-
Khi những soái ca bị cảm cúm!!!
[Tề Mặc - Đạo Tình]
''Khụ khụ.....'' Tề Mặc gằn họng, kìm nén cơn ho trong cổ. Mặt hắn giờ đã đen như đít nồi, trên trán nổi chằng chịt gân xanh trông vô cùng đáng sợ!.
Ly Tâm ngồi một bên nhịn cười đến đau cả quai hàm, nào có ai có thể thấy được đường đường là lão đại nhất nhì trên hắc đạo, trong tay cầm nắm quyền lực làm thay đổi cục diện thế giới nay lại nằm bẹp trên giường. Chỉ vì......chỉ vì...... cảm cúm?
''khụ khụ.......Lập Hộ......tôi cho chú một giờ, mau tìm thuốc giải về đây.....khụ khụ'' Dù trong lúc bị bệnh, Tề lão đại quả nhiên cũng không làm mất đi phong độ.
*Lão đại a~ đây đâu phải bị trúng độc, làm sao có thuốc giải, lại còn chỉ trong một giờ chứ. Đây là cảm cúm......là cúm aaaaaaa* Lập Hộ Thầm oán trách trong lòng. Trước khi ra khỏi của còn không quên liếc xéo Ly Tâm.
Ly Tâm thấy vậy cũng *ực* môt tiếng, nở nụ cười tươi rói với Tề Mặc
Tề Mặc: ''Lúc tôi khỏi, là lúc em tới Hắc lao......khụ khụ''
Ly Tâm: ''.......''
*virut cúm à, ngươi bám trụ lâu chút nha~ Lập Hộ, chú cũng đừng quay về a~ T.T aaaaaaaaaaaaa*
[Sam Sam đến đây ăn nào - Cố Mạn]
Bạn nhỏ Sam Sam nhà Phong đại boss giờ đây đang ôm hộp cơm nhìn ông chủ mà ''nêu ý kiến''
Sam Sam: ''Phong Đằng, anh đang còn ốm, nên ăn nhiều rau để bổ xung dinh dưỡng.''
Phong Đằng: ''Nếu em không muốn nhặt ra thì đút cho anh ăn cũng được''
Sam Sam tức giận phản kháng: ''Tại sao chứ ~ em không muốn!'' * anh là bị ốm! chứ đâu phải bị liệt *
Phong đại boss thản nhiên: ''tiền làm thêm giờ, tiền thưởng cuối năm, tiền hoa hồng!''
Sam Sam: ''........'' *ta đút, ta đút, ta đút!..........anh là bị liệt, bị liệt, bị liệt!.......tiền thưởng, tiền, thưởng...........aaaaaaaaaaa *
[Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc]
Giản Dao nghi hoặc nhìn Bạc Cận Ngôn nằm bẹp trên giường. Trên trán.......trán......còn đang đắp khăn ướt
''Kì lạ, sao anh lại bị cảm cúm mà cả mọi người gần đây ai cũng bình thường?''
Bạc Cận Ngôn nhíu chặt hàng lông mày vì đau đầu, nhìn cô rò xét rồi nói: ''Vì chúng biết chọn người!''
''Hả, đến bệnh cũng biết trọn đối tượng gây án sao?''. Giản Dao ngạc nhiên
''Vì chúng biết anh đẹp trai!'' Giáo sư Bạc bỏ lại một câu rồi quay mặt lại.....ngủ!
Giản Dao đứng sững tại chỗ, khóe miệng giật giật: ''.......''
*anh đẹp trai......anh thật vô sỉ, mặt dày vô đối *
[Động phòng hoa chúc sát vách - Diệp lạc vô tâm]
Bạc Băng: '' Sư huynh, anh bị ốm rồi, nên nằm tịnh dưỡng trên giường. Nếu có thể suất mồ hôi ra thì bệnh cũng sẽ mau khỏi hơn!''
Diệp Chính Thần nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn dày: ''Nha đầu, anh cũng là bác sĩ, anh biết mình phải làm gì.''
Bạc Băng bỏ qua lời của anh, quay lưng tính đi vào bếp: ''Để em nấu nước gừng, khi uống xong nhất định cơ thể sẽ hạ nhiệt''
Tuy nhiên, bác sĩ Diệp đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô: ''Chi bằng......'' anh kéo dài giọng nói đầy mờ ám.
Bạc Băng nghi hoặc: ''Chi bằng sao?''
''Dùng thân thể em hạ nhiệt cho anh?''
Bạc Băng: ''.........''
