Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 33. Tin Mừng
Tiến rời căn nhà trước, mợ Phượng ở lì trong đó mãi đến chập tối mới rệu rã về biệt phủ. Khi mợ về tới nơi, nghe giúp việc thông báo thầy Tài đang đợi mợ ở biệt thự, mợ chạy hối hả đến gặp thầy. Thấy thầy đang ngồi ngoài phòng khách uống trà, mợ dịu dàng đi tới bóp chân cho thầy. Nhưng thầy đá mợ ra khỏi rồi nhàn nhạt nói:
- Cho người chà đạp em dâu, chị quả thật làm tôi đi từ ngạc nhiên này sang tới ngạc nhiên khác.
Thầy gọi mợ là chị khiến mợ sợ hãi cực độ. Mợ mồm năm miệng mười năn nỉ thầy:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin bất kỳ ai cả! Xin thầy nghe con nói! Xin thầy tin con! Con bị vu oan!
- Tin chị? Tôi đã tin chị quá nhiều năm rồi! Chính vì tôi tin chị nên chị mới biến tôi thành một thằng ngu. Con Cúc vừa gọi điện cho tôi tố cáo chị đấy. Hoá ra vụ tẩm thuốc vào hạt sen nhằm hại mợ Hân vô sinh cũng là chị đứng đằng sau chỉ đạo. Vậy mà chị diễn kịch còn hơn siêu sao quốc tế, còn nhận công mới ghê chứ!
Bữa nay con Cúc gọi điện cho ông Tài là có sự xúi giục của thằng Lập. Cái hôm Lập đem kim cương về quê tặng Cúc, Cúc cảm động ghê lắm. Mấy hôm sau nó nhắn tin cho Lập bảo nó sẽ đi làm công nhân ở nhà máy bánh kẹo ở tỉnh bên để lấy vốn mấy năm nữa về mở tiệm cơm. Còn viên kim cương nó không nỡ bán, nó kêu để sau này yêu anh nào thì sẽ đem ra tiệm thuê người ta đánh nhẫn cưới đính kim cương. Một vài người thường phải xuống tới đáy vực mới có thể nhận ra sai lầm và rũ bùn đứng dậy. Con Cúc là một trong những người như thế, hành động ngày hôm nay của nó không chỉ là báo đáp ân tình của mợ Hân mà còn là trả thù cho chính mình. Lúc trước ông Tài tin mợ Phượng nên coi thường lời nói của con Cúc, nhưng bây giờ tình thế đã khác rồi. Qua chuyện mợ tố cáo Lập và mợ Hân có gian tình, ông đã ghim mợ Phượng. Cộng thêm chuyện hôm nay nữa ông lại càng chán ghét mợ. Nhân lúc ông đang nóng giận, Lập phải tranh thủ cơ hội đổ thêm dầu vào lửa. Ông nghe lại chuyện cũ không hồ đồ như trước nữa mà đã biết bình tĩnh suy xét đúng sai.
- Thầy... thầy đừng nghe con Cúc nói bậy...
Mợ Phượng xin xỏ ông Tài. Ông thở dài bảo:
- Nếu chỉ một mình con Cúc nói thì tôi sẽ nghi ngờ, nhưng thằng Tiến đã khai ra hết rồi. Nó còn nói cho tôi biết thuốc tẩm vào hạt sen được mua ở đâu cơ. Còn cả chuyện mợ ăn bớt tiền ở xưởng gỗ của tôi nữa, mợ giỏi giang ghê quá!
Thằng Tiến đứng ở góc nhà thở dài nhìn mợ Phượng. Hồi chiều thấy Tiến bã bượi về nhà, ngửi mùi nước hoa nồng nặc của mợ Phượng trên người nó con Trà đã đoán ra được chuyện nhơ nhuốc giữa nó và mợ Phượng rồi. Trà đòi chia tay mới ác ôn chứ! Tiến giận bản thân mình. Nó chán nản về phòng thì thấy một bức thư đặt trên bàn, nội dung bên trong là:
"Cậu Hoan đã làm rùng beng chuyện sáng nay lên rồi. Ông Tài đang rất điên máu. Giờ mày hãy tìm gặp ông, tố cáo mợ Phượng để lấy công chuộc tội. Ông Tài tuy nóng tính nhưng rất thương người. Mày cứ nói mày là phận đầy tớ không dám cãi lời chủ, chắc ông sẽ chỉ đuổi mày ra khỏi biệt phủ thôi chứ không gây khó dễ hay bắt mày đền tội đâu. Bốn giờ sáng mai mày đứng đợi ở bụi chuối gần xưởng gỗ, sẽ có người dẫn mày tới một ngôi nhà nhỏ cách đây năm cây số. Tao cho phép mày sống ở đó. Tuy nhà nhỏ nhưng xung quanh có vườn rộng, có cả ao. Mày có thể nuôi lợn, thả cá, trồng rau để tích vốn lấy vợ. Khi nào tìm được cây kim ngọc bích tao sẽ tới sống ở ngôi nhà bên cạnh nhà mày. Đến khi đó, có lẽ mày sẽ rất sốc, bởi vì tao vốn là một người mày biết rất rõ."
Tuy vô cùng hiếu kỳ về danh tính của người chủ đã luôn giúp đỡ mình, nhưng Tiến không đoán ra người đó là ai cả. Tắm gội xong, nó chải tóc gọn gàng, ăn vận lịch sự để tới biệt thự của ông Tài xin gặp ông. Làm giúp việc cho mợ Phượng một thời gian, cũng có chút tình cảm với mợ nên nó không khai ra tất cả những việc xấu xa mợ từng làm, nó chỉ nói vài chuyện thôi. Vậy mà cũng đủ khiến ông Tài nổi đoá. Thấy ông khinh bỉ mợ, Tiến hơi áy náy. Tuy nhiên, nó đã ngay lập tức thấy hết áy náy khi nghe mợ nói:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin thằng Tiến! Nó là thằng ăn cháo đá bát, mọi chuyện đều do nó lên kế hoạch cả. Con chỉ là người bị hại thôi thầy ơi!
May mà nó phản mợ, chứ không thì bữa nay nó chết thay mợ rồi. Trong cái biệt phủ này, không ai tố cáo mợ dễ như nó, bởi vì bất cứ việc gì mợ sai nó làm, nó đều nghe lời người chủ của mình lưu lại chứng cứ để phòng thân. Vì trước đây nó luôn tỏ ra rất trung thành nên mợ Phượng không đề phòng nó, và lời nói của mợ trước ông Tài chỉ là lời nói suông không chứng cứ. Vậy nên, ván này mợ thua nó. Mặc dù sau đó Tiến cũng bị ông Tài đuổi ra khỏi biệt phủ, nhưng ông vẫn trả nó nốt tháng lương vì ông nghĩ nó chỉ là phận tôi tớ không dám cãi lời chủ. Còn mợ Phượng thì khác, ông chửi mợ như hát hay. Ông sai con Huệ gom quần áo và đồ đạc của mợ gửi về nhà bà Phương, sai thằng Lập kéo mợ tống ra khỏi biệt phủ. Cho dù mợ gào khóc khản cả cổ, ông cũng không mở cổng. La hét om sòm đến tối muộn cũng chẳng ích chi, mợ không còn cách nào khác ngoài rời xa nơi vinh hoa phú quý. Vì không cam tâm nên khi về tới nhà mẹ đẻ, mợ đã gửi cho mợ Hân vài tấm hình của cậu Hoan và chị Oanh đi bar với nhau trước khi cậu cưới vợ mà mợ chụp lén được, kèm tin nhắn:
"Tôi ra nông nỗi này chắc mợ đắc ý lắm. Tôi thừa nhận tôi không đấu lại được với loại người thủ đoạn như mợ. Tôi thua thảm hại nên tôi sẽ tặng người chiến thắng là mợ một tin cực kỳ có giá trị. Đó là, chồng yêu của mợ có bồ nhí bên ngoài, tên Oanh. Con đó đang chửa con của cậu rồi đấy. Đợi tới lúc nó đẻ ra thằng cu thì số phận mợ cũng chẳng khác tôi là mấy đâu!"
Tin nhắn của mợ Phượng Hân đọc không sót một chữ. Hân tin mợ Phượng nói thật, vì mợ ấy chẳng còn gì để mất cả. Ảnh cũng rất rõ nét. Nếu như Hân không nhầm thì người phụ nữ đi cùng cậu còn từng đến hiệu thuốc của Hân khám thai. Nhưng Hân cũng không đến mức quá sốc. Trước khi Hân cưới cậu Hoan, ba Hậu luôn ngày ngày cảnh báo Hân về những tin đồn ăn chơi khét tiếng của cậu. Ba kêu Hân mà không nghe lời ba đến khi lấy nhau được dăm bữa nửa tháng, cậu dắt con riêng về cho Hân làm mẹ kế thì Hân đừng có mà gọi cho ba khóc lóc kêu gào. Những khi bị ba doạ nạt, Hân chỉ mỉm cười nói Hân tin cậu Hoan và tình cảm cậu dành cho mình. Mọi người đều tưởng Hân ngây ngô, vì yêu mà mù quáng bất chấp tất cả. Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Hân là kiểu người khi đã quyết định chơi một ván cờ thì sẽ luôn suy nghĩ về những rủi ro có thể xảy ra và Hân phải nhìn thấy mình có cơ hội thắng thì Hân mới chơi. Cuộc tình với cậu Hoan cũng như vậy, nếu như không biết chắc mình chính là người đàn bà trong lòng cậu, Hân sẽ không bao giờ đồng ý lấy cậu. Một người đàn ông cho dù hoàn hảo cực độ nhưng trong lòng anh ta không có mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ cho mình trước. Ngược lại, một người si mê mình từ nhỏ, yêu mình đến điên cuồng, sẵn sàng bất chấp nguy hiểm để bảo vệ mình, cho dù người đó chỉ là một người bình thường thì vẫn có khả năng rất cao anh ấy sẽ vì mình mà trở nên vĩ đại, sẵn sàng dành những thứ tốt đẹp nhất cho mình.
Hồi Hân mới về biệt phủ làm dâu, rất nhiều lúc điện thoại đổ chuông nhưng cậu không dám nghe máy trước mặt Hân, cũng có lúc cậu đi đêm, qua vẻ mặt khó xử của Lập, Hân đoán được Lập giấu Hân chuyện gì đó, nhưng cô cố ý lờ đi. Hân thậm chí còn không thèm điều tra về những mối quan hệ bên ngoài của cậu, vì cô biết rằng mình không thể ép một người chồng mải chơi trưởng thành ngay tức khắc. Hân đã cho cậu thời gian để thay đổi. Hân cũng đã tính trước đến những rủi ro, ví dụ như nếu sau hai năm chung sống với nhau, cậu vẫn không sửa được thói chơi bời thì đến lúc đó Hân sẽ rời bỏ cậu không do dự. Bởi vì hạnh phúc của Hân là do Hân tự quyết định chứ không hề phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào cả. Hân luôn nỗ lực để trở thành một người vợ tốt nên nếu như cậu không thể cố gắng vì Hân để trở thành một người chồng tốt thì Hân chẳng cần luyến tiếc làm chi. Ngôi nhà một người cứ xây, còn một người cứ phá thì sao mà hoàn thiện nổi? Hân tất nhiên sẽ không gọi điện cho ba Hậu khóc lóc kể khổ, bởi vì Hân lấy cậu Hoan là do mong muốn của Hân, ba có ép Hân đâu mà lúc khó khăn Hân lại chơi trò ăn vạ ba?
Thật may mắn là cậu Hoan đã thay đổi nhanh hơn so với dự liệu của Hân rất nhiều. Thời gian gần đây tối nào cậu cũng ở lì bên vợ, ban ngày thì lo chuyện ở xưởng gỗ, chẳng mấy khi đi chơi nên Hân đoán cậu đã thực sự không còn là cậu Hoan chơi bời khét tiếng như xưa nữa. Chuyện cậu có con riêng thì Hân bị ba Hậu doạ nhiều quá đâm ra cũng chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, thế nên mới có lần Hân trêu cậu rằng Hân có bầu với Lập, Hân muốn coi phản ứng của cậu như nào. Do lần đó cậu không bỏ Hân nên bây giờ Hân sẽ không bỏ cậu. Tuy nhiên, không bỏ cậu là một chuyện, còn giận cậu lại là chuyện khác. Hân đưa điện thoại của mình cho chồng đọc tin nhắn của mợ Phượng. Sau đó, Hân nằm lì trên giường khóc lóc nức nở như kiểu bị chấn động mạnh lắm. Thực ra cũng không đến mức chấn động như thế, cơ mà nghe tin chồng có con riêng, phận làm vợ ai chả buồn. Hân khóc là để giải toả những cảm xúc tiêu cực và để cậu hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, không được phép tái phạm lần nữa. Cậu Hoan thấy vợ khóc thì sợ chết khiếp. Ảnh con mụ Phượng gửi rõ ràng quá nên cậu đâu dám chối. Cậu hoảng hốt nhắn tin cho thầy Tài:
"Mụ Phượng làm lộ chuyện của cậu và Oanh rồi. Thầy làm ơn làm phước đóng chặt các cổng lớn bé hộ cậu với, phòng trường hợp con vợ cậu nó điên lên, nó lừa lúc cậu lơ là trốn về thành phố."
Rồi cậu cũng biết điều khai thật tất cả mọi chuyện với vợ. Cậu kể chi tiết, rành mạch từ khi quen như thế nào đến khi chia tay ra sao và không dám giấu vợ bất kỳ một sự vụ nhỏ nhặt nào cả. Mặc cho cậu thề thốt cậu đã chấm dứt hoàn toàn với Oanh, ngoài quan tâm tới đứa nhỏ ra thì hiện tại cậu không hề có em nào khác bên ngoài, nước mắt vợ vẫn không ngừng chảy. Cậu xin lỗi vợ thì vợ nghẹn ngào nói:
- Chồng đừng xin lỗi em... chồng không có lỗi gì cả... lỗi là do em vô phúc nên chồng mới không tin tưởng em... mới giấu em chuyện tày trời như thế...
- Cậu sai rồi... là cậu hồ đồ... cậu ngu... vợ đừng khóc nữa... vợ giữ sức mà chửi mắng cậu đi vợ...
Thà vợ chửi rồi đạp cho cậu vài cái cậu còn thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không, nó cứ tự oán trách mình:
- Phận làm con đàn bà không những kém cỏi khiến chồng không tin tưởng mình lại còn xấu xấu lùn lùn khiến chồng không thương mình, để chồng chán chường ra ngoài hú hí rồi có con với người khác thì lấy tư cách gì mà mắng chửi chồng hả cậu?
- Vợ đừng nói thế vợ ơi. Cậu xin đấy! Vợ nói thế cậu thấy cắn rứt lương tâm lắm. Việc cậu có con với người khác là xảy ra trước khi mình cưới nhau rồi mà vợ... chứ từ ngày rước vợ về cậu thề danh dự cậu chưa từng đi quá giới hạn với ai ngoài vợ cả. Là cậu không tốt, cậu bị dở hơi nên cậu hay nói năng xàm xí thế thôi chứ vợ cậu đâu có xấu! Vợ cậu đẹp chết đi được á! Vợ cậu cũng không lùn! Vợ cậu chỉ không được cao thôi chứ không hề lùn...
Có bà vợ giận dỗi cãi chồng:
- Không cao thì có nghĩa là lùn rồi, cậu khỏi cần nói giảm nói tránh làm chi!
- Không... cậu sai... cậu lại sai nữa rồi... vợ cậu rất cao... con gái cao một mét sáu hai là cao ghê lắm rồi.
- Cậu dối lòng ý, em ứ tin!
- Không... cậu thật lòng... vợ cậu là cây nấm lùn vừa xinh vừa cao...
- Đã là nấm lùn thì còn cao thế nào được nữa?
- À... không... cậu nhầm... rối quá nên cậu nhầm... vợ cậu là cây nấm cao xinh ạ.
Cậu Hoan vừa nịnh vừa lấy khăn bông lau mặt cho vợ. Vợ khóc nhiều quá, sợ nó mệt nên cậu vội đi xuống bếp, thấy người giúp việc đang nấu cháo gà, cậu múc một bát cháo, gắp một bát thịt gà xé sợi, xúc một đĩa gia vị nhỏ rồi để tất cả vào khay lớn, đem lên nhà sàn dỗ dành vợ:
- Nào... con vợ vừa cao vừa xinh của cậu... chịu khó ăn một thìa cho nó khoẻ nhé!
- Vừa cao vừa xinh mà cậu không thương thì tức là vẫn có khuyết điểm rồi. Chắc là do em mập... đã mập còn ăn lắm rồi người như con heo cậu lại bỏ đi với gái cho coi!
Vợ lý sự rồi nhất định không chịu há miệng khiến cậu sốt ruột quá chừng, cậu thật thà bảo:
- Vợ nói vớ vẩn, vợ chưa bao giờ mập luôn... vợ cậu nom đẫy đà quyến rũ hết sảy ý... nào... ngoan... cố ăn vài thìa cho cậu nhờ...
- Vợ vừa cao, vừa xinh, vừa quyến rũ, sao cậu lại có con riêng với người khác hả cậu? Chắc do nhân cách em không tốt nên không xứng đáng được làm mẹ của con cậu à?
- Không, vợ cậu tốt, cực kỳ tốt luôn. Cậu có con riêng với đứa khác là cậu sai, cậu ngu, cậu dại... cậu sợ lắm rồi... vợ đừng thế nữa... từ nay trở về sau cậu không dám ra ngoài làm chuyện tầm bậy nữa... Vợ thương cậu... vợ tha cho cậu đúng một lần này thôi nha vợ...
Cậu năn nỉ, nhưng vợ không nói chuyện với cậu nữa. Nó không chịu ăn gì cả. Nó chỉ khóc thôi. Nó khóc rất nhiều, khóc đến mức mà hai mắt sưng húp lên. Thà nó cứ mè nheo cậu như ban nãy còn hơn, đằng này nó lại chỉ cứ nấc lên rồi chảy nước mắt. Nhìn nó tiều tuỵ cậu xót quặn từng khúc ruột. Cậu hối hận lắm. Giá như khi xưa cậu đừng chơi bời thì tốt biết bao. Tầm một giờ sáng, cậu sờ trán vợ thấy nóng rực. Hơi thở của vợ yếu ớt, nhịp tim thất thường khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Cậu vội vã xốc vợ dậy, ôm vợ vào lòng. Cậu cố gắng siết vợ thật chặt, vì cậu sợ chỉ cần cậu buông lỏng xíu vợ sẽ bỏ cậu mà đi. Bữa nay con vợ cậu mà bị làm sao chắc cậu sống không nổi mất. Sống mũi cậu đỏ hoe, nước mắt cậu vô thức chảy xuống gò má vợ, hoà lẫn với nước mắt của vợ. Cậu cúi xuống, áp má mình vào trán vợ, giọng cậu nghèn nghẹn gọi:
- Hân... Hân ơi... Hân à...
Hân nghe chồng gọi mình da diết thì cũng thấy thương. Những lúc Hân buồn, khóc nhiều, người Hân sẽ hơi nóng và như kiểu bị ốm, nhưng không có gì nguy hiểm cả. Vì chồng đang rất hoảng rồi nên Hân thôi không giận dai nữa, cô vòng tay qua ôm cậu, khẽ đáp:
- Em đây... em không sao cả...
Vợ là bác sĩ nên cậu tin lời vợ, cậu cầu xin:
- Vợ bỏ qua cho cậu lần này nhé, cậu không bao giờ tái phạm nữa đâu, vợ đừng hết thương cậu!
Thấy vợ gật đầu, cậu vui vẻ nói:
- Về chuyện đứa nhỏ kia, nếu vợ không thích thì cậu sẽ nuôi nó ở nơi khác, cả cuộc đời này vợ sẽ không bao giờ phải trông thấy nó.
- Em đã đồng ý bỏ qua cho cậu thì có nghĩa là em chấp nhận đứa nhỏ của cậu. Khi bé ra đời, nếu chị Oanh muốn nuôi bé, em tôn trọng. Nếu chị ấy muốn để cậu nuôi bé thì em sẽ giúp cậu chăm sóc con.
Cậu biết ơn vợ quá chừng. Cậu phấn khởi hít hà mùi thơm trên mái tóc vợ. Nó dịu dàng gọi tên cậu:
- Kỳ Hoan!
- Dạ, cậu đây. Vợ có gì sai bảo xin cứ nói!
- Em là kiểu con gái khi thương thì có thể sống chết vì người mình thương, nhưng một khi đã thất vọng thì cũng có thể buông bỏ không nuối tiếc.
- Dạ, cậu hiểu rồi ạ. Vợ không cần tiền của cậu như các em gái khác, lơ mơ vợ bỏ cậu vợ vẫn sống tốt nên cậu sợ lắm ạ. Từ giờ trở về sau, có mười cái lá gan cậu cũng không dám cặp bồ nữa. Cậu ngoan ơi là ngoan rồi thì vợ ăn giúp cậu vài thìa cháo cho nó ấm bụng nha!
Hân mỉm cười gật đầu. Cậu Hoan bê khay có chứa bát cháo nguội, bát thịt gà xé sợi và đĩa gia vị nhỏ đem xuống bếp thì bắt quả tang thầy bu đang đứng bên ngoài căn nhà sàn. Thực ra hai ông bà đã hóng hớt được hết mọi chuyện rồi, nhưng ông Tài vẫn giả bộ nghiêm trang hỏi:
- Tình hình đã ổn chưa cậu?
- Chả ổn quá đi chứ nị. Phận làm thằng nền ông có mỗi con vợ còn không thao túng được thì thao túng ai? Nói cho thầy biết con vợ cậu si mê cậu đứ đừ rồi, có mười cái lá gan nó cũng không dám bỏ cậu về thành phố đâu.
Cậu Hoan nói sĩ. Ông Tài nhịn cười đến đỏ cả mặt, bà Tuyết ghé tai ông thủ thỉ:
- Cố gắng đừng cười ra tiếng, giữ cho cậu tí sĩ diện.
- Ừ. Đang cố đây. - Ông Tài gằn giọng nói.
Bà Tuyết lớn tiếng nhận xét:
- Nền ông nền ang mà chỉnh được con vợ mình đâu ra đấy như cậu là bu thấy cũng ra gì phết đấy.
Cái sự thảo mai của bà Tuyết khiến ông Tài nhịn không nổi mà cười sằng sặc. Cậu Hoan ngây ngô hỏi thầy cười cái gì thế? Ông bắt chước bà Tuyết, thảo mai đáp:
- Có thằng con trai giỏi giang khiến thầy hãnh diện, thầy vui quá thì thầy cười thôi!
Lúc đuổi mợ Phượng ra khỏi nhà, ông Tài vô cùng nóng giận nên không lường trước được việc mợ sẽ làm lộ chuyện chơi bời của cậu Hoan với mợ Hân. Nhận được tin nhắn của cậu Hoan, ông lo muốn xỉu. Ông sai người đóng hết các cổng theo lời của cậu rồi ra lệnh cho bọn giúp việc:
- Tụi bay đứng canh gác chặt chẽ xung quanh biệt phủ, chỉ cần thấy bóng mợ Hân thì nhất định phải khuyên nhủ mợ bình tĩnh, nói với mợ chuyện giữa cậu và cô Oanh chỉ là chuyện quá khứ, cầu xin mợ đừng bỏ cậu về thành phố. Nghe rõ chửa?
Tụi nó nhao nhao vâng dạ, có mấy đứa thở dài thương xót mợ Hân. Vì sợ ông Tài, trước mặt mợ Hân tụi nó luôn cố gắng kín mồm kín miệng, tránh làm lộ chuyện chơi bời của cậu. Thật tiếc, giấy không gói được lửa. Rốt cuộc cũng có ngày mọi chuyện vỡ lở. Ông Tài và bà Tuyết lo lắng đi qua căn nhà sàn của cậu mợ. Cái tội của cậu Hoan, mợ Hân có tẩn cho cậu một trận ông cũng thấy đáng. Nhưng theo như những gì hai ông bà hóng hớt được, mợ chẳng hề quát mắng cậu. Bà Tuyết nể mợ vì không cần gây gổ cũng khiến cậu sợ hãi, ông Tài thì cảm động vì mợ đối xử quá tốt với con trai ông. Tuy nhiên, để giữ sĩ diện cho cậu, ông bà làm như chẳng biết gì. Ông bà đi xuống bếp cùng cậu. Thấy cậu Hoan đặt bát cháo vào lò vi sóng quay lại cho ấm rồi trộn thịt gà, gia vị vào bát, ăn một mạch hết sạch, bà Tuyết chau mày hỏi:
- Tưởng cậu hâm lại cháo cho mợ?
- À, cậu đói nên cậu ăn tạm một bát trước.
Cậu nói dối, vì cậu không muốn ai phát hiện ra dạo này cậu luỵ vợ, xót vợ. Vợ cậu đang bị đuối sức, người nó yếu ớt, hốc hác, cậu không thích cho nó ăn cái bát cháo đã bị nguội lạnh một lúc lâu rồi. Cậu muốn nó được ăn cháo trong chiếc nồi vẫn đang đặt trên bếp, được ủ than hồng từ tối tới giờ. Cậu múc cháo vào âu lớn đem về phòng, thầy Tài bê giúp cậu bát và thìa, bu Tuyết bê cái mâm lớn có chứa âu thịt gà xé sợi, rổ rau thơm và mấy lọ gia vị. Hân thấy thầy bu ghé qua thì vội vã đứng dậy búi tóc gọn gàng rồi chạy ra dọn bàn ăn cùng cả nhà. Gần hai giờ sáng rồi nhưng gia đình bốn người vẫn quây quần bên nhau, vừa ăn cháo vừa cười nói vui vẻ.
Tết nhất đến gần bao nhiêu việc đổ dồn, thế nên bảy giờ sáng hôm sau, hai vợ chồng Hân vẫn đi làm như bình thường. Hân vừa tới hiệu thuốc thì Tiên chạy ra gặp cô, xin cô cho thôi việc bắt đầu từ hôm nay, lý do là vì em đã chia tay Hiếu nên không thể tiếp tục cùng làm việc với người cũ. Hân gợi ý rằng em có thể tới hiệu thuốc của bạn cô làm việc. Tuy nhiên, Tiên nói em chán ghét nghề này, vì cứ làm nghề là lại nhớ tới kỷ niệm xưa, xin Hân cho tới xưởng gỗ làm việc để tạm quên đi những ký ức đau buồn. Hân ôm Tiên vỗ về rồi thở dài hỏi:
- Tại sao em lại để đàn ông tác động lên sự nghiệp và đam mê của đời mình?
- Vì con không cứng cỏi như mợ. Nếu mợ không đồng ý cho con tới xưởng gỗ làm việc thì chắc con chỉ có nước về quê chăn ngan thôi. Tội con lắm mợ ơi!
- Vậy em thấy em làm được việc gì ở xưởng gỗ?
- Con có thể nấu cơm trưa cho thợ, quét dọn xưởng sau mỗi giờ làm việc hoặc cùng anh Lập giúp cậu Hoan quản lý xưởng, mợ kêu con làm gì thì con làm nấy.
Vì Tiên rất thông minh nên để em nấu cơm hay quét dọn thì quá lãng phí năng lực. Dạo này xưởng gỗ hơi nhiều đơn hàng, quả thật chồng cô cũng rất vất vả. Sau một hồi cân nhắc, Hân quyết định bổ nhiệm Tiên và Lập cùng làm phó quản lý để giúp chồng quán xuyến xưởng gỗ. Hiếu thấy mợ Hân quyết định như vậy thì không vui lắm, nhưng cũng chẳng ý kiến gì. Nó thở dài đồng ý trông hiệu thuốc để Hân dắt Tiên tới xưởng gỗ nhờ vả Lập đào tạo em. Hân còn dặn bất cứ khi nào Tiên nhớ hiệu thuốc, em đều có thể trở lại làm việc. Nhưng Tiên khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng cả đời này em sẽ cống hiến cho xưởng gỗ thôi, con bé còn ghé tai cô thủ thỉ:
- Vì mợ có ơn với con nên con nói cho mợ một tin mật nhé. Con Lài ý, nó chuyên trị hóng tin của mợ để thông báo cho cô Oanh đó. Có hôm con còn thấy nó lén đi gặp bà Liên xong được bà cho cái bánh rán nữa cơ, chẳng hiểu thân quen thế nào mà bà ấy tốt với nó thế! Mợ cẩn thận không bị nó hại nha mợ!
Hân chỉ cảm ơn Tiên thôi chứ không hề nói thêm gì về em Lài cả, vì cô có những suy đoán và dự tính của riêng mình, không muốn tiết lộ với ai hết. Thấm thoát tới chiều hôm hai mươi sáu Tết, tuy biết được một tin cực vui nhưng Hân không hề la hét hay làm loạn vì cô muốn giữ bí mật để thông báo chuyện tốt lành cho gia đình mình vào đúng đêm Giao thừa. Khi dùng bữa tối với gia đình, Hân vẫn giữ thái độ rất bình thản. Lúc về nhà sàn thì Hân thoải mái hơn nhiều. Chồng cô khờ mà, có thả thính thế hay nữa cậu cũng chẳng phát giác ra đâu. Cậu Hoan ngồi dưới sàn chuẩn bị quà cáp và phong bao tiền thưởng cho người giúp việc và thợ mộc ở xưởng gỗ, thi thoảng ngẩng lên thấy con vợ nó cứ nhìn mình say đắm liền huyênh hoang nói:
- Gớm thôi! Lại thèm hơi thằng chồng ngon trai này rồi chứ gì? Cậu chả hiểu mày quá đi!
- Vâng. Cậu cứ như đi guốc trong bụng em ý.
Hân đáp, gương mặt hiện rõ nét rạng rỡ. Cậu vẫy vẫy tay ý bảo vợ qua chỗ mình, hào phóng nói:
- Qua đây! Cậu cho ngửi hơi cậu cho đỡ nhớ!
Vợ vui vẻ đi qua chỗ cậu, nó giúp cậu gói quà và nhét tiền vào phong bao. Thấy con vợ ngoan quá nên xong việc cậu bế nó lên như bế em bé. Được chồng bế thích quá hay sao ý mà nó nói liên thiên:
- Chồng em cường tráng quá đỗi! Tình hình này sang năm có một cục bông lớn và một cục bông nhỏ treo lủng lẳng trên người thì chắc chồng vẫn chạy tốt, nhỉ?
- Cho người chà đạp em dâu, chị quả thật làm tôi đi từ ngạc nhiên này sang tới ngạc nhiên khác.
Thầy gọi mợ là chị khiến mợ sợ hãi cực độ. Mợ mồm năm miệng mười năn nỉ thầy:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin bất kỳ ai cả! Xin thầy nghe con nói! Xin thầy tin con! Con bị vu oan!
- Tin chị? Tôi đã tin chị quá nhiều năm rồi! Chính vì tôi tin chị nên chị mới biến tôi thành một thằng ngu. Con Cúc vừa gọi điện cho tôi tố cáo chị đấy. Hoá ra vụ tẩm thuốc vào hạt sen nhằm hại mợ Hân vô sinh cũng là chị đứng đằng sau chỉ đạo. Vậy mà chị diễn kịch còn hơn siêu sao quốc tế, còn nhận công mới ghê chứ!
Bữa nay con Cúc gọi điện cho ông Tài là có sự xúi giục của thằng Lập. Cái hôm Lập đem kim cương về quê tặng Cúc, Cúc cảm động ghê lắm. Mấy hôm sau nó nhắn tin cho Lập bảo nó sẽ đi làm công nhân ở nhà máy bánh kẹo ở tỉnh bên để lấy vốn mấy năm nữa về mở tiệm cơm. Còn viên kim cương nó không nỡ bán, nó kêu để sau này yêu anh nào thì sẽ đem ra tiệm thuê người ta đánh nhẫn cưới đính kim cương. Một vài người thường phải xuống tới đáy vực mới có thể nhận ra sai lầm và rũ bùn đứng dậy. Con Cúc là một trong những người như thế, hành động ngày hôm nay của nó không chỉ là báo đáp ân tình của mợ Hân mà còn là trả thù cho chính mình. Lúc trước ông Tài tin mợ Phượng nên coi thường lời nói của con Cúc, nhưng bây giờ tình thế đã khác rồi. Qua chuyện mợ tố cáo Lập và mợ Hân có gian tình, ông đã ghim mợ Phượng. Cộng thêm chuyện hôm nay nữa ông lại càng chán ghét mợ. Nhân lúc ông đang nóng giận, Lập phải tranh thủ cơ hội đổ thêm dầu vào lửa. Ông nghe lại chuyện cũ không hồ đồ như trước nữa mà đã biết bình tĩnh suy xét đúng sai.
- Thầy... thầy đừng nghe con Cúc nói bậy...
Mợ Phượng xin xỏ ông Tài. Ông thở dài bảo:
- Nếu chỉ một mình con Cúc nói thì tôi sẽ nghi ngờ, nhưng thằng Tiến đã khai ra hết rồi. Nó còn nói cho tôi biết thuốc tẩm vào hạt sen được mua ở đâu cơ. Còn cả chuyện mợ ăn bớt tiền ở xưởng gỗ của tôi nữa, mợ giỏi giang ghê quá!
Thằng Tiến đứng ở góc nhà thở dài nhìn mợ Phượng. Hồi chiều thấy Tiến bã bượi về nhà, ngửi mùi nước hoa nồng nặc của mợ Phượng trên người nó con Trà đã đoán ra được chuyện nhơ nhuốc giữa nó và mợ Phượng rồi. Trà đòi chia tay mới ác ôn chứ! Tiến giận bản thân mình. Nó chán nản về phòng thì thấy một bức thư đặt trên bàn, nội dung bên trong là:
"Cậu Hoan đã làm rùng beng chuyện sáng nay lên rồi. Ông Tài đang rất điên máu. Giờ mày hãy tìm gặp ông, tố cáo mợ Phượng để lấy công chuộc tội. Ông Tài tuy nóng tính nhưng rất thương người. Mày cứ nói mày là phận đầy tớ không dám cãi lời chủ, chắc ông sẽ chỉ đuổi mày ra khỏi biệt phủ thôi chứ không gây khó dễ hay bắt mày đền tội đâu. Bốn giờ sáng mai mày đứng đợi ở bụi chuối gần xưởng gỗ, sẽ có người dẫn mày tới một ngôi nhà nhỏ cách đây năm cây số. Tao cho phép mày sống ở đó. Tuy nhà nhỏ nhưng xung quanh có vườn rộng, có cả ao. Mày có thể nuôi lợn, thả cá, trồng rau để tích vốn lấy vợ. Khi nào tìm được cây kim ngọc bích tao sẽ tới sống ở ngôi nhà bên cạnh nhà mày. Đến khi đó, có lẽ mày sẽ rất sốc, bởi vì tao vốn là một người mày biết rất rõ."
Tuy vô cùng hiếu kỳ về danh tính của người chủ đã luôn giúp đỡ mình, nhưng Tiến không đoán ra người đó là ai cả. Tắm gội xong, nó chải tóc gọn gàng, ăn vận lịch sự để tới biệt thự của ông Tài xin gặp ông. Làm giúp việc cho mợ Phượng một thời gian, cũng có chút tình cảm với mợ nên nó không khai ra tất cả những việc xấu xa mợ từng làm, nó chỉ nói vài chuyện thôi. Vậy mà cũng đủ khiến ông Tài nổi đoá. Thấy ông khinh bỉ mợ, Tiến hơi áy náy. Tuy nhiên, nó đã ngay lập tức thấy hết áy náy khi nghe mợ nói:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin thằng Tiến! Nó là thằng ăn cháo đá bát, mọi chuyện đều do nó lên kế hoạch cả. Con chỉ là người bị hại thôi thầy ơi!
May mà nó phản mợ, chứ không thì bữa nay nó chết thay mợ rồi. Trong cái biệt phủ này, không ai tố cáo mợ dễ như nó, bởi vì bất cứ việc gì mợ sai nó làm, nó đều nghe lời người chủ của mình lưu lại chứng cứ để phòng thân. Vì trước đây nó luôn tỏ ra rất trung thành nên mợ Phượng không đề phòng nó, và lời nói của mợ trước ông Tài chỉ là lời nói suông không chứng cứ. Vậy nên, ván này mợ thua nó. Mặc dù sau đó Tiến cũng bị ông Tài đuổi ra khỏi biệt phủ, nhưng ông vẫn trả nó nốt tháng lương vì ông nghĩ nó chỉ là phận tôi tớ không dám cãi lời chủ. Còn mợ Phượng thì khác, ông chửi mợ như hát hay. Ông sai con Huệ gom quần áo và đồ đạc của mợ gửi về nhà bà Phương, sai thằng Lập kéo mợ tống ra khỏi biệt phủ. Cho dù mợ gào khóc khản cả cổ, ông cũng không mở cổng. La hét om sòm đến tối muộn cũng chẳng ích chi, mợ không còn cách nào khác ngoài rời xa nơi vinh hoa phú quý. Vì không cam tâm nên khi về tới nhà mẹ đẻ, mợ đã gửi cho mợ Hân vài tấm hình của cậu Hoan và chị Oanh đi bar với nhau trước khi cậu cưới vợ mà mợ chụp lén được, kèm tin nhắn:
"Tôi ra nông nỗi này chắc mợ đắc ý lắm. Tôi thừa nhận tôi không đấu lại được với loại người thủ đoạn như mợ. Tôi thua thảm hại nên tôi sẽ tặng người chiến thắng là mợ một tin cực kỳ có giá trị. Đó là, chồng yêu của mợ có bồ nhí bên ngoài, tên Oanh. Con đó đang chửa con của cậu rồi đấy. Đợi tới lúc nó đẻ ra thằng cu thì số phận mợ cũng chẳng khác tôi là mấy đâu!"
Tin nhắn của mợ Phượng Hân đọc không sót một chữ. Hân tin mợ Phượng nói thật, vì mợ ấy chẳng còn gì để mất cả. Ảnh cũng rất rõ nét. Nếu như Hân không nhầm thì người phụ nữ đi cùng cậu còn từng đến hiệu thuốc của Hân khám thai. Nhưng Hân cũng không đến mức quá sốc. Trước khi Hân cưới cậu Hoan, ba Hậu luôn ngày ngày cảnh báo Hân về những tin đồn ăn chơi khét tiếng của cậu. Ba kêu Hân mà không nghe lời ba đến khi lấy nhau được dăm bữa nửa tháng, cậu dắt con riêng về cho Hân làm mẹ kế thì Hân đừng có mà gọi cho ba khóc lóc kêu gào. Những khi bị ba doạ nạt, Hân chỉ mỉm cười nói Hân tin cậu Hoan và tình cảm cậu dành cho mình. Mọi người đều tưởng Hân ngây ngô, vì yêu mà mù quáng bất chấp tất cả. Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Hân là kiểu người khi đã quyết định chơi một ván cờ thì sẽ luôn suy nghĩ về những rủi ro có thể xảy ra và Hân phải nhìn thấy mình có cơ hội thắng thì Hân mới chơi. Cuộc tình với cậu Hoan cũng như vậy, nếu như không biết chắc mình chính là người đàn bà trong lòng cậu, Hân sẽ không bao giờ đồng ý lấy cậu. Một người đàn ông cho dù hoàn hảo cực độ nhưng trong lòng anh ta không có mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ cho mình trước. Ngược lại, một người si mê mình từ nhỏ, yêu mình đến điên cuồng, sẵn sàng bất chấp nguy hiểm để bảo vệ mình, cho dù người đó chỉ là một người bình thường thì vẫn có khả năng rất cao anh ấy sẽ vì mình mà trở nên vĩ đại, sẵn sàng dành những thứ tốt đẹp nhất cho mình.
Hồi Hân mới về biệt phủ làm dâu, rất nhiều lúc điện thoại đổ chuông nhưng cậu không dám nghe máy trước mặt Hân, cũng có lúc cậu đi đêm, qua vẻ mặt khó xử của Lập, Hân đoán được Lập giấu Hân chuyện gì đó, nhưng cô cố ý lờ đi. Hân thậm chí còn không thèm điều tra về những mối quan hệ bên ngoài của cậu, vì cô biết rằng mình không thể ép một người chồng mải chơi trưởng thành ngay tức khắc. Hân đã cho cậu thời gian để thay đổi. Hân cũng đã tính trước đến những rủi ro, ví dụ như nếu sau hai năm chung sống với nhau, cậu vẫn không sửa được thói chơi bời thì đến lúc đó Hân sẽ rời bỏ cậu không do dự. Bởi vì hạnh phúc của Hân là do Hân tự quyết định chứ không hề phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào cả. Hân luôn nỗ lực để trở thành một người vợ tốt nên nếu như cậu không thể cố gắng vì Hân để trở thành một người chồng tốt thì Hân chẳng cần luyến tiếc làm chi. Ngôi nhà một người cứ xây, còn một người cứ phá thì sao mà hoàn thiện nổi? Hân tất nhiên sẽ không gọi điện cho ba Hậu khóc lóc kể khổ, bởi vì Hân lấy cậu Hoan là do mong muốn của Hân, ba có ép Hân đâu mà lúc khó khăn Hân lại chơi trò ăn vạ ba?
Thật may mắn là cậu Hoan đã thay đổi nhanh hơn so với dự liệu của Hân rất nhiều. Thời gian gần đây tối nào cậu cũng ở lì bên vợ, ban ngày thì lo chuyện ở xưởng gỗ, chẳng mấy khi đi chơi nên Hân đoán cậu đã thực sự không còn là cậu Hoan chơi bời khét tiếng như xưa nữa. Chuyện cậu có con riêng thì Hân bị ba Hậu doạ nhiều quá đâm ra cũng chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, thế nên mới có lần Hân trêu cậu rằng Hân có bầu với Lập, Hân muốn coi phản ứng của cậu như nào. Do lần đó cậu không bỏ Hân nên bây giờ Hân sẽ không bỏ cậu. Tuy nhiên, không bỏ cậu là một chuyện, còn giận cậu lại là chuyện khác. Hân đưa điện thoại của mình cho chồng đọc tin nhắn của mợ Phượng. Sau đó, Hân nằm lì trên giường khóc lóc nức nở như kiểu bị chấn động mạnh lắm. Thực ra cũng không đến mức chấn động như thế, cơ mà nghe tin chồng có con riêng, phận làm vợ ai chả buồn. Hân khóc là để giải toả những cảm xúc tiêu cực và để cậu hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, không được phép tái phạm lần nữa. Cậu Hoan thấy vợ khóc thì sợ chết khiếp. Ảnh con mụ Phượng gửi rõ ràng quá nên cậu đâu dám chối. Cậu hoảng hốt nhắn tin cho thầy Tài:
"Mụ Phượng làm lộ chuyện của cậu và Oanh rồi. Thầy làm ơn làm phước đóng chặt các cổng lớn bé hộ cậu với, phòng trường hợp con vợ cậu nó điên lên, nó lừa lúc cậu lơ là trốn về thành phố."
Rồi cậu cũng biết điều khai thật tất cả mọi chuyện với vợ. Cậu kể chi tiết, rành mạch từ khi quen như thế nào đến khi chia tay ra sao và không dám giấu vợ bất kỳ một sự vụ nhỏ nhặt nào cả. Mặc cho cậu thề thốt cậu đã chấm dứt hoàn toàn với Oanh, ngoài quan tâm tới đứa nhỏ ra thì hiện tại cậu không hề có em nào khác bên ngoài, nước mắt vợ vẫn không ngừng chảy. Cậu xin lỗi vợ thì vợ nghẹn ngào nói:
- Chồng đừng xin lỗi em... chồng không có lỗi gì cả... lỗi là do em vô phúc nên chồng mới không tin tưởng em... mới giấu em chuyện tày trời như thế...
- Cậu sai rồi... là cậu hồ đồ... cậu ngu... vợ đừng khóc nữa... vợ giữ sức mà chửi mắng cậu đi vợ...
Thà vợ chửi rồi đạp cho cậu vài cái cậu còn thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không, nó cứ tự oán trách mình:
- Phận làm con đàn bà không những kém cỏi khiến chồng không tin tưởng mình lại còn xấu xấu lùn lùn khiến chồng không thương mình, để chồng chán chường ra ngoài hú hí rồi có con với người khác thì lấy tư cách gì mà mắng chửi chồng hả cậu?
- Vợ đừng nói thế vợ ơi. Cậu xin đấy! Vợ nói thế cậu thấy cắn rứt lương tâm lắm. Việc cậu có con với người khác là xảy ra trước khi mình cưới nhau rồi mà vợ... chứ từ ngày rước vợ về cậu thề danh dự cậu chưa từng đi quá giới hạn với ai ngoài vợ cả. Là cậu không tốt, cậu bị dở hơi nên cậu hay nói năng xàm xí thế thôi chứ vợ cậu đâu có xấu! Vợ cậu đẹp chết đi được á! Vợ cậu cũng không lùn! Vợ cậu chỉ không được cao thôi chứ không hề lùn...
Có bà vợ giận dỗi cãi chồng:
- Không cao thì có nghĩa là lùn rồi, cậu khỏi cần nói giảm nói tránh làm chi!
- Không... cậu sai... cậu lại sai nữa rồi... vợ cậu rất cao... con gái cao một mét sáu hai là cao ghê lắm rồi.
- Cậu dối lòng ý, em ứ tin!
- Không... cậu thật lòng... vợ cậu là cây nấm lùn vừa xinh vừa cao...
- Đã là nấm lùn thì còn cao thế nào được nữa?
- À... không... cậu nhầm... rối quá nên cậu nhầm... vợ cậu là cây nấm cao xinh ạ.
Cậu Hoan vừa nịnh vừa lấy khăn bông lau mặt cho vợ. Vợ khóc nhiều quá, sợ nó mệt nên cậu vội đi xuống bếp, thấy người giúp việc đang nấu cháo gà, cậu múc một bát cháo, gắp một bát thịt gà xé sợi, xúc một đĩa gia vị nhỏ rồi để tất cả vào khay lớn, đem lên nhà sàn dỗ dành vợ:
- Nào... con vợ vừa cao vừa xinh của cậu... chịu khó ăn một thìa cho nó khoẻ nhé!
- Vừa cao vừa xinh mà cậu không thương thì tức là vẫn có khuyết điểm rồi. Chắc là do em mập... đã mập còn ăn lắm rồi người như con heo cậu lại bỏ đi với gái cho coi!
Vợ lý sự rồi nhất định không chịu há miệng khiến cậu sốt ruột quá chừng, cậu thật thà bảo:
- Vợ nói vớ vẩn, vợ chưa bao giờ mập luôn... vợ cậu nom đẫy đà quyến rũ hết sảy ý... nào... ngoan... cố ăn vài thìa cho cậu nhờ...
- Vợ vừa cao, vừa xinh, vừa quyến rũ, sao cậu lại có con riêng với người khác hả cậu? Chắc do nhân cách em không tốt nên không xứng đáng được làm mẹ của con cậu à?
- Không, vợ cậu tốt, cực kỳ tốt luôn. Cậu có con riêng với đứa khác là cậu sai, cậu ngu, cậu dại... cậu sợ lắm rồi... vợ đừng thế nữa... từ nay trở về sau cậu không dám ra ngoài làm chuyện tầm bậy nữa... Vợ thương cậu... vợ tha cho cậu đúng một lần này thôi nha vợ...
Cậu năn nỉ, nhưng vợ không nói chuyện với cậu nữa. Nó không chịu ăn gì cả. Nó chỉ khóc thôi. Nó khóc rất nhiều, khóc đến mức mà hai mắt sưng húp lên. Thà nó cứ mè nheo cậu như ban nãy còn hơn, đằng này nó lại chỉ cứ nấc lên rồi chảy nước mắt. Nhìn nó tiều tuỵ cậu xót quặn từng khúc ruột. Cậu hối hận lắm. Giá như khi xưa cậu đừng chơi bời thì tốt biết bao. Tầm một giờ sáng, cậu sờ trán vợ thấy nóng rực. Hơi thở của vợ yếu ớt, nhịp tim thất thường khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Cậu vội vã xốc vợ dậy, ôm vợ vào lòng. Cậu cố gắng siết vợ thật chặt, vì cậu sợ chỉ cần cậu buông lỏng xíu vợ sẽ bỏ cậu mà đi. Bữa nay con vợ cậu mà bị làm sao chắc cậu sống không nổi mất. Sống mũi cậu đỏ hoe, nước mắt cậu vô thức chảy xuống gò má vợ, hoà lẫn với nước mắt của vợ. Cậu cúi xuống, áp má mình vào trán vợ, giọng cậu nghèn nghẹn gọi:
- Hân... Hân ơi... Hân à...
Hân nghe chồng gọi mình da diết thì cũng thấy thương. Những lúc Hân buồn, khóc nhiều, người Hân sẽ hơi nóng và như kiểu bị ốm, nhưng không có gì nguy hiểm cả. Vì chồng đang rất hoảng rồi nên Hân thôi không giận dai nữa, cô vòng tay qua ôm cậu, khẽ đáp:
- Em đây... em không sao cả...
Vợ là bác sĩ nên cậu tin lời vợ, cậu cầu xin:
- Vợ bỏ qua cho cậu lần này nhé, cậu không bao giờ tái phạm nữa đâu, vợ đừng hết thương cậu!
Thấy vợ gật đầu, cậu vui vẻ nói:
- Về chuyện đứa nhỏ kia, nếu vợ không thích thì cậu sẽ nuôi nó ở nơi khác, cả cuộc đời này vợ sẽ không bao giờ phải trông thấy nó.
- Em đã đồng ý bỏ qua cho cậu thì có nghĩa là em chấp nhận đứa nhỏ của cậu. Khi bé ra đời, nếu chị Oanh muốn nuôi bé, em tôn trọng. Nếu chị ấy muốn để cậu nuôi bé thì em sẽ giúp cậu chăm sóc con.
Cậu biết ơn vợ quá chừng. Cậu phấn khởi hít hà mùi thơm trên mái tóc vợ. Nó dịu dàng gọi tên cậu:
- Kỳ Hoan!
- Dạ, cậu đây. Vợ có gì sai bảo xin cứ nói!
- Em là kiểu con gái khi thương thì có thể sống chết vì người mình thương, nhưng một khi đã thất vọng thì cũng có thể buông bỏ không nuối tiếc.
- Dạ, cậu hiểu rồi ạ. Vợ không cần tiền của cậu như các em gái khác, lơ mơ vợ bỏ cậu vợ vẫn sống tốt nên cậu sợ lắm ạ. Từ giờ trở về sau, có mười cái lá gan cậu cũng không dám cặp bồ nữa. Cậu ngoan ơi là ngoan rồi thì vợ ăn giúp cậu vài thìa cháo cho nó ấm bụng nha!
Hân mỉm cười gật đầu. Cậu Hoan bê khay có chứa bát cháo nguội, bát thịt gà xé sợi và đĩa gia vị nhỏ đem xuống bếp thì bắt quả tang thầy bu đang đứng bên ngoài căn nhà sàn. Thực ra hai ông bà đã hóng hớt được hết mọi chuyện rồi, nhưng ông Tài vẫn giả bộ nghiêm trang hỏi:
- Tình hình đã ổn chưa cậu?
- Chả ổn quá đi chứ nị. Phận làm thằng nền ông có mỗi con vợ còn không thao túng được thì thao túng ai? Nói cho thầy biết con vợ cậu si mê cậu đứ đừ rồi, có mười cái lá gan nó cũng không dám bỏ cậu về thành phố đâu.
Cậu Hoan nói sĩ. Ông Tài nhịn cười đến đỏ cả mặt, bà Tuyết ghé tai ông thủ thỉ:
- Cố gắng đừng cười ra tiếng, giữ cho cậu tí sĩ diện.
- Ừ. Đang cố đây. - Ông Tài gằn giọng nói.
Bà Tuyết lớn tiếng nhận xét:
- Nền ông nền ang mà chỉnh được con vợ mình đâu ra đấy như cậu là bu thấy cũng ra gì phết đấy.
Cái sự thảo mai của bà Tuyết khiến ông Tài nhịn không nổi mà cười sằng sặc. Cậu Hoan ngây ngô hỏi thầy cười cái gì thế? Ông bắt chước bà Tuyết, thảo mai đáp:
- Có thằng con trai giỏi giang khiến thầy hãnh diện, thầy vui quá thì thầy cười thôi!
Lúc đuổi mợ Phượng ra khỏi nhà, ông Tài vô cùng nóng giận nên không lường trước được việc mợ sẽ làm lộ chuyện chơi bời của cậu Hoan với mợ Hân. Nhận được tin nhắn của cậu Hoan, ông lo muốn xỉu. Ông sai người đóng hết các cổng theo lời của cậu rồi ra lệnh cho bọn giúp việc:
- Tụi bay đứng canh gác chặt chẽ xung quanh biệt phủ, chỉ cần thấy bóng mợ Hân thì nhất định phải khuyên nhủ mợ bình tĩnh, nói với mợ chuyện giữa cậu và cô Oanh chỉ là chuyện quá khứ, cầu xin mợ đừng bỏ cậu về thành phố. Nghe rõ chửa?
Tụi nó nhao nhao vâng dạ, có mấy đứa thở dài thương xót mợ Hân. Vì sợ ông Tài, trước mặt mợ Hân tụi nó luôn cố gắng kín mồm kín miệng, tránh làm lộ chuyện chơi bời của cậu. Thật tiếc, giấy không gói được lửa. Rốt cuộc cũng có ngày mọi chuyện vỡ lở. Ông Tài và bà Tuyết lo lắng đi qua căn nhà sàn của cậu mợ. Cái tội của cậu Hoan, mợ Hân có tẩn cho cậu một trận ông cũng thấy đáng. Nhưng theo như những gì hai ông bà hóng hớt được, mợ chẳng hề quát mắng cậu. Bà Tuyết nể mợ vì không cần gây gổ cũng khiến cậu sợ hãi, ông Tài thì cảm động vì mợ đối xử quá tốt với con trai ông. Tuy nhiên, để giữ sĩ diện cho cậu, ông bà làm như chẳng biết gì. Ông bà đi xuống bếp cùng cậu. Thấy cậu Hoan đặt bát cháo vào lò vi sóng quay lại cho ấm rồi trộn thịt gà, gia vị vào bát, ăn một mạch hết sạch, bà Tuyết chau mày hỏi:
- Tưởng cậu hâm lại cháo cho mợ?
- À, cậu đói nên cậu ăn tạm một bát trước.
Cậu nói dối, vì cậu không muốn ai phát hiện ra dạo này cậu luỵ vợ, xót vợ. Vợ cậu đang bị đuối sức, người nó yếu ớt, hốc hác, cậu không thích cho nó ăn cái bát cháo đã bị nguội lạnh một lúc lâu rồi. Cậu muốn nó được ăn cháo trong chiếc nồi vẫn đang đặt trên bếp, được ủ than hồng từ tối tới giờ. Cậu múc cháo vào âu lớn đem về phòng, thầy Tài bê giúp cậu bát và thìa, bu Tuyết bê cái mâm lớn có chứa âu thịt gà xé sợi, rổ rau thơm và mấy lọ gia vị. Hân thấy thầy bu ghé qua thì vội vã đứng dậy búi tóc gọn gàng rồi chạy ra dọn bàn ăn cùng cả nhà. Gần hai giờ sáng rồi nhưng gia đình bốn người vẫn quây quần bên nhau, vừa ăn cháo vừa cười nói vui vẻ.
Tết nhất đến gần bao nhiêu việc đổ dồn, thế nên bảy giờ sáng hôm sau, hai vợ chồng Hân vẫn đi làm như bình thường. Hân vừa tới hiệu thuốc thì Tiên chạy ra gặp cô, xin cô cho thôi việc bắt đầu từ hôm nay, lý do là vì em đã chia tay Hiếu nên không thể tiếp tục cùng làm việc với người cũ. Hân gợi ý rằng em có thể tới hiệu thuốc của bạn cô làm việc. Tuy nhiên, Tiên nói em chán ghét nghề này, vì cứ làm nghề là lại nhớ tới kỷ niệm xưa, xin Hân cho tới xưởng gỗ làm việc để tạm quên đi những ký ức đau buồn. Hân ôm Tiên vỗ về rồi thở dài hỏi:
- Tại sao em lại để đàn ông tác động lên sự nghiệp và đam mê của đời mình?
- Vì con không cứng cỏi như mợ. Nếu mợ không đồng ý cho con tới xưởng gỗ làm việc thì chắc con chỉ có nước về quê chăn ngan thôi. Tội con lắm mợ ơi!
- Vậy em thấy em làm được việc gì ở xưởng gỗ?
- Con có thể nấu cơm trưa cho thợ, quét dọn xưởng sau mỗi giờ làm việc hoặc cùng anh Lập giúp cậu Hoan quản lý xưởng, mợ kêu con làm gì thì con làm nấy.
Vì Tiên rất thông minh nên để em nấu cơm hay quét dọn thì quá lãng phí năng lực. Dạo này xưởng gỗ hơi nhiều đơn hàng, quả thật chồng cô cũng rất vất vả. Sau một hồi cân nhắc, Hân quyết định bổ nhiệm Tiên và Lập cùng làm phó quản lý để giúp chồng quán xuyến xưởng gỗ. Hiếu thấy mợ Hân quyết định như vậy thì không vui lắm, nhưng cũng chẳng ý kiến gì. Nó thở dài đồng ý trông hiệu thuốc để Hân dắt Tiên tới xưởng gỗ nhờ vả Lập đào tạo em. Hân còn dặn bất cứ khi nào Tiên nhớ hiệu thuốc, em đều có thể trở lại làm việc. Nhưng Tiên khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng cả đời này em sẽ cống hiến cho xưởng gỗ thôi, con bé còn ghé tai cô thủ thỉ:
- Vì mợ có ơn với con nên con nói cho mợ một tin mật nhé. Con Lài ý, nó chuyên trị hóng tin của mợ để thông báo cho cô Oanh đó. Có hôm con còn thấy nó lén đi gặp bà Liên xong được bà cho cái bánh rán nữa cơ, chẳng hiểu thân quen thế nào mà bà ấy tốt với nó thế! Mợ cẩn thận không bị nó hại nha mợ!
Hân chỉ cảm ơn Tiên thôi chứ không hề nói thêm gì về em Lài cả, vì cô có những suy đoán và dự tính của riêng mình, không muốn tiết lộ với ai hết. Thấm thoát tới chiều hôm hai mươi sáu Tết, tuy biết được một tin cực vui nhưng Hân không hề la hét hay làm loạn vì cô muốn giữ bí mật để thông báo chuyện tốt lành cho gia đình mình vào đúng đêm Giao thừa. Khi dùng bữa tối với gia đình, Hân vẫn giữ thái độ rất bình thản. Lúc về nhà sàn thì Hân thoải mái hơn nhiều. Chồng cô khờ mà, có thả thính thế hay nữa cậu cũng chẳng phát giác ra đâu. Cậu Hoan ngồi dưới sàn chuẩn bị quà cáp và phong bao tiền thưởng cho người giúp việc và thợ mộc ở xưởng gỗ, thi thoảng ngẩng lên thấy con vợ nó cứ nhìn mình say đắm liền huyênh hoang nói:
- Gớm thôi! Lại thèm hơi thằng chồng ngon trai này rồi chứ gì? Cậu chả hiểu mày quá đi!
- Vâng. Cậu cứ như đi guốc trong bụng em ý.
Hân đáp, gương mặt hiện rõ nét rạng rỡ. Cậu vẫy vẫy tay ý bảo vợ qua chỗ mình, hào phóng nói:
- Qua đây! Cậu cho ngửi hơi cậu cho đỡ nhớ!
Vợ vui vẻ đi qua chỗ cậu, nó giúp cậu gói quà và nhét tiền vào phong bao. Thấy con vợ ngoan quá nên xong việc cậu bế nó lên như bế em bé. Được chồng bế thích quá hay sao ý mà nó nói liên thiên:
- Chồng em cường tráng quá đỗi! Tình hình này sang năm có một cục bông lớn và một cục bông nhỏ treo lủng lẳng trên người thì chắc chồng vẫn chạy tốt, nhỉ?