• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-560

Chương 560





Chương 560: Khó chối bỏ trách nhiệm







4 giờ 52 phút rạng sáng.



Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.



Sắc mặt của Lục Khánh Nam và Lucy đầy vẻ lo âu, bọn họ lo lắng đuổi theo cáng cứu thương một đường thẳng đến đây.



Đặc biệt là Lucy, cô ta vẫn luôn đè mạnh miệng vết thương trên ngực Kiều Bích Ngọc, vừa tiến vào cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thì liền vội vã hô to lên với hộ lý và bác sinh: “Lập tức sắp xếp phòng phẫu thuật”



Cô ta có rất nhiều kinh nghiệm đối với những vết thương ngoài như thế này.



Bác sĩ vừa tiếp nhận bệnh nhân thì liền muốn nghiêm túc kiểm tra kĩ lưỡng một chút, nhưng lại bị Lucy đang táo bạo mắng điên cuồng: “Nhìn con mẹ gì mà nhìn, mảnh gương vỡ đâm thẳng vào động mạch chủ, ông mà vạch ra thì máu sẽ chảy như suối ngay lập tức| *…Nhanh chóng cầm máu, còn đợi gì nữa”



Con mẹ nó ông không nhìn thấy sắc mặt cô ấy đã trắng bệch không còn chút máu nào rồi sao! Tay chân đều đã lạnh ngắt cứng đờ cả rồi!”



Lục Khánh Nam cũng rất gấp gáp.



Bùi Hưng Nam theo sát đằng sau, anh ta đang gọi điện thoại: “Trưởng khoa Trần, chúng tôi đã tới nơi rồi, đang ở trong phòng cấu cứu, lập tức sẽ xuống dưới…nhóm máu RH mà trước đó tôi đã nhắc ông đã được chuẩn bị xong chưa? Kiều Bích Ngọc mất máu quá nhiều, sau khi được đưa vào bệnh viện thì bác sĩ lập tức nhanh chóng đeo hai túi máu trên hai cánh tay trái phải của cô.



Nhưng bởi vì vết thương bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào trên ngực cô quá sâu, đâm ngay vào động mạch chủ của cô, nếu không nhanh chóng xử lý và khâu lại miệng vết thương thì cho dù có truyền nhiều máu hơn cũng vô dụng.



Đám người Lucy đột nhiên chạy tới nên bác sĩ và hộ lý ở bệnh viện bên này trong lúc nhất thời đều không rảnh tay tiếp ứng, bởi vì khí thế của bọn họ quá mạnh mẽ nên bác sĩ túc trực ngoài phòng cấp cứu cũng không dám nhiều lời.



Trưởng khoa rất nhanh đã chạy tới phòng cấp cứu, chào hỏi cùng bác sĩ trực ban ở phòng cấp cứu một tiếng rồi liền bảo bọn họ nhất thiết phải tiếp đãi hết mình.



Ông ta quét mắt nhìn bệnh án của bệnh nhân một cái, sắc mặt lập tức thay đối, ông ta cũng ý thức được sự việc có thể còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.



Bệnh nhân này, chính là mợ chủ của nhà họ quân.



*..„Nhất định phải trị khỏi cho mợ chủ” ông cụ Quách dưới sự giúp đỡ của ông quản gia cũng gấp gáp chạy tới bệnh viện.



Bình thường ông cụ Quách rất ít khi xuất hiện ở bệnh viện, người trong nhà có bị bệnh nằm việc thì cũng không dám làm phiền ông cụ tới đây thăm bệnh, con gái thứ ba bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà phải sống đời sống thực vật là người đầu tiên cho người tới điều tra rõ ràng.



Mấy vị viện trưởng của bệnh viện bị điện thoại ở phòng cấp cứu gọi tỉnh cũng ngay lập tức chạy tới, thấy ông cụ Quách thật sự đích thân tới đây thì trong lòng đều trở nên căng thẳng, không dám có một chút chậm trễ nào.



“Ông chủ, mợ chủ nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”



Kiều Bích Ngọc rất nhanh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, mấy người còn lại đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật đều vô cùng lo lăng bất an.



Đôi tay ông cụ Quách năm chặt cây gậy chống đường của mình, ông cụ ngồi trên ghế dài lạnh lẽo bên ngoài phòng phẫu thuật, đôi mắt đục ngầu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào.



cửa phòng phẫu thuật, ông quản gia ngồi bên cạnh nhỏ giọng an ủi ông cụ.



