- Ảnh bìa
- Tác giả
- Trú Lí
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- Đoản
- Nguồn
- Thiên Ý
- Lượt đọc
- 345
- Cập nhật
[ Cậu thiếu 2 cân thuốc] 2 cân=1kg
Lúc chơi thật hay thách, tôi hỏi cậu ấy có phải có người mình thích rồi không? Cậu ấy bảo phải.
Tôi hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Lục Nhân Giai, Lục Nhân Y, Bạch Duyệt Quang, Chu Sa Trí…” tôi nói tên của từng người trong lớp, nhưng kể đến cái tên nào cậu ấy cũng lắc đầu.
Đến cuối cùng, chỉ còn dư lại tôi: “Lẽ nào…”
Nhìn dòng hiển thị trên đầu khung chat “Đang nhập...”, tôi nuốt nước miếng, tim đập thình thịch. Qua cả thế kỷ sau, cậu ấy mới gửi tới một tin nhắn “Cậu còn chưa kể tên mấy bạn nam mà.”
1. Tôi thất tình rồi, tình đơn phương chưa kịp chớm nở đã phải lụi tàn. Tôi ngàn vạn lần không ngờ tới, người mà tôi yêu thầm hoá ra lại là gay. Tôi uống đến say mèm, uống đến nỗi bạn cùng phòng cũng không chịu nổi mà phải ngăn tôi lại. Cô ấy đau lòng nói: “Đừng sỉ nhục nhau nữa, cậu uống đến chai thứ 3 rồi đấy.”
Tôi đau lòng quá. Trẻ vị thành niên không thể mượn rượu giải sầu, say sữa mà cũng có người ngăn cản.
2. Tỉnh dậy từ trong đau thương, tôi quyết định liệt kê ra người trong lòng của Bùi Kiêu. Xếp tới xếp lui, chỉ còn sót lại bạn học Tiểu A đẹp trai nhất lớp. Tôi lại càng đau lòng rồi. Hai tên thụ ở chung với nhau làm sao có thể có kết thúc tốt đẹp được.
3. Bùi Kiêu tức giận tìm tôi khắp nơi, hỏi lớp trưởng lớp tôi lời đồn gần đây về cậu ấy có phải do tôi truyền ra không. Cậu ấy sụp đổ: “Tôi là trai thẳng, vô cùng thẳng.” Tôi nhìn cậu ấy cảm thông, ánh mắt đầy thương hại. Tôi hiểu mà, come out với cả lớp cũng phải cần chút thời gian để thích ứng chứ.
4. Chẳng qua, tin đồn không phải do tôi truyền ra ngoài đâu, phải biết rằng, trước giờ miệng tôi kín như bưng, người thích Bùi Kiêu như tôi, trừ tôi ra thì không còn người thứ hai biết.
5. Tôi thích Bùi Kiêu, bởi vì tôi nhìn thấu được dưới bề ngoài đẹp đẽ của cậu ấy ẩn giấu một linh hồn vô cùng thú vị.
Đoạn thời gian ngồi sau Bùi Kiêu, có lần tôi đi ngang qua bàn cậu ấy thì thấy cậu ấy lén lén lút lút viết gì đó trên bàn, còn lắc bút mấy lần nữa.
Tôi tò mò hỏi cậu ấy có thể cho tôi nhìn thử không, Bùi Kiêu cười nhẹ: “Cũng không phải là không thể, có duyên tự khắc thấy được thôi.”
Buổi trưa, trong lớp không còn ai, vở của Bủi Kiêu nằm lặng yên trên bàn. Tôi nghĩ, chưa được sự cho phép của cậu ấy mà tự ý giở ra xem thì có vẻ nhân cách không ổn lắm.
Thế là tôi mở cánh cửa sổ bên cạnh ra, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn. Gió đông vừa thổi, quyển vở liền rơi xuống đất. Tôi ngồi xổm xuống nhìn.