*cầm thú mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh......cầm thú everywhere *
''Khụ khụ.....'' Tề Mặc gằn họng, kìm nén cơn ho trong cổ. Mặt hắn giờ đã đen như đít nồi, trên trán nổi chằng chịt gân xanh trông vô cùng đáng sợ!.
Ly Tâm ngồi một bên nhịn cười đến đau cả quai hàm, nào có ai có thể thấy được đường đường là lão đại nhất nhì trên hắc đạo, trong tay cầm nắm quyền lực làm thay đổi cục diện thế giới nay lại nằm bẹp trên giường. Chỉ vì......chỉ vì...... cảm cúm?
''khụ khụ.......Lập Hộ......tôi cho chú một giờ, mau tìm thuốc giải về đây.....khụ khụ'' Dù trong lúc bị bệnh, Tề lão đại quả nhiên cũng không làm mất đi phong độ.
*Lão đại a~ đây đâu phải bị trúng độc, làm sao có thuốc giải, lại còn chỉ trong một giờ chứ. Đây là cảm cúm......là cúm aaaaaaa* Lập Hộ Thầm oán trách trong lòng. Trước khi ra khỏi của còn không quên liếc xéo Ly Tâm.
Ly Tâm thấy vậy cũng *ực* môt tiếng, nở nụ cười tươi rói với Tề Mặc
Tề Mặc: ''Lúc tôi khỏi, là lúc em tới Hắc lao......khụ khụ''
Ly Tâm: ''.......''
*virut cúm à, ngươi bám trụ lâu chút nha~ Lập Hộ, chú cũng đừng quay về a~ T.T aaaaaaaaaaaaa*
[Sam Sam đến đây ăn nào - Cố Mạn]
Bạn nhỏ Sam Sam nhà Phong đại boss giờ đây đang ôm hộp cơm nhìn ông chủ mà ''nêu ý kiến''
Sam Sam: ''Phong Đằng, anh đang còn ốm, nên ăn nhiều rau để bổ xung dinh dưỡng.''
Phong Đằng: ''Nếu em không muốn nhặt ra thì đút cho anh ăn cũng được''
Sam Sam tức giận phản kháng: ''Tại sao chứ ~ em không muốn!'' * anh là bị ốm! chứ đâu phải bị liệt *
Phong đại boss thản nhiên: ''tiền làm thêm giờ, tiền thưởng cuối năm, tiền hoa hồng!''
Sam Sam: ''........'' *ta đút, ta đút, ta đút!..........anh là bị liệt, bị liệt, bị liệt!.......tiền thưởng, tiền, thưởng...........aaaaaaaaaaa *
[Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc]
Giản Dao nghi hoặc nhìn Bạc Cận Ngôn nằm bẹp trên giường. Trên trán.......trán......còn đang đắp khăn ướt
''Kì lạ, sao anh lại bị cảm cúm mà cả mọi người gần đây ai cũng bình thường?''
Bạc Cận Ngôn nhíu chặt hàng lông mày vì đau đầu, nhìn cô rò xét rồi nói: ''Vì chúng biết chọn người!''
''Hả, đến bệnh cũng biết trọn đối tượng gây án sao?''. Giản Dao ngạc nhiên
''Vì chúng biết anh đẹp trai!'' Giáo sư Bạc bỏ lại một câu rồi quay mặt lại.....ngủ!
Giản Dao đứng sững tại chỗ, khóe miệng giật giật: ''.......''
*anh đẹp trai......anh thật vô sỉ, mặt dày vô đối *
[Động phòng hoa chúc sát vách - Diệp lạc vô tâm]
Bạc Băng: '' Sư huynh, anh bị ốm rồi, nên nằm tịnh dưỡng trên giường. Nếu có thể suất mồ hôi ra thì bệnh cũng sẽ mau khỏi hơn!''
Diệp Chính Thần nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn dày: ''Nha đầu, anh cũng là bác sĩ, anh biết mình phải làm gì.''
Bạc Băng bỏ qua lời của anh, quay lưng tính đi vào bếp: ''Để em nấu nước gừng, khi uống xong nhất định cơ thể sẽ hạ nhiệt''
Tuy nhiên, bác sĩ Diệp đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô: ''Chi bằng......'' anh kéo dài giọng nói đầy mờ ám.
Bạc Băng nghi hoặc: ''Chi bằng sao?''
''Dùng thân thể em hạ nhiệt cho anh?''
Bạc Băng: ''.........''
*cầm thú mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh......cầm thú everywhere *
Last edited: