Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Editor: Sil
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc Long bào màu đen, sắc mặt âm trầm đá cửa bước vào.
Người trong phòng đều kinh hoàng, nhất là Vương thị.
Chỉ thấy người bà ra run lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, đôi môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thảo dân Vương thị bái kiến Hoàng Thượng."
"Thảo dân Thường Xuân Sinh bái kiến Hoàng Thượng."
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Thu Lan thấy Tề Uyên đến đây làm chỗ dựa cho A Viên, khuôn mặt liền lộ ra ý cười.
Người trong phòng ai nấy đều quỳ xuống, chỉ có A Viên là vẫn ngồi trên ghế không động đậy, nghiêng đầu không nói câu nào.
"Con ranh chết tiệt kia, Hoàng Thượng tới mà không hành lễ, mi muốn chết cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng ta!" Vương thị cắn răng hung tợn nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng âm u màu xanh như con sói đói.
A Viên nhíu mày, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên chiếc váy màu xanh nhạt, ngay lập tức mất hút, chỉ để lại vết nước nhạt.
"To gan!" Ngụy Toàn cao giọng, kéo dài âm cuối, chỉ hai chữ ngắn ngủn đã lộ ra vẻ lạnh lùng âm u chỉ có trong nơi thâm Cung.
"Thảo dân, thảo dân chỉ đang dạy nữ nhi vô lễ..."
Tề Uyên lãnh lùng quét mắt liếc nhìn bà ta một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận: "Vả miệng."
"Tuân lệnh."
Giọng nói của Ngụy Toàn lộ ra nét sung sướng, móc ra một ván gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, ra lệnh cho hai tên tiểu Thái giám ghì chặt bà ta lại lại, cười lạnh đi tới.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh đập đầu bình bịch, trên trán rất nhanh đã sưng đỏ cả một mảng.
Vương thị giãy dụa kịch liệt, từ nhỏ bà ta đã làm ruộng lớn lên, cũng có mấy phần lực, hai tên tiểu Thái giám phía sau cũng có hơi tốn sức.
"Vô dụng." Tề Uyên ánh mắt lạnh lẽo, tiện tay gọi Ngự Lâm quân đi theo đến: "đi, tự mình đè xuống."
"rõ."
Trong lúc hai người họ hành lễ, khôi giáp lóe sáng lạnh lẽ, khiến Vương thị hoảng hốt mà theo bản năng dừng động tác lại.
Cho đến khi hai đôi tay to lớn mạnh mẽ ghì mình lại, bà ta mới sực tỉnh lại giãy dụa kích liệt. Vương thị nghẹn đến đỏ mặt, sử dụng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra cũng không giãy dụa được.
một tiếng “bốp” vang dội, Vương thị hét một tiếng thảm thiết, ngay lập tức phun ra một búng máu. Khuôn mặt đau rát, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn A Viên làm như chẳng có việc gì: "Đồ vong ân phụ nghĩa, cứ trơ mắt nhìn ta bị đánh như vậy sao?"
"Đánh." Tề Uyên lạnh giọng, bình tĩnh đi đến trước mặt A Viên, ngữ khí dần dần chậm lại: "Khiến nàng phải chịu tủi thân rồi."
A Viên ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc kia, quay đầu đi theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật đáng thương của mình.
Tề Uyên nhíu mày, hơi khuỵu người nhìn xuống, đập vào mắt là một mảng sưng đỏ, trai tim ngay lập tức thắt lại.
Độ ấm xung quanh không ngừng hạ xuống, A Viên biết ngài tức giận, vội kéo tay áo ngài, khẽ lắc đầu.
"Đánh chết." Tề Uyên mở miệng, lời nói ngấm đầy hơi lạnh, bàn tay buông thõng bên người nắm thật chặt, gân xanh dựng lên, khẽ run rẩy.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh gục xuống dập đầu liên tục, đôi mắt lộ ra nỗi sợ hãi rưng rưng nước mắt.
Vương thị nghe vậy, sững sờ hồi lâu, đến khi bản thân bị kéo ra cửa mới kêu thảm một tiếng, bà ta nắm chặt lấy ván cửa gào lên: "Ta dạy dỗ con bạch nhãn lang* này thì phạm luật gì! Dù ngài có là thiên tử cũng không thể tùy tiện đánh chết người được!"
*) Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
(Nguồn: Tiểu Diệp Thảo)
"Trẫm là luật pháp." Tề Uyên lạnh giọng, gằn từng chữ, ánh mắt nhìn Vương thị tựa như một một thanh lợi kiếm, sắc bén âm u khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong lòng Ngự Lâm quân run lên, cuống quít cúi đầu, bịt miệng bà ta rồi kéo ra ngoài.
"Nương, nương!" Thường Xuân Sinh định đuổi theo nhưng không dám, chỉ phải quỳ trên mặt đất cầu xin.
A Viên khẽ lắc đầu với anh ta một cái, ý bảo anh ta im lặng. Những lúc Tề Uyên nổi giận, kỵ nhất là người khác gào khóc cầu xin.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang Tề Uyên mang ánh mắt hung ác, không khỏi rụt lại, đôi tay bé nhỏ trắng như tuyết kia không kìm được mà buông tay áo ra.
Tề Uyên rũ mắt, thu lại sát khí trong mắt, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ."
Đôi mắt A Viên đỏ lên, cái mũi chua xót: Mẹ nuôi nói không sai, mình đúng là đồ vô lương tâm. Ngài ấy rõ ràng đang tức giận vì ta, mình lại còn sợ, muốn rời xa ngài ấy...
Nàng duỗi tay, đặt lên bàn tay to lớn hơi lạnh lẽo kia, khẽ run rẩy: "Xin lỗi..."
Tề Uyên nhẹ nhàng vuốt ve hai má sưng đỏ của nàng, lông mày nhíu chặt lại, thầm ghét bản thân đã chậm một bước.
"không đau." A Viên cười một cái với ngài, đôi mắt xinh đẹp cong như trăng non.
Tề Uyên càng đau lòng, đôi mắt dâng lên một tầng băng giá.
A Viên nghe tiếng rên đau đớn truyền ra từ trong viện, lòng vừa giận vừa thương, còn thêm nỗi chua xót nồng đậm: "Ngài nói xem tại sao ta lại khó như vậy..."
"Đừng nghe, ngoan."
Vừa dứt lời, một đôi bàn tay liền chậm rãi che trên tai nàng, giống như một đang bảo vệ, ngăn chặn toàn bộ âm thanh từ bên ngoài khiến nàng không thoải mái vậy.
A Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt không kìm được đỏ lên, đôi mày liễu thanh tú hơi nhíu lại, nốt ruồi son trên mi tâm dường như cũng trở nên tươi đẹp thêm mấy phần.
Thường Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hai người, giật mình hiểu ra tại sao Hoàng Thượng lại tức giận.
Nàng cắn môi, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, A Viên yên lặng đếm từ 1 đến 10, giơ tay kéo lấy tay áo Tề Uyên, cẩn thận nói: "Ta không giận, dừng ở đây được không ?"
"Trẫm còn chưa nguôi giận." Tề Uyên buông tay, quay lưng lại tránh ánh mắt tội nghiệp của A Viên, sợ mình nhất thời mềm lòng liền thả độc phụ* kia ra.
*) độc phụ: người đàn bà có lòng dạ hiểm độc.
"Ta cũng giận, giận bà ta coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, lại còn đánh ta, nhưng cũng đã đánh lâu như vậy, thế cũng đủ rồi..." A Viên bước bình bịch hai bước vòng đến trước mặt Tề Uyên, giương mắt lên nhìn anh: "Dù sao cha nuôi cũng nuôi ta lớn, ta không thể trơ mắt nhìn ông trở thành kẻ góa vợ được."
Tề Uyên liếc nhìn nàng một cái, nói như không: "Trẫm lại chọn cho ông ta một người dịu dàng xinh đẹp khác."
A Viên:...
"Tề Nhị ~" A Viên làm nũng cực kỳ thuần thục, lấy ra cả dáng vẻ khi dỗ dành Thái Hoàng Thái Hậu: "Các ca ca, đệ đệ, muội muội của ta đều thật tình đối xử tốt với ta, nếu họ vì ta mà không còn mẹ ruột, ta sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa trong lời bà ta!"
Khuôn mặt Ngụy Toàn ửng hồng, cười tủm tỉm nhìn về phía Tề Uyên, không nhịn được thầm nghĩ: Ấy! Ai có thể chịu được thứ này đây!
Tề Uyên rũ mắt, nhìn đôi mắt lóe lên ánh lệ, trai tim đã mềm nhũn hơn phân nửa, nhưng anh vẫn mím môi, kề cà không chịu nhả ra.
"Tề Uyên ~ "
anh nhướn mày, trái tim cứng rắn như bị thứ gì đột nhiên đánh trúng, theo bản năng đồng ý: "Làm theo nàng vậy.”
Vừa dứt lời, Tề Uyên liền hơi hối hận, anh gọi giật lại Ngụy Toàn đang truyền lời, nói với A Viên: "Trẫm có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Sau này không được niệm tình cũ mà giúp Vương thị nữa."
A Viên nghĩ một lúc, liền thoải mái đồng ý, trong lòng yên lặng nói: Thôi, mình cũng hết lòng giúp đỡ, con gái nhà họ Vân cũng không thể tùy tiện để người ta ức hiếp được!
Ngụy Toàn thấy vậy liền đi ra ngoài, tiếng đánh dừng lại, Thường Xuân Sinh vội vàng xông ra ngoài, khóc đến là thê thảm.
"Về cung với Trẫm."
Hai người đang định đi về, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: "Nương, nương ngài có chuyện gì vậy?"
"Im lặng chút, đừng quấy rầy thánh giá."
"Thánh giá?" Hạ thị kinh ngạc, quỳ xuống đất hành lễ.
"Chị dâu, ta phải đi về đây, nếu có khó khăn gì cứ nhờ người nhắn tin cho." A Viên nâng Hạ thị dậy, cười nói.
Hạ thị vốn nhạy bén, chỉ liếc mắt một cái đã thấy mảng sưng đỏ trên mặt A Viên cùng với người đàn ông sắc mặt âm trầm mặc Long bào đứng đằng sau, cũng đoán được sơ sơ chuyện gì vừa xảy ra. Nàng ta đầy áy náy kéo tay nàng, nói: "Gà đã sắp hầm xong rồi, ở lại ăn một chút nhé?"
A Viên chẳng hiểu tại sao khi nghe câu này của Hạ thị, nỗi lo lắng trong lòng ngay lập tức liền tan đi một chút: "Thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai Hoàng Thượng còn phải lên Triều nữa."
Hạ thị cũng không cứng rắn giữ nàng lại, yên lặng tiễn họ đi, lại giúp Thường Xuân Sinh nâng Vương thị đầm đìa máu tươi vào trong nhà.
"Tướng công đi mời đại phu đi, có ta đây rồi." Hạ thị khẽ đẩy anh ta, biểu cảm lo lắng.
Thường Xuân Sinh đồng ý, lo lắng chạy ra ngoài.
Hạ thị nhìn Vương thị hấp hổi trên giường, thu lại nét lo lắng trên mặt, nhẹ giọng nói: "Nương, ta lại đi giết con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho ngài."
Dứt lời, liền đứng dậy đi ra sau nhà.
Nàng cắt con gà đã vặt lông thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi, nhẹ nhàng sờ bụng lẩm bẩm: "Con à, nhớ kỹ nhé? Đây là “Người khôn giữ mình”* mà người đọc sách nói..."
*) Người khôn giữ mình: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người lảng tránh để bảo toàn chính mình (dùng với hàm nghĩa tốt).
(Nguồn: Baidu)
******
A Viên ngồi trong xe ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn Tề Uyên, chủ động tựa lên bả vai ngài: "Cám ơn ngài."
Tề Uyên nhìn A Viên, đưa tay nâng cằm nàng, cúi đầu hôn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơi khàn khàn: "Nếu thực sự muốn cảm ơn ta, không bằng lấy thân báo đáp?"
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc Long bào màu đen, sắc mặt âm trầm đá cửa bước vào.
Người trong phòng đều kinh hoàng, nhất là Vương thị.
Chỉ thấy người bà ra run lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, đôi môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thảo dân Vương thị bái kiến Hoàng Thượng."
"Thảo dân Thường Xuân Sinh bái kiến Hoàng Thượng."
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Thu Lan thấy Tề Uyên đến đây làm chỗ dựa cho A Viên, khuôn mặt liền lộ ra ý cười.
Người trong phòng ai nấy đều quỳ xuống, chỉ có A Viên là vẫn ngồi trên ghế không động đậy, nghiêng đầu không nói câu nào.
"Con ranh chết tiệt kia, Hoàng Thượng tới mà không hành lễ, mi muốn chết cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng ta!" Vương thị cắn răng hung tợn nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng âm u màu xanh như con sói đói.
A Viên nhíu mày, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên chiếc váy màu xanh nhạt, ngay lập tức mất hút, chỉ để lại vết nước nhạt.
"To gan!" Ngụy Toàn cao giọng, kéo dài âm cuối, chỉ hai chữ ngắn ngủn đã lộ ra vẻ lạnh lùng âm u chỉ có trong nơi thâm Cung.
"Thảo dân, thảo dân chỉ đang dạy nữ nhi vô lễ..."
Tề Uyên lãnh lùng quét mắt liếc nhìn bà ta một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận: "Vả miệng."
"Tuân lệnh."
Giọng nói của Ngụy Toàn lộ ra nét sung sướng, móc ra một ván gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, ra lệnh cho hai tên tiểu Thái giám ghì chặt bà ta lại lại, cười lạnh đi tới.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh đập đầu bình bịch, trên trán rất nhanh đã sưng đỏ cả một mảng.
Vương thị giãy dụa kịch liệt, từ nhỏ bà ta đã làm ruộng lớn lên, cũng có mấy phần lực, hai tên tiểu Thái giám phía sau cũng có hơi tốn sức.
"Vô dụng." Tề Uyên ánh mắt lạnh lẽo, tiện tay gọi Ngự Lâm quân đi theo đến: "đi, tự mình đè xuống."
"rõ."
Trong lúc hai người họ hành lễ, khôi giáp lóe sáng lạnh lẽ, khiến Vương thị hoảng hốt mà theo bản năng dừng động tác lại.
Cho đến khi hai đôi tay to lớn mạnh mẽ ghì mình lại, bà ta mới sực tỉnh lại giãy dụa kích liệt. Vương thị nghẹn đến đỏ mặt, sử dụng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra cũng không giãy dụa được.
một tiếng “bốp” vang dội, Vương thị hét một tiếng thảm thiết, ngay lập tức phun ra một búng máu. Khuôn mặt đau rát, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn A Viên làm như chẳng có việc gì: "Đồ vong ân phụ nghĩa, cứ trơ mắt nhìn ta bị đánh như vậy sao?"
"Đánh." Tề Uyên lạnh giọng, bình tĩnh đi đến trước mặt A Viên, ngữ khí dần dần chậm lại: "Khiến nàng phải chịu tủi thân rồi."
A Viên ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc kia, quay đầu đi theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật đáng thương của mình.
Tề Uyên nhíu mày, hơi khuỵu người nhìn xuống, đập vào mắt là một mảng sưng đỏ, trai tim ngay lập tức thắt lại.
Độ ấm xung quanh không ngừng hạ xuống, A Viên biết ngài tức giận, vội kéo tay áo ngài, khẽ lắc đầu.
"Đánh chết." Tề Uyên mở miệng, lời nói ngấm đầy hơi lạnh, bàn tay buông thõng bên người nắm thật chặt, gân xanh dựng lên, khẽ run rẩy.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh gục xuống dập đầu liên tục, đôi mắt lộ ra nỗi sợ hãi rưng rưng nước mắt.
Vương thị nghe vậy, sững sờ hồi lâu, đến khi bản thân bị kéo ra cửa mới kêu thảm một tiếng, bà ta nắm chặt lấy ván cửa gào lên: "Ta dạy dỗ con bạch nhãn lang* này thì phạm luật gì! Dù ngài có là thiên tử cũng không thể tùy tiện đánh chết người được!"
*) Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
(Nguồn: Tiểu Diệp Thảo)
"Trẫm là luật pháp." Tề Uyên lạnh giọng, gằn từng chữ, ánh mắt nhìn Vương thị tựa như một một thanh lợi kiếm, sắc bén âm u khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong lòng Ngự Lâm quân run lên, cuống quít cúi đầu, bịt miệng bà ta rồi kéo ra ngoài.
"Nương, nương!" Thường Xuân Sinh định đuổi theo nhưng không dám, chỉ phải quỳ trên mặt đất cầu xin.
A Viên khẽ lắc đầu với anh ta một cái, ý bảo anh ta im lặng. Những lúc Tề Uyên nổi giận, kỵ nhất là người khác gào khóc cầu xin.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang Tề Uyên mang ánh mắt hung ác, không khỏi rụt lại, đôi tay bé nhỏ trắng như tuyết kia không kìm được mà buông tay áo ra.
Tề Uyên rũ mắt, thu lại sát khí trong mắt, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ."
Đôi mắt A Viên đỏ lên, cái mũi chua xót: Mẹ nuôi nói không sai, mình đúng là đồ vô lương tâm. Ngài ấy rõ ràng đang tức giận vì ta, mình lại còn sợ, muốn rời xa ngài ấy...
Nàng duỗi tay, đặt lên bàn tay to lớn hơi lạnh lẽo kia, khẽ run rẩy: "Xin lỗi..."
Tề Uyên nhẹ nhàng vuốt ve hai má sưng đỏ của nàng, lông mày nhíu chặt lại, thầm ghét bản thân đã chậm một bước.
"không đau." A Viên cười một cái với ngài, đôi mắt xinh đẹp cong như trăng non.
Tề Uyên càng đau lòng, đôi mắt dâng lên một tầng băng giá.
A Viên nghe tiếng rên đau đớn truyền ra từ trong viện, lòng vừa giận vừa thương, còn thêm nỗi chua xót nồng đậm: "Ngài nói xem tại sao ta lại khó như vậy..."
"Đừng nghe, ngoan."
Vừa dứt lời, một đôi bàn tay liền chậm rãi che trên tai nàng, giống như một đang bảo vệ, ngăn chặn toàn bộ âm thanh từ bên ngoài khiến nàng không thoải mái vậy.
A Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt không kìm được đỏ lên, đôi mày liễu thanh tú hơi nhíu lại, nốt ruồi son trên mi tâm dường như cũng trở nên tươi đẹp thêm mấy phần.
Thường Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hai người, giật mình hiểu ra tại sao Hoàng Thượng lại tức giận.
Nàng cắn môi, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, A Viên yên lặng đếm từ 1 đến 10, giơ tay kéo lấy tay áo Tề Uyên, cẩn thận nói: "Ta không giận, dừng ở đây được không ?"
"Trẫm còn chưa nguôi giận." Tề Uyên buông tay, quay lưng lại tránh ánh mắt tội nghiệp của A Viên, sợ mình nhất thời mềm lòng liền thả độc phụ* kia ra.
*) độc phụ: người đàn bà có lòng dạ hiểm độc.
"Ta cũng giận, giận bà ta coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, lại còn đánh ta, nhưng cũng đã đánh lâu như vậy, thế cũng đủ rồi..." A Viên bước bình bịch hai bước vòng đến trước mặt Tề Uyên, giương mắt lên nhìn anh: "Dù sao cha nuôi cũng nuôi ta lớn, ta không thể trơ mắt nhìn ông trở thành kẻ góa vợ được."
Tề Uyên liếc nhìn nàng một cái, nói như không: "Trẫm lại chọn cho ông ta một người dịu dàng xinh đẹp khác."
A Viên:...
"Tề Nhị ~" A Viên làm nũng cực kỳ thuần thục, lấy ra cả dáng vẻ khi dỗ dành Thái Hoàng Thái Hậu: "Các ca ca, đệ đệ, muội muội của ta đều thật tình đối xử tốt với ta, nếu họ vì ta mà không còn mẹ ruột, ta sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa trong lời bà ta!"
Khuôn mặt Ngụy Toàn ửng hồng, cười tủm tỉm nhìn về phía Tề Uyên, không nhịn được thầm nghĩ: Ấy! Ai có thể chịu được thứ này đây!
Tề Uyên rũ mắt, nhìn đôi mắt lóe lên ánh lệ, trai tim đã mềm nhũn hơn phân nửa, nhưng anh vẫn mím môi, kề cà không chịu nhả ra.
"Tề Uyên ~ "
anh nhướn mày, trái tim cứng rắn như bị thứ gì đột nhiên đánh trúng, theo bản năng đồng ý: "Làm theo nàng vậy.”
Vừa dứt lời, Tề Uyên liền hơi hối hận, anh gọi giật lại Ngụy Toàn đang truyền lời, nói với A Viên: "Trẫm có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Sau này không được niệm tình cũ mà giúp Vương thị nữa."
A Viên nghĩ một lúc, liền thoải mái đồng ý, trong lòng yên lặng nói: Thôi, mình cũng hết lòng giúp đỡ, con gái nhà họ Vân cũng không thể tùy tiện để người ta ức hiếp được!
Ngụy Toàn thấy vậy liền đi ra ngoài, tiếng đánh dừng lại, Thường Xuân Sinh vội vàng xông ra ngoài, khóc đến là thê thảm.
"Về cung với Trẫm."
Hai người đang định đi về, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: "Nương, nương ngài có chuyện gì vậy?"
"Im lặng chút, đừng quấy rầy thánh giá."
"Thánh giá?" Hạ thị kinh ngạc, quỳ xuống đất hành lễ.
"Chị dâu, ta phải đi về đây, nếu có khó khăn gì cứ nhờ người nhắn tin cho." A Viên nâng Hạ thị dậy, cười nói.
Hạ thị vốn nhạy bén, chỉ liếc mắt một cái đã thấy mảng sưng đỏ trên mặt A Viên cùng với người đàn ông sắc mặt âm trầm mặc Long bào đứng đằng sau, cũng đoán được sơ sơ chuyện gì vừa xảy ra. Nàng ta đầy áy náy kéo tay nàng, nói: "Gà đã sắp hầm xong rồi, ở lại ăn một chút nhé?"
A Viên chẳng hiểu tại sao khi nghe câu này của Hạ thị, nỗi lo lắng trong lòng ngay lập tức liền tan đi một chút: "Thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai Hoàng Thượng còn phải lên Triều nữa."
Hạ thị cũng không cứng rắn giữ nàng lại, yên lặng tiễn họ đi, lại giúp Thường Xuân Sinh nâng Vương thị đầm đìa máu tươi vào trong nhà.
"Tướng công đi mời đại phu đi, có ta đây rồi." Hạ thị khẽ đẩy anh ta, biểu cảm lo lắng.
Thường Xuân Sinh đồng ý, lo lắng chạy ra ngoài.
Hạ thị nhìn Vương thị hấp hổi trên giường, thu lại nét lo lắng trên mặt, nhẹ giọng nói: "Nương, ta lại đi giết con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho ngài."
Dứt lời, liền đứng dậy đi ra sau nhà.
Nàng cắt con gà đã vặt lông thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi, nhẹ nhàng sờ bụng lẩm bẩm: "Con à, nhớ kỹ nhé? Đây là “Người khôn giữ mình”* mà người đọc sách nói..."
*) Người khôn giữ mình: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người lảng tránh để bảo toàn chính mình (dùng với hàm nghĩa tốt).
(Nguồn: Baidu)
******
A Viên ngồi trong xe ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn Tề Uyên, chủ động tựa lên bả vai ngài: "Cám ơn ngài."
Tề Uyên nhìn A Viên, đưa tay nâng cằm nàng, cúi đầu hôn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơi khàn khàn: "Nếu thực sự muốn cảm ơn ta, không bằng lấy thân báo đáp?"