Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Áo đỏ như lửa!
Từ trên thân người này, như có ngọn lửa vô hình có thể đem tất cả người nhìn chằm chằm bị thương đôi mắt, không thể không cúi đầu trước mặt y.
Diện mạo của y rất bình thường, không đẹp trai, dáng người cũng không cao lớn. Nhưng người đó đi tới, có một loại cảm giác khó nói hiện ra trong lòng tất cả mọi người.
Mái tóc đen xõa trên vai, Diệp Vọng chậm rãi bước đến.
Y không âm trầm như Ô Sâm nhưng sắc mặt bình tĩnh lại ẩn chứa sự đáng sợ còn hơn cả Ô Sâm. Y không giống Thần Xung tập trung sự chú ý, nhưng chỉ một mình y cũng đã có khí thế đè ép tất cả.
Y cũng không ra vẻ thần bí như thanh niên Hắc Sơn bộ lạc, nhưng theo y đi đến, sự cường đại và tên của y, có loại thần bí vượt xa thanh niên áo đen.
Y thần bí, bởi vì y là Diệp Vọng. Y là người ưu tú nhất trong đám người cùng thế hệ của Phong Quyến bộ lạc. Y là cường giả kiêu ngạo nhất xung quanh tám phương, được tiếng là Khai Trần tương lai!
Bình tĩnh đi đến, tựa như vương giả, không cần đi bắt chuyện với ai, sẽ có vô số người bỏ qua Ô Sâm, bỏ qua Thần Xung, ở trước mặt y, bản năng cúi đầu tránh ra.
Không có tiếng xì xầm. Sau khi y xuất hiện, tất cả thanh âm đột nhiên ngừng, mãi đến khi y tới giữa quảng trường, khoanh chân ngồi xuống, loại yên tĩnh này vẫn không bị đánh vỡ.
Thật lâu sau mới có tiếng nói khẽ chậm rãi vang xung quanh.
“Ha ha, thấy đại nhân vật rồi chứ? Có thể nhìn thấy Diệp Vọng, lần này tới đây chúng ta coi như không uổng phí.” Thanh niên chất phác ở bên cạnh Tô Minh trong mắt lộ ra hâm mộ và thỏa mãn, nhỏ giọng nói.
Tô Minh trầm mặc, thật lâu sau, khẽ gật đầu.
Sau Diệp Vọng lần lượt có người đến, qua một tiếng đồng hồ thì mọi người đã tới đông đủ. Ngay lúc này, chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Mây cuồn cuộn, một tiếng sấm động trời vang lên, chấn động tám phương, khiến mọi người đều tâm thần chấn động, ngẩng đầu nhìn lên. Mắt thấy tầng mây trên trời từ bốn phương nhanh chóng ngưng tụ, trong thời gian ngắn dung hợp một chỗ, hóa thành một người mây đội trời đạp đất!
Đỉnh đầu người mây có một người đàn ông áo tím ngồi xếp bằng. Người này, chính là Man Công Phong Quyến bộ lạcKinh Nam!
Ông ngồi xếp bằng ở đó, mắt không nhìn phía dưới mà là hướng núi cao xa xăm, nhìn ngọn núi cao ngất tận trời chỉ có thể trông thấy nửa sườn núi!
“Núi này, là một trong bảo vật của Phong Quyến bộ lạc ta!”
“Nó truyền thừa Tiền Man, là căn bản của Phong Quyến bộ lạc ta, không có núi này, có lẽ đã không có Phong Quyến bộ lạc ta! Các người thấy núi này tuyệt không hoàn chỉnh, nó chỉ là một đỉnh núi…đó là đỉnh núi Phong Quyến Sơn chân chính!”
“Đỉnh núi phong ấn một kỳ thú, con thú này hôn mê vạn năm cổ xưa, chưa từng thức tỉnh...Có lẽ, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy. Núi này có uy, áp lực như núi đè, vòng quanh trong ngoài toàn bộ đỉnh núi, càng lên trên thì uy áp càng nặng! Núi này có đường, hai trăm mười tám bậc thang thông lên đỉnh núi, nơi này, chính là cửa thứ nhất!”
“Quy tắc như trước, không hạn chế thời gian, tất cả người tham dự cửa này, có lệnh bài đều có thể tìm đường lên núi, cuối cùng tính đi qua bao nhiêu bậc thang thì liệt kê ra thứ hạng. Trong các người có không ít là lần đầu tiên tới đây, vì để công bình, ta cho các người biết, vào buổi tối là lúc áp lực núi này mạnh nhất! Hiện tại ta sẽ mở ra cấm cố của núi này, các người hãy mau chóng tiến vào!” Kinh Nam ngồi trên người mây khổng lồ, nói xong nâng lên tay phải vung hướng ngọn núi.
Vung tay một cái, thoáng chốc người mây khổng lồ ngửa đầu rống điếc tai, sải bước nhanh chóng hướng ngọn núi kia. Hai cánh tay to mạnh vung lên như muốn xé rách trời đất, mạnh xé núi.
Xé một cái, trời đất chấn động, chỉ thấy một vết rách to xuất hiện trong thiên địa. Cây tách ra hai bên, dường như ngoài núi có tầng màng vô hình, hiện giờ màng bị xé rách, lộ ra bên trong chân thực.
Vẫn là núi cao, nhưng núi này không giống trước kia Tô Minh trông thấy, mà lên bên trên tràn ngập khói đen dâng lên trời. Khói âm u tràn ngập, lộ ra khí thế khiến người sợ hãi tim đập nhanh.
Cùng lúc đó, có áp lực khó thể nói rõ từ vết rách tản ra, như gió lốc quét qua thổi bay tóc dài của vô số người. Khiến một số tộc nhân mặt tái nhợt, bản năng lùi vài bước, dường như trong vết rách không phải núi mà là kỳ thú to lớn trong thiên địa.
Khoảnh khắc vết rách bị xé ra, trên bầu trời, bên cạnh người mây lập tức có mấy cái bóng mơ hồ mau chóng ngưng tụ, hóa thành tám người!
Thạch Hải là một trong tám người. Từng người đều có tu vi kinh khủng, giờ phút này xuất hiện, bỗng cắn đầu lưỡi, tự phun ra ngụm máu. Máu tươi của họ dung hợp làm một, hình thành một chữ phức tạp, lấp lóe tia sáng đỏ bay thẳng đến vết rách, ấn trên vách đá.
Núi bị mây khói bao quanh bỗng chốc phát ra tiếng chấn, chỉ thấy khói bốc lên trên trời lộ ra chân núi, từng bậc thang cổ kính lộ ra tang thương.
“Lệnh bài của các ngươi, một khi tiến vào núi này nó rời khỏi thân thể dù chỉ một chút thì lập tức biến mất, các ngươi cũng sẽ mất đi tư cách, bị tự động ép rời khỏi núi này. Đây cũng là một cách nếu các ngươi không chịu nổi, lựa chọn rời khỏi. Đồng thời, lệnh bài cũng ghi nhớ số lượng bậc thang các ngươi tiến lên, biểu hiện bên ngoài khí cụ. Hiện tại, sao không mau bước vào!” Người nói chuyện chính là một trong tám người, Thạch Hải. Ông rống hướng đám người dưới đất.
Một bóng người chợt phóng lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến vết rách. Người này, chính là Diệp Vọng mặc đồ đỏ! Sau y, Ô Sâm là người thứ hai vội vàng đi. Ngay sau đó chính là Thần Xung. Dần dần, các tộc nhân bộ lạc tham gia cửa thứ nhất lần lượt đi vào.
Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lạp, còn có Tư Không, thậm chí là Bạch Linh cũng tiến vào trong. Sau khi vào vết rách rồi, tự tìm ra cầu thang không người đi, biến mất.
Hễ thang nào bị người tuyển chọn lập tức có một luồng khí tràn ngập bậc thang này.
Tô Minh không đi đơn độc mà lựa chọn cùng một đám người tiến vào vết rách. Khoảnh khắc tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được rõ ràng nơi đây khác với bên ngoài. Nơi này tồn tại một lực ép, áp lực này tựa như vô số đôi tay vô hình ấn thân thể mình, khiến người khó chịu.
Trước mắt có rất nhiều thang đều bị mây khói bao phủ, hiển nhiên đã có người vào trong. Tô Minh không vội vàng mà chạy nhanh hướng đằng trước, có không ít người giống như hắn, đều đang tìm cầu thang.
Bởi vậy chân núi không phải không có quy tắc. Một số cầu thang thoạt nhìn rất ngắn, thường thường sẽ nhanh chóng bị người cướp đoạt, ai bước lên trước thì thuộc về ai.
Tô Minh không tham gia, mà là tới nơi hơi xa. Hơi này có vài bậc thang, hắn đứng đó suy tư, đang muốn tiến lên thì bỗng nghiêng đầu nhìn bên phải, con ngươi hơi co rút.
Chỉ thấy thanh niên mặc quần áo da thú đen ra vẻ thần bí của Hắc Sơn bộ lạc, giờ phút này vẫn đang che nửa mặt lạnh lùng đi đến, không thèm nhìn Tô Minh, đi lên một bậc thang.
Tô Minh nhìn bóng người biến mất trong cầu thang đó, bị trên núi tuôn xuống khói bao bọc, thu lại tầm mắt, đi hướng một cầu thang rất là bình thường. Khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang thứ nhất, hắn cảm giác toàn bộ núi chấn động. Cùng lúc đó, lệnh bài ở ngực bỗng tỏa ra khí nóng, nhưng không nhập vào người Tô Minh mà là luôn tỏa ra ấm áp.
Ngay sau đó, xung quanh hắn tràn ngập rất nhiều khói, không thấy hai bên, không thấy phía sau, duy nhất có thể thấy chỉ là bậc thang uốn lượn như ẩn như hiện đằng trước, còn có bầu trời xám mặt trời âm u.
Xung quanh yên tĩnh, loại yên tĩnh này thậm chí cho người ảo giác, dường như trong núi chỉ có mỗi mình mình.
Tô Minh hít sâu, không lập tức tiến lên mà là cảm nhận áp lực nơi đây, sau khi hơi quen mới nâng chân lên, ánh mắt kiên quyết và cố chấp, từng bước một leo lên.
Giờ phút này, hắn không biết, sau khi đám người đều bước vào vết rách, bên ngoài vết rách từ từ khép kín. Trên trời, tám người Thạch Hải chia nhau ngồi xuống quanh các góc quảng trường.
Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng tán đi người mây khổng lồ, rơi trên quảng trường, đi tới bên cạnh A Công Mặc Tang. Một luồng khí vô hình vây quanh bên ngoài cơ thể hai người, ngăn cản bất cứ ai dò xét.
Trên quảng trường vẫn tồn tại mấy trăm người, đang nhìn chằm chằm chín phong tượng to lớn xung quanh.
Chỉ thấy trên chín pho tượng dần hiện ra từng hàng chữ viết.
Hạng nhất: Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc.
Hạng hai: Ô Sâm, năm mươi mốt bậc.
Hạng ba: Thần Xung, bốn mươi bảy bậc.
Hạng bốn: Tất Túc, sáu mươi bốn bậc.
…Hạng một trăm lẻ ba: Mặc Tô, sáu bậc.
Toàn bộ người tham dự cửa thứ nhất, bởi vì lệnh bài khiến số lượng bậc thang họ leo lên có thể rõ ràng hiện ra ngoài, bị người nhìn thấy.
“Hạng nhất quả nhiên là Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc, vượt hơn hạng hai nhiều như thế…Ngươi xem, lại biến, một trăm mười lăm bậc, mới qua bao lâu chứ, nhanh quá!
“Tất Túc là ai? Chưa từng nghe người này, không phải Phong Quyến bộ lạc chúng ta, nhưng thứ hạng ban đầu đã cao như vậy! Ta nghe nói Đại Thử lần trước, cuối cùng Diệp Vọng đi tới tám trăm lẻ ba bậc, lần này không biết có thể đi tới nhiều ít. Càng lên cao càng khó, nghe nói xưa nay chưa ai có thể đi đến từ chín trăm ba mươi bậc trở lên!”
Phong Quyến bộ lạc Man Công Kinh Nam cũng nhìn một pho tượng bên cạnh, cùng với Mặc Tang mặt mỉm cười nhìn lướt qua cái tên Mặc Tô.
“Mặc Tang, hắn chính là Tô Minh đúng không? Nhưng nhìn thứ hạng, muốn tiến vào trước bốn mươi chỉ sợ rất khó khăn. Như vậy đi, ta có thể mở rộng yêu cầu chút, chỉ cần hắn có thể đi vào sáu mươi hạng đầu thì coi như qua cửa.”
A Công Mặc Tang không mở miệng, nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng, không nói một lời, trong mắt ẩn giấu tràn ngập mong chờ.
---o0o---
Từ trên thân người này, như có ngọn lửa vô hình có thể đem tất cả người nhìn chằm chằm bị thương đôi mắt, không thể không cúi đầu trước mặt y.
Diện mạo của y rất bình thường, không đẹp trai, dáng người cũng không cao lớn. Nhưng người đó đi tới, có một loại cảm giác khó nói hiện ra trong lòng tất cả mọi người.
Mái tóc đen xõa trên vai, Diệp Vọng chậm rãi bước đến.
Y không âm trầm như Ô Sâm nhưng sắc mặt bình tĩnh lại ẩn chứa sự đáng sợ còn hơn cả Ô Sâm. Y không giống Thần Xung tập trung sự chú ý, nhưng chỉ một mình y cũng đã có khí thế đè ép tất cả.
Y cũng không ra vẻ thần bí như thanh niên Hắc Sơn bộ lạc, nhưng theo y đi đến, sự cường đại và tên của y, có loại thần bí vượt xa thanh niên áo đen.
Y thần bí, bởi vì y là Diệp Vọng. Y là người ưu tú nhất trong đám người cùng thế hệ của Phong Quyến bộ lạc. Y là cường giả kiêu ngạo nhất xung quanh tám phương, được tiếng là Khai Trần tương lai!
Bình tĩnh đi đến, tựa như vương giả, không cần đi bắt chuyện với ai, sẽ có vô số người bỏ qua Ô Sâm, bỏ qua Thần Xung, ở trước mặt y, bản năng cúi đầu tránh ra.
Không có tiếng xì xầm. Sau khi y xuất hiện, tất cả thanh âm đột nhiên ngừng, mãi đến khi y tới giữa quảng trường, khoanh chân ngồi xuống, loại yên tĩnh này vẫn không bị đánh vỡ.
Thật lâu sau mới có tiếng nói khẽ chậm rãi vang xung quanh.
“Ha ha, thấy đại nhân vật rồi chứ? Có thể nhìn thấy Diệp Vọng, lần này tới đây chúng ta coi như không uổng phí.” Thanh niên chất phác ở bên cạnh Tô Minh trong mắt lộ ra hâm mộ và thỏa mãn, nhỏ giọng nói.
Tô Minh trầm mặc, thật lâu sau, khẽ gật đầu.
Sau Diệp Vọng lần lượt có người đến, qua một tiếng đồng hồ thì mọi người đã tới đông đủ. Ngay lúc này, chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Mây cuồn cuộn, một tiếng sấm động trời vang lên, chấn động tám phương, khiến mọi người đều tâm thần chấn động, ngẩng đầu nhìn lên. Mắt thấy tầng mây trên trời từ bốn phương nhanh chóng ngưng tụ, trong thời gian ngắn dung hợp một chỗ, hóa thành một người mây đội trời đạp đất!
Đỉnh đầu người mây có một người đàn ông áo tím ngồi xếp bằng. Người này, chính là Man Công Phong Quyến bộ lạcKinh Nam!
Ông ngồi xếp bằng ở đó, mắt không nhìn phía dưới mà là hướng núi cao xa xăm, nhìn ngọn núi cao ngất tận trời chỉ có thể trông thấy nửa sườn núi!
“Núi này, là một trong bảo vật của Phong Quyến bộ lạc ta!”
“Nó truyền thừa Tiền Man, là căn bản của Phong Quyến bộ lạc ta, không có núi này, có lẽ đã không có Phong Quyến bộ lạc ta! Các người thấy núi này tuyệt không hoàn chỉnh, nó chỉ là một đỉnh núi…đó là đỉnh núi Phong Quyến Sơn chân chính!”
“Đỉnh núi phong ấn một kỳ thú, con thú này hôn mê vạn năm cổ xưa, chưa từng thức tỉnh...Có lẽ, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy. Núi này có uy, áp lực như núi đè, vòng quanh trong ngoài toàn bộ đỉnh núi, càng lên trên thì uy áp càng nặng! Núi này có đường, hai trăm mười tám bậc thang thông lên đỉnh núi, nơi này, chính là cửa thứ nhất!”
“Quy tắc như trước, không hạn chế thời gian, tất cả người tham dự cửa này, có lệnh bài đều có thể tìm đường lên núi, cuối cùng tính đi qua bao nhiêu bậc thang thì liệt kê ra thứ hạng. Trong các người có không ít là lần đầu tiên tới đây, vì để công bình, ta cho các người biết, vào buổi tối là lúc áp lực núi này mạnh nhất! Hiện tại ta sẽ mở ra cấm cố của núi này, các người hãy mau chóng tiến vào!” Kinh Nam ngồi trên người mây khổng lồ, nói xong nâng lên tay phải vung hướng ngọn núi.
Vung tay một cái, thoáng chốc người mây khổng lồ ngửa đầu rống điếc tai, sải bước nhanh chóng hướng ngọn núi kia. Hai cánh tay to mạnh vung lên như muốn xé rách trời đất, mạnh xé núi.
Xé một cái, trời đất chấn động, chỉ thấy một vết rách to xuất hiện trong thiên địa. Cây tách ra hai bên, dường như ngoài núi có tầng màng vô hình, hiện giờ màng bị xé rách, lộ ra bên trong chân thực.
Vẫn là núi cao, nhưng núi này không giống trước kia Tô Minh trông thấy, mà lên bên trên tràn ngập khói đen dâng lên trời. Khói âm u tràn ngập, lộ ra khí thế khiến người sợ hãi tim đập nhanh.
Cùng lúc đó, có áp lực khó thể nói rõ từ vết rách tản ra, như gió lốc quét qua thổi bay tóc dài của vô số người. Khiến một số tộc nhân mặt tái nhợt, bản năng lùi vài bước, dường như trong vết rách không phải núi mà là kỳ thú to lớn trong thiên địa.
Khoảnh khắc vết rách bị xé ra, trên bầu trời, bên cạnh người mây lập tức có mấy cái bóng mơ hồ mau chóng ngưng tụ, hóa thành tám người!
Thạch Hải là một trong tám người. Từng người đều có tu vi kinh khủng, giờ phút này xuất hiện, bỗng cắn đầu lưỡi, tự phun ra ngụm máu. Máu tươi của họ dung hợp làm một, hình thành một chữ phức tạp, lấp lóe tia sáng đỏ bay thẳng đến vết rách, ấn trên vách đá.
Núi bị mây khói bao quanh bỗng chốc phát ra tiếng chấn, chỉ thấy khói bốc lên trên trời lộ ra chân núi, từng bậc thang cổ kính lộ ra tang thương.
“Lệnh bài của các ngươi, một khi tiến vào núi này nó rời khỏi thân thể dù chỉ một chút thì lập tức biến mất, các ngươi cũng sẽ mất đi tư cách, bị tự động ép rời khỏi núi này. Đây cũng là một cách nếu các ngươi không chịu nổi, lựa chọn rời khỏi. Đồng thời, lệnh bài cũng ghi nhớ số lượng bậc thang các ngươi tiến lên, biểu hiện bên ngoài khí cụ. Hiện tại, sao không mau bước vào!” Người nói chuyện chính là một trong tám người, Thạch Hải. Ông rống hướng đám người dưới đất.
Một bóng người chợt phóng lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến vết rách. Người này, chính là Diệp Vọng mặc đồ đỏ! Sau y, Ô Sâm là người thứ hai vội vàng đi. Ngay sau đó chính là Thần Xung. Dần dần, các tộc nhân bộ lạc tham gia cửa thứ nhất lần lượt đi vào.
Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lạp, còn có Tư Không, thậm chí là Bạch Linh cũng tiến vào trong. Sau khi vào vết rách rồi, tự tìm ra cầu thang không người đi, biến mất.
Hễ thang nào bị người tuyển chọn lập tức có một luồng khí tràn ngập bậc thang này.
Tô Minh không đi đơn độc mà lựa chọn cùng một đám người tiến vào vết rách. Khoảnh khắc tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được rõ ràng nơi đây khác với bên ngoài. Nơi này tồn tại một lực ép, áp lực này tựa như vô số đôi tay vô hình ấn thân thể mình, khiến người khó chịu.
Trước mắt có rất nhiều thang đều bị mây khói bao phủ, hiển nhiên đã có người vào trong. Tô Minh không vội vàng mà chạy nhanh hướng đằng trước, có không ít người giống như hắn, đều đang tìm cầu thang.
Bởi vậy chân núi không phải không có quy tắc. Một số cầu thang thoạt nhìn rất ngắn, thường thường sẽ nhanh chóng bị người cướp đoạt, ai bước lên trước thì thuộc về ai.
Tô Minh không tham gia, mà là tới nơi hơi xa. Hơi này có vài bậc thang, hắn đứng đó suy tư, đang muốn tiến lên thì bỗng nghiêng đầu nhìn bên phải, con ngươi hơi co rút.
Chỉ thấy thanh niên mặc quần áo da thú đen ra vẻ thần bí của Hắc Sơn bộ lạc, giờ phút này vẫn đang che nửa mặt lạnh lùng đi đến, không thèm nhìn Tô Minh, đi lên một bậc thang.
Tô Minh nhìn bóng người biến mất trong cầu thang đó, bị trên núi tuôn xuống khói bao bọc, thu lại tầm mắt, đi hướng một cầu thang rất là bình thường. Khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang thứ nhất, hắn cảm giác toàn bộ núi chấn động. Cùng lúc đó, lệnh bài ở ngực bỗng tỏa ra khí nóng, nhưng không nhập vào người Tô Minh mà là luôn tỏa ra ấm áp.
Ngay sau đó, xung quanh hắn tràn ngập rất nhiều khói, không thấy hai bên, không thấy phía sau, duy nhất có thể thấy chỉ là bậc thang uốn lượn như ẩn như hiện đằng trước, còn có bầu trời xám mặt trời âm u.
Xung quanh yên tĩnh, loại yên tĩnh này thậm chí cho người ảo giác, dường như trong núi chỉ có mỗi mình mình.
Tô Minh hít sâu, không lập tức tiến lên mà là cảm nhận áp lực nơi đây, sau khi hơi quen mới nâng chân lên, ánh mắt kiên quyết và cố chấp, từng bước một leo lên.
Giờ phút này, hắn không biết, sau khi đám người đều bước vào vết rách, bên ngoài vết rách từ từ khép kín. Trên trời, tám người Thạch Hải chia nhau ngồi xuống quanh các góc quảng trường.
Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng tán đi người mây khổng lồ, rơi trên quảng trường, đi tới bên cạnh A Công Mặc Tang. Một luồng khí vô hình vây quanh bên ngoài cơ thể hai người, ngăn cản bất cứ ai dò xét.
Trên quảng trường vẫn tồn tại mấy trăm người, đang nhìn chằm chằm chín phong tượng to lớn xung quanh.
Chỉ thấy trên chín pho tượng dần hiện ra từng hàng chữ viết.
Hạng nhất: Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc.
Hạng hai: Ô Sâm, năm mươi mốt bậc.
Hạng ba: Thần Xung, bốn mươi bảy bậc.
Hạng bốn: Tất Túc, sáu mươi bốn bậc.
…Hạng một trăm lẻ ba: Mặc Tô, sáu bậc.
Toàn bộ người tham dự cửa thứ nhất, bởi vì lệnh bài khiến số lượng bậc thang họ leo lên có thể rõ ràng hiện ra ngoài, bị người nhìn thấy.
“Hạng nhất quả nhiên là Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc, vượt hơn hạng hai nhiều như thế…Ngươi xem, lại biến, một trăm mười lăm bậc, mới qua bao lâu chứ, nhanh quá!
“Tất Túc là ai? Chưa từng nghe người này, không phải Phong Quyến bộ lạc chúng ta, nhưng thứ hạng ban đầu đã cao như vậy! Ta nghe nói Đại Thử lần trước, cuối cùng Diệp Vọng đi tới tám trăm lẻ ba bậc, lần này không biết có thể đi tới nhiều ít. Càng lên cao càng khó, nghe nói xưa nay chưa ai có thể đi đến từ chín trăm ba mươi bậc trở lên!”
Phong Quyến bộ lạc Man Công Kinh Nam cũng nhìn một pho tượng bên cạnh, cùng với Mặc Tang mặt mỉm cười nhìn lướt qua cái tên Mặc Tô.
“Mặc Tang, hắn chính là Tô Minh đúng không? Nhưng nhìn thứ hạng, muốn tiến vào trước bốn mươi chỉ sợ rất khó khăn. Như vậy đi, ta có thể mở rộng yêu cầu chút, chỉ cần hắn có thể đi vào sáu mươi hạng đầu thì coi như qua cửa.”
A Công Mặc Tang không mở miệng, nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng, không nói một lời, trong mắt ẩn giấu tràn ngập mong chờ.
---o0o---