• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cậu chủ em sai rồi - Trần Nguyệt Vy (2 Viewers)

  • Chương 7 Bỉ ổi

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net


Hoàng Phong cho cô một ngày để dọn đến chỗ hắn. Nguyệt Vy rối rắm không biết làm thế nào?

Cô chưa bao giờ lâm vào tình cảnh tiến chẳng đường mà lùi cũng chẳng xong như thế này, tâm trí hoảng loạn CỰC kì.

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Nguyệt Vy tỉnh dậy với đôi mắt thâm quần. Mặt mày đều phờ phạc. Ngay cả bản thân nhìn mình trong gương cũng không thuận mắt huống gì người khác, Nguyệt Vy không còn cách nào khác, cô lấy ít kem che khuyết điểm đã lâu không dùng đến che đi bọng måt den thui.

Hôm nay học tiết một, Nguyệt Vy đi học sớm, lên giảng đường chỉ rải rác một vài người.

Cô não nề thở dài một hơi, nằm ườn ra giữa bàn. Mặt úp xuống tay, sáng sớm bộ dạng không có chút sức sống nào khiến một vài bạn học đưa mắt nhìn có đầy tò mò. Mà Nguyệt Vy cũng chẳng quan tâm vì mối bận tâm to lớn nhất của cô bây giờ chính là hàn-Hoàng Phong. Ngày mai cô phải chuyển đến chỗ hắn, hắn còn nói nhanh chóng chia tay với Quốc Anh nếu không đoạn video đó sẽ được gửi di.

Cô không muốn chuyển đến biệt thự riêng của Hoàng Phong, càng không muốn chia tay với Quốc Anh. Nhưng bây giờ phải làm sao? Cô phải làm sao đây?

Nguyệt Vy nghĩ đến mù mịt đầu óc. Bất chợt bên tại truyền đến một tiếng nói dễ nghe: "Vy, cậu sao thế?”

Nguyệt Vy ngẩng đầu dậy, ngước đôi mắt ngập nước nhìn Lan Chi, nghẹn ngào không nói câu nào, chỉ biết đổ gục lên vai cô ấy, khóc thút thít. Lan Chi bị hành động của Nguyệt Vy làm cho giật mình. Thấy bạn học xung quanh nhìn về bọn họ càng lúc càng nhiều, liền kéo tay Nguyệt Vy đứng lên ra khỏi giảng đường. Hai người đi lên thẳng sân thượng.

Sớm mai, sân thượng không một bóng người, bầu không khí trong lành dễ chịu, nền trời trong xanh, ánh nắng ban mai ẩm áp vỡ vun trải xuống nền, ôm lấy hai cô gái đang ngồi trên chiếc ghế dài. Gió nhẹ phất qua cuốn theo tiếng khóc ấm ức của Nguyệt Vy. “Mình không biết phải làm sao, thật sự không biết phải làm sao cả? Chi, làm sao đây, mình không muốn mình không muốn chia tay với Quốc Anh, nhưng không muốn lừa dối anh ấy?” Lan Chi thở dài một hơi, trong lòng cô ta thì thầm cười nhạo, nhưng ngoài mặt là vẻ ảo não lo lắng: “ Nguyệt Vy tất cả những gì cậu nói đều là thật sao?"

Nguyệt Vy gật gật đầu, thút thít nói: “Thật. Làm sao mình có thể đem chuyện này ra đùa được.

Lan Chi vuốt vuốt tóc Nguyệt Vy, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa. Đừng khóc nữa. Bây giờ quan trọng nhất là tìm cách giải quyết? Mình hỏi cậu, cậu có đủ can đảm nói chuyện này với Quốc Anh hay không?”

Nguyệt Vy vừa nghe xong, nín khóc hần. Trong mắt là vẻ hãi hùng hoang mang. Nếu như Quốc Anh biết chuyện này, anh ấy có tha thứ cho cô không? Lỡ như không thì chẳng phải người mang nhục là cô hay sao. Nhưng nếu như có thì tất cả những vấn đề mà cô đang lo lắng đều biến mất. Cô sẽ không cần phải sợ Hoàng Phong uy hiếp nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Sắc mặt Nguyệt Vy biến hóa khôn lường, lúc xanh lúc đó, khi hãi hùng khi lo sợ khiến Lan Chi cười thầm trong bụng. “Sao, Vy cậu có câu trả lời chưa?" Nv mím môi, do dự đáp: "Mình... mình sợ anh ấy sẽ... “Sẽ chia tay cậu đúng không?" Trong lòng Lan Chi thật sự rất muốn nói “chuyện chia tay chỉ là sớm hay muộn" mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô ta nói: "Vy à, cậu nói cũng được nếu như cậu đủ can đảm, còn nếu không thì có lẽ nên chia tay. Bởi lẽ không người con trai nào có thể chập nhận người con gái của mình bị một người đàn ông khác cưỡng bức đâu. Và mình nghĩ, Quốc Anh cũng không ngoại lệ.”

Khỏe mắt Nguyệt Vy rỉ ra một giọt lệ cô biết, cô biết sự thật là như lời Lan Chi nói, nhưng trong lòng vẫn không thể không đau đớn.

Quốc Anh từng nói với cô: “Đợi đến khi ra trường anh sẽ cưới em."

Anh từng nói: “Vy à, anh thật sự rất yêu em. Cho nên anh cũng chẳng quan tâm đến em là cô gái có xuất thân thể nào, có gia đình ra sao, càng không hề có chuyện coi thường em. Em là cô gái tốt, được ở bên cạnh em chính là may mắn của em.

Những lời đó cả những ngày tháng cô và anh bên nhau, ba năm ròng rã không dài cũng chẳng ngắn nhưng đủ để khắc sâu hình bóng của anh vào trái tim của cô.

Đâu phải nói quên là quên được, nói buông là buông được. Nụ cười của anh, ánh mắt dịu dàng của anh, chàng trai xếp hàng một tiếng đồng hồ để mua chiếc bánh cô thích nhất, chàng trai tự tau đan khăn quàng tặng cô, bây giờ có phải làm sao để đối mặt với anh đây, “Về lớp thôi. Sáp vào học rồi." Giọng Lan Chi nhẹ nhàng, từ tốn truyền đến tại thức tình Nguyệt Vy khỏi dòng suy nghĩ bế tắc.

Cô đứng lên cùng Lan Chi trở về lớp. Cả sáng hôm đó, Nguyệt Vy cứ ngồi thơ thần, giáo viên giảng bài cũng không để tâm. Lan Chi bên cạnh an ủi vào câu, hỏi han đủ kiểu. Nguyệt Vy mặc dù trong lòng thầm cảm kích Lan Chi. Lúc nào cũng bên cạnh cô, lãng nghe cô tâm sự, không giống những người khác luôn coi thường cô. Nguyệt Vy không biết rằng, người bạn mà cô tin tưởng là Lan Chi thực chất là một con cáo đội lốt thỏ non. Cô ta chơi với Nguyệt Vy không ngoài mục đích nào khác là muốn thành tích học tập của mình tốt hơn. Nguyệt Vy là sinh viên đứng đầu khối, học rất giỏi, lại là cô gái hiền lành thiện lương. Chơi với Nguyệt Vy, không những điểm số Lan Chi rất cao, có học bổng có trường, sau này có tấm bằng giỏi mà còn được lợi rất nhiều thứ. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net

Nguyệt Vy không có tiền nhưng lại là một cô gái tốt bụng, bất cứ khi nào Lan Chi cần đều có mặt bên cạnh, hơn nữa một người đơn giản như Nguyệt Vy kết giao cũng không cần lo lắng phòng bị. Vốn đi cũng muốn xây dựng một tình bạn tốt đẹp với Nguyệt Vy nhưng ai bảo cô xinh đẹp thể làm gì, đáng yêu thể làm gì, nhiều con trai theo đuổi thể làm gì? Nhưng hết thảy vẫn không đáng ghét bằng việc

Nguyệt Vy lại là bạn gái của Quốc Anh. Trương Quốc Anh-đàn anh khóa trên khoa tự nhiên kinh tế, đẹp trai học giỏi, ga lăng tinh tế, lại là người mà Lan Chỉ thích.

Có trời mới biết, Lan Chi sung sướng thế nào khi biết chuyện Nguyệt Vy mà đang gặp phải. Thật may là cô ta đã ghi âm lại tất cả những lời nói của Nguyệt Vy, và tất nhiên bây giờ chuyện tiếp theo nên làm là gì không cần phải nói cũng biết.

Chạng vạng buổi chiều, mặt trời cuối hè dân ngả về Tây. Từng cơn gió thổi qua thổi bay những chiếc lá xào xạc trên mặt đường.




Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt reo lên.



Quốc Anh kim nén cảm giác bức bối trong lồng ngực, nhìn điện thoại đang nhấp nháy trong tay, sau vài giây mới ẩn nút nghe, giọng nói nhẹ nhàng hân: “Linh Nhi anh nghe đây... Không có Anh thề. Anh chỉ ra ngoài mua đồ ăn cho em thôi. Em đang ở đâu, anh tới ngay. Tới ngay. Em đừng giận. Đừng giận... Sao có thể không yêu em cơ chứ? Yêu em rất yêu. Ừm. Được rồi anh tới ngay."



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom