Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Tháng Năm, thời tiết bắt đầu trở nên khô nóng.
Quản gia và người hầu cũ ở Hạ trạch dần dần xử lý xong công chuyện ở nhà cũ, sau đó lục tục chuyển sang dinh thự mới, người bắt đầu nhiều hơn, hoa tử đằng trồng quanh sân cũng đang lúc nở rộ, hồng hồng tím tím, gió thổi hoa lay, rực rỡ mà ngào ngạt.
216 chơi đùa cùng Nhung Nhung trong vườn hoa một lát. Dạo này Nhung Nhung rất thích chơi trò ném đĩa, cứ ngậm đĩa quấn lấy 216 không rời, nếu không đáp ứng thì nó sẽ kêu ư ử, như là đang làm nũng vậy.
Hôm nay trời nóng khủng khiếp, mới chỉ chơi trong vườn hoa một lát, áo phông trên người 216 đã thấm đẫm mồ hôi, hai mảnh xương quai xanh nhỏ xinh nhô lên rõ ràng dưới lớp áo mỏng manh.
Em buộc tóc đuôi ngựa thật cao ở đằng sau, tóc quét vào cổ, hơi chút vướng víu làm em thấy ngứa.
Mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên gương mặt em, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng vì nhiệt độ cao, đôi môi ướt át hồng hào, nhìn thực sự không ổn. Em rất ngượng, trên đường về sợ bị người ta nhìn thấy, bèn ôm lấy Nhung Nhung chạy về phòng.
Nhung Nhung bị bẩn, 216 cũng bẩn.
Tắm rửa cho Nhung Nhung thật sạch sẽ, 216 cũng đi tắm..
Cửa kính của buồng tắm đóng lại, cửa sổ thông gió được mở ra một nấc, em bắt đầu xả nước vào trong bồn.
Hôm nay Hạ Vân Sơn được nghỉ nửa ngày, vừa hết giờ làm là về nhà luôn. Lúc trưa, hắn gặp Thi Duệ ở Quân bộ, tay quấn băng dày cộp như con gấu, gương mặt đẹp trai lúc nào cũng có vẻ nham hiểm nay không giấu được nét vui sướng, đôi mắt sáng kinh người, làm Hạ Vân Sơn khó chịu cực kì.
“Đến kỳ phát tình à?”
“Cũng gần như thế. Hớ hớ.” Thi Duệ đóng cửa phòng làm việc, rồi lại bắt đầu cười khúc khích.
Hạ Vân Sơn hỏi có chuyện gì, Thi Duệ kể đầu đuôi mọi việc.
“Trò này của cậu khác gì giơ gậy quờ quạng đánh rắn, may mà đánh trúng 7 tấc (1) của mẹ nhỏ nhà cậu thôi.” Hạ Vân Sơn cười nhạo, “Vả lại, phát súng này của cậu bắn ra, nhỡ mẹ nhỏ nhà cậu thực sự không cản cậu lại thì cậu đi đời nhà ma luôn à?”
(1) 7 tấc là vị trí của tim rắn, đánh vào sẽ chết.
Thi Duệ không để ý lắm: “Vậy thì ấy cũng là em ấy nổ súng bắn chết tôi, tôi có chết cũng không tiếc.”
Hạ Vân Sơn trợn ngược mắt, trong con ngươi lóe qua chút khiếp sợ.
Thi Duệ và hắn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thi Duệ là cái hạng người chó má gì, hắn còn không rõ ư. Khi ấy hai người vừa mới nhập học trường quân đội không lâu đã bị bắt đi tòng quân ở tiền tuyến, Thi Duệ nằm trên bãi cỏ, miệng nhai kẹo cao su, nói: “Mấy thằng khác đều tìm omega yêu đương hết rồi. Sao anh không theo chúng nó?”
“Không hứng thú.” Hạ Vân Sơn lười biếng nói. Ban ngày hắn lái phi cơ mệt chết rồi, có thời gian rảnh chỉ muốn làm một giấc, lấy đâu ra thời mà yêu mới chả đương.
Thi Duệ thì nhàn rỗi hơn một chút, là lính lái xe tăng, nhưng gã cũng nói: “Tôi thấy nói chuyện yêu đương với Omega cũng chẳng có gì hay ho. Tôi chỉ thích bay nhảy thôi. Ê này, bao giờ chúng ta đến Hẻm núi Mặt trời lặn đi?”
Hạ Vân Sơn nhắm mắt lại: “Tôi không muốn lái máy bay, mệt, cậu lái xe tăng đưa tôi đi. Bao giờ có thời gian thì triển.”
Hạ Vân Sơn nhớ tới Thi Duệ năm 13 tuổi ấy, lại nhìn về Thi Duệ lúc này đã 26 tuổi, sao giờ gã lại thành kẻ sinh tình thấy chết cũng không hối thế này?
Hạ Vân Sơn về nhà, chó con đang cắn thảm trải sàn trong phòng khách, không ai nhắc nhở nó. Hắn thở dài, nuôi chó con phiền phức vậy đấy. Hắn nhìn vào vườn hoa, cũng không thấy 216, bàn đi thẳng lên lầu. Vào phòng ngủ, vừa mới tháo cà vạt ra, đã nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
216 đang tắm?
Hắn lại gần, bởi vì chân giẫm lên thảm trải sàn, nên gần như không tạo ra âm thanh gì. Cửa kính được làm rất dày, không nhìn rõ cảnh bên trong, hắn chỉ có thể trông thấy lờ mờ một bóng dáng gầy gò. Từ từ nhấc chân cởi quần ra, sau đó lại giơ tay cởi áo ngắn tay.
Mặt trời hun chảy cả mây, ánh nắng rực rỡ, ngay cả trong phòng tắm nhỏ cũng ngập tràn ánh nắng. Trong nháy mắt khi ánh nắng tiến vào phòng, hắn bỗng nhìn thấy đường viền của 216 thật rõ nét, gầy, nhưng không đến mức trơ xương, xương cốt em cân xứng, gầy một cách khéo léo dễ nhìn, không thừa không thiếu.
Dưới mái tóc đen tuyền là vòng eo cực nhỏ, cặp mông căng tròn, tạo ra một đường cong cực kì đẹp mắt, hai chân vừa nhỏ vừa thẳng, nhẹ nhàng đặt xuống, tiếng nước trong trẻo vang lên.
Em vừa tiến vào bồn tắm.
Hạ Vân Sơn rất thản nhiên mà đứng ngoài thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc chỉ thuộc về riêng mình hắn. Người biểu diễn thậm chí còn chẳng hay. Nhưng hắn vẫn thỏa mãn.
Hắn nở nụ cười, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
“Ai!” 216 chợt nghe có người đẩy cửa tiến vào, sợ đến mức rụt người vào trong nước, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt trợn lên vừa to vừa tròn, đáng thương mà cũng cực kì đáng yêu.
Hạ Vân Sơn vừa mở nút áo vừa nói: “Tôi.”
216 đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Tiên sinh, ngài làm gì vậy ạ?”
Hạ Vân Sơn cởi sạch trơn, vươn chân dài bước vào bồn tắm, nhoài người dọc theo bồn tắm, ôm lấy 216: “Nóng muốn chết, tắm chung đi.”
Bàn tay Hạ Vân Sơn bắt đầu chơi xấu, sờ sờ chỗ này, lại bóp bóp chỗ kia, bất chợt chạm tới thịt mềm cạnh eo en, làm cho 216 cười ha ha.
“Thịt ngứa của em à? Sao ngày trước tôi không phát hiện ra?” Hạ Vân Sơn xấu bụng mà tiếp tục cù lét, 216 cười đến chảy cả nước mắt, trong đôi mắt màu trà ngập tràn nước mắt và nét cười, giống như đang khóc lại như là đang cười, em không thể làm gì khác đành phải đẩy bàn tay đang làm loạn của tiên sinh ra.
Cánh tay Hạ Vân Sơn vững chãi, không sao dịch chuyển được, mặc kệ 216 như con mèo con cố kéo ra, sau đó bị ôm lấy eo ngồi lên đùi hắn.
216 cúi đầu không biết phải nhìn đi đâu, ánh mắt bối rối mà né tránh, hai tai đỏ bừng, đến cả cổ cũng nhuộm màu hồng nhạt xinh đẹp.
Hạ Vân Sơn nhìn thân thể trong suốt sáng như tuyết, gương mặt ngây thơ ngại ngùng, trong lòng thấy mềm mại, ngón tay vuốt ve qua lại xương sống gầy gò xinh đẹp của 216, xoa nắn tỉ mỉ từng chút từng chút một.
Đây là xương cụt của em, còn kia là xương cổ.
Xương cốt và da thịt đẹp đẽ tạo nên Nguyên Nguyên đẹp đẽ của hắn.
216 mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn, để mặc hắn sờ mó, nũng nịu ngẩng cổ lên hôn hôn cằm hắn, đôi môi mềm mại ẩm ướt mang theo yêu thương ẩm ướt mềm mại.
Hạ Vân Sơn dùng cằm cà cà mặt em, buông tay, nâng mặt em lên đặt xuống một nụ hôn.
Nước trong bồn đã nguội hết cả, nụ hôn cũng dần dần sâu hơn, từng chút từng chút một kéo 216 vào vòng xoáy của ái tình và dục vọng.
Nhưng Hạ Vân Sơn thì không như vậy chắc?
Hắn buông đôi môi em ra, cắn một cái lên mặt em, 216 thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt em có một dấu răng hồng hồng.
216 đáng thương mà chống tay trên lồng ngực hắn, chu đôi môi sưng tấy tỏ ra giận dỗi: “Sao lại cắn em?”
Hạ Vân Sơn cong môi cười cười, vỗ vỗ bờ mông trắng mềm của em dưới nước, vài giọt nước bắn lên, “Tôi những muốn cắn em, mà còn muốn làm em.”
Nước trong bồn bị xả đi.
216 đỏ mặt bị đè lên trong bồn tắm, cặp chân dài trắng như tuyết gác lên thành bồn, lộ ra miệng huyệt đỏ tươi ướt át. Cả người em ướt nhẹp, mái tóc dài đen óng xõa tung trên hõm cổ và cánh tay, trắng đen rõ ràng nhưng lại không có chút lực công kích nào.
Như là tiên cá nhỏ bị sóng biển đẩy dạt vào bờ.
Hạ Vân Sơn làm bước dạo đầu đơn giản, 216 nhanh chóng ướt đẫm.
Hắn rút ngón tay đầy nước ra, ung dung thong thả mà lau vệt nước trên bờ mông trắng mịn của 216, hai tay đều đặt trên mông em, mạnh tay mà nhào nặn đùa bỡn.
216 cúi mặt thở dốc. Đến khi Hạ Vân Sơn tàn nhẫn mà cắm vào, nước mắt em lập tức trào ra.
Hạ Vân Sơn cúi người hôn hôn mắt em: “Khóc cái gì?”
216 biết mình có một thói xấu, ấy là trên giường cực kì thích làm nũng, yếu ớt muốn chết. Nhưng em ỷ vào Hạ Vân Sơn thích mình, chết cũng không hối cả, vẫn muốn làm nũng: “Tiên sinh ôm em.”
Quả nhiên, Hạ Vân Sơn mắng em là túi khóc, là tiểu điệu tinh, nhưng vẫn dịu dàng ôm em vào ngực, sau đó ba sâu một nông mà xuyên xỏ. 216 vươn lưỡi liếm môi, từng tiếng thở dốc vừa khó nhịn vừa thoải mái phun ra, thân thể em bị mở ra đến từng cm, d*m thủy ấm áp, thịt mềm mấp máy, hai núm vú run rẩy yểu điệu, tất cả đều đang đón nhận lấy Hạ Vân Sơn.
Hai thân thể ướt nhẹp quấn lấy nhau trong bồn tắm, như là làn nước, không một kẽ hở, vĩnh cửu dài lâu.
Cuối cùng, 216 cả người bủn rủn nói không ra lời, nằm nhoài trên ngực Hạ Vân Sơn, nhỏ giọng nói: “Phí nước quá.”
Hạ Vân Sơn xoa xoa tóc em, trong giọng nói thấm đẫm sự thỏa mãn về dục vọng, khàn khàn mà gợi cảm: “Vậy chúng ta tắm thêm lần nữa.”
216 khóc thút thít lắc đầu: “Thôi ạ. Nghỉ ngơi chút đi.”
Hạ Vân Sơn trầm thấp nở nụ cười, khoang ngực rung lên, làm cho tim 216 đập như sấm rền.
Cả hai không ai nói gì. Hô hấp dần dần trùng khớp, nhịp tim cũng chậm rãi trùng khớp. Hai người lười biếng, không nhúc nhích, như là ngủ luôn trong nước ấm rồi.
Đây là một thế giới dưới đáy biển. Có gạch sứ màu xanh lam, rèm cửa màu xanh lam, giọt nước lăn xuống, sóng gợn lăn tăn.
Hai người có thể bắt được phút giây an bình hiếm có ở đây. Người còn lại chính là sinh vật duy nhất phát ra ánh sáng.
Hạ Vân Sơn đột nhiên hỏi: “Nguyên Nguyên, em có hay mơ ác mộng không?”
216 nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng: “Có ạ. Em mơ tới ngày đầu tiên em bị đưa vào viện giáo dưỡng, bọn họ nói với em, cha mẹ em chết rồi, bị bom nổ chết. Em muốn ra ngoài. Em muốn tìm cha mẹ, nhưng chạy vòng vòng thế nào cũng không ra được. Viện giáo dưỡng như một trại cải tạo vậy, từ chỗ tối có thật nhiều bàn tay vươn ra, muốn kéo em vào. Bọn họ nói sẽ bảo vệ em, nhưng em chỉ muốn cha mẹ em thôi.”
Hạ Vân Sơn sờ sờ đầu 216: “Bé ngoan, đều qua hết rồi.”
216 im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy tiên sinh thì sao?”
Hạ Vân Sơn đã trải qua nhiều cuộc chiến, bắt đầu từ năm 15 tuổi, đến năm 28 tuổi, tham gia vô số chiến dịch to nhỏ, hắn lần nào cũng có thể trở về từ cõi chết, đương nhiên cái giá phải trả không hề nhỏ – đó là những cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm.
Chiến tranh, chết chóc, hủy diệt, âm mưu và những kẻ nhà nát cửa tan là tông chính trong bản nhạc đời hắn.
Nhưng hắn không kể ra những cơn ác mộng đẫm máu của mình, sợ 216 bị dọa.
Hắn lại nhớ tới một giấc mơ khác: “Tôi nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, ông tôi đưa cho tôi một con dế choắt đan bằng tre, tôi muốn đưa con dế này cho cha mẹ, nhưng tìm thế nào cũng không thấy họ.”
Bởi vì bọn họ đã qua đời từ lâu rồi. Chắc chắn không thể tìm được.
Từng người từng người, đều chết đi, chỉ còn sót lại mình hắn.
216 nhỏ giọng nói: “Vậy tiên sinh có thể cho em xem được không, anh miêu tả cho em nghe với, em tưởng tượng một chút.”
Hạ Vân Sơn ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc: “Màu xanh lục… là một con dế choắt màu xanh lục.”
216 cũng nghiêm túc nói: “Vậy là em tưởng tượng được rồi, là một con dế choắt màu xanh lục rất đẹp, cảm ơn tiên sinh đã cho em xem.”
Hạ Vân Sơn cười ha ha, vỗ vỗ mông em: “Nguyên Nguyên, em muốn làm tôi cười chết à?”
216 xấu hổ rúc vào ngực hắn, lại nghe thấy Hạ Vân Sơn nói: “Vậy Nguyên Nguyên có thể gọi tên tôi mà, tôi sẽ đến cứu em.”
216 ngạc nhiên, trong lòng mềm như hóa thành nước, ngọt ngào nói: “Ngài đã cứu em rồi nha.”
Để đổi lại, em sẽ vĩnh viễn yêu Hạ Vân Sơn.
Trao đổi chính là lời nguyền từ cổ chí kim của những sinh vật ngây thơ trên cuộc đời này.
Hạ Vân Sơn chính là một con rắn trong vườn địa đàng, dụ dỗ 216 trao đổi với hắn, giao ra nụ cười ngọt ngào vĩnh cửu của em, giao ra trái tim nóng bỏng vĩnh viễn ngây thơ của em.
Hết chương 34.
Quản gia và người hầu cũ ở Hạ trạch dần dần xử lý xong công chuyện ở nhà cũ, sau đó lục tục chuyển sang dinh thự mới, người bắt đầu nhiều hơn, hoa tử đằng trồng quanh sân cũng đang lúc nở rộ, hồng hồng tím tím, gió thổi hoa lay, rực rỡ mà ngào ngạt.
216 chơi đùa cùng Nhung Nhung trong vườn hoa một lát. Dạo này Nhung Nhung rất thích chơi trò ném đĩa, cứ ngậm đĩa quấn lấy 216 không rời, nếu không đáp ứng thì nó sẽ kêu ư ử, như là đang làm nũng vậy.
Hôm nay trời nóng khủng khiếp, mới chỉ chơi trong vườn hoa một lát, áo phông trên người 216 đã thấm đẫm mồ hôi, hai mảnh xương quai xanh nhỏ xinh nhô lên rõ ràng dưới lớp áo mỏng manh.
Em buộc tóc đuôi ngựa thật cao ở đằng sau, tóc quét vào cổ, hơi chút vướng víu làm em thấy ngứa.
Mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên gương mặt em, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng vì nhiệt độ cao, đôi môi ướt át hồng hào, nhìn thực sự không ổn. Em rất ngượng, trên đường về sợ bị người ta nhìn thấy, bèn ôm lấy Nhung Nhung chạy về phòng.
Nhung Nhung bị bẩn, 216 cũng bẩn.
Tắm rửa cho Nhung Nhung thật sạch sẽ, 216 cũng đi tắm..
Cửa kính của buồng tắm đóng lại, cửa sổ thông gió được mở ra một nấc, em bắt đầu xả nước vào trong bồn.
Hôm nay Hạ Vân Sơn được nghỉ nửa ngày, vừa hết giờ làm là về nhà luôn. Lúc trưa, hắn gặp Thi Duệ ở Quân bộ, tay quấn băng dày cộp như con gấu, gương mặt đẹp trai lúc nào cũng có vẻ nham hiểm nay không giấu được nét vui sướng, đôi mắt sáng kinh người, làm Hạ Vân Sơn khó chịu cực kì.
“Đến kỳ phát tình à?”
“Cũng gần như thế. Hớ hớ.” Thi Duệ đóng cửa phòng làm việc, rồi lại bắt đầu cười khúc khích.
Hạ Vân Sơn hỏi có chuyện gì, Thi Duệ kể đầu đuôi mọi việc.
“Trò này của cậu khác gì giơ gậy quờ quạng đánh rắn, may mà đánh trúng 7 tấc (1) của mẹ nhỏ nhà cậu thôi.” Hạ Vân Sơn cười nhạo, “Vả lại, phát súng này của cậu bắn ra, nhỡ mẹ nhỏ nhà cậu thực sự không cản cậu lại thì cậu đi đời nhà ma luôn à?”
(1) 7 tấc là vị trí của tim rắn, đánh vào sẽ chết.
Thi Duệ không để ý lắm: “Vậy thì ấy cũng là em ấy nổ súng bắn chết tôi, tôi có chết cũng không tiếc.”
Hạ Vân Sơn trợn ngược mắt, trong con ngươi lóe qua chút khiếp sợ.
Thi Duệ và hắn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thi Duệ là cái hạng người chó má gì, hắn còn không rõ ư. Khi ấy hai người vừa mới nhập học trường quân đội không lâu đã bị bắt đi tòng quân ở tiền tuyến, Thi Duệ nằm trên bãi cỏ, miệng nhai kẹo cao su, nói: “Mấy thằng khác đều tìm omega yêu đương hết rồi. Sao anh không theo chúng nó?”
“Không hứng thú.” Hạ Vân Sơn lười biếng nói. Ban ngày hắn lái phi cơ mệt chết rồi, có thời gian rảnh chỉ muốn làm một giấc, lấy đâu ra thời mà yêu mới chả đương.
Thi Duệ thì nhàn rỗi hơn một chút, là lính lái xe tăng, nhưng gã cũng nói: “Tôi thấy nói chuyện yêu đương với Omega cũng chẳng có gì hay ho. Tôi chỉ thích bay nhảy thôi. Ê này, bao giờ chúng ta đến Hẻm núi Mặt trời lặn đi?”
Hạ Vân Sơn nhắm mắt lại: “Tôi không muốn lái máy bay, mệt, cậu lái xe tăng đưa tôi đi. Bao giờ có thời gian thì triển.”
Hạ Vân Sơn nhớ tới Thi Duệ năm 13 tuổi ấy, lại nhìn về Thi Duệ lúc này đã 26 tuổi, sao giờ gã lại thành kẻ sinh tình thấy chết cũng không hối thế này?
Hạ Vân Sơn về nhà, chó con đang cắn thảm trải sàn trong phòng khách, không ai nhắc nhở nó. Hắn thở dài, nuôi chó con phiền phức vậy đấy. Hắn nhìn vào vườn hoa, cũng không thấy 216, bàn đi thẳng lên lầu. Vào phòng ngủ, vừa mới tháo cà vạt ra, đã nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
216 đang tắm?
Hắn lại gần, bởi vì chân giẫm lên thảm trải sàn, nên gần như không tạo ra âm thanh gì. Cửa kính được làm rất dày, không nhìn rõ cảnh bên trong, hắn chỉ có thể trông thấy lờ mờ một bóng dáng gầy gò. Từ từ nhấc chân cởi quần ra, sau đó lại giơ tay cởi áo ngắn tay.
Mặt trời hun chảy cả mây, ánh nắng rực rỡ, ngay cả trong phòng tắm nhỏ cũng ngập tràn ánh nắng. Trong nháy mắt khi ánh nắng tiến vào phòng, hắn bỗng nhìn thấy đường viền của 216 thật rõ nét, gầy, nhưng không đến mức trơ xương, xương cốt em cân xứng, gầy một cách khéo léo dễ nhìn, không thừa không thiếu.
Dưới mái tóc đen tuyền là vòng eo cực nhỏ, cặp mông căng tròn, tạo ra một đường cong cực kì đẹp mắt, hai chân vừa nhỏ vừa thẳng, nhẹ nhàng đặt xuống, tiếng nước trong trẻo vang lên.
Em vừa tiến vào bồn tắm.
Hạ Vân Sơn rất thản nhiên mà đứng ngoài thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc chỉ thuộc về riêng mình hắn. Người biểu diễn thậm chí còn chẳng hay. Nhưng hắn vẫn thỏa mãn.
Hắn nở nụ cười, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
“Ai!” 216 chợt nghe có người đẩy cửa tiến vào, sợ đến mức rụt người vào trong nước, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt trợn lên vừa to vừa tròn, đáng thương mà cũng cực kì đáng yêu.
Hạ Vân Sơn vừa mở nút áo vừa nói: “Tôi.”
216 đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Tiên sinh, ngài làm gì vậy ạ?”
Hạ Vân Sơn cởi sạch trơn, vươn chân dài bước vào bồn tắm, nhoài người dọc theo bồn tắm, ôm lấy 216: “Nóng muốn chết, tắm chung đi.”
Bàn tay Hạ Vân Sơn bắt đầu chơi xấu, sờ sờ chỗ này, lại bóp bóp chỗ kia, bất chợt chạm tới thịt mềm cạnh eo en, làm cho 216 cười ha ha.
“Thịt ngứa của em à? Sao ngày trước tôi không phát hiện ra?” Hạ Vân Sơn xấu bụng mà tiếp tục cù lét, 216 cười đến chảy cả nước mắt, trong đôi mắt màu trà ngập tràn nước mắt và nét cười, giống như đang khóc lại như là đang cười, em không thể làm gì khác đành phải đẩy bàn tay đang làm loạn của tiên sinh ra.
Cánh tay Hạ Vân Sơn vững chãi, không sao dịch chuyển được, mặc kệ 216 như con mèo con cố kéo ra, sau đó bị ôm lấy eo ngồi lên đùi hắn.
216 cúi đầu không biết phải nhìn đi đâu, ánh mắt bối rối mà né tránh, hai tai đỏ bừng, đến cả cổ cũng nhuộm màu hồng nhạt xinh đẹp.
Hạ Vân Sơn nhìn thân thể trong suốt sáng như tuyết, gương mặt ngây thơ ngại ngùng, trong lòng thấy mềm mại, ngón tay vuốt ve qua lại xương sống gầy gò xinh đẹp của 216, xoa nắn tỉ mỉ từng chút từng chút một.
Đây là xương cụt của em, còn kia là xương cổ.
Xương cốt và da thịt đẹp đẽ tạo nên Nguyên Nguyên đẹp đẽ của hắn.
216 mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn, để mặc hắn sờ mó, nũng nịu ngẩng cổ lên hôn hôn cằm hắn, đôi môi mềm mại ẩm ướt mang theo yêu thương ẩm ướt mềm mại.
Hạ Vân Sơn dùng cằm cà cà mặt em, buông tay, nâng mặt em lên đặt xuống một nụ hôn.
Nước trong bồn đã nguội hết cả, nụ hôn cũng dần dần sâu hơn, từng chút từng chút một kéo 216 vào vòng xoáy của ái tình và dục vọng.
Nhưng Hạ Vân Sơn thì không như vậy chắc?
Hắn buông đôi môi em ra, cắn một cái lên mặt em, 216 thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt em có một dấu răng hồng hồng.
216 đáng thương mà chống tay trên lồng ngực hắn, chu đôi môi sưng tấy tỏ ra giận dỗi: “Sao lại cắn em?”
Hạ Vân Sơn cong môi cười cười, vỗ vỗ bờ mông trắng mềm của em dưới nước, vài giọt nước bắn lên, “Tôi những muốn cắn em, mà còn muốn làm em.”
Nước trong bồn bị xả đi.
216 đỏ mặt bị đè lên trong bồn tắm, cặp chân dài trắng như tuyết gác lên thành bồn, lộ ra miệng huyệt đỏ tươi ướt át. Cả người em ướt nhẹp, mái tóc dài đen óng xõa tung trên hõm cổ và cánh tay, trắng đen rõ ràng nhưng lại không có chút lực công kích nào.
Như là tiên cá nhỏ bị sóng biển đẩy dạt vào bờ.
Hạ Vân Sơn làm bước dạo đầu đơn giản, 216 nhanh chóng ướt đẫm.
Hắn rút ngón tay đầy nước ra, ung dung thong thả mà lau vệt nước trên bờ mông trắng mịn của 216, hai tay đều đặt trên mông em, mạnh tay mà nhào nặn đùa bỡn.
216 cúi mặt thở dốc. Đến khi Hạ Vân Sơn tàn nhẫn mà cắm vào, nước mắt em lập tức trào ra.
Hạ Vân Sơn cúi người hôn hôn mắt em: “Khóc cái gì?”
216 biết mình có một thói xấu, ấy là trên giường cực kì thích làm nũng, yếu ớt muốn chết. Nhưng em ỷ vào Hạ Vân Sơn thích mình, chết cũng không hối cả, vẫn muốn làm nũng: “Tiên sinh ôm em.”
Quả nhiên, Hạ Vân Sơn mắng em là túi khóc, là tiểu điệu tinh, nhưng vẫn dịu dàng ôm em vào ngực, sau đó ba sâu một nông mà xuyên xỏ. 216 vươn lưỡi liếm môi, từng tiếng thở dốc vừa khó nhịn vừa thoải mái phun ra, thân thể em bị mở ra đến từng cm, d*m thủy ấm áp, thịt mềm mấp máy, hai núm vú run rẩy yểu điệu, tất cả đều đang đón nhận lấy Hạ Vân Sơn.
Hai thân thể ướt nhẹp quấn lấy nhau trong bồn tắm, như là làn nước, không một kẽ hở, vĩnh cửu dài lâu.
Cuối cùng, 216 cả người bủn rủn nói không ra lời, nằm nhoài trên ngực Hạ Vân Sơn, nhỏ giọng nói: “Phí nước quá.”
Hạ Vân Sơn xoa xoa tóc em, trong giọng nói thấm đẫm sự thỏa mãn về dục vọng, khàn khàn mà gợi cảm: “Vậy chúng ta tắm thêm lần nữa.”
216 khóc thút thít lắc đầu: “Thôi ạ. Nghỉ ngơi chút đi.”
Hạ Vân Sơn trầm thấp nở nụ cười, khoang ngực rung lên, làm cho tim 216 đập như sấm rền.
Cả hai không ai nói gì. Hô hấp dần dần trùng khớp, nhịp tim cũng chậm rãi trùng khớp. Hai người lười biếng, không nhúc nhích, như là ngủ luôn trong nước ấm rồi.
Đây là một thế giới dưới đáy biển. Có gạch sứ màu xanh lam, rèm cửa màu xanh lam, giọt nước lăn xuống, sóng gợn lăn tăn.
Hai người có thể bắt được phút giây an bình hiếm có ở đây. Người còn lại chính là sinh vật duy nhất phát ra ánh sáng.
Hạ Vân Sơn đột nhiên hỏi: “Nguyên Nguyên, em có hay mơ ác mộng không?”
216 nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng: “Có ạ. Em mơ tới ngày đầu tiên em bị đưa vào viện giáo dưỡng, bọn họ nói với em, cha mẹ em chết rồi, bị bom nổ chết. Em muốn ra ngoài. Em muốn tìm cha mẹ, nhưng chạy vòng vòng thế nào cũng không ra được. Viện giáo dưỡng như một trại cải tạo vậy, từ chỗ tối có thật nhiều bàn tay vươn ra, muốn kéo em vào. Bọn họ nói sẽ bảo vệ em, nhưng em chỉ muốn cha mẹ em thôi.”
Hạ Vân Sơn sờ sờ đầu 216: “Bé ngoan, đều qua hết rồi.”
216 im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy tiên sinh thì sao?”
Hạ Vân Sơn đã trải qua nhiều cuộc chiến, bắt đầu từ năm 15 tuổi, đến năm 28 tuổi, tham gia vô số chiến dịch to nhỏ, hắn lần nào cũng có thể trở về từ cõi chết, đương nhiên cái giá phải trả không hề nhỏ – đó là những cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm.
Chiến tranh, chết chóc, hủy diệt, âm mưu và những kẻ nhà nát cửa tan là tông chính trong bản nhạc đời hắn.
Nhưng hắn không kể ra những cơn ác mộng đẫm máu của mình, sợ 216 bị dọa.
Hắn lại nhớ tới một giấc mơ khác: “Tôi nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, ông tôi đưa cho tôi một con dế choắt đan bằng tre, tôi muốn đưa con dế này cho cha mẹ, nhưng tìm thế nào cũng không thấy họ.”
Bởi vì bọn họ đã qua đời từ lâu rồi. Chắc chắn không thể tìm được.
Từng người từng người, đều chết đi, chỉ còn sót lại mình hắn.
216 nhỏ giọng nói: “Vậy tiên sinh có thể cho em xem được không, anh miêu tả cho em nghe với, em tưởng tượng một chút.”
Hạ Vân Sơn ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc: “Màu xanh lục… là một con dế choắt màu xanh lục.”
216 cũng nghiêm túc nói: “Vậy là em tưởng tượng được rồi, là một con dế choắt màu xanh lục rất đẹp, cảm ơn tiên sinh đã cho em xem.”
Hạ Vân Sơn cười ha ha, vỗ vỗ mông em: “Nguyên Nguyên, em muốn làm tôi cười chết à?”
216 xấu hổ rúc vào ngực hắn, lại nghe thấy Hạ Vân Sơn nói: “Vậy Nguyên Nguyên có thể gọi tên tôi mà, tôi sẽ đến cứu em.”
216 ngạc nhiên, trong lòng mềm như hóa thành nước, ngọt ngào nói: “Ngài đã cứu em rồi nha.”
Để đổi lại, em sẽ vĩnh viễn yêu Hạ Vân Sơn.
Trao đổi chính là lời nguyền từ cổ chí kim của những sinh vật ngây thơ trên cuộc đời này.
Hạ Vân Sơn chính là một con rắn trong vườn địa đàng, dụ dỗ 216 trao đổi với hắn, giao ra nụ cười ngọt ngào vĩnh cửu của em, giao ra trái tim nóng bỏng vĩnh viễn ngây thơ của em.
Hết chương 34.