---“Tôi chỉ là một cây bút hết mực, tôi rất yêu chủ nhân, chỉ là hôm nay ngoài ý muốn rớt từ trên bàn xuống đất nên thọ mệnh của tôi chấm dứt, tôi không thể bầu bạn với chủ nhân được nữa. Nay thọ mệnh đã cạn, tôi phải rời xa chủ nhân rồi…xin lỗi chủ nhân, tôi đến một giọt mực cũng không còn nữa…xin hãy nhớ đến tôi, kiếp sau nguyện làm cây bút thân thương của người.”
Ngốc thật đấy, tôi nghĩ thầm.
6. Xảy ra chuyện lớn rồi. Tiểu A là trai thẳng, cậu ấy cùng một nữ sinh trong lớp ở bên nhau rồi. Bùi Kiêu đáng thương, thì ra chỉ có thể tương tư thôi.
7. Bùi Kiêu ở ngoài cổng trường không vào được nên gọi điện thoại cầu cứu tôi.
Đúng, tôi chính là học sinh tồi, lén lút mang điện thoại lên lớp.
“Bảo vệ bảo tôi trả giấy phép, nhưng mà cả tuần nay tôi đâu có đi học, cũng đâu phải nửa chừng rời trường học, làm sao mà có cái giấy đó, giải thích cả nửa ngày mà bác ấy không tin.” Bùi Kiêu nói: “Lão Đới không online, cậu giúp tôi tìm thầy ấy đi.”
“Giờ này chắc Lão Đới chưa đi làm đâu.” Tôi nhìn đồng hồ: “Thế này đi, tôi dạy cậu một chiêu.”
“Chiêu gì?”
“3 giờ chiều có xe lấy nước gạo đến đây, cậu nghĩ cách lẻn vào đi.”
Bùi Kiêu: “…”
“Không được à?” Tôi đồng cảm sâu sắc: “Thế thì 6 giờ sáng mai có xe rác đấy, cũng không phải là không được.”
8. Tiết sinh hoạt lớp, chúng tôi chơi trò bạn vẽ tôi đoán, tôi và Bùi Kiêu rất vinh hạnh bị random trúng.
Bùi Kiêu: “Một nơi mà cậu không có gan đi vào [nhà ma]”
Tôi: “…nhà vệ sinh nam.”
Tôi: “Nếu tôi rơi xuống nước thì cậu làm gì? [cứu người]”
Bùi Kiêu: “Mở tiệc ăn mừng.”
Hiện trường trong chốc lát vì cơn thịnh nộ của tôi mà mất khống chế.
9. Là đại diện môn Hoá học, giờ tự học buổi tối, Bùi Kiêu phải ngồi sửa bài tập hoá trên ppt.
Hôm nay không biết làm sao, sau khi sắp xếp xong bài tập, mấy chỗ trống trong ppt bị cậu ấy nhét thêm mấy chữ chi chít nối vào nhau mang lại hiệu quả thị giác kinh người, nhìn muốn đau cả đầu.
--- “Trang trắng, nhìn không rõ thì lấy KmnO4(thuốc nhỏ mắt) nhỏ vào mắt đi.”
10. Tôi quyết định tỏ tình. Lúc hết tiết tự học buổi tối, tôi hẹn Bùi Kiêu đến sân thể dục, nói là có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Trên sân người qua kẻ lại, có người chạy bộ ban đêm, cũng có mấy cặp tình nhân anh anh em em.
Bùi Kiêu và tôi sóng vai đi cạnh nhau.
“Tôi...”
Đột nhiên có ánh sáng lóa mắt chiếu thẳng vào mắt tôi. Thầy thể dục cầm đèn pin bước nhanh đến chỗ chúng tôi, phẫn nộ trừng mắt: “Làm gì đấy! Làm gì đấy! Hai đứa có quan hệ gì? Hả?”
“Ha.”
Tôi cười lạnh một tiếng, chỉ vào tôi và cậu ấy, miệng nhanh hơn não.
“Chỉ là quan hệ bố con bình thường thôi ạ.”
11. Tỏ tình nát bét rồi, tôi rất đau lòng.
Cuối tuần, tôi hẹn mấy chị em đi Haidilao để an ủi tâm hồn vụn vỡ của tôi. Ăn đến khi tâm tình tốt hẳn, tôi nâng ly: “M* nó, thằng nhóc con này muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba ba, ba ba sẽ đem ảnh m.ô.n.g trắng loáng của con truyền cho khắp trường xem.”
Mấy người chị em điên cuồng ám hiệu tôi nhìn ra sau lưng.
Tôi quay đầu, cùng Bùi Kiêu mắt đối mắt.
“Tống Nam.” Cậu ấy thở dài nói: “Tôi rất hoài niệm lúc mới quen cậu, cậu lúc ấy vừa thận trọng vừa chân thành.”
12. Ồ, hoá ra phòng kí túc xá của cậu ấy tổ chức ăn uống. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi cúi đầu: “Xin lỗi, baba.”
Cậu ấy nói gì đó với nhân viên phục vụ. Sau đó, phục vụ nhiệt tình vây xung quanh bàn chúng tôi đồng thanh hát [Xem như cậu ác].
13. Tiết vật lí tôi toàn lăn ra ngủ, lẽ hiển nhiên, tôi rớt môn rồi. Tôi chọn hai thanh chocolate Dove ở quầy hàng mang đến bồi tội với Lão Đới.
Lão Đới liếc mắt: “Muốn hối lộ tôi hả, không có cửa đâu.”
Tôi nghĩ nghĩ: “Thầy có thể tặng cho cô Na Na mà.”
14. Lão Đới, ông chú Đông Bắc hơn 30 tuổi đầu, dáng người to lớn, hét một tiếng khắp vùng rung chuyển. Kết quả lại lưu tên vợ trong wechat là: “Công chúa Na Na siêu cấp đáng yêu xinh đẹp”, còn tên trong wechat là “Fan tử trung của Na Na.”
Lão Đới không để thanh chocolate vụn vào mắt, cười chế nhạo: “Thầy tự mua cho NaNa được.”
15. Hết cách, tôi tặng lại cho Bùi Kiêu. “Ba ba thưởng cho con nè.”
Tôi nhìn sắc mặt cậu ấy.
“Xin lỗi ạ, là con trai hiếu kính cha.”
16. Tiết tự học buổi tối, Lão Đới đi ngang qua bàn của Bùi Kiêu.
Nhìn thấy hai thanh chocolate Dove quen thuộc, Lão Đới đắc ý: “Đây là hai thanh chocolate Tống Nam tặng thầy mà thầy không thèm đấy.”
17. Ban đêm, lúc trở về kí túc, bạn cùng phòng liên tục hỏi: “…Có khi nào Bùi Kiêu thích cậu không thế…”
“…thì thanh chocolate cậu tặng cậu ấy đó, hôm nay mình thấy Tiểu A đi ngang qua thó một cái, Bùi Kiêu đang ngồi nghiêng ghế ra sau, “ầm” một tiếng ngồi thẳng người dậy, sau đó giữ chặt thanh chocolate lại.”
Tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát.
…bỏ đi, tin Bùi Kiêu thích tôi chẳng thà tin tôi là con trai còn hơn.
18. Trong mắt người khác, quan hệ của tôi và Bùi Kiêu trong sáng đến không thể trong sáng hơn. Ban đầu, lúc quan hệ giữa tôi và cậu ấy thân thiết hơn một chút, cũng có người hoài nghi tình cảm của bọn tôi. Tận đến ngày tôi đuổi cậu ấy chạy, trên bục giảng, tôi dùng mũ của áo vệ sinh cột đầu cậu ấy lại, ác độc ra tay kéo cà vạt xuống…
Mặt mũi của cậu ấy cứ thế mà bị vứt đi rồi.
19. Tôi ăn đồ nóng, bị lở miệng nên kể khổ với Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu: “Thế thì chắc chắn phải trách cậu rồi, chứ chẳng lẽ trách đồ ăn tự nhảy vào miệng cậu hả?”
Tôi: “?”
20. Tôi cùng bạn cùng phòng đi lấy nước. Nút vặn vòi nước nóng đến bỏng tay, bạn cùng phòng nhắc tôi phải cẩn thận.
Tôi chu mỏ cười: “Võ công thiên hạ đệ nhất nhanh luôn nhé.”
Sau đó, trước khi thần kinh của tôi nhận được tín hiệu nóng thì tôi đã lấy nước xong rồi. Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy được ánh mắt như mở ra chân trời mới của Bùi Kiêu.
21. Bởi vì tôi mạnh xã hội yếu tự nhiên, còn Bùi Kiêu giỏi tự nhiên ngu xã hội nên Lão Đới bắt bọn tôi ngồi chung bàn. Lão Đới vô cùng quan tâm nói: “Các em phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Nhưng mà chắc Lão Đới không biết, cặp đôi thầy tác hợp ngồi cùng bàn lẫn trước giờ thành một đôi luôn rồi.
22. Trường tôi tổ chức huấn luyện dã ngoại đường dài, phải nộp 30 tệ phí ăn trưa, nếu không thì cứ màn thầu chấm nước rau xào mà triển, đây còn không phải mua bán thua lỗ à, cả lớp cùng nhau gào rú.
Bùi Kiêu mở miệng bóc phốt: “Cơm tất niên nhà tôi làm còn không dùng hết 30 tệ.”
Tôi: “Nhà cậu có mình cậu thôi hả?”
23. Tôi đội sổ môn thể dục.
Thành tích thể chất được in ra tờ giấy A4 dán trên bảng, con trai ở trên, con gái ở dưới.
Bùi Kiêu hạng nhất, tôi hạng bét.
Cách nhau năm mươi con người, dùng khoảng cách xa xôi mà theo dõi nhau.
24. Huấn luyện dã ngoại dài 36km như muốn lấy mạng của tôi vậy.
Tôi đi hơn nửa đoạn đã mệt muốn xỉu, thở không ra hơi, gần như tuột lại phía sau cả trường, đột nhiên thấy trên lưng nhẹ hẳn đi nên xoay đầu lại nhìn.
Bùi Kiêu xách cái cặp nặng trịch của tôi tiến về phía trước. Tim tôi hẫng một nhịp.
Cậu ấy tỏ vẻ không để ý: “Tôi xách giúp cậu rồi, khi về nhớ mời tôi trà sữa đấy.”
25. Huấn luyện dã ngoại đường dài thật sự tốn quá nhiều thể lực, lúc về đến trường, tôi với Bùi Kiêu đã hẹn nhau trốn học một ngày.
Tiết tự học, tôi liếc mắt đã cảm thấy có gì đó không đúng, tôi nhanh tay nhanh mắt cướp cuốn vở mà cậu ấy che che dấu dấu, xem kỹ lại liền phẫn nộ: “Đã nói là cùng nhau cúp học, cậu lại lén lút nỗ lực sau lưng tôi để làm cho mọi người bất ngờ à!”
Cậu ấy cũng trừng tôi: “Trong lòng cậu che giấu cái gì cậu còn không rõ sao? Còn tưởng cậu mang điện thoại để chơi game, hóa ra là dùng để học từ vựng!”
26. Thật ra, thành tích của tôi với Bùi Kiêu cũng ngang ngang nhau. Lão Đới nói, nếu tôi mà không học lệch thì cả hai chúng tôi có thể lọt top 100. Ở trường chúng tôi, lọt top 100 cũng giống như thi cấp 3 có thể trên cả ngàn người.
27. Bùi Kiêu trông vô cùng đẹp trai, nếu không thì sao một con sắc lang như tôi có thể chú ý đến cậu ấy đầu tiên chứ. Lúc cậu ấy đánh bóng trong tiết thể dục cũng được rất nhiều bạn nữ lớp khác dòm ngó.
