Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
216 lau khô nước mắt, chậm rì rì mặc quần áo, lại lau sàn nhà cho sạch sẽ, rồi mới trở về phòng.
Em thấy cổ họng hơi rát, vách họng vừa tê vừa đau, như thể vẫn đang bị đồ vật thô to kia nhét đầy bên trong vậy, hàm dưới cũng hơi khó khép lại.
Em ho khan một tiếng, trong cổ họng lập tức tràn ra mùi vị của tinh dịch mà ban nãy em nuốt xuống để lấy lòng tiên sinh, vừa tanh vừa mặn, 216 bĩu môi, thật là khó ăn mà.
Lúc này, đồng hồ treo tường chỉ ra em đã ở trong thư phòng suốt 40 phút rồi.
Sau bữa tối, quản gia đến thư phòng, nói với Hạ Vân Sơn: “Tiên sinh, 216 nhờ người gác cổng mua một thứ cho cậu ấy, tôi đến để hỏi ý kiến của ngài.”
Hạ Vân Sơn nhận lấy mẩu giấy trắng nho nhỏ kia, nét chữ trên giấy rất thanh tú, lại gọn gàng dứt khoát, viết một chuỗi tên thuốc và dãy số.
Hạ Vân Sơn tra trên trang web về thuốc, phát hiện hai loại thuốc này phối hợp với nhau sẽ thành thuốc kích thích ngực chuyên dành cho omega nam, tác dụng chính là để làm ngực lớn lên.
“Đừng mua cho em ấy.” Hạ Vân Sơn cau mày nói, rồi lấy trong ngăn kéo ra một lọ cao mềm, xé giấy bọc bên ngoài, “Đưa cái này cho em ấy, để em ấy dùng ngoài da.”
Giữa trưa hôm sau, 216 nhận được một túi giấy xi măng từ tay quản gia, em biết mình mua thứ gì, nên cảm thấy mình mua loại thuốc kích thích ngực này đúng là quá xấu hổ, thành ra lúc nhận thuốc chẳng dám ngẩng đầu lên.
Em ôm túi giấy chạy về phòng, mở hộp ra nhìn, lại thấy là một lọ thuốc mỡ, 216 không hiểu sao, thuốc em muốn mua hẳn là thuốc viên mới đúng. Em bèn chạy đi hỏi quản gia: “Bác quản gia, thuốc cháu muốn mua không phải loại này, có phải bác bị nhầm không ạ?”
Quản gia nói: “Đây là tiên sinh đưa cho cậu, dùng bôi ngoài da, mời cậu nhận lấy.”
216 nghĩ thầm, nếu là tiên sinh đưa cho em thì chắc chắn là có tác dụng, dù sao tiên sinh cũng thích ngực lớn mà.
216 lại trở về phòng, mở ra lọ cao mềm, múc một chút cho ra tay, thuốc mỡ màu trắng nhũ lạnh lẽo, chậm rãi tan ra cho đến khi trong suốt, rồi từ từ nóng lên.
216 vén áo nhung trắng lên, định kẹp dưới cằm và ngực, nhưng áo lại trơn nên không giữ được, chỉ có thể cắn trong miệng, em vén đến gần xương quai danh, liếc mắt nhìn cửa, xác nhận là đã khóa kĩ, sẽ không có ai bất chợt tiến ào, mới xoa cao mềm vào lòng bàn tay, đến khi tan hẳn ra mới chậm rãi xoa lên ngực, lòng bàn tay hơi ấn mạnh một chút, đầu nhũ mềm mại đáng yêu trong lòng bàn tay mềm nhũn mà biến đổi hình dạng, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến bộ ngực mẫn cảm, như là được đổ nước ấm lên vậy.
Ngón chân 216 ửng hồng cuộn tròn, cọ tới cọ lui trên giường, khó chịu mà ma sát. Ngực em cũng chịu, vừa nóng rực vừa bị xoa bóp, đầu v* chịu dày vò, chậm rãi bị khoái cảm nhuộm thành một màu hồng phấn, núm vú bé xinh từ từ nhếch lên dưới tay em, như là mỏ của chim non hôn vào lòng bàn tay vậy.
Khóe mắt em tràn ra nước mắt, chính em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy toàn bộ điểm mẫn cảm trên thân thể đều dồn hết lên ngực, nóng bỏng phập phồng, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao, lung tung mà xoa nắn đầu nhũ yếu ớt, còn bấm đến mức sưng lên, nhưng sự đau đớn cũng không thể át đi cái ngứa ngáy khó chịu này, làm em chỉ có thể cắn áo lông mà khóc rưng rức.
Em xoa nhẹ suốt nửa giờ, thuốc mỡ gần như đã tan hết chẳng còn chút nào, chỉ có nhịt nhũ quá mức mềm mại và núm vú đỏ tươi đang nhếch lên là minh chứng cho những gì em đã làm.
216 cúi đầu thở hổn hển một lát, vào nhà vệ sinh lau mặt cho khô ráo, rồi cất lọ cao cẩn thận, xong xuôi mới ra khỏi phòng.
Hạ Vân Sơn đang đọc báo trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn em.
216 chần chừ đứng trên bậc thang, em thấy Hạ Vân Sơn mặc một bộ quần áo ở nhà, áo lông xám và quần dài, thoạt nhìn bớt đi một chút góc cạnh, nhiều hơn một chút dịu dàng, trên sống mũi cao là một cặp kính mắt, khiến hắn trông ôn hòa nho nhã hơn phần nào. Không giống như một sĩ quan mà như một giáo sư vậy.
“Lại đây.”
216 ngoan ngoãn bước nhanh xuống lầu, đứng bên Hạ Vân Sơn.
Hạ Vân Sơn vén tay áo lông lên, lộ ra áo sơ mi bên trong, đưa cổ tay áo ra trước mặt 216. Lúc này 216 mới phát hiện ra nơi đó được thêu một chiếc lông chim nho nhỏ màu trắng, đây là em thêu mà.
“Là em thêu lên?”
Hạ Vân Sơn hỏi.
216 không rõ hắn đang vui hay đang khó chịu, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Vâng ạ, tiên sinh. Ngài có thấy hài lòng không?”
Hạ Vân Sơn cười nhạt: “Không hài lòng tôi sẽ không mặc.”
Lúc này trên mặt 216 mới có chút vui mừng và thỏa mãn, trong con ngươi màu trà như đổ đầy sắc xuân, là một cảnh tượng cực kỳ quý hiếm giữa trời đông giá rét thế này.
Hạ Vân Sơn nhìn em nói: “Đã dùng thuốc mỡ chưa?”
216 đỏ mặt gật gật đầu.
“Có cảm giác gì?”
Lông mi 216 khẽ run, như là con nai bị kinh hoảng: “Hơi nóng, có chút tê.”
Ánh mắt Hạ Vân Sơn trở nên sắc bén, thẳng tắp chĩa vào 216, như muốn nhìn thấu tâm can em: “Vậy có ngứa không?”
216 ngạc nhiên một chút, rồi xấu hổ đỏ mặt gật đầu: “Ngứa.”
“Lại đây ngồi.” Hạ Vân Sơn vỗ vỗ ghế sô pha, 216 đi tới ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cạnh nhau, giữa cả hai có một khoảng cách, không gần không xa, nhưng vừa hay có thể cảm nhận được sự tồn tại và hơi thở của người còn lại. Hạ Vân Sơn dịch sang chỗ 216 một chút, cực kì lạnh nhạt và máy móc nói: “Để tôi xem giúp em, xem có bị dị ứng không.”
216 ngây ngẩn cả người: “Sẽ dị ứng ạ? Làm sao tiên sinh biết có dị ứng hay không?”
Bị hỏi ngược nhưng Hạ Vân Sơn không hề thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn cực kì bình tĩnh: “Bởi vì tiên sinh là tiên sinh, làm gì có chuyện không biết?”
216 lập tức bị bối rối, đang suy nghĩ thì một bàn tay đã vói vào trong áo lông của em, ngón tay nóng bỏng mang theo kén mỏng từ chút từ chút chạm vào làn da nhẵn nhụi của 216, chậm rãi vuốt ve. Trong phòng khách to lớn chỉ có hai người, phát ra âm thanh như tiếng ma sát với lụa mềm quý giá, rất nhỏ, lại trơn trượt, vang lên liên tiếp đầy ái muội.
Thân thể 216 cứng lại: “Tiên sinh, đây là phòng khách, sẽ có người vào mất.”
Hạ Vân Sơn cúi người, hơi thở như là vô tình rơi vào vành tai trắng nõn của 216: “Tiên sinh không cho họ đi vào, không phải sợ.”
Trong lòng 216 sợ hãi, vẫn cảm thấy thế này là không được, nhưng Hạ Vân Sơn lại lạnh giọng hỏi em: “Em không cho tôi kiểm tra đúng không? 216, là ai muốn lên giường với tôi?”
Tiếng khóc nức nở của 216 lập tức tràn ra: “Là em, thưa tiên sinh.”
Hạ Vân Sơn hài lòng nở nụ cười, ngón tay khép lại, bàn tay rộng lớn phủ lên, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Chơi đùa bao lâu?”
216 bị chữ “chơi” này làm cho miệng khô lưỡi khô, ngây ngốc giải thích: “Không có chơi, là thoa thuốc.”
Hạ Vân Sơn không khách khí véo một cái trên núm vú nho nhỏ vốn đã hơi sưng, lập tức nghe thấy tiếng kêu mềm nhũn của 216, trong lòng cực kỳ thích ý, “Sưng lên thế này, còn nói là không chơi?”
216 cắn môi không nói lời nào, lại bị Hạ Vân Sơn ôm vào ngực, lưng em dán chặt vào ngực hắn, để tiên thuận lợi kiểm tra thêm một bước.
Tay Hạ Vân Sơn khác một trời một vực so với tay 216, vừa lớn vừa nóng, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có kén mỏng, xoa nắn đầu v* vừa tê vừa ngứa, xoa hai cái đã khiến 216 chảy cả nước mắt. Nhưng Hạ Vân Sơn làm như không thấy, mắt nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nhỏ và xương quai xanh xinh đẹp của 216, ra tay càng mạnh bạo, thực sự là đem hai hai bên nhũ thịt nhỏ bé vất vả lắm mới xẹp được xuống kia coi là mì vắt, muốn xoa nắn thế nào thì xoa nắn.
216 đạp cân mấy lần, lại bị Hạ Vân Sơn vỗ vào đùi: “Không được ngọ nguậy, tôi không kiểm tra được.”
216 lại ngoan ngoãn ngồi yên, ngón tay Hạ Vân Sơn vân vê núm vú mềm mại bé xinh, nhào nặn từng chút từng chút một, thi thoảng lại kéo nhẹ ra một ít, trêu chọc 216 đến mức cổ họng em khẽ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, Hạ Vân Sơn nghe mà thỏa mãn cực kỳ, xoa thêm hai ba phát nữa mới chịu buông, lại lấy khăn mùi soa trong túi quần ra lau ngón tay, “Được rồi, không bị dị ứng, em dùng tiếp đi.”
Mặt 216 ửng hồng, nhưng vẫn khiếm tốn hỏi: “Tiên sinh, vậy tại sao em lại thấy ngứa ạ?”
Hạ Vân Sơn – lúc này thực sự được em coi là thần thông quảng đại – nở nụ cười: “Thế thì lần sau lại đến tìm tôi.”
Em thấy cổ họng hơi rát, vách họng vừa tê vừa đau, như thể vẫn đang bị đồ vật thô to kia nhét đầy bên trong vậy, hàm dưới cũng hơi khó khép lại.
Em ho khan một tiếng, trong cổ họng lập tức tràn ra mùi vị của tinh dịch mà ban nãy em nuốt xuống để lấy lòng tiên sinh, vừa tanh vừa mặn, 216 bĩu môi, thật là khó ăn mà.
Lúc này, đồng hồ treo tường chỉ ra em đã ở trong thư phòng suốt 40 phút rồi.
Sau bữa tối, quản gia đến thư phòng, nói với Hạ Vân Sơn: “Tiên sinh, 216 nhờ người gác cổng mua một thứ cho cậu ấy, tôi đến để hỏi ý kiến của ngài.”
Hạ Vân Sơn nhận lấy mẩu giấy trắng nho nhỏ kia, nét chữ trên giấy rất thanh tú, lại gọn gàng dứt khoát, viết một chuỗi tên thuốc và dãy số.
Hạ Vân Sơn tra trên trang web về thuốc, phát hiện hai loại thuốc này phối hợp với nhau sẽ thành thuốc kích thích ngực chuyên dành cho omega nam, tác dụng chính là để làm ngực lớn lên.
“Đừng mua cho em ấy.” Hạ Vân Sơn cau mày nói, rồi lấy trong ngăn kéo ra một lọ cao mềm, xé giấy bọc bên ngoài, “Đưa cái này cho em ấy, để em ấy dùng ngoài da.”
Giữa trưa hôm sau, 216 nhận được một túi giấy xi măng từ tay quản gia, em biết mình mua thứ gì, nên cảm thấy mình mua loại thuốc kích thích ngực này đúng là quá xấu hổ, thành ra lúc nhận thuốc chẳng dám ngẩng đầu lên.
Em ôm túi giấy chạy về phòng, mở hộp ra nhìn, lại thấy là một lọ thuốc mỡ, 216 không hiểu sao, thuốc em muốn mua hẳn là thuốc viên mới đúng. Em bèn chạy đi hỏi quản gia: “Bác quản gia, thuốc cháu muốn mua không phải loại này, có phải bác bị nhầm không ạ?”
Quản gia nói: “Đây là tiên sinh đưa cho cậu, dùng bôi ngoài da, mời cậu nhận lấy.”
216 nghĩ thầm, nếu là tiên sinh đưa cho em thì chắc chắn là có tác dụng, dù sao tiên sinh cũng thích ngực lớn mà.
216 lại trở về phòng, mở ra lọ cao mềm, múc một chút cho ra tay, thuốc mỡ màu trắng nhũ lạnh lẽo, chậm rãi tan ra cho đến khi trong suốt, rồi từ từ nóng lên.
216 vén áo nhung trắng lên, định kẹp dưới cằm và ngực, nhưng áo lại trơn nên không giữ được, chỉ có thể cắn trong miệng, em vén đến gần xương quai danh, liếc mắt nhìn cửa, xác nhận là đã khóa kĩ, sẽ không có ai bất chợt tiến ào, mới xoa cao mềm vào lòng bàn tay, đến khi tan hẳn ra mới chậm rãi xoa lên ngực, lòng bàn tay hơi ấn mạnh một chút, đầu nhũ mềm mại đáng yêu trong lòng bàn tay mềm nhũn mà biến đổi hình dạng, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến bộ ngực mẫn cảm, như là được đổ nước ấm lên vậy.
Ngón chân 216 ửng hồng cuộn tròn, cọ tới cọ lui trên giường, khó chịu mà ma sát. Ngực em cũng chịu, vừa nóng rực vừa bị xoa bóp, đầu v* chịu dày vò, chậm rãi bị khoái cảm nhuộm thành một màu hồng phấn, núm vú bé xinh từ từ nhếch lên dưới tay em, như là mỏ của chim non hôn vào lòng bàn tay vậy.
Khóe mắt em tràn ra nước mắt, chính em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy toàn bộ điểm mẫn cảm trên thân thể đều dồn hết lên ngực, nóng bỏng phập phồng, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao, lung tung mà xoa nắn đầu nhũ yếu ớt, còn bấm đến mức sưng lên, nhưng sự đau đớn cũng không thể át đi cái ngứa ngáy khó chịu này, làm em chỉ có thể cắn áo lông mà khóc rưng rức.
Em xoa nhẹ suốt nửa giờ, thuốc mỡ gần như đã tan hết chẳng còn chút nào, chỉ có nhịt nhũ quá mức mềm mại và núm vú đỏ tươi đang nhếch lên là minh chứng cho những gì em đã làm.
216 cúi đầu thở hổn hển một lát, vào nhà vệ sinh lau mặt cho khô ráo, rồi cất lọ cao cẩn thận, xong xuôi mới ra khỏi phòng.
Hạ Vân Sơn đang đọc báo trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn em.
216 chần chừ đứng trên bậc thang, em thấy Hạ Vân Sơn mặc một bộ quần áo ở nhà, áo lông xám và quần dài, thoạt nhìn bớt đi một chút góc cạnh, nhiều hơn một chút dịu dàng, trên sống mũi cao là một cặp kính mắt, khiến hắn trông ôn hòa nho nhã hơn phần nào. Không giống như một sĩ quan mà như một giáo sư vậy.
“Lại đây.”
216 ngoan ngoãn bước nhanh xuống lầu, đứng bên Hạ Vân Sơn.
Hạ Vân Sơn vén tay áo lông lên, lộ ra áo sơ mi bên trong, đưa cổ tay áo ra trước mặt 216. Lúc này 216 mới phát hiện ra nơi đó được thêu một chiếc lông chim nho nhỏ màu trắng, đây là em thêu mà.
“Là em thêu lên?”
Hạ Vân Sơn hỏi.
216 không rõ hắn đang vui hay đang khó chịu, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Vâng ạ, tiên sinh. Ngài có thấy hài lòng không?”
Hạ Vân Sơn cười nhạt: “Không hài lòng tôi sẽ không mặc.”
Lúc này trên mặt 216 mới có chút vui mừng và thỏa mãn, trong con ngươi màu trà như đổ đầy sắc xuân, là một cảnh tượng cực kỳ quý hiếm giữa trời đông giá rét thế này.
Hạ Vân Sơn nhìn em nói: “Đã dùng thuốc mỡ chưa?”
216 đỏ mặt gật gật đầu.
“Có cảm giác gì?”
Lông mi 216 khẽ run, như là con nai bị kinh hoảng: “Hơi nóng, có chút tê.”
Ánh mắt Hạ Vân Sơn trở nên sắc bén, thẳng tắp chĩa vào 216, như muốn nhìn thấu tâm can em: “Vậy có ngứa không?”
216 ngạc nhiên một chút, rồi xấu hổ đỏ mặt gật đầu: “Ngứa.”
“Lại đây ngồi.” Hạ Vân Sơn vỗ vỗ ghế sô pha, 216 đi tới ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cạnh nhau, giữa cả hai có một khoảng cách, không gần không xa, nhưng vừa hay có thể cảm nhận được sự tồn tại và hơi thở của người còn lại. Hạ Vân Sơn dịch sang chỗ 216 một chút, cực kì lạnh nhạt và máy móc nói: “Để tôi xem giúp em, xem có bị dị ứng không.”
216 ngây ngẩn cả người: “Sẽ dị ứng ạ? Làm sao tiên sinh biết có dị ứng hay không?”
Bị hỏi ngược nhưng Hạ Vân Sơn không hề thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn cực kì bình tĩnh: “Bởi vì tiên sinh là tiên sinh, làm gì có chuyện không biết?”
216 lập tức bị bối rối, đang suy nghĩ thì một bàn tay đã vói vào trong áo lông của em, ngón tay nóng bỏng mang theo kén mỏng từ chút từ chút chạm vào làn da nhẵn nhụi của 216, chậm rãi vuốt ve. Trong phòng khách to lớn chỉ có hai người, phát ra âm thanh như tiếng ma sát với lụa mềm quý giá, rất nhỏ, lại trơn trượt, vang lên liên tiếp đầy ái muội.
Thân thể 216 cứng lại: “Tiên sinh, đây là phòng khách, sẽ có người vào mất.”
Hạ Vân Sơn cúi người, hơi thở như là vô tình rơi vào vành tai trắng nõn của 216: “Tiên sinh không cho họ đi vào, không phải sợ.”
Trong lòng 216 sợ hãi, vẫn cảm thấy thế này là không được, nhưng Hạ Vân Sơn lại lạnh giọng hỏi em: “Em không cho tôi kiểm tra đúng không? 216, là ai muốn lên giường với tôi?”
Tiếng khóc nức nở của 216 lập tức tràn ra: “Là em, thưa tiên sinh.”
Hạ Vân Sơn hài lòng nở nụ cười, ngón tay khép lại, bàn tay rộng lớn phủ lên, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Chơi đùa bao lâu?”
216 bị chữ “chơi” này làm cho miệng khô lưỡi khô, ngây ngốc giải thích: “Không có chơi, là thoa thuốc.”
Hạ Vân Sơn không khách khí véo một cái trên núm vú nho nhỏ vốn đã hơi sưng, lập tức nghe thấy tiếng kêu mềm nhũn của 216, trong lòng cực kỳ thích ý, “Sưng lên thế này, còn nói là không chơi?”
216 cắn môi không nói lời nào, lại bị Hạ Vân Sơn ôm vào ngực, lưng em dán chặt vào ngực hắn, để tiên thuận lợi kiểm tra thêm một bước.
Tay Hạ Vân Sơn khác một trời một vực so với tay 216, vừa lớn vừa nóng, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có kén mỏng, xoa nắn đầu v* vừa tê vừa ngứa, xoa hai cái đã khiến 216 chảy cả nước mắt. Nhưng Hạ Vân Sơn làm như không thấy, mắt nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nhỏ và xương quai xanh xinh đẹp của 216, ra tay càng mạnh bạo, thực sự là đem hai hai bên nhũ thịt nhỏ bé vất vả lắm mới xẹp được xuống kia coi là mì vắt, muốn xoa nắn thế nào thì xoa nắn.
216 đạp cân mấy lần, lại bị Hạ Vân Sơn vỗ vào đùi: “Không được ngọ nguậy, tôi không kiểm tra được.”
216 lại ngoan ngoãn ngồi yên, ngón tay Hạ Vân Sơn vân vê núm vú mềm mại bé xinh, nhào nặn từng chút từng chút một, thi thoảng lại kéo nhẹ ra một ít, trêu chọc 216 đến mức cổ họng em khẽ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, Hạ Vân Sơn nghe mà thỏa mãn cực kỳ, xoa thêm hai ba phát nữa mới chịu buông, lại lấy khăn mùi soa trong túi quần ra lau ngón tay, “Được rồi, không bị dị ứng, em dùng tiếp đi.”
Mặt 216 ửng hồng, nhưng vẫn khiếm tốn hỏi: “Tiên sinh, vậy tại sao em lại thấy ngứa ạ?”
Hạ Vân Sơn – lúc này thực sự được em coi là thần thông quảng đại – nở nụ cười: “Thế thì lần sau lại đến tìm tôi.”