“…Ha ha, nhất định là sẽ không có chuyện gì, nhất đinh là không có chuyện gì đâu”



*…Miệng vết thương sâu như vậy, Quách Thanh Châu đâm miếng gương vỡ kia vào chuẩn xác như vậy, miếng kính đó chỉ cần dài thêm một chút, đâm sâu hơn một chút thì đã có thế xuyên thẳng vào đâm nát trái tim rồi”



Lucy đã tẩy rửa sạch vết máu trên người, giọng điệu lạnh lùng nói một câu đầy châm chọc.



Ông cụ Quách cũng không quay đầu nhìn cô ta cái nào, nhưng nét bất an trong mắt lại càng nhiều thêm.



Bình thường khi những người thân của ông cụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói chung thì ông cụ cũng sẽ cảm thấy đau lòng và đáng tiếc, nhưng tuổi tác của ông cụ cũng đã lớn rồi, ít nhiều gì cũng đã nhìn rõ được việc sống chết, nếu không thể nào thay đổi để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì cứ tiếp nhận nói đi.



Nhưng Kiều Bích Ngọc lần này thì lại không giống thế, con bé là bởi vì ông dung đứa cho đứa cháu Quách Thanh Châu kia mà phán đoán sai lầm, ông tận mắt nhìn thấy tất cả, tận mắt nhìn thấy Quách Thanh Châu tự tay làm con bé bị thương, áy náy, hổ thẹn, tự trách Hơn nữa bây giờ cháu trai Quách Cao Minh của ông lại không có ở nhà, nếu như Kiều Bích Ngọc xảy ra chuyện gì không may thì ông thật sự không biết phải giải thích thế nào cho phải.



Đặc biệt là ông biết tính tình của đứa cháu nội này, tình cảm giữa nó và Kiều Bích Ngọc sâu đậm như vậy, nếu như Kiều Bích Ngọc xảy ra chuyện gì đó thì chắc chắn nó sẽ không bỏ qua.



Đôi bàn tay già nua trắng của ông cụ Quách gắt gao nắm chặt gậy chống của mình, im lặng cúi thấp đầu “đừng ăn nói lung tung”



Lục Khánh Nam có hơi không đành lòng, anh ta quay qua trừng Lucy một cái.



Lỗ mũi Lucy hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.





Thật ra cô ta cũng hơi hoảng loạn nên mới nói ra những lời mảng chửi không may như vậy.



Trọng thương, gấy tay gãy chân, thi thể gì gì đó bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng cô ta và Kiều Bích Ngọc tương đối thân thiết, nghiêm túc mà tính toàn thì bởi vì cô ta khá lạnh nhạt trên phương diện tình cảm nên Kiều Bích Ngọc cũng coi như là người bạn cùng giới mà cô ta thân thiết nhất.



Hơn nữa, bây giờ lại đang mất liên lạc với Quách Cao Minh ở hòn đảo không người phía Nam Đại Tây Dương, dưới tình huống thế này, nếu như Kiều Bích Ngọc cũng xảy ra chuyện thì cô ta thật sự khó mà chối bỏ trách nhiệm.



Chín giờ sáng, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được đẩy ra, mấy vị bác sĩ đi ra ngoài Bác sĩ vừa ra ngoài, câu đầu tiên nói là: *…Cuộc phẫu thuật rất thành công”



Đầu tiên nhất định phải trấn an người nhà bệnh nhân, đặc biệt là nhóm người này.



“Rất thành công sao?” Lucy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong giọng điệu có thể nghe ra sự nghỉ ngờ.



Bác sĩ phẫu thuật chính của ca phẫu thuật này uyển chuyển nói: “Miệng vết thương đã được khâu lại rất tốt, đã cầm máu thành công rồi”



Chẳng qua là trong lúc tiến hành phẫu thuật, một bên phải truyền máu nhưng miệng vết thương lại không ngừng chảy máu, máu chắc cũng phải chảy đầy mặt đất trong phòng phẫu thuật, gần như bọn họ phải đổi hết máu trên người bệnh nhân một lần, nếu như không phải tố chất thân thể của bệnh nhân khỏe mạnh thì thật sự sợ là không thể chịu đựng được.



“Có thể hồi phục không? Sau này có để lại di chứng không? Bây giờ cô ấy thế nào rồï?”



Lục Khánh Nam mới không thèm quan tâm đến quá trình phẫu thuật có bao nhiêu hung hiểm, điều mà anh ta quan tâm nhất chính là có còn mạng để mà sống tiếp không, mặc dù trên người Kiều Bích Ngọc không còn vết thương nào khác, nhưng chỉ cần một miệng vết thương đó, nghĩ đến cảnh động mạch chủ phun trào máu tươi đó thôi cũng đủ làm anh ta hoảng sợ.



Lúc này, Kiều Bích Ngọc đang nằm trên giường được đẩy ra ngoài.



“Thuốc gây mê của người bệnh vẫn chưa hết tác dụng, thêm một lúc nữa sẽ từ từ tỉnh lại thôi”



Ông quản gia đi lên phía trước, rất khách sáo chào hỏi với bác sĩ: “Cảm ơn nhiều” Ngay sau đó mấy người làm của nhà họ quân liền nhanh chóng tiến lên, thật cẩn thận đẩy Kiều Bích Ngọc vào phòng bệnh.



“Được rồi, không chết được…chuyện còn lại mấy người xem rồi tự mà làm đi”



Luey liếc mắt nhìn Kiều Bích Ngọc đang nằm trên giường bệnh một cái, sau khi xác định tính mạng cô vẫn an toàn thì ném lại một câu đó rồi quay người rời đi.



Lục Khánh Nam và ông cụ Quách thật cẩn thận nhìn kĩ nhịp tim của Kiều Bích Ngọc trên máy điện tâm đồ không rảnh quan tâm việc.



Luecy đi hay ở, chỉ có Bùi Hưng Nam chạy theo cô ra ngoài “..Đợi một lát”



“Trước đó khi cô gọi điện thoại cho Kiều Bích Ngọc, cô nói chỉ mục bị nhốt là có ý gì?”



Bùi Hưng Nam thấy Lucy không thèm để ý tới mình thì chỉ có thể hét lớn với bóng lưng cô.



Bước chân Lucy hơi dừng lại, vốn dĩ cô ta cũng không quen biết gì Bùi Hưng Nam này, do dự một lúc rồi mới quay người lại, giọng điệu lạnh lùng thản nhiên nói: “Trước tiên tìm hai đứa nhỏ về rồi nói sau”



Luey rõ ràng là không muốn nói nhiều.



Bùi Hưng Nam nhíu mày, cặp chất trai song sinh của nhà họ quân đột nhiên mất tích cũng là một việc lớn, nhưng lần này lại không giống những vụ án bắt có trước đây, tất cả đều rất mơ hồ.



“Cô cảm thấy tình cảnh hiện tại của hai đứa nhỏ có được an toàn không?”



“Có thể là do kẻ nào làm ra?”



Bùi Hưng Nam rất thông minh, anh ta hỏi ngược lại.



Theo quan sát của anh ta, Lucy hình như không hề quá căng thẳng và nóng vội vì việc cặp song sinh mất tích, ngoại trừ bởi vì bản tính lạnh nhạt của cô ta ta thì có lẽ cô ta cũng đã dự đoán được tình cảnh trước mắt của hai đứa nhỏ cũng không coi quá nguy hiểm.



Đôi mắt Lucy phát ra ánh sáng bén nhọn, ánh mắt cũng có hơi khinh miệt: “Đừng phỏng đoán suy nghĩ của tôi, đừng tự cho mình rất thông minh…Chuyện của hai đứa nhỏ, tôi cũng không nắm chắc”



“Câu hỏi cuối cùng mà Kiều Bích Ngọc hỏi Quách Thanh Châu kia, cô cũng đã nghe được rồi đấy, Quách Thanh Châu nói hai đứa nhỏ bị một con mèo dẫn đi”



Luey lập tức không thèm che giấu kinh thường: “Anh nói xem, bị một con mèo dẫn đi thì chúng ta phải tìm thế nào?”



Theo lý mà nói thì Quách Thanh Châu nhát gan ngoan ngoãn kia sẽ không nói dối Nhưng câu trả lời của cô ta làm cho tất cả mọi người càng thêm khó hiểu.



“Thanh Châu, nếu như em biết cục cưng đang ở đâu thì nhất định em phải nói ra, nếu không thì anh trai em sẽ rất tức giận trước khi Kiều Bích Ngọc hôn mê vì mất máu đã cắn răng cố gắng hỏi một câu cuối cùng.



Trên mặt Quách Thanh Châu đầy vẻ hoảng sợ, cô ta giống như một học sinh tiểu học bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi mà thốt lên “Cục cưng đi cùng với mèo rồi:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom