Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 27. Cái Bẫy
Bà Tuyết tận dụng cơ hội vàng quát con dâu:
- Mợ Hân! Mợ Phượng đã thề vậy rồi thì mợ còn cái cớ gì để không ra bệnh viện không? Người đâu! Lôi mợ Hân ra bệnh viện ngay cho bà!
- Cậu thách bố con thằng nào dám động vào vợ cậu đấy!
Cậu Hoan đứng chắn trước mặt vợ khiến người làm sợ hãi không dám chạm vào mợ. Hân định giả bộ khóc lóc rồi bất đắc dĩ bị người ta kéo đi, làm tăng tính chân thực cho vở kịch. Cô không lường trước được chồng lại ngoan cố bao bọc mình. Cô cảm động ôm cậu từ phía sau, mắt rưng rưng mọng nước. Cậu Hoan trìu mến xoa xoa bàn tay vợ, dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ... có cậu ở đây rồi...
Hân áp mặt vào lưng chồng nở nụ cười ngọt ngào. Mợ Phượng thấy tình hình tiến triển theo hướng rất bất lợi cho mình thì vô cùng sốt ruột. Bà Tuyết cũng sốt ruột không kém, sao bà lại đẻ được thằng con trai đần độn thế cơ chứ? Bao công bà phụ hoạ cùng mợ Hân bị cậu chen vào làm hỏng chuyện rồi. Bà đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì thấy mợ Hân không ôm cậu Hoan nữa, mợ bắt đầu giả bộ nôn khan tới tấp. Con dâu của bà có khác, thông minh hết sức. Mợ Phượng ghé tai bà thì thầm:
- Con Hân khốn khiếp! Triệu chứng rõ rành rành ra đấy còn dám chối! Bu nhất định không được để cậu Hoan mời thầy Thanh tới khám vì thầy ấy là chỗ thân quen của mợ Hân. Bu giúp con dụ cậu Hoan đưa mợ Hân ra bệnh viện, chuyện còn lại con lo.
Bà Tuyết vui vẻ gật đầu đi tới chỗ cậu Hoan. Cậu không biết mợ Hân giả bộ nên cậu lo lắng vô cùng, cậu vừa vỗ lưng cho vợ vừa quát tháo ầm ĩ:
- Tất cả tránh hết ra. Một lũ ác độc dồn ép vợ cậu đến đường cùng! Bọn vô lương tâm! Cậu ghét cả lũ! Thằng Lập đâu! Kêu thầy Thanh qua đây cho cậu!
- Cậu đừng nóng... bu xin... bu thương... bu sai rồi... giờ mợ nguy kịch thế này, thầy Thanh thì lại đang đi khám bệnh ở xa, gọi thầy tới sợ không kịp đâu. Cậu mau đưa mợ tới bệnh viện khám coi... mau mau lên... để lâu nhỡ mợ có mệnh hệ gì thì toi...
Tình thế nguy cấp nên cậu Hoan chẳng nghĩ được nhiều. Cậu bồng vợ ngồi ở ghế sau, Lập lái xe đưa vợ chồng cậu ra bệnh viện. Phúc cũng lái xe chở ông Tài, bà Tuyết và mợ Phượng theo sau. Đến bệnh viện, thấy mợ Hân mặt mày xanh xao, người ngợm rũ rượi, chẳng còn sức để chống đối mình, mợ Phượng cười thầm. Mợ lén lút gọi bác sĩ ra một góc riêng để nhờ vả:
- Dạo này sức khoẻ của em dâu em không tốt, thường xuyên bị nôn mửa thất thường. Cả nhà nghi nó có bầu, bác sĩ khám giúp em coi sao rồi thông báo tin vui cho cả gia đình nhé! Em cảm ơn bác sĩ ạ!
Thấy bác sĩ đồng ý, mợ Phượng vui đáo để. Mợ đi tới chỗ thầy Tài thương lượng:
- Nếu lát nữa khám xong, ra kết quả mợ Hân mang bầu rồi mợ ấy dám lật lọng rằng cái bầu trong bụng mợ ấy là của cậu Hoan thì mong thầy làm chủ cho con.
Ông Tài gật đầu. Nhưng ông biết chắc mợ Hân sẽ không lật lọng, vì ông tin mợ Hân. Ông cũng từng rất tin mợ Phượng. Có đợt nghe thằng Lập tám chuyện với thằng Phúc rằng mợ Phượng rất khó chịu vì ông định giao hết quyền quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn cho mợ Hân, ông còn gạt đi kêu tụi nó nói xàm. Bữa nay được chứng kiến tận mắt mợ vu khống em dâu, ông mới chợt ngộ ra tiền bạc và quyền lực có thể làm thay đổi một con người. Sau khi nhận được kết quả mợ Hân không có bầu, mợ Phượng không những không hối cải mà còn một mực khẳng định mợ Hân mua chuộc bác sĩ. Mợ làm loạn khiến ông Tài mất mặt quá chừng. Ông lôi mợ về nhà, vả cho mợ ba phát liên tiếp. Mặt mày mợ sưng húp lên rồi mà ông vẫn chưa hạ hoả, ông nổi điên quát tháo ầm ĩ:
- Thứ mất nết! Chỉ có mỗi việc ở nhà làm mợ lớn, sung sướng hưởng thụ cuộc sống giàu sang thôi mà cũng không yên, cứ phải bày kế hãm hại em dâu mới chịu cơ!
- Thầy ơi! Con bị oan thầy ơi! Con không hề hãm hại nó... chắc chắn chuyện này có uẩn khúc.
Mợ Phượng khóc lóc nức nở, ông Tài lớn tiếng mắng:
- Uẩn khúc cái con khỉ! Già đầu rồi còn thích làm loạn! Hết khôn dồn đến dại hả? Tôi mệt rồi, tôi không muốn ở đây nói mấy lời xàm xí với mợ nữa! Một là giờ mợ ngoan ngoãn quỳ gối xin lỗi tất cả mọi người như mợ đã hứa. Hai là mợ dọn đồ cút xéo khỏi nhà tôi!
Mợ Phượng không nỡ rời xa vinh hoa phú quý nên mợ chấp nhận chịu nhục. Đợi mọi người tập trung đông đủ ở sảnh lớn, mợ ngậm đắng nuốt cay quỳ xuống xin lỗi thầy Tài, xin lỗi bu Tuyết, xin lỗi cậu Hoan. Thời khắc đối diện với mợ Hân, ngước lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của nó, mợ chỉ muốn cào cấu cắn xé nó thành trăm mảnh, nhưng mợ vẫn phải kiềm nén cơn giận để nói:
- Hân! Mợ xin lỗi em!
Mợ Hân chỉ khẽ vâng, thằng Lập sốt ruột xí xớn:
- Mau xin lỗi con đi mợ!
Mợ Phượng tức điên người mà vẫn phải bò ra chỗ thằng Lập, quỳ gối xuống trước mặt nó, nghẹn ngào nói:
- Lập! Mợ xin lỗi Lập!
- Xin lỗi có thật lòng không mợ?
Lập trêu đểu, mợ Phượng nghiến răng nói:
- Mợ xin lỗi rất thật lòng.
- Dạ, con nghe vẫn chưa thấy thật lòng lắm nhưng thôi, con tha lỗi cho mợ nha! Thường ngày nom cái mặt mợ xấu xấu ác ác mà lúc quỳ nom duyên dáng đáo để!
Thằng Lập đá xéo khiến mợ Phượng uất nghẹn. Nó là cái thá gì mà dám móc mỉa mợ? Thằng mất nết! Nếu không vì đang bị thầy Tài phạt chắc mợ sai người đập cho nó một trận nhừ tử rồi. Nhìn qua chỗ bọn người làm đang đứng túm năm tụm ba mợ thấy nản quá chừng. Mợ thà bị đánh trăm roi còn hơn phải quỳ gối trước lũ đấy, những đứa mà hàng ngày mợ liếc xéo một cái tụi nó sợ mợ bằng phép thì giờ mợ lại phải hạ mình xin lỗi tụi nó. Cơ mà mợ đâu có sự lựa chọn nào khác? Còn muốn ở trong biệt phủ, muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì phải nhẫn nhịn thôi. Mợ siết chặt tay kiềm nén lửa giận trong lòng, bò ra chỗ đám đông, quỳ gối xuống rồi cay đắng nói lời xin lỗi từng đứa một. Tiến là người cuối cùng nhận lời xin lỗi của mợ. Nom mợ thảm hại nó xót ghê. Tâm trạng nó đã tệ lắm rồi mà thằng Lập còn xỉa xói:
- Bữa nay bị anh chửi xéo mấy câu mà Tiến vẫn có thể nhẫn nhịn, mày cũng giỏi quá ha!
Mợ Phượng và Tiến chợt hiểu ra từ chuyện mợ Hân nghén tới chuyện mợ Hân và thằng Lập hú hí trên hang đá đều là chuyện xàm xí. Mợ Hân không cần phải mua chuộc bác sĩ vì mợ ấy thực chất không có bầu. Hoá ra tất cả chỉ là một cái bẫy, Tiến vội vã mách ông Tài:
- Bẩm ông! Mợ Phượng và con bị mợ Hân và thằng Lập gài bẫy. Hai người đó cố ý tỏ ra mờ ám để mợ Phượng và con nghi ngờ và theo dõi bọn họ... mợ Phượng và con cũng chỉ có ý tốt thôi ông ơi...
Tiến chưa nói dứt câu thì ông Tài đã vả cho nó một cái đau điếng. Ông bực bội quát:
- Là mợ Hân và thằng Lập cố ý tỏ ra mờ ám hay là do đầu óc tụi bay đen tối nhìn đâu cũng thấy điều khuất tất? Cứ giả như mợ Hân trêu tụi bay đi, nếu như mày là một thằng đầy tớ tốt, mợ Phượng là một người chị dâu tốt thì khi thấy mợ Hân mắc sai lầm, tụi bay phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ mợ chứ ai lại la làng bêu riếu danh dự của mợ? Người một nhà mà đối xử với nhau thế à? Tụi bay tốt thật sự hay tất cả những gì tụi bay làm cũng chỉ vì lợi ích cá nhân? Vì quyền quản lý xưởng gỗ của mợ Phượng?
Thầy Tài cáu quá nên mợ Phượng không dám đổ thêm dầu vào lửa. Tính thầy là vậy, khi thương ai thì bênh người đó hết mực, u mê mù quáng theo họ. Và rất nhọ cho mợ là con quỷ Hân vô cùng được lòng thầy. Mợ nháy mắt ra lệnh cho thằng Tiến im miệng. Khi mọi người giải tán hết, mợ cố ý giữ mợ Hân ở lại. Mợ ghé tai nó chửi rủa:
- Khốn nạn! Mợ dám tính kế tôi! Tôi đối xử với mợ tốt như vậy mà mợ lại ác độc với tôi, đồ vô lương tâm!
Hân nói nhỏ chỉ đủ cho mợ Phượng nghe thấy:
- Mợ đã từng đối xử với em tốt đến nhường nào, mợ tự biết. Chỗ chị em dâu với nhau, mắc chi phải làm màu?
Mợ Phượng điên hết cả tiết. Điên nhất là con chó chỉ lập lờ chứ không nói cụ thể việc gì khiến mợ không rõ nó biết được bao nhiêu chuyện rồi. Mợ u uất dằn mặt:
- Mợ đừng vội đắc ý quá! Cứ đợi đấy, nỗi nhục của ngày hôm nay, sẽ có ngày tôi trả mợ gấp mười!
Hân khẽ mỉm cười. Nếu ba Hậu nghe thấy mợ Phượng doạ nạt Hân như này, chắc ba sẽ tức xì khói mất. Ba nhất định sẽ càm ràm Hân hư không nghe lời ba nên giờ sống với chị dâu mà Hân cũng phải đề phòng, nếu như Hân lấy anh Khải thì có phải giờ Hân chắc chắn sướng rồi không. Hân không nghĩ như ba. Cuộc đời này không có gì là chắc chắn cả. Có rất nhiều con đường để đi tới đích, cho dù chúng ta chọn bất cứ con đường nào thì cũng sẽ có chuyện này, chuyện kia, có niềm vui, có nỗi buồn, có người thương, có kẻ ghét. Không có con đường nào hứa hẹn hạnh phúc vĩnh viễn cả, hạnh phúc là do chính bản thân chúng ta cố gắng từng ngày, nỗ lực từng giờ để giành lấy. Thế nên khi đã chọn con đường mình đi rồi thì dẫu đường có nhiều chông gai cũng phải tìm cách dẹp bỏ, dẹp không được thì rẽ sang hướng khác ít chướng ngại hơn, tự mình phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn và hạnh phúc của chính bản thân mình, thế thôi!
Hân biết mợ Phượng căm ghét mình, nhưng cô kệ thôi, thế gian này, muốn vừa lòng tất cả mọi người là việc không tưởng. Hôm nay mợ Phượng đã nhận được một bài học và Hân đã giải toả được chuyện nhơ nhuốc xảy ra với mình trước khi cưới cậu. Hân vui vẻ xuống bếp nấu ăn với người giúp việc. Bu Tuyết cũng xuống bếp với Hân, bu cứ la cà bên cạnh Hân, hỏi chuyện của Hân với mẹ Hà. Đôi lúc bu còn ngẩn người tiếc nuối, bu kêu giá mà hồi xưa bu đẻ được con gái thì tốt biết mấy. Bu kêu cậu Hoan tính nóng như lửa, không biết nói ngọt, nhiều lúc làm bu tủi thân. Cậu Hoan ghé qua bếp nghe thấy liền cau có hỏi:
- Bu tưởng bu chưa bao giờ làm cậu tủi thân chắc?
Hân để ý thấy kiểu ăn nói ngông nghênh của cậu làm bu buồn, nhưng biết tính chồng ưa nịnh, sĩ diện cao nên cô không góp ý luôn. Sau bữa tối, khi hai vợ chồng về nhà sàn cô cũng chưa vội lên tiếng. Đợi tới lúc nghe tiếng vòi nước đã đóng, biết chồng đã tắm gội xong, Hân mới cầm khăn bông đem vào phòng tắm lau người cho chồng. Tận dụng lúc tâm trạng cậu đang vui vẻ, cô áp má vào ngực cậu, thủ thỉ khuyên nhủ:
- Bu Tuyết già rồi, dễ bị tự ái. Lần sau cậu nói gì với bu thì nói nhẹ nhàng thôi nha, đừng có lớn tiếng quá.
Cậu Hoan đang định bảo cậu đếch thích nói nhẹ nhàng đấy, cơ mà con vợ đáng ghét đã tranh thủ hôn lên ngực cậu rồi. Nó khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của cậu xao xuyến vô bờ bến nên nó nói gì cậu cũng ừ luôn cho xong chuyện. Con vợ khốn nạn! Nó hại cả người cậu nóng phừng phừng lên xong nó chỉ lau qua tóc cho cậu rồi đặt khăn bông lên kệ, e thẹn kêu em phải ra phòng ngoài đọc sách mới máu chứ. Còn lâu cậu mới chịu! Cậu kéo tay giữ nó lại, đẩy nó tựa lưng vào bức tường gỗ rồi cúi xuống hôn môi nó cuồng nhiệt. Vợ e thẹn đáp lại nụ hôn của cậu, sự mơn trớn từ phía nó khiến tim cậu đập dồn dập, cậu lí nhí trình bày quan điểm:
- Hân... cậu... cậu... khó chịu...
Tay cậu luồn qua chiếc váy lụa, khi chạm tới đoá mẫu đơn rực rỡ kia, cậu ấp úng hỏi:
- Được... được... không?
Vợ thẹn thùng gật đầu. Rõ ràng cậu chẳng làm việc gì xấu cả, rõ ràng vợ cũng đã ưng thuận, cơ mà chẳng hiểu sao cậu vẫn thấy căng thẳng khủng khiếp. Cậu run run cởi váy vợ rồi áp sát vào người nó, đem thứ cảm xúc ngột ngạt, nóng bỏng và kịch liệt đưa tới mảnh vườn kiêu hãnh kia. Khoảnh khắc gắn bó với vợ, cậu hạnh phúc tê người. Nhưng vợ cậu thì dường như không phải thế, để ý thấy vợ chau mày, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, cậu bất chợt hoảng hốt. Cậu sợ vừa rồi cậu làm chưa đủ tốt, khiến vợ khó chịu. Cậu sợ trong đầu vợ đang so sánh cậu với người cũ rồi chê bai cậu. Hơi buồn nên cậu định rời khỏi vợ, nhưng khi vô tình liếc xuống dưới, trông thấy thứ mà mình không bao giờ ngờ tới, cậu lại sững sờ... Máu... sao lại... có máu? Không lẽ nó với người cũ chỉ chơi bời từa lưa chứ chưa từng đi với nhau tới nơi tới chốn? Máu chảy ra cũng không nhiều, một xíu đã dứt, nhưng cứ nhìn thấy máu đỏ rớt trên làn da trắng mịn của vợ, cậu lại bối rối. Cậu còn hối hận nữa. Nếu biết lần đầu tiên của vợ là tiếp nhận mình, cậu đã tử tế hơn rồi. Cậu sẽ bài trí khung cảnh lãng mạn, trải nhiều cánh hoa hồng và nến xung quanh giường như đêm tân hôn chứ không phải là đột ngột bắt nạt vợ trong phòng tắm như này. Nom vợ mong manh nép vào người mình, cậu xót xa vô cùng. Cậu biết vợ bị đau, nhưng vợ cậu giỏi chịu đựng nên nó không kêu. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng yêu vợ thật nhẹ nhàng, vừa quấn quít bên vợ, cậu vừa cẩn thận quan sát phản ứng của nó. Đợi tới lúc vợ hết chau mày, gương mặt dần dần dãn ra rồi nở nụ cười ngọt ngào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vặn nước ấm xả lên người hai vợ chồng, tuy nước nhanh chóng làm trôi đi vệt máu đỏ trên làn da của vợ, nhưng vệt máu đó vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu. Sống mũi cậu ửng đỏ. Cậu nẫu nề cầm khăn bông lau người cho vợ. Vợ vòng tay qua ôm eo cậu, mệt mỏi gục đầu vào người cậu, nom rất giống một cục bông nhỏ. Cậu lau qua người mình rồi bồng vợ ra phòng ngoài, dịu dàng đặt vợ nằm lên tấm nệm êm, kéo chăn đắp ngang vai nó, sau đó cũng chui vào chăn nằm cùng. Vợ cậu lim dim ngủ rồi, chắc nó nhọc quá. Từ nãy tới giờ vợ chẳng nói với cậu câu nào mà sao cứ nhìn vợ cậu lại thấy rung động khủng khiếp. Cậu khẽ nâng mép chăn lên, mơ màng ngắm nghía nụ đào đang e ấp dưới lớp chăn mỏng. Đẹp quá! Vẻ đẹp tinh khiết, thanh thuần, dịu ngọt khiến lòng cậu xốn xang đến lạ. Cậu chạm tay vào vùng da mỡ màng rồi tham lam ngậm lấy nụ đào ấy. Sau khi gửi gắm vài chiếc hôn nồng thắm, cậu lại nâng mép chăn phía bên kia, dè dặt chạm môi lên nụ đào bên đó. Cậu tự nhủ chỉ hôn xíu xíu thôi rồi để vợ nghỉ, nhưng trái tim cậu cứ rạo rực không yên, cậu không khống chế được sự khát khao của mình đối với vợ. Những chiếc hôn từ nụ đào nhỏ lan toả ra nơi bầu bĩnh xung quanh, qua khe rãnh quyến rũ, rơi dần dần xuống rốn rồi tản ra phần da dẻ mịn màng quanh bụng. Cậu hôn vợ nhiều tới mức mà khi nhìn thấy những vết ửng đỏ trên người vợ, cậu sực giật mình. Cậu luyến tiếc đắp chăn lại cho vợ, sau đó rúc vào người vợ. Trong lòng nhiều loại cảm xúc hỗn loạn quá nên cậu chẳng ngủ được, chỉ cứ ngây ngô ngắm nhìn vợ. Tầm ba giờ sáng, vợ cậu thức giấc. Nó xoay người nằm nghiêng qua phía cậu, dịu dàng ôm cậu. Cậu chỉ vào một vết đỏ trên người nó, lí nhí nói:
- Tại cậu đấy.
Hân thơm lên trán cậu rồi tủm tỉm trêu chồng:
- Cậu nói em mới biết đấy, chứ không em lại tưởng là tại người khác.
Cậu vênh mặt, tinh tướng nói:
- Người khác là người nào? Người nào thì cũng chỉ là kẻ vãng lai thôi, cậu mới là người công thành đoạt đất! Cậu chấp hết lũ chúng nó!
- Mợ Hân! Mợ Phượng đã thề vậy rồi thì mợ còn cái cớ gì để không ra bệnh viện không? Người đâu! Lôi mợ Hân ra bệnh viện ngay cho bà!
- Cậu thách bố con thằng nào dám động vào vợ cậu đấy!
Cậu Hoan đứng chắn trước mặt vợ khiến người làm sợ hãi không dám chạm vào mợ. Hân định giả bộ khóc lóc rồi bất đắc dĩ bị người ta kéo đi, làm tăng tính chân thực cho vở kịch. Cô không lường trước được chồng lại ngoan cố bao bọc mình. Cô cảm động ôm cậu từ phía sau, mắt rưng rưng mọng nước. Cậu Hoan trìu mến xoa xoa bàn tay vợ, dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ... có cậu ở đây rồi...
Hân áp mặt vào lưng chồng nở nụ cười ngọt ngào. Mợ Phượng thấy tình hình tiến triển theo hướng rất bất lợi cho mình thì vô cùng sốt ruột. Bà Tuyết cũng sốt ruột không kém, sao bà lại đẻ được thằng con trai đần độn thế cơ chứ? Bao công bà phụ hoạ cùng mợ Hân bị cậu chen vào làm hỏng chuyện rồi. Bà đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì thấy mợ Hân không ôm cậu Hoan nữa, mợ bắt đầu giả bộ nôn khan tới tấp. Con dâu của bà có khác, thông minh hết sức. Mợ Phượng ghé tai bà thì thầm:
- Con Hân khốn khiếp! Triệu chứng rõ rành rành ra đấy còn dám chối! Bu nhất định không được để cậu Hoan mời thầy Thanh tới khám vì thầy ấy là chỗ thân quen của mợ Hân. Bu giúp con dụ cậu Hoan đưa mợ Hân ra bệnh viện, chuyện còn lại con lo.
Bà Tuyết vui vẻ gật đầu đi tới chỗ cậu Hoan. Cậu không biết mợ Hân giả bộ nên cậu lo lắng vô cùng, cậu vừa vỗ lưng cho vợ vừa quát tháo ầm ĩ:
- Tất cả tránh hết ra. Một lũ ác độc dồn ép vợ cậu đến đường cùng! Bọn vô lương tâm! Cậu ghét cả lũ! Thằng Lập đâu! Kêu thầy Thanh qua đây cho cậu!
- Cậu đừng nóng... bu xin... bu thương... bu sai rồi... giờ mợ nguy kịch thế này, thầy Thanh thì lại đang đi khám bệnh ở xa, gọi thầy tới sợ không kịp đâu. Cậu mau đưa mợ tới bệnh viện khám coi... mau mau lên... để lâu nhỡ mợ có mệnh hệ gì thì toi...
Tình thế nguy cấp nên cậu Hoan chẳng nghĩ được nhiều. Cậu bồng vợ ngồi ở ghế sau, Lập lái xe đưa vợ chồng cậu ra bệnh viện. Phúc cũng lái xe chở ông Tài, bà Tuyết và mợ Phượng theo sau. Đến bệnh viện, thấy mợ Hân mặt mày xanh xao, người ngợm rũ rượi, chẳng còn sức để chống đối mình, mợ Phượng cười thầm. Mợ lén lút gọi bác sĩ ra một góc riêng để nhờ vả:
- Dạo này sức khoẻ của em dâu em không tốt, thường xuyên bị nôn mửa thất thường. Cả nhà nghi nó có bầu, bác sĩ khám giúp em coi sao rồi thông báo tin vui cho cả gia đình nhé! Em cảm ơn bác sĩ ạ!
Thấy bác sĩ đồng ý, mợ Phượng vui đáo để. Mợ đi tới chỗ thầy Tài thương lượng:
- Nếu lát nữa khám xong, ra kết quả mợ Hân mang bầu rồi mợ ấy dám lật lọng rằng cái bầu trong bụng mợ ấy là của cậu Hoan thì mong thầy làm chủ cho con.
Ông Tài gật đầu. Nhưng ông biết chắc mợ Hân sẽ không lật lọng, vì ông tin mợ Hân. Ông cũng từng rất tin mợ Phượng. Có đợt nghe thằng Lập tám chuyện với thằng Phúc rằng mợ Phượng rất khó chịu vì ông định giao hết quyền quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn cho mợ Hân, ông còn gạt đi kêu tụi nó nói xàm. Bữa nay được chứng kiến tận mắt mợ vu khống em dâu, ông mới chợt ngộ ra tiền bạc và quyền lực có thể làm thay đổi một con người. Sau khi nhận được kết quả mợ Hân không có bầu, mợ Phượng không những không hối cải mà còn một mực khẳng định mợ Hân mua chuộc bác sĩ. Mợ làm loạn khiến ông Tài mất mặt quá chừng. Ông lôi mợ về nhà, vả cho mợ ba phát liên tiếp. Mặt mày mợ sưng húp lên rồi mà ông vẫn chưa hạ hoả, ông nổi điên quát tháo ầm ĩ:
- Thứ mất nết! Chỉ có mỗi việc ở nhà làm mợ lớn, sung sướng hưởng thụ cuộc sống giàu sang thôi mà cũng không yên, cứ phải bày kế hãm hại em dâu mới chịu cơ!
- Thầy ơi! Con bị oan thầy ơi! Con không hề hãm hại nó... chắc chắn chuyện này có uẩn khúc.
Mợ Phượng khóc lóc nức nở, ông Tài lớn tiếng mắng:
- Uẩn khúc cái con khỉ! Già đầu rồi còn thích làm loạn! Hết khôn dồn đến dại hả? Tôi mệt rồi, tôi không muốn ở đây nói mấy lời xàm xí với mợ nữa! Một là giờ mợ ngoan ngoãn quỳ gối xin lỗi tất cả mọi người như mợ đã hứa. Hai là mợ dọn đồ cút xéo khỏi nhà tôi!
Mợ Phượng không nỡ rời xa vinh hoa phú quý nên mợ chấp nhận chịu nhục. Đợi mọi người tập trung đông đủ ở sảnh lớn, mợ ngậm đắng nuốt cay quỳ xuống xin lỗi thầy Tài, xin lỗi bu Tuyết, xin lỗi cậu Hoan. Thời khắc đối diện với mợ Hân, ngước lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của nó, mợ chỉ muốn cào cấu cắn xé nó thành trăm mảnh, nhưng mợ vẫn phải kiềm nén cơn giận để nói:
- Hân! Mợ xin lỗi em!
Mợ Hân chỉ khẽ vâng, thằng Lập sốt ruột xí xớn:
- Mau xin lỗi con đi mợ!
Mợ Phượng tức điên người mà vẫn phải bò ra chỗ thằng Lập, quỳ gối xuống trước mặt nó, nghẹn ngào nói:
- Lập! Mợ xin lỗi Lập!
- Xin lỗi có thật lòng không mợ?
Lập trêu đểu, mợ Phượng nghiến răng nói:
- Mợ xin lỗi rất thật lòng.
- Dạ, con nghe vẫn chưa thấy thật lòng lắm nhưng thôi, con tha lỗi cho mợ nha! Thường ngày nom cái mặt mợ xấu xấu ác ác mà lúc quỳ nom duyên dáng đáo để!
Thằng Lập đá xéo khiến mợ Phượng uất nghẹn. Nó là cái thá gì mà dám móc mỉa mợ? Thằng mất nết! Nếu không vì đang bị thầy Tài phạt chắc mợ sai người đập cho nó một trận nhừ tử rồi. Nhìn qua chỗ bọn người làm đang đứng túm năm tụm ba mợ thấy nản quá chừng. Mợ thà bị đánh trăm roi còn hơn phải quỳ gối trước lũ đấy, những đứa mà hàng ngày mợ liếc xéo một cái tụi nó sợ mợ bằng phép thì giờ mợ lại phải hạ mình xin lỗi tụi nó. Cơ mà mợ đâu có sự lựa chọn nào khác? Còn muốn ở trong biệt phủ, muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì phải nhẫn nhịn thôi. Mợ siết chặt tay kiềm nén lửa giận trong lòng, bò ra chỗ đám đông, quỳ gối xuống rồi cay đắng nói lời xin lỗi từng đứa một. Tiến là người cuối cùng nhận lời xin lỗi của mợ. Nom mợ thảm hại nó xót ghê. Tâm trạng nó đã tệ lắm rồi mà thằng Lập còn xỉa xói:
- Bữa nay bị anh chửi xéo mấy câu mà Tiến vẫn có thể nhẫn nhịn, mày cũng giỏi quá ha!
Mợ Phượng và Tiến chợt hiểu ra từ chuyện mợ Hân nghén tới chuyện mợ Hân và thằng Lập hú hí trên hang đá đều là chuyện xàm xí. Mợ Hân không cần phải mua chuộc bác sĩ vì mợ ấy thực chất không có bầu. Hoá ra tất cả chỉ là một cái bẫy, Tiến vội vã mách ông Tài:
- Bẩm ông! Mợ Phượng và con bị mợ Hân và thằng Lập gài bẫy. Hai người đó cố ý tỏ ra mờ ám để mợ Phượng và con nghi ngờ và theo dõi bọn họ... mợ Phượng và con cũng chỉ có ý tốt thôi ông ơi...
Tiến chưa nói dứt câu thì ông Tài đã vả cho nó một cái đau điếng. Ông bực bội quát:
- Là mợ Hân và thằng Lập cố ý tỏ ra mờ ám hay là do đầu óc tụi bay đen tối nhìn đâu cũng thấy điều khuất tất? Cứ giả như mợ Hân trêu tụi bay đi, nếu như mày là một thằng đầy tớ tốt, mợ Phượng là một người chị dâu tốt thì khi thấy mợ Hân mắc sai lầm, tụi bay phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ mợ chứ ai lại la làng bêu riếu danh dự của mợ? Người một nhà mà đối xử với nhau thế à? Tụi bay tốt thật sự hay tất cả những gì tụi bay làm cũng chỉ vì lợi ích cá nhân? Vì quyền quản lý xưởng gỗ của mợ Phượng?
Thầy Tài cáu quá nên mợ Phượng không dám đổ thêm dầu vào lửa. Tính thầy là vậy, khi thương ai thì bênh người đó hết mực, u mê mù quáng theo họ. Và rất nhọ cho mợ là con quỷ Hân vô cùng được lòng thầy. Mợ nháy mắt ra lệnh cho thằng Tiến im miệng. Khi mọi người giải tán hết, mợ cố ý giữ mợ Hân ở lại. Mợ ghé tai nó chửi rủa:
- Khốn nạn! Mợ dám tính kế tôi! Tôi đối xử với mợ tốt như vậy mà mợ lại ác độc với tôi, đồ vô lương tâm!
Hân nói nhỏ chỉ đủ cho mợ Phượng nghe thấy:
- Mợ đã từng đối xử với em tốt đến nhường nào, mợ tự biết. Chỗ chị em dâu với nhau, mắc chi phải làm màu?
Mợ Phượng điên hết cả tiết. Điên nhất là con chó chỉ lập lờ chứ không nói cụ thể việc gì khiến mợ không rõ nó biết được bao nhiêu chuyện rồi. Mợ u uất dằn mặt:
- Mợ đừng vội đắc ý quá! Cứ đợi đấy, nỗi nhục của ngày hôm nay, sẽ có ngày tôi trả mợ gấp mười!
Hân khẽ mỉm cười. Nếu ba Hậu nghe thấy mợ Phượng doạ nạt Hân như này, chắc ba sẽ tức xì khói mất. Ba nhất định sẽ càm ràm Hân hư không nghe lời ba nên giờ sống với chị dâu mà Hân cũng phải đề phòng, nếu như Hân lấy anh Khải thì có phải giờ Hân chắc chắn sướng rồi không. Hân không nghĩ như ba. Cuộc đời này không có gì là chắc chắn cả. Có rất nhiều con đường để đi tới đích, cho dù chúng ta chọn bất cứ con đường nào thì cũng sẽ có chuyện này, chuyện kia, có niềm vui, có nỗi buồn, có người thương, có kẻ ghét. Không có con đường nào hứa hẹn hạnh phúc vĩnh viễn cả, hạnh phúc là do chính bản thân chúng ta cố gắng từng ngày, nỗ lực từng giờ để giành lấy. Thế nên khi đã chọn con đường mình đi rồi thì dẫu đường có nhiều chông gai cũng phải tìm cách dẹp bỏ, dẹp không được thì rẽ sang hướng khác ít chướng ngại hơn, tự mình phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn và hạnh phúc của chính bản thân mình, thế thôi!
Hân biết mợ Phượng căm ghét mình, nhưng cô kệ thôi, thế gian này, muốn vừa lòng tất cả mọi người là việc không tưởng. Hôm nay mợ Phượng đã nhận được một bài học và Hân đã giải toả được chuyện nhơ nhuốc xảy ra với mình trước khi cưới cậu. Hân vui vẻ xuống bếp nấu ăn với người giúp việc. Bu Tuyết cũng xuống bếp với Hân, bu cứ la cà bên cạnh Hân, hỏi chuyện của Hân với mẹ Hà. Đôi lúc bu còn ngẩn người tiếc nuối, bu kêu giá mà hồi xưa bu đẻ được con gái thì tốt biết mấy. Bu kêu cậu Hoan tính nóng như lửa, không biết nói ngọt, nhiều lúc làm bu tủi thân. Cậu Hoan ghé qua bếp nghe thấy liền cau có hỏi:
- Bu tưởng bu chưa bao giờ làm cậu tủi thân chắc?
Hân để ý thấy kiểu ăn nói ngông nghênh của cậu làm bu buồn, nhưng biết tính chồng ưa nịnh, sĩ diện cao nên cô không góp ý luôn. Sau bữa tối, khi hai vợ chồng về nhà sàn cô cũng chưa vội lên tiếng. Đợi tới lúc nghe tiếng vòi nước đã đóng, biết chồng đã tắm gội xong, Hân mới cầm khăn bông đem vào phòng tắm lau người cho chồng. Tận dụng lúc tâm trạng cậu đang vui vẻ, cô áp má vào ngực cậu, thủ thỉ khuyên nhủ:
- Bu Tuyết già rồi, dễ bị tự ái. Lần sau cậu nói gì với bu thì nói nhẹ nhàng thôi nha, đừng có lớn tiếng quá.
Cậu Hoan đang định bảo cậu đếch thích nói nhẹ nhàng đấy, cơ mà con vợ đáng ghét đã tranh thủ hôn lên ngực cậu rồi. Nó khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của cậu xao xuyến vô bờ bến nên nó nói gì cậu cũng ừ luôn cho xong chuyện. Con vợ khốn nạn! Nó hại cả người cậu nóng phừng phừng lên xong nó chỉ lau qua tóc cho cậu rồi đặt khăn bông lên kệ, e thẹn kêu em phải ra phòng ngoài đọc sách mới máu chứ. Còn lâu cậu mới chịu! Cậu kéo tay giữ nó lại, đẩy nó tựa lưng vào bức tường gỗ rồi cúi xuống hôn môi nó cuồng nhiệt. Vợ e thẹn đáp lại nụ hôn của cậu, sự mơn trớn từ phía nó khiến tim cậu đập dồn dập, cậu lí nhí trình bày quan điểm:
- Hân... cậu... cậu... khó chịu...
Tay cậu luồn qua chiếc váy lụa, khi chạm tới đoá mẫu đơn rực rỡ kia, cậu ấp úng hỏi:
- Được... được... không?
Vợ thẹn thùng gật đầu. Rõ ràng cậu chẳng làm việc gì xấu cả, rõ ràng vợ cũng đã ưng thuận, cơ mà chẳng hiểu sao cậu vẫn thấy căng thẳng khủng khiếp. Cậu run run cởi váy vợ rồi áp sát vào người nó, đem thứ cảm xúc ngột ngạt, nóng bỏng và kịch liệt đưa tới mảnh vườn kiêu hãnh kia. Khoảnh khắc gắn bó với vợ, cậu hạnh phúc tê người. Nhưng vợ cậu thì dường như không phải thế, để ý thấy vợ chau mày, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, cậu bất chợt hoảng hốt. Cậu sợ vừa rồi cậu làm chưa đủ tốt, khiến vợ khó chịu. Cậu sợ trong đầu vợ đang so sánh cậu với người cũ rồi chê bai cậu. Hơi buồn nên cậu định rời khỏi vợ, nhưng khi vô tình liếc xuống dưới, trông thấy thứ mà mình không bao giờ ngờ tới, cậu lại sững sờ... Máu... sao lại... có máu? Không lẽ nó với người cũ chỉ chơi bời từa lưa chứ chưa từng đi với nhau tới nơi tới chốn? Máu chảy ra cũng không nhiều, một xíu đã dứt, nhưng cứ nhìn thấy máu đỏ rớt trên làn da trắng mịn của vợ, cậu lại bối rối. Cậu còn hối hận nữa. Nếu biết lần đầu tiên của vợ là tiếp nhận mình, cậu đã tử tế hơn rồi. Cậu sẽ bài trí khung cảnh lãng mạn, trải nhiều cánh hoa hồng và nến xung quanh giường như đêm tân hôn chứ không phải là đột ngột bắt nạt vợ trong phòng tắm như này. Nom vợ mong manh nép vào người mình, cậu xót xa vô cùng. Cậu biết vợ bị đau, nhưng vợ cậu giỏi chịu đựng nên nó không kêu. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng yêu vợ thật nhẹ nhàng, vừa quấn quít bên vợ, cậu vừa cẩn thận quan sát phản ứng của nó. Đợi tới lúc vợ hết chau mày, gương mặt dần dần dãn ra rồi nở nụ cười ngọt ngào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vặn nước ấm xả lên người hai vợ chồng, tuy nước nhanh chóng làm trôi đi vệt máu đỏ trên làn da của vợ, nhưng vệt máu đó vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu. Sống mũi cậu ửng đỏ. Cậu nẫu nề cầm khăn bông lau người cho vợ. Vợ vòng tay qua ôm eo cậu, mệt mỏi gục đầu vào người cậu, nom rất giống một cục bông nhỏ. Cậu lau qua người mình rồi bồng vợ ra phòng ngoài, dịu dàng đặt vợ nằm lên tấm nệm êm, kéo chăn đắp ngang vai nó, sau đó cũng chui vào chăn nằm cùng. Vợ cậu lim dim ngủ rồi, chắc nó nhọc quá. Từ nãy tới giờ vợ chẳng nói với cậu câu nào mà sao cứ nhìn vợ cậu lại thấy rung động khủng khiếp. Cậu khẽ nâng mép chăn lên, mơ màng ngắm nghía nụ đào đang e ấp dưới lớp chăn mỏng. Đẹp quá! Vẻ đẹp tinh khiết, thanh thuần, dịu ngọt khiến lòng cậu xốn xang đến lạ. Cậu chạm tay vào vùng da mỡ màng rồi tham lam ngậm lấy nụ đào ấy. Sau khi gửi gắm vài chiếc hôn nồng thắm, cậu lại nâng mép chăn phía bên kia, dè dặt chạm môi lên nụ đào bên đó. Cậu tự nhủ chỉ hôn xíu xíu thôi rồi để vợ nghỉ, nhưng trái tim cậu cứ rạo rực không yên, cậu không khống chế được sự khát khao của mình đối với vợ. Những chiếc hôn từ nụ đào nhỏ lan toả ra nơi bầu bĩnh xung quanh, qua khe rãnh quyến rũ, rơi dần dần xuống rốn rồi tản ra phần da dẻ mịn màng quanh bụng. Cậu hôn vợ nhiều tới mức mà khi nhìn thấy những vết ửng đỏ trên người vợ, cậu sực giật mình. Cậu luyến tiếc đắp chăn lại cho vợ, sau đó rúc vào người vợ. Trong lòng nhiều loại cảm xúc hỗn loạn quá nên cậu chẳng ngủ được, chỉ cứ ngây ngô ngắm nhìn vợ. Tầm ba giờ sáng, vợ cậu thức giấc. Nó xoay người nằm nghiêng qua phía cậu, dịu dàng ôm cậu. Cậu chỉ vào một vết đỏ trên người nó, lí nhí nói:
- Tại cậu đấy.
Hân thơm lên trán cậu rồi tủm tỉm trêu chồng:
- Cậu nói em mới biết đấy, chứ không em lại tưởng là tại người khác.
Cậu vênh mặt, tinh tướng nói:
- Người khác là người nào? Người nào thì cũng chỉ là kẻ vãng lai thôi, cậu mới là người công thành đoạt đất! Cậu chấp hết lũ chúng nó!