Hôm nay tôi nổi hứng nên cũng thử đi xem cậu ấy đánh bóng.
“Tách …Tách” – Tống-focuscam của Bùi Kiêu-Nam – online.
28. Mấy cậu con trai đội dự bị thấy tôi thì nhiệt tình chào hỏi: “Chị Nam đến rồi! Trùng hợp ghê, anh Bùi đang trên sân kìa. Để em nói chị nghe, anh Bùi siêu ngầu luôn bla bla…”
Tim tôi đập thình thịch.
Kết quả là cả trận Bùi Kiêu không vào được quả nào.
29. Có thành tích thi cuối tháng rồi, Bùi Kiêu cao hơn tôi ba mươi mấy hạng.
Cậu ấy siêu đắc ý: “Vẫn là tôi đè cậu.”
Bạn học ngồi trên hoảng sợ quay xuống hỏi: “Gì? Ai đè ai?”
“…Cút”
30. Hôm sinh nhật, những bạn quen thân và cả những bạn không quen đều chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng tôi lại không nhận được lời chúc từ người mà tôi muốn.
…thôi bỏ đi, dù sao thì tôi cũng chưa kể cho cậu ấy hôm nay là sinh nhật tôi.
31.Hết tiết tự học buổi tối, mãi đến khi chuông kí túc xá reo tôi mới trở về.
Bùi Kiêu gọi tôi lại: “Tống Nam.”
Cặp chân dài của cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi, cậu ấy đưa cho tôi một quả lê: “…cậu muốn ăn lê không?”
Không muốn mới là lạ.
Tôi nhận lấy, nói cảm ơn.
Cậu ấy cười, nheo mắt nhìn tôi: “Sinh nhật vui vẻ.”
…Cứu mạng, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
32. Lúc trở về, tôi kể chuyện này cho bạn cùng phòng nghe, cô ấy hiểu chuyện gật đầu.
Cô ấy nói: “Người ta chỉ là nhân việc tặng lê để chúc cậu sinh nhật vui vẻ thôi mà.”
33. Hôm lễ Trưởng thành, mấy em trai em gái khối dưới đứng hai bên đường tặng hoa.
Bùi Kiêu ăn giấm, nhìn mấy em trai thêm wechat của tôi.
Tôi cũng chán nản nhìn ba bó hoa mà mấy em gái tặng cho cậu ấy.
34. Lễ Giáng sinh, lớp xã hội có hoạt động gửi thư ẩn danh, tôi viết một lá thư chúc Bùi Kiêu sinh nhật vui vẻ.
Biết cậu ấy thích ăn bánh quy Shiroi Koibito, tôi liền đem hộp bánh tôi không nỡ ăn nên để dành lại gửi kèm thư gửi.
…chắc chưa hết hạn đâu ha.
35. Bùi Kiêu sau khi nhận được hộp bánh thì liền chia cho người bạn cùng bàn thân yêu của cậu ấy một nửa, là tôi chứ ai.
36. Năm mới, anh tôi từ Thượng Hải trở về.
Tống Dật lớn hơn tôi 7 tuổi, học y ở Thượng Hải, sau đó học tiếp lên thạc sĩ, tiến sĩ, bình thường bận đến mức khó mà thấy được anh ấy, chỉ có dịp năm mới Tết đến mới có thể sum họp.
Sau khi ăn cơm tất niên, Tống Dật lại ngồi bên cạnh tôi. Mắt liếc thấy anh ấy gắp một miếng thịt ngỗng nhưng không ăn mà đưa đến trước mắt nhìn chằm chằm, tôi nhịn không được hỏi: “Anh làm gì thế?”
Anh ấy hưng phấn nói: “Em xem nè, trong này còn nguyên mạch máu luôn.”
37. Tôi rất thích anh trai tôi, mỗi lần về, anh đều mang theo thỏ, kẹo sữa hoặc là mấy thứ đồ chơi nhỏ cho tôi.
Có một lần, tôi cực kì muốn có một cái bàn chải điện, nghĩ năm mới nếu được tặng quà sẽ xin cái này, hoặc là tiết kiệm tiền chi tiêu ba tháng để mua.
Nhưng tôi chưa từng nói với ai điều này.
Kết quả là năm đó anh tôi về, mang theo quà cho tôi.
“Là một cái bàn chải điện Philips.”
38. Tôi nhớ lúc về quê cũng khá vui, các anh trai khác đều đưa em gái đi ngắm cánh đồng hoa cỏ mùa thu. Còn Tống Dật đưa tôi đi xem thịt vừa mới chặt ra, thịt còn chưa rửa sạch máu, hơn nữa còn có nguyên một thau nội tạng heo tươi sống…
39. Tống Dật hỏi tôi: “Em cảm thấy môn nào khó nhất? Sinh học có phải rất dễ hay không?”
Tôi lặng người tầm 2 giây: “Em không học sinh học.”
“Sao lại thế? Không phải em học ban tự nhiên hả?”
“Nhưng mà bây giờ thi đại học ở Quảng Đông cải cách thi 3+2+1 rồi, em chọn thi địa lí.”
Tôi lã chã nước mắt: “Đến em của anh mà anh cũng không quan tâm, thế anh còn quan tâm cái gì? Anh chỉ quan tâm bản thân anh thôi.’’
40. Thế giới này nhỏ thật, tôi ra khỏi nhà đi vệ sinh mà cũng gặp được Bùi Kiêu.
Cậu ấy kinh ngạc: “Cậu cũng ở đây ăn tất niên hả?”
“Ừ.”
Tôi nghĩ ra điều gì đó, hỏi cậu ấy: “Qua năm mới có cần ăn thịt heo không?”
Cậu ấy nghi hoặc gật đầu: “Có, sao thế?”
“Không có gì.” Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, cười: “Tôi nhìn thấy cậu còn yên ổn đứng đây, tôi vui lắm.”
41. "..." Cậu ấy cũng mỉm cười, "Tống Nam, tôi chúc cậu đánh bài 3456 không có 7. ”
Tôi thua, cậu ấy thật độc ác.
42. Tống Dật đi ra, nhìn thấy tay tôi còn đặt trên vai của Bùi Kiêu và khuôn mặt tức muốn xì khói của cậu ấy. Anh ấy mở miệng thăm dò: “…Em rể?”
43. Nghỉ đông được hai tuần, tuy ít nhưng đối với năm cuối cấp thì cũng đủ thoả mãn rồi.
Tôi nửa đùa nửa thật gửi tin nhắn cho Bùi Kiêu, hỏi cậu ấy làm sao để tâm tư của tôi gửi đến được cậu ấy.
Đối diện im lặng 2 phút.
Bùi Kiêu: “Airdrop.” (ứng dụng dùng như Bluetooth chỉ có trên IPhone)
44. Hai ngày nay cơ bản toàn học toán, đến mức ngủ mơ cũng thấy đạo hàm.
45. Kỳ thi đầu năm, Bùi Kiêu thấp hơn tôi 6 điểm.
Tôi hèn hạ chỉ vào tờ thành tích mà nói: “Đúng là phong thuỷ luân lưu chuyển, lần này đến lượt tôi ở trên nhé.”
Bạn bàn trên lại quay xuống: “Các cậu…”
“Cút.”
46. Tiết địa lí học địa lí biển.
Thầy địa lí nói: “Dưới lòng biển có gì nào?”
Bùi Kiêu: “Cậu bé bọt biển.”
47. Bùi Kiêu đặt cho nhóm tôi một cái tên: “Động Ngộ Viên.”
Nghĩa là: “Thông suốt đạo hàm, thông hiểu hình nón.”
48. Trên lớp, tôi thấy Bùi Kiêu ghi chép rất nghiêm túc, hết tiết là gục đầu xuống ngủ.
Tôi đi qua nhìn thử, cả trang dày kín năm chữ.
---“C.h.ế.t rồi, buồn ngủ quá.”
49. Bùi Kiêu gần đây không mấy tỉnh táo, tôi nghi ngờ cậu ấy thức khuya học bài. Thế này sao được.
Tôi lấy bút chọc chọc câu ấy: “Buối tối đừng thức khuya nữa.”
Cậu ấy nhún vai: “Làm sao? Quan tâm tôi à?”
Tôi cứng miệng: “ Tôi sợ sự chăm chỉ học hành của cậu vượt qua tôi mất.”
“Ồ.” Bùi Kiêu gục đầu xuống: “Thế thì tôi càng phải học.”
“…”
“Được rồi.” Tôi thở dài nhận thua: “Tôi quan tâm cậu đấy, đừng có thức đến hỏng người nữa.”
Cậu ấy úp mặt trong khuỷu tay, không nhìn rõ biểu cảm, hai vai thì lại run run, thì ra là đang cười.
Sau này, bạn cùng phòng của cậu ấy nói, sau đó Bùi Kiêu quả thật không thức khuya nữa.
50. Môn toán không đạt được điểm thi mong muốn, Bùi Kiêu an ủi tôi.
“Không sao đâu. 113 điểm làm tròn là 115, 115 làm tròn là 120, 120 làm tròn là 150, 150 điểm tiếp theo là của cậu đó.”
Tôi: “?”
51. Mắt của Bùi Kiêu bị khô, tôi bảo tôi có thuốc nhỏ mắt.
Lúc cậu ấy tự nhỏ bị chớp mắt liên tục, hết cách đành phải nhờ tôi nhỏ giúp.
Tất cả đáng ra rất tốt đẹp.
Nếu không phải tôi bị Parkinson, nhỏ vào lỗ mũi cậu ấy.
52. Áp lực thực sự có hơi lớn, tôi lấy mấy cuốn đam mỹ cất giấu đã lâu ra tiêu khiển.
Bùi Kiêu hỏi tôi đó là cái gì, tôi thành thật khai báo.
Đầu cậu ấy xuất hiện vài vệt đen: “Đừng thế chứ…”
Tôi xót xa: “Cần gì phải thế, dù sao cậu cũng là gay mà.”
Bùi Kiêu ngớ ra, lập tức bốc hỏa: “Sao cậu vẫn nhớ chuyện đó thế, cứ coi như tôi trượt tay không được à, người tôi thích là nữ! Là NỮ đó!”
Tôi chớp chớp mắt: “Ố ồ~”
53. Một trăm ngày chạy nước rút, nhà trường bảo bọn tôi viết nguyện vọng đại học của mình vào tờ giấy sau đó dán lên bảng thông báo.
Bạn cùng phòng hỏi tôi muốn thi vào trường nào.
Tôi mù mịt đáp: “Không biết nữa.”
54. Tôi thật sự vẫn chưa nghĩ xong, bởi vì tôi khó mà thi được vào trường mình mơ ước. Cho dù lúc đó chọn Lý Hoá Địa, thì cũng phải bốc thăm chọn ra.
Tôi len lén ngó qua Bùi Kiêu, hơ, không thể không nói, đúng là chọn không tồi.
55. Trường tổ chức lễ hội, mở phòng livestream cho bọn tôi xem, cũng chả có gì thú vị nên chúng tôi lôi bài ra đánh.
Tôi: “Bài kiểu gì thế này, 3456 mà thiếu con 7.”
56. Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến gần ngày thi đại học.
Người ồn ào cũng trở nên yên tĩnh, mấy đứa chơi game cũng không chơi nữa, cũng không có ai chơi bóng nữa.
Lúc thi thử, thành tích của tôi và Bùi Kiêu đều nằm trong top 90.
57. Hôm thi đại học trôi qua như giấc mơ vậy, hốt hốt hoảng hoảng rồi cũng kết thúc.
Ra khỏi phòng thi, tôi thấy ba mẹ đã đứng chờ sẵn bên ngoài, còn có Tống Dật cố ý trở về, mắt đột nhiên ướt nhoè.
Đột nhiên có người vỗ vỗ đầu tôi, tôi ngẩng đầu, là Bùi Kiêu.
Cậu ấy nhếch miệng, chắc là làm bài tốt lắm.
Cậu ấy nhẹ giọng nói: “Tốt nghiệp vui vẻ nhé.”
“Tốt nghiệp vui vẻ.”
58. Mấy ngày tiếp theo, tôi hầu như đều lăn ra ngủ, giống như muốn ngủ bù cho khoảng thời gian ôn thi vậy. Tống Dật nhìn không nổi nữa: “Sao em không ra ngoài chơi với bạn trai của em đi?”
Tôi cảm thấy vô cùng hoang đường: “Bạn trai nào?”
“Thì lần trước tất niên có gặp đó.” Anh ấy nhún nhún vai: “Không phải chia tay rồi chứ?”
Phẫn nộ.
C.m.n chứ.
Trên mặt tôi không có biểu cảm gì: “Anh vẫn nên quan tâm mình trước đi, chừng nào thì định dẫn chị dâu về?”
Tống Dật: “Thôi xong.”
59. Tôi phải tỏ tình thôi.
Chọn hôm đi thăm thầy cô vậy.
Tôi đứng trước gương luyện tập rất nhiều lần mới vừa lòng.
Cố lên! Tống Nam, mày nhất định phải thành công.
60. Ngày thăm thầy cô diễn ra trước hôm có điểm thi vài ngày.
Bùi Kiêu vừa vào, mắt của tôi đã dán chặt lên người cậu ấy.
Mẹ ơi, cậu ấy mặc vest đẹp trai quá đi.
Mũi tôi chợt nóng, tôi đưa tay quẹt một cái.
Áu ~ chảy máu mũi rồi.
61. Đúng là không có gì để nói.
Tôi nhếch nhác vào phòng vệ sinh xử lý, vừa đi ra đã thấy mọi người hùa nhau uống rượu, dù sao cũng hết cấp 3 rồi, chẳng ai quản chúng tôi nữa. Nghe nói uống rượu gan sẽ to hơn, nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, tôi quyết định uống thử.
Kết quả vừa thử thì say mèm luôn.
62. Có thể do thể chất của tôi dị ứng với việc tỏ tình, lần nào cũng tỏ tình thất bại.
Tôi nằm dài trên giường, vô cùng bất lực.
Trong lúc đang tuyệt vọng thì bạn cùng phòng gọi điện. “Tỉnh rượu chưa? Còn nhớ hôm qua xảy ra chuyện gì không?”
Tôi lập tức nhảy xuống giường: “Xảy ra chuyện gì?”
Lẽ nào tôi không kiềm nén được thú tính, đè Bùi Kiêu ra phi lễ rồi?
63. Bạn cùng phòng chậm chạp kể: “Đáng ra hôm ấy Bùi Kiêu muốn nói chuyện với cậu, thấy cậu say rồi định đợi cậu tỉnh rượu rồi nói.”
“Kết quả, cậu nắm chặt tay người ta không cho người ta đi đâu, còn ép người ta phải nói.”
“Cậu ấy nói, nhưng như này thì cậu sẽ không nhớ được, cậu bảo, không sao, phải nghe bằng được. Thế là cả lớp đều nghe thấy cả rồi.”
“Cậu ấy nói cậu ấy thích cậu.”
64. Trong đầu tôi nổ đùng một tiếng. Lúc tỉnh táo lại, tôi đã đứng trước nhà Bùi Kiêu rồi.
Bùi Kiêu mở cửa, nhìn mặt tôi đỏ rực thở không ra hơi, từ từ hồi thần.
Tôi hít vào một hơi: “Bùi Kiêu.”.
65.---“Đợi tôi điền xong nguyện vọng đại học, cho tôi mượn của cậu chép đi.”
66. Cậu ấy bảo: “Được.”
(Hoàn)