẩn ngã xuống hố, Tang Ba cực kì nhanh chóng nhảy xuống hố xách con mồi lên.



Một nhà ba người bên kia cực kì kinh ngạc, Tang Ba dùng ngôn ngữ người nguyên thủy để trò chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng lại chỉ vào cái hố rồi lại chỉ vào củi cùng với mấy thứ mồi nhử linh tinh, Kiều Bích Ngọc Nhi nghe không hiểu bọn họ nói gì, rõ rằng một nhà ba người nguyên thủy nọ cực kì hào hứng, bọn họ nhanh chóng nói cả một tràng dài và Tang Ba cũng đáp hết tất cả các vấn đề.



“Không ngờ lại dạy bọn họ cả cách làm bẩy săn thú” Dùng trí tuệ cô dạy cho anh ta, thoải mái chia sẻ với ba người kia.



Kiều Bích Ngọc không thể nói rõ tâm trạng của mình.



Người phụ nữ nguyên thủy đó lại càng dùng ánh mắt nóng cháy hơn bao giờ hết nhìn Tang Ba, cực kì sùng bái và nồng nàn tình cảm.



Kiều Bích Ngọc bị buộc dây thừng bên eo bà bị Tang Ba kéo đi, bọn Tang Ba cực kì hào hứng đi xung quanh kiểm tra con mồi, Kiều Bích Ngọc lại hết sức yên tĩnh.



Cô đang suy nghĩ xem nếu cô đột nhiên vươn tay giật lấy con dao Thụy Sĩ, cắt đứt dây thừng và nhanh chân bỏ trốn thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?



Tang Ba cùng với ba người kia là bốn người nguyên thủy, xác suất bỏ trốn thành công của cô gần bắng không.



Cả buổi sáng, tâm trạng Kiều Bích Ngọc cực kì nặng nề, mấy ngày qua cô luôn xem Tang Ba là bạn, cô còn nực cười nghĩ rằng Tang Ba có thể giúp cô xông vào cung diện cứu Luey.



Bây giờ thì chẳng còn ai cả.



Trên hòn đảo này, cô chỉ còn một mình.



Không có người nào lên đảo cứu cô, bây giờ Luey cũng chìm trong nguy hiếm, ngày hôm đó có quá nhiều đau khổ và bất đắc dĩ, Kiều Bích Ngọc biết suy nghĩ lạc quan của mình trước đó được xây dựng trên tình huống cô cí người đồng hành.



Cô đặt chân lên hòn đảo này, không có chỗ dựa, cả một người để nói chuyện cũng không, dù là kể thù cũng có thể quay sang mảng nhau vài câu, cô thì không có, cô lại hoàn toàn không thể kết nối với người nguyên thủy.



Đó giờ Tang Ba vẫn không phải là người đồng hành của cô, cô chỉ quá ảo tưởng mà thôi.



Kiều Bích Ngọc bị cú sốc tinh thần, bắt đầu ủ rũ và sa sút, bọn người nguyên thủy thì đã tìm được hơn mười con gà rừng, thỏ hoang trong bẩy, tuy rằng con mồi không nhiều bằng ngày hôm qua nhưng thức ăn đến mà chẳng tốn tí sức nào khiến bọn họ đều cực kì vui vẻ.



Đột nhiên, người phụ nữ nguyên thủy đó đi tới trước mặt Kiều Bích Ngọc và dùng sức kéo quần áo trên người Kiều Bích Ngọc xuống.



Kiều Bích Ngọc hoàn hồn, kinh hãi vội vàng đẩy cô ta ra và lùi người lại phía sau.



Không biết người phụ nữ này muốn làm gì.



Kiều Bích Ngọc quay đầu sang cầu cứu Tang Ba theo bản năng thì lại thấy Tang Ba cởi chiếc da thú quấn quanh hông xuống lộ ra thứ xấu xí dữ tợn giữa bắp đùi Khiếm nhã, khiếm nhất Đầu óc Kiều Bích Ngọc trở nên rối bời và trống rỗng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom