Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-59
Cầu Xin Em Quay Lại
Kỳ Diêm vật vã tỉnh dậy, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng y. Xung quanh bốn bề yên tĩnh đến mức nghe thấy được tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Y thở dài một hơi, đưa tay đặt lên lồng ngực. Hoá ra cảnh tượng bên bờ sông ấy chỉ là một giấc mộng hào nhoáng.
Rời khỏi giường, nhìn lên đồng hồ bây giờ mới là một giờ sáng. Dạo gần đây y ăn không được, ngủ cũng không yên. Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ hiện ra cảnh tượng Tĩnh Nhiên điên cuồng gào thét, điên cuồng nói yêu Giảng Phong trước mặt y.
Mở ly rượu đắt tiền, Kỳ Diêm ngẩng đầu uống một hớp. Mười năm nay, chỉ cần là Tĩnh Nhiên muốn, y đều đứng phía sau ủng hộ cô. Mọi việc y làm đều muốn tốt cho cô. Nhưng trong trái tim cô, một vị trí nhỏ bé cũng không giành cho y. Vì sao chứ ?
Giấc mộng ban nãy y đã hiểu. Muốn người khác phục tùng mình, muốn người khác ngoan ngoãn về bên cạnh mình, trước hết phải cần quyền lực !
Y muốn nắm trong tay trái tim của Tĩnh Nhiên việc đầu tiên y cần làm là loại bỏ đi người đã như một cái đinh đóng chắc trong trái tim cô - Giảng Phong !
Ngày nào Giảng Phong chưa chết ngày ấy tâm trí Tĩnh Nhiên mãi mãi thuộc về mình hắn !
Choang ... Chai rượu vang Kỳ Diêm đã cầm trong tay bị y hất đổ. Những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn rải rác trên mặt đất còn vương vấn một chút chất lòng màu đỏ sẫm của rượu.
Muốn nắm giữ thứ gì đó trong tay căn bản không thể thiếu đi quyền lực !
[ ... ]
" Thiếu gia ... Thiếu phu nhân vẫn không chịu ăn gì ... Đã nhịn đói gần hai ngảy rồi ".
Nữ giúp việc được Kỳ Diêm sắp xếp riêng để chăm sóc cho Tĩnh Nhiên cẩn thận báo cáo.
Nét mặt y sầm xuống, khuôn mặt nửa sáng nửa tối càng thêm phần nguy hiểm. Y không nói nửa lửa, người giúp việc kia cũng biết điều đứng tránh sang một bên nhường đường cho y đi.
Cánh cửa mở ra, tia sáng theo đó len lỏi rọi sáng một góc trong căn phòng rộng lớn. Tĩnh Nhiên ngồi ở góc tối nhất, có lẽ vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên cửa vừa mở cô liền quay đầu trốn đi nơi khác.
" Nhiên Nhiên, sau em lại không ngoan thế này ? ".
Kỳ Diêm nhận lấy bát cháo vẫn còn nóng hổi trong tay người giúp việc rồi bảo cô ta lui xuống.
Bước chân trầm ổn ngày một tiến gần, cơ thể Tĩnh Nhiên bất giác co rúm lại.
Kỳ Diêm đối với hành động này của cô, trái tim tựa như bị một con dao sắc nhọn đâm trúng. Thật đau ! Từ khi nào cô lại có cảm giác bài xích y ?
Đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt sưng húp của cô, y chỉ hận không thể băm Giảng Phong thành trăm mảnh. Cô chưa từng rơi một giọt lệ nào vì y, một giọt cũng chưa từng !
" Ăn chút cháo đi ".
Kỳ Diêm vừa định đút cháo cho cô, Tĩnh Nhiên liền đưa tay hất đổ.
" Tôi không ăn ... Không ăn ... Kỳ Diêm, tha cho tôi được không ? Được không ? ".
Tĩnh Nhiên như cá gặp nước, vội vàng túm lấy tay áo của Kỳ Diêm mà cầu xin. Nước mắt thấm đẫm gương mặt xinh đẹp của cô.
Kỳ Diêm đặt bát cháo xuống, lòng thắt lại. Đến bao giờ cô mới có thể thật lòng ở bên cạnh y ?
Giảng Phong ... Giảng Phong ... Trong đầu cô chỉ có hắn !
" Nhiên Nhiên, chúng ta về Mĩ sống được không ? ".
" Không ... Tôi không về ! Kỳ Diêm tôi không hề yêu anh, tha cho tôi đi ... Cầu xin anh ... ".
Một câu "không hề yêu anh" của cô làm cơn thịnh nộ trong lòng Kỳ Diêm chỗi dậy. Y làm sao không biết trong lòng cô có y hay là không có y. Nhưng cô lại vì muốn y buông tha cô mà lựa chọn nói lời tổn thương y điều này không thể tha thứ !
Chát ... Bạt tai nóng bỏng rơi trên má phải của Tĩnh Nhiên.
" Tôi chính là muốn đánh cho em tỉnh. Một người đàn ông không yêu em, em còn nghĩ về hắn ta làm gì ? Nhiên Nhiên, tôi ở ngay bên cạnh em. Yêu tôi đi ? ".
Tĩnh Nhiên bật cười. Đưa tay chạm lên má phải mà lòng chua xót. Kỳ Diêm của hiện tại, điên rồi !
" Một người phụ nữ vốn không yêu anh, anh còn đeo bám cô ta. Làm thế đối với anh, có ích gì ? ".
Kỳ Diêm bị câu nói của cô chặn lại. Bám theo cô, đối với y là có lợi hay là không có lợi ?
" Nhưng tôi không thể sống thiếu em. Em hiểu không ? Nhiên Nhiên, đừng rời xa tôi ".
Tĩnh Nhiên gạt tay Kỳ Diêm ra. Nhìn thẳng vào đôi mắt y mà nói.
" Tôi cũng không thể thiếu Giảng Phong. Càng không muốn thiếu Giảng Phong. Cứ cố chấp với một người mãi mãi không thể yêu mình, tốt nhất nên buông tay đi. Kỳ Diêm, tha cho tôi ! ".
Cô mở miệng là muốn y tha cho cô. Nhưng y tha cho cô rồi, ai tha cho y đây ? Y mọi thứ cũng không cần, chỉ cần mình cô !
" Nếu muốn rời khỏi tôi không phải là không có cách. Thứ em nợ tôi còn nhiều hơn em nghĩ. Chi bằng dùng một chân của em để giải quyết món nợ này, đến khi ấy tôi và em là hai người xa lạ ".
Y nói câu này đương nhiên nắm chắc mười phần cô không dám làm. Nhưng y lại quên mất một điều quan trọng, tình yêu của cô giành cho Giảng Phong rất lớn !
" Được ! ".
Nhoẻn miệng cười thật tươi, Tĩnh Nhiên gật đầu đồng ý. Cô đã biết mọi chuyện, đã thấu hiểu tại sao Giảng Phong là đối với cô tàn nhẫn, cô hiểu rồi càng không muốn xa hắn !
Dặn người giúp việc đem con dao thật lớn. Tĩnh Nhiên nhận lấy, lòng cô nhẹ hơn rất nhiều. Mất đi một chân, chấm dứt quan hệ với Kỳ Diêm, không phải là điều xấu !
Đưa con dao lên cao ...
" A ... ".
Tĩnh Nhiên hét lên một tiếng, máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả một góc phòng. Kỳ Diêm từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn, gương mặt của y bị máu bắn lên che nửa gương mặt.
Vì sao ? Vì sao cô lại đối với y như thế ?
Tĩnh Nhiên không còn sức lực, cả người nặng nề chỉ muốn ngất đi.
" Kỳ Diêm, nợ giữa anh và tôi, hết rồi ! ".
Dứt lời, cô lết từng bước từng bước rời khỏi Kỳ gia. Mỗi nơi qua đi qua đều lưu lại một vũng máu đỏ chói, người giúp việc bị cảnh tượng này doạ cho ngất đi.
Kỳ Diêm đứng từ trên cao nhìn cô khó khăn rời khỏi y mà lòng đau như cắt.
Cô vì Giảng Phong mà không tiếc mất đi một chân, chính Giảng Phong đã hại cô mất đi nó, mất đi quyền đi lại ! Y hận !
[ ... ]
Đau đớn phân tán khắp cơ thể, Tĩnh Nhiên cắt chặt răng, cố gắng đi từng bước. Nhưng cô không chịu nổi nữa rồi ...
Rào ... Trời đột nhiên đổ mưa, mưa như nước trút, tầm nhìn của Tĩnh Nhiên càng lúc càng mờ đi rất nhiều.
Máu với mưa hoà làm một, cảnh tượng khiến người ta chẳng dám nhìn !
Khi Tĩnh Nhiên ngất xuống cũng là khi tiếng thắng xe chói tai vang lên.
KÍT ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Cô ấy sao rồi ? ".
Giảng Phong nhìn Quân Mộ, trầm giọng hỏi. Quân Mộ quen biết Giảng Phong đã nhiều năm nhưng chưa lần nào nhìn thấy Giảng Phong quan tâm người khác đến mức không thể kiềm chế được. Anh nhìn đôi bàn tay hắn không ngừng run rẩy, chỉ biết lắc đầu.
Anh thà rằng quen một Giảng Phong lý trí đến tàn nhẫn, đến mức không coi mạng sống của người khác ra gì. Chứ không phải một Giảng Phong như bây giờ, vì người phụ nữ này không biết bao nhiều lần tự chà đạp bản thân.
" Không chết được. Phong, trên người cô ta có rất nhiều vết thương, toàn bộ là vết thương trí mạng. Một bên chân bị chặt đi, không kịp thời chữa trị dẫn đến mất máu quá nhiều. Còn về việc bao giờ tỉnh, tôi không biết ".
Quân Mộ vỗ nhẹ lên vai Giảng Phong một cái rồi tránh đường cho hắn đứng sát bên cạnh giường bệnh. Quân Mộ là bác sĩ đứng đầu trong giới y học, nhưng trường hợp của Tĩnh Nhiên anh là lần đầu tiên gặp phải.
Vết thương nặng chồng chất vết thương nặng thế nhưng cô ta vẫn còn giữ lại được hơi thở cuối cùng, đúng là kỳ tích.
Quân Mộ đảo mắt nhìn sàn đá cẩm thạch, từng vũng máu loang lổ lưu lại hệt như vùng biển hoa bỉ ngạn nở đỏ rực nhịn không được mà dùng mình một cái.
Một cô gái rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiều chuyện khủng khiếp đến mức người không ra người ma không ra ma ?
Giảng Phong chết lặng đứng nhìn Tĩnh Nhiên. Hắn không biết cô đã xảy ra việc gì mà toàn thân chi chít vết thương. Kỳ Diêm yêu cô đến thế, làm sao nỡ để cô chịu tổn thương ? Còn bên chân phải kia, rốt cuộc là vì sao biết mất ?
Đưa cánh tay toan tính chạm lên gương mặt cô, nhưng đến cuối cùng Giảng Phong vẫn rụt tay về.
" Nhiên Nhi, xin lỗi em ".
Dường như ngay từ khi bắt đầu sự lựa chọn, hắn đã hoàn toàn sai trái. Đẩy cô từng bước về bên cạnh Kỳ Diêm, trơ mắt nhìn người đàn ông khác đoạt cô khỏi hắn, có lẽ hắn sai rồi !
Hắn vốn tưởng làm thế sẽ bảo vệ được cô, vốn tưởng chỉ cần làm thế cô sẽ được hạnh phúc nhưng không. Chính hắn, chính hắn đã đem lại cho cô sự thống khổ, sự đau đớn thấu tận tâm can !
Vuốt nhẹ mái tóc Tĩnh Nhiên, nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia trái tim hắn như thể bị người ta nhẫn tâm bóp nát. Giảng Phong khẽ nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi trên gò má hắn.
" Xin lỗi ... ".
[ ... ]
" Kỳ tổng, Giảng Phong đến rồi ".
Người phục vụ đích thân đưa Giảng Phong vào phòng VIP của quán bar Nghiêm Hồng. Cánh cửa vừa bật mở, không khí dường như trở nên ngưng trọng gấp trăm lần.
Trong góc phòng, chỉ có một mình Kỳ Diêm vô lực ngồi uống rượu.
" Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi ".
Kỳ Diêm buông ly rượu trong tay, "choang" ... Âm thanh sắc lạnh vang lên, ly rượu vỡ toang thành trăm mảnh. Mui giầy của y vẫn còn lưu lại không ít chất lỏng màu đỏ sẫm của rượu.
" Sao lại muốn gặp tôi đến thế ? ".
Giảng Phong ngồi cách xa Kỳ Diêm đến năm bước chân. Hắn nhìn những ly rựou trống rỗng được xếp rải rãi trên mặt bàn chỉ biết lắc đầu.
" Theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh trai nhỉ ? ".
Kỳ Diêm rời mắt khỏi những mảnh thuỷ tinh rơi dưới chân. Y ngẩng đầu nhìn Giảng Phong. Hắn từ lớn lúc nào cũng như thế, đều là cái bộ dạng cao cao tại thượng mà người ta muốn dẫm nát !
" Kỳ Diêm, anh vốn không phải là con trai của ba tôi. Thế nên một tiếng anh trai này tôi nghĩ cũng không cần ".
Đối diện với đôi mắt ẩn chứa toàn thù hận, Giảng Phong vẫn rất bình tĩnh, cẩn thận mà nói.
" Tính lừa tôi ? Nực cười ! Giảng Phong, bảng xét nghiệm ADN năm đấy chính anh là người đọc đầu tiên. Nói tôi không phải con của ông ta, anh sợ tôi tranh giành quyền thừa kế Giảng thi sao ? ".
Giảng Phong giống như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Kỳ Diêm.
" Tin hay không tin anh có thể hỏi quản gia Phùng. Chỉ dựa vào một mình anh mà đòi tranh giành quyền thừa kế với tôi ? Nếu không phải bao năm nay tôi âm thầm ra tay trợ giúp, đến Kỳ thị, phòng thí nghiệm của anh sớm đã bị đem ra đấu giá rồi ! ".
" Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói ? Giảng Phong, tôi của bây giờ đã khác xa tôi của ngày xưa rồi. Giao Tĩnh Nhiên ra đây ! ".
" Tôi đến đây gặp anh chính là muốn nói bắt đầu từ bây giờ trên thương trường hay phương diện tình cảm, tôi sẽ không nhường anh nữa ".
Giảng Phong toan tính rời khỏi đây thì lại bị câu nói của Kỳ Diêm làm cho dừng bước.
" Anh còn muốn hại cô ấy đến bao giờ ? Giảng Phong, chính vì anh nên cô ấy đã lựa chọn tự mình phế đi một chân, chỉ vì được ở cùng anh đến thể diện cũng không cần. Giảng Phong, nếu anh muốn tốt cho cô ấy thì đưa cô ấy về bên cạnh tôi ".
Giảng Phong sững người, hắn đứng chôn chân tại chỗ. Cô vì muốn ở bên cạnh hắn lại tự mình phế đi một bên chân. Cô ngốc này, còn muốn hắn lo lắng đến bao giờ ?
" Đưa cô ấy về bên cạnh anh để anh hành hạ cô ấy ư ? ".
Trong lúc Giảng Phong không để ý Kỳ Diêm đã cúi xuống lượm một mảnh thuỷ tinh từ bao giờ. Y cầm chắc mảnh thủy tinh trong tay, không nói nửa lời liền lao đến đâm từng nhát từng nhát vào người Giảng Phong.
Dẫu biết cách này không thể giết được hắn, giẫu biết Giảng Phong là một ma cà rồng sống hàng vạn năm. Nhưng chỉ có cách này mới xả được một chút hận ý trong lòng Kỳ Diêm.
Giảng Phong toàn thân đau đến mức chết đi sống lại. Hắn của hiện tại cơ thể nặng trĩu chỉ muốn thiếp đi. Nhưng thời điểm bây giờ hắn lại càng không thể để Kỳ Diêm biết một con ma cà rồng như hắn lại vì một cô gái mà sức khoẻ suy yếu.
Dồn hết lực, Giảng Phong ẩn mạnh Kỳ Diêm ra.
" Muốn dùng thứ này để giết tôi, Kỳ Diêm, anh đúng là một phế vật ! ".
Dứt lời, Giảng Phong liền rời khỏi quán bar Nghiêm Hồng.
Vừa chạm vào cửa xe, hắn liền thổ huyết.
Một ngụm máu lớn bắn lên cửa kính ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Cậu tỉnh rồi ".
Nghe thấy tiếng động, Quân Mộ liền gập quyển sách đang cầm trong tay rồi đứng dậy đi về phía giường mà Giảng Phong nằm.
Giảng Phong 'ừ' một tiếng, hắn khẽ cựa quậy, có lẽ bây giờ vết thương đã tự lành nên không còn thấy đau nữa.
" Mấy vết dao kia có phải là do Kỳ Diêm làm không ? ".
Quân Mộ không nhìn hắn, ánh mắt anh rơi trên bìa của quyển sách đã cầm trong tay. Thân là bạn của Giảng Phong, anh đương nhiên mong muốn hắn có được hạnh phúc, chứ không phải như bây giờ sống chỉ vì người con gái ấy, vì người con gái ấy một mình ôm trọn nỗi đau !
Một Giảng Phong luỵ tình của hiện tại, Quân Mộ cảm thấy rất xa lạ. Vốn biết trước đi gặp Kỳ Diêm sẽ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn đi. Nếu không phải anh cố ý lái xe theo thì không biết bây giờ Giảng Phong sẽ ra sao !
Giảng Phong gật đầu, cũng không có ý định giải thích nhiều với Quân Mộ. Ngày hôm nay đi gặp Kỳ Diêm, hắn mới biết y đối với Tình Nhiên không phải tình yêu mà là sự chiếm hữu nhất thời. Chính sự chiếm hữu kia mới đem lại tổn thương cho cô.
Quân Mộ không nói, Giảng Phong cũng không nói, không khí liền rơi vào một mảng tĩnh mịch vô tận, cho đến khi ...
" Phong, dừng lại đi. Kỳ Diêm muốn thứ gì thì cho hắn ".
Tuy anh không biết hôm nay vì sao Giảng Phong lại đơn phương độc mã đi gặp Kỳ Diêm. Nhưng trong số những nguyên nhân ấy, nguyên nhân quan trọng nhất chắc hẳn vẫn là Tĩnh Nhiên.
" Cậu từng muốn tớ đứng lên tranh giành, sao bây giờ lại đổi ý rồi ? ".
Giảng Phong cười nhạt.
Quân Mộ đúng là từng khích lệ Giảng Phong đứng lên đối đầu với Kỳ Diêm. Nhưng đấy là trước đây chứ không phải bây giờ. Dựa vào tình hình sức khoẻ của Giảng Phong thì sẽ chịu được bao nhiêu đòn của Kỳ Diêm ?
Anh lớn bằng tuổi này, nhưng cũng chỉ có người bạn thân duy nhất là Giảng Phong. Thế nên anh càng không thể để Giảng Phong vì người phụ nữ giả tạo kia mà chết !
" Trước đây khác, bây giờ khác ".
" Mộ, tớ sẽ không nhu nhược nữa. Dù tớ chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng tớ cũng sẽ không để Tĩnh Nhiên về bên cạnh Kỳ Diêm đâu ".
Tuy thời gian hắn sống không còn lâu nhưng cũng đủ để sửa chữa mọi lỗi lầm mà hắn gây ra cho cô. Trước khi hắn chết, dù phải đánh đổi bằng xương máu cũng phải tạo dựng một con đường trải thảm hoa rực rỡ cho mình cô.
Quân Mộ biết lúc này dù anh có nói thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của Giảng Phong nên chỉ biết im lặng. Anh bước ra ngoài, tâm trạng dường như rất nặng nề.
Nếu Giảng Phong không thể lựa chọn một đáp án chính xác thì anh sẽ thay hắn lựa chọn. Người bạn này, anh sẽ không để hắn chết vì hai chữ " phụ nữ ".
[ ... ]
" Cô đến rồi ? ".
Quân Mộ nhìn người phụ nữ đang bước đến gần anh, nở nụ cười lạnh lẽo.
" Anh đã quyết định rồi ? ".
Người phụ nữ kia dừng bước, nở nụ cười hoà nhã coi như câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Quân Mộ. Đưa lưng về một phía với anh, không nhanh không chậm lên tiếng.
" Tôi sẽ giúp cô giết Tĩnh Nhiên, nhưng cô phải ở bên cạnh chăm sóc Giảng Phong một đời ".
Nếu như lựa chọn giữa Tĩnh Nhiên và Tĩnh Kỳ người nào hợp với Giảng Phong nhất, anh sẽ chọn Tĩnh Kỳ. Một người phụ nữ mưu trí hơn người mới phù hợp đi bên cạnh một người đàn ông nhạy bén. Hơn nữa Tĩnh Kỳ chưa từng tổn thương Giảng Phong, còn Tĩnh Nhiên ...
" Đương nhiên sẽ như thế ".
Tĩnh Kỳ toan tính đưa tay bắt tay với Quân Mộ nhưng anh lại làm như không nhìn thấy hành động của cô thì xấu hổ rụt về.
Giết được Tĩnh Nhiên, lại vừa có chỗ dựa vững chắc như Giảng Phong, cô ta cần gì phải suy nghĩ nữa chứ.
Mười năm trước, ngày mà Kỳ Diêm tàn nhẫn cướp đi đôi mắt của cô ta, cô ta vốn đã hiểu rõ tình yêu và mạng sống cái nào quan trọng hơn. Nếu như không có mạng sống, lấy gì để yêu ?
" Nếu như cô không làm theo lời đã hẹn, ngôi mộ bên cạnh Tĩnh Nhiên sẽ chôn quan tài của cô ".
Lạnh nhạt buông từng chữ từng chữ một. Quân Mộ quay lưng rời đi, chỉ để lại một mình Tĩnh Kỳ đứng một mình trong bóng đêm cô độc.
Anh vốn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nhúng tay vào chuyện tình cảm của Giảng Phong, nhưng bây giờ không động thủ tính mạng của Giảng Phong thật sự sẽ như ngọn lửa đứng trước đầu gió lớn.
Phong, cuộc đời tôi chỉ có một người anh em chí cốt như cậu, tôi không muốn cậu chết !
[ ... ]
Đẩy cửa phòng của Tĩnh Nhiên, Quân Mộ chầm chậm bước vào. Hương thơm thoang thoảng của mùi thuốc khử trùng nhẹ nhàng xông vào khoang mũi Quân Mộ.
Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng Quân Mộ đã sớm quen với cách bày trí nên đi lại đối với anh không khó khăn gì.
Đến trước giường bệnh của Tĩnh Nhiên rồi dừng lại. Sắc mặt của Quân Mộ có phần nặng nề.
" Tĩnh Nhiên, tuy cô và tôi không thù cũng không oán. Nhưng nếu cô không chết sẽ giống như một quả bom lúc nào cũng có thể bất chợt phát nổ ".
" Tĩnh Nhiên, Giảng Phong là người bạn tôi coi trọng nhất, thà rằng hi sinh cô tôi cũng không muốn hi sinh cậu ấy ".
" Tĩnh Nhiên, xin lỗi ... ".
Dứt lời, Quân Mộ liền tháo bình thở ôxi của Tĩnh Nhiên.
Cầu Xin Em Quay Lại
Đợi Quân Mộ rời đi người đàn ông đứng nấp trong tối mới chậm rãi bước ra. Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhiên toàn là thống khổ, bi thương.
Người ấy chỉnh lại máy thở oxi cho cô, đau lòng vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô, một giọt nước mắt không kìm được mà nhẹ nhàng lăn xuống.
" Em thế này tôi làm sao yên tâm ? ".
Trái tim người ấy đau đớn như thể bị người ta tàn nhẫn nghiền nát không thương tiếc.
Gương mặt cô nghiêng sang một bên, để lộ gò má trắng bệch đến doạ người.
Người đàn ông càng lúc càng không khống chế được cảm xúc, những giọt lệ tiếp theo cứ nối tiếp mà rơi xuống.
" Tôi rời xa em còn chưa đầy một tháng ... Khi tôi quay về ... Lại nhìn em một thân thương tích ... ".
" Kỷ Mộc, đủ rồi ! ".
Người phụ nữ vốn hoà cùng bóng tối dường như không nhịn được nữa, lớn tiếng quát to. Trơ mắt đứng nhìn Kỷ Mộc nói lời tình cảm với Tĩnh Nhiên tựa như một lưỡi dao sắc nhọn đang chậm rãi đâm vào trái tim cô.
Kỷ Mộc thu lại ánh nhìn đau thương, anh đưa tay chạm lên gương mặt cũng không biết từ bao giờ nước mắt đã rơi nhiều như thế. Nhìn người phụ nữ trong tối dần dần bước ra ánh sáng, Kỷ Mộc vội vã lau đi. Gương mặt điển trai như được phác hoạ từ tượng gỗ nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.
" Rõ ràng em là cứu anh ... Rõ người có hôn ước với anh là em ... Anh vì sao lại yêu cô ta ? Cô ta là chị ... ".
Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, Kỷ Mộc đã tức giận gạt cô ta sang một bên. Không nóng không lạnh nhìn thẳng vào cô ta mà nói.
" Cẩn Ngôn, là tôi phụ em. Cuộc sống về sau của tôi, tôi sẽ giành thời gian để trả cho em ".
Nhìn Kỷ Mộc cứ lẳng lặng lướt qua Hoài Cẩn Ngôn. Cô đau đớn ngồi thụp xuống, vội vàng đưa tay nắm thật chặt lớn bàn tay to lớn của Kỷ Mộc.
" Em không muốn anh như thế ! Kỷ Mộc, trao trái tim cho em khó thế sao ? ".
Cô ta khó khăn lắm mới có Kỷ Mộc ở bên cạnh, nhưng cô ta chỉ có thể xác anh chứ không có trái tim anh.
Năm Kỷ Mộc năm tuổi, từng nói đợi anh và cô trưởng thành sẽ đến Hoài gia cầu hôn cô. Cô vẫn đợi ... Chỉ là lời hứa năm xưa anh đã bỏ quên rồi ...
Kỷ Mộc dừng bước, quay đầu nhìn Hoài Cẩn Ngôn đang ngồi dưới chân mình. Chẳng hiểu sao nhìn Hoài Cẩn Ngôn của lúc này anh lại nhớ đến dáng vẻ suy sụp của Tĩnh Nhiên. Tháo tay cô khỏi tay mình, Kỷ Mộc đỡ Hoài Cẩn đứng dậy, thấp giọng nói.
" Đi thôi, nếu gặp phải người khác sẽ khó giải quyết lắm ".
Hoài Cẩn Ngôn cứ thế bị anh ôm đi. Anh rõ ràng ở ngay bên cạnh cô thế nhưng sao trái tim cô lại đau đến mức này ? Nhìn anh đứng trước giường bệnh của Tĩnh Nhiên khóc đến mức tâm tê liệt phế, cô của khi ấy dường như bị cơn đau hành hạ đến thở không nổi.
Kỷ Mộc, em phải làm sao mới có được trái tim anh ? Anh thông minh như thế không phải không biết trái tim Tĩnh Nhiên chỉ có Giảng Phong, anh tại sao vẫn cố chấp như thế ?
[ ... ]
Mặt trời còn chưa lên cao, đường phố vẫn còn chìm trong bóng tối, trên con đường quốc lộ rộng lớn cũng chỉ có mình xe của Giảng Phong lao đi vun vút.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại cạnh một căn nhà bên bãi biển.
" Ông là quản gia năm xưa của Tĩnh gia ? ".
Nhìn người đàn ông khoảng 55 đến 60 tuổi đang chuẩn bị lưới để ra khơi trong lòng Giảng Phong càng thêm chắc chắn người mà hắn muốn tìm chính là người này.
Người kia ngẩng đầu nhìn Giảng Phong một cái rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
" Phải, cậu là ai ? ".
" Giảng Phong ".
Lưới trong tay ông lão kia vừa nghe thấy hai chữ 'Giảng Phong' liền rơi xuống. Ông vội vã quay đầu bỏ vào nhà nhưng lại bị Giảng Phong giữ lấy.
" Năm xưa Tĩnh gia vì sao lại bỏ đi đứa bé kia ? Vì sao ? ".
Giảng Phong càng nói ông lão càng lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ông ta ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Tôi không biết ... Không biết ... ".
" Xin ông nói cho tôi, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc đại tiểu thư của Tĩnh gia ".
" Tĩnh Nhiên ? ".
Đến lúc này, ông lão mới bình tĩnh, nhìn trực diện vào gương mặt của Giảng Phong.
" Phải ".
" Đứa bé ấy năm xưa bị thầy bói nói nếu giữ lại sẽ khiến Tĩnh gia lâm vào đường cùng, kẻ sống người chết. Thế nên ông bà chủ đã quyết định bỏ đứa bé ấy đi ".
Mọi chuyện vốn đã rõ ràng, lí do năm xưa Tĩnh gia vì sao lại nhờ quản gia Phùng nuôi dưỡng Kỳ Diêm hắn cũng đã biết. Kỳ Diêm là anh trai của Tĩnh Nhiên ... Chuyện này không thể không đối mặt ...
[ ... ]
Mới sáng sớm mọi việc dường như bị đảo lộn. Cổ phiếu của tập đoàn Giảng thị chỉ trong một đêm liền rớt giá thảm hại. Báo chí không ngừng đăng tin tập đoàn Giảng thị lần này sẽ không trụ nổi nữa.
Giảng Phong nhìn màn hình máy tính cũng không tức giận, hắn chỉ lẳng lặng cười.
Kỳ thị ngang nhiên cướp miếng đất quan trọng trong tay Giảng thị, tin tức này vừa lộ ra ngoài giống như một quả bom lớn nổ tung mọi thứ.
Tiểu Lôi ôm tài liệu đến báo cáo không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Giảng Phong thì thấy hơi lạ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, tổng giám đốc thế mà còn có thể cười ?
Quả nhiên ...
Một tiếng sau, cổ phiếu tập đoàn Giảng thị lại tăng lên vun vút, giá bán ra còn cao hơn gấp năm lần so với giá ban đầu. Nhưng trái ngược với Giảng thị Kỳ thị lại giống như một ngọn lửa đứng trước đầu ngọn gió lớn. Cổ phiếu giảm đến mức không thể tả, từ nhân viên làm công ăn lương bình thường đến nhân viên cao cấp lần lượt đến đầu quân cho Giảng thị.
" Giảng Phong, anh lừa tôi ! ".
Chất giọng giận dữ của Kỳ Diêm truyền qua điện thoại dội vào tai Giảng Phong.
" Lừa anh ? Tôi đâu có bắt anh mua mảnh đất ấy ? ".
" Anh cho người đồn ra ngoài mảnh đất ấy đối với Giảng thị là thứ quan trọng lừa tôi mua nhưng thực tế nó chỉ là một thứ phế vật. Mảnh đất này vốn là của chính phủ không thể khai thác ! ".
Giảng Phong bật cười, cũng không có ý định giải thích nhiều. Lừa thì sao mà không lừa thì sao ? Trên thương trường chính là như thế !
" Kỳ Diêm, ván này anh thua rồi ! ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Cúp điện thoại, Giảng Phong bất thình lình đứng dậy đi đóng cửa phòng. Ánh mắt thâm thuý vụt qua tia sáng.
" Ra đây đi ".
Kỷ Mộc cười nhẹ, từ trong góc chậm rãi bước ra. Khi ánh mắt hai người giao nhau có cái cảm xúc kích động đến mức không nói nên lời khẽ xẹt ngang.
" Giảng Phong, tôi về rồi ".
Kỷ Mộc tháo kính, gương mặt điển trai như được tạc từ bức tượng gỗ phơi bày hoàn chỉnh trước mặt Giảng Phong. Hắn sững người, một khắc ấy trái tim như thể không đã ngừng đập.
" Võ Vu Thiên ... Vu Thiên ... ".
" Cậu còn sống ... Sao ? ".
Từng lời từng chữ Giảng Phong nói tuy không được rõ ràng nhưng Kỷ Mộc vẫn nghe thấy rất rõ, lòng anh bất chợt truyền đến một dòng nước ấm nóng.
Trong mắt anh, Giảng Phong vẫn luôn được hình dung bằng hai từ lạnh nhạt tàn nhẫn nhưng ngày hôm nay sự sững sờ này lần đầu tiên Kỷ Mộc anh nhìn thấy rất rõ.
" Tôi không còn là Võ Vu Thiên nữa, gọi là Kỷ Mộc đi ".
Vỗ nhẹ vào vai Giảng Phong một cái, Kỷ Mộc xoay người tiến đến quầy rượu nho nhỏ trong góc phòng. Anh tuỳ tiện chọn lấy một chai bắt mắt nhất rồi mở nắp.
Giảng Phong nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Kỷ Mộc trong lòng đột nhiên nhói đau. Hắn thân là anh trai của Kỷ Mộc, nhưng lại không biết Kỷ Mộc làm sao đấu chọi với tử thần để giành lại mạng sống. Toan tính mở miệng hỏi Kỷ Mộc nhưng lại nhận ra mình không đủ tư cách.
" Muốn hỏi gì thì hỏi đi tôi không có nhiều thời gian ở lại với anh đâu ".
Kỷ Mộc từ đầu đến cuối với giữ nụ cười nhẹ trên môi. Biểu cảm của Giảng Phong ngày hôm nay anh cảm thấy thật thú vị !
" Ai là người cứu cậu ? ".
" Cẩn Ngôn ".
Nhắc đến hai chữ này ánh mắt của Kỷ Mộc thoáng qua đã trở nên lạnh nhạt.
" Không phải Tĩnh Nhiên là người có mặt ở hiện trường sao ? Sao cô ấy lại không biết ? Hơn nữa chính tay Tĩnh Nhiên đã thiêu trụi cậu và căn nhà hoang đấy ".
" Tĩnh Nhiên bị Cẩn Ngôn đánh ngất. Sau khi đưa tôi rời khỏi nơi ấy, Cẩn Ngôn đã tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất thêu dệt cho Tĩnh Nhiên một ký ức hoàn toàn khác ".
Giảng Phong gật đầu một cái tỏ ý bản thân đã hiểu. Hắn và Kỷ Mộc từ nhỏ đã chứng kiến Hoài Cẩn Ngôn lớn lên, không ngờ một cô nhóc ngây ngô ngày nào đã biết sử dụng thủ đoạn để che giấu thân phận của người khác.
Năm ấy Kỷ Mộc và Hoài Cẩn Ngôn đã có hôn ước. Năm ấy hắn và Tĩnh Nhiên cũng có hôn ước ...
Giải đáp thắc mắt cho Giảng Phong xong, Kỷ Mộc đứng dậy nhưng không quên thưởng thức nốt ly rượu vang đang cầm trong tay. Ngửa đầu uống hết một hơi, anh nói.
" Giảng Phong lần này tôi đến gặp anh chỉ muốn hỏi anh sống khoẻ không ? ".
" Rất khoẻ ! ".
" Vậy được tôi đi đây ".
Dứt lời, Kỷ Mộc liền bước đi. Nhưng đến khi khoảng cách giữa anh và cánh cửa chỉ còn cách có một bước chân anh lại bất chợt dừng lại.
" Cứ đấu với Kỳ Diêm đi về phần Tĩnh Nhiên, tôi sẽ bảo vậy cô ấy ".
Sống lưng Giảng Phong cứng đờ, hắn cứ đứng trơ mắt nhìn Kỷ Mộc rời đi. Đến khi bóng hình Kỷ Mộc trong tầm mắt hắn ngày càng mờ đi rất nhiều, Giảng Phong đột nhiên hét lên.
" Vu Thiên, anh chưa từng bỏ rơi em ! Chưa từng ! ".
Giảng Phong biết Kỷ Mộc đã nghe thấy ... Chính tiếng nấc nhè nhẹ của Kỷ Mộc đã cho hắn biết ...
[ ... ]
" Tĩnh Kỳ, thời hạn một tháng Tĩnh Nhiên vẫn chưa chết ! ".
Tĩnh Kỳ bị người phụ nữ kia dồn vào góc tường. Chất giọng lạnh nhạt không ngừng vang lên bên tai cô ta.
" Hôm qua cô ta đã chết rồi. Hoài Cẩn Ngôn, tối qua cô ta đã chết ! ".
Tĩnh Kỳ không nhanh không chậm mở lời, giương cao con mắt đắc ý nhìn Hoài Cẩn Ngôn.
Chát ... Một bạt tai nóng hổi rơi trên má của Tĩnh Kỳ. Hoài Cẩn Ngôn túm lấy mái tóc của cô ta kéo mạnh. Đêm qua Hoài Cẩn Ngôn cô tận mắt nhìn thấy Kỷ Mộc chỉnh lại bình thở oxi cho Tĩnh Nhiên thế nên Tĩnh Nhiên chưa chết được !
" Phế vật, tin tức Tĩnh Nhiên được cứu cô còn không biết ư ? ".
Nếu như không phải hôm qua Kỷ Mộc ở bên cạnh cô, Hoài Cẩn Ngôn cũng sẽ không để Tĩnh Nhiên có cơ hội sống lại.
Tĩnh Kỳ vội vàng mở điện thoại, quả nhiên có tin nhắn của Quân Mộ: " Tĩnh Nhiên bị người lạ mặt cứu ".
Điện thoại Tĩnh Kỳ lập tức rơi xuống đất, cả người cô ta cơ hồ run rẩy không ngừng. Nếu như Tĩnh Nhiên chưa chết người chết sẽ là cô ta.
Ngày hôm qua chính là ngày cuối cùng của thời gian một tháng cô ta đã hẹn với Hoài Cẩn Ngôn ... Ông trời vì sao lại phải ép cô ta vào đường cùng ?
Nhìn Tĩnh Kỳ cứng đờ như hoá đá Hoài Cẩn Ngôn chỉ biết cười.
" Như đã giao hẹn Tĩnh Nhiên không chết thì người chết sẽ là cô ! ".
Dứt lời, Hoài Cẩn Ngôn liền giơ súng lên, chuẩn xác nhắm vào mi tâm Tĩnh Kỳ.
Đoàng !!!
Mùi máu tươi nhanh chóng lan toả trong không khí ...
" Dọn xác ! ".
Hoài Cẩn Ngôn vừa mới nói xong cũng là lúc Kỷ Mộc đứng trước mặt cô ta. Nét mặt của anh rất lạnh, sự lạnh giá ấy tựa hồ như có thể khiến cô ta đóng băng.
" Hoá ra người đứng sau mọi chuyện là em ! ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Hoá ra người đứng sau mọi chuyện chính là em ".
Kỷ Mộc bất thình lình xuất hiện trước mặt Hoài Cẩn Ngôn. Nét mặt anh rất lạnh, tưởng chừng như cơ thể nhỏ bé của cô bị chính sự lạnh lẽo ấy làm cho đóng băng.
Hoài Cẩn Ngôn sợ hãi, theo phản xạ lùi về phía sau ba bước đứng cách một khoảng nhất định với Kỷ Mộc. Gương mặt cô tái nhợt không một giọt máu, ánh mắt sợ hãi cứ chăm chăm nhìn Kỷ Mộc.
Kỷ Mộc không tiến cũng không lùi, không nói cũng không tức giận chỉ đứng nhìn Hoài Cẩn Ngôn đã sợ hãi trốn tránh anh.
Một Kỷ Mộc lặng im như thế càng khiến Hoài Cẩn Ngôn đã sợ nay còn sợ hơn. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy dường như lớn bằng bầu trời bao la nhưng lại chỉ có thể chứa mình cô ta !
Cô ta ở đây không phải là Tĩnh Nhiên mà là Liễu Nhạc, người con gái thật sự khiến Kỷ Mộc động tâm, người con gái khiến Kỷ Mộc sẵn sàng bỏ đi cuộc sống sa hoa chỉ để được bỏ trốn cùng Liễu Nhạc.
Còn Tĩnh Nhiên chẳng qua chỉ là thế thân của Liễu Nhạc. Kể từ khi Liễu Nhạc qua đời Kỷ Mộc dường như phát điên. Ban ngày không điên điên khùng khùng tìm kiếm Liễu Nhạc thì sẽ chìm đắm trong rượu !
Nhưng cho đến khi anh nhìn thấy Tĩnh Nhiên, người con gái có đôi mắt to tròn, có nụ cười ấm áp, có giọng nói ngọt ngào như Liễu Nhạc, khi ấy một Kỷ Mộc hoàn toàn khác đã xuất hiện.
Anh yêu thương Tĩnh Nhiên, bảo vệ Tĩnh Nhiên chẳng qua vì cô ta giống Liễu Nhạc. Trong trái tim anh chưa từng có vị trí giành cho Hoài Cẩn Ngôn cô, dùng một vị trí nhỏ như con kiến cô cũng chưa từng có !
Đứng nhìn Hoài Cẩn Ngôn một hồi, Kỷ Mộc mới lên tiếng.
" Liễu ... Có phải do em giết không ? ".
Hoài Cẩn Ngôn nhìn anh khó khăn gọi tên cô ta mà lòng nhói đau. Chuyện hơn mười năm, người con gái kia cũng chết hơn mười năm nhưng anh vẫn chưa từng buông Liễu Nhạc xuống !
" Phải ! ".
Hoài Cẩn Ngôn gật đầu lớn tiếng nói. Từng giọt nước mắt men theo gò má xanh xao cứ thế chảy xuống. Trái tim của cô ta chưa từng đau như lúc này !
" Vì sao ? Liễu Nhạc vốn chưa từng đắc tội với em ! ".
" Cô ta không đắc tội với em ư ? Kỷ Mộc, cô ta cướp mất trái tim của anh chính là đắc tội với em rồi ! ".
Hoài Cẩn Ngôn điên cuồng gào thét, nước mắt mặn chát không ngừng rơi xuống. Vì yêu anh, cô chẳng có gì mà không thể làm được ! Vì yêu anh dù cho bàn tay có nhuốm máu tươi cũng không sao !
" Vậy còn Tĩnh Nhiên ? ".
" Cô ta chỉ vì giống Liễu Nhạc một phần mà khiến anh bỏ cả mạng sống để bảo vệ, cô ta đáng chết "
Kỷ Mộc chỉ biết lắc đầu. Người phụ nữ đứng trước mặt anh điên rồi !
" Cẩn Ngôn, em cứu anh nên anh sẽ không giết em. Cũng coi như anh nuốt cơn thịnh nộ này vào trong lòng đã là cách tốt nhẩt để trả những gì anh nợ em ".
Dứt lời, Kỷ Mộc xoay đầu rời đi.
Liễu Nhạc, em ờ trên kia liệu rằng có oán trách anh ? Rõ ràng cô ta là người giết chết em, rõ ràng cô ta là người anh phải hận nhất. Thế nhưng anh vẫn luôn tin tưởng cô ta, còn coi cô ta như em gái ruột mà bảo vệ, bây giờ còn tuột mất cơ hội giết cô ta. Nhạc Nhi, em liệu có hận anh ?
Rời khỏi căn phòng âm u kia, Kỷ Mộc ngẩng đầu đứng nhìn bầu trời một lúc lâu mà trái tim thắt lại tựa như không thể thở nổi.
Một vài bóng hình của người con gái ấy cứ chốc chốc lại xuất hiện trong đầu anh ...
[ ... ]
Cuộc chiến giữa hai tập đoàn Giảng thị và Kỳ thị vẫn chưa đến hồi kết, cứ chốc chốc phóng viên sẽ lại đăng một tin xem giá cổ phiếu bên nào giảm. Người ngoài thì xem đến chóng cả mặt nhưng bên trong vẫn không ngừng đấu qua đấu lại.
Kỳ thị đợi trước cướp mảnh đất rỗng từ trong tay của Giảng thị khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, một lượng nhân viên đưa đơn yêu cầu chuyển nơi làm nhưng đã được Kỳ Diêm nhanh chóng dàn xếp ổn thoả.
Y có được cơ hội hợp tác với chính phủ, đưa một mảnh đất rỗng biến thành một mảnh đất có thể kiếm được tiền tỉ, giá cổ phiếu cũng nhờ đó mà tăng vòn vọt.
Giảng Phong nghe Tiểu Lôi báo cáo sắc mặt cũng không hề thay đổi. Khi Tiểu Lôi kết thúc phần cần báo cáo, hắn cũng chỉ lãnh đạm nói một câu.
" Tôi biết rồi ".
" Tổng giám đốc, anh thật sự không dự tính tiếp theo sẽ làm gì ? ".
Tiểu Lôi hơi sửng sốt. Nếu như là Giảng Phong của ngày trước chỉ cần trong hoàn cảnh này hắn nhất định sẽ nghĩ kế dồn đối phương vào con đường chết.
" Cậu lui xuống trước đi ".
Nét mặt Giảng Phong thoáng đổi nhưng hắn vẫn lạnh nhạt mà lên tiếng.
Tiểu Lôi thấy Giảng Phong hơi lạ nhưng cũng không tiện hỏi nhiều bất đắc dĩ liền xoay người rời khỏi phòng.
Một khắc Tiểu Lôi vừa rời đi, Giảng Phong liền thổ huyết. Trên tờ giấy trắng tinh hơn nửa bị máu nhuộm đỏ. Khắp người đều truyền đến cơn đau như muốn nhấn chìm sinh mạng hắn ...
Sắc mặt Giảng Phong tái nhợt, hắn vò nát tờ giấy dính máu kia. Tính lấy điện thoại gọi cho Quân Mộ nhưng đúng lúc Quân Mộ lại gọi đến.
" Phong, Tĩnh Nhiên đột nhiên biến mất rồi ..."
" ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tĩnh Nhiên, biến mất rồi ... ".
Giọng nói hoảng hốt của Quân Mộ từ đầu bên kia truyền đến, trong lòng Giảng Phong bất chợt dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, điện thoại trong tay cũng theo đó mà rơi xuống, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị Kỳ Diêm hành hạ đến người không ra người ma không ra ma.
Cơn đau trong người lúc này dường như đã biến mất. Hắn không cảm thấy đau đớn, nhưng lại cảm thấy lạnh buột tay chân.
Chạy thật nhanh ra khỏi phòng tổng tài, nhưng lúc này cơ thể Giảng Phong đã chẳng còn có một chút sức lực. Bị cơn đau hành hạ một hồi, sức lực trong cơ thể cũng theo gió mà bay.
Phụt !
Một ngụm máu lớn lưu lại trên nền đá cẩm thạch. Khoé môi hắn vẫn dính không ít máu. Giảng Phong vội vàng đưa tay gạt đi, hắn toan tính đứng dậy đi tìm cô nhưng năm lần bảy lượt đều ngã khuỵu xuống.
Không, hắn không được để cô rơi vào trong tay Kỳ Diêm !
Đúng lúc này, cửa phòng tổng tài bật mở, Tính Nhiên đứng tựa lưng vào cửa, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng cô. Phần dưới cái chân bị mất tí tách từng giọt máu rơi xuống.
Giấc mộng đáng sợ kia kéo cô tỉnh lại, cô thật sợ ! Cô mơ thấy Giảng Phong tự mình kết liễu mạng sống trước mặt cô, nhưng hắn làm thế là vì cô, là do cô ! Cô sợ sẽ để mất hắn một lần nữa !
Trên đường đi đến đây khó khăn bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu dường như biến mất ngay sau khi nhìn thấy hắn.
Giảng Phong sững người, trơ mắt nhìn Tĩnh Nhiên đứng đó. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi men theo gò má xanh xao chảy xuống, bộ dạng nhìn mà khiến người ta đau lòng. Trái tim Giảng Phong bất giác nhói lên.
Tĩnh Nhiên vừa bước một bước liền ngã xuống, nơi cô vừa đứng tựa lưng, dưới chân là một vũng máu đỏ đến chói mắt.
" Tổng ... ".
Người bảo vệ vừa bước vào phòng tổng tài nhìn thấy cảnh tượng kinh người kia bị doạ đến thiếu chút nữa ngất đi. Tổng giám đốc và người phụ nữ kia thế mà đều nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt, gương mặt của Giảng Phong dính chút máu còn người phụ nữ kia từ đầu đến cuối đều là máu là máu !
" Tổng giám đốc ... Tôi thấy cô ta một thân dính máu chạy vào đây ... Sợ sẽ làm hại anh ... ".
Nói là chạy vào thì hoàn toàn không đúng ! Là bò vào mới đúng ! Trước mặt toàn thể nhân viên người phụ nữ kia bò từng bước từng bước để vào được căn phòng này ... Họ ngẩn ngơ đứng nhìn cho đến khi sực tỉnh thì cô ta đã lên tới đây ...
" Ra ngoài ! ".
Giảng Phong quát, nét mặt thoáng chốc đã trở nên lạnh nhạt. Người bảo vệ nhìn ánh mắt như thể giết được người kia của Giảng Phong liền vội vàng lùi ra.
" Phong ... ".
Tĩnh Nhiên lên tiếng, giọng nói của cô yếu ớt đến đáng thương. Cô lết từng bước từng bước đến khi chạm vào cánh tay của hắn liền bị hắn hất ra Giảng Phong gắng gượng ngồi dậy. Nhìn bộ dạng thê thảm của cô lòng hắn đau, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô như thế.
Thời gian sống của hắn, không cho phép hắn lại gần cô !
Nước mắt Tĩnh Nhiên khẽ lăn xuống, cô lắc đầu, đưa tay lau giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, lại nói.
" Phong ... Đừng mà ... Em ... Yêu anh ".
Sống lưng Giảng Phong cứng đờ, cõi lòng truyền đến một dòng nước ấm áp. Một khắc đó hắn thật sự muốn quay lại ôm lấy cô, hôn lên đôi môi cô, chỉ là ... Thời gian hắn sống chính là một bức tường tàng hình đã ngăn cản đi hành động ấy !
" Tôi là người tàn nhẫn giết đi đứa con cô vừa mới hạ sinh. Cô vẫn còn yêu tôi ư ? ".
Giọng nói sắc bén của Giảng Phong vang lên tựa như một cây kim cứ đâm mãi vào lòng cô.
" Vẫn yêu ".
Đau ! Tâm trạng của hắn bây giờ chính là một chữ ấy !
" Tôi đánh đập hành hạ cô khiến nhà cô tan nhà nát cửa, cô vẫn yêu ư ? ".
" Vẫn ".
Tĩnh Nhiên kiên định đáp lại hắn. Trải qua một trận gian truân, cô đã nhìn rõ trái tim của mình muốn gì !
" Tôi chính là người giết Võ Vu Thiên, cô vẫn yêu ư ".
Đáp lại Giảng Phong vẫn là một chữ "Vẫn".
Giảng Phong sợ bản thân không kìm nén được mà chạy tới ôm hôn cô, hắn thật sự sợ hãi.
" Tĩnh Nhiên, cô bị điên à ? Một người đàn ông không yêu cô vì sao cô lại phải thế ? ".
Tĩnh Nhiên nở nụ cười yếu ớt, nhìn Giảng Phong nổi giận đùng đùng lòng cô thật ấm áp. Hắn như thế nhưng vẫn quan tâm đến cô !
" Phong, anh rõ ràng yêu em. Em không biết anh vì sao năm lần muốn đẩy em đến bên cạnh Kỳ Diêm nhưng em biết một trong số nguyên nhân đó là muốn bảo vệ em ! Chuyện đứa trẻ em biết rồi, đứa nhỏ kia thực chất không phải là con của hai chúng ta. Còn về việc Vu Thiên, không phải anh mà là Kỳ Diêm ! ".
Giảng Phong nghe cô nói, hắn chỉ biết âm thầm cuộn chặt tay. Đáng lẽ khi nhìn thấy bảo vệ đến đây hắn nên yêu cầu người kia lôi cô ra ngoài mới đúng !
Cô chỉ cần nói một câu nữa ... Hắn thật sự sẽ bất chấp mà quay đầu !
Tĩnh Nhiên mím chặt môi kìm nén cơn đau, cô cố gắng lết về phía Giảng Phong, ôm lấy cổ chân hắn.
" Giảng Phong, dù anh thế nào em vẫn sẽ kiên trì ở bên cạnh anh. Vậy nên đừng bỏ rơi em ".
Tĩnh Nhiên vừa dứt lời, Giảng Phong đã xoay người nhấc bổng cô lên. Nước mắt hắn rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ thế chảy xuống gò má của Tĩnh Nhiên rồi biến mất.
" Em ngốc thế này, anh sao nỡ bỏ em ? Nhiên Nhi xin lỗi ... Thật sự xin lỗi ... ".
Tĩnh Nhiên nhoẻn miệng cười đưa tay lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt hắn.
" Hứa với em đừng rời xa em. Hứa với em, anh chỉ yêu mình em ".
" Được ! Anh hứa ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tĩnh Nhiên ở bên cạnh tôi, cậu không cần tìm nữa ".
Giảng Phong thấp giọng nói với người ở đầu bên kia, ánh mắt hắn thoáng qua tia phức tạp.
Quân Mộ hơi đờ người nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng đáp lại Giảng Phong.
" Tôi biết rồi ! ".
Giảng Phong ném điện thoại sang một bên, tâm trạng càng lúc càng trở nên phức tạp. Không biết hắn đang nghĩ gì mà mi tâm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Ánh mắt sâu tựa như biển khơi ngày một trở nên lạnh lẽo.
Giảng Phong xoay đầu nhìn Tĩnh Nhiên, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô mà trái tim cứ nhói liên hồi.
Hắn không biết lựa chọn giữ cô bên cạnh là đúng hay sai. Nhưng dù cho là sai là đúng việc hắn đã lựa chọn hắn quyết không hối hận. Hắn thử một lần nghe theo con tim, hành động theo sự chỉ dẫn của nó !
Cúi đầu xuống, phía phần chân bị mất kia của Tĩnh Nhiên là một mảng máu đỏ thẫm in trên ga giường trắng xoá, Giảng Phong không nói không rằng chỉ lẳng lặng nhìn vết thương kia. Tuy bên ngoài hắn bình tĩnh, nhưng bên trong lại đau đến cực điểm.
Nhìn người phụ nữ mình yêu hoá thành bộ dạng thê thảm như bây giờ hắn chỉ biết đau lòng, chỉ biết âm thầm yêu thương cô, âm thầm bảo vệ cô !
Cúi người hôn lên má Tĩnh Nhiên, một giọt nước mắt của Giảng Phong khẽ rơi xuống, khi vừa chạm vào má cô giọt nước mắt ấy liền biến mất không chút dấu vết.
Giảng Phong không dám xử lí vết thương cho cô vì hắn sợ mỗi khi tận mắt chứng kiến vết thương ấy trái tim hắn đau đến mức thờ không nổi, tựa như bản thân bị người ta vứt vào căn phòng tối nhất từng chút từng chút hành hạ đánh đập.
Giảng Phong không gọi Quân Mộ xử lý lại vết thương cho Tĩnh Nhiên, hắn sai người tìm một vi bác sĩ thật giỏi !
Đứng từ xa nhìn vị bác sĩ kia xử lí vết thương cho cô mà tay chân hắn cứ bủn rủn, sống lưng cứng đờ, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng. Hắn chỉ hận bản thân không thể thay cô chịu đựng nỗi mất mác đó !
Lồng ngực đột nhiên truyền đến cơn đau như muốn nhấn chìm mạng sống của hắn. Giảng Phong chạy vội vào nhà vệ sinh ...
Một ngụm máu lớn bắn thẳng lên mặt gương sáng loáng. Dạo gần đây hắn càng ngày càng thổ huyết không ngừng. Đến bản tính tự lành lại vết thương của một ma cà rồng cũng dần dần biết mất, cơ thể của hắn cũng ngày một yếu dần.
Hắn rõ ràng biết người khiến hắn thế này là ai nhưng vẫn không một chút đả động đến người đó. Giảng Phong mím chặt môi nhìn mình trong gương cuối cùng lại bật cười.
Con người vốn không nên sinh ra sự tin tưởng. Một khi tin tưởng người ta không một chút phòng bị chỉ làm cho chính bản thân mình tổn thương.
Bị người mình tin tưởng đâm một nhát dao, Giảng Phong cũng chỉ lẳng lặng đứng cười.
Nếu cậu cho rằng tôi nợ cậu, mạng này của tôi tuỳ cậu xử lí !
[ ... ]
Đến khi Tĩnh Nhiên tỉnh dậy Giảng Phong đã rời phòng nghỉ đi xử lí công vụ của tập đoàn. Cô vừa động đậy nhẹ một cái nữ giúp việc liền bước vào, ân cần nói.
" Tiểu thư là tổng giám đốc cho tôi tới chăm sóc cô ".
Tĩnh Nhiên gật đầu, yếu ớt đáp lại nữ giúp việc.
" Tôi muốn đi vệ sinh, làm phiền cô quá ".
Tĩnh Nhiên được nữ giúp việc đưa vào nhà vệ sinh, chỉ là khi cánh cửa mở ra đập vào mắt cô là một tấm gương dính máu. Nữ giúp việc đứng bên cạnh sợ đến mức thiếu chút nữa ngã xuống, riêng Tĩnh Nhiên vẫn bình tĩnh trước sau như một vẫn là một biểu cảm.
Không phải cô không biết máu trên gương là máu của ai, nhưng nếu Giảng Phong đã không muốn nói cô sẽ lựa chọn cách im lẳng ở bên cạnh hắn.
Tĩnh Nhiên sai nữ giúp việc lau sạch tấm gương, còn bản thân làm như chưa có chuyện gì.
[ ... ]
Đối với Giảng Phong dù tan ca hay không tan ca cũng không quan trọng bởi vì khi người ta tan ca hắn vẫn còn phải tiếp tục xử lí công vụ của tập đoàn.
Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, giờ tan ca còn chưa kết thúc, Giảng Phong đã hạ lệnh cho mọi người tan sớm hai tiếng còn mình thì chạy vào phòng nghỉ.
Ôm lấy Tĩnh Nhiên vào lòng, đầu tựa lên vai cô, nhẹ nhàng thì thào bên tai cô.
" Nhiên Nhi, nhớ em quá ".
Tĩnh Nhiên mỉm cười đưa tay liếc nhìn đồng hồ, gạt Giảng Phong qua một bên.
" Vẫn còn chưa tan ca mà ? ".
" Anh cho họ về trước hai tiếng rồi ".
Giảng Phong cười hì hì, lại không chút tức giận khi bị cô gạt đi mà vẫn mặt dày chạy tới ôm lấy cô.
" Nhiên Nhi ".
" Sao thế ? ".
" Không có gì chỉ muốn gọi tên em thôi ".
Giảng Phong và Tĩnh Nhiên cứ như thế mà ôm thật chặt lấy nhau, cùng nhau ngắm nhìn cảnh khi hoàng hồ buông xuống.
Thời gian này, khoảng khắc này ước gì cứ mãi dừng tại đấy. Chỉ sợ đồng hồ điểm qua một phút nữa hạnh phúc ấy lại biến mất, những gì vừa trải qua tựa như là một giấc mộng, không hơn không kém.
Tĩnh Nhiên có lẽ không biết Giảng Phong của lúc này đang khóc. Hắn cắn chặt răng để kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào, vòng tay đang ôm lấy cô càng siết lại càng chặt.
Nhiên Nhi một ngày nào đó anh đột nhiên biến mất chỉ mong em đừng hận anh !
Cầu Xin Em Quay Lại
Giảng Phong đưa Tĩnh Nhiên đến ở tại một căn biệt thự ven biển.
Không khí ban đêm thoáng đãng đến dễ chịu thế nhưng Giảng Phong lại hoàn toàn mất ngủ. Hắn không dám động đậy sợ rằng sẽ vô tình phá vỡ giấc ngủ của cô.
Cả đời của hắn trước từng phải nằm một cách không thoải mái thế này, nhưng tất cả đều là do hắn can tâm tình nguyện, vì cô hắn không tiếc mọi thứ ...
Giờ đây hắn dường như đã hiểu trên đời này thứ đáng sợ nhất không phải là mất đi sự nghiệp mà là mất đi người mà mình yêu thương nhất. Nhìn cô an giấc trong vòng tay của hắn, tâm trạng nặng nề của Giảng Phong dường như đã vơi được phần nào.
Đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của cô, ngón tay thô ráp của hắn dần dần di chuyển xuống gò má của Tĩnh Nhiên, trái tim đột nhiên co bóp dữ dội, một trận đau đớn bất ngờ dày xéo cõi lòng hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rất kỹ ngày đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Nhiên lòng hắn có cảm giác thế nào. Giảng gia và Tĩnh gia có thể coi như bằng hữu thân thiết nhất, ngày Tĩnh Nhiên hạ sinh hắn chính là người được bế cô đầu tiên. Cảm xúc khi ấy của một cậu bé hai tuổi có hiếu kỳ, có bất ngỡ cũng có ấm áp !
Khoảng khắc cô nhìn hắn rồi bật khóc, hắn đã có quyết tâm cả đời này muốn bảo vệ cô, muốn cô một đời bình an ! Hắn không cần mình phải là người đứng bên cạnh che chắn cho cô chỉ cần là người đứng phía sau âm thầm mà bảo vệ cô như vậy cũng tốt !
" Nhiên Nhi, em sẽ sống thật hạnh phúc, cuộc đời sau này của em sẽ ngập tràn tiếng cười. Anh hứa với em ... ".
Ngón tay Giảng Phong di chuyển trên đôi môi hồng nhuận của cô. Cuối cùng hắn vẫn là không kìm nén được mà cúi xuống hôn lấy nó. Nụ hôn ấy rất dịu dàng vì Giảng Phong sợ sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Tĩnh Nhiên.
Nhẹ nhàng rút tay về, Giảng Phong cẩn thận bước xuống giường, lấy điện thoại nhắn tin vào một dãy số rồi rời khỏi phòng ngủ.
" Không gặp không về ! ".
[ ... ]
Ban đêm đúng là yên tĩnh đến đáng sợ. Giảng Phong một thân một mình đứng ở đó gió thổi khiến vạt áo hắn tung bay. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn từng đợt sóng vỗ vào bãi cát, nghe thấy tiếng xì xào của những cành cây tán lá va vào nhau khi gặp gió thổi.
Khoảng tầm nửa tiếng sau một người đàn ông vóc dáng cao to bước đến bên cạnh Giảng Phong còn thân mật khoác tay lên vai hắn.
" Có chuyện mà gọi tôi ra đây thế ? ".
Giảng Phong không vội trả lời hắn không nóng không lạnh gạt tay Quân Mộ khỏi người mình. Ánh mắt không tỏ rõ thái độ gì càng khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
" Mạng của tôi tôi đã cho cậu. Tĩnh Nhiên, xin cậu bảo vệ cô ấy ! ".
Quân Mộ sững người, nụ cười trên khoé môi trong một khắc ấy cứng đờ không thể nhúc nhích, mãi một hồi lâu sau đó Quân Mộ mới có thể bật cười.
" Sao cậu biết tôi hạ độc vào thuốc của cậu ? ".
" Tôi từng cứu mạng Tiểu Lôi ba lần vì lòng cảm kích Tiểu Lôi càng không thể phản bội tôi. Hơn nữa thuốc tôi uống, máu tôi uống đều do cậu chuẩn bị, cậu là người nhiều hiềm nghi nhất ".
Đứng trước câu trả lời của Giảng Phong, Quân Mộ không thể không bái phục trước một Giảng Phong vừa thông minh lại vừa cao ngạo. Tuy mạng sống của hắn đã rơi vào tay của người khác nhưng cũng sẽ không vì thế mà xuống nước cầu xin.
" Cậu không hỏi tôi vì sao đối với cậu lại làm thế ? ".
" Cậu vì sao hận tôi, tôi vốn không quan tâm, tôi chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Tĩnh Nhiên ".
Nụ cười trên gương mặt Quân Mộ càng lúc càng trở nên rạng rỡ. Gương mặt nửa sáng nửa tối, tâm tư lúc ẩn lúc hiển càng khiến người ta trở nên hoang mang.
" Giảng Phong năm xưa Giảng thị xảy ra chuyện cậu vì muốn giúp Giảng thị mà trở thành con nuôi của ba tôi. Kể từ khi có cậu ba tôi cái gì cũng giành phần cho cậu, đến quyền thừa kế cũng muốn để cho cậu ".
Giảng Phong nghe xong vẫn không thay đổi thái độ. Hắn quay đầu nhìn Quân Mộ, cùng lúc ấy sóng đánh rất mạnh vào bờ làm cả người Giảng Phong ướt nhẹp.
" Mộ, cậu chưa từng coi tôi là bạn, nếu chỉ vì lí do đó mà cậu hận tôi thì thật nực cười ".
" Con người ai mà chẳng có lòng đố kị. Giảng Phong mỗi khi đứng bên cạnh cậu bao nhiêu ánh hào quang đều là cậu chiếm chọn, còn tôi thì sao ? Rồi sau này tôi mới hiểu chỉ khi cậu biến mất ánh hào quang kia sẽ đều là của tôi. Tôi để cậu sống tiếp một năm nữa đã là niệm tình rồi ".
Giảng Phong cười khẽ. Hắn luôn coi Quân Mộ là bạn thân nhất nhưng đến bây giờ Quân Mộ lại vì mới lý do vớ vẩn này mà muốn giết hắn, hắn còn có thể nói được gì ?
Trời sinh con người đã có lòng đố kị, đúng là không sai. Nhưng nếu đố kị đến mức phát điên không chỉ khiến mình thương tổn mà còn làm đau người khác.
Giảng Phong không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Hắn lùi xuống hai bước đứng ngang với Quân Mộ rồi cất lời.
" Tôi chỉ muốn cậu chăm sóc Tĩnh Nhiên thay tôi ".
Hiện tại có lẽ nhờ Quân Mộ là cách tốt nhất để Tĩnh Nhiên được an toàn !
Chơi với Giảng Phong bao nhiêu năm nay, Quân Mộ chưa từng thấy hắn xuống nước cầu xin người khác. Nhưng lần này đã thấy rồi là vì một người phụ nữ !
" Muốn tôi chăm sóc Tĩnh Nhiên không phải là không thể. Nếu cậu chịu uống lọ thuốc này tôi sẽ đồng ý ".
Dứt lời, Quân Mộ lấy trong túi áo một lọ thuốc đưa đến trước mặt Giảng Phong, anh lại nói tiếp.
" Thuốc này sẽ làm cậu chết nhanh hơn, đau đớn thống khổ nhiều hơn. Hiện máu ma cà rồng trong cơ thể cậu đã sắp cạn, một khi cạn cậu sẽ không còn đường sống ".
Giảng Phong giật lấy lọ thuốc trong tay Quân Mộ ngẩng đầu uống một hơi hết sạch.
Hắn đã từng nói để Tĩnh Nhiên sống hạnh phúc hắn không có gì là không thể làm.
" Cậu nhớ lời cậu nói ".
" Tôi biết rồi ! ".
Nói rồi, Giảng Phong quay lưng đi. Màn đêm bao phủ lấy bóng hình cao lớn của hắn có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, lồng ngực đau đớn tựa như muốn nổ tung, chân tay bủn rủn chẳng có sức lực ...
Giảng Phong cứ thế ngất đi ...
Cầu Xin Em Quay Lại
Tĩnh Nhiên lẳng lặng nhìn một Giảng Phong yếu ớt nằm trên giường lớn. Cô không biết hắn đã gặp chuyện gì, nhưng đến khi cô nhìn thấy hắn thì đã sốt rất cao đến mất ý thức.
Nếu không phải một dân chài tình cờ phát hiện có lẽ cái mạng này của Giảng Phong cũng không thể giữ được.
Giảng Phong đường đường là ma cà rồng thế nhưng lại sốt rất cao, hôn mê hai ngày hai đêm đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tĩnh Nhiên đã thử gọi cho Quân Mộ nhưng anh ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp là không vấn đề gì.
" Nước ... ".
Âm thanh nhỏ bé yếu ớt phát ra từ trên giường bệnh. Tĩnh Nhiên vội vàng quay đầu nhìn Giảng Phong, đôi môi trắng bệch khô khốc kia không ngừng mấp máy mà lòng cô thắt lại.
Tĩnh Nhiên ấn nút kế bên tay phải của cô chiếc xe lăn liền di chuyển đến nơi để nước. Rót một cốc nước đầy Tĩnh Nhiên liền cho xe đi đến đầu giường của Giảng Phong, cẩn thận cho hắn uống nước.
Đúng là mất đi một chân cuộc sống cũng vì thế mà trở nên khó khăn, việc đi lại cũng vì thế mà trở nên hạn chế. Nhưng không sao cả, chỉ cần thoát được khỏi Kỳ Diêm, chỉ cần trở về bên cạnh Giảng Phong dù có ra sao cô cũng nguyện ý.
Cho Giảng Phong uống nước xong xuôi, hắn lờ mờ tỉnh lại.
" Nhiên ... Nhi ... ".
Giảng Phong nhoẻn miệng cười khẽ gọi tên Tĩnh Nhiên. Hắn của hiện tại không còn một chút sức lực nào nữa đến cử động chân tay cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lọ thuốc kia của Quân Mộ quả nhiên đã bắt đầu có tác dụng !
Tĩnh Nhiên bắt lấy bàn tay của Giảng Phong, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay lạnh giá của hắn, gấp gáp hỏi.
" Anh làm sao thế ? Phong rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ? ".
Nhìn thấy tia lo lắng nơi đáy mắt cô lòng Giảng Phong tựa như có một dòng nước ấm nóng chảy qua. Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác ấm áp, hạnh phúc đến như vậy.
Nhìn cô thế này hắn càng cảm thấy hành động của hắn không có sai. Chỉ cần cô hạnh phúc hắn chết cũng không vấn đề.
Nhiên Nhi, lời hứa cùng nhau sống đến bạc đầu kia có lẽ anh sẽ không thể thực hiện được. Nhưng lời hứa anh hứa sẽ cho em một đời bình bình an an anh nhất định sẽ làm được !
Giảng Phong không trả lời câu hỏi của cô, hắn nói.
" Đợi anh khoẻ lại, chúng ta đi du lịch có được không ? ".
" Được ! ".
Khoé mắt Tĩnh Nhiên thoáng đỏ hoe. Cô biết Giảng Phong sợ cô lo lắng nên mới không nói rõ cho cô nguyên nhân, hành động quan tâm của hắn càng khiến cô cảm thấy ấm áp.
[ ... ]
Tĩnh dưỡng hơn một tuần sức khoẻ của Giảng Phong đã ổn định trở lại. Hắn lập tức phó thác tất cả quyền quản lí tập đoàn cho Tiểu Lôi rồi lập kế hoạch đi nghỉ dưỡng cùng Tĩnh Nhiên.
Lần này Giảng Phong đưa Tĩnh Nhiên đến một hòn đảo phía bắc lấy tên là "Phong Nhiên".
Tĩnh Nhiên ấn nút cho xe lăn tự di chuyển xung quanh bãi cát. Tuy không thế đi lại, nhưng cô chưa từng hạnh phúc như lúc này.
Giảng Phong âm thầm đứng phía sau quan sát cô.
Hắn chưa từng phát hiện thì ra âm thầm nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là đạt được một thành tựu đáng xem trọng.
Cách biển một khoảng khác xa, Tĩnh Nhiên cho xe lăn quay đầu, vẫy tay gọi Giảng Phong.
" Phong nhanh lên ".
Giảng Phong lập tức chạy đến đứng bên cạnh Tĩnh Nhiên.
" Có vui không ? ".
Hắn ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, trầm giọng hỏi.
" Rất vui ".
Bên bờ biển hôm đó tràn ngập những tiếng cười hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ. Có lẽ đối với họ những tháng ngày vô ưu vô lo như thế này chính là những tháng ngày vui vẻ nhất.
Khi quay trở lại biệt thự trời đã sập tối. Lối đi từ cổng cho đến khi vào biển thự trải đầy những cánh hoa hồng. Xe lăn của Tĩnh Nhiên di chuyển trên con đường trải dài những cánh hoa đến khi quay đầu lại cũng không thấy Giảng Phong đâu còn Giảng Phong không biết từ khi nào đã đứng đợi cô ở đầu bên kia.
Giảng Phong nhoẻn miệng cười hạnh phúc đợi Tĩnh Nhiên bước qua con đường trải đầy hoa hồng.
" Em đến rồi ! ".
Tĩnh Nhiên đưa tay cho Giảng Phong không nhịn được mà phấn khích nói.
Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, bên trong được bày biện bối cảnh không khác gì một nhà thờ nổi tiếng. Giảng Phong chậm rãi đưa Tĩnh Nhiên đến trước mặt Cha Xứ
Lòng Tĩnh Nhiên có chút hoảng hốt, không ngờ Giảng Phong lại sắp xếp một cảnh tượng khiến cô không thể nào tưởng tượng nổi.
" Tĩnh Nhiên, con có đồng ý lấy Giảng Phong, nguyện đời đời kiếp ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy. Dù cho một ngày nào đó cậu ấy có trở nên nghèo khó, bệnh tật, có có đồng ý không ? ".
Chất giọng trang trọng của Cha Xứ đã thành công kéo Tĩnh Nhiên trở lại thực tại. Cô ngẩng đầu nhìn Giảng Phong, hạnh phúc đáp.
" Con đồng ý ".
" Giảng Phong, con có đồng lấy Tĩnh Nhiên không, nguyện ý đời đời kiếp chăm sóc cô ấy. Dù một ngày nào đó cô ấy có trở nên nghèo khó, bệnh tật, con có đồng ý không ? ".
" Con đồng ý ".
Dứt lời, Giảng Phong liền lấy nhẫn đeo cho Tĩnh Nhiên.
Tuy không thể bảo vệ cô cả đời nhưng trong thời gian ngắn ngủi này hắn nhất định để cô hạnh phúc.
Cầu Xin Em Quay Lại
" Đây là những gì anh cần ! ".
Người thư ký đặt xấp ảnh lên bàn làm việc của Kỳ Diêm rồi lại lui xuống đứng cách y một khoảng nhất định.
Kỳ Diêm cầm từng tấm ảnh lên xem, chỉ trong chốc lát sắc mặt đã thoáng chốc trắng bệch. Nơi đáy mắt hằn rõ tia giận dữ. Y vò nát tấm ảnh đang cầm trong tay, nhất thời không kìm chế nổi cơn thịnh nộ mà hất tung đồ đạc trên mặt bàn.
" Đáng chết ! Đáng chết ! ".
Kỳ Diêm luôn miệng mắng chửi. Mấy ngày nay y không thấy động tĩnh gì từ bên phía Giảng Phong nhưng cho đến khi sai người điều tra thì lại phát hiện hắn đi hưởng tuần trăng mật với Tĩnh Nhiên !
Nhìn những tấm ảnh kia Tĩnh Nhiên cô cười đến hạnh phúc, cười đến vui vẻ ! Nhưng nụ cười ấy chưa từng xuất hiện khi cô ở bên cạnh y. Y vì cô làm nhiều việc như thế, vì cô không ngừng mưu đồ tính kế, nhưng trong mắt cô chỉ có mình Giảng Phong.
Vì sao ? Rốt cuộc là vì sao ?
Kỳ Diêm hệt như một con thú dữ khiến ai cũng không dám lại gần. Khi đã lấy lại được bình tĩnh y đứng thẳng người, quay đầu đối diện với người thư ký đang đứng cách mình một khoảng nhất định, lạnh nhạt cất tiếng.
" Sắp xếp bằng chứng ".
Người thư ký kia hiểu chuyện gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Kỳ Diêm đi thi hành nhiệm vụ mà y giao.
Kỳ Diêm siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Nếu y đã không có được Tĩnh Nhiên vậy thì Giảng Phong cũng đừng hòng có được !
[ ... ]
Chuông điện thoại reo ing ỏi khiến Tĩnh Nhiên tỉnh dậy. Cô theo phản xạ đưa tay khua khua bên kia giường nhưng lại không thấy một ai, có lẽ Giảng Phong đã đến tập đoàn từ sáng sớm.
Tĩnh Nhiên nhoẻn miệng cười, cô với lấy điện thoại, uể oải nói.
" Alo ".
" Nhiên Nhiên ... ".
Đầu bên kia truyền đến chất giọng thâm tình của Kỳ Diêm dội thẳng vào tai của Tĩnh Nhiên khiến cơn buồn ngủ của tan biến.
Tĩnh Nhiên ngồi thẳng dậy, có lẽ vì căng thẳng mà bàn tay cầm điện thoại của cô trở nên căng cứng.
" Có chuyện gì ? ".
Giọng nói thờ ơ của cô khiến Kỳ Diêm có chút hụt hẵng. Y cứ nghĩ bao lâu không gặp nhau, câu đầu tiên cô nói với y sẽ là một câu hỏi mang tính quan tâm. Nhưng thật không ngờ ...
" Chúng ta gặp nhau đi ".
" Tôi không còn lý do gì để gặp anh hết ".
Tĩnh Nhiên thẳng thắng từ chối. Nếu đã lựa chọn ở bên cạnh Giảng Phong cô sẽ không cho bất kỳ ai một cơ hội, nhất là Kỳ Diêm.
" Nếu như muốn biết ba mẹ em chết thế nào thì gặp nhau ở trước mộ của ba mẹ em ".
Sống lưng Tĩnh Nhiên cứng đờ. Câu nói của Kỳ Diêm thành công thu hút sự chú ý của cô. Ba mẹ cô vì sao chết chẳng nhẽ trong đó vẫn cỏn ẩn giấu bí mật ?
" Được ".
Lưỡng lự một hồi Tĩnh Nhiên vẫn đồng ý. Cúp điện thoại Tĩnh Nhiên nhờ chị giúp việc giúp mình sửa soạn lại một chút.
[ ... ]
Tĩnh Nhiên được chị giúp việc đưa đến nơi đã thấy Kỳ Diêm đứng ở đó. Cô nhờ chị giúp việc đặt lên mỗi ngôi mộ một bó hoa rất đẹp, khoé mắt Tĩnh Nhiên thoáng chốc đỏ hoe.
" Chị lui xuống trước đi ".
Chị giúp việc dường như không có ý làm theo lời Tĩnh Nhiên, trước khi rời khỏi biệt thự Giảng Phong đã nhắc chị ta phải chăm sóc Tĩnh Nhiên thật tốt, dù cho một khắc cũng không thể rời khỏi cô.
Tĩnh Nhiên cũng nhận thấy sự khó xử của chị giúp việc, cô vỗ nhẹ lên tay chị ta, cười nhẹ.
" Phong sẽ không trách chị đâu, đừng lo ".
Một tiếng "Phong" được phát ra từ miệng của cô hạnh phúc đến thế, ngọt ngào khiến người ta phát ghen. Kỳ Diêm đứng bên cạnh tưởng chừng như không thể khống chế cơn thịnh nộ mà phát điên.
Đến khi chị giúp việc đi rồi, Tĩnh Nhiên mới nói.
" Đến lượt anh rồi ".
Kỳ Diêm thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô trong lòng càng thêm hận Giảng Phong.
" Rời khỏi Giảng Phong đi ".
" Anh có tư cách gì nói tôi rời khỏi anh ấy ? ".
Tĩnh Nhiên cười khểnh, không nóng không lạnh chậm rãi phản bác.
" Đến khi biết hắn ta giết cả bố cả mẹ em, em vẫn nguyện ý ở bên cạnh anh ta, chăm sóc cho anh ta cả đời ư ? ".
Sắc mặt Tĩnh Nhiên thoáng chốc trắng nhợt. Câu nói của Kỳ Diêm tựa như con dao sắc lạnh không thương tiếc đâm thẳng vào trái tim cô. Tĩnh Nhiên lắc đầu, cố gắng không cho bản thân mình lay động.
" Anh nói dối ! Ba tôi gặp tai nạn, mẹ tôi bị Võ Vu Thiên giết ! Mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến Giảng Phong ".
Kỳ Diêm cũng không nóng giận, y mở đoạn video trong điện thoại rồi đưa cho Tĩnh Nhiên.
" Đây là bằng chứng chứng minh cho người giết mẹ em chính là hắn ! ".
Bàn tay Tĩnh Nhiên run run chạm vào nút mở video. Cảnh tượng đáng sợ nhất liền xuất hiện ...
Trong video, Giảng Phong dùng một tay nâng nữ giúp việc luôn đi theo bên cạnh mẹ cô ném mạnh vào góc phòng sau đó hắn tiến đến chỗ mẹ cô, một tay đã cố định được bà ... Sau đó ... Hắn ... Bắt đầu hút máu ...
Điện thoại trong tay Tĩnh Nhiên rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. Cô ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Là Võ Vu Thiên giết mẹ tôi ... Không phải Phong ... Chắc chắn không phải Phong ".
Kỳ Diêm nhìn bộ dạng của cô mà lòng thắt lại. Y hơi cúi người ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng chấn an cô.
" Giảng Phong và Võ Vu Thiên là anh em. Võ Vu Thiên nhận tội thay Giảng Phong cũng không có gì là lạ ".
Tĩnh Nhiên vốn không tin người giết mẹ cô là Giảng Phong nhưng đến khi nghe câu nói kia của Kỳ Diêm lòng cô lại xao động.
Hắn chưa từng nói với cô Võ Vu Thiên là em trai của hắn. Hoá ra đứa bé năm xưa hay bám theo cô lại là Võ Vu Thiên. Cô ấy vậy mà lại quên hắn còn có một người em trai song sinh.
" Còn ba tôi ? ".
Giọng nói của Tĩnh Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, lạnh lẽo đến mức khiến Kỳ Diêm phải kinh ngạc.
Y vẫy tay, người đàn ông đứng sau góc cây liền đi đến trước mặt cô.
" Tôi là người mấy chục năm trước đã gây tai nạn cho ba cô. Người sai khiến tôi là Giảng Phong ... ".
Tĩnh Nhiên ngẩng cao đầu nhìn người kia, cô không dám tin lời người kia nói, một chút cô cũng không dám tin. Nhưng lòng cô lại xao động ...
" Vì sao khi trước anh không nói ra ? ".
" Khi ấy Giảng Phong dùng mẹ uy hiếp tôi. Bây giờ bà ấy mất rồi tôi không thể không đem sự thật này phơi bày ra ánh sáng ".
Tĩnh Nhiên không nói gì nữa. Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Bằng chứng, nhân chứng đều ở trước mặt cô rồi, cô cỏn gì mà không thể tin được ?
Giảng Phong ... Tôi nên làm sao với anh đấy ?
Trái tim Tĩnh Nhiên bây giờ tựa như bị người khác tàn nhẫn bóp lấy. Khó thở cô ... Cô dường như bị sự tàn nhẫn kia làm cho không thể nổi.
Kỳ Diêm gật đầu với người kia một cái ra hiệu cho anh ta lui xuống. Y thuận thế cúi người ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô.
" Nếu em còn không giết Giảng Phong, ba mẹ em ở trên trời tuyệt đối không thể nhắm mắt ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Sập tối, sau khi xử lí hết công việc Giảng Phong mới trở về biệt thự. Hắn cứ ngỡ Tĩnh Nhiên sẽ như mọi khi ngồi trước cửa ngóng chờ hắn, nhưng lần này lại không phải.
Giảng Phong bước vào đại sảnh rộng lớn, đến bóng dáng bận bịu của chị giúp việc cũng không thấy đâu. Trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm xúc bất an.
Đúng lúc này hắn bắt gặp chị giúp việc tay bưng một bát thuốc vội vàng chạy lên cầu thang. Giảng Phong bước đến, cản chị ta lại.
" Có chuyện gì ? ".
Chị giúp việc vốn đang trong bộ dạng sợ hãi nay lại bị ba chữ lạnh nhạt của Giảng Phong làm cho khiếp sợ hơn.
" Cậu chủ ... Từ khi ra ngoài đến bây giờ cô chủ không chịu ăn gì, hơn nữa độ khoảng nửa tiếng trước không hiểu sao lại sốt rất cao ".
Giảng Phong sửng sốt, nét mặt hoảng sợ đến mức co rút.
" Cô ấy gặp ai ? ".
" Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết người kia là đàn ông cũng trạc tuổi cậu. Nhưng nét mặt có vẻ hung ác ".
Lòng Giảng Phong xẹt qua tia đau đớn. Nếu hắn đoán không nhầm người hôm nay Tĩnh Nhiên gặp chắn hẳn là Kỳ Diêm.
Giảng Phong không nói gì nữa lập tức chạy lên phòng ngủ. Nhìn Tĩnh Nhiên mê man nằm trên giường lớn, miệng cô không ngừng lẩm bẩm "Giảng Phong ... Anh thật tàn nhẫn" mà lòng hắn thắt lại.
Cô nói cô yêu hắn, hắn liền bất chấp nguy hiểm ở bên cạnh cô, giành thời gian cuối cùng của cuộc đời cho cô. Nhưng đến cuối cùng chỉ là vài câu nói của Kỳ Diêm, cô liền tin tưởng !
Giảng Phong cố nén cơn đau, hắn xoay người một khắc cũng không dám quay đầu nhìn Tĩnh Nhiên. Giảng Phong rút điện thoại, thuần thục nhấn số gọi cho Quân Mộ.
Mười phút sau Quân Mộ liền đứng trước mặt Giảng Phong.
" Mạng tôi, cậu cũng lấy rồi. Cứu cô ấy đi ".
Giảng Phong thờ ơ đưa tay chỉ về phía Tĩnh Nhiên. Tuy bên ngoài hắn làm như mình rất ổn nhưng Quân Mộ vẫn nhìn ra Giảng Phong của lúc này một chút cũng không ổn.
Quân Mộ cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra vì kể từ đêm hôm ấy Giảng Phong với anh đã không thể trở lại như trước rồi.
Kiểm tra toàn bộ cho Tĩnh Nhiên xong, Quân Mộ không khỏi kinh ngạc nói.
" Giảng Phong, trong máu của Tĩnh Nhiên có chất chống lại với máu của ma cà rồng. Nên máu ma cà rồng mười năm trước Kỳ Diêm tiêm vào người của cô ấy, trong mười năm nay hợp chất kia đã dần dần tiêu huỷ máu ma rồng mà trước kia Kỳ Diêm tiêm vào. Cô ấy bây giờ đã hoàn toàn trở lại thành người bình thường ".
Giảng Phong cũng kinh ngạc không kém gì Quân Mộ. Hắn sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng nghe đến hiện tượng mà Quân Mộ vừa nhắc đến.
" Vậy tại sao cô ấy lại sốt mê man không tỉnh ? "
" Hợp chất kia dùng máu ma cà rồng để nuôi sống. Hiện tại trong máu của Tĩnh Nhiên vẫn còn một chút hợp chất đó, chừng nào chưa tiêu diệt được hợp chất kia trong máu của cô ấy đến khi ấy Tĩnh Nhiên vẫn sẽ trong bộ dạng bây giờ sốt mê man không tỉnh lại ".
Giảng Phong nghe vậy thì toàn thân căng thẳng, lập tức hỏi Quân Mộ cách chữa trị.
" Vậy phải làm sao ? ".
" Dùng máu ca rồng ".
Quân Mộ vừa dứt lời, Giảng Phong liền với lấy con dao mà chị giúp việc mang lên để gọt trái cây chém một nhát vào tay mình rồi lấy cốc ra hứng. Từng giọt máu rơi tí tách vào trong chiếc cốc thuỷ tinh.
" Cậu đúng là điên rồi ? Giảng Phong, trong người cậu bây giờ chỉ còn một chút máu ca rồng nếu cậu cho cô ấy hết thời gian sống của cậu sẽ rút ngắn hơn một nửa đấy ! ".
Quân Mộ hoảng hốt. Anh không ngờ Giảng Phong chỉ vì Tĩnh Nhiên mà làm đến mức này.
Giảng Phong cười nhạt, hắn yếu ớt đáp lại Quân Mộ.
" Không phải cậu muốn tôi chết sớm sao ? ".
Quân Mộ không nói gì nữa, anh quay đầu đi nhìn nơi khác. Có phải hận Giảng Phong là anh đã sai rồi không ?
[ ... ]
Nhờ có máu ma cà rồng của Giảng Phong, hợp chất trong máu kia của Tĩnh Nhiên được giải trừ. Sức khoẻ của cô cũng vì thế ngày một ổn định hơn. Nhưng kể từ khi cô tỉnh lại, thái độ đối với Giảng Phong đã khác hẳn trước đấy.
Giảng Phong nhìn cô lưng tựa vào thành giường, ánh mắt vô định không điểm tựa mà lòng thắt lại. Hắn bảo chị giúp việc đưa cháo cho hắn rồi kêu chị đi xuống dưới.
Bưng bát cháo nóng hổi nhẹ nhàng bước vào phòng. Rõ ràng Tĩnh Nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhưng cô vẫn không quay đầu nhìn hắn đến một cái.
" Nhiên Nhi, ăn cháo đi kẻo nguội mất ".
Tĩnh Nhiên bất thình lình lên tiếng hỏi Giảng Phong một câu.
" Anh có chuyện giấu tôi đúng không ? ".
Khoảnh khắc này Tĩnh Nhiên chỉ mong muốn hắn nhanh chóng nói một chữ "không" với cô. Nhưng thời gian cứ trôi đi còn Giảng Phong một chữ cũng không thể phát thành lời.
Thái độ đó của Giảng Phong khiến niềm tin của cô đối hắn tựa như một dòng sông đã cạn kiệt nước. Thái độ này không phải đã âm thầm nói với cô rằng những gì Kỳ Diêm nói là hoàn toàn đúng sao ?
Tĩnh Nhiên như thể phát điên, cô quay người hất đổ bát cháo trong tay Giảng Phong, không ngừng quát lên.
" Tại sao ? Tại sao ? Anh đối xử tốt với tôi là cảm thấy có lỗi ư ? ".
Lòng Giảng Phong cũng đau không kém cô. Hắn không biết Kỳ Diêm nói với cô những gì, nhưng hắn chỉ biết những lời mà Kỳ Diêm nói với cô đã khiến cô không chút ngờ vực mà hận hắn.
Hắn không trả lời câu hỏi kia của cô là vì hắn vẫn còn giấu cô, cái này là sự thật không thể chối cãi. Nhưng thứ mà hắn giấu cô là âm thầm uống thuốc độc để đối lấy bình an cho cô, làm âm thầm nhịn đau để nhìn thấy nụ cười của cô, chứ không phải những thứ mà trong đầu cô đang nghĩ ...
Tĩnh Nhiên càng nhìn Giảng Phong lại càng nhớ tới cảnh tưởng ba mẹ cô chết thảm trong tay hắn, lại càng nhớ đến lời Kỳ Diêm nói nếu không giết hắn ba mẹ cô không thể nhắm mắt.
Trong đầu Tĩnh Nhiên lúc này không ngừng hiện lên những lời thúc giục của ba mẹ, họ đều mong cô nhanh chóng giết hắn.
" A ... ".
" Tại sao lại giết ba mẹ tôi ? Tại sao ? ".
Dứt lời, Tĩnh Nhiên liền rút con dao đã đặt dưới gối kề lên cổ của Giảng Phong !
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tại sao ? Tại sao lại giết ba mẹ tôi ? ".
Giảng Phong để mặc Tĩnh Nhiên gào thét. Nhìn con dao sắc nhọn đang kề trên cổ mình, hắn chỉ biết im lặng. Những lời muốn nói dường như không còn cách nào thốt ra được nữa.
Hắn chỉ muốn hỏi cô vì sao lại lựa chọn tin Kỳ Diêm, vì sao lại không lựa chọn tin tưởng hắn một lần. Hoá ra trong mắt cô hắn vẫn chỉ là một người đàn ông tàn nhẫn.
Bàn tay cầm con dao của Tĩnh Nhiên không ngừng dao động mà cứa một vết thật lớn trên cổ Giảng Phong. Vết thương không sâu, nhưng máu chảy rất nhiều, nhuộm đẫm một mảng áo trước ngực hắn.
" Giảng Phong, tôi yêu anh nhiều đến thế, nhưng tại sao anh đối với tôi còn không bằng một loại vật ? ".
Tĩnh Nhiên càng khóc càng thê lương. Cõi lòng cô như bị người ta tàn nhẫn dẫm đạp, đau đớn đến thấu tận tâm cam.
Kề con dao lên cổ Giảng Phong, nhìn chính con dao mình cầm trong tay tạo nên vết cứa thật lớn trên cổ hắn mà lòng cô quặn đau.
Hắn không biết khoảnh khắc cô xem toàn bộ chứng cớ mà Kỳ Diêm cung cấp đau ra sao, khi ấy cô tưởng chừng như trái tim mình đã ngừng ngập đập. Khoảng khắc ấy cả thế giới xung quanh cô tựa như sụp đổ.
" Giảng Phong, anh nói đi ! Anh nói đi mà ! ".
Buông con dao đang cầm trong tay xuống, Tĩnh Nhiên không ngừng dùng sức đánh mạnh lên người hắn. Tim cô đau quá, đau quá ! Hoá ra hắn nói yêu cô, đối xử tốt với cô cũng là do hắn cảm thấy có lỗi.
Nhưng ngày cùng nhau cười nói trên hòn đảo xinh đẹp ấy cũng là một mình cô ôm ảo tưởng ư ? Hoá ra hắn chưa từng thật lòng yêu cô !
Giảng Phong cười nhạt. Hắn không tức giận, chỉ lẳng lẽ lấy giấy ăn lau sạch cháo còn dính trên mu bàn tay cô.
" Nếu như anh nói em có tin không ? Nhiên Nhi, nếu như Kỳ Diêm đã cho em xem chứng cứ kia những lời anh chuẩn bị nói em liệu tin được mấy phần ? 80% hay là 0% ? ".
Cố nén chua xót Giảng Phong vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười hạnh phúc. Hắn đương nhiên biết một khi cô lựa chọn tin số bằng chứng kia của Kỳ Diêm cô sẽ không thể tin hắn nữa. Tính khí của cô thế nào hắn rõ nhất !
Nước cờ lần này Kỳ Diêm đi khiến hắn không thể không bái phục.
" Anh không nói, tôi làm sao tin ? Giảng Phong, anh không nói cũng không sao, tôi chỉ cần anh trả lời tôi vì sao không cho tôi biết Võ Vu Thiên là em trai anh ? ".
Giảng Phong đưa lưng tựa vào thành giường, âm thầm quan sát cô. Lần này hắn không có ý định giấu giếm liền đem mọi chuyện nói thẳng ra.
" Chắc hẳn em cũng biết người muốn giết tôi đếm không xuể. Ba mẹ tôi mất rồi, Vu Thiên là người em trai duy nhất của tôi cho nên tôi phải liều mạng bảo vệ nó. Càng ít người biết nó là em trai tôi càng ít người dùng nó khống chế tôi và cũng càng ít người vì muốn trả thù tôi mà giết nó ".
" Gạt người. Nói cho tôi thì sao ? Tôi sẽ lợi dụng Vu Thiên để làm gì anh ư ? ".
Tĩnh Nhiên cười lạnh. Những lời kia chẳng qua chỉ muốn qua mắt cô. Cô là vợ hắn, là người mà hắn nên tin tưởng nhưng đến chuyện cỏn con này hắn cũng muốn giấu cô.
" Anh giấu tôi là muốn Vu Thiên thay anh nhận tội danh giết mẹ tôi rồi từ đó phủi sạch quan hệ với anh, có đúng không ? ".
Giảng Phong lắc đầu tỏ ý không phải. Cô không hiểu, vốn dĩ không hiểu. Xung quanh Tĩnh Nhiên cô có bao nhiêu mối nguy hiểm nhắm thẳng vào người hắn cô chẳng lẽ không biết ?
Kỳ Diêm chính là mối nguy hiểm đầu tiên. Luận về việc lợi dụng người khác hắn làm sao bằng Kỳ Diêm. Luận về khống chế người khác chỉ có thủ đoạn của Kỳ Diêm là tàn nhẫn, độc ác nhất !
Không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Tĩnh Nhiên không nói nữa, cô không dám nhắm mắt vì mỗi khi nhắm mắt lại bên tai cô sẽ vang lên câu nói "giết Giảng Phong đi" của ba mẹ và từng chứng cứ mà Kỳ Diêm cubg cấp.
" Giảng Phong tôi cho anh một cơ hội cuối vì sao lại giết ba mẹ tôi ? Họ rốt cuộc đã làm hại gì đến lợi ích cá nhân của anh ? ".
Giảng Phong không nói, nét mặt hắn co rút vì đau đớn. Hắn cứ chăm chăm nhìn thẳng vào đáy mắt ngập tràn hận ý của Tĩnh Nhiên. Cô vốn không biết những lời ngày hôm nay cô nói có bao nhiêu lực sát thương đối với hắn.
" Em lấy bằng chứng gì chứng minh ba mẹ em do tôi giết ? ".
" Kỳ Diêm đã đưa hết bằng chứng cho tôi rồi. Hơn nữa ngày ba tôi gặp tai nạn cùng ngày anh huyết tẩy tất cả những thế lực chống đối Giảng thị ".
Giảng Phong cười nhẹ. Trái tim tựa như bị hàng trăm hàng nghìn mũi dao đâm xuyên. Giờ hắn mới hiểu thế nào gọi là đau thấu tận tâm can !
Ngày hắn huyết tẩy những dòng tộc chống đối Giảng thị vốn dĩ không đụng vào bất kì người nào mang họ Tĩnh.
Nhặt lấy con dao rơi xuống đất, Giảng Phong đưa nó cho cô, tự mình cầm tay cô, đặt con dao kề lên cô mình.
" Nếu đã không tin vậy thì giết tôi mọi thù hận không phải sẽ được xoá bỏ ư ? ".
Hắn không muốn cả đời sau cô sống trong thù hận.
Thế nên Nhiên Nhi, chỉ cần hoá giải thù hận trong lòng em, anh chết cũng không đáng.
Tĩnh Nhiên đối với hành động giải thích cho có của Giảng Phong thì trong lòng càng tin tưởng những lời Kỳ Diêm nói. Hắn không giải thích cho cô nghe không phải đã âm thầm thừa nhận tất cả ?
Tĩnh Nhiên cô ấy vậy mà lại đem lòng đi yêu một kẻ giết hại ba mẹ mình.
Ba mẹ, là con bất hiếu !
Tĩnh Nhiên nhắm chặt hai mắt, cầm chắc con dao trong tay một nhát đâm thẳng vào lồng ngực của Giảng Phong.
Giảng Phong sững sờ, cả người cơ hồ như không cò sức lực mà ngã xuống.
Nhiên Nhi, kiếp này là em nợ anh, kiếp sau em nhớ phải trả ...
Giảng Phong chăm chú nhìn Tĩnh Nhiên, khoé mắt hắn nặng trĩu chỉ muốn nhắm chặt mắt lại nhưng lại không nỡ để bóng hình cô biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Bàn tay cầm con dao nhuốm đầy máu của Tĩnh Nhiên không ngừng run rẩy.
Cô chỉ biết trước khi Giảng Phong nhắm mắt có nói một câu khiến cô khắc cốt ghi tâm.
" Chết trong tay em ... ĐÁNG ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Khi Kỷ Mộc đến nơi mọi thứ đã không thể vãn hồi. Anh thẫn thờ từng bước từng bước bước vào ngủ, nhìn thấy Tĩnh Nhiên sắc mặt trắng nhợt như không còn một hột máu bên cạnh là Giảng Phong, trước ngực hắn còn có một mảng máu rất lớn.
" Vì sao ? Vì sao ? ".
Kỷ Mộc khàn khàn lên tiếng. Anh yêu Tĩnh Nhiên là thật nhưng cũng không cho phép người con gái anh yêu giết hại chính anh trai ruột luôn che chở bảo vệ anh.
Kỷ Mộc tiến đến trước mặt Tĩnh Nhiên, nhìn bộ dạng của cô bây giờ khiến lòng anh rối bời. Đến bản thân anh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Dùng tay nâng cằm Tĩnh Nhiên để cô đối diện với ánh mắt của anh. Kỷ Mộc nhìn không thấu trong đôi mắt kia của Tĩnh Nhiên rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
" Nói đi, vì sao lại giết Giảng Phong ? Tĩnh Nhiên, cô nói cho tôi ! ".
Đến lúc này Tĩnh Nhiên mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Kỷ Mộc, đến nước này cô mới nghe lọt tay những lời anh nói. Ban nãy cô hoàn toàn nghe không thấy, nhìn không thấy trước mắt chỉ là một mảng đen vô tận, tận cùng của mảng đen ấy là xác của Giảng Phong.
" Võ Vu Thiên ? ".
Đối diện trực diện với Kỷ Mộc, Tĩnh Nhiên có hơi hoảng hốt. Người đàn ông từng vì cô mà chết không ngờ bây giờ lại đến trước mặt cô.
" Tôi là Kỷ Mộc. Giảng Kỷ Mộc "
Ba chữ cuối Kỷ Mộc nhấn mạnh rất rõ ràng. Thật ra tên thật của anh là Giảng Kỷ Mộc chỉ khi ba mẹ ly dị, anh đi theo mẹ nên mới lấy tên là Võ Vu Thiên.
" Nói đi chứ ? Cô vì sao lại giết Giảng Phong ? ".
Chuyện đến mức này Kỷ Mộc cũng đã phân biệt được rõ ràng anh lại yêu Tĩnh Nhiên hay chỉ coi Tĩnh Nhiên như một thế thân của Liễu Nhạc. Anh thừa nhận, chỉ vì Tĩnh Nhiên giống Liễu Nhạc một phần nhỏ nên anh đã bảo vệ cô, đã muốn chiếm lấy cô. Nhưng cái chết của Giảng Phong hôm nay đã làm anh thấu đáo.
Tĩnh Nhiên cười nhạt, nụ cười lạnh đến mức muốn đóng băng người đối diện.
" Giảng Phong giết ba mẹ tôi, tôi giết anh ta không được sao ? ".
Cô cũng không biết bản thân mình lúc này thế nào nữa. Rõ ràng giết được Giảng Phong, trả được thù cho ba mẹ cô phải vui mới đúng. Nhưng tim cô bây giờ lại rất đau !
" Cô có yêu Giảng Phong không ? ".
Kỷ Mộc bất chợt hỏi một câu không liên quan, nhưng lại câu hỏi này lại rất thâm sâu.
" Có ".
Tĩnh Nhiên không còn suy nghĩ mà trả lời. Cô đích thực yêu Giảng Phong, nhưng chuyện mà hắn làm với ba mẹ cô, cô không có cách nào chấp nhận.
" Haha ... "
Kỷ Mộc bật cười, anh nói.
" Nếu cô yêu Giảng Phong đã lựa chọn tin tưởng anh ấy. Tĩnh Nhiên, cô lựa chọn tin Kỳ Diêm, thật sự là yêu anh ấy sao ? Tôi đã nói rồi mẹ cô là tôi giết, cảnh sát cũng đã xác nhận ba cô chết do tai nạn, không phải sao ? Nếu cô thật sự yêu Giảng Phong sẽ không bao giờ hoài nghi anh ấy. Tôi hỏi cô anh ấy đã từng chính miệng thừa nhận mình giết ba mẹ cô chưa ? ".
Tĩnh Nhiên toàn thân cứng đờ. Đúng, Giảng Phong không thừa nhận mình giết ba mẹ cô nhưng mọi hành động của hắn đều chứng thực cho chứng cớ của Kỳ Diêm.
" Tĩnh Nhiên, Kỳ Diêm không có được cô thì chắc chắn sẽ không để Giảng Phong có được cô ".
Kỷ Mộc nói một câu không đầu không đuôi. Nhưng câu nói này lại là một phần chứng minh sự trong sạch của Kỳ Diêm.
" Nếu như cảm thấy Giảng Phong oan ức vậy thì giết tôi đi ".
Tĩnh Nhiên ngẩng mặt nhìn Kỷ Mộc, thái độ trước sau không đổi đều lạnh nhạt như vậy.
" Cô tưởng cô chết dễ vậy à ? Giảng Phong dùng một mạng đổi một mạng, cô nghĩ một cô giết cô lại giải trừ mọi oan ức của cô ư ? ".
Quân Mộ bất thình lình bước vào. Phía sau còn dẫn theo một người đàn ông vóc dáng cao to. Tĩnh Nhiên từng ở với Kỳ Diêm mười năm đương nhiên có thể nhận ra người đứng phía sau Quân Mộ là thư ký riêng của Kỳ Diêm.
" Nói đi ".
Quân Mộ đấm mạnh vào người kia một cái khiến người kia đứng không vững loạng choạng ngã xuống.
" Bằng chứng mà cô xem ... Là tôi chỉnh sửa ... Người tài xế kia là Kỳ Diêm dặn tôi đi thuê để nói cho cô nghe ".
Tĩnh Nhiên sững người. Trái tim bất giác nhói lên. Là cô nghi oan cho Giảng Phong ư ? Là cô giết nhầm hắn rồi ư ?
Quân Mộ nhìn biểu hiện của Tĩnh Nhiên chỉ biết lắc đầu. Anh thật sự không hiểu Giảng Phong vì sao lại yêu một nữ nhân ngu xuẩn ?
" Mạng sống của cô là Giảng Phong đổi lấy. Nếu đã biết sự thật thì sống cho tốt đừng khiến công sức của cậu ấy tan thành mây khói ".
" Anh nói thế là ý gì ? ".
" Nhớ ngày Giảng Phong ngất trên bãi biển không ? Cậu ấy tự nguyện uống một lọ thuốc để đối lấy sự an toàn của cô. Mà người đảm bảo sự an toàn cho cô là tôi. Ngày cô sốt mê man cần đến máu ma cà rồng để chữa trị cũng là cậu ấy đưa. Nếu không chỉ một nhát dao của cô liệu có giết được một ma cà rồng như cậu ấy không ? ".
Nước mắt Tĩnh Nhiên tí tách rơi xuống. Cô sai rồi, lần này cô thực sự sai rồi ! Giảng Phong vì cô làm biết bao nhiêu chuyện nhưng cô đến cuối cùng vẫn không tin tưởng hắn.
Phong, xin lỗi !
Quân Mộ rút trong túi áo một phong thử rồi đưa cho Kỷ Mộ để Kỷ Mộ chuyển lại cho Tĩnh Nhiên.
" Cậu ấy biết trước sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị sẵn một phong thư gửi riêng cho cô ".
Tĩnh Nhiên vội vàng mở ra xem, ngay từ dòng đầu tiên đã bật khóc.
" Nhiên Nhi, em từ nhỏ đã dễ ốm nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Những lúc ra đường nhớ mặc thật ốm. Anh không có ở đây nên nếu có vấn đề gì thì gọi cho Quân Mộ, đừng ngại, mọi chuyện anh đã an bài ổn thoả rồi.
Trên bãi biển hôm đấy, anh từ hữa sẽ ở bên cạnh em cả một đời. Thật xin lỗi, anh thất hứa rồi ! Nhiên Nhi, anh sớm biết bản thân không thể ở cạnh em một đời nên đã chuẩn bị cho em một đời về sau thật hạnh phúc.
Đừng tự làm khó bản thân.
Anh không trách em, không hận em. Nhiên Nhiên, đừng khóc, anh ở trên kia sẽ rất đau !
Nhiên Nhi, anh yêu em ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Đọc xong bức thư Giảng Phong để lại Tĩnh Nhiên không khóc nữa bởi vì cô là người không có tư cách để khóc nhất. Âm thầm vò nát bức thư trong lòng bàn tay, trái tim cô không ngừng nhói lên.
Bức thư cũng không có gì đặc biệt chỉ là vài ba câu quan tâm của Giảng Phong. Đối với người ngoài nó chỉ là phù phiếm, đối với cô nó là nửa đời còn lại.
Nhát dao ban nãy đâm thẳng vào lồng ngực hắn là cô sai, thế nhưng trong thư hắn nói hắn không trách cô, hắn nói cô đừng vì thế mà tự trách bản thân, hắn ở trên kia sẽ rất đau.
Bạn đã từng có người đàn ông yêu bạn thật lòng hay chưa ? Nhưng Tĩnh Nhiên cô thì có rồi, chỉ là do cô ngu xuẩn tự tay giết đi người đàn ông và cũng là người duy nhất thật lòng yêu cô, thật lòng nghĩ cho cô.
Vò nát lá thư trong tay, Tĩnh Nhiên ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đang lẳng lặng đứng nhìn mình, có lẽ ban nãy khóc nhiều quá đến bây giờ nói còn chẳng rõ.
" Những chuyện các anh biết, nói hết ra đi ".
Kỷ Mộc nhìn Quân Mộ, hai mắt của hai người đàn ông này giao nhau dường như đã tìm được tiếng nói chung mà cùng lúc gật đầu.
Kỷ Mộc nói trước.
" Đứa bé năm xưa do cô sinh ra thực chất không chết. Tĩnh Nhiên, đứa bé mà cô chăm sóc dùm Kỳ Diêm mười năm nay chính là con của cô với Giảng Phong ".
Tĩnh Nhiên sửng sốt, mở to mắt nhìn Kỷ Mộc. Kỷ Mộc nói Kỳ Ngạn Hiên là con của cô và Giảng Phong, không phải Kỳ Diêm nói nó là con của y với người vợ quá cố ư ?
" Năm xưa tôi là người đánh tráo con của hai người. Sau đó Kỳ Diêm lại cướp đứa nhỏ từ trong tay tôi. Kỳ thực, Giảng Phong đã sớm biết đứa nhỏ chưa chết cũng biết đứa con trong tay Kỳ Diêm là con anh ấy nhưng vì an toàn của đứa nhỏ anh ấy càng không thể đánh rắn động cỏ ".
Tĩnh Nhiên cười nhạt. Giảng Phong lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn cho cô và cả đứa bé nhưng còn cô chỉ vì những lời nói dối đê hèn kia của Kỳ Diêm lại đâm hắn một nhát dao.
Sự rộng lượng của Giảng Phong, sự quan tâm của hắn, sự lo lắng cùng tình yêu của hắn Tĩnh Nhiên cô càng lúc càng không chống đỡ nổi.
" Còn đứa bé kia ... ".
Tuy Tĩnh Nhiên không nói hết câu nhưng Kỷ Mộc vẫn hiểu đứa bé kia mà Tĩnh Nhiên nói đến chính là đứa bé mà Giảng Phong hút máu.
" Cô yên tâm. Đứa bé ấy hiện sống rất tốt. Năm xưa Giảng Phong khi hút máu vẫn còn chừa lại cho nó một con đường sống, hắn còn mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất tận lực cứu sống nó ".
Kỷ Mộc dứt lời liền quay sang nhìn Quân Mộ đã đứng tựa lưng vào tường, bộ dạng cực kỳ tao nhã.
" Tĩnh Nhiên, nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói. Tuy Giảng Phong dặn tôi không được nói cho cô nhưng tôi nghĩ chuyện này cô cần phải biết ".
Tĩnh Nhiên cũng nhận thấy sự nguy hiểm trong từng câu từng chữ của Quân Mộ. Cô gật đầu, ý bảo Quân Mộ cứ tiếp tục nói.
" Năm xưa mẹ cô hạ sinh một đứa bé trai, tức cô không phải con một mà đứa bé trai kia mới là con một, là anh hai của cô. Nhưng đứa bé vừa sinh ra đã bị thầy bói nói là mang vận đen, nếu để nó tiếp tục sống e là cả nhà sẽ rơi vào thảm hoạ diệt vong. Thế nên ba cô đã quyết định mang đứa bé ngờ người khác nuôi, mà người nuôi đứa bé ấy là quan gia Phùng. Nói một cách ngắn gọn mà chuẩn xác Kỳ Diêm chính là anh ruột của cô ".
Lời vừa dứt, không khí trong phòng liền trở nên yên tĩnh. Đến cả Kỷ Mộ cũng phải mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc mà nhìn Quân Mộ.
Bí mật mà Giảng Phong để lại không ngờ lại là một bí mật động trời.
Không khí yên tĩnh chưa được bao lâu, cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng hình nhỏ bé nhanh chóng lao đến trước mặt Tĩnh Nhiên.
" Vì sao ? Vì sao ? ".
Người đến là Kỳ Ngạn Hiên !
" Vì sao lại giết Giảng Phong ? Mẹ nói đi ? Ba rốt cuộc đã làm gì ? ".
Tĩnh Nhiên nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của đứa nhỏ trước mặt mà trái tim đau tựa như bị hàng vạn ngàn mũi tên đâm trúng. Đến đứa bé này còn có thể hiểu chuyện, cô làm sao lại làm ra cái chuyện như thế ?
Tĩnh Nhiên ôm chặt lấy Kỳ Ngạn Hiên. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng xoa dịu nỗi đau trong lòng nó. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Mẹ sai rồi ... Sai rồi ... ".
Kỳ Ngạn Hiên càng khóc càng to đến Kỷ Mộc và Quân Mộ cũng không nỡ nhìn.
" Vì sao mẹ lại làm thế ? Con còn chưa nhận lại ba ".
Trong đầu cậu nhóc không ngừng nhớ lại cảnh tượng được trò chuyện cùng Giảng Phong. Cậu nhẫn nhịn, chịu đựng, mong chờ đến một ngày bản thân được đứng trước mặt hắn gọi hắn một tiếng ba.
Nhưng giấc mộng lại bị chính mẹ ruột phá vỡ.
" Ba ba ba ... ".
Kỳ Ngạn Hiên khóc đến mức ngất đi. Tĩnh Nhiên đành nhờ Quân Mộ đưa nó đến phòng khác nghỉ ngơi. Nhìn thấy Quân Mộ rời khỏi, Kỷ Mộc cũng không tiện ở lại.
Kỷ Mộc vừa rời khỏi phòng liền thổ huyết. Một ngụm máu lớn bắn thẳng lên bức tường trắng tinh khôi. Nơi bức tường rộng lớn, một vệt máu đỏ thẫm hệt như một bức tranh tuyệt sắc.
Giảng Phong chết rồi, anh cũng không thể tiếp tục sống.
Tư Chính vừa bước đến hành lang liền nhìn thấy Kỷ Mộc đang chập choạng rời đi. Ông liền chạy đến đỡ lấy Kỷ Mộc.
" Tư Chính ... ".
Kỷ Mộc lẩm bẩm gọi tên ông. Bây giờ anh đã hiểu mẹ anh vì sao nhất quyết rời khỏi ba anh vì người đàn ông này.
" Mẹ tôi vì sao lại chết ? ".
Tư Chính thở dài một hơi cuối cùng vẫ quyết định nói.
" Ngày mẹ cậu và ba cậu ly hôn ba cậu đã lập ra khế ước, trừ khi mẹ cậu ký vào khế ước ấy đơn ly hôn mới có hiệu nghiệm. Trong khế ước có viết một khi ba cậu chết, mẹ cậu cũng không được sống. Nếu mẹ cậu không làm theo hai anh em cậu sẽ làm vật tiếp tế đi theo ba cậu ".
Nghe Tư Chính nói, Kỷ Mộc cười nhạt. Đúng là luận về tàn nhẫn Giảng Phong vẫn không bằng được ba.
" Tôi vẫn còn thắc mắc ".
" Cậu nói đi ".
" Tại sao ông lại thúc giục tôi gây chiến với Giảng Phong ? ".
" Giảng Phong nói chỉ cần cậu gây chiến với Giảng Phong người ngoài sẽ không biết cậu với Giảng Phong có quan hệ huyết thống. Khi ấy cậu và cả Giảng Phong sẽ được an toàn ".
Kỷ Mộc lại tiếp tục cười. Tuy anh chỉ sinh sau Giảng Phong năm phút nhưng chưa từng nghĩ được thấu đáo như Giảng Phong.
" Đưa tôi đến mộ của Nhạc Nhi ... ".
Kỷ Mộc thều thào nói. Anh sợ bản thân sẽ không trụ được đến khi đến trước ngôi mộ của Liễu Nhạc ...
[ ... ]
Màn đêm buông xuống, trên hành lang rộng lớn, Tĩnh Nhiên một mình cho xe lăn di chuyển đến phòng của Kỳ Ngạn Hiên. Có lẽ do không chịu được cú sốc nên thằng bé sốt rất cao.
Tĩnh Nhiên không vào phòng, cô chỉ đứng ở ngoài quan sát. Tháo chiếc nhẫn mà Giảng Phong từng đeo cho cô, cầm điện thoại lên Tĩnh Nhiên gọi cho Kỳ Diêm.
" Alo ".
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
Tĩnh Nhiên hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
" Chúng ta kết hôn đi ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Chúng ta kết hôn đi ".
Lời vừa dứt khỏi miệng, Tĩnh Nhiên đã bật khóc nước nở. Siết chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, cố gắng kiềm chế cơn đau đang bộc phát nơi đáy lòng.
Cô đương nhiên biết lấy Kỳ Diêm chính là loạn luân, cô càng rõ ràng hơn ai hết Kỳ Diêm chính là người anh ruột thất lạc bấy lâu nay của cô. Cô biết, nhưng rốt cuộc biết rồi thì có ý nghĩa gì ?
Thứ mà cô nợ Giảng Phong không phải một mạng người, là cả một cuộc đời, là cả tấm chân tình. Dù cho cô có cố gắng hết sức cũng không bù đắp được khoản nợ khổng lồ ấy.
Vậy nên lựa chọn tình yêu, vùi dập tình thân có lẽ là lựa chọn tốt nhất để giải quyết tất cả mọi thù hận.
Kỳ Diêm ở đầu bên kia dường như không dám tin năm chữ Tĩnh Nhiên vừa mới nói ra. Y lấy tay tát mạnh vào má mình một cái, đến khi cơn đau rát truyền tới y mới nhận thức được đây không phải một giấc mộng.
" Em nói gì cơ ? ".
Kỳ Diêm ngờ vực hỏi lại.
" Tôi nói, chúng ta kết hôn đi ".
Tĩnh Nhiên cười khẽ, tiếng cười hạnh phúc truyền qua đầu bên kia dội thẳng vào tai Kỳ Diêm khiến y có chút ngớ ngẩn.
Niềm vui bất chợt ập đến, Kỳ Diêm hận không thể chạy đến ôm chầm lấy Tĩnh Nhiên. Y đang từng bao lần mơ giấc mơ có một ngày Tĩnh Nhiên sẽ mở lời nói lời tình cảm với y. Ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Tĩnh Nhiên không thấy Kỳ Diêm hồi đáp, cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa.
" Nhiên Nhiên, em quyết định bỏ Giảng Phong rồi ? ".
Tĩnh Nhiên cố gắng kìm chế nước mắt, thanh âm có chút run rẩy.
" Giảng Phong bị tôi giết rồi. Suy đi tính lại cuối cùng vẫn thấy ở bên cạnh anh là tốt nhất. Kỳ Diêm, tuy chúng ta trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng nhưng tôi muốn công bố cho mọi người trong thế giới này biết anh là của tôi ".
Kỳ Diêm gật đầu lia lịa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Được, được ".
Cúp điện thoại, Tính Nhiên liền rơi vào nỗi đau không thấy đáy. Lẳng lặng nhìn về hướng giường của Kỳ Ngạn Hiên mà nước mắt rơi lã chã. Cũng may khi nãy nó đã dần dần hạ sốt.
Ngạn Hiên, lỗi lầm mẹ mắc phải mẹ sẽ dùng mạng sống để trả giá
[ ... ]
Đêm khuya thanh tĩnh, không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng xì xào của những cành cây tán lá va vào nhau. Một người đàn ông cao to đứng trước ngôi mộ, trong đêm tối, bóng lưng anh ngày một trở nên cô độc.
" Nhạc Nhi, anh đến rồi ".
Kỷ Mộc cúi thấp đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt thanh tú của người con gái trong tấm ảnh. Liễu Nhạc, là người con gái anh yêu nhất, là người con gái anh đã vô tình đánh mất, là người con gái anh nợ rất nhiều.
Đưa tay nhổ đi từng cọc cổ dại mọc đầy trên ngôi mộ cô. Mí mắt Kỷ Mộc đã nặng trĩu, tưởng chừng như không thể nào trụ nổi nữa.
Anh và Giảng Phong là huyết mạch tương thông. Một người chết người kia cũng không thể nào sống sót nổi. May mắn thoát chết được một lần, nhưng lần này thì lại không.
Yếu ớt vươn dài cánh tay để vuốt ve tấm ảnh được đính trên bìa mộ mà lòng thắt lại.
" Người hại chết em đáng lẽ anh đã có cơ hội giết chết cô ta nhưng anh lại lựa chọn thả cô ta đi. Nhạc Nhi, em có hận anh không ? ".
" Ngày em mất, anh từng đứng tại chỗ này thề độc với trời nếu không giết được hung thủ giết hại em, anh sẽ chết không nhắm mắt, quả báo ... Đúng là đã đến ".
Khụ ... Khụ ... Kỷ Mộc ho sặc sụa không ngừng. Mỗi lần ho kèm theo không ít máu.
Nước mắt Kỷ Mộc cứ thế rơi xuống. Một lần nữa anh đưa tay lên chạm nhẹ vào tấm ảnh kia rồi từ từ nhắm mắt.
" Nhạc Nhi, em chờ lâu rồi ".
Tư Chính đứng tư xa chỉ lẳng lặng đứng nhìn Kỷ Mộc từ từ lìa khỏi trần thế. Ông ngửa mặt nhìn bầu trời tối đen để ngăn cho nước mắt rơi xuống.
Ông từ hứa với bà sẽ chăm sóc hai đứa trẻ này, không để nó gặp chuyện gì bất trắc. Thế nhưng ông thất hứa rồi, trong một ngày cả hai đứa bé đều rời khỏi thế gian.
[ ... ]
Sáng sớm hôm sau, trên mạng rầm rộ tin tức kết hôn của Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm. Có bài báo nói rằng họ đã kết hôn vào mười năm trước, bây giờ tổ chức chỉ là muốn công khai.
Tĩnh Nhiên từ sáng sớm đã nhờ chị giúp việc đưa đến hiện trường hôn lễ trang điểm trước. Cô nhìn mình trong gương, nước mắt bất tri bất giác lại rơi xuống nhoè hết cả phấn trang điểm.
Tốc độ làm việc của Kỳ Diêm quả nhiên không ai bì nổi. Chỉ trong vòng một đêm đã chuẩn bị một hôn lễ hào nhoáng quá sức tưởng tượng của Tĩnh Nhiên.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tĩnh Nhiên vội vàng đưa tay quệt đi nước mắt. Người bước vào là Quân Mộ. Quân Mộ trong bộ đồ âu đen càng nhìn càng bắt mắt. Anh suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định giấu đi chuyện Kỷ Mộc đã mất.
" Cô quyết định muốn làm như thế ? ".
Tĩnh Nhiên ngồi trước gương, nét mặt đã trở lại vẻ lạnh như băng.
" Phải ".
" Chuyện này đánh đổi cả mạng sống cô cũng muốn làm ".
" Phải ".
Từng câu trả lời của Tĩnh Nhiên rất kiên định mà đơn giản. Quân Mộ cũng nhận thấy dù anh có khuyên ngăn thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô nên đành thôi.
" Trang điểm lại đi sắp đến giờ làm lễ rồi ".
Buông một câu không nóng không lạnh, Quân Mộ liền quay đầu rời đi.
Nghi lễ cử hành hôn lễ cũng không có gì phức tạp. Những phần thừa thãi đã được Kỳ mDiêm loại bỏ từ trước, Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm chỉ cần tiến hành nghi thức giao hẹn rồi quay về động phòng.
Xe lăn của Tĩnh Nhiên từ từ được đẩy vào trong lễ đường. Hình ảnh trên bãi biển ngày hôm ấy cứ chốc chốc lại ùa về trong đầu cô. Từng nụ cười của Giảng Phong, từng cử chỉ trang nghiêm của hắn cô đều nhớ rõ như đúc.
Tĩnh Nhiên nghĩ đến nhập tâm, đến khi Cha Xứ hỏi cô rồi cô vẫn đờ đẫn ngồi im như tượng gõ. Kỳ Diêm cau mặt khẽ gọi tên cô. Khi ấy Tĩnh Nhiên mới hoảng hồn, thuận miệng đáp.
" Con đồng ý ".
Kỳ Diêm nghe thấy ba chữ này của cô thì cực kỳ hài lòng. Không cần quan tâm ở đây có bao nhiêu người cứ thế mà ôm Tĩnh Nhiên tiến vào phòng tân hôn của cô dâu chú rể.
Y thật sự rất nóng lòng. Từng giây từng phút của người hôm nay cuối cùng cũng đã tới.
Xoẹt !
Chiếc váy cưới được Tĩnh Nhiên mặc trên người liền bị Kỳ Diêm xé rách. Cùng lúc đó để lộ con dao găm sắc nhọn.
Tĩnh Nhiên nhanh nhẹ đoạt lấy dao một nhát đâm mạnh vào bụng Kỳ Diêm.
Máu bắn ra tứ phía ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Một chút mánh khoé cỏn con ấy em cũng chắc là sẽ qua mặt được tôi sao ? ".
Kỳ Diêm nhìn Tĩnh Nhiên mà nở nụ cười hiểm ác. Chất giọng tàn độc không nhanh không chậm cất lên, y cầm chặt lấy con dao một lần nữa đâm mạnh vào bụng của Tĩnh Nhiên.
Gương mặt điển trai bị máu bắn lên không ít. Tĩnh Nhiên theo phản xạ đưa tay lên chạm lên vết thương, mu bàn tay cô theo đó bị máu nhuộm thành một màu đỏ rực, đỏ của sự tàn nhẫn, đỏ của địa ngục tăm tối.
Đáng nhẽ bị hai nhát dao trí mạng đâm vào cơ thể cô phải cảm thấy đau lắm, đau đến mức muốn chết đi nhưng không. Hai nhát dao này của Kỳ Diêm cô ngược lại cảm thấy thật thoải mái.
Kỳ Diêm hung hăng bóp chặt lấy cằm cô mà cười chua xót. Y không hiểu, ngày một không thể hiểu được vì sao y đối với cô thật tốt nhưng cô ngược lại chỉ muốn giết y. Rốt cuộc là vì sao ?
" Nhiên Nhiên, nếu hôm nay em an phận trở thành cô dâu của anh, anh sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng em lại làm anh quá thất vọng ".
Tĩnh Nhiên cười, yếu ớt thốt ra từng tiếng một mà trái tim thắt lại. Chỉ cần nhắc lại chuyện đó, trái tim cô lại tựa như muốn nổ tung.
" Anh nói Giảng Phong giết ba mẹ tôi, đều là giả đúng không ? ".
" Phải ".
Kỳ Diêm không chút giấu giếm thẳng thắng thừa nhận. Đến mức này còn việc gì phải giấu nữa không ?
Y nói tiếp.
" Tôi chỉ muốn em nhìn rõ người thật lòng yêu em chỉ có mình tôi, còn Giảng Phong chỉ là lợi dụng em mà thôi ".
Tĩnh Nhiên không nói gì nữa, cô rơi vào tĩnh mịch. Chuyện diễn biến đến mức này Kỳ Diêm vẫn chưa nhận sai, Kỳ Diêm vẫn cho rằng mọi chuyện mình là làm tốt cho cô.
Nhưng không phải ! Lừa gạt cô, gián tiếp tạo ra cái chết của Giảng Phong là làm tổn thương cô, chứ không phải muốn tốt cho cô.
Tốt và tổn thương là hai từ hoàn toàn trái nghĩa !
Nếu như hôm nay cô đã chấp nhận khoác lên mình bộ váy cưới kia, cùng Kỳ Diêm đính ước trên lễ đường là cô đã lựa chọn Giảng Phong, lựa chọn giấu đi việc y là anh trai ruột của cô.
Chọn lựa Giảng Phong đồng nghĩa với việc chết. Nhưng không sao hết, cô chỉ cần trả được thù cho Giảng Phong là tốt rm hốt, cô chỉ hận không thể bò xuống đến bên cạnh đứa trẻ.
" Kỳ Ngạn Hiên là con của ai chắc em biết rồi nhỉ ? ".
Kỳ Ngạn Hiên khi bị đưa vào căn phòng này dáng vẻ lạnh nhạt trước sau như một. Trên gương mặt non nớt tuyệt đối không để người ta nhìn thấy một chút sợ hãi.
Kỳ Diêm vỗ nhẹ lên mặt Kỳ Ngạn Hiên mấy cái, không thể không cất giọng cảm thán.
" Đúng là giống như Giảng Phong, từng cử chỉ hành động đều giống như Giảng Phong ".
Kỷ Ngạn Hiên nhanh như chớp đã cắn thật mạnh vào bàn tay bẩn thỉu của Kỳ Diêm. Cậu nhóc cười nhạt, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên vết thương trên người của Tĩnh Nhiên.
" Kỳ Diêm ... Anh muốn làm gì ? ".
Tĩnh Nhiên cố gắng thét lên. Ánh mắt đau đáu nhìn thẳng vào người Kỳ Ngạn Hiên. Cô đã từng thầm hứa với Giảng Phong sẽ thay hắn bảo vệ thật tốt đứa bé này. Kỳ Ngạn Hiên là con của cô và hắn, là thứ duy nhất chứng minh được tình yêu giữa cô và Giảng Phong.
Tĩnh Nhiên vừa dứt lời, tiếng súng mang theo sự chết chóc liền vang lên.
" Nhiên Nhiên biết không, số thuốc tôi tạo ra viên đạn này là gấp năm viên đạn bình thường đấy. Đến một con ma cà rồng khoẻ mạnh chịu còn không được huống chi là một đứa bé sống mới chỉ mười năm ".
Tĩnh Nhiên cứ thế trơ mắt nhìn con trai do chính mình sinh ra ngã xuống. Cô không biết Kỳ Diêm lại có một mặt độc ác như thế. Đứng trước mặt cô y lại không mảy may sợ hãi giết chết đi đứa con trai cô coi như sinh mệnh.
" Thế nào ? Đau lắm đúng không ? Thế nhưng em không biết khi tôi đứng phía sau âm thầm đem lòng yêu em tôi còn chịu đau gấp trăm lần. Thống khổ gấp trăm lần. Em có nhớ không ? Chàng trai năm đấy đã bị em tàn nhẫn từ chối, còn buông lời sỉ nhục đã yêu em một cách đau khổ đến mức nào ? ".
Vài mảnh ký ức vụn vặt bỗng chốc hiện ra trong đầu cô. Tĩnh Nhiên đương nhiên không ngờ người cô từ chối năm ấy lại là Kỳ Diêm. Nhưng y có biết năm xưa cô bị ba cô quản thúc chặt đến mức nào, chỉ cần thấy cô đứng gần một cậu con trai không phải là người nhà họ Giảng thì sẽ lập tức phải người đi tiêu diệt người kia.
Cô không phải cố tình buông lời sỉ nhục, cô chỉ là muốn cậu con trai ấy đừng đem lòng yêu cô nữa, nếu không cậu ấy sẽ phải đối diện với thần chết !
Tĩnh Nhiên không đáp lại câu hỏi của Kỳ Diêm. Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Hai nhát dao kia không ngừng hành hạ cơ thể cô nhưng nỗi đau ấy đích thực không bằng nỗi đau tận mắt chứng kiến đứa con do chính mình sinh ra bị người khác giết chết.
Kỳ Diêm thấy cô khóc, bất giác mềm lòng, y toan tính định cúi người lau nước mắt cho cô, nhưng bất chợt lại bị Quân Mộ đứng phía sau nổ súng
Đoàng ... Đoàng ...
Mùi thuốc súng hoà lẫn cùng với máu tươi thoang thoảng trong không khí. Kỳ Diêm sững người chậm rãi quay đầu nhìn Quân Mộ.
Đoàng !
Tiếng súng cuối cùng vang lên, Kỳ Diêm ngã xuống. Màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả mui giày của Quân Mộ. Anh vội vàng chạy đến xem Kỳ Ngạn Hiên nhưng tiếc là một hơi thở cũng không còn.
Còn Tĩnh Nhiên đã ngất từ khi nào cũng không hay biết !
[ ... ]
Vài ngày sau ...
Quân Mộ cúi người, nhẹ nhàng đặt từ bó hoa lên bốn ngôi mộ. Ngôi mộ đầu tiên là của Giảng Phong, tiếp theo là của Tĩnh Nhiên, anh vẫn còn nhớ ngày anh đưa Tĩnh Nhiên đến bệnh viện cô đã không còn thở nữa. Ngôi mộ thứ ba là của Kỳ Ngạn Hiên, Quân Mộ đã đặc biệt đổi họ cho thằng bé, tên đầy đủ của nó là Giảng Hiên. Ngôi mộ cuối cùng là của Kỷ Mộc.
Quân Mộ cúi thấp đầu trước mộ của Giảng Phong. Ngày hôm ấy khi tham dự hôn lễ của Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm, đến khi anh trở về đã thấy ba anh uống thuốc ngủ tự tử, bên cạnh là một là thư.
" Mộ Nhi, con phải sống thật tốt. Lần này đã đến lượt ba phải đền tội rồi. Năm xưa ba thầm yêu mẹ của Giảng Phong, nhưng tiếc là bà chỉ yêu mình Tư Chính, nhưng sau đó biến cố ập đến bà lại kết hôn với ba của Giảng Phong. Quanh đi quẩn lại, ba vẫn là không có được bà. Ngày ấy ba biết ba của Tĩnh Nhiên đã đặc chể ra một loại máu có thể khiến người ta trường sinh bất lão, nhưng loại máu kia là biết người ta thành quỷ vì hận ba đã tiêm loại máu ấy vào hai anh em Giảng Phong. Rồi ba hối hận. Ba muốn chuộc tội, khi ấy Giảng thị gặp khó khăn ba liền nhân cơ hội giúp đỡ. Ba đã thầm hứa phải đảm bảo an toàn cho hai anh em họ, nhưng bây giờ họ đã chết, ba cũng nên đi rồi ... ".
Quân Mộ không ngờ mọi chuyện lại rắc rối thế này. Nhìn tấm ảnh trên mộ của Giảng Phong một hồi lâu, cuối cùng anh cũng chỉ có thể thốt ra hai chữ rồi rời đi.
" Xin lỗi ... ".
[ ... ]
Thế giới bên kia.
Giảng Phong nhìn thấy Tĩnh Nhiên một tay bồng Kỳ Ngạn Hiên, một tay vẫy gọi hắn.
Khoảng cách giữa hắn và cô tuy không xa nhưng hắn chỉ cần tiến một bước, bóng hình cô của cô sẽ dần dần mờ đi, ngày một trở nên nhạt nhào.
" Nhiên Nhi, cầu xin em quay lại ... ".
Tĩnh Nhiên ngoảnh đầu nhìn hắn nở nụ cười ấp áp rồi bóng hình của cô và Kỳ Ngạn Hiên liền biến mất ...
[ ... ]
Không thể sinh cùng ngày cùng tháng ...
Chỉ mong được chết cùng nhau ...
Chỉ là ông trời không cho ta toại nguyện !
| H O À N |
Kỳ Diêm vật vã tỉnh dậy, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng y. Xung quanh bốn bề yên tĩnh đến mức nghe thấy được tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Y thở dài một hơi, đưa tay đặt lên lồng ngực. Hoá ra cảnh tượng bên bờ sông ấy chỉ là một giấc mộng hào nhoáng.
Rời khỏi giường, nhìn lên đồng hồ bây giờ mới là một giờ sáng. Dạo gần đây y ăn không được, ngủ cũng không yên. Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ hiện ra cảnh tượng Tĩnh Nhiên điên cuồng gào thét, điên cuồng nói yêu Giảng Phong trước mặt y.
Mở ly rượu đắt tiền, Kỳ Diêm ngẩng đầu uống một hớp. Mười năm nay, chỉ cần là Tĩnh Nhiên muốn, y đều đứng phía sau ủng hộ cô. Mọi việc y làm đều muốn tốt cho cô. Nhưng trong trái tim cô, một vị trí nhỏ bé cũng không giành cho y. Vì sao chứ ?
Giấc mộng ban nãy y đã hiểu. Muốn người khác phục tùng mình, muốn người khác ngoan ngoãn về bên cạnh mình, trước hết phải cần quyền lực !
Y muốn nắm trong tay trái tim của Tĩnh Nhiên việc đầu tiên y cần làm là loại bỏ đi người đã như một cái đinh đóng chắc trong trái tim cô - Giảng Phong !
Ngày nào Giảng Phong chưa chết ngày ấy tâm trí Tĩnh Nhiên mãi mãi thuộc về mình hắn !
Choang ... Chai rượu vang Kỳ Diêm đã cầm trong tay bị y hất đổ. Những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn rải rác trên mặt đất còn vương vấn một chút chất lòng màu đỏ sẫm của rượu.
Muốn nắm giữ thứ gì đó trong tay căn bản không thể thiếu đi quyền lực !
[ ... ]
" Thiếu gia ... Thiếu phu nhân vẫn không chịu ăn gì ... Đã nhịn đói gần hai ngảy rồi ".
Nữ giúp việc được Kỳ Diêm sắp xếp riêng để chăm sóc cho Tĩnh Nhiên cẩn thận báo cáo.
Nét mặt y sầm xuống, khuôn mặt nửa sáng nửa tối càng thêm phần nguy hiểm. Y không nói nửa lửa, người giúp việc kia cũng biết điều đứng tránh sang một bên nhường đường cho y đi.
Cánh cửa mở ra, tia sáng theo đó len lỏi rọi sáng một góc trong căn phòng rộng lớn. Tĩnh Nhiên ngồi ở góc tối nhất, có lẽ vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên cửa vừa mở cô liền quay đầu trốn đi nơi khác.
" Nhiên Nhiên, sau em lại không ngoan thế này ? ".
Kỳ Diêm nhận lấy bát cháo vẫn còn nóng hổi trong tay người giúp việc rồi bảo cô ta lui xuống.
Bước chân trầm ổn ngày một tiến gần, cơ thể Tĩnh Nhiên bất giác co rúm lại.
Kỳ Diêm đối với hành động này của cô, trái tim tựa như bị một con dao sắc nhọn đâm trúng. Thật đau ! Từ khi nào cô lại có cảm giác bài xích y ?
Đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt sưng húp của cô, y chỉ hận không thể băm Giảng Phong thành trăm mảnh. Cô chưa từng rơi một giọt lệ nào vì y, một giọt cũng chưa từng !
" Ăn chút cháo đi ".
Kỳ Diêm vừa định đút cháo cho cô, Tĩnh Nhiên liền đưa tay hất đổ.
" Tôi không ăn ... Không ăn ... Kỳ Diêm, tha cho tôi được không ? Được không ? ".
Tĩnh Nhiên như cá gặp nước, vội vàng túm lấy tay áo của Kỳ Diêm mà cầu xin. Nước mắt thấm đẫm gương mặt xinh đẹp của cô.
Kỳ Diêm đặt bát cháo xuống, lòng thắt lại. Đến bao giờ cô mới có thể thật lòng ở bên cạnh y ?
Giảng Phong ... Giảng Phong ... Trong đầu cô chỉ có hắn !
" Nhiên Nhiên, chúng ta về Mĩ sống được không ? ".
" Không ... Tôi không về ! Kỳ Diêm tôi không hề yêu anh, tha cho tôi đi ... Cầu xin anh ... ".
Một câu "không hề yêu anh" của cô làm cơn thịnh nộ trong lòng Kỳ Diêm chỗi dậy. Y làm sao không biết trong lòng cô có y hay là không có y. Nhưng cô lại vì muốn y buông tha cô mà lựa chọn nói lời tổn thương y điều này không thể tha thứ !
Chát ... Bạt tai nóng bỏng rơi trên má phải của Tĩnh Nhiên.
" Tôi chính là muốn đánh cho em tỉnh. Một người đàn ông không yêu em, em còn nghĩ về hắn ta làm gì ? Nhiên Nhiên, tôi ở ngay bên cạnh em. Yêu tôi đi ? ".
Tĩnh Nhiên bật cười. Đưa tay chạm lên má phải mà lòng chua xót. Kỳ Diêm của hiện tại, điên rồi !
" Một người phụ nữ vốn không yêu anh, anh còn đeo bám cô ta. Làm thế đối với anh, có ích gì ? ".
Kỳ Diêm bị câu nói của cô chặn lại. Bám theo cô, đối với y là có lợi hay là không có lợi ?
" Nhưng tôi không thể sống thiếu em. Em hiểu không ? Nhiên Nhiên, đừng rời xa tôi ".
Tĩnh Nhiên gạt tay Kỳ Diêm ra. Nhìn thẳng vào đôi mắt y mà nói.
" Tôi cũng không thể thiếu Giảng Phong. Càng không muốn thiếu Giảng Phong. Cứ cố chấp với một người mãi mãi không thể yêu mình, tốt nhất nên buông tay đi. Kỳ Diêm, tha cho tôi ! ".
Cô mở miệng là muốn y tha cho cô. Nhưng y tha cho cô rồi, ai tha cho y đây ? Y mọi thứ cũng không cần, chỉ cần mình cô !
" Nếu muốn rời khỏi tôi không phải là không có cách. Thứ em nợ tôi còn nhiều hơn em nghĩ. Chi bằng dùng một chân của em để giải quyết món nợ này, đến khi ấy tôi và em là hai người xa lạ ".
Y nói câu này đương nhiên nắm chắc mười phần cô không dám làm. Nhưng y lại quên mất một điều quan trọng, tình yêu của cô giành cho Giảng Phong rất lớn !
" Được ! ".
Nhoẻn miệng cười thật tươi, Tĩnh Nhiên gật đầu đồng ý. Cô đã biết mọi chuyện, đã thấu hiểu tại sao Giảng Phong là đối với cô tàn nhẫn, cô hiểu rồi càng không muốn xa hắn !
Dặn người giúp việc đem con dao thật lớn. Tĩnh Nhiên nhận lấy, lòng cô nhẹ hơn rất nhiều. Mất đi một chân, chấm dứt quan hệ với Kỳ Diêm, không phải là điều xấu !
Đưa con dao lên cao ...
" A ... ".
Tĩnh Nhiên hét lên một tiếng, máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả một góc phòng. Kỳ Diêm từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn, gương mặt của y bị máu bắn lên che nửa gương mặt.
Vì sao ? Vì sao cô lại đối với y như thế ?
Tĩnh Nhiên không còn sức lực, cả người nặng nề chỉ muốn ngất đi.
" Kỳ Diêm, nợ giữa anh và tôi, hết rồi ! ".
Dứt lời, cô lết từng bước từng bước rời khỏi Kỳ gia. Mỗi nơi qua đi qua đều lưu lại một vũng máu đỏ chói, người giúp việc bị cảnh tượng này doạ cho ngất đi.
Kỳ Diêm đứng từ trên cao nhìn cô khó khăn rời khỏi y mà lòng đau như cắt.
Cô vì Giảng Phong mà không tiếc mất đi một chân, chính Giảng Phong đã hại cô mất đi nó, mất đi quyền đi lại ! Y hận !
[ ... ]
Đau đớn phân tán khắp cơ thể, Tĩnh Nhiên cắt chặt răng, cố gắng đi từng bước. Nhưng cô không chịu nổi nữa rồi ...
Rào ... Trời đột nhiên đổ mưa, mưa như nước trút, tầm nhìn của Tĩnh Nhiên càng lúc càng mờ đi rất nhiều.
Máu với mưa hoà làm một, cảnh tượng khiến người ta chẳng dám nhìn !
Khi Tĩnh Nhiên ngất xuống cũng là khi tiếng thắng xe chói tai vang lên.
KÍT ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Cô ấy sao rồi ? ".
Giảng Phong nhìn Quân Mộ, trầm giọng hỏi. Quân Mộ quen biết Giảng Phong đã nhiều năm nhưng chưa lần nào nhìn thấy Giảng Phong quan tâm người khác đến mức không thể kiềm chế được. Anh nhìn đôi bàn tay hắn không ngừng run rẩy, chỉ biết lắc đầu.
Anh thà rằng quen một Giảng Phong lý trí đến tàn nhẫn, đến mức không coi mạng sống của người khác ra gì. Chứ không phải một Giảng Phong như bây giờ, vì người phụ nữ này không biết bao nhiều lần tự chà đạp bản thân.
" Không chết được. Phong, trên người cô ta có rất nhiều vết thương, toàn bộ là vết thương trí mạng. Một bên chân bị chặt đi, không kịp thời chữa trị dẫn đến mất máu quá nhiều. Còn về việc bao giờ tỉnh, tôi không biết ".
Quân Mộ vỗ nhẹ lên vai Giảng Phong một cái rồi tránh đường cho hắn đứng sát bên cạnh giường bệnh. Quân Mộ là bác sĩ đứng đầu trong giới y học, nhưng trường hợp của Tĩnh Nhiên anh là lần đầu tiên gặp phải.
Vết thương nặng chồng chất vết thương nặng thế nhưng cô ta vẫn còn giữ lại được hơi thở cuối cùng, đúng là kỳ tích.
Quân Mộ đảo mắt nhìn sàn đá cẩm thạch, từng vũng máu loang lổ lưu lại hệt như vùng biển hoa bỉ ngạn nở đỏ rực nhịn không được mà dùng mình một cái.
Một cô gái rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiều chuyện khủng khiếp đến mức người không ra người ma không ra ma ?
Giảng Phong chết lặng đứng nhìn Tĩnh Nhiên. Hắn không biết cô đã xảy ra việc gì mà toàn thân chi chít vết thương. Kỳ Diêm yêu cô đến thế, làm sao nỡ để cô chịu tổn thương ? Còn bên chân phải kia, rốt cuộc là vì sao biết mất ?
Đưa cánh tay toan tính chạm lên gương mặt cô, nhưng đến cuối cùng Giảng Phong vẫn rụt tay về.
" Nhiên Nhi, xin lỗi em ".
Dường như ngay từ khi bắt đầu sự lựa chọn, hắn đã hoàn toàn sai trái. Đẩy cô từng bước về bên cạnh Kỳ Diêm, trơ mắt nhìn người đàn ông khác đoạt cô khỏi hắn, có lẽ hắn sai rồi !
Hắn vốn tưởng làm thế sẽ bảo vệ được cô, vốn tưởng chỉ cần làm thế cô sẽ được hạnh phúc nhưng không. Chính hắn, chính hắn đã đem lại cho cô sự thống khổ, sự đau đớn thấu tận tâm can !
Vuốt nhẹ mái tóc Tĩnh Nhiên, nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia trái tim hắn như thể bị người ta nhẫn tâm bóp nát. Giảng Phong khẽ nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi trên gò má hắn.
" Xin lỗi ... ".
[ ... ]
" Kỳ tổng, Giảng Phong đến rồi ".
Người phục vụ đích thân đưa Giảng Phong vào phòng VIP của quán bar Nghiêm Hồng. Cánh cửa vừa bật mở, không khí dường như trở nên ngưng trọng gấp trăm lần.
Trong góc phòng, chỉ có một mình Kỳ Diêm vô lực ngồi uống rượu.
" Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi ".
Kỳ Diêm buông ly rượu trong tay, "choang" ... Âm thanh sắc lạnh vang lên, ly rượu vỡ toang thành trăm mảnh. Mui giầy của y vẫn còn lưu lại không ít chất lỏng màu đỏ sẫm của rượu.
" Sao lại muốn gặp tôi đến thế ? ".
Giảng Phong ngồi cách xa Kỳ Diêm đến năm bước chân. Hắn nhìn những ly rựou trống rỗng được xếp rải rãi trên mặt bàn chỉ biết lắc đầu.
" Theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh trai nhỉ ? ".
Kỳ Diêm rời mắt khỏi những mảnh thuỷ tinh rơi dưới chân. Y ngẩng đầu nhìn Giảng Phong. Hắn từ lớn lúc nào cũng như thế, đều là cái bộ dạng cao cao tại thượng mà người ta muốn dẫm nát !
" Kỳ Diêm, anh vốn không phải là con trai của ba tôi. Thế nên một tiếng anh trai này tôi nghĩ cũng không cần ".
Đối diện với đôi mắt ẩn chứa toàn thù hận, Giảng Phong vẫn rất bình tĩnh, cẩn thận mà nói.
" Tính lừa tôi ? Nực cười ! Giảng Phong, bảng xét nghiệm ADN năm đấy chính anh là người đọc đầu tiên. Nói tôi không phải con của ông ta, anh sợ tôi tranh giành quyền thừa kế Giảng thi sao ? ".
Giảng Phong giống như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Kỳ Diêm.
" Tin hay không tin anh có thể hỏi quản gia Phùng. Chỉ dựa vào một mình anh mà đòi tranh giành quyền thừa kế với tôi ? Nếu không phải bao năm nay tôi âm thầm ra tay trợ giúp, đến Kỳ thị, phòng thí nghiệm của anh sớm đã bị đem ra đấu giá rồi ! ".
" Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói ? Giảng Phong, tôi của bây giờ đã khác xa tôi của ngày xưa rồi. Giao Tĩnh Nhiên ra đây ! ".
" Tôi đến đây gặp anh chính là muốn nói bắt đầu từ bây giờ trên thương trường hay phương diện tình cảm, tôi sẽ không nhường anh nữa ".
Giảng Phong toan tính rời khỏi đây thì lại bị câu nói của Kỳ Diêm làm cho dừng bước.
" Anh còn muốn hại cô ấy đến bao giờ ? Giảng Phong, chính vì anh nên cô ấy đã lựa chọn tự mình phế đi một chân, chỉ vì được ở cùng anh đến thể diện cũng không cần. Giảng Phong, nếu anh muốn tốt cho cô ấy thì đưa cô ấy về bên cạnh tôi ".
Giảng Phong sững người, hắn đứng chôn chân tại chỗ. Cô vì muốn ở bên cạnh hắn lại tự mình phế đi một bên chân. Cô ngốc này, còn muốn hắn lo lắng đến bao giờ ?
" Đưa cô ấy về bên cạnh anh để anh hành hạ cô ấy ư ? ".
Trong lúc Giảng Phong không để ý Kỳ Diêm đã cúi xuống lượm một mảnh thuỷ tinh từ bao giờ. Y cầm chắc mảnh thủy tinh trong tay, không nói nửa lời liền lao đến đâm từng nhát từng nhát vào người Giảng Phong.
Dẫu biết cách này không thể giết được hắn, giẫu biết Giảng Phong là một ma cà rồng sống hàng vạn năm. Nhưng chỉ có cách này mới xả được một chút hận ý trong lòng Kỳ Diêm.
Giảng Phong toàn thân đau đến mức chết đi sống lại. Hắn của hiện tại cơ thể nặng trĩu chỉ muốn thiếp đi. Nhưng thời điểm bây giờ hắn lại càng không thể để Kỳ Diêm biết một con ma cà rồng như hắn lại vì một cô gái mà sức khoẻ suy yếu.
Dồn hết lực, Giảng Phong ẩn mạnh Kỳ Diêm ra.
" Muốn dùng thứ này để giết tôi, Kỳ Diêm, anh đúng là một phế vật ! ".
Dứt lời, Giảng Phong liền rời khỏi quán bar Nghiêm Hồng.
Vừa chạm vào cửa xe, hắn liền thổ huyết.
Một ngụm máu lớn bắn lên cửa kính ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Cậu tỉnh rồi ".
Nghe thấy tiếng động, Quân Mộ liền gập quyển sách đang cầm trong tay rồi đứng dậy đi về phía giường mà Giảng Phong nằm.
Giảng Phong 'ừ' một tiếng, hắn khẽ cựa quậy, có lẽ bây giờ vết thương đã tự lành nên không còn thấy đau nữa.
" Mấy vết dao kia có phải là do Kỳ Diêm làm không ? ".
Quân Mộ không nhìn hắn, ánh mắt anh rơi trên bìa của quyển sách đã cầm trong tay. Thân là bạn của Giảng Phong, anh đương nhiên mong muốn hắn có được hạnh phúc, chứ không phải như bây giờ sống chỉ vì người con gái ấy, vì người con gái ấy một mình ôm trọn nỗi đau !
Một Giảng Phong luỵ tình của hiện tại, Quân Mộ cảm thấy rất xa lạ. Vốn biết trước đi gặp Kỳ Diêm sẽ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn đi. Nếu không phải anh cố ý lái xe theo thì không biết bây giờ Giảng Phong sẽ ra sao !
Giảng Phong gật đầu, cũng không có ý định giải thích nhiều với Quân Mộ. Ngày hôm nay đi gặp Kỳ Diêm, hắn mới biết y đối với Tình Nhiên không phải tình yêu mà là sự chiếm hữu nhất thời. Chính sự chiếm hữu kia mới đem lại tổn thương cho cô.
Quân Mộ không nói, Giảng Phong cũng không nói, không khí liền rơi vào một mảng tĩnh mịch vô tận, cho đến khi ...
" Phong, dừng lại đi. Kỳ Diêm muốn thứ gì thì cho hắn ".
Tuy anh không biết hôm nay vì sao Giảng Phong lại đơn phương độc mã đi gặp Kỳ Diêm. Nhưng trong số những nguyên nhân ấy, nguyên nhân quan trọng nhất chắc hẳn vẫn là Tĩnh Nhiên.
" Cậu từng muốn tớ đứng lên tranh giành, sao bây giờ lại đổi ý rồi ? ".
Giảng Phong cười nhạt.
Quân Mộ đúng là từng khích lệ Giảng Phong đứng lên đối đầu với Kỳ Diêm. Nhưng đấy là trước đây chứ không phải bây giờ. Dựa vào tình hình sức khoẻ của Giảng Phong thì sẽ chịu được bao nhiêu đòn của Kỳ Diêm ?
Anh lớn bằng tuổi này, nhưng cũng chỉ có người bạn thân duy nhất là Giảng Phong. Thế nên anh càng không thể để Giảng Phong vì người phụ nữ giả tạo kia mà chết !
" Trước đây khác, bây giờ khác ".
" Mộ, tớ sẽ không nhu nhược nữa. Dù tớ chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng tớ cũng sẽ không để Tĩnh Nhiên về bên cạnh Kỳ Diêm đâu ".
Tuy thời gian hắn sống không còn lâu nhưng cũng đủ để sửa chữa mọi lỗi lầm mà hắn gây ra cho cô. Trước khi hắn chết, dù phải đánh đổi bằng xương máu cũng phải tạo dựng một con đường trải thảm hoa rực rỡ cho mình cô.
Quân Mộ biết lúc này dù anh có nói thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của Giảng Phong nên chỉ biết im lặng. Anh bước ra ngoài, tâm trạng dường như rất nặng nề.
Nếu Giảng Phong không thể lựa chọn một đáp án chính xác thì anh sẽ thay hắn lựa chọn. Người bạn này, anh sẽ không để hắn chết vì hai chữ " phụ nữ ".
[ ... ]
" Cô đến rồi ? ".
Quân Mộ nhìn người phụ nữ đang bước đến gần anh, nở nụ cười lạnh lẽo.
" Anh đã quyết định rồi ? ".
Người phụ nữ kia dừng bước, nở nụ cười hoà nhã coi như câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Quân Mộ. Đưa lưng về một phía với anh, không nhanh không chậm lên tiếng.
" Tôi sẽ giúp cô giết Tĩnh Nhiên, nhưng cô phải ở bên cạnh chăm sóc Giảng Phong một đời ".
Nếu như lựa chọn giữa Tĩnh Nhiên và Tĩnh Kỳ người nào hợp với Giảng Phong nhất, anh sẽ chọn Tĩnh Kỳ. Một người phụ nữ mưu trí hơn người mới phù hợp đi bên cạnh một người đàn ông nhạy bén. Hơn nữa Tĩnh Kỳ chưa từng tổn thương Giảng Phong, còn Tĩnh Nhiên ...
" Đương nhiên sẽ như thế ".
Tĩnh Kỳ toan tính đưa tay bắt tay với Quân Mộ nhưng anh lại làm như không nhìn thấy hành động của cô thì xấu hổ rụt về.
Giết được Tĩnh Nhiên, lại vừa có chỗ dựa vững chắc như Giảng Phong, cô ta cần gì phải suy nghĩ nữa chứ.
Mười năm trước, ngày mà Kỳ Diêm tàn nhẫn cướp đi đôi mắt của cô ta, cô ta vốn đã hiểu rõ tình yêu và mạng sống cái nào quan trọng hơn. Nếu như không có mạng sống, lấy gì để yêu ?
" Nếu như cô không làm theo lời đã hẹn, ngôi mộ bên cạnh Tĩnh Nhiên sẽ chôn quan tài của cô ".
Lạnh nhạt buông từng chữ từng chữ một. Quân Mộ quay lưng rời đi, chỉ để lại một mình Tĩnh Kỳ đứng một mình trong bóng đêm cô độc.
Anh vốn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nhúng tay vào chuyện tình cảm của Giảng Phong, nhưng bây giờ không động thủ tính mạng của Giảng Phong thật sự sẽ như ngọn lửa đứng trước đầu gió lớn.
Phong, cuộc đời tôi chỉ có một người anh em chí cốt như cậu, tôi không muốn cậu chết !
[ ... ]
Đẩy cửa phòng của Tĩnh Nhiên, Quân Mộ chầm chậm bước vào. Hương thơm thoang thoảng của mùi thuốc khử trùng nhẹ nhàng xông vào khoang mũi Quân Mộ.
Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng Quân Mộ đã sớm quen với cách bày trí nên đi lại đối với anh không khó khăn gì.
Đến trước giường bệnh của Tĩnh Nhiên rồi dừng lại. Sắc mặt của Quân Mộ có phần nặng nề.
" Tĩnh Nhiên, tuy cô và tôi không thù cũng không oán. Nhưng nếu cô không chết sẽ giống như một quả bom lúc nào cũng có thể bất chợt phát nổ ".
" Tĩnh Nhiên, Giảng Phong là người bạn tôi coi trọng nhất, thà rằng hi sinh cô tôi cũng không muốn hi sinh cậu ấy ".
" Tĩnh Nhiên, xin lỗi ... ".
Dứt lời, Quân Mộ liền tháo bình thở ôxi của Tĩnh Nhiên.
Cầu Xin Em Quay Lại
Đợi Quân Mộ rời đi người đàn ông đứng nấp trong tối mới chậm rãi bước ra. Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhiên toàn là thống khổ, bi thương.
Người ấy chỉnh lại máy thở oxi cho cô, đau lòng vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô, một giọt nước mắt không kìm được mà nhẹ nhàng lăn xuống.
" Em thế này tôi làm sao yên tâm ? ".
Trái tim người ấy đau đớn như thể bị người ta tàn nhẫn nghiền nát không thương tiếc.
Gương mặt cô nghiêng sang một bên, để lộ gò má trắng bệch đến doạ người.
Người đàn ông càng lúc càng không khống chế được cảm xúc, những giọt lệ tiếp theo cứ nối tiếp mà rơi xuống.
" Tôi rời xa em còn chưa đầy một tháng ... Khi tôi quay về ... Lại nhìn em một thân thương tích ... ".
" Kỷ Mộc, đủ rồi ! ".
Người phụ nữ vốn hoà cùng bóng tối dường như không nhịn được nữa, lớn tiếng quát to. Trơ mắt đứng nhìn Kỷ Mộc nói lời tình cảm với Tĩnh Nhiên tựa như một lưỡi dao sắc nhọn đang chậm rãi đâm vào trái tim cô.
Kỷ Mộc thu lại ánh nhìn đau thương, anh đưa tay chạm lên gương mặt cũng không biết từ bao giờ nước mắt đã rơi nhiều như thế. Nhìn người phụ nữ trong tối dần dần bước ra ánh sáng, Kỷ Mộc vội vã lau đi. Gương mặt điển trai như được phác hoạ từ tượng gỗ nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.
" Rõ ràng em là cứu anh ... Rõ người có hôn ước với anh là em ... Anh vì sao lại yêu cô ta ? Cô ta là chị ... ".
Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, Kỷ Mộc đã tức giận gạt cô ta sang một bên. Không nóng không lạnh nhìn thẳng vào cô ta mà nói.
" Cẩn Ngôn, là tôi phụ em. Cuộc sống về sau của tôi, tôi sẽ giành thời gian để trả cho em ".
Nhìn Kỷ Mộc cứ lẳng lặng lướt qua Hoài Cẩn Ngôn. Cô đau đớn ngồi thụp xuống, vội vàng đưa tay nắm thật chặt lớn bàn tay to lớn của Kỷ Mộc.
" Em không muốn anh như thế ! Kỷ Mộc, trao trái tim cho em khó thế sao ? ".
Cô ta khó khăn lắm mới có Kỷ Mộc ở bên cạnh, nhưng cô ta chỉ có thể xác anh chứ không có trái tim anh.
Năm Kỷ Mộc năm tuổi, từng nói đợi anh và cô trưởng thành sẽ đến Hoài gia cầu hôn cô. Cô vẫn đợi ... Chỉ là lời hứa năm xưa anh đã bỏ quên rồi ...
Kỷ Mộc dừng bước, quay đầu nhìn Hoài Cẩn Ngôn đang ngồi dưới chân mình. Chẳng hiểu sao nhìn Hoài Cẩn Ngôn của lúc này anh lại nhớ đến dáng vẻ suy sụp của Tĩnh Nhiên. Tháo tay cô khỏi tay mình, Kỷ Mộc đỡ Hoài Cẩn đứng dậy, thấp giọng nói.
" Đi thôi, nếu gặp phải người khác sẽ khó giải quyết lắm ".
Hoài Cẩn Ngôn cứ thế bị anh ôm đi. Anh rõ ràng ở ngay bên cạnh cô thế nhưng sao trái tim cô lại đau đến mức này ? Nhìn anh đứng trước giường bệnh của Tĩnh Nhiên khóc đến mức tâm tê liệt phế, cô của khi ấy dường như bị cơn đau hành hạ đến thở không nổi.
Kỷ Mộc, em phải làm sao mới có được trái tim anh ? Anh thông minh như thế không phải không biết trái tim Tĩnh Nhiên chỉ có Giảng Phong, anh tại sao vẫn cố chấp như thế ?
[ ... ]
Mặt trời còn chưa lên cao, đường phố vẫn còn chìm trong bóng tối, trên con đường quốc lộ rộng lớn cũng chỉ có mình xe của Giảng Phong lao đi vun vút.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại cạnh một căn nhà bên bãi biển.
" Ông là quản gia năm xưa của Tĩnh gia ? ".
Nhìn người đàn ông khoảng 55 đến 60 tuổi đang chuẩn bị lưới để ra khơi trong lòng Giảng Phong càng thêm chắc chắn người mà hắn muốn tìm chính là người này.
Người kia ngẩng đầu nhìn Giảng Phong một cái rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
" Phải, cậu là ai ? ".
" Giảng Phong ".
Lưới trong tay ông lão kia vừa nghe thấy hai chữ 'Giảng Phong' liền rơi xuống. Ông vội vã quay đầu bỏ vào nhà nhưng lại bị Giảng Phong giữ lấy.
" Năm xưa Tĩnh gia vì sao lại bỏ đi đứa bé kia ? Vì sao ? ".
Giảng Phong càng nói ông lão càng lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ông ta ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Tôi không biết ... Không biết ... ".
" Xin ông nói cho tôi, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc đại tiểu thư của Tĩnh gia ".
" Tĩnh Nhiên ? ".
Đến lúc này, ông lão mới bình tĩnh, nhìn trực diện vào gương mặt của Giảng Phong.
" Phải ".
" Đứa bé ấy năm xưa bị thầy bói nói nếu giữ lại sẽ khiến Tĩnh gia lâm vào đường cùng, kẻ sống người chết. Thế nên ông bà chủ đã quyết định bỏ đứa bé ấy đi ".
Mọi chuyện vốn đã rõ ràng, lí do năm xưa Tĩnh gia vì sao lại nhờ quản gia Phùng nuôi dưỡng Kỳ Diêm hắn cũng đã biết. Kỳ Diêm là anh trai của Tĩnh Nhiên ... Chuyện này không thể không đối mặt ...
[ ... ]
Mới sáng sớm mọi việc dường như bị đảo lộn. Cổ phiếu của tập đoàn Giảng thị chỉ trong một đêm liền rớt giá thảm hại. Báo chí không ngừng đăng tin tập đoàn Giảng thị lần này sẽ không trụ nổi nữa.
Giảng Phong nhìn màn hình máy tính cũng không tức giận, hắn chỉ lẳng lặng cười.
Kỳ thị ngang nhiên cướp miếng đất quan trọng trong tay Giảng thị, tin tức này vừa lộ ra ngoài giống như một quả bom lớn nổ tung mọi thứ.
Tiểu Lôi ôm tài liệu đến báo cáo không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Giảng Phong thì thấy hơi lạ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, tổng giám đốc thế mà còn có thể cười ?
Quả nhiên ...
Một tiếng sau, cổ phiếu tập đoàn Giảng thị lại tăng lên vun vút, giá bán ra còn cao hơn gấp năm lần so với giá ban đầu. Nhưng trái ngược với Giảng thị Kỳ thị lại giống như một ngọn lửa đứng trước đầu ngọn gió lớn. Cổ phiếu giảm đến mức không thể tả, từ nhân viên làm công ăn lương bình thường đến nhân viên cao cấp lần lượt đến đầu quân cho Giảng thị.
" Giảng Phong, anh lừa tôi ! ".
Chất giọng giận dữ của Kỳ Diêm truyền qua điện thoại dội vào tai Giảng Phong.
" Lừa anh ? Tôi đâu có bắt anh mua mảnh đất ấy ? ".
" Anh cho người đồn ra ngoài mảnh đất ấy đối với Giảng thị là thứ quan trọng lừa tôi mua nhưng thực tế nó chỉ là một thứ phế vật. Mảnh đất này vốn là của chính phủ không thể khai thác ! ".
Giảng Phong bật cười, cũng không có ý định giải thích nhiều. Lừa thì sao mà không lừa thì sao ? Trên thương trường chính là như thế !
" Kỳ Diêm, ván này anh thua rồi ! ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Cúp điện thoại, Giảng Phong bất thình lình đứng dậy đi đóng cửa phòng. Ánh mắt thâm thuý vụt qua tia sáng.
" Ra đây đi ".
Kỷ Mộc cười nhẹ, từ trong góc chậm rãi bước ra. Khi ánh mắt hai người giao nhau có cái cảm xúc kích động đến mức không nói nên lời khẽ xẹt ngang.
" Giảng Phong, tôi về rồi ".
Kỷ Mộc tháo kính, gương mặt điển trai như được tạc từ bức tượng gỗ phơi bày hoàn chỉnh trước mặt Giảng Phong. Hắn sững người, một khắc ấy trái tim như thể không đã ngừng đập.
" Võ Vu Thiên ... Vu Thiên ... ".
" Cậu còn sống ... Sao ? ".
Từng lời từng chữ Giảng Phong nói tuy không được rõ ràng nhưng Kỷ Mộc vẫn nghe thấy rất rõ, lòng anh bất chợt truyền đến một dòng nước ấm nóng.
Trong mắt anh, Giảng Phong vẫn luôn được hình dung bằng hai từ lạnh nhạt tàn nhẫn nhưng ngày hôm nay sự sững sờ này lần đầu tiên Kỷ Mộc anh nhìn thấy rất rõ.
" Tôi không còn là Võ Vu Thiên nữa, gọi là Kỷ Mộc đi ".
Vỗ nhẹ vào vai Giảng Phong một cái, Kỷ Mộc xoay người tiến đến quầy rượu nho nhỏ trong góc phòng. Anh tuỳ tiện chọn lấy một chai bắt mắt nhất rồi mở nắp.
Giảng Phong nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Kỷ Mộc trong lòng đột nhiên nhói đau. Hắn thân là anh trai của Kỷ Mộc, nhưng lại không biết Kỷ Mộc làm sao đấu chọi với tử thần để giành lại mạng sống. Toan tính mở miệng hỏi Kỷ Mộc nhưng lại nhận ra mình không đủ tư cách.
" Muốn hỏi gì thì hỏi đi tôi không có nhiều thời gian ở lại với anh đâu ".
Kỷ Mộc từ đầu đến cuối với giữ nụ cười nhẹ trên môi. Biểu cảm của Giảng Phong ngày hôm nay anh cảm thấy thật thú vị !
" Ai là người cứu cậu ? ".
" Cẩn Ngôn ".
Nhắc đến hai chữ này ánh mắt của Kỷ Mộc thoáng qua đã trở nên lạnh nhạt.
" Không phải Tĩnh Nhiên là người có mặt ở hiện trường sao ? Sao cô ấy lại không biết ? Hơn nữa chính tay Tĩnh Nhiên đã thiêu trụi cậu và căn nhà hoang đấy ".
" Tĩnh Nhiên bị Cẩn Ngôn đánh ngất. Sau khi đưa tôi rời khỏi nơi ấy, Cẩn Ngôn đã tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất thêu dệt cho Tĩnh Nhiên một ký ức hoàn toàn khác ".
Giảng Phong gật đầu một cái tỏ ý bản thân đã hiểu. Hắn và Kỷ Mộc từ nhỏ đã chứng kiến Hoài Cẩn Ngôn lớn lên, không ngờ một cô nhóc ngây ngô ngày nào đã biết sử dụng thủ đoạn để che giấu thân phận của người khác.
Năm ấy Kỷ Mộc và Hoài Cẩn Ngôn đã có hôn ước. Năm ấy hắn và Tĩnh Nhiên cũng có hôn ước ...
Giải đáp thắc mắt cho Giảng Phong xong, Kỷ Mộc đứng dậy nhưng không quên thưởng thức nốt ly rượu vang đang cầm trong tay. Ngửa đầu uống hết một hơi, anh nói.
" Giảng Phong lần này tôi đến gặp anh chỉ muốn hỏi anh sống khoẻ không ? ".
" Rất khoẻ ! ".
" Vậy được tôi đi đây ".
Dứt lời, Kỷ Mộc liền bước đi. Nhưng đến khi khoảng cách giữa anh và cánh cửa chỉ còn cách có một bước chân anh lại bất chợt dừng lại.
" Cứ đấu với Kỳ Diêm đi về phần Tĩnh Nhiên, tôi sẽ bảo vậy cô ấy ".
Sống lưng Giảng Phong cứng đờ, hắn cứ đứng trơ mắt nhìn Kỷ Mộc rời đi. Đến khi bóng hình Kỷ Mộc trong tầm mắt hắn ngày càng mờ đi rất nhiều, Giảng Phong đột nhiên hét lên.
" Vu Thiên, anh chưa từng bỏ rơi em ! Chưa từng ! ".
Giảng Phong biết Kỷ Mộc đã nghe thấy ... Chính tiếng nấc nhè nhẹ của Kỷ Mộc đã cho hắn biết ...
[ ... ]
" Tĩnh Kỳ, thời hạn một tháng Tĩnh Nhiên vẫn chưa chết ! ".
Tĩnh Kỳ bị người phụ nữ kia dồn vào góc tường. Chất giọng lạnh nhạt không ngừng vang lên bên tai cô ta.
" Hôm qua cô ta đã chết rồi. Hoài Cẩn Ngôn, tối qua cô ta đã chết ! ".
Tĩnh Kỳ không nhanh không chậm mở lời, giương cao con mắt đắc ý nhìn Hoài Cẩn Ngôn.
Chát ... Một bạt tai nóng hổi rơi trên má của Tĩnh Kỳ. Hoài Cẩn Ngôn túm lấy mái tóc của cô ta kéo mạnh. Đêm qua Hoài Cẩn Ngôn cô tận mắt nhìn thấy Kỷ Mộc chỉnh lại bình thở oxi cho Tĩnh Nhiên thế nên Tĩnh Nhiên chưa chết được !
" Phế vật, tin tức Tĩnh Nhiên được cứu cô còn không biết ư ? ".
Nếu như không phải hôm qua Kỷ Mộc ở bên cạnh cô, Hoài Cẩn Ngôn cũng sẽ không để Tĩnh Nhiên có cơ hội sống lại.
Tĩnh Kỳ vội vàng mở điện thoại, quả nhiên có tin nhắn của Quân Mộ: " Tĩnh Nhiên bị người lạ mặt cứu ".
Điện thoại Tĩnh Kỳ lập tức rơi xuống đất, cả người cô ta cơ hồ run rẩy không ngừng. Nếu như Tĩnh Nhiên chưa chết người chết sẽ là cô ta.
Ngày hôm qua chính là ngày cuối cùng của thời gian một tháng cô ta đã hẹn với Hoài Cẩn Ngôn ... Ông trời vì sao lại phải ép cô ta vào đường cùng ?
Nhìn Tĩnh Kỳ cứng đờ như hoá đá Hoài Cẩn Ngôn chỉ biết cười.
" Như đã giao hẹn Tĩnh Nhiên không chết thì người chết sẽ là cô ! ".
Dứt lời, Hoài Cẩn Ngôn liền giơ súng lên, chuẩn xác nhắm vào mi tâm Tĩnh Kỳ.
Đoàng !!!
Mùi máu tươi nhanh chóng lan toả trong không khí ...
" Dọn xác ! ".
Hoài Cẩn Ngôn vừa mới nói xong cũng là lúc Kỷ Mộc đứng trước mặt cô ta. Nét mặt của anh rất lạnh, sự lạnh giá ấy tựa hồ như có thể khiến cô ta đóng băng.
" Hoá ra người đứng sau mọi chuyện là em ! ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Hoá ra người đứng sau mọi chuyện chính là em ".
Kỷ Mộc bất thình lình xuất hiện trước mặt Hoài Cẩn Ngôn. Nét mặt anh rất lạnh, tưởng chừng như cơ thể nhỏ bé của cô bị chính sự lạnh lẽo ấy làm cho đóng băng.
Hoài Cẩn Ngôn sợ hãi, theo phản xạ lùi về phía sau ba bước đứng cách một khoảng nhất định với Kỷ Mộc. Gương mặt cô tái nhợt không một giọt máu, ánh mắt sợ hãi cứ chăm chăm nhìn Kỷ Mộc.
Kỷ Mộc không tiến cũng không lùi, không nói cũng không tức giận chỉ đứng nhìn Hoài Cẩn Ngôn đã sợ hãi trốn tránh anh.
Một Kỷ Mộc lặng im như thế càng khiến Hoài Cẩn Ngôn đã sợ nay còn sợ hơn. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy dường như lớn bằng bầu trời bao la nhưng lại chỉ có thể chứa mình cô ta !
Cô ta ở đây không phải là Tĩnh Nhiên mà là Liễu Nhạc, người con gái thật sự khiến Kỷ Mộc động tâm, người con gái khiến Kỷ Mộc sẵn sàng bỏ đi cuộc sống sa hoa chỉ để được bỏ trốn cùng Liễu Nhạc.
Còn Tĩnh Nhiên chẳng qua chỉ là thế thân của Liễu Nhạc. Kể từ khi Liễu Nhạc qua đời Kỷ Mộc dường như phát điên. Ban ngày không điên điên khùng khùng tìm kiếm Liễu Nhạc thì sẽ chìm đắm trong rượu !
Nhưng cho đến khi anh nhìn thấy Tĩnh Nhiên, người con gái có đôi mắt to tròn, có nụ cười ấm áp, có giọng nói ngọt ngào như Liễu Nhạc, khi ấy một Kỷ Mộc hoàn toàn khác đã xuất hiện.
Anh yêu thương Tĩnh Nhiên, bảo vệ Tĩnh Nhiên chẳng qua vì cô ta giống Liễu Nhạc. Trong trái tim anh chưa từng có vị trí giành cho Hoài Cẩn Ngôn cô, dùng một vị trí nhỏ như con kiến cô cũng chưa từng có !
Đứng nhìn Hoài Cẩn Ngôn một hồi, Kỷ Mộc mới lên tiếng.
" Liễu ... Có phải do em giết không ? ".
Hoài Cẩn Ngôn nhìn anh khó khăn gọi tên cô ta mà lòng nhói đau. Chuyện hơn mười năm, người con gái kia cũng chết hơn mười năm nhưng anh vẫn chưa từng buông Liễu Nhạc xuống !
" Phải ! ".
Hoài Cẩn Ngôn gật đầu lớn tiếng nói. Từng giọt nước mắt men theo gò má xanh xao cứ thế chảy xuống. Trái tim của cô ta chưa từng đau như lúc này !
" Vì sao ? Liễu Nhạc vốn chưa từng đắc tội với em ! ".
" Cô ta không đắc tội với em ư ? Kỷ Mộc, cô ta cướp mất trái tim của anh chính là đắc tội với em rồi ! ".
Hoài Cẩn Ngôn điên cuồng gào thét, nước mắt mặn chát không ngừng rơi xuống. Vì yêu anh, cô chẳng có gì mà không thể làm được ! Vì yêu anh dù cho bàn tay có nhuốm máu tươi cũng không sao !
" Vậy còn Tĩnh Nhiên ? ".
" Cô ta chỉ vì giống Liễu Nhạc một phần mà khiến anh bỏ cả mạng sống để bảo vệ, cô ta đáng chết "
Kỷ Mộc chỉ biết lắc đầu. Người phụ nữ đứng trước mặt anh điên rồi !
" Cẩn Ngôn, em cứu anh nên anh sẽ không giết em. Cũng coi như anh nuốt cơn thịnh nộ này vào trong lòng đã là cách tốt nhẩt để trả những gì anh nợ em ".
Dứt lời, Kỷ Mộc xoay đầu rời đi.
Liễu Nhạc, em ờ trên kia liệu rằng có oán trách anh ? Rõ ràng cô ta là người giết chết em, rõ ràng cô ta là người anh phải hận nhất. Thế nhưng anh vẫn luôn tin tưởng cô ta, còn coi cô ta như em gái ruột mà bảo vệ, bây giờ còn tuột mất cơ hội giết cô ta. Nhạc Nhi, em liệu có hận anh ?
Rời khỏi căn phòng âm u kia, Kỷ Mộc ngẩng đầu đứng nhìn bầu trời một lúc lâu mà trái tim thắt lại tựa như không thể thở nổi.
Một vài bóng hình của người con gái ấy cứ chốc chốc lại xuất hiện trong đầu anh ...
[ ... ]
Cuộc chiến giữa hai tập đoàn Giảng thị và Kỳ thị vẫn chưa đến hồi kết, cứ chốc chốc phóng viên sẽ lại đăng một tin xem giá cổ phiếu bên nào giảm. Người ngoài thì xem đến chóng cả mặt nhưng bên trong vẫn không ngừng đấu qua đấu lại.
Kỳ thị đợi trước cướp mảnh đất rỗng từ trong tay của Giảng thị khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, một lượng nhân viên đưa đơn yêu cầu chuyển nơi làm nhưng đã được Kỳ Diêm nhanh chóng dàn xếp ổn thoả.
Y có được cơ hội hợp tác với chính phủ, đưa một mảnh đất rỗng biến thành một mảnh đất có thể kiếm được tiền tỉ, giá cổ phiếu cũng nhờ đó mà tăng vòn vọt.
Giảng Phong nghe Tiểu Lôi báo cáo sắc mặt cũng không hề thay đổi. Khi Tiểu Lôi kết thúc phần cần báo cáo, hắn cũng chỉ lãnh đạm nói một câu.
" Tôi biết rồi ".
" Tổng giám đốc, anh thật sự không dự tính tiếp theo sẽ làm gì ? ".
Tiểu Lôi hơi sửng sốt. Nếu như là Giảng Phong của ngày trước chỉ cần trong hoàn cảnh này hắn nhất định sẽ nghĩ kế dồn đối phương vào con đường chết.
" Cậu lui xuống trước đi ".
Nét mặt Giảng Phong thoáng đổi nhưng hắn vẫn lạnh nhạt mà lên tiếng.
Tiểu Lôi thấy Giảng Phong hơi lạ nhưng cũng không tiện hỏi nhiều bất đắc dĩ liền xoay người rời khỏi phòng.
Một khắc Tiểu Lôi vừa rời đi, Giảng Phong liền thổ huyết. Trên tờ giấy trắng tinh hơn nửa bị máu nhuộm đỏ. Khắp người đều truyền đến cơn đau như muốn nhấn chìm sinh mạng hắn ...
Sắc mặt Giảng Phong tái nhợt, hắn vò nát tờ giấy dính máu kia. Tính lấy điện thoại gọi cho Quân Mộ nhưng đúng lúc Quân Mộ lại gọi đến.
" Phong, Tĩnh Nhiên đột nhiên biến mất rồi ..."
" ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tĩnh Nhiên, biến mất rồi ... ".
Giọng nói hoảng hốt của Quân Mộ từ đầu bên kia truyền đến, trong lòng Giảng Phong bất chợt dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, điện thoại trong tay cũng theo đó mà rơi xuống, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị Kỳ Diêm hành hạ đến người không ra người ma không ra ma.
Cơn đau trong người lúc này dường như đã biến mất. Hắn không cảm thấy đau đớn, nhưng lại cảm thấy lạnh buột tay chân.
Chạy thật nhanh ra khỏi phòng tổng tài, nhưng lúc này cơ thể Giảng Phong đã chẳng còn có một chút sức lực. Bị cơn đau hành hạ một hồi, sức lực trong cơ thể cũng theo gió mà bay.
Phụt !
Một ngụm máu lớn lưu lại trên nền đá cẩm thạch. Khoé môi hắn vẫn dính không ít máu. Giảng Phong vội vàng đưa tay gạt đi, hắn toan tính đứng dậy đi tìm cô nhưng năm lần bảy lượt đều ngã khuỵu xuống.
Không, hắn không được để cô rơi vào trong tay Kỳ Diêm !
Đúng lúc này, cửa phòng tổng tài bật mở, Tính Nhiên đứng tựa lưng vào cửa, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng cô. Phần dưới cái chân bị mất tí tách từng giọt máu rơi xuống.
Giấc mộng đáng sợ kia kéo cô tỉnh lại, cô thật sợ ! Cô mơ thấy Giảng Phong tự mình kết liễu mạng sống trước mặt cô, nhưng hắn làm thế là vì cô, là do cô ! Cô sợ sẽ để mất hắn một lần nữa !
Trên đường đi đến đây khó khăn bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu dường như biến mất ngay sau khi nhìn thấy hắn.
Giảng Phong sững người, trơ mắt nhìn Tĩnh Nhiên đứng đó. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi men theo gò má xanh xao chảy xuống, bộ dạng nhìn mà khiến người ta đau lòng. Trái tim Giảng Phong bất giác nhói lên.
Tĩnh Nhiên vừa bước một bước liền ngã xuống, nơi cô vừa đứng tựa lưng, dưới chân là một vũng máu đỏ đến chói mắt.
" Tổng ... ".
Người bảo vệ vừa bước vào phòng tổng tài nhìn thấy cảnh tượng kinh người kia bị doạ đến thiếu chút nữa ngất đi. Tổng giám đốc và người phụ nữ kia thế mà đều nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt, gương mặt của Giảng Phong dính chút máu còn người phụ nữ kia từ đầu đến cuối đều là máu là máu !
" Tổng giám đốc ... Tôi thấy cô ta một thân dính máu chạy vào đây ... Sợ sẽ làm hại anh ... ".
Nói là chạy vào thì hoàn toàn không đúng ! Là bò vào mới đúng ! Trước mặt toàn thể nhân viên người phụ nữ kia bò từng bước từng bước để vào được căn phòng này ... Họ ngẩn ngơ đứng nhìn cho đến khi sực tỉnh thì cô ta đã lên tới đây ...
" Ra ngoài ! ".
Giảng Phong quát, nét mặt thoáng chốc đã trở nên lạnh nhạt. Người bảo vệ nhìn ánh mắt như thể giết được người kia của Giảng Phong liền vội vàng lùi ra.
" Phong ... ".
Tĩnh Nhiên lên tiếng, giọng nói của cô yếu ớt đến đáng thương. Cô lết từng bước từng bước đến khi chạm vào cánh tay của hắn liền bị hắn hất ra Giảng Phong gắng gượng ngồi dậy. Nhìn bộ dạng thê thảm của cô lòng hắn đau, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô như thế.
Thời gian sống của hắn, không cho phép hắn lại gần cô !
Nước mắt Tĩnh Nhiên khẽ lăn xuống, cô lắc đầu, đưa tay lau giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, lại nói.
" Phong ... Đừng mà ... Em ... Yêu anh ".
Sống lưng Giảng Phong cứng đờ, cõi lòng truyền đến một dòng nước ấm áp. Một khắc đó hắn thật sự muốn quay lại ôm lấy cô, hôn lên đôi môi cô, chỉ là ... Thời gian hắn sống chính là một bức tường tàng hình đã ngăn cản đi hành động ấy !
" Tôi là người tàn nhẫn giết đi đứa con cô vừa mới hạ sinh. Cô vẫn còn yêu tôi ư ? ".
Giọng nói sắc bén của Giảng Phong vang lên tựa như một cây kim cứ đâm mãi vào lòng cô.
" Vẫn yêu ".
Đau ! Tâm trạng của hắn bây giờ chính là một chữ ấy !
" Tôi đánh đập hành hạ cô khiến nhà cô tan nhà nát cửa, cô vẫn yêu ư ? ".
" Vẫn ".
Tĩnh Nhiên kiên định đáp lại hắn. Trải qua một trận gian truân, cô đã nhìn rõ trái tim của mình muốn gì !
" Tôi chính là người giết Võ Vu Thiên, cô vẫn yêu ư ".
Đáp lại Giảng Phong vẫn là một chữ "Vẫn".
Giảng Phong sợ bản thân không kìm nén được mà chạy tới ôm hôn cô, hắn thật sự sợ hãi.
" Tĩnh Nhiên, cô bị điên à ? Một người đàn ông không yêu cô vì sao cô lại phải thế ? ".
Tĩnh Nhiên nở nụ cười yếu ớt, nhìn Giảng Phong nổi giận đùng đùng lòng cô thật ấm áp. Hắn như thế nhưng vẫn quan tâm đến cô !
" Phong, anh rõ ràng yêu em. Em không biết anh vì sao năm lần muốn đẩy em đến bên cạnh Kỳ Diêm nhưng em biết một trong số nguyên nhân đó là muốn bảo vệ em ! Chuyện đứa trẻ em biết rồi, đứa nhỏ kia thực chất không phải là con của hai chúng ta. Còn về việc Vu Thiên, không phải anh mà là Kỳ Diêm ! ".
Giảng Phong nghe cô nói, hắn chỉ biết âm thầm cuộn chặt tay. Đáng lẽ khi nhìn thấy bảo vệ đến đây hắn nên yêu cầu người kia lôi cô ra ngoài mới đúng !
Cô chỉ cần nói một câu nữa ... Hắn thật sự sẽ bất chấp mà quay đầu !
Tĩnh Nhiên mím chặt môi kìm nén cơn đau, cô cố gắng lết về phía Giảng Phong, ôm lấy cổ chân hắn.
" Giảng Phong, dù anh thế nào em vẫn sẽ kiên trì ở bên cạnh anh. Vậy nên đừng bỏ rơi em ".
Tĩnh Nhiên vừa dứt lời, Giảng Phong đã xoay người nhấc bổng cô lên. Nước mắt hắn rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ thế chảy xuống gò má của Tĩnh Nhiên rồi biến mất.
" Em ngốc thế này, anh sao nỡ bỏ em ? Nhiên Nhi xin lỗi ... Thật sự xin lỗi ... ".
Tĩnh Nhiên nhoẻn miệng cười đưa tay lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt hắn.
" Hứa với em đừng rời xa em. Hứa với em, anh chỉ yêu mình em ".
" Được ! Anh hứa ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tĩnh Nhiên ở bên cạnh tôi, cậu không cần tìm nữa ".
Giảng Phong thấp giọng nói với người ở đầu bên kia, ánh mắt hắn thoáng qua tia phức tạp.
Quân Mộ hơi đờ người nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng đáp lại Giảng Phong.
" Tôi biết rồi ! ".
Giảng Phong ném điện thoại sang một bên, tâm trạng càng lúc càng trở nên phức tạp. Không biết hắn đang nghĩ gì mà mi tâm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Ánh mắt sâu tựa như biển khơi ngày một trở nên lạnh lẽo.
Giảng Phong xoay đầu nhìn Tĩnh Nhiên, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô mà trái tim cứ nhói liên hồi.
Hắn không biết lựa chọn giữ cô bên cạnh là đúng hay sai. Nhưng dù cho là sai là đúng việc hắn đã lựa chọn hắn quyết không hối hận. Hắn thử một lần nghe theo con tim, hành động theo sự chỉ dẫn của nó !
Cúi đầu xuống, phía phần chân bị mất kia của Tĩnh Nhiên là một mảng máu đỏ thẫm in trên ga giường trắng xoá, Giảng Phong không nói không rằng chỉ lẳng lặng nhìn vết thương kia. Tuy bên ngoài hắn bình tĩnh, nhưng bên trong lại đau đến cực điểm.
Nhìn người phụ nữ mình yêu hoá thành bộ dạng thê thảm như bây giờ hắn chỉ biết đau lòng, chỉ biết âm thầm yêu thương cô, âm thầm bảo vệ cô !
Cúi người hôn lên má Tĩnh Nhiên, một giọt nước mắt của Giảng Phong khẽ rơi xuống, khi vừa chạm vào má cô giọt nước mắt ấy liền biến mất không chút dấu vết.
Giảng Phong không dám xử lí vết thương cho cô vì hắn sợ mỗi khi tận mắt chứng kiến vết thương ấy trái tim hắn đau đến mức thờ không nổi, tựa như bản thân bị người ta vứt vào căn phòng tối nhất từng chút từng chút hành hạ đánh đập.
Giảng Phong không gọi Quân Mộ xử lý lại vết thương cho Tĩnh Nhiên, hắn sai người tìm một vi bác sĩ thật giỏi !
Đứng từ xa nhìn vị bác sĩ kia xử lí vết thương cho cô mà tay chân hắn cứ bủn rủn, sống lưng cứng đờ, mồ hôi thấm đẫm một mảng áo sau lưng. Hắn chỉ hận bản thân không thể thay cô chịu đựng nỗi mất mác đó !
Lồng ngực đột nhiên truyền đến cơn đau như muốn nhấn chìm mạng sống của hắn. Giảng Phong chạy vội vào nhà vệ sinh ...
Một ngụm máu lớn bắn thẳng lên mặt gương sáng loáng. Dạo gần đây hắn càng ngày càng thổ huyết không ngừng. Đến bản tính tự lành lại vết thương của một ma cà rồng cũng dần dần biết mất, cơ thể của hắn cũng ngày một yếu dần.
Hắn rõ ràng biết người khiến hắn thế này là ai nhưng vẫn không một chút đả động đến người đó. Giảng Phong mím chặt môi nhìn mình trong gương cuối cùng lại bật cười.
Con người vốn không nên sinh ra sự tin tưởng. Một khi tin tưởng người ta không một chút phòng bị chỉ làm cho chính bản thân mình tổn thương.
Bị người mình tin tưởng đâm một nhát dao, Giảng Phong cũng chỉ lẳng lặng đứng cười.
Nếu cậu cho rằng tôi nợ cậu, mạng này của tôi tuỳ cậu xử lí !
[ ... ]
Đến khi Tĩnh Nhiên tỉnh dậy Giảng Phong đã rời phòng nghỉ đi xử lí công vụ của tập đoàn. Cô vừa động đậy nhẹ một cái nữ giúp việc liền bước vào, ân cần nói.
" Tiểu thư là tổng giám đốc cho tôi tới chăm sóc cô ".
Tĩnh Nhiên gật đầu, yếu ớt đáp lại nữ giúp việc.
" Tôi muốn đi vệ sinh, làm phiền cô quá ".
Tĩnh Nhiên được nữ giúp việc đưa vào nhà vệ sinh, chỉ là khi cánh cửa mở ra đập vào mắt cô là một tấm gương dính máu. Nữ giúp việc đứng bên cạnh sợ đến mức thiếu chút nữa ngã xuống, riêng Tĩnh Nhiên vẫn bình tĩnh trước sau như một vẫn là một biểu cảm.
Không phải cô không biết máu trên gương là máu của ai, nhưng nếu Giảng Phong đã không muốn nói cô sẽ lựa chọn cách im lẳng ở bên cạnh hắn.
Tĩnh Nhiên sai nữ giúp việc lau sạch tấm gương, còn bản thân làm như chưa có chuyện gì.
[ ... ]
Đối với Giảng Phong dù tan ca hay không tan ca cũng không quan trọng bởi vì khi người ta tan ca hắn vẫn còn phải tiếp tục xử lí công vụ của tập đoàn.
Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, giờ tan ca còn chưa kết thúc, Giảng Phong đã hạ lệnh cho mọi người tan sớm hai tiếng còn mình thì chạy vào phòng nghỉ.
Ôm lấy Tĩnh Nhiên vào lòng, đầu tựa lên vai cô, nhẹ nhàng thì thào bên tai cô.
" Nhiên Nhi, nhớ em quá ".
Tĩnh Nhiên mỉm cười đưa tay liếc nhìn đồng hồ, gạt Giảng Phong qua một bên.
" Vẫn còn chưa tan ca mà ? ".
" Anh cho họ về trước hai tiếng rồi ".
Giảng Phong cười hì hì, lại không chút tức giận khi bị cô gạt đi mà vẫn mặt dày chạy tới ôm lấy cô.
" Nhiên Nhi ".
" Sao thế ? ".
" Không có gì chỉ muốn gọi tên em thôi ".
Giảng Phong và Tĩnh Nhiên cứ như thế mà ôm thật chặt lấy nhau, cùng nhau ngắm nhìn cảnh khi hoàng hồ buông xuống.
Thời gian này, khoảng khắc này ước gì cứ mãi dừng tại đấy. Chỉ sợ đồng hồ điểm qua một phút nữa hạnh phúc ấy lại biến mất, những gì vừa trải qua tựa như là một giấc mộng, không hơn không kém.
Tĩnh Nhiên có lẽ không biết Giảng Phong của lúc này đang khóc. Hắn cắn chặt răng để kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào, vòng tay đang ôm lấy cô càng siết lại càng chặt.
Nhiên Nhi một ngày nào đó anh đột nhiên biến mất chỉ mong em đừng hận anh !
Cầu Xin Em Quay Lại
Giảng Phong đưa Tĩnh Nhiên đến ở tại một căn biệt thự ven biển.
Không khí ban đêm thoáng đãng đến dễ chịu thế nhưng Giảng Phong lại hoàn toàn mất ngủ. Hắn không dám động đậy sợ rằng sẽ vô tình phá vỡ giấc ngủ của cô.
Cả đời của hắn trước từng phải nằm một cách không thoải mái thế này, nhưng tất cả đều là do hắn can tâm tình nguyện, vì cô hắn không tiếc mọi thứ ...
Giờ đây hắn dường như đã hiểu trên đời này thứ đáng sợ nhất không phải là mất đi sự nghiệp mà là mất đi người mà mình yêu thương nhất. Nhìn cô an giấc trong vòng tay của hắn, tâm trạng nặng nề của Giảng Phong dường như đã vơi được phần nào.
Đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của cô, ngón tay thô ráp của hắn dần dần di chuyển xuống gò má của Tĩnh Nhiên, trái tim đột nhiên co bóp dữ dội, một trận đau đớn bất ngờ dày xéo cõi lòng hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rất kỹ ngày đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Nhiên lòng hắn có cảm giác thế nào. Giảng gia và Tĩnh gia có thể coi như bằng hữu thân thiết nhất, ngày Tĩnh Nhiên hạ sinh hắn chính là người được bế cô đầu tiên. Cảm xúc khi ấy của một cậu bé hai tuổi có hiếu kỳ, có bất ngỡ cũng có ấm áp !
Khoảng khắc cô nhìn hắn rồi bật khóc, hắn đã có quyết tâm cả đời này muốn bảo vệ cô, muốn cô một đời bình an ! Hắn không cần mình phải là người đứng bên cạnh che chắn cho cô chỉ cần là người đứng phía sau âm thầm mà bảo vệ cô như vậy cũng tốt !
" Nhiên Nhi, em sẽ sống thật hạnh phúc, cuộc đời sau này của em sẽ ngập tràn tiếng cười. Anh hứa với em ... ".
Ngón tay Giảng Phong di chuyển trên đôi môi hồng nhuận của cô. Cuối cùng hắn vẫn là không kìm nén được mà cúi xuống hôn lấy nó. Nụ hôn ấy rất dịu dàng vì Giảng Phong sợ sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Tĩnh Nhiên.
Nhẹ nhàng rút tay về, Giảng Phong cẩn thận bước xuống giường, lấy điện thoại nhắn tin vào một dãy số rồi rời khỏi phòng ngủ.
" Không gặp không về ! ".
[ ... ]
Ban đêm đúng là yên tĩnh đến đáng sợ. Giảng Phong một thân một mình đứng ở đó gió thổi khiến vạt áo hắn tung bay. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn từng đợt sóng vỗ vào bãi cát, nghe thấy tiếng xì xào của những cành cây tán lá va vào nhau khi gặp gió thổi.
Khoảng tầm nửa tiếng sau một người đàn ông vóc dáng cao to bước đến bên cạnh Giảng Phong còn thân mật khoác tay lên vai hắn.
" Có chuyện mà gọi tôi ra đây thế ? ".
Giảng Phong không vội trả lời hắn không nóng không lạnh gạt tay Quân Mộ khỏi người mình. Ánh mắt không tỏ rõ thái độ gì càng khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
" Mạng của tôi tôi đã cho cậu. Tĩnh Nhiên, xin cậu bảo vệ cô ấy ! ".
Quân Mộ sững người, nụ cười trên khoé môi trong một khắc ấy cứng đờ không thể nhúc nhích, mãi một hồi lâu sau đó Quân Mộ mới có thể bật cười.
" Sao cậu biết tôi hạ độc vào thuốc của cậu ? ".
" Tôi từng cứu mạng Tiểu Lôi ba lần vì lòng cảm kích Tiểu Lôi càng không thể phản bội tôi. Hơn nữa thuốc tôi uống, máu tôi uống đều do cậu chuẩn bị, cậu là người nhiều hiềm nghi nhất ".
Đứng trước câu trả lời của Giảng Phong, Quân Mộ không thể không bái phục trước một Giảng Phong vừa thông minh lại vừa cao ngạo. Tuy mạng sống của hắn đã rơi vào tay của người khác nhưng cũng sẽ không vì thế mà xuống nước cầu xin.
" Cậu không hỏi tôi vì sao đối với cậu lại làm thế ? ".
" Cậu vì sao hận tôi, tôi vốn không quan tâm, tôi chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Tĩnh Nhiên ".
Nụ cười trên gương mặt Quân Mộ càng lúc càng trở nên rạng rỡ. Gương mặt nửa sáng nửa tối, tâm tư lúc ẩn lúc hiển càng khiến người ta trở nên hoang mang.
" Giảng Phong năm xưa Giảng thị xảy ra chuyện cậu vì muốn giúp Giảng thị mà trở thành con nuôi của ba tôi. Kể từ khi có cậu ba tôi cái gì cũng giành phần cho cậu, đến quyền thừa kế cũng muốn để cho cậu ".
Giảng Phong nghe xong vẫn không thay đổi thái độ. Hắn quay đầu nhìn Quân Mộ, cùng lúc ấy sóng đánh rất mạnh vào bờ làm cả người Giảng Phong ướt nhẹp.
" Mộ, cậu chưa từng coi tôi là bạn, nếu chỉ vì lí do đó mà cậu hận tôi thì thật nực cười ".
" Con người ai mà chẳng có lòng đố kị. Giảng Phong mỗi khi đứng bên cạnh cậu bao nhiêu ánh hào quang đều là cậu chiếm chọn, còn tôi thì sao ? Rồi sau này tôi mới hiểu chỉ khi cậu biến mất ánh hào quang kia sẽ đều là của tôi. Tôi để cậu sống tiếp một năm nữa đã là niệm tình rồi ".
Giảng Phong cười khẽ. Hắn luôn coi Quân Mộ là bạn thân nhất nhưng đến bây giờ Quân Mộ lại vì mới lý do vớ vẩn này mà muốn giết hắn, hắn còn có thể nói được gì ?
Trời sinh con người đã có lòng đố kị, đúng là không sai. Nhưng nếu đố kị đến mức phát điên không chỉ khiến mình thương tổn mà còn làm đau người khác.
Giảng Phong không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Hắn lùi xuống hai bước đứng ngang với Quân Mộ rồi cất lời.
" Tôi chỉ muốn cậu chăm sóc Tĩnh Nhiên thay tôi ".
Hiện tại có lẽ nhờ Quân Mộ là cách tốt nhất để Tĩnh Nhiên được an toàn !
Chơi với Giảng Phong bao nhiêu năm nay, Quân Mộ chưa từng thấy hắn xuống nước cầu xin người khác. Nhưng lần này đã thấy rồi là vì một người phụ nữ !
" Muốn tôi chăm sóc Tĩnh Nhiên không phải là không thể. Nếu cậu chịu uống lọ thuốc này tôi sẽ đồng ý ".
Dứt lời, Quân Mộ lấy trong túi áo một lọ thuốc đưa đến trước mặt Giảng Phong, anh lại nói tiếp.
" Thuốc này sẽ làm cậu chết nhanh hơn, đau đớn thống khổ nhiều hơn. Hiện máu ma cà rồng trong cơ thể cậu đã sắp cạn, một khi cạn cậu sẽ không còn đường sống ".
Giảng Phong giật lấy lọ thuốc trong tay Quân Mộ ngẩng đầu uống một hơi hết sạch.
Hắn đã từng nói để Tĩnh Nhiên sống hạnh phúc hắn không có gì là không thể làm.
" Cậu nhớ lời cậu nói ".
" Tôi biết rồi ! ".
Nói rồi, Giảng Phong quay lưng đi. Màn đêm bao phủ lấy bóng hình cao lớn của hắn có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, lồng ngực đau đớn tựa như muốn nổ tung, chân tay bủn rủn chẳng có sức lực ...
Giảng Phong cứ thế ngất đi ...
Cầu Xin Em Quay Lại
Tĩnh Nhiên lẳng lặng nhìn một Giảng Phong yếu ớt nằm trên giường lớn. Cô không biết hắn đã gặp chuyện gì, nhưng đến khi cô nhìn thấy hắn thì đã sốt rất cao đến mất ý thức.
Nếu không phải một dân chài tình cờ phát hiện có lẽ cái mạng này của Giảng Phong cũng không thể giữ được.
Giảng Phong đường đường là ma cà rồng thế nhưng lại sốt rất cao, hôn mê hai ngày hai đêm đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tĩnh Nhiên đã thử gọi cho Quân Mộ nhưng anh ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp là không vấn đề gì.
" Nước ... ".
Âm thanh nhỏ bé yếu ớt phát ra từ trên giường bệnh. Tĩnh Nhiên vội vàng quay đầu nhìn Giảng Phong, đôi môi trắng bệch khô khốc kia không ngừng mấp máy mà lòng cô thắt lại.
Tĩnh Nhiên ấn nút kế bên tay phải của cô chiếc xe lăn liền di chuyển đến nơi để nước. Rót một cốc nước đầy Tĩnh Nhiên liền cho xe đi đến đầu giường của Giảng Phong, cẩn thận cho hắn uống nước.
Đúng là mất đi một chân cuộc sống cũng vì thế mà trở nên khó khăn, việc đi lại cũng vì thế mà trở nên hạn chế. Nhưng không sao cả, chỉ cần thoát được khỏi Kỳ Diêm, chỉ cần trở về bên cạnh Giảng Phong dù có ra sao cô cũng nguyện ý.
Cho Giảng Phong uống nước xong xuôi, hắn lờ mờ tỉnh lại.
" Nhiên ... Nhi ... ".
Giảng Phong nhoẻn miệng cười khẽ gọi tên Tĩnh Nhiên. Hắn của hiện tại không còn một chút sức lực nào nữa đến cử động chân tay cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lọ thuốc kia của Quân Mộ quả nhiên đã bắt đầu có tác dụng !
Tĩnh Nhiên bắt lấy bàn tay của Giảng Phong, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay lạnh giá của hắn, gấp gáp hỏi.
" Anh làm sao thế ? Phong rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ? ".
Nhìn thấy tia lo lắng nơi đáy mắt cô lòng Giảng Phong tựa như có một dòng nước ấm nóng chảy qua. Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác ấm áp, hạnh phúc đến như vậy.
Nhìn cô thế này hắn càng cảm thấy hành động của hắn không có sai. Chỉ cần cô hạnh phúc hắn chết cũng không vấn đề.
Nhiên Nhi, lời hứa cùng nhau sống đến bạc đầu kia có lẽ anh sẽ không thể thực hiện được. Nhưng lời hứa anh hứa sẽ cho em một đời bình bình an an anh nhất định sẽ làm được !
Giảng Phong không trả lời câu hỏi của cô, hắn nói.
" Đợi anh khoẻ lại, chúng ta đi du lịch có được không ? ".
" Được ! ".
Khoé mắt Tĩnh Nhiên thoáng đỏ hoe. Cô biết Giảng Phong sợ cô lo lắng nên mới không nói rõ cho cô nguyên nhân, hành động quan tâm của hắn càng khiến cô cảm thấy ấm áp.
[ ... ]
Tĩnh dưỡng hơn một tuần sức khoẻ của Giảng Phong đã ổn định trở lại. Hắn lập tức phó thác tất cả quyền quản lí tập đoàn cho Tiểu Lôi rồi lập kế hoạch đi nghỉ dưỡng cùng Tĩnh Nhiên.
Lần này Giảng Phong đưa Tĩnh Nhiên đến một hòn đảo phía bắc lấy tên là "Phong Nhiên".
Tĩnh Nhiên ấn nút cho xe lăn tự di chuyển xung quanh bãi cát. Tuy không thế đi lại, nhưng cô chưa từng hạnh phúc như lúc này.
Giảng Phong âm thầm đứng phía sau quan sát cô.
Hắn chưa từng phát hiện thì ra âm thầm nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là đạt được một thành tựu đáng xem trọng.
Cách biển một khoảng khác xa, Tĩnh Nhiên cho xe lăn quay đầu, vẫy tay gọi Giảng Phong.
" Phong nhanh lên ".
Giảng Phong lập tức chạy đến đứng bên cạnh Tĩnh Nhiên.
" Có vui không ? ".
Hắn ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, trầm giọng hỏi.
" Rất vui ".
Bên bờ biển hôm đó tràn ngập những tiếng cười hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ. Có lẽ đối với họ những tháng ngày vô ưu vô lo như thế này chính là những tháng ngày vui vẻ nhất.
Khi quay trở lại biệt thự trời đã sập tối. Lối đi từ cổng cho đến khi vào biển thự trải đầy những cánh hoa hồng. Xe lăn của Tĩnh Nhiên di chuyển trên con đường trải dài những cánh hoa đến khi quay đầu lại cũng không thấy Giảng Phong đâu còn Giảng Phong không biết từ khi nào đã đứng đợi cô ở đầu bên kia.
Giảng Phong nhoẻn miệng cười hạnh phúc đợi Tĩnh Nhiên bước qua con đường trải đầy hoa hồng.
" Em đến rồi ! ".
Tĩnh Nhiên đưa tay cho Giảng Phong không nhịn được mà phấn khích nói.
Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, bên trong được bày biện bối cảnh không khác gì một nhà thờ nổi tiếng. Giảng Phong chậm rãi đưa Tĩnh Nhiên đến trước mặt Cha Xứ
Lòng Tĩnh Nhiên có chút hoảng hốt, không ngờ Giảng Phong lại sắp xếp một cảnh tượng khiến cô không thể nào tưởng tượng nổi.
" Tĩnh Nhiên, con có đồng ý lấy Giảng Phong, nguyện đời đời kiếp ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy. Dù cho một ngày nào đó cậu ấy có trở nên nghèo khó, bệnh tật, có có đồng ý không ? ".
Chất giọng trang trọng của Cha Xứ đã thành công kéo Tĩnh Nhiên trở lại thực tại. Cô ngẩng đầu nhìn Giảng Phong, hạnh phúc đáp.
" Con đồng ý ".
" Giảng Phong, con có đồng lấy Tĩnh Nhiên không, nguyện ý đời đời kiếp chăm sóc cô ấy. Dù một ngày nào đó cô ấy có trở nên nghèo khó, bệnh tật, con có đồng ý không ? ".
" Con đồng ý ".
Dứt lời, Giảng Phong liền lấy nhẫn đeo cho Tĩnh Nhiên.
Tuy không thể bảo vệ cô cả đời nhưng trong thời gian ngắn ngủi này hắn nhất định để cô hạnh phúc.
Cầu Xin Em Quay Lại
" Đây là những gì anh cần ! ".
Người thư ký đặt xấp ảnh lên bàn làm việc của Kỳ Diêm rồi lại lui xuống đứng cách y một khoảng nhất định.
Kỳ Diêm cầm từng tấm ảnh lên xem, chỉ trong chốc lát sắc mặt đã thoáng chốc trắng bệch. Nơi đáy mắt hằn rõ tia giận dữ. Y vò nát tấm ảnh đang cầm trong tay, nhất thời không kìm chế nổi cơn thịnh nộ mà hất tung đồ đạc trên mặt bàn.
" Đáng chết ! Đáng chết ! ".
Kỳ Diêm luôn miệng mắng chửi. Mấy ngày nay y không thấy động tĩnh gì từ bên phía Giảng Phong nhưng cho đến khi sai người điều tra thì lại phát hiện hắn đi hưởng tuần trăng mật với Tĩnh Nhiên !
Nhìn những tấm ảnh kia Tĩnh Nhiên cô cười đến hạnh phúc, cười đến vui vẻ ! Nhưng nụ cười ấy chưa từng xuất hiện khi cô ở bên cạnh y. Y vì cô làm nhiều việc như thế, vì cô không ngừng mưu đồ tính kế, nhưng trong mắt cô chỉ có mình Giảng Phong.
Vì sao ? Rốt cuộc là vì sao ?
Kỳ Diêm hệt như một con thú dữ khiến ai cũng không dám lại gần. Khi đã lấy lại được bình tĩnh y đứng thẳng người, quay đầu đối diện với người thư ký đang đứng cách mình một khoảng nhất định, lạnh nhạt cất tiếng.
" Sắp xếp bằng chứng ".
Người thư ký kia hiểu chuyện gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Kỳ Diêm đi thi hành nhiệm vụ mà y giao.
Kỳ Diêm siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Nếu y đã không có được Tĩnh Nhiên vậy thì Giảng Phong cũng đừng hòng có được !
[ ... ]
Chuông điện thoại reo ing ỏi khiến Tĩnh Nhiên tỉnh dậy. Cô theo phản xạ đưa tay khua khua bên kia giường nhưng lại không thấy một ai, có lẽ Giảng Phong đã đến tập đoàn từ sáng sớm.
Tĩnh Nhiên nhoẻn miệng cười, cô với lấy điện thoại, uể oải nói.
" Alo ".
" Nhiên Nhiên ... ".
Đầu bên kia truyền đến chất giọng thâm tình của Kỳ Diêm dội thẳng vào tai của Tĩnh Nhiên khiến cơn buồn ngủ của tan biến.
Tĩnh Nhiên ngồi thẳng dậy, có lẽ vì căng thẳng mà bàn tay cầm điện thoại của cô trở nên căng cứng.
" Có chuyện gì ? ".
Giọng nói thờ ơ của cô khiến Kỳ Diêm có chút hụt hẵng. Y cứ nghĩ bao lâu không gặp nhau, câu đầu tiên cô nói với y sẽ là một câu hỏi mang tính quan tâm. Nhưng thật không ngờ ...
" Chúng ta gặp nhau đi ".
" Tôi không còn lý do gì để gặp anh hết ".
Tĩnh Nhiên thẳng thắng từ chối. Nếu đã lựa chọn ở bên cạnh Giảng Phong cô sẽ không cho bất kỳ ai một cơ hội, nhất là Kỳ Diêm.
" Nếu như muốn biết ba mẹ em chết thế nào thì gặp nhau ở trước mộ của ba mẹ em ".
Sống lưng Tĩnh Nhiên cứng đờ. Câu nói của Kỳ Diêm thành công thu hút sự chú ý của cô. Ba mẹ cô vì sao chết chẳng nhẽ trong đó vẫn cỏn ẩn giấu bí mật ?
" Được ".
Lưỡng lự một hồi Tĩnh Nhiên vẫn đồng ý. Cúp điện thoại Tĩnh Nhiên nhờ chị giúp việc giúp mình sửa soạn lại một chút.
[ ... ]
Tĩnh Nhiên được chị giúp việc đưa đến nơi đã thấy Kỳ Diêm đứng ở đó. Cô nhờ chị giúp việc đặt lên mỗi ngôi mộ một bó hoa rất đẹp, khoé mắt Tĩnh Nhiên thoáng chốc đỏ hoe.
" Chị lui xuống trước đi ".
Chị giúp việc dường như không có ý làm theo lời Tĩnh Nhiên, trước khi rời khỏi biệt thự Giảng Phong đã nhắc chị ta phải chăm sóc Tĩnh Nhiên thật tốt, dù cho một khắc cũng không thể rời khỏi cô.
Tĩnh Nhiên cũng nhận thấy sự khó xử của chị giúp việc, cô vỗ nhẹ lên tay chị ta, cười nhẹ.
" Phong sẽ không trách chị đâu, đừng lo ".
Một tiếng "Phong" được phát ra từ miệng của cô hạnh phúc đến thế, ngọt ngào khiến người ta phát ghen. Kỳ Diêm đứng bên cạnh tưởng chừng như không thể khống chế cơn thịnh nộ mà phát điên.
Đến khi chị giúp việc đi rồi, Tĩnh Nhiên mới nói.
" Đến lượt anh rồi ".
Kỳ Diêm thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô trong lòng càng thêm hận Giảng Phong.
" Rời khỏi Giảng Phong đi ".
" Anh có tư cách gì nói tôi rời khỏi anh ấy ? ".
Tĩnh Nhiên cười khểnh, không nóng không lạnh chậm rãi phản bác.
" Đến khi biết hắn ta giết cả bố cả mẹ em, em vẫn nguyện ý ở bên cạnh anh ta, chăm sóc cho anh ta cả đời ư ? ".
Sắc mặt Tĩnh Nhiên thoáng chốc trắng nhợt. Câu nói của Kỳ Diêm tựa như con dao sắc lạnh không thương tiếc đâm thẳng vào trái tim cô. Tĩnh Nhiên lắc đầu, cố gắng không cho bản thân mình lay động.
" Anh nói dối ! Ba tôi gặp tai nạn, mẹ tôi bị Võ Vu Thiên giết ! Mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến Giảng Phong ".
Kỳ Diêm cũng không nóng giận, y mở đoạn video trong điện thoại rồi đưa cho Tĩnh Nhiên.
" Đây là bằng chứng chứng minh cho người giết mẹ em chính là hắn ! ".
Bàn tay Tĩnh Nhiên run run chạm vào nút mở video. Cảnh tượng đáng sợ nhất liền xuất hiện ...
Trong video, Giảng Phong dùng một tay nâng nữ giúp việc luôn đi theo bên cạnh mẹ cô ném mạnh vào góc phòng sau đó hắn tiến đến chỗ mẹ cô, một tay đã cố định được bà ... Sau đó ... Hắn ... Bắt đầu hút máu ...
Điện thoại trong tay Tĩnh Nhiên rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. Cô ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Là Võ Vu Thiên giết mẹ tôi ... Không phải Phong ... Chắc chắn không phải Phong ".
Kỳ Diêm nhìn bộ dạng của cô mà lòng thắt lại. Y hơi cúi người ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng chấn an cô.
" Giảng Phong và Võ Vu Thiên là anh em. Võ Vu Thiên nhận tội thay Giảng Phong cũng không có gì là lạ ".
Tĩnh Nhiên vốn không tin người giết mẹ cô là Giảng Phong nhưng đến khi nghe câu nói kia của Kỳ Diêm lòng cô lại xao động.
Hắn chưa từng nói với cô Võ Vu Thiên là em trai của hắn. Hoá ra đứa bé năm xưa hay bám theo cô lại là Võ Vu Thiên. Cô ấy vậy mà lại quên hắn còn có một người em trai song sinh.
" Còn ba tôi ? ".
Giọng nói của Tĩnh Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, lạnh lẽo đến mức khiến Kỳ Diêm phải kinh ngạc.
Y vẫy tay, người đàn ông đứng sau góc cây liền đi đến trước mặt cô.
" Tôi là người mấy chục năm trước đã gây tai nạn cho ba cô. Người sai khiến tôi là Giảng Phong ... ".
Tĩnh Nhiên ngẩng cao đầu nhìn người kia, cô không dám tin lời người kia nói, một chút cô cũng không dám tin. Nhưng lòng cô lại xao động ...
" Vì sao khi trước anh không nói ra ? ".
" Khi ấy Giảng Phong dùng mẹ uy hiếp tôi. Bây giờ bà ấy mất rồi tôi không thể không đem sự thật này phơi bày ra ánh sáng ".
Tĩnh Nhiên không nói gì nữa. Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Bằng chứng, nhân chứng đều ở trước mặt cô rồi, cô cỏn gì mà không thể tin được ?
Giảng Phong ... Tôi nên làm sao với anh đấy ?
Trái tim Tĩnh Nhiên bây giờ tựa như bị người khác tàn nhẫn bóp lấy. Khó thở cô ... Cô dường như bị sự tàn nhẫn kia làm cho không thể nổi.
Kỳ Diêm gật đầu với người kia một cái ra hiệu cho anh ta lui xuống. Y thuận thế cúi người ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô.
" Nếu em còn không giết Giảng Phong, ba mẹ em ở trên trời tuyệt đối không thể nhắm mắt ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Sập tối, sau khi xử lí hết công việc Giảng Phong mới trở về biệt thự. Hắn cứ ngỡ Tĩnh Nhiên sẽ như mọi khi ngồi trước cửa ngóng chờ hắn, nhưng lần này lại không phải.
Giảng Phong bước vào đại sảnh rộng lớn, đến bóng dáng bận bịu của chị giúp việc cũng không thấy đâu. Trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm xúc bất an.
Đúng lúc này hắn bắt gặp chị giúp việc tay bưng một bát thuốc vội vàng chạy lên cầu thang. Giảng Phong bước đến, cản chị ta lại.
" Có chuyện gì ? ".
Chị giúp việc vốn đang trong bộ dạng sợ hãi nay lại bị ba chữ lạnh nhạt của Giảng Phong làm cho khiếp sợ hơn.
" Cậu chủ ... Từ khi ra ngoài đến bây giờ cô chủ không chịu ăn gì, hơn nữa độ khoảng nửa tiếng trước không hiểu sao lại sốt rất cao ".
Giảng Phong sửng sốt, nét mặt hoảng sợ đến mức co rút.
" Cô ấy gặp ai ? ".
" Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết người kia là đàn ông cũng trạc tuổi cậu. Nhưng nét mặt có vẻ hung ác ".
Lòng Giảng Phong xẹt qua tia đau đớn. Nếu hắn đoán không nhầm người hôm nay Tĩnh Nhiên gặp chắn hẳn là Kỳ Diêm.
Giảng Phong không nói gì nữa lập tức chạy lên phòng ngủ. Nhìn Tĩnh Nhiên mê man nằm trên giường lớn, miệng cô không ngừng lẩm bẩm "Giảng Phong ... Anh thật tàn nhẫn" mà lòng hắn thắt lại.
Cô nói cô yêu hắn, hắn liền bất chấp nguy hiểm ở bên cạnh cô, giành thời gian cuối cùng của cuộc đời cho cô. Nhưng đến cuối cùng chỉ là vài câu nói của Kỳ Diêm, cô liền tin tưởng !
Giảng Phong cố nén cơn đau, hắn xoay người một khắc cũng không dám quay đầu nhìn Tĩnh Nhiên. Giảng Phong rút điện thoại, thuần thục nhấn số gọi cho Quân Mộ.
Mười phút sau Quân Mộ liền đứng trước mặt Giảng Phong.
" Mạng tôi, cậu cũng lấy rồi. Cứu cô ấy đi ".
Giảng Phong thờ ơ đưa tay chỉ về phía Tĩnh Nhiên. Tuy bên ngoài hắn làm như mình rất ổn nhưng Quân Mộ vẫn nhìn ra Giảng Phong của lúc này một chút cũng không ổn.
Quân Mộ cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra vì kể từ đêm hôm ấy Giảng Phong với anh đã không thể trở lại như trước rồi.
Kiểm tra toàn bộ cho Tĩnh Nhiên xong, Quân Mộ không khỏi kinh ngạc nói.
" Giảng Phong, trong máu của Tĩnh Nhiên có chất chống lại với máu của ma cà rồng. Nên máu ma cà rồng mười năm trước Kỳ Diêm tiêm vào người của cô ấy, trong mười năm nay hợp chất kia đã dần dần tiêu huỷ máu ma rồng mà trước kia Kỳ Diêm tiêm vào. Cô ấy bây giờ đã hoàn toàn trở lại thành người bình thường ".
Giảng Phong cũng kinh ngạc không kém gì Quân Mộ. Hắn sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng nghe đến hiện tượng mà Quân Mộ vừa nhắc đến.
" Vậy tại sao cô ấy lại sốt mê man không tỉnh ? "
" Hợp chất kia dùng máu ma cà rồng để nuôi sống. Hiện tại trong máu của Tĩnh Nhiên vẫn còn một chút hợp chất đó, chừng nào chưa tiêu diệt được hợp chất kia trong máu của cô ấy đến khi ấy Tĩnh Nhiên vẫn sẽ trong bộ dạng bây giờ sốt mê man không tỉnh lại ".
Giảng Phong nghe vậy thì toàn thân căng thẳng, lập tức hỏi Quân Mộ cách chữa trị.
" Vậy phải làm sao ? ".
" Dùng máu ca rồng ".
Quân Mộ vừa dứt lời, Giảng Phong liền với lấy con dao mà chị giúp việc mang lên để gọt trái cây chém một nhát vào tay mình rồi lấy cốc ra hứng. Từng giọt máu rơi tí tách vào trong chiếc cốc thuỷ tinh.
" Cậu đúng là điên rồi ? Giảng Phong, trong người cậu bây giờ chỉ còn một chút máu ca rồng nếu cậu cho cô ấy hết thời gian sống của cậu sẽ rút ngắn hơn một nửa đấy ! ".
Quân Mộ hoảng hốt. Anh không ngờ Giảng Phong chỉ vì Tĩnh Nhiên mà làm đến mức này.
Giảng Phong cười nhạt, hắn yếu ớt đáp lại Quân Mộ.
" Không phải cậu muốn tôi chết sớm sao ? ".
Quân Mộ không nói gì nữa, anh quay đầu đi nhìn nơi khác. Có phải hận Giảng Phong là anh đã sai rồi không ?
[ ... ]
Nhờ có máu ma cà rồng của Giảng Phong, hợp chất trong máu kia của Tĩnh Nhiên được giải trừ. Sức khoẻ của cô cũng vì thế ngày một ổn định hơn. Nhưng kể từ khi cô tỉnh lại, thái độ đối với Giảng Phong đã khác hẳn trước đấy.
Giảng Phong nhìn cô lưng tựa vào thành giường, ánh mắt vô định không điểm tựa mà lòng thắt lại. Hắn bảo chị giúp việc đưa cháo cho hắn rồi kêu chị đi xuống dưới.
Bưng bát cháo nóng hổi nhẹ nhàng bước vào phòng. Rõ ràng Tĩnh Nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhưng cô vẫn không quay đầu nhìn hắn đến một cái.
" Nhiên Nhi, ăn cháo đi kẻo nguội mất ".
Tĩnh Nhiên bất thình lình lên tiếng hỏi Giảng Phong một câu.
" Anh có chuyện giấu tôi đúng không ? ".
Khoảnh khắc này Tĩnh Nhiên chỉ mong muốn hắn nhanh chóng nói một chữ "không" với cô. Nhưng thời gian cứ trôi đi còn Giảng Phong một chữ cũng không thể phát thành lời.
Thái độ đó của Giảng Phong khiến niềm tin của cô đối hắn tựa như một dòng sông đã cạn kiệt nước. Thái độ này không phải đã âm thầm nói với cô rằng những gì Kỳ Diêm nói là hoàn toàn đúng sao ?
Tĩnh Nhiên như thể phát điên, cô quay người hất đổ bát cháo trong tay Giảng Phong, không ngừng quát lên.
" Tại sao ? Tại sao ? Anh đối xử tốt với tôi là cảm thấy có lỗi ư ? ".
Lòng Giảng Phong cũng đau không kém cô. Hắn không biết Kỳ Diêm nói với cô những gì, nhưng hắn chỉ biết những lời mà Kỳ Diêm nói với cô đã khiến cô không chút ngờ vực mà hận hắn.
Hắn không trả lời câu hỏi kia của cô là vì hắn vẫn còn giấu cô, cái này là sự thật không thể chối cãi. Nhưng thứ mà hắn giấu cô là âm thầm uống thuốc độc để đối lấy bình an cho cô, làm âm thầm nhịn đau để nhìn thấy nụ cười của cô, chứ không phải những thứ mà trong đầu cô đang nghĩ ...
Tĩnh Nhiên càng nhìn Giảng Phong lại càng nhớ tới cảnh tưởng ba mẹ cô chết thảm trong tay hắn, lại càng nhớ đến lời Kỳ Diêm nói nếu không giết hắn ba mẹ cô không thể nhắm mắt.
Trong đầu Tĩnh Nhiên lúc này không ngừng hiện lên những lời thúc giục của ba mẹ, họ đều mong cô nhanh chóng giết hắn.
" A ... ".
" Tại sao lại giết ba mẹ tôi ? Tại sao ? ".
Dứt lời, Tĩnh Nhiên liền rút con dao đã đặt dưới gối kề lên cổ của Giảng Phong !
Cầu Xin Em Quay Lại
" Tại sao ? Tại sao lại giết ba mẹ tôi ? ".
Giảng Phong để mặc Tĩnh Nhiên gào thét. Nhìn con dao sắc nhọn đang kề trên cổ mình, hắn chỉ biết im lặng. Những lời muốn nói dường như không còn cách nào thốt ra được nữa.
Hắn chỉ muốn hỏi cô vì sao lại lựa chọn tin Kỳ Diêm, vì sao lại không lựa chọn tin tưởng hắn một lần. Hoá ra trong mắt cô hắn vẫn chỉ là một người đàn ông tàn nhẫn.
Bàn tay cầm con dao của Tĩnh Nhiên không ngừng dao động mà cứa một vết thật lớn trên cổ Giảng Phong. Vết thương không sâu, nhưng máu chảy rất nhiều, nhuộm đẫm một mảng áo trước ngực hắn.
" Giảng Phong, tôi yêu anh nhiều đến thế, nhưng tại sao anh đối với tôi còn không bằng một loại vật ? ".
Tĩnh Nhiên càng khóc càng thê lương. Cõi lòng cô như bị người ta tàn nhẫn dẫm đạp, đau đớn đến thấu tận tâm cam.
Kề con dao lên cổ Giảng Phong, nhìn chính con dao mình cầm trong tay tạo nên vết cứa thật lớn trên cổ hắn mà lòng cô quặn đau.
Hắn không biết khoảnh khắc cô xem toàn bộ chứng cớ mà Kỳ Diêm cung cấp đau ra sao, khi ấy cô tưởng chừng như trái tim mình đã ngừng ngập đập. Khoảng khắc ấy cả thế giới xung quanh cô tựa như sụp đổ.
" Giảng Phong, anh nói đi ! Anh nói đi mà ! ".
Buông con dao đang cầm trong tay xuống, Tĩnh Nhiên không ngừng dùng sức đánh mạnh lên người hắn. Tim cô đau quá, đau quá ! Hoá ra hắn nói yêu cô, đối xử tốt với cô cũng là do hắn cảm thấy có lỗi.
Nhưng ngày cùng nhau cười nói trên hòn đảo xinh đẹp ấy cũng là một mình cô ôm ảo tưởng ư ? Hoá ra hắn chưa từng thật lòng yêu cô !
Giảng Phong cười nhạt. Hắn không tức giận, chỉ lẳng lẽ lấy giấy ăn lau sạch cháo còn dính trên mu bàn tay cô.
" Nếu như anh nói em có tin không ? Nhiên Nhi, nếu như Kỳ Diêm đã cho em xem chứng cứ kia những lời anh chuẩn bị nói em liệu tin được mấy phần ? 80% hay là 0% ? ".
Cố nén chua xót Giảng Phong vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười hạnh phúc. Hắn đương nhiên biết một khi cô lựa chọn tin số bằng chứng kia của Kỳ Diêm cô sẽ không thể tin hắn nữa. Tính khí của cô thế nào hắn rõ nhất !
Nước cờ lần này Kỳ Diêm đi khiến hắn không thể không bái phục.
" Anh không nói, tôi làm sao tin ? Giảng Phong, anh không nói cũng không sao, tôi chỉ cần anh trả lời tôi vì sao không cho tôi biết Võ Vu Thiên là em trai anh ? ".
Giảng Phong đưa lưng tựa vào thành giường, âm thầm quan sát cô. Lần này hắn không có ý định giấu giếm liền đem mọi chuyện nói thẳng ra.
" Chắc hẳn em cũng biết người muốn giết tôi đếm không xuể. Ba mẹ tôi mất rồi, Vu Thiên là người em trai duy nhất của tôi cho nên tôi phải liều mạng bảo vệ nó. Càng ít người biết nó là em trai tôi càng ít người dùng nó khống chế tôi và cũng càng ít người vì muốn trả thù tôi mà giết nó ".
" Gạt người. Nói cho tôi thì sao ? Tôi sẽ lợi dụng Vu Thiên để làm gì anh ư ? ".
Tĩnh Nhiên cười lạnh. Những lời kia chẳng qua chỉ muốn qua mắt cô. Cô là vợ hắn, là người mà hắn nên tin tưởng nhưng đến chuyện cỏn con này hắn cũng muốn giấu cô.
" Anh giấu tôi là muốn Vu Thiên thay anh nhận tội danh giết mẹ tôi rồi từ đó phủi sạch quan hệ với anh, có đúng không ? ".
Giảng Phong lắc đầu tỏ ý không phải. Cô không hiểu, vốn dĩ không hiểu. Xung quanh Tĩnh Nhiên cô có bao nhiêu mối nguy hiểm nhắm thẳng vào người hắn cô chẳng lẽ không biết ?
Kỳ Diêm chính là mối nguy hiểm đầu tiên. Luận về việc lợi dụng người khác hắn làm sao bằng Kỳ Diêm. Luận về khống chế người khác chỉ có thủ đoạn của Kỳ Diêm là tàn nhẫn, độc ác nhất !
Không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Tĩnh Nhiên không nói nữa, cô không dám nhắm mắt vì mỗi khi nhắm mắt lại bên tai cô sẽ vang lên câu nói "giết Giảng Phong đi" của ba mẹ và từng chứng cứ mà Kỳ Diêm cubg cấp.
" Giảng Phong tôi cho anh một cơ hội cuối vì sao lại giết ba mẹ tôi ? Họ rốt cuộc đã làm hại gì đến lợi ích cá nhân của anh ? ".
Giảng Phong không nói, nét mặt hắn co rút vì đau đớn. Hắn cứ chăm chăm nhìn thẳng vào đáy mắt ngập tràn hận ý của Tĩnh Nhiên. Cô vốn không biết những lời ngày hôm nay cô nói có bao nhiêu lực sát thương đối với hắn.
" Em lấy bằng chứng gì chứng minh ba mẹ em do tôi giết ? ".
" Kỳ Diêm đã đưa hết bằng chứng cho tôi rồi. Hơn nữa ngày ba tôi gặp tai nạn cùng ngày anh huyết tẩy tất cả những thế lực chống đối Giảng thị ".
Giảng Phong cười nhẹ. Trái tim tựa như bị hàng trăm hàng nghìn mũi dao đâm xuyên. Giờ hắn mới hiểu thế nào gọi là đau thấu tận tâm can !
Ngày hắn huyết tẩy những dòng tộc chống đối Giảng thị vốn dĩ không đụng vào bất kì người nào mang họ Tĩnh.
Nhặt lấy con dao rơi xuống đất, Giảng Phong đưa nó cho cô, tự mình cầm tay cô, đặt con dao kề lên cô mình.
" Nếu đã không tin vậy thì giết tôi mọi thù hận không phải sẽ được xoá bỏ ư ? ".
Hắn không muốn cả đời sau cô sống trong thù hận.
Thế nên Nhiên Nhi, chỉ cần hoá giải thù hận trong lòng em, anh chết cũng không đáng.
Tĩnh Nhiên đối với hành động giải thích cho có của Giảng Phong thì trong lòng càng tin tưởng những lời Kỳ Diêm nói. Hắn không giải thích cho cô nghe không phải đã âm thầm thừa nhận tất cả ?
Tĩnh Nhiên cô ấy vậy mà lại đem lòng đi yêu một kẻ giết hại ba mẹ mình.
Ba mẹ, là con bất hiếu !
Tĩnh Nhiên nhắm chặt hai mắt, cầm chắc con dao trong tay một nhát đâm thẳng vào lồng ngực của Giảng Phong.
Giảng Phong sững sờ, cả người cơ hồ như không cò sức lực mà ngã xuống.
Nhiên Nhi, kiếp này là em nợ anh, kiếp sau em nhớ phải trả ...
Giảng Phong chăm chú nhìn Tĩnh Nhiên, khoé mắt hắn nặng trĩu chỉ muốn nhắm chặt mắt lại nhưng lại không nỡ để bóng hình cô biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Bàn tay cầm con dao nhuốm đầy máu của Tĩnh Nhiên không ngừng run rẩy.
Cô chỉ biết trước khi Giảng Phong nhắm mắt có nói một câu khiến cô khắc cốt ghi tâm.
" Chết trong tay em ... ĐÁNG ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Khi Kỷ Mộc đến nơi mọi thứ đã không thể vãn hồi. Anh thẫn thờ từng bước từng bước bước vào ngủ, nhìn thấy Tĩnh Nhiên sắc mặt trắng nhợt như không còn một hột máu bên cạnh là Giảng Phong, trước ngực hắn còn có một mảng máu rất lớn.
" Vì sao ? Vì sao ? ".
Kỷ Mộc khàn khàn lên tiếng. Anh yêu Tĩnh Nhiên là thật nhưng cũng không cho phép người con gái anh yêu giết hại chính anh trai ruột luôn che chở bảo vệ anh.
Kỷ Mộc tiến đến trước mặt Tĩnh Nhiên, nhìn bộ dạng của cô bây giờ khiến lòng anh rối bời. Đến bản thân anh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Dùng tay nâng cằm Tĩnh Nhiên để cô đối diện với ánh mắt của anh. Kỷ Mộc nhìn không thấu trong đôi mắt kia của Tĩnh Nhiên rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
" Nói đi, vì sao lại giết Giảng Phong ? Tĩnh Nhiên, cô nói cho tôi ! ".
Đến lúc này Tĩnh Nhiên mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Kỷ Mộc, đến nước này cô mới nghe lọt tay những lời anh nói. Ban nãy cô hoàn toàn nghe không thấy, nhìn không thấy trước mắt chỉ là một mảng đen vô tận, tận cùng của mảng đen ấy là xác của Giảng Phong.
" Võ Vu Thiên ? ".
Đối diện trực diện với Kỷ Mộc, Tĩnh Nhiên có hơi hoảng hốt. Người đàn ông từng vì cô mà chết không ngờ bây giờ lại đến trước mặt cô.
" Tôi là Kỷ Mộc. Giảng Kỷ Mộc "
Ba chữ cuối Kỷ Mộc nhấn mạnh rất rõ ràng. Thật ra tên thật của anh là Giảng Kỷ Mộc chỉ khi ba mẹ ly dị, anh đi theo mẹ nên mới lấy tên là Võ Vu Thiên.
" Nói đi chứ ? Cô vì sao lại giết Giảng Phong ? ".
Chuyện đến mức này Kỷ Mộc cũng đã phân biệt được rõ ràng anh lại yêu Tĩnh Nhiên hay chỉ coi Tĩnh Nhiên như một thế thân của Liễu Nhạc. Anh thừa nhận, chỉ vì Tĩnh Nhiên giống Liễu Nhạc một phần nhỏ nên anh đã bảo vệ cô, đã muốn chiếm lấy cô. Nhưng cái chết của Giảng Phong hôm nay đã làm anh thấu đáo.
Tĩnh Nhiên cười nhạt, nụ cười lạnh đến mức muốn đóng băng người đối diện.
" Giảng Phong giết ba mẹ tôi, tôi giết anh ta không được sao ? ".
Cô cũng không biết bản thân mình lúc này thế nào nữa. Rõ ràng giết được Giảng Phong, trả được thù cho ba mẹ cô phải vui mới đúng. Nhưng tim cô bây giờ lại rất đau !
" Cô có yêu Giảng Phong không ? ".
Kỷ Mộc bất chợt hỏi một câu không liên quan, nhưng lại câu hỏi này lại rất thâm sâu.
" Có ".
Tĩnh Nhiên không còn suy nghĩ mà trả lời. Cô đích thực yêu Giảng Phong, nhưng chuyện mà hắn làm với ba mẹ cô, cô không có cách nào chấp nhận.
" Haha ... "
Kỷ Mộc bật cười, anh nói.
" Nếu cô yêu Giảng Phong đã lựa chọn tin tưởng anh ấy. Tĩnh Nhiên, cô lựa chọn tin Kỳ Diêm, thật sự là yêu anh ấy sao ? Tôi đã nói rồi mẹ cô là tôi giết, cảnh sát cũng đã xác nhận ba cô chết do tai nạn, không phải sao ? Nếu cô thật sự yêu Giảng Phong sẽ không bao giờ hoài nghi anh ấy. Tôi hỏi cô anh ấy đã từng chính miệng thừa nhận mình giết ba mẹ cô chưa ? ".
Tĩnh Nhiên toàn thân cứng đờ. Đúng, Giảng Phong không thừa nhận mình giết ba mẹ cô nhưng mọi hành động của hắn đều chứng thực cho chứng cớ của Kỳ Diêm.
" Tĩnh Nhiên, Kỳ Diêm không có được cô thì chắc chắn sẽ không để Giảng Phong có được cô ".
Kỷ Mộc nói một câu không đầu không đuôi. Nhưng câu nói này lại là một phần chứng minh sự trong sạch của Kỳ Diêm.
" Nếu như cảm thấy Giảng Phong oan ức vậy thì giết tôi đi ".
Tĩnh Nhiên ngẩng mặt nhìn Kỷ Mộc, thái độ trước sau không đổi đều lạnh nhạt như vậy.
" Cô tưởng cô chết dễ vậy à ? Giảng Phong dùng một mạng đổi một mạng, cô nghĩ một cô giết cô lại giải trừ mọi oan ức của cô ư ? ".
Quân Mộ bất thình lình bước vào. Phía sau còn dẫn theo một người đàn ông vóc dáng cao to. Tĩnh Nhiên từng ở với Kỳ Diêm mười năm đương nhiên có thể nhận ra người đứng phía sau Quân Mộ là thư ký riêng của Kỳ Diêm.
" Nói đi ".
Quân Mộ đấm mạnh vào người kia một cái khiến người kia đứng không vững loạng choạng ngã xuống.
" Bằng chứng mà cô xem ... Là tôi chỉnh sửa ... Người tài xế kia là Kỳ Diêm dặn tôi đi thuê để nói cho cô nghe ".
Tĩnh Nhiên sững người. Trái tim bất giác nhói lên. Là cô nghi oan cho Giảng Phong ư ? Là cô giết nhầm hắn rồi ư ?
Quân Mộ nhìn biểu hiện của Tĩnh Nhiên chỉ biết lắc đầu. Anh thật sự không hiểu Giảng Phong vì sao lại yêu một nữ nhân ngu xuẩn ?
" Mạng sống của cô là Giảng Phong đổi lấy. Nếu đã biết sự thật thì sống cho tốt đừng khiến công sức của cậu ấy tan thành mây khói ".
" Anh nói thế là ý gì ? ".
" Nhớ ngày Giảng Phong ngất trên bãi biển không ? Cậu ấy tự nguyện uống một lọ thuốc để đối lấy sự an toàn của cô. Mà người đảm bảo sự an toàn cho cô là tôi. Ngày cô sốt mê man cần đến máu ma cà rồng để chữa trị cũng là cậu ấy đưa. Nếu không chỉ một nhát dao của cô liệu có giết được một ma cà rồng như cậu ấy không ? ".
Nước mắt Tĩnh Nhiên tí tách rơi xuống. Cô sai rồi, lần này cô thực sự sai rồi ! Giảng Phong vì cô làm biết bao nhiêu chuyện nhưng cô đến cuối cùng vẫn không tin tưởng hắn.
Phong, xin lỗi !
Quân Mộ rút trong túi áo một phong thử rồi đưa cho Kỷ Mộ để Kỷ Mộ chuyển lại cho Tĩnh Nhiên.
" Cậu ấy biết trước sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị sẵn một phong thư gửi riêng cho cô ".
Tĩnh Nhiên vội vàng mở ra xem, ngay từ dòng đầu tiên đã bật khóc.
" Nhiên Nhi, em từ nhỏ đã dễ ốm nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Những lúc ra đường nhớ mặc thật ốm. Anh không có ở đây nên nếu có vấn đề gì thì gọi cho Quân Mộ, đừng ngại, mọi chuyện anh đã an bài ổn thoả rồi.
Trên bãi biển hôm đấy, anh từ hữa sẽ ở bên cạnh em cả một đời. Thật xin lỗi, anh thất hứa rồi ! Nhiên Nhi, anh sớm biết bản thân không thể ở cạnh em một đời nên đã chuẩn bị cho em một đời về sau thật hạnh phúc.
Đừng tự làm khó bản thân.
Anh không trách em, không hận em. Nhiên Nhiên, đừng khóc, anh ở trên kia sẽ rất đau !
Nhiên Nhi, anh yêu em ... ".
Cầu Xin Em Quay Lại
Đọc xong bức thư Giảng Phong để lại Tĩnh Nhiên không khóc nữa bởi vì cô là người không có tư cách để khóc nhất. Âm thầm vò nát bức thư trong lòng bàn tay, trái tim cô không ngừng nhói lên.
Bức thư cũng không có gì đặc biệt chỉ là vài ba câu quan tâm của Giảng Phong. Đối với người ngoài nó chỉ là phù phiếm, đối với cô nó là nửa đời còn lại.
Nhát dao ban nãy đâm thẳng vào lồng ngực hắn là cô sai, thế nhưng trong thư hắn nói hắn không trách cô, hắn nói cô đừng vì thế mà tự trách bản thân, hắn ở trên kia sẽ rất đau.
Bạn đã từng có người đàn ông yêu bạn thật lòng hay chưa ? Nhưng Tĩnh Nhiên cô thì có rồi, chỉ là do cô ngu xuẩn tự tay giết đi người đàn ông và cũng là người duy nhất thật lòng yêu cô, thật lòng nghĩ cho cô.
Vò nát lá thư trong tay, Tĩnh Nhiên ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đang lẳng lặng đứng nhìn mình, có lẽ ban nãy khóc nhiều quá đến bây giờ nói còn chẳng rõ.
" Những chuyện các anh biết, nói hết ra đi ".
Kỷ Mộc nhìn Quân Mộ, hai mắt của hai người đàn ông này giao nhau dường như đã tìm được tiếng nói chung mà cùng lúc gật đầu.
Kỷ Mộc nói trước.
" Đứa bé năm xưa do cô sinh ra thực chất không chết. Tĩnh Nhiên, đứa bé mà cô chăm sóc dùm Kỳ Diêm mười năm nay chính là con của cô với Giảng Phong ".
Tĩnh Nhiên sửng sốt, mở to mắt nhìn Kỷ Mộc. Kỷ Mộc nói Kỳ Ngạn Hiên là con của cô và Giảng Phong, không phải Kỳ Diêm nói nó là con của y với người vợ quá cố ư ?
" Năm xưa tôi là người đánh tráo con của hai người. Sau đó Kỳ Diêm lại cướp đứa nhỏ từ trong tay tôi. Kỳ thực, Giảng Phong đã sớm biết đứa nhỏ chưa chết cũng biết đứa con trong tay Kỳ Diêm là con anh ấy nhưng vì an toàn của đứa nhỏ anh ấy càng không thể đánh rắn động cỏ ".
Tĩnh Nhiên cười nhạt. Giảng Phong lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn cho cô và cả đứa bé nhưng còn cô chỉ vì những lời nói dối đê hèn kia của Kỳ Diêm lại đâm hắn một nhát dao.
Sự rộng lượng của Giảng Phong, sự quan tâm của hắn, sự lo lắng cùng tình yêu của hắn Tĩnh Nhiên cô càng lúc càng không chống đỡ nổi.
" Còn đứa bé kia ... ".
Tuy Tĩnh Nhiên không nói hết câu nhưng Kỷ Mộc vẫn hiểu đứa bé kia mà Tĩnh Nhiên nói đến chính là đứa bé mà Giảng Phong hút máu.
" Cô yên tâm. Đứa bé ấy hiện sống rất tốt. Năm xưa Giảng Phong khi hút máu vẫn còn chừa lại cho nó một con đường sống, hắn còn mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất tận lực cứu sống nó ".
Kỷ Mộc dứt lời liền quay sang nhìn Quân Mộ đã đứng tựa lưng vào tường, bộ dạng cực kỳ tao nhã.
" Tĩnh Nhiên, nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói. Tuy Giảng Phong dặn tôi không được nói cho cô nhưng tôi nghĩ chuyện này cô cần phải biết ".
Tĩnh Nhiên cũng nhận thấy sự nguy hiểm trong từng câu từng chữ của Quân Mộ. Cô gật đầu, ý bảo Quân Mộ cứ tiếp tục nói.
" Năm xưa mẹ cô hạ sinh một đứa bé trai, tức cô không phải con một mà đứa bé trai kia mới là con một, là anh hai của cô. Nhưng đứa bé vừa sinh ra đã bị thầy bói nói là mang vận đen, nếu để nó tiếp tục sống e là cả nhà sẽ rơi vào thảm hoạ diệt vong. Thế nên ba cô đã quyết định mang đứa bé ngờ người khác nuôi, mà người nuôi đứa bé ấy là quan gia Phùng. Nói một cách ngắn gọn mà chuẩn xác Kỳ Diêm chính là anh ruột của cô ".
Lời vừa dứt, không khí trong phòng liền trở nên yên tĩnh. Đến cả Kỷ Mộ cũng phải mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc mà nhìn Quân Mộ.
Bí mật mà Giảng Phong để lại không ngờ lại là một bí mật động trời.
Không khí yên tĩnh chưa được bao lâu, cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng hình nhỏ bé nhanh chóng lao đến trước mặt Tĩnh Nhiên.
" Vì sao ? Vì sao ? ".
Người đến là Kỳ Ngạn Hiên !
" Vì sao lại giết Giảng Phong ? Mẹ nói đi ? Ba rốt cuộc đã làm gì ? ".
Tĩnh Nhiên nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của đứa nhỏ trước mặt mà trái tim đau tựa như bị hàng vạn ngàn mũi tên đâm trúng. Đến đứa bé này còn có thể hiểu chuyện, cô làm sao lại làm ra cái chuyện như thế ?
Tĩnh Nhiên ôm chặt lấy Kỳ Ngạn Hiên. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng xoa dịu nỗi đau trong lòng nó. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Mẹ sai rồi ... Sai rồi ... ".
Kỳ Ngạn Hiên càng khóc càng to đến Kỷ Mộc và Quân Mộ cũng không nỡ nhìn.
" Vì sao mẹ lại làm thế ? Con còn chưa nhận lại ba ".
Trong đầu cậu nhóc không ngừng nhớ lại cảnh tượng được trò chuyện cùng Giảng Phong. Cậu nhẫn nhịn, chịu đựng, mong chờ đến một ngày bản thân được đứng trước mặt hắn gọi hắn một tiếng ba.
Nhưng giấc mộng lại bị chính mẹ ruột phá vỡ.
" Ba ba ba ... ".
Kỳ Ngạn Hiên khóc đến mức ngất đi. Tĩnh Nhiên đành nhờ Quân Mộ đưa nó đến phòng khác nghỉ ngơi. Nhìn thấy Quân Mộ rời khỏi, Kỷ Mộc cũng không tiện ở lại.
Kỷ Mộc vừa rời khỏi phòng liền thổ huyết. Một ngụm máu lớn bắn thẳng lên bức tường trắng tinh khôi. Nơi bức tường rộng lớn, một vệt máu đỏ thẫm hệt như một bức tranh tuyệt sắc.
Giảng Phong chết rồi, anh cũng không thể tiếp tục sống.
Tư Chính vừa bước đến hành lang liền nhìn thấy Kỷ Mộc đang chập choạng rời đi. Ông liền chạy đến đỡ lấy Kỷ Mộc.
" Tư Chính ... ".
Kỷ Mộc lẩm bẩm gọi tên ông. Bây giờ anh đã hiểu mẹ anh vì sao nhất quyết rời khỏi ba anh vì người đàn ông này.
" Mẹ tôi vì sao lại chết ? ".
Tư Chính thở dài một hơi cuối cùng vẫ quyết định nói.
" Ngày mẹ cậu và ba cậu ly hôn ba cậu đã lập ra khế ước, trừ khi mẹ cậu ký vào khế ước ấy đơn ly hôn mới có hiệu nghiệm. Trong khế ước có viết một khi ba cậu chết, mẹ cậu cũng không được sống. Nếu mẹ cậu không làm theo hai anh em cậu sẽ làm vật tiếp tế đi theo ba cậu ".
Nghe Tư Chính nói, Kỷ Mộc cười nhạt. Đúng là luận về tàn nhẫn Giảng Phong vẫn không bằng được ba.
" Tôi vẫn còn thắc mắc ".
" Cậu nói đi ".
" Tại sao ông lại thúc giục tôi gây chiến với Giảng Phong ? ".
" Giảng Phong nói chỉ cần cậu gây chiến với Giảng Phong người ngoài sẽ không biết cậu với Giảng Phong có quan hệ huyết thống. Khi ấy cậu và cả Giảng Phong sẽ được an toàn ".
Kỷ Mộc lại tiếp tục cười. Tuy anh chỉ sinh sau Giảng Phong năm phút nhưng chưa từng nghĩ được thấu đáo như Giảng Phong.
" Đưa tôi đến mộ của Nhạc Nhi ... ".
Kỷ Mộc thều thào nói. Anh sợ bản thân sẽ không trụ được đến khi đến trước ngôi mộ của Liễu Nhạc ...
[ ... ]
Màn đêm buông xuống, trên hành lang rộng lớn, Tĩnh Nhiên một mình cho xe lăn di chuyển đến phòng của Kỳ Ngạn Hiên. Có lẽ do không chịu được cú sốc nên thằng bé sốt rất cao.
Tĩnh Nhiên không vào phòng, cô chỉ đứng ở ngoài quan sát. Tháo chiếc nhẫn mà Giảng Phong từng đeo cho cô, cầm điện thoại lên Tĩnh Nhiên gọi cho Kỳ Diêm.
" Alo ".
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
Tĩnh Nhiên hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
" Chúng ta kết hôn đi ".
Cầu Xin Em Quay Lại
" Chúng ta kết hôn đi ".
Lời vừa dứt khỏi miệng, Tĩnh Nhiên đã bật khóc nước nở. Siết chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, cố gắng kiềm chế cơn đau đang bộc phát nơi đáy lòng.
Cô đương nhiên biết lấy Kỳ Diêm chính là loạn luân, cô càng rõ ràng hơn ai hết Kỳ Diêm chính là người anh ruột thất lạc bấy lâu nay của cô. Cô biết, nhưng rốt cuộc biết rồi thì có ý nghĩa gì ?
Thứ mà cô nợ Giảng Phong không phải một mạng người, là cả một cuộc đời, là cả tấm chân tình. Dù cho cô có cố gắng hết sức cũng không bù đắp được khoản nợ khổng lồ ấy.
Vậy nên lựa chọn tình yêu, vùi dập tình thân có lẽ là lựa chọn tốt nhất để giải quyết tất cả mọi thù hận.
Kỳ Diêm ở đầu bên kia dường như không dám tin năm chữ Tĩnh Nhiên vừa mới nói ra. Y lấy tay tát mạnh vào má mình một cái, đến khi cơn đau rát truyền tới y mới nhận thức được đây không phải một giấc mộng.
" Em nói gì cơ ? ".
Kỳ Diêm ngờ vực hỏi lại.
" Tôi nói, chúng ta kết hôn đi ".
Tĩnh Nhiên cười khẽ, tiếng cười hạnh phúc truyền qua đầu bên kia dội thẳng vào tai Kỳ Diêm khiến y có chút ngớ ngẩn.
Niềm vui bất chợt ập đến, Kỳ Diêm hận không thể chạy đến ôm chầm lấy Tĩnh Nhiên. Y đang từng bao lần mơ giấc mơ có một ngày Tĩnh Nhiên sẽ mở lời nói lời tình cảm với y. Ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Tĩnh Nhiên không thấy Kỳ Diêm hồi đáp, cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa.
" Nhiên Nhiên, em quyết định bỏ Giảng Phong rồi ? ".
Tĩnh Nhiên cố gắng kìm chế nước mắt, thanh âm có chút run rẩy.
" Giảng Phong bị tôi giết rồi. Suy đi tính lại cuối cùng vẫn thấy ở bên cạnh anh là tốt nhất. Kỳ Diêm, tuy chúng ta trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng nhưng tôi muốn công bố cho mọi người trong thế giới này biết anh là của tôi ".
Kỳ Diêm gật đầu lia lịa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Được, được ".
Cúp điện thoại, Tính Nhiên liền rơi vào nỗi đau không thấy đáy. Lẳng lặng nhìn về hướng giường của Kỳ Ngạn Hiên mà nước mắt rơi lã chã. Cũng may khi nãy nó đã dần dần hạ sốt.
Ngạn Hiên, lỗi lầm mẹ mắc phải mẹ sẽ dùng mạng sống để trả giá
[ ... ]
Đêm khuya thanh tĩnh, không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng xì xào của những cành cây tán lá va vào nhau. Một người đàn ông cao to đứng trước ngôi mộ, trong đêm tối, bóng lưng anh ngày một trở nên cô độc.
" Nhạc Nhi, anh đến rồi ".
Kỷ Mộc cúi thấp đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt thanh tú của người con gái trong tấm ảnh. Liễu Nhạc, là người con gái anh yêu nhất, là người con gái anh đã vô tình đánh mất, là người con gái anh nợ rất nhiều.
Đưa tay nhổ đi từng cọc cổ dại mọc đầy trên ngôi mộ cô. Mí mắt Kỷ Mộc đã nặng trĩu, tưởng chừng như không thể nào trụ nổi nữa.
Anh và Giảng Phong là huyết mạch tương thông. Một người chết người kia cũng không thể nào sống sót nổi. May mắn thoát chết được một lần, nhưng lần này thì lại không.
Yếu ớt vươn dài cánh tay để vuốt ve tấm ảnh được đính trên bìa mộ mà lòng thắt lại.
" Người hại chết em đáng lẽ anh đã có cơ hội giết chết cô ta nhưng anh lại lựa chọn thả cô ta đi. Nhạc Nhi, em có hận anh không ? ".
" Ngày em mất, anh từng đứng tại chỗ này thề độc với trời nếu không giết được hung thủ giết hại em, anh sẽ chết không nhắm mắt, quả báo ... Đúng là đã đến ".
Khụ ... Khụ ... Kỷ Mộc ho sặc sụa không ngừng. Mỗi lần ho kèm theo không ít máu.
Nước mắt Kỷ Mộc cứ thế rơi xuống. Một lần nữa anh đưa tay lên chạm nhẹ vào tấm ảnh kia rồi từ từ nhắm mắt.
" Nhạc Nhi, em chờ lâu rồi ".
Tư Chính đứng tư xa chỉ lẳng lặng đứng nhìn Kỷ Mộc từ từ lìa khỏi trần thế. Ông ngửa mặt nhìn bầu trời tối đen để ngăn cho nước mắt rơi xuống.
Ông từ hứa với bà sẽ chăm sóc hai đứa trẻ này, không để nó gặp chuyện gì bất trắc. Thế nhưng ông thất hứa rồi, trong một ngày cả hai đứa bé đều rời khỏi thế gian.
[ ... ]
Sáng sớm hôm sau, trên mạng rầm rộ tin tức kết hôn của Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm. Có bài báo nói rằng họ đã kết hôn vào mười năm trước, bây giờ tổ chức chỉ là muốn công khai.
Tĩnh Nhiên từ sáng sớm đã nhờ chị giúp việc đưa đến hiện trường hôn lễ trang điểm trước. Cô nhìn mình trong gương, nước mắt bất tri bất giác lại rơi xuống nhoè hết cả phấn trang điểm.
Tốc độ làm việc của Kỳ Diêm quả nhiên không ai bì nổi. Chỉ trong vòng một đêm đã chuẩn bị một hôn lễ hào nhoáng quá sức tưởng tượng của Tĩnh Nhiên.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tĩnh Nhiên vội vàng đưa tay quệt đi nước mắt. Người bước vào là Quân Mộ. Quân Mộ trong bộ đồ âu đen càng nhìn càng bắt mắt. Anh suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định giấu đi chuyện Kỷ Mộc đã mất.
" Cô quyết định muốn làm như thế ? ".
Tĩnh Nhiên ngồi trước gương, nét mặt đã trở lại vẻ lạnh như băng.
" Phải ".
" Chuyện này đánh đổi cả mạng sống cô cũng muốn làm ".
" Phải ".
Từng câu trả lời của Tĩnh Nhiên rất kiên định mà đơn giản. Quân Mộ cũng nhận thấy dù anh có khuyên ngăn thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô nên đành thôi.
" Trang điểm lại đi sắp đến giờ làm lễ rồi ".
Buông một câu không nóng không lạnh, Quân Mộ liền quay đầu rời đi.
Nghi lễ cử hành hôn lễ cũng không có gì phức tạp. Những phần thừa thãi đã được Kỳ mDiêm loại bỏ từ trước, Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm chỉ cần tiến hành nghi thức giao hẹn rồi quay về động phòng.
Xe lăn của Tĩnh Nhiên từ từ được đẩy vào trong lễ đường. Hình ảnh trên bãi biển ngày hôm ấy cứ chốc chốc lại ùa về trong đầu cô. Từng nụ cười của Giảng Phong, từng cử chỉ trang nghiêm của hắn cô đều nhớ rõ như đúc.
Tĩnh Nhiên nghĩ đến nhập tâm, đến khi Cha Xứ hỏi cô rồi cô vẫn đờ đẫn ngồi im như tượng gõ. Kỳ Diêm cau mặt khẽ gọi tên cô. Khi ấy Tĩnh Nhiên mới hoảng hồn, thuận miệng đáp.
" Con đồng ý ".
Kỳ Diêm nghe thấy ba chữ này của cô thì cực kỳ hài lòng. Không cần quan tâm ở đây có bao nhiêu người cứ thế mà ôm Tĩnh Nhiên tiến vào phòng tân hôn của cô dâu chú rể.
Y thật sự rất nóng lòng. Từng giây từng phút của người hôm nay cuối cùng cũng đã tới.
Xoẹt !
Chiếc váy cưới được Tĩnh Nhiên mặc trên người liền bị Kỳ Diêm xé rách. Cùng lúc đó để lộ con dao găm sắc nhọn.
Tĩnh Nhiên nhanh nhẹ đoạt lấy dao một nhát đâm mạnh vào bụng Kỳ Diêm.
Máu bắn ra tứ phía ...
Cầu Xin Em Quay Lại
" Một chút mánh khoé cỏn con ấy em cũng chắc là sẽ qua mặt được tôi sao ? ".
Kỳ Diêm nhìn Tĩnh Nhiên mà nở nụ cười hiểm ác. Chất giọng tàn độc không nhanh không chậm cất lên, y cầm chặt lấy con dao một lần nữa đâm mạnh vào bụng của Tĩnh Nhiên.
Gương mặt điển trai bị máu bắn lên không ít. Tĩnh Nhiên theo phản xạ đưa tay lên chạm lên vết thương, mu bàn tay cô theo đó bị máu nhuộm thành một màu đỏ rực, đỏ của sự tàn nhẫn, đỏ của địa ngục tăm tối.
Đáng nhẽ bị hai nhát dao trí mạng đâm vào cơ thể cô phải cảm thấy đau lắm, đau đến mức muốn chết đi nhưng không. Hai nhát dao này của Kỳ Diêm cô ngược lại cảm thấy thật thoải mái.
Kỳ Diêm hung hăng bóp chặt lấy cằm cô mà cười chua xót. Y không hiểu, ngày một không thể hiểu được vì sao y đối với cô thật tốt nhưng cô ngược lại chỉ muốn giết y. Rốt cuộc là vì sao ?
" Nhiên Nhiên, nếu hôm nay em an phận trở thành cô dâu của anh, anh sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng em lại làm anh quá thất vọng ".
Tĩnh Nhiên cười, yếu ớt thốt ra từng tiếng một mà trái tim thắt lại. Chỉ cần nhắc lại chuyện đó, trái tim cô lại tựa như muốn nổ tung.
" Anh nói Giảng Phong giết ba mẹ tôi, đều là giả đúng không ? ".
" Phải ".
Kỳ Diêm không chút giấu giếm thẳng thắng thừa nhận. Đến mức này còn việc gì phải giấu nữa không ?
Y nói tiếp.
" Tôi chỉ muốn em nhìn rõ người thật lòng yêu em chỉ có mình tôi, còn Giảng Phong chỉ là lợi dụng em mà thôi ".
Tĩnh Nhiên không nói gì nữa, cô rơi vào tĩnh mịch. Chuyện diễn biến đến mức này Kỳ Diêm vẫn chưa nhận sai, Kỳ Diêm vẫn cho rằng mọi chuyện mình là làm tốt cho cô.
Nhưng không phải ! Lừa gạt cô, gián tiếp tạo ra cái chết của Giảng Phong là làm tổn thương cô, chứ không phải muốn tốt cho cô.
Tốt và tổn thương là hai từ hoàn toàn trái nghĩa !
Nếu như hôm nay cô đã chấp nhận khoác lên mình bộ váy cưới kia, cùng Kỳ Diêm đính ước trên lễ đường là cô đã lựa chọn Giảng Phong, lựa chọn giấu đi việc y là anh trai ruột của cô.
Chọn lựa Giảng Phong đồng nghĩa với việc chết. Nhưng không sao hết, cô chỉ cần trả được thù cho Giảng Phong là tốt rm hốt, cô chỉ hận không thể bò xuống đến bên cạnh đứa trẻ.
" Kỳ Ngạn Hiên là con của ai chắc em biết rồi nhỉ ? ".
Kỳ Ngạn Hiên khi bị đưa vào căn phòng này dáng vẻ lạnh nhạt trước sau như một. Trên gương mặt non nớt tuyệt đối không để người ta nhìn thấy một chút sợ hãi.
Kỳ Diêm vỗ nhẹ lên mặt Kỳ Ngạn Hiên mấy cái, không thể không cất giọng cảm thán.
" Đúng là giống như Giảng Phong, từng cử chỉ hành động đều giống như Giảng Phong ".
Kỷ Ngạn Hiên nhanh như chớp đã cắn thật mạnh vào bàn tay bẩn thỉu của Kỳ Diêm. Cậu nhóc cười nhạt, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên vết thương trên người của Tĩnh Nhiên.
" Kỳ Diêm ... Anh muốn làm gì ? ".
Tĩnh Nhiên cố gắng thét lên. Ánh mắt đau đáu nhìn thẳng vào người Kỳ Ngạn Hiên. Cô đã từng thầm hứa với Giảng Phong sẽ thay hắn bảo vệ thật tốt đứa bé này. Kỳ Ngạn Hiên là con của cô và hắn, là thứ duy nhất chứng minh được tình yêu giữa cô và Giảng Phong.
Tĩnh Nhiên vừa dứt lời, tiếng súng mang theo sự chết chóc liền vang lên.
" Nhiên Nhiên biết không, số thuốc tôi tạo ra viên đạn này là gấp năm viên đạn bình thường đấy. Đến một con ma cà rồng khoẻ mạnh chịu còn không được huống chi là một đứa bé sống mới chỉ mười năm ".
Tĩnh Nhiên cứ thế trơ mắt nhìn con trai do chính mình sinh ra ngã xuống. Cô không biết Kỳ Diêm lại có một mặt độc ác như thế. Đứng trước mặt cô y lại không mảy may sợ hãi giết chết đi đứa con trai cô coi như sinh mệnh.
" Thế nào ? Đau lắm đúng không ? Thế nhưng em không biết khi tôi đứng phía sau âm thầm đem lòng yêu em tôi còn chịu đau gấp trăm lần. Thống khổ gấp trăm lần. Em có nhớ không ? Chàng trai năm đấy đã bị em tàn nhẫn từ chối, còn buông lời sỉ nhục đã yêu em một cách đau khổ đến mức nào ? ".
Vài mảnh ký ức vụn vặt bỗng chốc hiện ra trong đầu cô. Tĩnh Nhiên đương nhiên không ngờ người cô từ chối năm ấy lại là Kỳ Diêm. Nhưng y có biết năm xưa cô bị ba cô quản thúc chặt đến mức nào, chỉ cần thấy cô đứng gần một cậu con trai không phải là người nhà họ Giảng thì sẽ lập tức phải người đi tiêu diệt người kia.
Cô không phải cố tình buông lời sỉ nhục, cô chỉ là muốn cậu con trai ấy đừng đem lòng yêu cô nữa, nếu không cậu ấy sẽ phải đối diện với thần chết !
Tĩnh Nhiên không đáp lại câu hỏi của Kỳ Diêm. Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Hai nhát dao kia không ngừng hành hạ cơ thể cô nhưng nỗi đau ấy đích thực không bằng nỗi đau tận mắt chứng kiến đứa con do chính mình sinh ra bị người khác giết chết.
Kỳ Diêm thấy cô khóc, bất giác mềm lòng, y toan tính định cúi người lau nước mắt cho cô, nhưng bất chợt lại bị Quân Mộ đứng phía sau nổ súng
Đoàng ... Đoàng ...
Mùi thuốc súng hoà lẫn cùng với máu tươi thoang thoảng trong không khí. Kỳ Diêm sững người chậm rãi quay đầu nhìn Quân Mộ.
Đoàng !
Tiếng súng cuối cùng vang lên, Kỳ Diêm ngã xuống. Màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả mui giày của Quân Mộ. Anh vội vàng chạy đến xem Kỳ Ngạn Hiên nhưng tiếc là một hơi thở cũng không còn.
Còn Tĩnh Nhiên đã ngất từ khi nào cũng không hay biết !
[ ... ]
Vài ngày sau ...
Quân Mộ cúi người, nhẹ nhàng đặt từ bó hoa lên bốn ngôi mộ. Ngôi mộ đầu tiên là của Giảng Phong, tiếp theo là của Tĩnh Nhiên, anh vẫn còn nhớ ngày anh đưa Tĩnh Nhiên đến bệnh viện cô đã không còn thở nữa. Ngôi mộ thứ ba là của Kỳ Ngạn Hiên, Quân Mộ đã đặc biệt đổi họ cho thằng bé, tên đầy đủ của nó là Giảng Hiên. Ngôi mộ cuối cùng là của Kỷ Mộc.
Quân Mộ cúi thấp đầu trước mộ của Giảng Phong. Ngày hôm ấy khi tham dự hôn lễ của Tĩnh Nhiên và Kỳ Diêm, đến khi anh trở về đã thấy ba anh uống thuốc ngủ tự tử, bên cạnh là một là thư.
" Mộ Nhi, con phải sống thật tốt. Lần này đã đến lượt ba phải đền tội rồi. Năm xưa ba thầm yêu mẹ của Giảng Phong, nhưng tiếc là bà chỉ yêu mình Tư Chính, nhưng sau đó biến cố ập đến bà lại kết hôn với ba của Giảng Phong. Quanh đi quẩn lại, ba vẫn là không có được bà. Ngày ấy ba biết ba của Tĩnh Nhiên đã đặc chể ra một loại máu có thể khiến người ta trường sinh bất lão, nhưng loại máu kia là biết người ta thành quỷ vì hận ba đã tiêm loại máu ấy vào hai anh em Giảng Phong. Rồi ba hối hận. Ba muốn chuộc tội, khi ấy Giảng thị gặp khó khăn ba liền nhân cơ hội giúp đỡ. Ba đã thầm hứa phải đảm bảo an toàn cho hai anh em họ, nhưng bây giờ họ đã chết, ba cũng nên đi rồi ... ".
Quân Mộ không ngờ mọi chuyện lại rắc rối thế này. Nhìn tấm ảnh trên mộ của Giảng Phong một hồi lâu, cuối cùng anh cũng chỉ có thể thốt ra hai chữ rồi rời đi.
" Xin lỗi ... ".
[ ... ]
Thế giới bên kia.
Giảng Phong nhìn thấy Tĩnh Nhiên một tay bồng Kỳ Ngạn Hiên, một tay vẫy gọi hắn.
Khoảng cách giữa hắn và cô tuy không xa nhưng hắn chỉ cần tiến một bước, bóng hình cô của cô sẽ dần dần mờ đi, ngày một trở nên nhạt nhào.
" Nhiên Nhi, cầu xin em quay lại ... ".
Tĩnh Nhiên ngoảnh đầu nhìn hắn nở nụ cười ấp áp rồi bóng hình của cô và Kỳ Ngạn Hiên liền biến mất ...
[ ... ]
Không thể sinh cùng ngày cùng tháng ...
Chỉ mong được chết cùng nhau ...
Chỉ là ông trời không cho ta toại nguyện !
| H O À N |